Chương 84: Chưa Đủ Xứng Đáng Với Vinh Dự Này
Thần Tinh LL
26/08/2024
Chủ nhiệm Lỗ quả thật không lừa cậu, lần trao giải tấm séc một triệu kia đúng là lần cuối cùng. Sau lần đó, dù trên mạng vẫn còn những cuộc thảo luận về chuyện này, nhưng không còn bất kỳ truyền thông nào vào trường quấy rầy cuộc sống thường nhật của cậu nữa.
Sau này Lục Chu mới biết, thực ra trường học đã giúp cậu chặn khá nhiều cuộc phỏng vấn. Những kênh truyền thông từng phỏng vấn cậu đều là những tờ báo có danh tiếng, những cơ quan báo chí nhỏ và phóng viên tự do thì không thể nào lọt vào trường được.
Dù sao thì trường học vẫn là nơi để học tập. Một chút quảng bá có thể giúp nâng cao danh tiếng của trường và thu hút sinh viên, nhưng nếu không kiểm soát tốt thì sẽ phá vỡ sự yên tĩnh của khuôn viên và ảnh hưởng tiêu cực đến bầu không khí học tập.
Thứ bảy, Lục Chu đi đến Ngân hàng Công Thương và được chính giám đốc chi nhánh tiếp đón để thực hiện việc chuyển đổi tấm séc trị giá một triệu nhân dân tệ. Sau khi giải quyết xong những nhân viên chào mời bảo hiểm và sản phẩm tài chính, Lục Chu nhanh chóng rời khỏi ngân hàng. Ngồi lên xe Didi ở cửa ngân hàng, cậu vẫn cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, như thể mình đang nằm mơ.
Cậu chưa bao giờ có nhiều tiền như vậy.
Đột ngột sở hữu số tiền lớn, cậu không biết phải tiêu thế nào cho đúng. Có lẽ trước mắt cứ để dành?
Xuống xe trước cổng trường, Lục Chu lần thứ N lấy điện thoại ra, nhìn chuỗi số 0 trong tin nhắn thông báo chuyển khoản, trái tim cậu đập thình thịch.
"… Một triệu đã đến tay, vậy là chỉ còn thiếu bốn triệu nữa để hoàn thành điều kiện nhiệm vụ thứ hai."
Lầm bầm mấy tiếng nhắc nhở bản thân phải giữ bình tĩnh, Lục Chu bỏ điện thoại vào túi, bước về phía con phố nhỏ với hàng quán trước cổng trường.
Cậu chọn một quán cơm nhỏ để giải quyết bữa trưa, đến khi quay về cổng trường thì đã hơn hai giờ chiều. Nhớ lại cuộc gọi hôm qua của giáo sư Đường, trước khi về ký túc xá, cậu rẽ vào tòa nhà thí nghiệm, tìm đến văn phòng của thầy.
Nghe thấy tiếng "Mời vào" từ bên trong, Lục Chu đẩy cửa bước vào.
Thấy cậu đến, giáo sư Đường cười, trêu chọc: "Mấy ngày nay cậu sống thoải mái quá nhỉ."
Lục Chu ngượng ngùng cười: "Thầy ơi, đừng chọc em nữa, em mệt mỏi lắm rồi…"
Hai nghiên cứu sinh đang làm dự án trong văn phòng đồng loạt trợn mắt, quyết định phớt lờ cậu.
Mệt mỏi á?
Nếu mệt quá thì để một triệu đó cho tôi, tôi sẵn lòng thay cậu "mệt mỏi"!
Đúng là người được lợi rồi còn kêu khổ, thật đáng ghét!
Giáo sư Đường nhấp một ngụm trà nóng, cười híp mắt nói: "Ồ? Tôi thấy cậu cũng vui vẻ lắm mà, định bước chân vào làng giải trí à?"
Lục Chu cười gượng, quyết định không đáp lại.
"Thôi, tôi còn có tiết dạy, không tán gẫu linh tinh nữa. Chúng ta vào chuyện chính đi." Thấy Lục Chu không trả lời, giáo sư Đường cũng không trêu chọc thêm, ngừng một chút rồi nói tiếp: "Tôi có một lá thư mời từ Đại học Princeton. Tháng 2 năm sau sẽ có một hội nghị nghiên cứu số học quốc tế tổ chức tại Princeton, họ mời cậu đến để báo cáo về thành quả nghiên cứu."
Lục Chu ngạc nhiên: "Hội nghị học thuật?"
Giáo sư Đường mỉm cười nói: "Đúng vậy. Sự tiến bộ của học thuật nằm ở sự giao lưu, các hội nghị toán học quốc tế như thế này, có cơ hội thì nên tham gia nhiều hơn. Nó chỉ có lợi cho sự phát triển cá nhân của cậu thôi. Đặc biệt, hội nghị này có tầm ảnh hưởng khá lớn trong lĩnh vực số học quốc tế. Cậu là sinh viên đại học đầu tiên của trường chúng ta được mời tham gia hội nghị này để báo cáo học thuật. Hãy tận dụng cơ hội tốt này. Trường sẽ chi trả tiền vé máy bay và chi phí ăn ở, cậu cứ yên tâm mà đi!"
Chỉ cần nắm bắt cơ hội để giao lưu với các đồng nghiệp trong ngành cũng đã là thu hoạch lớn.
Nhận tấm thư mời từ tay giáo sư Đường, Lục Chu gật đầu.
"Vậy em sẽ về chuẩn bị."
"Chuẩn bị sửa lại bài báo của cậu, làm một bản thuyết trình đơn giản là được. Ngắn gọn, súc tích thôi. Trọng tâm là phần hỏi đáp sau thuyết trình, có lẽ sẽ có nhiều nhà nghiên cứu số học mang theo những câu hỏi khó để hỏi cậu. Phần này cậu phải chuẩn bị kỹ càng!" Giáo sư Đường dặn dò.
"Em hiểu rồi… Vậy, em về trước nhé?"
"Khoan đi đã, còn một chuyện nữa." Giáo sư Đường mỉm cười, ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Bí thư Liễu dự định đề cử cậu tham gia bầu chọn giải thưởng Mười Thanh Niên Kiệt Xuất của Trung Quốc. Dù cuối cùng có được chọn hay không thì ít nhất cậu cũng sẽ có tên trong danh sách đề cử."
Giải thưởng Mười Thanh Niên Kiệt Xuất của Trung Quốc!
Đồng tử của Lục Chu hơi co lại.
Cậu đã nghe nói về giải thưởng này. Được biết, đây là một sáng kiến của Liên đoàn Thanh niên Trung Quốc, phối hợp với mười cơ quan truyền thông lớn cùng tổ chức, nhằm tôn vinh tài năng trẻ và xây dựng hình mẫu thời đại. Giải thưởng này chỉ mới được trao khoảng hơn mười lần…
Tầm ảnh hưởng của nó ngang ngửa với Huy chương Thanh niên Ngũ Tứ!
Lục Chu cố gắng giữ hơi thở bình tĩnh, nhịp tim đập nhanh một chút rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Trước hết, chỉ với việc chứng minh Giả thuyết Chu, liệu cậu có xứng đáng với giải thưởng này hay không còn phải xem xét lại. Giải thưởng này không chỉ dành riêng cho lĩnh vực nghiên cứu, mà là một cuộc bầu chọn toàn quốc, toàn ngành nghề, và tiêu chí đánh giá là đóng góp cho xã hội.
Hơn nữa, giải thưởng này là một loại "vốn chính trị", vì vậy quá trình bầu chọn không hề đơn giản như vẻ ngoài.
Nếu cậu giành được Huy chương Fields, có lẽ sẽ có cơ hội hơn.
Thứ hai, không có sự ban tặng nào là không có điều kiện.
Nếu lần trước Bí thư Liễu đến trường hỏi thăm cậu nhằm thể hiện sự quan tâm của chính quyền đối với giáo dục và nghiên cứu, thì việc đẩy cậu vào danh sách đề cử giải Mười Thanh Niên Kiệt Xuất lần này có lẽ cũng không đơn giản chỉ là sự quan tâm bình thường.
Nghĩ đến đây, ngọn lửa trong lòng Lục Chu dần nguội đi.
Cậu luôn tự tin vào trí tuệ của mình.
Nhưng…
Đối với chỉ số cảm xúc, cậu biết mình có hạn chế.
Lục Chu không đưa ra câu trả lời ngay, chỉ cười và hỏi khéo: "Thầy ơi, thầy nghĩ sao ạ?"
Giáo sư Đường cười đáp: "Ý kiến của tôi? Cái đó còn tùy thuộc vào việc cậu muốn phát triển theo hướng nào sau này. Nếu cậu có ý định làm chính trị và muốn phát triển trong hệ thống, đây là một cơ hội tốt. Bí thư Liễu có thể trở thành người giúp đỡ cậu trên con đường sự nghiệp. Nếu phát triển tốt, cậu có thể trở thành đại biểu quốc hội trong tương lai. Còn việc sau đó cậu có thể tiến xa đến đâu, thì phải dựa vào vận may của cậu."
Lục Chu im lặng.
Giáo sư Đường không vội, ngồi nhâm nhi trà.
Một lúc lâu sau, Lục Chu cười, lắc đầu nói: "Em chỉ là một học sinh suốt ngày chật vật với điểm qua môn của môn chính trị, có lẽ không hợp với con đường đó."
Mặc dù với cậu, một người có bố làm trong ngành, lời đề nghị này rất hấp dẫn. Nếu nắm bắt được cơ hội này, cậu có thể tiến xa từ chức vụ hiệu trưởng đại học cho đến Viện trưởng Viện Khoa học Trung Quốc. Thêm vào đó là hệ thống công nghệ đen của cậu, không chừng cậu có thể đi theo một con đường thành công khác thường.
Nhưng Lục Chu nghĩ, con người quý nhất là phải biết rõ bản thân mình.
Hơn nữa, cậu đã quen với cuộc sống tự do, và cuộc sống trong hệ thống có lẽ không phải điều cậu mong muốn.
"Xem ra cậu cũng tự biết mình đấy. Tôi cũng không nghĩ cậu hợp với việc đó." Giáo sư Đường cười, đặt cốc giữ nhiệt xuống bàn, nhìn Lục Chu với ánh mắt tán thưởng rồi nhẹ nhàng nói: "Nếu cậu đã quyết định, thì hãy từ chối. Chỉ cần nhớ từ chối một cách khéo léo là được."
Lục Chu nghĩ ngợi một lát, cười nói: "Em chỉ là học sinh tài hèn sức mọn, không xứng với vinh dự này… Thầy thấy trả lời vậy có được không?"
Giáo sư Đường cười gật đầu, chỉ nói một từ: "Tuyệt."
Sau này Lục Chu mới biết, thực ra trường học đã giúp cậu chặn khá nhiều cuộc phỏng vấn. Những kênh truyền thông từng phỏng vấn cậu đều là những tờ báo có danh tiếng, những cơ quan báo chí nhỏ và phóng viên tự do thì không thể nào lọt vào trường được.
Dù sao thì trường học vẫn là nơi để học tập. Một chút quảng bá có thể giúp nâng cao danh tiếng của trường và thu hút sinh viên, nhưng nếu không kiểm soát tốt thì sẽ phá vỡ sự yên tĩnh của khuôn viên và ảnh hưởng tiêu cực đến bầu không khí học tập.
Thứ bảy, Lục Chu đi đến Ngân hàng Công Thương và được chính giám đốc chi nhánh tiếp đón để thực hiện việc chuyển đổi tấm séc trị giá một triệu nhân dân tệ. Sau khi giải quyết xong những nhân viên chào mời bảo hiểm và sản phẩm tài chính, Lục Chu nhanh chóng rời khỏi ngân hàng. Ngồi lên xe Didi ở cửa ngân hàng, cậu vẫn cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, như thể mình đang nằm mơ.
Cậu chưa bao giờ có nhiều tiền như vậy.
Đột ngột sở hữu số tiền lớn, cậu không biết phải tiêu thế nào cho đúng. Có lẽ trước mắt cứ để dành?
Xuống xe trước cổng trường, Lục Chu lần thứ N lấy điện thoại ra, nhìn chuỗi số 0 trong tin nhắn thông báo chuyển khoản, trái tim cậu đập thình thịch.
"… Một triệu đã đến tay, vậy là chỉ còn thiếu bốn triệu nữa để hoàn thành điều kiện nhiệm vụ thứ hai."
Lầm bầm mấy tiếng nhắc nhở bản thân phải giữ bình tĩnh, Lục Chu bỏ điện thoại vào túi, bước về phía con phố nhỏ với hàng quán trước cổng trường.
Cậu chọn một quán cơm nhỏ để giải quyết bữa trưa, đến khi quay về cổng trường thì đã hơn hai giờ chiều. Nhớ lại cuộc gọi hôm qua của giáo sư Đường, trước khi về ký túc xá, cậu rẽ vào tòa nhà thí nghiệm, tìm đến văn phòng của thầy.
Nghe thấy tiếng "Mời vào" từ bên trong, Lục Chu đẩy cửa bước vào.
Thấy cậu đến, giáo sư Đường cười, trêu chọc: "Mấy ngày nay cậu sống thoải mái quá nhỉ."
Lục Chu ngượng ngùng cười: "Thầy ơi, đừng chọc em nữa, em mệt mỏi lắm rồi…"
Hai nghiên cứu sinh đang làm dự án trong văn phòng đồng loạt trợn mắt, quyết định phớt lờ cậu.
Mệt mỏi á?
Nếu mệt quá thì để một triệu đó cho tôi, tôi sẵn lòng thay cậu "mệt mỏi"!
Đúng là người được lợi rồi còn kêu khổ, thật đáng ghét!
Giáo sư Đường nhấp một ngụm trà nóng, cười híp mắt nói: "Ồ? Tôi thấy cậu cũng vui vẻ lắm mà, định bước chân vào làng giải trí à?"
Lục Chu cười gượng, quyết định không đáp lại.
"Thôi, tôi còn có tiết dạy, không tán gẫu linh tinh nữa. Chúng ta vào chuyện chính đi." Thấy Lục Chu không trả lời, giáo sư Đường cũng không trêu chọc thêm, ngừng một chút rồi nói tiếp: "Tôi có một lá thư mời từ Đại học Princeton. Tháng 2 năm sau sẽ có một hội nghị nghiên cứu số học quốc tế tổ chức tại Princeton, họ mời cậu đến để báo cáo về thành quả nghiên cứu."
Lục Chu ngạc nhiên: "Hội nghị học thuật?"
Giáo sư Đường mỉm cười nói: "Đúng vậy. Sự tiến bộ của học thuật nằm ở sự giao lưu, các hội nghị toán học quốc tế như thế này, có cơ hội thì nên tham gia nhiều hơn. Nó chỉ có lợi cho sự phát triển cá nhân của cậu thôi. Đặc biệt, hội nghị này có tầm ảnh hưởng khá lớn trong lĩnh vực số học quốc tế. Cậu là sinh viên đại học đầu tiên của trường chúng ta được mời tham gia hội nghị này để báo cáo học thuật. Hãy tận dụng cơ hội tốt này. Trường sẽ chi trả tiền vé máy bay và chi phí ăn ở, cậu cứ yên tâm mà đi!"
Chỉ cần nắm bắt cơ hội để giao lưu với các đồng nghiệp trong ngành cũng đã là thu hoạch lớn.
Nhận tấm thư mời từ tay giáo sư Đường, Lục Chu gật đầu.
"Vậy em sẽ về chuẩn bị."
"Chuẩn bị sửa lại bài báo của cậu, làm một bản thuyết trình đơn giản là được. Ngắn gọn, súc tích thôi. Trọng tâm là phần hỏi đáp sau thuyết trình, có lẽ sẽ có nhiều nhà nghiên cứu số học mang theo những câu hỏi khó để hỏi cậu. Phần này cậu phải chuẩn bị kỹ càng!" Giáo sư Đường dặn dò.
"Em hiểu rồi… Vậy, em về trước nhé?"
"Khoan đi đã, còn một chuyện nữa." Giáo sư Đường mỉm cười, ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Bí thư Liễu dự định đề cử cậu tham gia bầu chọn giải thưởng Mười Thanh Niên Kiệt Xuất của Trung Quốc. Dù cuối cùng có được chọn hay không thì ít nhất cậu cũng sẽ có tên trong danh sách đề cử."
Giải thưởng Mười Thanh Niên Kiệt Xuất của Trung Quốc!
Đồng tử của Lục Chu hơi co lại.
Cậu đã nghe nói về giải thưởng này. Được biết, đây là một sáng kiến của Liên đoàn Thanh niên Trung Quốc, phối hợp với mười cơ quan truyền thông lớn cùng tổ chức, nhằm tôn vinh tài năng trẻ và xây dựng hình mẫu thời đại. Giải thưởng này chỉ mới được trao khoảng hơn mười lần…
Tầm ảnh hưởng của nó ngang ngửa với Huy chương Thanh niên Ngũ Tứ!
Lục Chu cố gắng giữ hơi thở bình tĩnh, nhịp tim đập nhanh một chút rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Trước hết, chỉ với việc chứng minh Giả thuyết Chu, liệu cậu có xứng đáng với giải thưởng này hay không còn phải xem xét lại. Giải thưởng này không chỉ dành riêng cho lĩnh vực nghiên cứu, mà là một cuộc bầu chọn toàn quốc, toàn ngành nghề, và tiêu chí đánh giá là đóng góp cho xã hội.
Hơn nữa, giải thưởng này là một loại "vốn chính trị", vì vậy quá trình bầu chọn không hề đơn giản như vẻ ngoài.
Nếu cậu giành được Huy chương Fields, có lẽ sẽ có cơ hội hơn.
Thứ hai, không có sự ban tặng nào là không có điều kiện.
Nếu lần trước Bí thư Liễu đến trường hỏi thăm cậu nhằm thể hiện sự quan tâm của chính quyền đối với giáo dục và nghiên cứu, thì việc đẩy cậu vào danh sách đề cử giải Mười Thanh Niên Kiệt Xuất lần này có lẽ cũng không đơn giản chỉ là sự quan tâm bình thường.
Nghĩ đến đây, ngọn lửa trong lòng Lục Chu dần nguội đi.
Cậu luôn tự tin vào trí tuệ của mình.
Nhưng…
Đối với chỉ số cảm xúc, cậu biết mình có hạn chế.
Lục Chu không đưa ra câu trả lời ngay, chỉ cười và hỏi khéo: "Thầy ơi, thầy nghĩ sao ạ?"
Giáo sư Đường cười đáp: "Ý kiến của tôi? Cái đó còn tùy thuộc vào việc cậu muốn phát triển theo hướng nào sau này. Nếu cậu có ý định làm chính trị và muốn phát triển trong hệ thống, đây là một cơ hội tốt. Bí thư Liễu có thể trở thành người giúp đỡ cậu trên con đường sự nghiệp. Nếu phát triển tốt, cậu có thể trở thành đại biểu quốc hội trong tương lai. Còn việc sau đó cậu có thể tiến xa đến đâu, thì phải dựa vào vận may của cậu."
Lục Chu im lặng.
Giáo sư Đường không vội, ngồi nhâm nhi trà.
Một lúc lâu sau, Lục Chu cười, lắc đầu nói: "Em chỉ là một học sinh suốt ngày chật vật với điểm qua môn của môn chính trị, có lẽ không hợp với con đường đó."
Mặc dù với cậu, một người có bố làm trong ngành, lời đề nghị này rất hấp dẫn. Nếu nắm bắt được cơ hội này, cậu có thể tiến xa từ chức vụ hiệu trưởng đại học cho đến Viện trưởng Viện Khoa học Trung Quốc. Thêm vào đó là hệ thống công nghệ đen của cậu, không chừng cậu có thể đi theo một con đường thành công khác thường.
Nhưng Lục Chu nghĩ, con người quý nhất là phải biết rõ bản thân mình.
Hơn nữa, cậu đã quen với cuộc sống tự do, và cuộc sống trong hệ thống có lẽ không phải điều cậu mong muốn.
"Xem ra cậu cũng tự biết mình đấy. Tôi cũng không nghĩ cậu hợp với việc đó." Giáo sư Đường cười, đặt cốc giữ nhiệt xuống bàn, nhìn Lục Chu với ánh mắt tán thưởng rồi nhẹ nhàng nói: "Nếu cậu đã quyết định, thì hãy từ chối. Chỉ cần nhớ từ chối một cách khéo léo là được."
Lục Chu nghĩ ngợi một lát, cười nói: "Em chỉ là học sinh tài hèn sức mọn, không xứng với vinh dự này… Thầy thấy trả lời vậy có được không?"
Giáo sư Đường cười gật đầu, chỉ nói một từ: "Tuyệt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.