Chương 4: Vai ác muốn xoát hảo cảm độ
Nhất Mặc Đan Tâm
19/09/2021
Edit: Tagoon
Dạ Vô Thương nhìn thân ảnh người kia hoàn toàn biến mất mới vội vã thả lỏng cơ bắp đang căng chặt, theo bản năng định vứt thứ đồ trong tay đi. Nhưng cuối cùng vẫn là ngừng lại, đặt chúng ở bên gối. Một đêm vô mộng.
Ngày hôm sau, Dạ Vô Thương mặc y phục đệ tử tới bái kiến Huyền Thượng chân nhân. Huyền Thượng chân nhân nhìn tiểu oa nhi phấn điêu ngọc trác* trước mặt, cũng thập phần yêu thích, trong lòng không khỏi có thêm vài phần thiệt tình.
*Phấn điêu ngọc trác: Hình dung người có làn da trắng nõn, vừa trắng vừa mịn như đánh phấn, bóng loáng tinh tế như như ngọc đã qua mài giũa. Cũng có thể hình dung vật phẩm tinh tế. (Theo baidu)
Lão cũng không muốn đối với đứa nhỏ này qua loa có lệ, đặc biệt đến Công Đức Các đổi một quyển lôi hệ công pháp. Giống với Lôi Hỏa phong, là Địa giai Hạ phẩm.
Dạ Vô Thương hành lễ bái sư, tiếp nhận đồ vật xong cũng không nhiều lời nữa.
Huyền Thượng chân nhân thấy y tuổi còn nhỏ đã trầm ổn như vậy, cũng thực vừa lòng, phân phó, "Húc Nhi, nếu là tiểu sư đệ mà ngươi cầu tới thì ngươi nên đối xử với y thật tốt, vi sư giao y cho ngươi."
Dạ Vô Thương sửng sốt, "tiểu sư đệ mà ngươi cầu tới" nghĩa là sao? Chẳng lẽ là Bạch Húc cố ý cầu Huyền Thượng chân nhân thu y làm đồ đệ? Nhưng vì cái gì mới được cơ?
Trong lúc nhất thời y lâm vào mê mang, xem nhẹ tầm mắt bên cạnh truyền đến.
Bạch Húc vui rạo rực mà liếc mắt nhìn Dạ Vô Thương một cái. Vai ác đại nhân manh như vậy, quả thực là vũ khí giết người mà, ngay cả Huyền Thượng chân nhân cũng bị bắt làm tù binh rồi.
Sau khi cùng Huyền Thượng chân nhân hàn thuyên xong, Bạch Húc liền mang theo tiểu sư đệ lui xuống.
Huyền Thượng chân nhân nhìn hai thân ảnh một lớn một nhỏ, sờ sờ chòm râu tuyết trắng của mình, thật sâu mà thở dài. Hy vọng hết thảy đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Chờ đến khi về tới phòng mình, Bạch Húc mới đem《 Lôi Đình Quyết 》mà lúc trước đã đổi với hệ thống lấy ra, đưa cho tiểu sư đệ, ôn hòa nói, "Tiểu Dạ mới nhập môn, sư huynh lại không có gì tốt để cho đệ. Nơi này có một quyển công pháp, vừa vặn thích hợp với đệ, vậy coi như đây là lễ vật nhập môn của sư huynh đi."
Dạ Vô Thương mặt vô biểu tình mà tiếp nhận. Công pháp y tu luyện kiếp trước đã là Địa giai Hạ phẩm, chắc chắn Bạch Húc cũng lấy không ra thứ gì tốt hơn được. Tham nhiều nhai không lạn, e là chỉ có thể đem gác xó.
Nhưng trong nháy mắt khi y mở ra, đồng tử đột nhiên co rụt lại, không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bạch Húc.
Đây cư nhiên là một quyển công pháp Địa giai Thượng phẩm, tiếp cận với Thiên giai!
Chỉ sợ ở toàn bộ Tam Thiên Giới cũng là vật đếm trên đầu ngón tay.
Bảo bối như vậy, cho dù là nộp lên môn phái đổi lấy điểm công đức hay là cầm đi bán đấu giá, tuyệt đối đều mang lại lợi ích cực lớn. Bạch Húc cứ thế mà đưa cho y sao?
Hơn nữa lấy thân phận của Bạch Húc, sao có thể sở hữu được bảo vật cấp bậc này? Hắn đã gặp được kỳ ngộ gì?
Bạch Húc giống như hiểu được suy nghĩ trong lòng y, chủ động mở miệng giải thích, "Đây là ta lúc trước may mắn tìm được ở phủ đệ của một vị đại năng đã ngã xuống, vẫn luôn cất giữ. Hiện tại vừa vặn, hẳn là thực thích hợp với ngươi."
Dạ Vô Thương mím môi, có chút khô khốc mà mở miệng, "Cảm ơn". Mặc kệ hắn có âm mưu gì, một quyển công pháp tốt như vậy không thể nghi ngờ sẽ giúp ích càng lớn cho việc tu luyện. Y tuyệt sẽ không qua loa với tu vi của chính mình.
Bạch Húc thấy trong mắt hắn hiện lên một tia vừa lòng, cũng cảm giác thập phần vui vẻ, nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn không được mà nhắc nhở, "Quyển công pháp này Tiểu Dạ chớ nên để bất luận kẻ nào nhìn thấy, rốt cuộc...... kẻ mang ngọc có tội."
Dạ Vô Thương gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Kẻ mang ngọc có tội...... Còn ai có thể so với y càng thêm thấm thía mấy chữ này sao?
Dạ Vô Thương ngoan ngoãn hiển nhiên làm Bạch Húc thực vừa lòng, nhịn không được lại sờ sờ đầu của y rồi mới đi ngủ, "Tiểu Dạ nghỉ ngơi sớm một chút, việc tu luyện chớ nên gấp gáp nhất thời, có gì không hiểu đến cứ việc tới tìm ta."
Dạ Vô Thương lúc này mới ý thức được xưng hô của hắn, không khỏi có chút hoảng thần.
Tiểu Dạ......
Chưa từng có người nào dùng xưng hô thân mật như vậy với y. Người trong Quách gia từ trước đến nay đều gọi y là cẩu tạp chủng, dã hài tử. Kiếp trước Bạch Húc bọn họ cũng chỉ là gọi y là sư đệ, càng không có bao nhiêu ý tứ che chở.
Đã thấy qua rất nhiều điểm bất đồng của Bạch Húc với kiếp trước, Dạ Vô Thương cũng không rối rắm lâu, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm《 Lôi Đình Quyết 》. Có nó, tu vi của y so với kiếp trước sẽ thăng càng mau.
Chỉ có thực lực mới là thứ quan trọng nhất. Đứng trước thực lực tuyệt đối, hết thảy mọi âm mưu đều trở nên vô nghĩa.
Những ngày tiếp theo, Dạ Vô Thương miệt mài tu luyện bất kể ngày đêm, ngắn ngủn trong một tháng đã đột phá tới Luyện Khí tầng bốn. Tốc độ này có thể nói là quá khủng khiếp.
Bạch Húc cũng bế quan một tháng. Hắn cảm giác được bình cảnh của Trúc Cơ hậu kỳ có chút buông lỏng, muốn thử đánh sâu vào một chút. Kết quả trực tiếp thăng cấp thành Kim Đan ngay trong thạch thất.
Từng đạo từng đạo tia chớp đánh xuống đều bị cấm chế cản lại. Cấm chế này là Huyền Thượng chân nhân tự mình bày ra, có thể chống cự một kích toàn lực của Luyện Hư kỳ tu sĩ. Cho nên lôi kiếp Kim Đan kỳ nhỏ bé hoàn toàn không xi nhê chút nào, Bạch Húc thậm chí còn không cảm giác được sự tồn tại của lôi kiếp.
Trên thực tế, lấy thiên tư của hắn, lần kết đan này đã dẫn đến Tứ Cửu Thiên Kiếp. Lôi kiếp này phi thường hiếm gặp, cũng là thiên kiếp cường đại nhất trong quá trình kết đan. Người bình thường chỉ cần độ mười đạo Lôi kiếp đã coi như không tồi, có thể độ từ hai mươi đạo trở lên thì đều là tiền đồ vô lượng.
Đem linh khí tiết ra ngoài vận chuyển vài vòng trong cơ thể, sau đó dẫn toàn bộ vào đan điền. Tại đây, đại lượng linh khí bắt đầu áp súc, hình thành viên Kim Đan. Kim Đan hình thành trong nháy mắt nở rộ ra kim quang chói mắt. Từ đây, hắn đã hoàn toàn bước vào Kim Đan kỳ, toàn thân rơi vào trạng thái sảng khoái chưa từng có.
Các giác quan có sự bay vọt về chất, cho dù cách một cái cửa đá nhưng tất cả cảnh vật bên ngoài đều có thể thu vào trong tầm mắt. Thậm chí hắn còn cảm nhận được linh khí thiên địa đang lưu chuyển, lấy tốc độ đều đặn rót vào trong cơ thể của chính mình.
Niệm tịnh thân thuật loại bỏ tro bụi bám trên người một tháng nay, Bạch Húc đưa thần thức của mình ra thăm dò tình hình bên ngoài. Có chút kinh ngạc, Dạ Vô Thương cư nhiên không có ở trong phòng.
Hắn biết hài tử này chăm chỉ khắc khổ, có thể nói là một tên cuồng tu luyện, không có việc tuyệt sẽ không ra khỏi cửa. Vậy rốt cuộc đứa nhỏ này đi đâu?
Bạch Húc không khỏi có chút lo lắng, thả thần thức ra điều tra. Thần thức của Kim Đan kỳ so với Trúc Cơ kỳ càng là gấp lên bội số lần, chỉ trong nháy mắt đã tìm ra. Kết quả lại làm hắn nhăn mày.
Dạ Vô Thương nhìn đám người trước mắt, sắc mặt lạnh đến nỗi có thể đóng băng mọi thứ xung quanh.
Quách Đạo nhìn người thứ đệ này của mình, tự đáy lòng có một loại chán ghét không nói nên lời, trong ánh mắt len lỏi một tia sợ hãi rất khó phát hiện.
Tên tiểu tạp chủng này đáng lẽ ra nên bái nhập Lôi Hỏa Phong, như vậy mới có thể đặt dưới mí mắt mà tùy thời tùy chỗ chỉnh y.
Ngặt nỗi chẳng biết kiếp trước tiểu súc sinh này đã tu được cái phước gì, cư nhiên lại được Huyền Thượng chân nhân nhìn trúng, không tiếc tranh giành cùng Lôi Viêm lão tổ cũng phải đưa bằng được y về Thượng Thủy Phong. Như vậy về sau bọn họ muốn tìm tới phiền toái y, chỉ sợ không dễ dàng.
Thế nên hắn đặc biệt cho người đến canh giữ dưới chân Thanh Thủy Phong, chỉ cần Dạ Vô Thương rời núi, bọn họ liền kéo tới ngáng đường. Phải tranh thủ mà hung hăng giáo huấn một lần trước khi thực lực của y trở nên lớn mạnh. Miễn cho y tự nhận là có chỗ dựa mà quên mất thân phận của mình.
Nhưng thời điểm mà bọn họ nhìn thấy y lại phát hiện ra, tiểu tạp chủng này không ngờ chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi đã đột phá tới Luyện Khí tầng bốn. Người khác dù có mất đến ba năm cũng chưa chắc đạt đến cấp bậc này. Vậy mà y lại chỉ mất đúng một tháng, quả thực giống như có một bàn tay đang hung hăng tát lên mặt bọn họ vậy, cay đến phát đau.
Điều này làm hắn càng thêm kiên định ý nghĩ phải thu thập Dạ Vô Thương. Bằng không lấy tốc độ tu luyện của tiểu tạp chủng này, chỉ e muộn thêm chút nữa liền không dễ hành sự. Tuy rằng giống nhau đều tu luyện từ nhỏ, nhưng hắn cho đến bây giờ khó khăn lắm cũng mới chỉ đến Trúc Cơ sơ kỳ thôi.
Quách Đạo mắt phượng mà liếc xéo y, vẻ mặt tràn đầy sự chán ghét cùng khinh thường, đem một chút kinh sợ kia giấu kín trong đáy mắt.
Hơn nữa cho dù là bị nhiều người bao vây như vậy, tiểu tạp chủng này vẫn bày ra một bộ điềm tĩnh như là không thèm để bọn họ vào mắt, khiến cho hắn vô pháp khống chế lửa giận.
"Tiểu tạp chủng, đừng tưởng rằng Huyền Thượng chân nhân thu ngươi thì liền quên thân phận của chính mình. Ngươi mãi mãi chỉ là một tên hạ nhân đê tiện, là con chó Quách gia nuôi mà thôi. Ta khuyên ngươi ngàn vạn lần đừng nên có bất kì tâm tư gì, nếu không đến khi đó đừng trách ta không báo trước!"
Dạ Vô Thương bình thản nhìn hắn, tựa như nhìn một tên hề đang nhảy nhót, không hề dao động một chút cảm xúc mảy may nào.
Bộ dáng này của y khiến Quách Đạo hận đến ngứa răng. Còn gì đáng giận hơn việc người mình chán ghét bỏ lơ sự tồn tại của chính mình chứ?
Quách Đạo nhẹ nhàng vung tay lên, một cỗ lốc xoáy hình thành trong tay hắn, gào thét mà nhằm hướng Dạ Vô Thương đánh tới.
Dạ Vô Thương dựng lên một tầng linh lực tạm thời ngăn chặn lại gió lốc, đồng thời đưa tay về phía trước. Một đạo lôi điện chói mắt hình thành trên tay y, giống như chiếc roi quất về phía đuôi của cơn lốc, mạnh mẽ đem nó đập tan.
Tuy nhiên những lưỡi dao gió bay tứ tán vẫn cắt qua mặt cùng phần lớn quần áo của y. Hai chiêu vừa rồi đã khiến toàn bộ linh lực của y cạn kiệt. Luyện Khí kỳ cùng Trúc Cơ kỳ căn bản vốn không thể so sánh, hiện tại y đã không còn chút sức lực nào để đánh trả.
Quách Đạo bị hai chiêu vừa rồi của y chấn nhiếp, ngay sau đó lại phẫn nộ ngập trời. Tên tạp chủng này......Sao nó dám?
"Còn nhìn cái gì! Đều xông lên cho tiểu gia!" Chiêu số của mình lại bị một tên tiểu tử Luyện Khí kỳ phá giải, quả thực khiến cho người ta không thể chịu đựng nổi.
Hắn hiện tại chỉ hận không thể trực tiếp đoạt mệnh tiểu súc sinh, may mắn hắn vẫn còn một tia lý trí. Muốn giết tiểu tạp chủng này, không thể chính mình ra tay, bằng không sẽ khó có thể công đạo với gia tộc bên đó.
Để người khác giết y, đến lúc đó thà chết không nhận, chẳng lẽ phụ thân lại vì một tên cẩu tạp chủng mà xử phạt hắn sao? Sau đó lựa lời một chút là xong việc.
Hơn nữa lấy tốc độ tu luyện của y, tâm lại không hướng về gia tộc, tương lai ắt thành họa lớn. Cho nên tuyệt đối không thể để y sống sót!
Trong nháy mắt, các loại hỏa cầu, lưỡi dao gió, thủy kiếm che trời lấp đất mà đánh úp lại, phía trên còn có dây đằng đan thành lưới để phòng hắn chạy thoát, dưới chân là bùn lầy dày đặc như đang nuốt lấy chân y, khiến y không thể nhúc nhích.
Dạ Vô Thương lạnh lùng nhìn hết thảy. Hiện tại thân thể của y bởi vì vừa rồi tiêu hao quá mức mà trở nên vô cùng suy yếu. Huyết mạch Ma tộc trong cơ thể còn chưa được kích phát, cho dù y có thừa lực, đối mặt với công kích như vậy cũng là thập tử vô sinh. Vô lực nhắm hai mắt, sống lại một đời chỉ có thể đi đến bước này thôi sao? Thật sự... Không cam lòng chút nào.
Chỉ trong chớp mắt, tất cả công kích đều dừng lại trước mặt y. Đau đớn trong dự đoán không xuất hiện, y chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, sau đó cả người rơi vào một cái ôm ấm áp mang theo chút u hương.
Có chút ngoài ý muốn mở mắt ra, rơi vào trong mắt Dạ Vô Thương lại là sườn mặt mang theo phẫn nộ của Bạch Húc, hàng mi thanh mảnh đang nhíu lại thật chặt. Đôi mắt khi đối diện với y luôn mang theo ý cười thanh thiển, giờ phút này lại liên tục bắn ra từng trận hàn khí, đôi môi nhợt nhạt gắt gao mím chặt tỏ rõ chủ nhân của nó đang không vui.
Dạ Vô Thương có chút cạn lời. Bạch Húc mà người người biết đến cao lãnh đạm mạc, gần như không có chuyện gì có thể khiến hắn thay đổi cảm xúc. Một người gần như vô tâm vô tình như vậy, lúc này cư nhiên lại tức giận sao? Vì cái gì?
Bạch Húc vung nhẹ tay đánh tan mọi công kích, đẩy lui tất cả những người xung quanh ra xa mười mét, xiêu xiêu vẹo vẹo mà ngã xuống đất.
Quách Đạo nhìn thanh niên đột nhiên xuất hiện, vừa sợ vừa giận. Hắn rõ ràng nghe nói Bạch Húc đang bế quan, sao lại có thể đúng lúc như vậy chứ......
Hơn nữa uy áp trên người hắn không phải thứ mà Trúc Cơ kỳ có thể thừa nhận. Quách Đạo có chút không thể tin nổi mà lắc lắc đầu, ngập ngừng nói, "Kim... Kim Đan......"
Cũng không trách bọn họ kinh ngạc như vậy, mười bảy tuổi Kim Đan, chỉ sợ toàn bộ Tam Thiên Giới cũng chỉ có duy nhất người này.
Bạch Húc không thèm khống chế uy áp của mình, tươi sống mà nghiền áp bọn chúng. Mấy tên thực lực yếu đều đã hôn mê, Quách Đạo cũng phun ra một búng máu, kinh giận đan xen mà gào rống, "Dừng...... Dừng tay, ngươi không thể giết ta, ta là trưởng tôn Quách gia!"
Bạch Húc cười lạnh, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Dạ Vô Thương, linh lực tinh thuần cuồn cuộn không ngừng tuôn ra từ thân thể hắn. Hắn nhìn tiểu hài tử hồi phục sắc mặt, sau đó mới bố thí cho Quách Đạo một ánh mắt.
"Hừ, tông môn có văn bản quy định rõ ràng, những ai vì việc tư mà đấu đá trong nội môn đều dựa theo nặng nhẹ mà quyết định xử phạt. Người có hành vi ác liệt chủ động khiêu khích có thể bị phán tội chết. Ngươi nói xem, ta vì sao lại không thể?"
Quách Đạo cắn chặt răng, cưỡng bách chính mình thanh tỉnh lại, "Đây là việc trong nhà của Quách gia chúng ta, người ngoài không có quyền can thiệp. Đại sư huynh xác định muốn vì một tên tiểu tạp chủng như vậy mà đối nghịch với Quách gia cùng lão tổ sao?"
Bách Húc thực sự bị hắn làm cho tức đến mức bật cười. Việc nhà? Hắn đâu có thấy Quách gia coi Tiểu Dạ như người nhà bao giờ đâu.
"Tiểu Dạ một khi đã gia nhập Thượng Thủy Phong thì chính là người của Thượng Thủy Phong ta. Bảo vệ hắn chính là "việc nhà" của ta. Quách gia nếu như muốn chống lại pháp quy tông môn, ta đương nhiên không ngại. Lôi Viêm lão tổ nếu cho rằng ta xử trí không thỏa đáng, hoan nghênh hắn tùy thời đến tìm sư tôn của ta. Còn nữa, nơi nay là địa giới của Thượng Thủy Phong, không có sự cho phép không được đi vào. Lập tức rời đi!"
Quách Đạo không nghĩ tới Bách Húc lại dầu muối đều không ăn như vậy. Cái mũ không phục giới luật tông môn mà Bạch Húc chụp cho hắn không phải thứ mà hắn có thể đảm đương.
Bất đắc dĩ cường chống thân thể, đem mấy người còn hôn mê kéo đi. Việc này xác thật là do bọn họ sai trước, không nên làm to chuyện. Chỉ có thể tạm thời đi về mời lão tổ tới giải quyết.
Dạ Vô Thương nhìn thân ảnh người kia hoàn toàn biến mất mới vội vã thả lỏng cơ bắp đang căng chặt, theo bản năng định vứt thứ đồ trong tay đi. Nhưng cuối cùng vẫn là ngừng lại, đặt chúng ở bên gối. Một đêm vô mộng.
Ngày hôm sau, Dạ Vô Thương mặc y phục đệ tử tới bái kiến Huyền Thượng chân nhân. Huyền Thượng chân nhân nhìn tiểu oa nhi phấn điêu ngọc trác* trước mặt, cũng thập phần yêu thích, trong lòng không khỏi có thêm vài phần thiệt tình.
*Phấn điêu ngọc trác: Hình dung người có làn da trắng nõn, vừa trắng vừa mịn như đánh phấn, bóng loáng tinh tế như như ngọc đã qua mài giũa. Cũng có thể hình dung vật phẩm tinh tế. (Theo baidu)
Lão cũng không muốn đối với đứa nhỏ này qua loa có lệ, đặc biệt đến Công Đức Các đổi một quyển lôi hệ công pháp. Giống với Lôi Hỏa phong, là Địa giai Hạ phẩm.
Dạ Vô Thương hành lễ bái sư, tiếp nhận đồ vật xong cũng không nhiều lời nữa.
Huyền Thượng chân nhân thấy y tuổi còn nhỏ đã trầm ổn như vậy, cũng thực vừa lòng, phân phó, "Húc Nhi, nếu là tiểu sư đệ mà ngươi cầu tới thì ngươi nên đối xử với y thật tốt, vi sư giao y cho ngươi."
Dạ Vô Thương sửng sốt, "tiểu sư đệ mà ngươi cầu tới" nghĩa là sao? Chẳng lẽ là Bạch Húc cố ý cầu Huyền Thượng chân nhân thu y làm đồ đệ? Nhưng vì cái gì mới được cơ?
Trong lúc nhất thời y lâm vào mê mang, xem nhẹ tầm mắt bên cạnh truyền đến.
Bạch Húc vui rạo rực mà liếc mắt nhìn Dạ Vô Thương một cái. Vai ác đại nhân manh như vậy, quả thực là vũ khí giết người mà, ngay cả Huyền Thượng chân nhân cũng bị bắt làm tù binh rồi.
Sau khi cùng Huyền Thượng chân nhân hàn thuyên xong, Bạch Húc liền mang theo tiểu sư đệ lui xuống.
Huyền Thượng chân nhân nhìn hai thân ảnh một lớn một nhỏ, sờ sờ chòm râu tuyết trắng của mình, thật sâu mà thở dài. Hy vọng hết thảy đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Chờ đến khi về tới phòng mình, Bạch Húc mới đem《 Lôi Đình Quyết 》mà lúc trước đã đổi với hệ thống lấy ra, đưa cho tiểu sư đệ, ôn hòa nói, "Tiểu Dạ mới nhập môn, sư huynh lại không có gì tốt để cho đệ. Nơi này có một quyển công pháp, vừa vặn thích hợp với đệ, vậy coi như đây là lễ vật nhập môn của sư huynh đi."
Dạ Vô Thương mặt vô biểu tình mà tiếp nhận. Công pháp y tu luyện kiếp trước đã là Địa giai Hạ phẩm, chắc chắn Bạch Húc cũng lấy không ra thứ gì tốt hơn được. Tham nhiều nhai không lạn, e là chỉ có thể đem gác xó.
Nhưng trong nháy mắt khi y mở ra, đồng tử đột nhiên co rụt lại, không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bạch Húc.
Đây cư nhiên là một quyển công pháp Địa giai Thượng phẩm, tiếp cận với Thiên giai!
Chỉ sợ ở toàn bộ Tam Thiên Giới cũng là vật đếm trên đầu ngón tay.
Bảo bối như vậy, cho dù là nộp lên môn phái đổi lấy điểm công đức hay là cầm đi bán đấu giá, tuyệt đối đều mang lại lợi ích cực lớn. Bạch Húc cứ thế mà đưa cho y sao?
Hơn nữa lấy thân phận của Bạch Húc, sao có thể sở hữu được bảo vật cấp bậc này? Hắn đã gặp được kỳ ngộ gì?
Bạch Húc giống như hiểu được suy nghĩ trong lòng y, chủ động mở miệng giải thích, "Đây là ta lúc trước may mắn tìm được ở phủ đệ của một vị đại năng đã ngã xuống, vẫn luôn cất giữ. Hiện tại vừa vặn, hẳn là thực thích hợp với ngươi."
Dạ Vô Thương mím môi, có chút khô khốc mà mở miệng, "Cảm ơn". Mặc kệ hắn có âm mưu gì, một quyển công pháp tốt như vậy không thể nghi ngờ sẽ giúp ích càng lớn cho việc tu luyện. Y tuyệt sẽ không qua loa với tu vi của chính mình.
Bạch Húc thấy trong mắt hắn hiện lên một tia vừa lòng, cũng cảm giác thập phần vui vẻ, nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn không được mà nhắc nhở, "Quyển công pháp này Tiểu Dạ chớ nên để bất luận kẻ nào nhìn thấy, rốt cuộc...... kẻ mang ngọc có tội."
Dạ Vô Thương gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Kẻ mang ngọc có tội...... Còn ai có thể so với y càng thêm thấm thía mấy chữ này sao?
Dạ Vô Thương ngoan ngoãn hiển nhiên làm Bạch Húc thực vừa lòng, nhịn không được lại sờ sờ đầu của y rồi mới đi ngủ, "Tiểu Dạ nghỉ ngơi sớm một chút, việc tu luyện chớ nên gấp gáp nhất thời, có gì không hiểu đến cứ việc tới tìm ta."
Dạ Vô Thương lúc này mới ý thức được xưng hô của hắn, không khỏi có chút hoảng thần.
Tiểu Dạ......
Chưa từng có người nào dùng xưng hô thân mật như vậy với y. Người trong Quách gia từ trước đến nay đều gọi y là cẩu tạp chủng, dã hài tử. Kiếp trước Bạch Húc bọn họ cũng chỉ là gọi y là sư đệ, càng không có bao nhiêu ý tứ che chở.
Đã thấy qua rất nhiều điểm bất đồng của Bạch Húc với kiếp trước, Dạ Vô Thương cũng không rối rắm lâu, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm《 Lôi Đình Quyết 》. Có nó, tu vi của y so với kiếp trước sẽ thăng càng mau.
Chỉ có thực lực mới là thứ quan trọng nhất. Đứng trước thực lực tuyệt đối, hết thảy mọi âm mưu đều trở nên vô nghĩa.
Những ngày tiếp theo, Dạ Vô Thương miệt mài tu luyện bất kể ngày đêm, ngắn ngủn trong một tháng đã đột phá tới Luyện Khí tầng bốn. Tốc độ này có thể nói là quá khủng khiếp.
Bạch Húc cũng bế quan một tháng. Hắn cảm giác được bình cảnh của Trúc Cơ hậu kỳ có chút buông lỏng, muốn thử đánh sâu vào một chút. Kết quả trực tiếp thăng cấp thành Kim Đan ngay trong thạch thất.
Từng đạo từng đạo tia chớp đánh xuống đều bị cấm chế cản lại. Cấm chế này là Huyền Thượng chân nhân tự mình bày ra, có thể chống cự một kích toàn lực của Luyện Hư kỳ tu sĩ. Cho nên lôi kiếp Kim Đan kỳ nhỏ bé hoàn toàn không xi nhê chút nào, Bạch Húc thậm chí còn không cảm giác được sự tồn tại của lôi kiếp.
Trên thực tế, lấy thiên tư của hắn, lần kết đan này đã dẫn đến Tứ Cửu Thiên Kiếp. Lôi kiếp này phi thường hiếm gặp, cũng là thiên kiếp cường đại nhất trong quá trình kết đan. Người bình thường chỉ cần độ mười đạo Lôi kiếp đã coi như không tồi, có thể độ từ hai mươi đạo trở lên thì đều là tiền đồ vô lượng.
Đem linh khí tiết ra ngoài vận chuyển vài vòng trong cơ thể, sau đó dẫn toàn bộ vào đan điền. Tại đây, đại lượng linh khí bắt đầu áp súc, hình thành viên Kim Đan. Kim Đan hình thành trong nháy mắt nở rộ ra kim quang chói mắt. Từ đây, hắn đã hoàn toàn bước vào Kim Đan kỳ, toàn thân rơi vào trạng thái sảng khoái chưa từng có.
Các giác quan có sự bay vọt về chất, cho dù cách một cái cửa đá nhưng tất cả cảnh vật bên ngoài đều có thể thu vào trong tầm mắt. Thậm chí hắn còn cảm nhận được linh khí thiên địa đang lưu chuyển, lấy tốc độ đều đặn rót vào trong cơ thể của chính mình.
Niệm tịnh thân thuật loại bỏ tro bụi bám trên người một tháng nay, Bạch Húc đưa thần thức của mình ra thăm dò tình hình bên ngoài. Có chút kinh ngạc, Dạ Vô Thương cư nhiên không có ở trong phòng.
Hắn biết hài tử này chăm chỉ khắc khổ, có thể nói là một tên cuồng tu luyện, không có việc tuyệt sẽ không ra khỏi cửa. Vậy rốt cuộc đứa nhỏ này đi đâu?
Bạch Húc không khỏi có chút lo lắng, thả thần thức ra điều tra. Thần thức của Kim Đan kỳ so với Trúc Cơ kỳ càng là gấp lên bội số lần, chỉ trong nháy mắt đã tìm ra. Kết quả lại làm hắn nhăn mày.
Dạ Vô Thương nhìn đám người trước mắt, sắc mặt lạnh đến nỗi có thể đóng băng mọi thứ xung quanh.
Quách Đạo nhìn người thứ đệ này của mình, tự đáy lòng có một loại chán ghét không nói nên lời, trong ánh mắt len lỏi một tia sợ hãi rất khó phát hiện.
Tên tiểu tạp chủng này đáng lẽ ra nên bái nhập Lôi Hỏa Phong, như vậy mới có thể đặt dưới mí mắt mà tùy thời tùy chỗ chỉnh y.
Ngặt nỗi chẳng biết kiếp trước tiểu súc sinh này đã tu được cái phước gì, cư nhiên lại được Huyền Thượng chân nhân nhìn trúng, không tiếc tranh giành cùng Lôi Viêm lão tổ cũng phải đưa bằng được y về Thượng Thủy Phong. Như vậy về sau bọn họ muốn tìm tới phiền toái y, chỉ sợ không dễ dàng.
Thế nên hắn đặc biệt cho người đến canh giữ dưới chân Thanh Thủy Phong, chỉ cần Dạ Vô Thương rời núi, bọn họ liền kéo tới ngáng đường. Phải tranh thủ mà hung hăng giáo huấn một lần trước khi thực lực của y trở nên lớn mạnh. Miễn cho y tự nhận là có chỗ dựa mà quên mất thân phận của mình.
Nhưng thời điểm mà bọn họ nhìn thấy y lại phát hiện ra, tiểu tạp chủng này không ngờ chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi đã đột phá tới Luyện Khí tầng bốn. Người khác dù có mất đến ba năm cũng chưa chắc đạt đến cấp bậc này. Vậy mà y lại chỉ mất đúng một tháng, quả thực giống như có một bàn tay đang hung hăng tát lên mặt bọn họ vậy, cay đến phát đau.
Điều này làm hắn càng thêm kiên định ý nghĩ phải thu thập Dạ Vô Thương. Bằng không lấy tốc độ tu luyện của tiểu tạp chủng này, chỉ e muộn thêm chút nữa liền không dễ hành sự. Tuy rằng giống nhau đều tu luyện từ nhỏ, nhưng hắn cho đến bây giờ khó khăn lắm cũng mới chỉ đến Trúc Cơ sơ kỳ thôi.
Quách Đạo mắt phượng mà liếc xéo y, vẻ mặt tràn đầy sự chán ghét cùng khinh thường, đem một chút kinh sợ kia giấu kín trong đáy mắt.
Hơn nữa cho dù là bị nhiều người bao vây như vậy, tiểu tạp chủng này vẫn bày ra một bộ điềm tĩnh như là không thèm để bọn họ vào mắt, khiến cho hắn vô pháp khống chế lửa giận.
"Tiểu tạp chủng, đừng tưởng rằng Huyền Thượng chân nhân thu ngươi thì liền quên thân phận của chính mình. Ngươi mãi mãi chỉ là một tên hạ nhân đê tiện, là con chó Quách gia nuôi mà thôi. Ta khuyên ngươi ngàn vạn lần đừng nên có bất kì tâm tư gì, nếu không đến khi đó đừng trách ta không báo trước!"
Dạ Vô Thương bình thản nhìn hắn, tựa như nhìn một tên hề đang nhảy nhót, không hề dao động một chút cảm xúc mảy may nào.
Bộ dáng này của y khiến Quách Đạo hận đến ngứa răng. Còn gì đáng giận hơn việc người mình chán ghét bỏ lơ sự tồn tại của chính mình chứ?
Quách Đạo nhẹ nhàng vung tay lên, một cỗ lốc xoáy hình thành trong tay hắn, gào thét mà nhằm hướng Dạ Vô Thương đánh tới.
Dạ Vô Thương dựng lên một tầng linh lực tạm thời ngăn chặn lại gió lốc, đồng thời đưa tay về phía trước. Một đạo lôi điện chói mắt hình thành trên tay y, giống như chiếc roi quất về phía đuôi của cơn lốc, mạnh mẽ đem nó đập tan.
Tuy nhiên những lưỡi dao gió bay tứ tán vẫn cắt qua mặt cùng phần lớn quần áo của y. Hai chiêu vừa rồi đã khiến toàn bộ linh lực của y cạn kiệt. Luyện Khí kỳ cùng Trúc Cơ kỳ căn bản vốn không thể so sánh, hiện tại y đã không còn chút sức lực nào để đánh trả.
Quách Đạo bị hai chiêu vừa rồi của y chấn nhiếp, ngay sau đó lại phẫn nộ ngập trời. Tên tạp chủng này......Sao nó dám?
"Còn nhìn cái gì! Đều xông lên cho tiểu gia!" Chiêu số của mình lại bị một tên tiểu tử Luyện Khí kỳ phá giải, quả thực khiến cho người ta không thể chịu đựng nổi.
Hắn hiện tại chỉ hận không thể trực tiếp đoạt mệnh tiểu súc sinh, may mắn hắn vẫn còn một tia lý trí. Muốn giết tiểu tạp chủng này, không thể chính mình ra tay, bằng không sẽ khó có thể công đạo với gia tộc bên đó.
Để người khác giết y, đến lúc đó thà chết không nhận, chẳng lẽ phụ thân lại vì một tên cẩu tạp chủng mà xử phạt hắn sao? Sau đó lựa lời một chút là xong việc.
Hơn nữa lấy tốc độ tu luyện của y, tâm lại không hướng về gia tộc, tương lai ắt thành họa lớn. Cho nên tuyệt đối không thể để y sống sót!
Trong nháy mắt, các loại hỏa cầu, lưỡi dao gió, thủy kiếm che trời lấp đất mà đánh úp lại, phía trên còn có dây đằng đan thành lưới để phòng hắn chạy thoát, dưới chân là bùn lầy dày đặc như đang nuốt lấy chân y, khiến y không thể nhúc nhích.
Dạ Vô Thương lạnh lùng nhìn hết thảy. Hiện tại thân thể của y bởi vì vừa rồi tiêu hao quá mức mà trở nên vô cùng suy yếu. Huyết mạch Ma tộc trong cơ thể còn chưa được kích phát, cho dù y có thừa lực, đối mặt với công kích như vậy cũng là thập tử vô sinh. Vô lực nhắm hai mắt, sống lại một đời chỉ có thể đi đến bước này thôi sao? Thật sự... Không cam lòng chút nào.
Chỉ trong chớp mắt, tất cả công kích đều dừng lại trước mặt y. Đau đớn trong dự đoán không xuất hiện, y chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, sau đó cả người rơi vào một cái ôm ấm áp mang theo chút u hương.
Có chút ngoài ý muốn mở mắt ra, rơi vào trong mắt Dạ Vô Thương lại là sườn mặt mang theo phẫn nộ của Bạch Húc, hàng mi thanh mảnh đang nhíu lại thật chặt. Đôi mắt khi đối diện với y luôn mang theo ý cười thanh thiển, giờ phút này lại liên tục bắn ra từng trận hàn khí, đôi môi nhợt nhạt gắt gao mím chặt tỏ rõ chủ nhân của nó đang không vui.
Dạ Vô Thương có chút cạn lời. Bạch Húc mà người người biết đến cao lãnh đạm mạc, gần như không có chuyện gì có thể khiến hắn thay đổi cảm xúc. Một người gần như vô tâm vô tình như vậy, lúc này cư nhiên lại tức giận sao? Vì cái gì?
Bạch Húc vung nhẹ tay đánh tan mọi công kích, đẩy lui tất cả những người xung quanh ra xa mười mét, xiêu xiêu vẹo vẹo mà ngã xuống đất.
Quách Đạo nhìn thanh niên đột nhiên xuất hiện, vừa sợ vừa giận. Hắn rõ ràng nghe nói Bạch Húc đang bế quan, sao lại có thể đúng lúc như vậy chứ......
Hơn nữa uy áp trên người hắn không phải thứ mà Trúc Cơ kỳ có thể thừa nhận. Quách Đạo có chút không thể tin nổi mà lắc lắc đầu, ngập ngừng nói, "Kim... Kim Đan......"
Cũng không trách bọn họ kinh ngạc như vậy, mười bảy tuổi Kim Đan, chỉ sợ toàn bộ Tam Thiên Giới cũng chỉ có duy nhất người này.
Bạch Húc không thèm khống chế uy áp của mình, tươi sống mà nghiền áp bọn chúng. Mấy tên thực lực yếu đều đã hôn mê, Quách Đạo cũng phun ra một búng máu, kinh giận đan xen mà gào rống, "Dừng...... Dừng tay, ngươi không thể giết ta, ta là trưởng tôn Quách gia!"
Bạch Húc cười lạnh, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Dạ Vô Thương, linh lực tinh thuần cuồn cuộn không ngừng tuôn ra từ thân thể hắn. Hắn nhìn tiểu hài tử hồi phục sắc mặt, sau đó mới bố thí cho Quách Đạo một ánh mắt.
"Hừ, tông môn có văn bản quy định rõ ràng, những ai vì việc tư mà đấu đá trong nội môn đều dựa theo nặng nhẹ mà quyết định xử phạt. Người có hành vi ác liệt chủ động khiêu khích có thể bị phán tội chết. Ngươi nói xem, ta vì sao lại không thể?"
Quách Đạo cắn chặt răng, cưỡng bách chính mình thanh tỉnh lại, "Đây là việc trong nhà của Quách gia chúng ta, người ngoài không có quyền can thiệp. Đại sư huynh xác định muốn vì một tên tiểu tạp chủng như vậy mà đối nghịch với Quách gia cùng lão tổ sao?"
Bách Húc thực sự bị hắn làm cho tức đến mức bật cười. Việc nhà? Hắn đâu có thấy Quách gia coi Tiểu Dạ như người nhà bao giờ đâu.
"Tiểu Dạ một khi đã gia nhập Thượng Thủy Phong thì chính là người của Thượng Thủy Phong ta. Bảo vệ hắn chính là "việc nhà" của ta. Quách gia nếu như muốn chống lại pháp quy tông môn, ta đương nhiên không ngại. Lôi Viêm lão tổ nếu cho rằng ta xử trí không thỏa đáng, hoan nghênh hắn tùy thời đến tìm sư tôn của ta. Còn nữa, nơi nay là địa giới của Thượng Thủy Phong, không có sự cho phép không được đi vào. Lập tức rời đi!"
Quách Đạo không nghĩ tới Bách Húc lại dầu muối đều không ăn như vậy. Cái mũ không phục giới luật tông môn mà Bạch Húc chụp cho hắn không phải thứ mà hắn có thể đảm đương.
Bất đắc dĩ cường chống thân thể, đem mấy người còn hôn mê kéo đi. Việc này xác thật là do bọn họ sai trước, không nên làm to chuyện. Chỉ có thể tạm thời đi về mời lão tổ tới giải quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.