Chương 121: Bảo kiếm chi uy
duatop1001
30/11/2018
Đạp vân bộ chính là bí pháp kích thích tốc độ trong Lăng Vân kiếm pháp
nhưng hiệu quả thời gian không quá dài sử dụng cũng cần nội lực duy trì, bởi vậy không tiện dùng đi đường.
Nhưng lúc này Từ Tiểu Bạch không muốn tỏ ra so Mục Chiếu Minh yếu kém, hắn cũng muốn chứng minh bản thân mình, ở trong ba người hắn có thể là yếu nhất không sao hết, nhưng đối ngoại hắn vẫn là một cái thiên kiêu võ giả, có thuộc về chính mình kiêu ngạo.
Từ Tiểu Bạch cực tốc tiếp cận Mục Chiếu Minh, hắn lạnh lùng lên tiếng:
“ Lăng Vân kiếm pháp - vân vụ tống táng!”
Kiếm của hắn múa lên, trên thân kiếm lóe lên từng tia mờ ảo khí tức, khí tức này càng lúc càng mạnh, Từ Tiểu Bạch hai ngón tay ở trên thân kiếm vuốt một vuốt, một luồng vân vụ lập tức nổ ra!
Bùng!
Một luồng khói trắng nổ tung từ trên thân kiếm tỏa ra, xung quanh lập tức như chìm vào biển mây vậy.
Mục Chiếu Minh tinh thần căng thẳng, kiếm chiêu này không hề tầm thường.
Nhị lưu đỉnh phong cảnh chưa thể làm được luyện khí thành cương chứ đừng nói nội lực xuất thể, vậy mà Từ Tiểu Bạch có thể dẫn khí nhập kiếm, từ kiếm bùng nổ ra như là vân vụ mờ mịt khí tức để che đậy hắn tầm mắt, từ đó tìm kiếm cơ hội tấn công, một chiêu này đủ thần kì.
Chỉ có hai trường hợp có thể xảy ra mà thôi. một là kiếm pháp của hắn quá đặc biệt cùng cao thâm, có thể khiến người ta ở nhị lưu đỉnh phong cảnh giới làm được điều này.
Thứ hai chính là kiếm của hắn là bảo vật, có thể hỗ trợ chủ nhân sử dụng kiếm chiêu này.
Cả hai thứ đều khiến Mục Chiếu Minh thèm nhỏ dãi, nhưng hắn biết không thể thật động tâm.
Đối phương cho dù là cái nào cũng có thể khẳng định chắc chắn một điều hắn là từ một cái đại gia tộc thế lực to lớn đi ra ngoài lịch luyện thanh niên.
Đánh bại hắn có thể, gia tộc sẽ càng đối với ngươi cảm ơn, để cho đám thanh niên tài tuấn mũi cao hơn đầu này nhận rõ hiện thực giang hồ núi cao còn có núi cao hơn.
Nhưng ngươi dám giết hắn, âm mưu chiếm đoạt công pháp tu luyện hoặc cướp đoạt vũ khí của hắn, chỉ cần tin tức lộ ra ngươi đảm bảo sẽ gặp xui xẻo.
Tuy mang tiếng ra ngoài lịch luyện, nhưng gia tộc chắc chắn cũng đang để mắt tới hắn không hề thả rông để cho hắn ngu ngốc ở trên giang hồ loạn chuyển làm loạn.
Nếu đối phương ở một thành nào đó bỗng nhiên biến mất hoặc chết đi, gia tộc này sẽ dốc sức tìm kiếm manh mối, cuối cùng sẽ có người phải xui xẻo.
Cũng giống như Triệu Vô Cực, hắn Ảnh vệ có thể đơn giản quét ngang giang hồ thế lực, nhưng Triệu Vô Cực đã sớm yêu cầu Sở Phi Huyền thu lại đám người này, nếu không lịch luyện của hắn đã trở nên vô nghĩa.
Những người từ đại gia tộc đi ra lịch luyện luôn sẽ có người ở trong bóng tối âm thầm theo dõi bước chân của bọn họ, không hề giống như bọn hắn ngây thơ suy nghĩ bản thân đang ung dung tự tại trên giang hồ bước đi.
Nếu không có, thì chỉ có thể chứng minh được gia tộc kia quá ngốc, không có kinh nghiệm bảo vệ của mình mầm non, bảo vệ tương lai lực lượng trung kiên của gia tộc mà thôi.
Trở lại đấu trường, Từ Tiểu Bạch lúc này chiến ý đã sôi trào, hắn cũng nóng lòng muốn chứng minh bản thân là một cái thiên tài thiếu hiệp không hề thua kém ai.
Từ gia kiếm pháp của hắn có thể ở trên giang hồ nổi tiếng như vậy cũng không phải là dựa vào hư danh.
Vân vụ tràn ngập một mảnh sân đấu, Từ Tiểu Bạch thân ảnh biến mất, hắn lúc này giống như là u linh ẩn trong màn sương mờ chờ đợi cơ hội một kích trí mạng.
Triệu Vô Cực nhìn vân vụ, nhíu mày.
Tên này muốn giở ra bản lãnh chân chính rồi sao? trước đây hắn giống như cũng không mạnh như thế a? sao tự nhiên lại chiến ý sôi trào như vậy?
Hắn khó hiểu, Độ Hải cũng là khó hiểu. Từ Tiểu Bạch bỗng nhiên mở ra chiến lực khiến bọn hắn có chút bất ngờ.
Nhưng như thế cũng không cản trở bọn hắn tiếp tục chiến đấu, Triệu Vô Cực hướng Cát Hổ lao tới, quyền đấm cước đá một trận đánh túi bụi, từng cú đấm thấu thịt, huyết dịch văng tung tóe.
Độ Hải bên kia thì thiền trượng múa được hổ hổ sinh phong, không ngừng cùng Trần Mãnh Sơn đánh cho hỏa hoa văng tung tóe, bốn phía bay tán loạn.
Bọn hắn bất ngờ, còn người ở trung tâm vân vụ Mục Chiếu Minh đang vô cùng căng thẳng, hắn biết một chiêu này của Từ Tiểu Bạch đang sợ.
Hắn lúc này ngũ giác đều bị hạn chế, mây tuy không quá đặc nhưng cũng đủ che đậy tầm mắt hắn, thính lực cũng bị giảm mạnh.
Từ Tiểu Bạch thì tới giờ vẫn chưa xuất hiện, hắn cảm giác được Từ Tiểu Bạch lúc này như một con độc xà đang ở trong bóng tối chờ hắn lộ ra sơ hở sẽ tung ra một kích trí mạng.
Bên tai còn không ngừng truyền tới Triệu Vô Cực cùng Cát Hổ hô hô ha ha quyền đấm cước đá âm thanh cùng Độ Hải cùng Trần Mãnh Sơn leng keng không ngừng vũ khí giao thoa làm ảnh hưởng tới hắn hắn phán đoán, trên trán Mục Chiếu Minh liên tục rơi xuống từng tia mồ hôi, áp lực thật lớn.
Hắn thật không ngờ, đường đường một cái nhất lưu cao thủ như hắn lại bị Từ Tiểu Bạch một chiêu này làm khó, rơi vào bị động chi thế.
Từ Tiểu Bạch chậm chạm không tấn công, chính là đang tạo áp lực lên tinh thần hắn, khiến hắn thần kinh không dám buông lỏng,nhanh chóng tiêu hao sức lực của hắn.
Mục Chiếu Minh lúc này kinh nghiệm chiến đấu cũng thể hiện ra, không chịu tấm công đúng không? vậy hắn liền đánh Triệu Vô Cực.
Mục Chiếu Minh hướng Triệu Vô Cực cùng Cát Hổ phương hướng lao tới, muốn tham gia trận chiến.
Quả nhiên, Từ Tiểu Bạch không thể để hắn làm thế, phía sau lưng lập tức truyền tới xé gió âm thanh, giống như là kiếm phá không âm thanh vậy.
Mục Chiếu Minh ha ha cười to:
“ Tiểu tử, không chờ được nữa rồi phải không? lão tử bắt được ngươi rồi!”
Chỉ cần Từ Tiểu Bạch dám đến gần, hắn lập tức sẽ bám theo đối phương không tha.
ở trong màn sương tuy không thấy quá rõ ràng mọi thứ nhưng ở khoảng cách cực ngắn giao đấu vẫn là có thể, hắn sẽ bám chặt lấy Từ Tiểu Bạch cường công.
đến lúc đó xem hắn còn có thể trốn đi đâu?
dùng nhất lưu cảnh giới đè chết hắn chính là lúc này Mục Chiếu Minh chiến lược.
Keng!
Kiếm của Mục Chiếu Minh đánh trúng thanh kiếm kia, nhưng hắn trên mặt vẻ cười như điên lại lập tức bị thay thế.
Đây không phải Từ Tiểu Bạch kiếm, cũng không hề có người cầm kiếm.
Kiếm này không biết Từ Tiểu Bạch từ chỗ nào lấy ra dùng làm ám khí ném tới hắn, dùng cái này hấp dẫn chú ý của hắn đánh nghi binh.
Từ Tiểu Bạch lúc này lại ở đâu?
Trong lòng Mục Chiếu Minh lành lạnh, hắn cảm giác thật không tốt. quả nhiên trong giây lát đó, sau lưng hắn lông tơ lập tức dựng ngược, Mục Chiếu Minh vội vàng múa kiếm quay đầu lại.
Từ Tiểu Bạch từ trên trời giáng xuống trong miệng hắn còn đang quát lớn:
“ Lăng Vân kiếm pháp - trảm vân!”
Hai tay cầm kiếm, trảm vân lại là giống như dùng đao trảm mạnh đối phương vậy, một kích này dồn lực lớn vô cùng.
Mục Chiếu Minh lại là trong nháy mắt biến chiêu quay người, lực lượng ngưng tụ không đủ, gặp phải Từ Tiểu Bạch đạp vân bộ tụ thế, trảm vân từ trên cao chém xuống đại thế cùng ngưng tụ lực lượng lập tức không thể đỡ nổi.
Keng! Xoẹt!
Tay phải cầm kiếm của Mục Chiếu Minh lập tức bị Từ Tiểu Bạch đánh vạt ra, kiếm của Từ Tiểu Bạch chẻ đôi cương khí hộ thể của hắn ở trên người hắn vẽ ra một đạo huyết tuyến.
Vết thương kéo dài từ ngực tới tới tận bụng, Mục Chiếu Minh nhân cơ hội cuối cùng hơi ngửa mặt ra sau mới có thể tránh được một kiếm bổ đầu kết cục.
Nhưng trên người hắn vết thương cũng không hề nhẹ, máu tươi điên cuồng phun ra, xem tình hình giống như vết thương rất nặng nhưng thực tế không đến nỗi nào.
Từ Tiểu Bạch cũng biết kiếm chiêu vừa rồi không thương được quá nhiều, lập tức biến đổi chiêu thức kiếm từ dưới đất đảo ngược chém chéo mà lên:
“ Lăng Vân kiếm pháp - bạt vân!”
Mục Chiếu Minh lúc này đã mất đi thế trận chỉ có thể mạnh mẽ chịu đòn, hắn vội vàng hoành kiếm cản lại một chiêu này.
Nhưng Từ Tiểu Bạch thời gian gần đây cũng là có tôi cốt, hắn sức mạnh cũng là tăng mạnh.
Trảm vân cùng bạt vân đều là dồn dực một kích kiếm chiêu, không hề có biến hóa xảo trả nào, chính là nhất lực hàng thập hội ý tứ, bởi vậy lực lượng cũng lớn vô cùng.
Keng! ầm!
Mục Chiếu Minh đỡ thành công, nhưng hắn cũng nhận lấy xung lực xuyên thấu cơ thể cùng lực lượng cường đại đánh bay ra.
Mục Chiếu Minh như một cái diều đứt dây từ trong màn mây bay ngược ra ngoài, đập xuống sàn đấu kéo ra một đạo thật dài vết rãnh.
Màn mây cũng tản đi, lộ ra Từ Tiểu Bạch thở hồng hộc, một tay cầm kiếm buông lỏng đang đứng nhìn Mục Chiếu Minh.
Hai chiêu vừa rồi xảy ra vô cùng nhanh chóng nhưng tiêu hao của hắn không ít sức lực cùng nội công.
Dù sao đối chiến nhất lưu cao thủ hắn cũng không dám dữ lại cái gì, có chiêu thức gì cũng không hề dấu diếm mà sử dụng hợp lí phát ra, hi vọng có thể tìm kiếm một chút cơ hội chiến thắng.
Nhưng thể lực cùng nội công của hắn có chút theo không kịp kiếm chiêu biến đổi, quả thật là đáng hận vô cùng, Từ Tiểu Bạch trong lòng âm thầm thề thời gian tới phải thật tốt tôi cốt sau đó luyện thể một thời gian để kéo lên thể lực của bản thân.
Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn sang, đánh được thật tốt.
Hắn vốn nghĩ Từ Tiểu Bạch sẽ không chống đỡ được bao lâu, không ngờ đối phương lại cho hắn một cái kinh hỉ, mở đầu liền đè nhất lưu cao thủ lên đánh, như vậy cũng giảm bớt áp lực của hắn bên này.
Độ Hải cũng là gật đầu, Từ Tiểu Bạch thể hiện ra thực lực rất nhận được sự tán đồng của hắn.
Cát Hổ cùng Trần Mãnh Sơn thì sắc mặt âm trầm, trong lòng chửi bới, tên này có phải là nhất lưu cao thủ thật không vậy? đúng là phế vật! để một cái nhị lưu đỉnh phong đè lên đánh, Mục gia đúng là mặt mũi mất hết!
Tuy vậy bọn hắn giao thủ cũng không hề dừng lại, Triệu Vô Cực cười nói:
“ Cát Hổ, ngươi xem đồng bạn của ngươi không được a, không ngờ lại yếu đuối như vậy để cho bằng hữu của ta nhị lưu đỉnh phong đè lên đánh!”
Hắn muốn kích thích một chút Cát Hổ để cho tâm lí của hắn sinh ra chần chờ, lo ngại từ đó tìm được đối phương sơ hở.
Cát Hổ âm trầm lên tiếng nói:
“ thế thì có vấn đề gì, đối thủ của ta cũng không phải hắn mà là ngươi!”
Triệu Vô Cực cười đểu nói:
“ ngươi quên đây là loạn chiến a, hắn ngay lúc này có thể cùng ta vây công ngươi!”
Cát Hổ không cho là đúng nói:
“ thật sao? sợ rằng ngươi đắc ý quá sớm! Mục Chiếu Minh vốn chiến lực không yếu, chỉ là ở trên ghế gia chủ ngồi quá lâu, mắt cao hơn đầu không xem trọng mấy tên tiểu bối như các ngươi mới để cho tên kia chiếm được tiện nghi, bây giờ hắn đã bị đánh tỉnh lại hiện thực, bằng hữu của ngươi sợ rằng sẽ gặp xui xẻo!”
Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn, Mục Chiếu Minh đang từ từ đứng dậy
Lau đi khóe miệng vết máu, hắn nhìn trên thân quần áo hơi chút bẩn thỉu cùng rách nát trong lòng lửa giận lập tức đốt lên.
Hắn vậy mà bị một cái nhị lưu đè lên đánh, mặt mũi đúng là mất hết. bên ngoài còn đang không ngừng truyền tới đủ loại ô ngôn uế ngữ:
“ ta còn tưởng thế nào, hóa ra Mục gia gia chủ cũng là hạng người xoàng xĩnh, có tiếng mà không có miếng, vừa vào liền bị người ta treo lên đánh như gặp phải ba ba. đặt hắn đúng là xui xẻo mà!”
“ha ha ha, huynh đệ, ta đặt chính là Triệu Vô Cực nhóm người thắng, lúc này chỉ có thể chia buồn cùng ngươi rồi!”
“khốn khiếp Mục gia gia chủ, ngươi có phải là nam nhân không, đánh mạnh lên, tất cả gia sản lão tử đặt hết vào ngươi rồi đấy!”
“ đúng là phế vật, không phải nhất lưu chính là đè lên đánh nhị lưu sao? sao ở đây liền ngược lại? Mục gia gia chủ ngươi chính là nhất lưu phế vật nhất ta từng thấy!”
“ phế vật mau thua đi, lão tử tiền sắp tới rồi, ha ha ha!”
Đám người rất đông, bởi vậy cũng không ai cố kị gì hắn là cái gì gia chủ, đủ loại nhục mạ ngôn ngữ được tung ra.
Đương nhiên phần lớn đều đến từ những con bạc này, bọn hắn đều rất đỏ mắt trận chiến đã nhiều năm mới có một lần này, nó đánh vỡ toàn bộ Hỏa Vân Thành thế cuộc an tĩnh.
Mục Chiếu Minh hai mắt đỏ lên, căm thù nhìn Từ Tiểu Bạch.
Chính là tên tiểu tử này đánh con trai hắn, bây giờ còn hại hắn mất mặt, bị đủ loại ô ngôn uế ngữ chửi rủa.
Mục gia tương lai sợ rằng sẽ gặp thật nhiều khiêu khích cùng khó khăn, hắn khổ tâm kinh doanh nhiều năm mới chậm lại xu thể lụi bại gia tộc cũng khó mà giữ được.
Thù này không báo, thề không làm người!
Hắn ánh mắt trở nên điên cuồng, nội công vận chuyển tới cực hạn, áo quần không gió tự bay.
Cương khí hộ thể lần thứ hai ngưng tụ ra, Mục Chiếu Minh cầm lấy kiếm, hắn đứng ở đó tuy đơn bạc mà khí thể uy nghiêm vô cùng, như một tòa núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phát tác.
Thù cũ nợ mới, ngay lúc này có thể kết thúc. hắn cũng lười quản đối phương là cái gì gia tộc đại công tử, bây giờ Mục Chiếu Minh đã bị lửa giận thiêu đốt lí trí, hắn chỉ một lòng muốn giết chết Từ Tiểu Bạch mà thôi.
Dưới chân đạp mạnh một cái, Mục Chiếu Minh hướng Từ Tiểu Bạch điên cuồng lao tới, trên kiếm của hắn bắt đầu nhưng tụ cương khí, múa ra từng đường huyền ảo kiếm ảnh như là đang súc thế thứ gì.
Từ Tiểu Bạch không dám khinh thường, đề cao tinh thần, vào thủ thế chuẩn bị ứng biến tất cả những chiêu thức mà Mục Chiếu Minh có thể đánh ra.
Hắn vừa này dồn sức đánh một hồi, bây giờ chỉ có thể thấy lui làm tiến, tạm thời phòng thủ chờ Mục Chiếu Minh sức lực tiêu hao kiếm chiêu dùng hết lúc đấy mới phản công.
Mục Chiếu Minh múa kiếm càng lúc càng nhanh, hắn trên kiếm từng luồng khí tức màu xanh bắt đầu tróc ra, như là từng phiến lá cây rụng khỏi đại thụ ở giữa không trung bay múa nhưng lại bị kiếm của hắn cuồn vào cùng hấp dẫn vậy.
Rất nhanh chóng, những phiến là cây này bị hắn gom lại, tập hợp thành một đạo kiếm cương, Mục Chiếu Minh hét to:
“ ất mộc kiếm pháp - diệp phi đoạn trảm!”
Giống như là lá cây hình thành kiếm cương lập tức rời khỏi hắn phạm vi hấp dẫn, hướng Từ Tiểu Bạch phương hướng bay tới, tốc độ nhanh chóng vô cùng.
Từ Tiểu Bạch tim giống như ngừng đập một giây.
Nhất lưu cao thủ chỉ có thể luyện khí thành cương không thể để nội khí ly thể, vậy mà tên này Mục Chiếu Minh lại nắm giữ kiếm chiêu có thể miễn cưỡng khiến nội khí ngưng tụ thành kiếm cương sau đó ly thể.
Kiếm pháp của hắn cũng không hề đơn giản, Từ Tiểu Bạch cảm giác được mình đã bị khóa chặt, không thể tránh né.
Hắn cũng không phải là loại người sợ hãi chiến đấu, Từ Tiểu Bạch lúc này chiến ý sôi trào, hắn cũng không hề muốn tránh né một chút nào, hắn muốn ngạnh kháng.
Trong thể nội nội công vận chuyển điên cuồng, Từ Tiểu Bạch lập tức đứng thẳng người, hai tay cầm kiếm mở rông ra như là muốn ôm lấy cái gì.
Mắt hơi nhắm hờ, sau đó Từ Tiểu Bạch mở to mắt ra, ánh mắt sắc bén như đao mang, đối diện kiếm cương từ Mục Chiếu Minh chém tới.
Từ Tiểu Bạch lập tức tay phải biến thành tàn ảnh, múa nhanh đến cực hạn, hắn quát to:
“ Lăng Vân kiếm pháp - tam hợp kiếm!”
Một cái mặt phẳng ba trăm sáu mươi độ được vẽ ra, từ một trăm hai mươi độ xuất hiện một đường kiếm, tổng tam kiếm.
Tam kiếm hợp nhất tại trung tâm, lập tức ba kiếm vô cùng mạnh mẽ chém lên kiếm cương của Mục Chiếu Minh.
Kiếm thứ nhất, không hề thành công, kiếm ảnh tan vỡ, kiếm cương tiếp tục xông tới nhưng khí thế giảm mạnh.
Kiếm thứ hai, giằng co thêm được chưa tới nửa giây cũng lập tức tan vỡ, nhưng kiếm cương đã mờ nhạt đi rất nhiều, có chút sức cùng lực kiệt,
Kiếm thức ba, Từ Tiểu Bạch quát to một tiếng dồn lực đánh ra:
“ tam hợp kiếm!”
Không phải hắn thi triển thêm một lần mà là tăng thêm lực lượng vào kiếm cuối cùng này, muốn một kiếm trảm tan kiếm cương của Mục Chiếu Minh.
Quả nhiên cố gắng của hắn được đền đáp, kiếm cương răng rắc một tiếng lập tức tan thành từng đạo sóng khí tản ra, thổi Từ Tiểu Bạch áo quần bay múa.
Mục Chiếu Minh ánh mắt trợn to, khóe mắt sắp nứt.
Tên kia vậy mà cản được một chiêu kiếm khí ly thể của hắn, thật không thể tin được.
Hắn đây là đang nằm mơ sao?
Dùng tới đỉnh phong cao thủ mới có thủ đoạn mà cũng không thể đánh bại được đối phương, Mục Chiếu Minh trong lòng càng là trầm trọng, khuôn mặt như có thể âm trầm ra nước, sát tâm càng nặng hơn.
Hắn lúc này cũng ở Từ Tiểu Bạch rất gần, liền thuận thế xông tới chuẩn bị cùng Từ Tiểu Bạch cận chiến.
“ ất mộc kiếm pháp - diệp phi vũ!”
Thân hình hắn trái lắc phải lắc như là một cái lá nhỏ ở giữa không trung bị gió thổi loạn, không hề có một điểm cố định, vô cùng khó bắt lấy.
Từ Tiểu Bạch tập trung cao độ, đối phương đây mà muốn đối với hắn dùng chướng nhãn pháp đảo loạn tầm mắt của hắn.
Bên phải!
Từ Tiểu Bạch vung kiếm ra, hắn phán đoán Mục Chiếu Minh sẽ ở bên phải tấn công tới.
Quả nhiên Mục Chiếu Minh thân hình như là mị ảnh xuất hiện ngay bên phải của hắn, đang tiện tay vung ra một kiếm.
Từ Tiểu Bạch trong lòng đại hỉ, may mắn hắn đoán đúng.
Lúc này dị biến chợt sinh, Từ Tiểu Bạch nội tâm lập tức siết chặt.
Chỉ thấy Mục Chiếu Minh như là một cái lá lại bị gió đổi chiều thổi mạnh một cái ở trong không trung múa ra một vòng kì dị quỹ tích, hai kiếm sắp chạm nhau thân hình của hắn lại lập tức biến mất.
Từ bên trái của Từ Tiểu Bạch bỗng vang lên âm thanh âm trầm khàn khàn có biến khô khốc như là vụn sắt của Mục Chiếu Minh:
“ ta ở bên này cơ mà!”
Mục Chiếu Minh kiếm chiêu biến ảo khôn lường, nếu là Triệu Vô Cực ở đây hắn đã có thể bắt được chân thân của Mục Chiếu Minh nhưng Từ Tiểu Bạch lại không có linh giác mạnh mẽ như Triệu Vô Cực.
Bởi vậy ánh mắt của hắn vẫn là ở phút giây cuối cùng bị đánh lừa, cho ràng Mục Chiếu Minh sẽ ở bên phải mình công tới.
Đáng tiếc Mục Chiếu Minh chiêu thức này cao minh hơn hắn một bậc, bởi vậy có thể lừa qua được phòng thủ của Từ Tiểu Bạch.
Mục Chiếu Minh cũng không bỏ lỡ cơ hội gì, hắn một kiếm từ trên cao trảm xuống, muốn chém Từ Tiểu Bạch làm đôi.
Từ Tiểu Bạch lông tơ dựng đứng, trong lòng tử vong cảnh báo kéo vang liên tục.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn đối mặt với đối thủ mạnh mẽ như vậy, đối phương cũng là một lòng muốn giết hắn.
Đúng vậy là giết, mà không phải tỷ thí vì năm mươi vạn lạng bạc.
Đối phương một kiếm này chém xuống sát khí tuy không mạnh mẽ, nhưng sát ý tràn đầy, nhất định sẽ không nương tay.
Mục Chiếu Minh khuôn mặt dữ tợn nhìn lấy Từ Tiểu Bạch như đang nhìn con mồi của mình sắp bị hắn bắt được cùng tiêu diệt.
Mục Chiếu Minh không hề cười, nhưng Từ Tiểu Bạch lúc này giống như là đang nghe thấy trong lòng hắn tiếng cười khàn khàn quái dị, như là ma âm không ngừng cười nhạo hắn.
Hừ!
Một tiếng hừ mạnh mẽ ngay lúc này chợt vang lên, Triệu Vô Cực tranh thủ cơ hội cùng Cát Hổ tách ra một chiêu chú ý tới bên này, thấy rõ Từ Tiểu Bạch khốn cảnh.
Từ Tiểu Bạch trước giờ ở gia tộc hẳn là chỉ cùng cảnh giới mình cao thủ so chiêu, bởi vậy khuyết thiếu cùng cường giả mạnh hơn mình đánh nhau kinh nghiệm.
Bọn hắn không chỉ cảnh giới hơn đám này thanh niên tài tuấn Từ Tiểu Bạch Triệu Vô Cực,mà còn ở tâm lí chiến đấu cùng từng trải hơn nhiều.
Nếu Từ Tiểu Bạch có được đạo tâm kiên định sắt đá như Triệu Vô Cực thì không hề dễ dàng bị bọn hắn hung ác ảnh hưởng có thể thoải mái chiến đấu.
Nhưng Từ Tiểu Bạch trước giờ vẫn là quá ít cùng cường giả hơn mình giao thủ, nên dễ dàng bị bọn hắn tâm tình ảnh hưởng tới.
Đây cũng không phải là kiếm ý mà chỉ là đơn thuần trong nháy mắt tâm lí yếu ớt sinh ra phản ứng chậm lụt mà thôi.
Sợ hãi một khi sinh ra sẽ ở trong lòng con người nở rộ như một đóa hoa, làm cho chúng ta càng ngày càng không lí trí chỉ biết trốn tránh.
Triệu Vô Cực sớm đã vượt qua được thứ này, bởi vậy hắn tâm tính kiên định vô cùng, từ trong ánh mắt cũng đơn giản có thể thấy được vẻ uy nghiêm của một cao thủ.
Từ Tiểu Bạch thì không được như thế, hắn Tiểu bạch kiểm khuôn mặt cũng lộ ra hắn vẻ non trẻ thiếu kinh nghiệm, càng là nội tâm đơn thuần mềm mại loại kia.
Bởi vậy Triệu Vô Cực mới phải đúng lúc này nhắc nhở hắn, giúp đỡ hắn.
Chỉ cần Từ Tiểu Bạch có thể thuận lợi vượt qua ải khó lần này, hắn về sau sẽ không dễ dàng gì mắc phải lỗi lầm này nữa, bởi vi bọn hắn đều là thiên tài, thiên tài sẽ không ngu ngốc mà mắc một lỗi hai lần.
Một tiếng hừ của Triệu Vô Cực như là một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, gợi lên thao thiên cự lãng.
Từ Tiểu Bạch ánh mắt lập tức hồi thần trở lại, hắn đã thanh tỉnh trở lại.
Nhưng đối mặt với hắn chính là Mục Chiếu Minh một kiếm cực kì nhanh chóng cùng kinh khủng, sát ý còn không ngừng từ lưỡi kiếm dâng trào.
Từ Tiểu Bạch đối mặt với sinh tử nguy cơ, không kịp cảm ơn Triệu Vô Cực, cũng không kịp vui mừng, hắn vội vã vận lên nội công, hai tay cầm chắc kiếm của mình,
Từ Tiểu Bạch cảm thấy thời gian lúc này như dừng lại ở một khắc này, hắn trong lòng tâm cảnh giống như cũng có được biến hóa, trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Từ Tiểu Bạch quát to một tiếng, tay cầm kiếm vung lên sau đó cắm xuống mặt đất:
“ Lăng Vân kiếm pháp - thiên hạ vô trần!”
Ầm!
Một vòng sóng khí lấy Từ Tiểu Bạch cùng kiếm của hắn làm trung tâm lập tức như là một vụ nổ bom cuốn mạnh ra ngoài thổi cho xung quanh cát bay đá chạy bụi trần bay loạn.
Mục Chiếu Minh một kiếm đang tới cũng bị vòng sóng xung kích này bắn mạnh vào người, kiếm chiêu lập tức ngưng lại, tan rã, sau đó hắn cũng là bị cuốn ngược bay ra ngoài.
Bịch!
Mục Chiếu Minh lần thứ hai rơi xuống mặt đất, hắn vừa ngồi dậy liền phum ra một ngụm máu tưới, cả người khí tức nhanh chóng suy yếu xuống.
Từ Tiểu Bạch như là một vị đế vương ở ngay trên mặt đất cắm xuống thanh kiếm của mình, xung quanh hắn tất cả mọi thứ bị cuốn sạch, quả thật là quét sạch thiên hạ.
Đáng tiếc đẹp trai không quá ba giây, Từ Tiểu Bạch cũng vì chiêu thức này mà hao hết nội công, hắn lập tức xụi lơ ngồi xuống trên đất, liên tục thở phì phò không dứt, không hề có chút chiến lực nào đáng nói.
Một chiều này cũng không phải là nhị lưu cảnh giới có thể tùy tiện phát ra, đây cũng là bảo mệnh một chiêu cuối cùng của Từ Tiểu Bạch, hắn còn phải nhờ vào bảo kiếm uy lực mới có thể phát ra nó.
Đừng quên, nhị lưu là không thể nội khí xuất thể tạo thành đòn tấn công ảnh hưởng người khác.
Bởi vì hắn cầm trên tay chính là Từ gia bảo vật được nhiều đời gia chủ dùng Lăng Vân kiếm pháp, đối với bộ kiếm pháp này đã là cực kì nhuần nhuyễn, dần dần sỉnh ra dị năng có thể hỗ trợ người dùng nhanh chóng thuần thục kiếm pháp này cùng hỗ trợ một số chiêu thức nhất định.
Bảo kiếm sở dĩ được gọi là bảo kiếm bởi vì quý như bảo vật, có chỗ mà cái khác kiếm không thể có.
Cho dù Triệu Vô Cực đỉnh cấp phàm khí cũng không thể gọi là bảo kiếm được, bởi vì nó chỉ là binh khí bình thường mà thôi.
Mà Từ Tiểu Bạch bảo kiếm chính là có đặc dị công năng, quý báu vô cùng.
Cầm kiếm này trên tay, không khác gì khẳng định hắn là truyền nhân của Từ gia.
Mục Chiếu Minh lúc này đã là khí cùng lực kiệt, trọng thương,
Hắn tuy giao thủ không mấy chiêu. nhưng cao thủ giao chiến không hề phải là đánh cái ba ngày ba đêm mới có kết quả, nhiều lúc chỉ cần nửa giây lơ đãng là đã có thể đầu lìa khỏi cổ rồi.
Hắn trước bị Từ Tiểu Bạch đánh thương sau đó tấn công lại gặp phải Từ Tiểu Bạch dồn toàn bộ nội công một chiêu bảo mệnh đánh văng ra ngoài, nhận nội thương không nhẹ.
Nhưng thiên hạ vô trần chiêu này cũng không chỉ có một chút uy lực như thế.
Sân đấu tất cả những thứ cứng rắn mảnh nhỏ đều bị nó cuốn bay, biến thành ám khí bay tới đâm mạnh vào người hắn, cái nào đâm sâu còn có thể đâm tới lục phủ ngũ tạng của hắn
Bởi vậy thương thế của hắn mới có thể nặng như vậy, nếu không một vị nhất lưu cao thủ có cương khí hộ thể sao có thể vì một chiêu bảo mệnh của nhị lưu cao thủ mà sức cùng lực kiệt.
Cũng không cần xem sàn đấu của đấu trường có bao nhiêu đẹp đẽ.
Hàng ngày chiến đấu xảy ra ở đây không dưới trăm trận, mỗi người đều đang tàn phá sân đấu,quản lí đấu trường cũng lười đi tu bổ sân đấu.
Bởi vậy sân đấu có rât nhiều tạp vật, bị thiên hạ vô trần quét tan lập tức biến thành vô số ám khí tấn công mạnh Mục Chiếu Minh mà tới.
Mục Chiếu Minh trọng thương, chiến bại đã định, nhưng Từ Tiểu Bạch cũng đã biến thành một cái mềm yếu vô lực tiểu bạch kiểm, ngồi rạp trên đất thở hổn hển!
Nhưng lúc này Từ Tiểu Bạch không muốn tỏ ra so Mục Chiếu Minh yếu kém, hắn cũng muốn chứng minh bản thân mình, ở trong ba người hắn có thể là yếu nhất không sao hết, nhưng đối ngoại hắn vẫn là một cái thiên kiêu võ giả, có thuộc về chính mình kiêu ngạo.
Từ Tiểu Bạch cực tốc tiếp cận Mục Chiếu Minh, hắn lạnh lùng lên tiếng:
“ Lăng Vân kiếm pháp - vân vụ tống táng!”
Kiếm của hắn múa lên, trên thân kiếm lóe lên từng tia mờ ảo khí tức, khí tức này càng lúc càng mạnh, Từ Tiểu Bạch hai ngón tay ở trên thân kiếm vuốt một vuốt, một luồng vân vụ lập tức nổ ra!
Bùng!
Một luồng khói trắng nổ tung từ trên thân kiếm tỏa ra, xung quanh lập tức như chìm vào biển mây vậy.
Mục Chiếu Minh tinh thần căng thẳng, kiếm chiêu này không hề tầm thường.
Nhị lưu đỉnh phong cảnh chưa thể làm được luyện khí thành cương chứ đừng nói nội lực xuất thể, vậy mà Từ Tiểu Bạch có thể dẫn khí nhập kiếm, từ kiếm bùng nổ ra như là vân vụ mờ mịt khí tức để che đậy hắn tầm mắt, từ đó tìm kiếm cơ hội tấn công, một chiêu này đủ thần kì.
Chỉ có hai trường hợp có thể xảy ra mà thôi. một là kiếm pháp của hắn quá đặc biệt cùng cao thâm, có thể khiến người ta ở nhị lưu đỉnh phong cảnh giới làm được điều này.
Thứ hai chính là kiếm của hắn là bảo vật, có thể hỗ trợ chủ nhân sử dụng kiếm chiêu này.
Cả hai thứ đều khiến Mục Chiếu Minh thèm nhỏ dãi, nhưng hắn biết không thể thật động tâm.
Đối phương cho dù là cái nào cũng có thể khẳng định chắc chắn một điều hắn là từ một cái đại gia tộc thế lực to lớn đi ra ngoài lịch luyện thanh niên.
Đánh bại hắn có thể, gia tộc sẽ càng đối với ngươi cảm ơn, để cho đám thanh niên tài tuấn mũi cao hơn đầu này nhận rõ hiện thực giang hồ núi cao còn có núi cao hơn.
Nhưng ngươi dám giết hắn, âm mưu chiếm đoạt công pháp tu luyện hoặc cướp đoạt vũ khí của hắn, chỉ cần tin tức lộ ra ngươi đảm bảo sẽ gặp xui xẻo.
Tuy mang tiếng ra ngoài lịch luyện, nhưng gia tộc chắc chắn cũng đang để mắt tới hắn không hề thả rông để cho hắn ngu ngốc ở trên giang hồ loạn chuyển làm loạn.
Nếu đối phương ở một thành nào đó bỗng nhiên biến mất hoặc chết đi, gia tộc này sẽ dốc sức tìm kiếm manh mối, cuối cùng sẽ có người phải xui xẻo.
Cũng giống như Triệu Vô Cực, hắn Ảnh vệ có thể đơn giản quét ngang giang hồ thế lực, nhưng Triệu Vô Cực đã sớm yêu cầu Sở Phi Huyền thu lại đám người này, nếu không lịch luyện của hắn đã trở nên vô nghĩa.
Những người từ đại gia tộc đi ra lịch luyện luôn sẽ có người ở trong bóng tối âm thầm theo dõi bước chân của bọn họ, không hề giống như bọn hắn ngây thơ suy nghĩ bản thân đang ung dung tự tại trên giang hồ bước đi.
Nếu không có, thì chỉ có thể chứng minh được gia tộc kia quá ngốc, không có kinh nghiệm bảo vệ của mình mầm non, bảo vệ tương lai lực lượng trung kiên của gia tộc mà thôi.
Trở lại đấu trường, Từ Tiểu Bạch lúc này chiến ý đã sôi trào, hắn cũng nóng lòng muốn chứng minh bản thân là một cái thiên tài thiếu hiệp không hề thua kém ai.
Từ gia kiếm pháp của hắn có thể ở trên giang hồ nổi tiếng như vậy cũng không phải là dựa vào hư danh.
Vân vụ tràn ngập một mảnh sân đấu, Từ Tiểu Bạch thân ảnh biến mất, hắn lúc này giống như là u linh ẩn trong màn sương mờ chờ đợi cơ hội một kích trí mạng.
Triệu Vô Cực nhìn vân vụ, nhíu mày.
Tên này muốn giở ra bản lãnh chân chính rồi sao? trước đây hắn giống như cũng không mạnh như thế a? sao tự nhiên lại chiến ý sôi trào như vậy?
Hắn khó hiểu, Độ Hải cũng là khó hiểu. Từ Tiểu Bạch bỗng nhiên mở ra chiến lực khiến bọn hắn có chút bất ngờ.
Nhưng như thế cũng không cản trở bọn hắn tiếp tục chiến đấu, Triệu Vô Cực hướng Cát Hổ lao tới, quyền đấm cước đá một trận đánh túi bụi, từng cú đấm thấu thịt, huyết dịch văng tung tóe.
Độ Hải bên kia thì thiền trượng múa được hổ hổ sinh phong, không ngừng cùng Trần Mãnh Sơn đánh cho hỏa hoa văng tung tóe, bốn phía bay tán loạn.
Bọn hắn bất ngờ, còn người ở trung tâm vân vụ Mục Chiếu Minh đang vô cùng căng thẳng, hắn biết một chiêu này của Từ Tiểu Bạch đang sợ.
Hắn lúc này ngũ giác đều bị hạn chế, mây tuy không quá đặc nhưng cũng đủ che đậy tầm mắt hắn, thính lực cũng bị giảm mạnh.
Từ Tiểu Bạch thì tới giờ vẫn chưa xuất hiện, hắn cảm giác được Từ Tiểu Bạch lúc này như một con độc xà đang ở trong bóng tối chờ hắn lộ ra sơ hở sẽ tung ra một kích trí mạng.
Bên tai còn không ngừng truyền tới Triệu Vô Cực cùng Cát Hổ hô hô ha ha quyền đấm cước đá âm thanh cùng Độ Hải cùng Trần Mãnh Sơn leng keng không ngừng vũ khí giao thoa làm ảnh hưởng tới hắn hắn phán đoán, trên trán Mục Chiếu Minh liên tục rơi xuống từng tia mồ hôi, áp lực thật lớn.
Hắn thật không ngờ, đường đường một cái nhất lưu cao thủ như hắn lại bị Từ Tiểu Bạch một chiêu này làm khó, rơi vào bị động chi thế.
Từ Tiểu Bạch chậm chạm không tấn công, chính là đang tạo áp lực lên tinh thần hắn, khiến hắn thần kinh không dám buông lỏng,nhanh chóng tiêu hao sức lực của hắn.
Mục Chiếu Minh lúc này kinh nghiệm chiến đấu cũng thể hiện ra, không chịu tấm công đúng không? vậy hắn liền đánh Triệu Vô Cực.
Mục Chiếu Minh hướng Triệu Vô Cực cùng Cát Hổ phương hướng lao tới, muốn tham gia trận chiến.
Quả nhiên, Từ Tiểu Bạch không thể để hắn làm thế, phía sau lưng lập tức truyền tới xé gió âm thanh, giống như là kiếm phá không âm thanh vậy.
Mục Chiếu Minh ha ha cười to:
“ Tiểu tử, không chờ được nữa rồi phải không? lão tử bắt được ngươi rồi!”
Chỉ cần Từ Tiểu Bạch dám đến gần, hắn lập tức sẽ bám theo đối phương không tha.
ở trong màn sương tuy không thấy quá rõ ràng mọi thứ nhưng ở khoảng cách cực ngắn giao đấu vẫn là có thể, hắn sẽ bám chặt lấy Từ Tiểu Bạch cường công.
đến lúc đó xem hắn còn có thể trốn đi đâu?
dùng nhất lưu cảnh giới đè chết hắn chính là lúc này Mục Chiếu Minh chiến lược.
Keng!
Kiếm của Mục Chiếu Minh đánh trúng thanh kiếm kia, nhưng hắn trên mặt vẻ cười như điên lại lập tức bị thay thế.
Đây không phải Từ Tiểu Bạch kiếm, cũng không hề có người cầm kiếm.
Kiếm này không biết Từ Tiểu Bạch từ chỗ nào lấy ra dùng làm ám khí ném tới hắn, dùng cái này hấp dẫn chú ý của hắn đánh nghi binh.
Từ Tiểu Bạch lúc này lại ở đâu?
Trong lòng Mục Chiếu Minh lành lạnh, hắn cảm giác thật không tốt. quả nhiên trong giây lát đó, sau lưng hắn lông tơ lập tức dựng ngược, Mục Chiếu Minh vội vàng múa kiếm quay đầu lại.
Từ Tiểu Bạch từ trên trời giáng xuống trong miệng hắn còn đang quát lớn:
“ Lăng Vân kiếm pháp - trảm vân!”
Hai tay cầm kiếm, trảm vân lại là giống như dùng đao trảm mạnh đối phương vậy, một kích này dồn lực lớn vô cùng.
Mục Chiếu Minh lại là trong nháy mắt biến chiêu quay người, lực lượng ngưng tụ không đủ, gặp phải Từ Tiểu Bạch đạp vân bộ tụ thế, trảm vân từ trên cao chém xuống đại thế cùng ngưng tụ lực lượng lập tức không thể đỡ nổi.
Keng! Xoẹt!
Tay phải cầm kiếm của Mục Chiếu Minh lập tức bị Từ Tiểu Bạch đánh vạt ra, kiếm của Từ Tiểu Bạch chẻ đôi cương khí hộ thể của hắn ở trên người hắn vẽ ra một đạo huyết tuyến.
Vết thương kéo dài từ ngực tới tới tận bụng, Mục Chiếu Minh nhân cơ hội cuối cùng hơi ngửa mặt ra sau mới có thể tránh được một kiếm bổ đầu kết cục.
Nhưng trên người hắn vết thương cũng không hề nhẹ, máu tươi điên cuồng phun ra, xem tình hình giống như vết thương rất nặng nhưng thực tế không đến nỗi nào.
Từ Tiểu Bạch cũng biết kiếm chiêu vừa rồi không thương được quá nhiều, lập tức biến đổi chiêu thức kiếm từ dưới đất đảo ngược chém chéo mà lên:
“ Lăng Vân kiếm pháp - bạt vân!”
Mục Chiếu Minh lúc này đã mất đi thế trận chỉ có thể mạnh mẽ chịu đòn, hắn vội vàng hoành kiếm cản lại một chiêu này.
Nhưng Từ Tiểu Bạch thời gian gần đây cũng là có tôi cốt, hắn sức mạnh cũng là tăng mạnh.
Trảm vân cùng bạt vân đều là dồn dực một kích kiếm chiêu, không hề có biến hóa xảo trả nào, chính là nhất lực hàng thập hội ý tứ, bởi vậy lực lượng cũng lớn vô cùng.
Keng! ầm!
Mục Chiếu Minh đỡ thành công, nhưng hắn cũng nhận lấy xung lực xuyên thấu cơ thể cùng lực lượng cường đại đánh bay ra.
Mục Chiếu Minh như một cái diều đứt dây từ trong màn mây bay ngược ra ngoài, đập xuống sàn đấu kéo ra một đạo thật dài vết rãnh.
Màn mây cũng tản đi, lộ ra Từ Tiểu Bạch thở hồng hộc, một tay cầm kiếm buông lỏng đang đứng nhìn Mục Chiếu Minh.
Hai chiêu vừa rồi xảy ra vô cùng nhanh chóng nhưng tiêu hao của hắn không ít sức lực cùng nội công.
Dù sao đối chiến nhất lưu cao thủ hắn cũng không dám dữ lại cái gì, có chiêu thức gì cũng không hề dấu diếm mà sử dụng hợp lí phát ra, hi vọng có thể tìm kiếm một chút cơ hội chiến thắng.
Nhưng thể lực cùng nội công của hắn có chút theo không kịp kiếm chiêu biến đổi, quả thật là đáng hận vô cùng, Từ Tiểu Bạch trong lòng âm thầm thề thời gian tới phải thật tốt tôi cốt sau đó luyện thể một thời gian để kéo lên thể lực của bản thân.
Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn sang, đánh được thật tốt.
Hắn vốn nghĩ Từ Tiểu Bạch sẽ không chống đỡ được bao lâu, không ngờ đối phương lại cho hắn một cái kinh hỉ, mở đầu liền đè nhất lưu cao thủ lên đánh, như vậy cũng giảm bớt áp lực của hắn bên này.
Độ Hải cũng là gật đầu, Từ Tiểu Bạch thể hiện ra thực lực rất nhận được sự tán đồng của hắn.
Cát Hổ cùng Trần Mãnh Sơn thì sắc mặt âm trầm, trong lòng chửi bới, tên này có phải là nhất lưu cao thủ thật không vậy? đúng là phế vật! để một cái nhị lưu đỉnh phong đè lên đánh, Mục gia đúng là mặt mũi mất hết!
Tuy vậy bọn hắn giao thủ cũng không hề dừng lại, Triệu Vô Cực cười nói:
“ Cát Hổ, ngươi xem đồng bạn của ngươi không được a, không ngờ lại yếu đuối như vậy để cho bằng hữu của ta nhị lưu đỉnh phong đè lên đánh!”
Hắn muốn kích thích một chút Cát Hổ để cho tâm lí của hắn sinh ra chần chờ, lo ngại từ đó tìm được đối phương sơ hở.
Cát Hổ âm trầm lên tiếng nói:
“ thế thì có vấn đề gì, đối thủ của ta cũng không phải hắn mà là ngươi!”
Triệu Vô Cực cười đểu nói:
“ ngươi quên đây là loạn chiến a, hắn ngay lúc này có thể cùng ta vây công ngươi!”
Cát Hổ không cho là đúng nói:
“ thật sao? sợ rằng ngươi đắc ý quá sớm! Mục Chiếu Minh vốn chiến lực không yếu, chỉ là ở trên ghế gia chủ ngồi quá lâu, mắt cao hơn đầu không xem trọng mấy tên tiểu bối như các ngươi mới để cho tên kia chiếm được tiện nghi, bây giờ hắn đã bị đánh tỉnh lại hiện thực, bằng hữu của ngươi sợ rằng sẽ gặp xui xẻo!”
Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn, Mục Chiếu Minh đang từ từ đứng dậy
Lau đi khóe miệng vết máu, hắn nhìn trên thân quần áo hơi chút bẩn thỉu cùng rách nát trong lòng lửa giận lập tức đốt lên.
Hắn vậy mà bị một cái nhị lưu đè lên đánh, mặt mũi đúng là mất hết. bên ngoài còn đang không ngừng truyền tới đủ loại ô ngôn uế ngữ:
“ ta còn tưởng thế nào, hóa ra Mục gia gia chủ cũng là hạng người xoàng xĩnh, có tiếng mà không có miếng, vừa vào liền bị người ta treo lên đánh như gặp phải ba ba. đặt hắn đúng là xui xẻo mà!”
“ha ha ha, huynh đệ, ta đặt chính là Triệu Vô Cực nhóm người thắng, lúc này chỉ có thể chia buồn cùng ngươi rồi!”
“khốn khiếp Mục gia gia chủ, ngươi có phải là nam nhân không, đánh mạnh lên, tất cả gia sản lão tử đặt hết vào ngươi rồi đấy!”
“ đúng là phế vật, không phải nhất lưu chính là đè lên đánh nhị lưu sao? sao ở đây liền ngược lại? Mục gia gia chủ ngươi chính là nhất lưu phế vật nhất ta từng thấy!”
“ phế vật mau thua đi, lão tử tiền sắp tới rồi, ha ha ha!”
Đám người rất đông, bởi vậy cũng không ai cố kị gì hắn là cái gì gia chủ, đủ loại nhục mạ ngôn ngữ được tung ra.
Đương nhiên phần lớn đều đến từ những con bạc này, bọn hắn đều rất đỏ mắt trận chiến đã nhiều năm mới có một lần này, nó đánh vỡ toàn bộ Hỏa Vân Thành thế cuộc an tĩnh.
Mục Chiếu Minh hai mắt đỏ lên, căm thù nhìn Từ Tiểu Bạch.
Chính là tên tiểu tử này đánh con trai hắn, bây giờ còn hại hắn mất mặt, bị đủ loại ô ngôn uế ngữ chửi rủa.
Mục gia tương lai sợ rằng sẽ gặp thật nhiều khiêu khích cùng khó khăn, hắn khổ tâm kinh doanh nhiều năm mới chậm lại xu thể lụi bại gia tộc cũng khó mà giữ được.
Thù này không báo, thề không làm người!
Hắn ánh mắt trở nên điên cuồng, nội công vận chuyển tới cực hạn, áo quần không gió tự bay.
Cương khí hộ thể lần thứ hai ngưng tụ ra, Mục Chiếu Minh cầm lấy kiếm, hắn đứng ở đó tuy đơn bạc mà khí thể uy nghiêm vô cùng, như một tòa núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phát tác.
Thù cũ nợ mới, ngay lúc này có thể kết thúc. hắn cũng lười quản đối phương là cái gì gia tộc đại công tử, bây giờ Mục Chiếu Minh đã bị lửa giận thiêu đốt lí trí, hắn chỉ một lòng muốn giết chết Từ Tiểu Bạch mà thôi.
Dưới chân đạp mạnh một cái, Mục Chiếu Minh hướng Từ Tiểu Bạch điên cuồng lao tới, trên kiếm của hắn bắt đầu nhưng tụ cương khí, múa ra từng đường huyền ảo kiếm ảnh như là đang súc thế thứ gì.
Từ Tiểu Bạch không dám khinh thường, đề cao tinh thần, vào thủ thế chuẩn bị ứng biến tất cả những chiêu thức mà Mục Chiếu Minh có thể đánh ra.
Hắn vừa này dồn sức đánh một hồi, bây giờ chỉ có thể thấy lui làm tiến, tạm thời phòng thủ chờ Mục Chiếu Minh sức lực tiêu hao kiếm chiêu dùng hết lúc đấy mới phản công.
Mục Chiếu Minh múa kiếm càng lúc càng nhanh, hắn trên kiếm từng luồng khí tức màu xanh bắt đầu tróc ra, như là từng phiến lá cây rụng khỏi đại thụ ở giữa không trung bay múa nhưng lại bị kiếm của hắn cuồn vào cùng hấp dẫn vậy.
Rất nhanh chóng, những phiến là cây này bị hắn gom lại, tập hợp thành một đạo kiếm cương, Mục Chiếu Minh hét to:
“ ất mộc kiếm pháp - diệp phi đoạn trảm!”
Giống như là lá cây hình thành kiếm cương lập tức rời khỏi hắn phạm vi hấp dẫn, hướng Từ Tiểu Bạch phương hướng bay tới, tốc độ nhanh chóng vô cùng.
Từ Tiểu Bạch tim giống như ngừng đập một giây.
Nhất lưu cao thủ chỉ có thể luyện khí thành cương không thể để nội khí ly thể, vậy mà tên này Mục Chiếu Minh lại nắm giữ kiếm chiêu có thể miễn cưỡng khiến nội khí ngưng tụ thành kiếm cương sau đó ly thể.
Kiếm pháp của hắn cũng không hề đơn giản, Từ Tiểu Bạch cảm giác được mình đã bị khóa chặt, không thể tránh né.
Hắn cũng không phải là loại người sợ hãi chiến đấu, Từ Tiểu Bạch lúc này chiến ý sôi trào, hắn cũng không hề muốn tránh né một chút nào, hắn muốn ngạnh kháng.
Trong thể nội nội công vận chuyển điên cuồng, Từ Tiểu Bạch lập tức đứng thẳng người, hai tay cầm kiếm mở rông ra như là muốn ôm lấy cái gì.
Mắt hơi nhắm hờ, sau đó Từ Tiểu Bạch mở to mắt ra, ánh mắt sắc bén như đao mang, đối diện kiếm cương từ Mục Chiếu Minh chém tới.
Từ Tiểu Bạch lập tức tay phải biến thành tàn ảnh, múa nhanh đến cực hạn, hắn quát to:
“ Lăng Vân kiếm pháp - tam hợp kiếm!”
Một cái mặt phẳng ba trăm sáu mươi độ được vẽ ra, từ một trăm hai mươi độ xuất hiện một đường kiếm, tổng tam kiếm.
Tam kiếm hợp nhất tại trung tâm, lập tức ba kiếm vô cùng mạnh mẽ chém lên kiếm cương của Mục Chiếu Minh.
Kiếm thứ nhất, không hề thành công, kiếm ảnh tan vỡ, kiếm cương tiếp tục xông tới nhưng khí thế giảm mạnh.
Kiếm thứ hai, giằng co thêm được chưa tới nửa giây cũng lập tức tan vỡ, nhưng kiếm cương đã mờ nhạt đi rất nhiều, có chút sức cùng lực kiệt,
Kiếm thức ba, Từ Tiểu Bạch quát to một tiếng dồn lực đánh ra:
“ tam hợp kiếm!”
Không phải hắn thi triển thêm một lần mà là tăng thêm lực lượng vào kiếm cuối cùng này, muốn một kiếm trảm tan kiếm cương của Mục Chiếu Minh.
Quả nhiên cố gắng của hắn được đền đáp, kiếm cương răng rắc một tiếng lập tức tan thành từng đạo sóng khí tản ra, thổi Từ Tiểu Bạch áo quần bay múa.
Mục Chiếu Minh ánh mắt trợn to, khóe mắt sắp nứt.
Tên kia vậy mà cản được một chiêu kiếm khí ly thể của hắn, thật không thể tin được.
Hắn đây là đang nằm mơ sao?
Dùng tới đỉnh phong cao thủ mới có thủ đoạn mà cũng không thể đánh bại được đối phương, Mục Chiếu Minh trong lòng càng là trầm trọng, khuôn mặt như có thể âm trầm ra nước, sát tâm càng nặng hơn.
Hắn lúc này cũng ở Từ Tiểu Bạch rất gần, liền thuận thế xông tới chuẩn bị cùng Từ Tiểu Bạch cận chiến.
“ ất mộc kiếm pháp - diệp phi vũ!”
Thân hình hắn trái lắc phải lắc như là một cái lá nhỏ ở giữa không trung bị gió thổi loạn, không hề có một điểm cố định, vô cùng khó bắt lấy.
Từ Tiểu Bạch tập trung cao độ, đối phương đây mà muốn đối với hắn dùng chướng nhãn pháp đảo loạn tầm mắt của hắn.
Bên phải!
Từ Tiểu Bạch vung kiếm ra, hắn phán đoán Mục Chiếu Minh sẽ ở bên phải tấn công tới.
Quả nhiên Mục Chiếu Minh thân hình như là mị ảnh xuất hiện ngay bên phải của hắn, đang tiện tay vung ra một kiếm.
Từ Tiểu Bạch trong lòng đại hỉ, may mắn hắn đoán đúng.
Lúc này dị biến chợt sinh, Từ Tiểu Bạch nội tâm lập tức siết chặt.
Chỉ thấy Mục Chiếu Minh như là một cái lá lại bị gió đổi chiều thổi mạnh một cái ở trong không trung múa ra một vòng kì dị quỹ tích, hai kiếm sắp chạm nhau thân hình của hắn lại lập tức biến mất.
Từ bên trái của Từ Tiểu Bạch bỗng vang lên âm thanh âm trầm khàn khàn có biến khô khốc như là vụn sắt của Mục Chiếu Minh:
“ ta ở bên này cơ mà!”
Mục Chiếu Minh kiếm chiêu biến ảo khôn lường, nếu là Triệu Vô Cực ở đây hắn đã có thể bắt được chân thân của Mục Chiếu Minh nhưng Từ Tiểu Bạch lại không có linh giác mạnh mẽ như Triệu Vô Cực.
Bởi vậy ánh mắt của hắn vẫn là ở phút giây cuối cùng bị đánh lừa, cho ràng Mục Chiếu Minh sẽ ở bên phải mình công tới.
Đáng tiếc Mục Chiếu Minh chiêu thức này cao minh hơn hắn một bậc, bởi vậy có thể lừa qua được phòng thủ của Từ Tiểu Bạch.
Mục Chiếu Minh cũng không bỏ lỡ cơ hội gì, hắn một kiếm từ trên cao trảm xuống, muốn chém Từ Tiểu Bạch làm đôi.
Từ Tiểu Bạch lông tơ dựng đứng, trong lòng tử vong cảnh báo kéo vang liên tục.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn đối mặt với đối thủ mạnh mẽ như vậy, đối phương cũng là một lòng muốn giết hắn.
Đúng vậy là giết, mà không phải tỷ thí vì năm mươi vạn lạng bạc.
Đối phương một kiếm này chém xuống sát khí tuy không mạnh mẽ, nhưng sát ý tràn đầy, nhất định sẽ không nương tay.
Mục Chiếu Minh khuôn mặt dữ tợn nhìn lấy Từ Tiểu Bạch như đang nhìn con mồi của mình sắp bị hắn bắt được cùng tiêu diệt.
Mục Chiếu Minh không hề cười, nhưng Từ Tiểu Bạch lúc này giống như là đang nghe thấy trong lòng hắn tiếng cười khàn khàn quái dị, như là ma âm không ngừng cười nhạo hắn.
Hừ!
Một tiếng hừ mạnh mẽ ngay lúc này chợt vang lên, Triệu Vô Cực tranh thủ cơ hội cùng Cát Hổ tách ra một chiêu chú ý tới bên này, thấy rõ Từ Tiểu Bạch khốn cảnh.
Từ Tiểu Bạch trước giờ ở gia tộc hẳn là chỉ cùng cảnh giới mình cao thủ so chiêu, bởi vậy khuyết thiếu cùng cường giả mạnh hơn mình đánh nhau kinh nghiệm.
Bọn hắn không chỉ cảnh giới hơn đám này thanh niên tài tuấn Từ Tiểu Bạch Triệu Vô Cực,mà còn ở tâm lí chiến đấu cùng từng trải hơn nhiều.
Nếu Từ Tiểu Bạch có được đạo tâm kiên định sắt đá như Triệu Vô Cực thì không hề dễ dàng bị bọn hắn hung ác ảnh hưởng có thể thoải mái chiến đấu.
Nhưng Từ Tiểu Bạch trước giờ vẫn là quá ít cùng cường giả hơn mình giao thủ, nên dễ dàng bị bọn hắn tâm tình ảnh hưởng tới.
Đây cũng không phải là kiếm ý mà chỉ là đơn thuần trong nháy mắt tâm lí yếu ớt sinh ra phản ứng chậm lụt mà thôi.
Sợ hãi một khi sinh ra sẽ ở trong lòng con người nở rộ như một đóa hoa, làm cho chúng ta càng ngày càng không lí trí chỉ biết trốn tránh.
Triệu Vô Cực sớm đã vượt qua được thứ này, bởi vậy hắn tâm tính kiên định vô cùng, từ trong ánh mắt cũng đơn giản có thể thấy được vẻ uy nghiêm của một cao thủ.
Từ Tiểu Bạch thì không được như thế, hắn Tiểu bạch kiểm khuôn mặt cũng lộ ra hắn vẻ non trẻ thiếu kinh nghiệm, càng là nội tâm đơn thuần mềm mại loại kia.
Bởi vậy Triệu Vô Cực mới phải đúng lúc này nhắc nhở hắn, giúp đỡ hắn.
Chỉ cần Từ Tiểu Bạch có thể thuận lợi vượt qua ải khó lần này, hắn về sau sẽ không dễ dàng gì mắc phải lỗi lầm này nữa, bởi vi bọn hắn đều là thiên tài, thiên tài sẽ không ngu ngốc mà mắc một lỗi hai lần.
Một tiếng hừ của Triệu Vô Cực như là một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, gợi lên thao thiên cự lãng.
Từ Tiểu Bạch ánh mắt lập tức hồi thần trở lại, hắn đã thanh tỉnh trở lại.
Nhưng đối mặt với hắn chính là Mục Chiếu Minh một kiếm cực kì nhanh chóng cùng kinh khủng, sát ý còn không ngừng từ lưỡi kiếm dâng trào.
Từ Tiểu Bạch đối mặt với sinh tử nguy cơ, không kịp cảm ơn Triệu Vô Cực, cũng không kịp vui mừng, hắn vội vã vận lên nội công, hai tay cầm chắc kiếm của mình,
Từ Tiểu Bạch cảm thấy thời gian lúc này như dừng lại ở một khắc này, hắn trong lòng tâm cảnh giống như cũng có được biến hóa, trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Từ Tiểu Bạch quát to một tiếng, tay cầm kiếm vung lên sau đó cắm xuống mặt đất:
“ Lăng Vân kiếm pháp - thiên hạ vô trần!”
Ầm!
Một vòng sóng khí lấy Từ Tiểu Bạch cùng kiếm của hắn làm trung tâm lập tức như là một vụ nổ bom cuốn mạnh ra ngoài thổi cho xung quanh cát bay đá chạy bụi trần bay loạn.
Mục Chiếu Minh một kiếm đang tới cũng bị vòng sóng xung kích này bắn mạnh vào người, kiếm chiêu lập tức ngưng lại, tan rã, sau đó hắn cũng là bị cuốn ngược bay ra ngoài.
Bịch!
Mục Chiếu Minh lần thứ hai rơi xuống mặt đất, hắn vừa ngồi dậy liền phum ra một ngụm máu tưới, cả người khí tức nhanh chóng suy yếu xuống.
Từ Tiểu Bạch như là một vị đế vương ở ngay trên mặt đất cắm xuống thanh kiếm của mình, xung quanh hắn tất cả mọi thứ bị cuốn sạch, quả thật là quét sạch thiên hạ.
Đáng tiếc đẹp trai không quá ba giây, Từ Tiểu Bạch cũng vì chiêu thức này mà hao hết nội công, hắn lập tức xụi lơ ngồi xuống trên đất, liên tục thở phì phò không dứt, không hề có chút chiến lực nào đáng nói.
Một chiều này cũng không phải là nhị lưu cảnh giới có thể tùy tiện phát ra, đây cũng là bảo mệnh một chiêu cuối cùng của Từ Tiểu Bạch, hắn còn phải nhờ vào bảo kiếm uy lực mới có thể phát ra nó.
Đừng quên, nhị lưu là không thể nội khí xuất thể tạo thành đòn tấn công ảnh hưởng người khác.
Bởi vì hắn cầm trên tay chính là Từ gia bảo vật được nhiều đời gia chủ dùng Lăng Vân kiếm pháp, đối với bộ kiếm pháp này đã là cực kì nhuần nhuyễn, dần dần sỉnh ra dị năng có thể hỗ trợ người dùng nhanh chóng thuần thục kiếm pháp này cùng hỗ trợ một số chiêu thức nhất định.
Bảo kiếm sở dĩ được gọi là bảo kiếm bởi vì quý như bảo vật, có chỗ mà cái khác kiếm không thể có.
Cho dù Triệu Vô Cực đỉnh cấp phàm khí cũng không thể gọi là bảo kiếm được, bởi vì nó chỉ là binh khí bình thường mà thôi.
Mà Từ Tiểu Bạch bảo kiếm chính là có đặc dị công năng, quý báu vô cùng.
Cầm kiếm này trên tay, không khác gì khẳng định hắn là truyền nhân của Từ gia.
Mục Chiếu Minh lúc này đã là khí cùng lực kiệt, trọng thương,
Hắn tuy giao thủ không mấy chiêu. nhưng cao thủ giao chiến không hề phải là đánh cái ba ngày ba đêm mới có kết quả, nhiều lúc chỉ cần nửa giây lơ đãng là đã có thể đầu lìa khỏi cổ rồi.
Hắn trước bị Từ Tiểu Bạch đánh thương sau đó tấn công lại gặp phải Từ Tiểu Bạch dồn toàn bộ nội công một chiêu bảo mệnh đánh văng ra ngoài, nhận nội thương không nhẹ.
Nhưng thiên hạ vô trần chiêu này cũng không chỉ có một chút uy lực như thế.
Sân đấu tất cả những thứ cứng rắn mảnh nhỏ đều bị nó cuốn bay, biến thành ám khí bay tới đâm mạnh vào người hắn, cái nào đâm sâu còn có thể đâm tới lục phủ ngũ tạng của hắn
Bởi vậy thương thế của hắn mới có thể nặng như vậy, nếu không một vị nhất lưu cao thủ có cương khí hộ thể sao có thể vì một chiêu bảo mệnh của nhị lưu cao thủ mà sức cùng lực kiệt.
Cũng không cần xem sàn đấu của đấu trường có bao nhiêu đẹp đẽ.
Hàng ngày chiến đấu xảy ra ở đây không dưới trăm trận, mỗi người đều đang tàn phá sân đấu,quản lí đấu trường cũng lười đi tu bổ sân đấu.
Bởi vậy sân đấu có rât nhiều tạp vật, bị thiên hạ vô trần quét tan lập tức biến thành vô số ám khí tấn công mạnh Mục Chiếu Minh mà tới.
Mục Chiếu Minh trọng thương, chiến bại đã định, nhưng Từ Tiểu Bạch cũng đã biến thành một cái mềm yếu vô lực tiểu bạch kiểm, ngồi rạp trên đất thở hổn hển!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.