Chương 20: Niên thiếu rực rỡ 1
Nhất Thế Hoa Thường
22/09/2020
Đây là thời thơ ấu của cậu
Đường Du nghĩ mình chẳng qua chỉ ngủ một giấc thôi mà, sao vừa mở mắt lại phát hiện đang bị một mảng sáng trắng bao phủ, còn thân thể lại hóa thành dáng vẻ lúc còn trẻ. Cậu mờ mịt giây lát, sau đó mới ý thức được có lẽ mình đã chết rồi, cảm thấy tiếc nuối trước khi đi chưa kịp cùng ca cậu nói lời nào.
Có lẽ là cả đời này bình thản vô ưu, nên tuy rằng sống đến tuổi già, nhưng tâm tính của cậu lại không có gì thay đổi, xem xét một hồi ý nghĩ đầu tiên chính là sau khi về nhà không biết hệ thống rốt cuộc đã ổn định chưa, còn kịp đi gửi chuyển phát nhanh không?
Còn nữa… Đây rốt cuộc là chỗ nào?
Cậu lại ngó nghiêng xung quanh, thấy phía trước càng lúc càng phát sáng, không khỏi nhắm mắt lại, ngay sau đó ngửi được một một mùi hương hoa, cậu ngẩng đầu, phát hiện mình đang đứng ở phía trên sườn núi, bầu trời xanh thẳm, mây trắng lượn lờ, cách đó không xa có một tòa cung điện, một góc mái hiên lộ ra từ trong rừng cây rậm rạp.
Núi Côn Lôn, cung Minh Trạch.
Trong đầu cậu đột nhiên hiện ra cái tên này, lại không cảm thấy bất ngờ, ngược lại còn thấy như thế mới đúng. Lúc này tầm mắt cậu vừa chuyển, theo bản năng cuối đầu, liếm liếm móng vuốt nhỏ trắng như tuyết.
Đáy lòng khẽ run lên, cậu nhớ ra rồi, đây là thời thơ ấu của cậu.
Mặc dù trong trí nhớ trước đây,cậu vốn là lớn lên trong cô nhi viện, nhưng bây giờ khi thân thể ở nơi đây, cậu lại biết được vô cùng rõ ràng —— đây mới là tuổi thơ của cậu.
Cậu là một con thú Bạch Trạch.
Cậu sinh ra trên núi Côn Lôn, lớn lên trên núi Côn Lôn, cậu vẫn luôn sống ở nơi đây rất rất nhiều năm, ngày tháng dài đằng đẳng nhưng cũng rất nhàn nhã. Cậu chưa từng gặp mặt phụ thân, còn mẫu thân vẫn luôn bận rộn, còn có công việc không bao giờ làm hết, bọn họ rất ít gặp nhau —— đương nhiên lúc đó cậu cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì cả, bây giờ nghĩ lại, cậu biết thời thơ ấu có cha mẹ bên cạnh mới là bình thường.
Tiểu Bạch Trạch cuộn mình nằm trên cỏ, khoang mũi tràn đầy mùi hương thoang thoảng khiến người cảm thấy thoải mái, cậu thích thú lăn vài vòng, bỗng nhiên phát hiện một luồng hơi thở vô cùng bá đạo mạnh mẽ ở trong cung Minh Trạch, hai cái chân ngắn ngủ vội vàng chạy về.
Còn chưa có tiến vào đại điện, cậu đã nghe được giọng nói xa lạ của một nam nhân, phẫn nộ nhưng vẫn cố kìm nén:
“Ta nghe nói bên cạnh ngươi có một đứa bé?”
Một giọng khác lạnh nhạt:
“Không có.”
Nam nhân đó lại hỏi:
“Nói, đứa bé kia từ đâu ra?”
“Ta nói không có là không…”
Người ngồi ở vị trí chủ tọa vừa nói được một nửa, móng trước bé nhỏ của Đường Du đúng lúc bước vào, hai người đồng loạt quay sang nhìn.
Trong điện yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe được, Đường Du nhìn mẫu thân cùng nam nhân áo đen xa lạ, trong một mảnh tĩnh lặng chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, chậm rãi co móng vuốt về.Nam nhân áo đen lập tức tỉnh táo, xông lên phía trước ôm cậu lên, cậu hoảng sợ, bắt đầu giãy dụa, lại khó hiểu mà cảm thấy thực thân thiết, không nhịn được liếc mắt qua nhìn thử.
Người nam nhân này khoác áo choàng đen, cổ áo và cổ tay áo đều thêu hoa văn màu đen, trông rất phức tạp, khí thế của hắn rất mạnh mẽ, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm, con ngươi màu đỏ sậm, treo cái bộ dáng “Đại gia tính tình không tốt, phàm nhân chớ tới gần”.
Đường Du hơi sợ hắn, nhưng lại muốn ở bên cạnh hắn, co móng vuốt nhỏ giọng kêu một tiếng.
Nam nhân bỗng nhiên xoay người, cơn tức dâng lên:
“Trước đây không phải ngươi nói không giữ được con sao? Vậy đây là chuyện gì?!”
Trên chủ tọa Bạch Trạch xị mặt, rủ mắt nhìn chằm chằm mâm đựng trái cây trên bàn, dường như đã thả hồn lên trời, rõ ràng đang từ chối trả lời vấn đề của hắn.
Nam nhân híp lại mắt:
“Ta muốn mang con trở về Minh giới.”
Bạch Trạch lập tức nói:
“Ngươi nằm mơ!”
Nam nhân làm lơ không nghe, nhìn tiểu Bạch Trạch ở trong ngực, cố gắng giữ cho giọng nói dịu đi một ít:
“Ta là phụ thân của con, con tên là gì?”
Đường Du nói: “Đường Đường.”
“…”
Nam nhân lần thứ hai phẫn nộ ngẩng đầu quát:
“Nó tốt xấu gì cũng là con trai ta, tại sao ngươi có thể đặt tên này cho nó?”
Bạch Trạch thản nhiên nói:
“Nó thích ăn kẹo.”
Nam nhân nói:
“Ta muốn đổi tên cho nó, sau đó dẫn nó về Minh giới.”
Bạch Trạch lãnh mặt đứng lên:
“Ta nói ngươi nằm mơ đi!”
“Ngươi nên biết, trong cơ thể nó mang dòng máu của ta, nếu không thức tỉnh, bộ dáng cuả nó sẽ luôn mơ màng như thế, cũng sẽ mãi mãi không lớn được.”
Nam nhân từng chữ không ngừng nói
“Ngươi muốn nhìn thấy nó như vậy?”
“… Ta sẽ cố gắng tìm được cách.”
Bạch Trạch chậm rãi nói:
“Trước đây lúc tiểu Tiêu sinh ra ngươi cũng nói như vậy, kết quả đâu? Hắn bây giờ thức tỉnh rồi, nhưng thành bộ dáng thế nào?”
“Vậy cũng tốt hơn là cứ ngây ngây ngô ngô, gia tộc của chúng ta không thể có kẻ yếu “
Nam nhân vẻ mặt lạnh lùng, tạm dừng một chút, bổ sung nói
“Huống chi tiểu Tiêu đã có thể khống chế bản thân rồi, tốt hơn nhiều so với trước kia, tính cách của hắn như vậy chủ yếu là do thiếu tình yêu thương, ai kêu ngươi mỗi ngày bận rộn như vậy…”
Hắn đang nói một nửa, đột nhiên ý thức được một chuyện quan trọng, tức giận phun lửa
“Giờ không nói việc này, ngươi sinh con nhưng lại giấu diếm ta nhiều năm như vậy! Còn gạt ta nói không giữ được!”
Bạch Trạch quay về chủ vị ngồi, gương mặt không biểu tình, lại tiếp tục ngẩn người thả hồn phiêu du.
Nam nhân giận lắm, ngay sau đó như nghĩ đến điều gì, con mắt ửng đỏ:
“Khó trách mấy năm nay ta muốn đến đây ngươi đều không cho, nếu không phải lần này ta tình cờ biết được tin tức, ngươi còn muốn giấu ta bao lâu? Hả?”
Bạch Trạch tiếp tục im lặng.
Nam nhân chăm chú nhìn hắn, không nói một lời ôm lấy con trai xoay người muốn đi.
Bạch Trạch lạnh lùng nói:
“Hôm nay ngươi dám ôm con ra khỏi cửa, thì cả đời này đừng đến tìm ta.”
Gân xanh trên trán của nam nhân giựt giựt, ném con trai xuống quay trở về. Đường Du yên lặng co lại, sợ hãi nhìn bọn họ cãi nhau, thấy cái bàn quý giá của mẫu thân bị nam nhân đá một cước, loảng xoảng đập vào góc tường vỡ nát, cảm thấy khủng khiếp quá chừng, nhịn không được run run rẩy rẩy bò ra bên ngoài.
Ngay sau đó, bên tai bỗng truyền đến một cơn gió nhẹ, nam nhân chặn đường đi của cậu, từ trên cao nhìn cậu, khí thế uy nghiêm:
“Ta là Nhạc Chính Ngao, phụ thân của ngươi, ngoài ra ngươi còn có một ca ca, tên là Nhạc Chính Tiêu, bây giờ đang ở Minh giới.”
Đường Du nói: “Ò”
Nam nhân ra lệnh: “Gọi phụ thân.”
Đường Du nhận thấy trên người hắn có một loại hơi thở khiến cậu muốn gần gũi thân cận, ngoan ngoãn gọi:
“Phụ thân.”
Nam nhân khẽ gật đầu, trông khá vừa lòng, tiếp đó nắm lấy chỗ mềm mại phía sau cổ cậu ném ra ngoài, dặn dò một câu
“Lão tử và mẫu thân ngươi có chuyện cần nói, ngươi tự đi chơi thôi.”
Sau đó vung tay đóng rầm cửa điện.
Đường Du: “…”
Đường Du bị sự việc liên tiếp xảy ra khiến cho cậu mông lung,làm tổ trên đất nửa ngày không động, đang nghĩ xem nên đi đâu, một cô gái mặc chiếc áo màu sắc rực rỡ đi đến bên cạnh. Cậu nhớ rõ nàng, nàng tên An Quân, là loài chim Trọng Minh, bởi vì mẫu thân quá bận rộn, nên cậu từ nhỏ được nàng nuôi nấng.
An Quân xoa đầu cậu, ôm hắn đến một khu vườn nhỏ, hoa sen trong hồ nở rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.Cậu nhảy lên bàn đá bên trong đình, lẳng lặng nhìn nàng. An Quân lại xoa đầu cậu, cười nói:
“Ngươi có chuyện muốn hỏi?”
Đường Du gật đầu.
An Quân kiên nhẫn kể cho cậu nghe.Vì thế Đường Du biết được phụ thân của cậu là quân chủ của Du Li chi cảnh ở Minh giới, là loài ác long địa ngục, trời sanh tính tình tàn bạo, chỉ có ở trước mặt mẫu thân mới có thể kềm chế tính tình được một chút.
Trong cơ thể của cậu chỉ có một nửa dòng máu ác long, bởi vậy cần phải tiến hành thức tỉnh, nếu không sẽ bị hạn chế mãi mãi không cách nào trưởng thành, dù qua ngàn năm vạn năm vẫn là một con thú con ngơ ngác ngây ngốc pháp lực thấp kém, sẽ không phát dục, cũng không biết thế nào là tình yêu.
Nhưng một khi thức tỉnh, tính cách của cậu dưới sự ảnh hưởng của dòng máu ác long sẽ sinh ra thay đổi, nếu không tốt sẽ trở nên tàn nhẫn khát máu, đó cũng là nguyên nhân Bạch Trạch không đồng ý để con trai nhỏ đến Minh giới, nhưng trên đời không có tường không thông gió, vẫn là bị quân chủ biết được.
An Quân nói rồi mới ý thức được mình đem vị quân chủ nào đó hình dung quá mức khủng bố, nếu như để hắn biết được là do nàng nói, Đường Đường cũng bởi vì vậy bắt đầu sợ hãi hắn, chắc chắn hắn sẽ trói nàng lại đem nướng trên lửa mất thôi.
Nàng vội vàng bổ sung:
“Gia tộc ác long vốn rất thưa thớt, bọn họ có một phương pháp nuôi dưỡng hài tử riêng, cho dù như thế nào đi nữa, quân chủ đều muốn tốt cho ngươi, đương nhiên chủ tử cũng là muốn tốt cho ngươi, chỉ là ý kiến của bọn họ khác nhau thôi.”
Đường Du ừ một tiếng.
“Ngươi thì sao?”
An Quân nhìn cậu
“Đối với chuyện này, ngươi nghĩ như thế nào?”
Đường Du thấy không sao hết, cậu cảm thấy như vậy cũng tốt lắm mà, mỗi ngày trôi qua rất vui vẻ. An Quân biết đây là bởi vì cậu rất mơ hồ, chỉ cười cười, cũng không nói gì thêm.
Hai người ngồi trong chốc lát, An Quân phải về phòng luyện thuốc, Đường Du vui vẻ đi cùng nàng, ở trong phòng đan dược của nàng lăn qua lăn lại, đột nhiên ngửi được một mùi thơm ngọt ngào, lay lay tủ vài cái, phát hiện một quả nhỏ, nhẹ nhàng đánh hơi, vui vẻ ăn luôn.
An Quân nghe được tiếng động quay đầu lại, đầu tiên là nhìn thấy hình ảnh này, nàng nhanh chân chạy lên trước, mắt mở trừng trừng nhìn cậu nuốt xuống, nhất thời dở khóc dở cười:
“Lần sau đừng ăn đồ bậy bạ.”
Đường Du muốn nói cậu ngửi thấy không có độc, lại phát hiện mình không thể nói ra tiếng được.
An Quân thấy hai mắt cậu trợn tròn, lại dở khóc dở cười, giải thích nói:
“Vật này là do Lục điện hạ ở thiên giới mang đến, sau khi ăn sẽ không nói được, dược tính duy trì liên tục ba ngày.”
Đường Du chán nản gục đầu xuống.
“Không có việc gì, ta sẽ cố gắng nghĩ cách.”
An Quân trấn an sờ sờ cậu, bảo cậu đi ra ngoài chơi, chú ý an toàn.
Đường Du rất mau quên, chạy ào ào trên cỏ, lăn lăn mấy vòng, vui vẻ trở lại. Cậu tản bộ mấy vòng, đang chuẩn bị trở về tìm An Quân, lúc này chợt thấy cách đó không xa có một con vừa giống bướm ngày lại vừa giống bướm đêm, nhịn không được vồ lấy, kết quả bước hụt chân, lăn vòng vòng xuống triền núi, cuối cùng đụng rầm vào cái gì đó, mới dừng lại được.
Cậu ngẩng đầu, phát hiện trước mặt là một con hoàng kim mãng dài hơn hai mươi mét, cả người phủ đầy vảy.
Đường Du: ” =口=”
Đường Du trong tích tắc nhảy dựng lên lui về phía sau, cảnh giác mà nhìn nó chằm chằm. Hoàng kim mãng cũng cuộn lại một chỗ theo dõi cậu, cả hai đều không động đậy, không khí như đông cứng, đúng vào lúc này, nghe thấy cách đó không xa truyền đến một giọng nói:
“Ngươi đi đâu đó? Chúng ta phải về nhà.”
“Đợi đã, hình như ta nghe có tiếng động.”
Một người khác trả lời, nhanh tay đẩy bụi cỏ ra, bắt gặp bọn họ.
Đường Du nhìn qua, thấy người tới là một vị thiếu niên, khuôn mặt tuấn mỹ, quý khí mười phần.
Cậu vội vã nhìn hoàng kim mãng, thấy nó vẫn không nhúc nhích, bèn thử lui về phía thiếu niên một bước, rồi dừng lại nhìn nó, lại bước thêm bước nữa, rồi lại dừng lại nhìn nó, xác định nó thật sự sẽ không cử động nữa, mềm nhũn người duỗi móng vuốt ra trước mặt thiếu niên.
Thiếu niên nhìn xem buồn cười, đem cậu ôm lên cách xa hoàng kim mãng.
Người bạn của thiếu niên thấy thế sửng sốt:
“Đây là… thú Bạch Trạch?”
“Uhm, bị một con rắn dọa sợ.”
Thiếu niên tìm chỗ ngồi xuống, đem thú Bạch Trạch thú đặt ở trên đùi, vuốt ve cưng nựng.
“Bị rắn dọa sợ?”
Người bạn kinh ngạc
“Con rắn phải bị nó dọa mới đúng chứ?”
Thiếu niên lên tiếng trả lời, nghĩ thầm dù thú Bạch Trạng còn nhỏ nhưng chung quy cũng là thần thú, hoàng kim mãng chắc chắn bị dọa cứng đờ, kết quả con thú nhỏ này thế nhưng cũng sợ cứng đờ… Hắn cảm thấy con vật trong ngực có chút ngốc, vươn tay gãi gãi cằm, thấy cậu thích ý nheo mắt, gợi lên một nụ cười:
“Ngươi nói ta mang nó về nuôi được không?”
Người bạn nói:
“Ngươi đừng đùa, muốn bị người ta tìm tới nhà hả?”
Thiếu niên phát hiện động vật trong ngực cũng lo lắng nhìn hắn, cũng bắt đầu nhích ra ngoài, nhớ tới thúBạch Trạch có thể nghe được tiếng người,hiểu được lời hắn nói, đem cậu kéo trở về:
“Đùa ngươi thôi.”
Đường Du hoài nghi nhìn hắn.
Thiếu niên lại gãi gãi cằm cậu, thấy cậu nhanh chóng thả lỏng cảnh giác, cái đuôi còn lắc lắc, cảm thấy thật thú vị, cười nói:
“Tiểu Bạch Trạch, ta tên Ân Triển, còn ngươi, tên gọi là gì?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tôi cảm thấy cần phải bò lên đây trong chương này thêm một phần tác giả nói ra suy nghĩ của mình.
Điều này rất dễ đoán, một chương trước Ân Triển nhìn thấy chuỗi ngọc sáng lên, còn chương này mở đầu Đường Du bị ánh sáng vây quanh, cho thấy rõ ánh sáng này là quá khứ của cậu, không phải do linh hồn lại xuyên qua, bởi vì căn bản cậu không thấy mấy chữ “Hệ thống đang hỏng “, cho nên không có xuyên qua, chỉ là một đoạn quá khứ.
Trước đó có chương Ân Triển cùng Đường Du đi trượt tuyết, Ân Triển nói Đường Du “Có chút giống…” Kết quả Đường Du không nghe rõ —— hình ảnh đó, Ân Triển nói chính là tiểu Bạch Trạch ~
Đường Du nghĩ mình chẳng qua chỉ ngủ một giấc thôi mà, sao vừa mở mắt lại phát hiện đang bị một mảng sáng trắng bao phủ, còn thân thể lại hóa thành dáng vẻ lúc còn trẻ. Cậu mờ mịt giây lát, sau đó mới ý thức được có lẽ mình đã chết rồi, cảm thấy tiếc nuối trước khi đi chưa kịp cùng ca cậu nói lời nào.
Có lẽ là cả đời này bình thản vô ưu, nên tuy rằng sống đến tuổi già, nhưng tâm tính của cậu lại không có gì thay đổi, xem xét một hồi ý nghĩ đầu tiên chính là sau khi về nhà không biết hệ thống rốt cuộc đã ổn định chưa, còn kịp đi gửi chuyển phát nhanh không?
Còn nữa… Đây rốt cuộc là chỗ nào?
Cậu lại ngó nghiêng xung quanh, thấy phía trước càng lúc càng phát sáng, không khỏi nhắm mắt lại, ngay sau đó ngửi được một một mùi hương hoa, cậu ngẩng đầu, phát hiện mình đang đứng ở phía trên sườn núi, bầu trời xanh thẳm, mây trắng lượn lờ, cách đó không xa có một tòa cung điện, một góc mái hiên lộ ra từ trong rừng cây rậm rạp.
Núi Côn Lôn, cung Minh Trạch.
Trong đầu cậu đột nhiên hiện ra cái tên này, lại không cảm thấy bất ngờ, ngược lại còn thấy như thế mới đúng. Lúc này tầm mắt cậu vừa chuyển, theo bản năng cuối đầu, liếm liếm móng vuốt nhỏ trắng như tuyết.
Đáy lòng khẽ run lên, cậu nhớ ra rồi, đây là thời thơ ấu của cậu.
Mặc dù trong trí nhớ trước đây,cậu vốn là lớn lên trong cô nhi viện, nhưng bây giờ khi thân thể ở nơi đây, cậu lại biết được vô cùng rõ ràng —— đây mới là tuổi thơ của cậu.
Cậu là một con thú Bạch Trạch.
Cậu sinh ra trên núi Côn Lôn, lớn lên trên núi Côn Lôn, cậu vẫn luôn sống ở nơi đây rất rất nhiều năm, ngày tháng dài đằng đẳng nhưng cũng rất nhàn nhã. Cậu chưa từng gặp mặt phụ thân, còn mẫu thân vẫn luôn bận rộn, còn có công việc không bao giờ làm hết, bọn họ rất ít gặp nhau —— đương nhiên lúc đó cậu cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì cả, bây giờ nghĩ lại, cậu biết thời thơ ấu có cha mẹ bên cạnh mới là bình thường.
Tiểu Bạch Trạch cuộn mình nằm trên cỏ, khoang mũi tràn đầy mùi hương thoang thoảng khiến người cảm thấy thoải mái, cậu thích thú lăn vài vòng, bỗng nhiên phát hiện một luồng hơi thở vô cùng bá đạo mạnh mẽ ở trong cung Minh Trạch, hai cái chân ngắn ngủ vội vàng chạy về.
Còn chưa có tiến vào đại điện, cậu đã nghe được giọng nói xa lạ của một nam nhân, phẫn nộ nhưng vẫn cố kìm nén:
“Ta nghe nói bên cạnh ngươi có một đứa bé?”
Một giọng khác lạnh nhạt:
“Không có.”
Nam nhân đó lại hỏi:
“Nói, đứa bé kia từ đâu ra?”
“Ta nói không có là không…”
Người ngồi ở vị trí chủ tọa vừa nói được một nửa, móng trước bé nhỏ của Đường Du đúng lúc bước vào, hai người đồng loạt quay sang nhìn.
Trong điện yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe được, Đường Du nhìn mẫu thân cùng nam nhân áo đen xa lạ, trong một mảnh tĩnh lặng chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, chậm rãi co móng vuốt về.Nam nhân áo đen lập tức tỉnh táo, xông lên phía trước ôm cậu lên, cậu hoảng sợ, bắt đầu giãy dụa, lại khó hiểu mà cảm thấy thực thân thiết, không nhịn được liếc mắt qua nhìn thử.
Người nam nhân này khoác áo choàng đen, cổ áo và cổ tay áo đều thêu hoa văn màu đen, trông rất phức tạp, khí thế của hắn rất mạnh mẽ, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm, con ngươi màu đỏ sậm, treo cái bộ dáng “Đại gia tính tình không tốt, phàm nhân chớ tới gần”.
Đường Du hơi sợ hắn, nhưng lại muốn ở bên cạnh hắn, co móng vuốt nhỏ giọng kêu một tiếng.
Nam nhân bỗng nhiên xoay người, cơn tức dâng lên:
“Trước đây không phải ngươi nói không giữ được con sao? Vậy đây là chuyện gì?!”
Trên chủ tọa Bạch Trạch xị mặt, rủ mắt nhìn chằm chằm mâm đựng trái cây trên bàn, dường như đã thả hồn lên trời, rõ ràng đang từ chối trả lời vấn đề của hắn.
Nam nhân híp lại mắt:
“Ta muốn mang con trở về Minh giới.”
Bạch Trạch lập tức nói:
“Ngươi nằm mơ!”
Nam nhân làm lơ không nghe, nhìn tiểu Bạch Trạch ở trong ngực, cố gắng giữ cho giọng nói dịu đi một ít:
“Ta là phụ thân của con, con tên là gì?”
Đường Du nói: “Đường Đường.”
“…”
Nam nhân lần thứ hai phẫn nộ ngẩng đầu quát:
“Nó tốt xấu gì cũng là con trai ta, tại sao ngươi có thể đặt tên này cho nó?”
Bạch Trạch thản nhiên nói:
“Nó thích ăn kẹo.”
Nam nhân nói:
“Ta muốn đổi tên cho nó, sau đó dẫn nó về Minh giới.”
Bạch Trạch lãnh mặt đứng lên:
“Ta nói ngươi nằm mơ đi!”
“Ngươi nên biết, trong cơ thể nó mang dòng máu của ta, nếu không thức tỉnh, bộ dáng cuả nó sẽ luôn mơ màng như thế, cũng sẽ mãi mãi không lớn được.”
Nam nhân từng chữ không ngừng nói
“Ngươi muốn nhìn thấy nó như vậy?”
“… Ta sẽ cố gắng tìm được cách.”
Bạch Trạch chậm rãi nói:
“Trước đây lúc tiểu Tiêu sinh ra ngươi cũng nói như vậy, kết quả đâu? Hắn bây giờ thức tỉnh rồi, nhưng thành bộ dáng thế nào?”
“Vậy cũng tốt hơn là cứ ngây ngây ngô ngô, gia tộc của chúng ta không thể có kẻ yếu “
Nam nhân vẻ mặt lạnh lùng, tạm dừng một chút, bổ sung nói
“Huống chi tiểu Tiêu đã có thể khống chế bản thân rồi, tốt hơn nhiều so với trước kia, tính cách của hắn như vậy chủ yếu là do thiếu tình yêu thương, ai kêu ngươi mỗi ngày bận rộn như vậy…”
Hắn đang nói một nửa, đột nhiên ý thức được một chuyện quan trọng, tức giận phun lửa
“Giờ không nói việc này, ngươi sinh con nhưng lại giấu diếm ta nhiều năm như vậy! Còn gạt ta nói không giữ được!”
Bạch Trạch quay về chủ vị ngồi, gương mặt không biểu tình, lại tiếp tục ngẩn người thả hồn phiêu du.
Nam nhân giận lắm, ngay sau đó như nghĩ đến điều gì, con mắt ửng đỏ:
“Khó trách mấy năm nay ta muốn đến đây ngươi đều không cho, nếu không phải lần này ta tình cờ biết được tin tức, ngươi còn muốn giấu ta bao lâu? Hả?”
Bạch Trạch tiếp tục im lặng.
Nam nhân chăm chú nhìn hắn, không nói một lời ôm lấy con trai xoay người muốn đi.
Bạch Trạch lạnh lùng nói:
“Hôm nay ngươi dám ôm con ra khỏi cửa, thì cả đời này đừng đến tìm ta.”
Gân xanh trên trán của nam nhân giựt giựt, ném con trai xuống quay trở về. Đường Du yên lặng co lại, sợ hãi nhìn bọn họ cãi nhau, thấy cái bàn quý giá của mẫu thân bị nam nhân đá một cước, loảng xoảng đập vào góc tường vỡ nát, cảm thấy khủng khiếp quá chừng, nhịn không được run run rẩy rẩy bò ra bên ngoài.
Ngay sau đó, bên tai bỗng truyền đến một cơn gió nhẹ, nam nhân chặn đường đi của cậu, từ trên cao nhìn cậu, khí thế uy nghiêm:
“Ta là Nhạc Chính Ngao, phụ thân của ngươi, ngoài ra ngươi còn có một ca ca, tên là Nhạc Chính Tiêu, bây giờ đang ở Minh giới.”
Đường Du nói: “Ò”
Nam nhân ra lệnh: “Gọi phụ thân.”
Đường Du nhận thấy trên người hắn có một loại hơi thở khiến cậu muốn gần gũi thân cận, ngoan ngoãn gọi:
“Phụ thân.”
Nam nhân khẽ gật đầu, trông khá vừa lòng, tiếp đó nắm lấy chỗ mềm mại phía sau cổ cậu ném ra ngoài, dặn dò một câu
“Lão tử và mẫu thân ngươi có chuyện cần nói, ngươi tự đi chơi thôi.”
Sau đó vung tay đóng rầm cửa điện.
Đường Du: “…”
Đường Du bị sự việc liên tiếp xảy ra khiến cho cậu mông lung,làm tổ trên đất nửa ngày không động, đang nghĩ xem nên đi đâu, một cô gái mặc chiếc áo màu sắc rực rỡ đi đến bên cạnh. Cậu nhớ rõ nàng, nàng tên An Quân, là loài chim Trọng Minh, bởi vì mẫu thân quá bận rộn, nên cậu từ nhỏ được nàng nuôi nấng.
An Quân xoa đầu cậu, ôm hắn đến một khu vườn nhỏ, hoa sen trong hồ nở rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.Cậu nhảy lên bàn đá bên trong đình, lẳng lặng nhìn nàng. An Quân lại xoa đầu cậu, cười nói:
“Ngươi có chuyện muốn hỏi?”
Đường Du gật đầu.
An Quân kiên nhẫn kể cho cậu nghe.Vì thế Đường Du biết được phụ thân của cậu là quân chủ của Du Li chi cảnh ở Minh giới, là loài ác long địa ngục, trời sanh tính tình tàn bạo, chỉ có ở trước mặt mẫu thân mới có thể kềm chế tính tình được một chút.
Trong cơ thể của cậu chỉ có một nửa dòng máu ác long, bởi vậy cần phải tiến hành thức tỉnh, nếu không sẽ bị hạn chế mãi mãi không cách nào trưởng thành, dù qua ngàn năm vạn năm vẫn là một con thú con ngơ ngác ngây ngốc pháp lực thấp kém, sẽ không phát dục, cũng không biết thế nào là tình yêu.
Nhưng một khi thức tỉnh, tính cách của cậu dưới sự ảnh hưởng của dòng máu ác long sẽ sinh ra thay đổi, nếu không tốt sẽ trở nên tàn nhẫn khát máu, đó cũng là nguyên nhân Bạch Trạch không đồng ý để con trai nhỏ đến Minh giới, nhưng trên đời không có tường không thông gió, vẫn là bị quân chủ biết được.
An Quân nói rồi mới ý thức được mình đem vị quân chủ nào đó hình dung quá mức khủng bố, nếu như để hắn biết được là do nàng nói, Đường Đường cũng bởi vì vậy bắt đầu sợ hãi hắn, chắc chắn hắn sẽ trói nàng lại đem nướng trên lửa mất thôi.
Nàng vội vàng bổ sung:
“Gia tộc ác long vốn rất thưa thớt, bọn họ có một phương pháp nuôi dưỡng hài tử riêng, cho dù như thế nào đi nữa, quân chủ đều muốn tốt cho ngươi, đương nhiên chủ tử cũng là muốn tốt cho ngươi, chỉ là ý kiến của bọn họ khác nhau thôi.”
Đường Du ừ một tiếng.
“Ngươi thì sao?”
An Quân nhìn cậu
“Đối với chuyện này, ngươi nghĩ như thế nào?”
Đường Du thấy không sao hết, cậu cảm thấy như vậy cũng tốt lắm mà, mỗi ngày trôi qua rất vui vẻ. An Quân biết đây là bởi vì cậu rất mơ hồ, chỉ cười cười, cũng không nói gì thêm.
Hai người ngồi trong chốc lát, An Quân phải về phòng luyện thuốc, Đường Du vui vẻ đi cùng nàng, ở trong phòng đan dược của nàng lăn qua lăn lại, đột nhiên ngửi được một mùi thơm ngọt ngào, lay lay tủ vài cái, phát hiện một quả nhỏ, nhẹ nhàng đánh hơi, vui vẻ ăn luôn.
An Quân nghe được tiếng động quay đầu lại, đầu tiên là nhìn thấy hình ảnh này, nàng nhanh chân chạy lên trước, mắt mở trừng trừng nhìn cậu nuốt xuống, nhất thời dở khóc dở cười:
“Lần sau đừng ăn đồ bậy bạ.”
Đường Du muốn nói cậu ngửi thấy không có độc, lại phát hiện mình không thể nói ra tiếng được.
An Quân thấy hai mắt cậu trợn tròn, lại dở khóc dở cười, giải thích nói:
“Vật này là do Lục điện hạ ở thiên giới mang đến, sau khi ăn sẽ không nói được, dược tính duy trì liên tục ba ngày.”
Đường Du chán nản gục đầu xuống.
“Không có việc gì, ta sẽ cố gắng nghĩ cách.”
An Quân trấn an sờ sờ cậu, bảo cậu đi ra ngoài chơi, chú ý an toàn.
Đường Du rất mau quên, chạy ào ào trên cỏ, lăn lăn mấy vòng, vui vẻ trở lại. Cậu tản bộ mấy vòng, đang chuẩn bị trở về tìm An Quân, lúc này chợt thấy cách đó không xa có một con vừa giống bướm ngày lại vừa giống bướm đêm, nhịn không được vồ lấy, kết quả bước hụt chân, lăn vòng vòng xuống triền núi, cuối cùng đụng rầm vào cái gì đó, mới dừng lại được.
Cậu ngẩng đầu, phát hiện trước mặt là một con hoàng kim mãng dài hơn hai mươi mét, cả người phủ đầy vảy.
Đường Du: ” =口=”
Đường Du trong tích tắc nhảy dựng lên lui về phía sau, cảnh giác mà nhìn nó chằm chằm. Hoàng kim mãng cũng cuộn lại một chỗ theo dõi cậu, cả hai đều không động đậy, không khí như đông cứng, đúng vào lúc này, nghe thấy cách đó không xa truyền đến một giọng nói:
“Ngươi đi đâu đó? Chúng ta phải về nhà.”
“Đợi đã, hình như ta nghe có tiếng động.”
Một người khác trả lời, nhanh tay đẩy bụi cỏ ra, bắt gặp bọn họ.
Đường Du nhìn qua, thấy người tới là một vị thiếu niên, khuôn mặt tuấn mỹ, quý khí mười phần.
Cậu vội vã nhìn hoàng kim mãng, thấy nó vẫn không nhúc nhích, bèn thử lui về phía thiếu niên một bước, rồi dừng lại nhìn nó, lại bước thêm bước nữa, rồi lại dừng lại nhìn nó, xác định nó thật sự sẽ không cử động nữa, mềm nhũn người duỗi móng vuốt ra trước mặt thiếu niên.
Thiếu niên nhìn xem buồn cười, đem cậu ôm lên cách xa hoàng kim mãng.
Người bạn của thiếu niên thấy thế sửng sốt:
“Đây là… thú Bạch Trạch?”
“Uhm, bị một con rắn dọa sợ.”
Thiếu niên tìm chỗ ngồi xuống, đem thú Bạch Trạch thú đặt ở trên đùi, vuốt ve cưng nựng.
“Bị rắn dọa sợ?”
Người bạn kinh ngạc
“Con rắn phải bị nó dọa mới đúng chứ?”
Thiếu niên lên tiếng trả lời, nghĩ thầm dù thú Bạch Trạng còn nhỏ nhưng chung quy cũng là thần thú, hoàng kim mãng chắc chắn bị dọa cứng đờ, kết quả con thú nhỏ này thế nhưng cũng sợ cứng đờ… Hắn cảm thấy con vật trong ngực có chút ngốc, vươn tay gãi gãi cằm, thấy cậu thích ý nheo mắt, gợi lên một nụ cười:
“Ngươi nói ta mang nó về nuôi được không?”
Người bạn nói:
“Ngươi đừng đùa, muốn bị người ta tìm tới nhà hả?”
Thiếu niên phát hiện động vật trong ngực cũng lo lắng nhìn hắn, cũng bắt đầu nhích ra ngoài, nhớ tới thúBạch Trạch có thể nghe được tiếng người,hiểu được lời hắn nói, đem cậu kéo trở về:
“Đùa ngươi thôi.”
Đường Du hoài nghi nhìn hắn.
Thiếu niên lại gãi gãi cằm cậu, thấy cậu nhanh chóng thả lỏng cảnh giác, cái đuôi còn lắc lắc, cảm thấy thật thú vị, cười nói:
“Tiểu Bạch Trạch, ta tên Ân Triển, còn ngươi, tên gọi là gì?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tôi cảm thấy cần phải bò lên đây trong chương này thêm một phần tác giả nói ra suy nghĩ của mình.
Điều này rất dễ đoán, một chương trước Ân Triển nhìn thấy chuỗi ngọc sáng lên, còn chương này mở đầu Đường Du bị ánh sáng vây quanh, cho thấy rõ ánh sáng này là quá khứ của cậu, không phải do linh hồn lại xuyên qua, bởi vì căn bản cậu không thấy mấy chữ “Hệ thống đang hỏng “, cho nên không có xuyên qua, chỉ là một đoạn quá khứ.
Trước đó có chương Ân Triển cùng Đường Du đi trượt tuyết, Ân Triển nói Đường Du “Có chút giống…” Kết quả Đường Du không nghe rõ —— hình ảnh đó, Ân Triển nói chính là tiểu Bạch Trạch ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.