Chương 123: Chung cực chiêu thức của khai sơn quyền
duatop1001
30/11/2018
Nãy giờ bọn họ một trận quyền đấm cước đá, đã sơ bộ hiểu rõ sáo lộ của nhau, không cần thiết phải thăm dò bất kì cái gì nữa.
Triệu Vô Cực bị thương, Cát Hổ trên người cũng là lưu lại không ít vết huyết trảo.
Triệu Vô Cực cũng không phải là cái đừng yên chịu đánh người, nếu hắn bị đánh một đòn cũng sẽ nghĩ cách trả lại một đòn mà không phải yếu thế chịu thua.
Bởi vậy hai người đều nhận lấy bất đồng thương thế, chỉ là Cát Hổ ít hơn một chút mà thôi!
Triệu Vô Cực khí thế dâng cao, hắn cũng không cần chờ khí thế lên tới đỉnh phong mới chiến đấu mà gần đạt tới đã bắt đầu hướng Cát Hổ lao nhanh mà đi.
Tử Hà Bất Diệt thần công của hắn muốn tích lũy khí thế là vô cùng đơn giản nhanh chóng sự tình, bởi vậy đoạt công chiếm tiên cơ mới là việc cần làm.
Cát Hổ cũng biết Triệu Vô Cực sẽ làm như vậy, tên này mặc dù chỉ là nhị lưu đỉnh phong nhưng rất hiếu chiến, luôn luôn hướng về hắn khởi xướng tiến công, hắn đã quen thuộc.
Cát Hổ chỉ cho rằng đây là tuổi trẻ nhiệt huyết khinh cuồng, ngựa non háu đá muốn chứng minh sức mạnh của bản thân mà thôi.
Nhưng hắn không hề nhận ra, từ chiến đấu tới tâm lí, hắn đã dần dần bị Triệu Vô Cực dẫn đạo, nhất là tâm lí đang ở thế yếu, Triệu Vô Cực đã chiếm thượng phong.
Tâm lí chiến đấu của một người có thoải mái hay không có chiếm được thượng phong hay không có thể dễ dàng quyết định người đó thực lực có thể phát huy ra bao nhiêu phần.
Nếu tâm lí bị gò bó co tay rút chân khắp nơi cố kị không dám ra tay thì thực lực phát huy ra tối đa cũng chỉ được bảy tám thành mà thôi.
Mà đối với Triệu Vô Cực cùng Cát Hổ thực lực gần ngang nhau mà nói, không phát huy ra toàn bộ sức mạnh của bản thân chính là chiến bại kết cục.
Tuy nhiên Triệu Vô Cực mới chỉ chiếm cực nhỏ một chút thượng phong, còn chưa đủ để chuyển hóa thành to lớn lợi thế.
Bởi vậy hắn vẫn là thành thành thật thật cùng người giao đấu đi thôi.
Bên kia Độ Hải cũng đang cùng Trần Mãnh Sơn đánh. Từ Tiểu Bạch nhanh chóng kết thúc cuộc chiến khiến hắn cũng nhận lấy kích thích, lập tức là một trận lao lên dồn dập đánh, khiến Trần Mãnh Sơn khổ không thể tả, khí thế rơi xuống rất nhiều.
Dù sao Độ Hải cũng là thiên kiêu nhân vật, tâm thái cao ngạo là có, hắn không muốn mình thể hiện ra so với hai vị đồng bạn của mình kém cạnh chút nào.
Đối thủ của hắn là người yếu nhất trong ba người, mà hắn lại kết thúc so với Từ Tiểu Bạch còn chậm, Độ Hải cũng có chút mất mặt.
Bởi vậy hắn bây giờ mới thể hiện ra bản lãnh chân thật của mình,trượng chiêu lập tức múa tung bị hắn đánh hổ hổ sinh phong, Trần Mãnh Sơn liên tục bại lui.
Tôi cốt lợi thế càng đánh về lâu về dài càng thể hiện ra nó uy phong, Độ Hải sức chiến đấu mạnh mẽ lại vô cùng bền bỉ, không giống Trần Mãnh Sơn tuổi đã trung niên không còn được như trước đây thanh niên dũng mãnh, hai bên cao thấp lập tức thấy rõ.
Trận chiến của hai người vẫn còn đang tiếp tục, Triệu Vô Cực cũng đang rất vất vả đối phó Cát Hổ.
Xoẹt!
Triệu Vô Cực nhân cơ hội Cát Hổ sơ hở, lập tức ở trên cánh tay của hắn kéo ra năm đường huyết trảo, khiến Cát Hổ đau đớn vô cùng, hai mắt trong chốc lát liền đỏ lên.
Cát Hổ hiện ra một vẻ điên cuồng, hắn dùng tay trái lập tức hướng Triệu Vô Cực ngực đập tới, Triệu Vô Cực vừa xuất chiêu còn chưa kịp điều chỉnh tư thế lập tức trúng chiêu.
Bành!
Tiếng quyền va chạm huyết nhục chi khu vang lên, một vòng sóng khí nổ lên.
Triệu Vô Cực ở trên không trung lộn một vòng sau đó một cái đẹp đẽ xoay người rơi xuống mặt đất, tay ôm lấy ngực nôn ra một ngụm máu.
Vừa rồi hắn có thể đánh thương Cát Hổ nhưng cũng bị đối phương một quyền đánh thương, có thể nói là có qua có lại, nhưng chính hắn hiểu hắn thua thiệt hơn.
Triệu Vô Cực liếc mắt, cười nói:
“ xem ra vị kia đồng bạn của ngươi cũng sắp thua a, nếu chúng ta hợp công ngươi có thể sống nổi sao?”
Cát Hổ lúc này mới chú ý đến tình hình bên kia, quả thật Độ Hải đang bắt đầu đảo ngược thế trận, thanh niên nhân nhiệt huyết bắt đầu chiếm được ưu thế đè ngược lên đánh Trần Mãnh Sơn, trong lòng hắn gấp rút vô cùng.
Hắn không hề chắc chắn bản thân có thể ở trong Triệu Vô Cực cùng tên hòa thượng kia vây công chiến thắng, bởi vậy tâm lí càng trở nên gấp rút đứng lên.
Cát Hổ gầm nhẹ một tiếng, trên người cương khí không còn ngưng đọng mà bắt đầu như ngọn lửa sôi trào lên hắn hướng Triệu Vô Cực mạnh mẽ lao tới tìm kiếm giải quyết chiến đấu cơ hội:
“ Khai sơn quyền pháp - hỏa diễm sơn!”
“ Khai sơn quyền pháp - toái sơn bộ!”
Hỏa diễm sơn chính là một chiêu thức chuyển đổi cương khí của mình, khiến nó sôi trào lên nhanh chóng tăng cao thực lực cùng tốc độ để trong chốc lát sử dụng bạo phát chiêu phức.
Cát Hổ như là một tòa hỏa sơn đang ở lao nhanh hướng Triệu Vô Cực đâm tới, Triệu Vô Cực mắt híp lại, trong lòng cẩn thận vô cùng.
Hắn biết Cát Hổ đã bị hắn kích thích thành công, bây giờ sẽ là một trận dồn sức đánh, hắn có thể lựa chọn đối cứng hoặc tránh né đối phương phong mang.
Cát Hổ nhảy lên cao, sau đó lập tức như là lưu tinh va chạm đại địa lao xuống. dưới chân của hắn còn đang bốc cháy lên hừng hực hỏa như là hỏa diễm khí tức.
Triệu Vô Cực trong lòng cảnh báo kéo vang, giác quan thứ sáu đang nhắc nhở hắn mau né tránh.
Một chiêu này Cát Hổ quả thật bạo phát sức mạnh to lớn, lại tích lũy “ thế” rất đủ, hắn không thể cùng đối phương ngạnh kháng được.
Bởi vậy Triệu Vô Cực nhanh chóng tin tưởng mình cảm giác, dưới chân Thủy Thượng Phiêu thân pháp phát động Ngũ Quỷ mật tịch được sử dụng lên, hắn lập tức như một cái ma ảnh đang dần dần ở tại chỗ mờ nhạt đi.
Cát Hổ từ trên trời giáng xuống, khí thế dũng mãnh vô cùng, như là một cái lưu tinh không gì cản nổi, Triệu Vô Cực lại như là ngốc tại chỗ ngước mặt nhìn hắn, đứng trân trân tại chỗ vậy.
Ầm!
Cát Hổ đạp tung mặt đất, đấu trường lập tức rung rung lên, cát bụi hướng bốn phía tung tóe.
Xung quanh người xem tiếng la hét thất thanh liên tục vang lên, nhưng người ta chú ý hơn vẫn là Triệu Vô Cực còn sống hay đã chết.
Bởi vì một đòn vừa nãy bọn hắn rõ ràng thấy được Triệu Vô Cực bị Cát Hổ đạp ngay ở dưới chân a!
“ Triệu Vô Cực còn sống không a? ta đã đặt cược vào hắn rồi a, đừng dễ dàng chết như vậy chứ?”
“ vừa rồi ta thấy hắn đã trúng chiêu, đòn nay uy lực mạnh như vậy ngay cả là đại địa còn bị đá ra một cái lỗ hổng nói chi thân thể máu thịt, sợ rằng trận đấu này đã được quyết định kết quả rồi!”
“ nhị lưu vẫn là nhị lưu a, gặp nhất lưu quả thật khó mà thắng được!”
Mọi người nhiệt liệt thảo luận bởi vì bọn hắn không thể trông thấy bên trong tình huống thế nào.
Người ngoài nghề xem náo nhiệt người trong nghề xem môn đạo.
Các loại võ giả đều đang căng mắt lên tìm kiếm Triệu Vô Cực tung tích, bởi vì bọn hắn biết lấy Triệu Vô Cực thể hiện ra chiến lực từ đầu trậ tới giờ, hắn không hề dễ dàng gì bị một cước bại trận như vậy.
Quả nhiên, ở một chỗ khác của đấu trường, Triệu Vô Cực thân ảnh lại như là bóng ma ngưng tụ ra, hắn vừa từ trạng thái cao tốc di chuyển của Ngũ Quỷ mật tịch đi ra.
“ Các ngươi nhìn kìa, bên kia, Triệu Vô Cực vẫn chưa chết!”
“ trời, hắn làm sao thoát được một đòn vừa rồi a? Cát Hổ một chiêu kia vừa nhanh vừa mạnh đến nỗi ta cũng không kịp nhìn rõ ràng tình huống mà Triệu Vô Cực có thể né được sao?”
“ hừ chớ lấy của ngươi phàm tục đôi mắt đi đối xử võ giả, bọn họ so ngươi tưởng tượng còn mạnh mẽ nhiều lắm!”
“ cảm tạ ông trời, Triệu Vô Cực còn sống, tiền đặt cược của ta vẫn còn hi vọng!”
Phốc!
Từ trong đám bụi trần, Cát Hổ như là một cái nhảy cao bọ ngựa lao lên trời, lại là hướng Triệu Vô Cực một chân đá tới.
Toái sơn bộ lặp lại phát huy, Triệu Vô Cực thân ảnh lại lần nữa mờ nhạt đi.
Ầm!
Tình cảnh lúc nãy lần nữa tái diễn, Triệu Vô Cực lại từ một góc đấu trường hiện hình ra.
Từ trong cát bụi đi ra, Cát Hổ sắc mặt âm trầm nói:
“ ngươi chỉ biết trốn chui trốn lủi như một con chuột thôi sao? thế cũng xứng xưng làm võ giả? làm nhân sĩ giang hồ?”
Triệu Vô Cực cười khểnh nói:
“ chớ cùng ta một bộ này, khích tướng đối với mấy tên ngu ngốc có tác dụng, đối với ta vô dụng. thân pháp cũng là một loại bản lĩnh, ngươi nếu có bản lĩnh có thể dùng ngươi thân pháp cùng ta đấu!”
Cát Hổ âm trầm nói:
“ thân pháp cho dù mạnh nữa ngươi không dám cùng ta chiến đấu thì làm sao có thể đánh bại ta?”
Triệu Vô Cực gật đầu:
“ bởi vậy ta đang chờ ngươi không phát động chiêu thức đạp sơn bộ nữa a, chỉ cần ngươi vừa phát động chiêu này ta liền phải trốn xa ngàn dặm không cùng ngươi giao phong!”
Triệu Vô Cực nói vậy là để Cát Hổ hiểu rõ, hắn nhất quyết sẽ không cùng Cát Hổ đánh khi hắn dùng đại chiêu, Cát Hổ một cái này đạp sơn bộ đại chiêu uy lực dũng mãnh nhưng Triệu Vô Cực không cùng hắn đánh, hắn cũng không làm gì được Triệu Vô Cực.
Mấy câu nói đơn giản liền có thể bỏ đi đối thủ một cái đại chiêu, Triệu Vô Cực cảm thấy có lời.
Cát Hổ sắc mặt âm trầm bất định, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Triệu Vô Cực cười nói:
“nếu ngươi đã rõ ràng, ta liền chứng minh cho ngươi thấy,thân pháp nhanh nhẹn cũng không phải chỉ dùng để chạy!”
Triệu Vô Cực rống to:
“ Ngũ quỷ dạ hành!”
Thủy Thượng Phiêu cùng Ngũ Quỷ mật tịch lập tức song song phát động bổ trợ lẫn nhau, Triệu Vô Cực như là một cái quỷ ảnh nhanh chóng di chuyển hướng Cát Hổ lao tới.
Thủy Thượng Phiêu vốn đã là một môn thượng thừa thân pháp trên giang hồ, lại có Ngũ Quỷ mật tịch bổ trợ cho tốc độ, Triệu Vô Cực toàn lực phát động có thể nói là nhanh tới làm người ta chóng mặt, chỉ cần không phải võ giả ở trên đài cao chỉ nhìn thấy Triệu Vô Cực như một cái bóng đen đang lao nhanh.
Là võ giả thì cũng vì hắn một bộ thân pháp này mà sâu hít một ngụm khí lạnh, quá nhanh rồi.
Bọn hắn cho dù luyện cả đời cũng không thể nào luyện tới được cảnh giới thân pháp như vậy, huống chi Triệu Vô Cực tuổi còn trẻ như vậy, đúng là thiên tài không thể dùng lẽ thường để tính toán, Triệu Vô Cực đúng là rộng phượng trong loài người, tương lai không thể hạn lượng.
Một số người muốn đánh giết Triệu Vô Cực cũng là trong lòng âm trầm xuống, muốn tính toán lại kế hoạch một phen.
Dựa vào hắn cỡ này tốc độ, nếu ra tay một kích không thành công để hắn chạy thoát cùng điều tra ra, bọn hắn chỉ sợ cả đời không yên ổn.
Ngàn ngày làm tặc chứ không thể ngàn ngày phong tặc, đạo lí này bọn hắn vẫn hiểu.
Triệu Vô Cực có thể đến có thể đi, có thể bất cứ lúc nào đột kích bọn họ quấy rối tinh thần.
Cho dù bọn hắn cảnh giới có cao thâm hơn hắn cũng sẽ có lúc không chịu nổi, cuối cùng bị phản sát.
Bởi vậy, muốn giết Triệu Vô Cực nhất định phải chắc chắn một kích thành công. mà chuyện này nói ra, khó càng thêm khó.
Không nhìn Cát Hổ chính là nhất lưu còn phải cùng hắn đánh sống đánh chết sao? ngươi dựa vào cái gì có thể chắc chắn bản thân mình sẽ thành công như vậy?
Bởi vậy vẫn là rất khó đánh mấy tên này thiếu niên thiên tài chủ ý, nên thu liễm một chút khí tức, đánh bọn họ chủ ý còn không bằng đánh đang suy bại mất đi trụ cột Mộc gia chủ ý!
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người như là sói đói rời đi đấu trường ánh mắt bốc hỏa nhìn về phía mộc gia đại viện.
Triệu Vô Cực một đường lao nhanh, hắn có thể cảm giác được gió đang ở hai bên hắn xoẹt qua, lưu lại từng tiếng xe gió mà tới, cảnh vật cũng nhanh chóng rút lui, Triệu Vô Cực giống như ở một cái cảm giác tuyệt diệu.
Hắn cảm giác giống như bản thân lại đang ở kiếp trước ngồi trên chiếc xe máy của mình đi tốc độ cao, chỉ khác một chỗ hắn dùng chính là chính đôi chân này mà thôi.
Kiếp này, hắn đã có thể vượt qua nhân loại bình thường nhận thức cùng giới hạn, đạt được võ giả thành tựu.
Hắn cũng ở trong võ giả đám người là một cái thiên tài nổi bật.
Thành tựu này, khiến Triệu Vô Cực cảm thấy rất tự hào nhưng không thỏa mãn.
Hắn lúc nào còn chưa trở thành chí cường võ giả, hắn vẫn còn sẽ không thỏa mãn.
Bởi vậy không ngừng khiêu chiến đánh bại người mạnh hơn mình, chính là Triệu Vô Cực hành trình tất yếu trải qua.
Cát Hổ cũng chỉ là một cái phong cảnh trên con đường đó mà thôi, hắn đi qua lập tức phong cảnh đó sẽ lùi lại cứ tiếp tục như thế mãi mãi, một ngày hắn sẽ không còn thấy phong cảnh lùi lại nữa chính là hắn điểm đến cuối cùng, chí cường võ giả.
Triệu Vô Cực cảm giác bản thân đột nhiên sinh ra một cỗ cảm khái hào hùng, một cỗ vô biên tự tin sức mạnh, trong tâm hồn hắn giống như có một thứ gì vừa được gieo xuống, có thể nó giống như là hạt giống cũng có thể không phải.
Nhưng hắn biết giờ phút này hắn đang thăng hoa, ở về mặt tinh thần thăng hoa.
Triệu Vô Cực ở trong tinh thần một mảnh sung sướng, nhưng ở trên chiến trường cũng không hề chậm chân.
Hắn nhanh chóng di chuyển xung quanh Cát Hổ, tạo thành một vòng tròn bụi mờ.
Cát Hổ cũng không dám xem thường, lên tinh thần cao độ chú ý, cương khí của hắn cũng bắt đầu ngưng tụ lại, tăng cường phòng thủ, chỉ còn có đôi tay vẫn là như hỏa diễm bốc cháy mà thôi.
Co thể thấy được Cát Hổ vẫn là trong lòng mong muốn đánh giết Triệu Vô Cực đến mức nào.
Triệu Vô Cực mặt không hề cảm xúc, từ phía sau Cát Hổ xông tới, tay nắm thành trảo xuất chiêu chính là như cuồng ưng vồ mồ.
Cát Hổ sau lưng một mảnh lãnh lẽo hàn ý, hắn lập tức cảm giác được cương khí hộ thể của mình bị Triệu Vô Cực thủ trảo đánh vào, tuy chưa thể lập tức nháy mắt đánh tan, nhưng cũng gần kề rồi.
Hắn vội vã quay người một quyền, nhưng đáng tiếc Triệu Vô Cực quá nhanh hắn không hề đánh trúng.
Triệu Vô Cực lại như là quỷ ảnh lập tức lùi lại biến mất, bắt đầu nhanh chóng di chuyển.
Lần này không dùng bao lâu hắn lại lập tức tấn công, Cát Hổ phản ứng so sánh chậm lụt không thể bắt kịp được tốc độ của hắn lần nữa ăn thiệt thòi nhỏ, cương khí bị đánh đùng đùng rung động.
Triệu Vô Cực khẳng định trong lòng, quả nhiên đúng như hắn nghĩ.
Đối phương tuổi đã trung niên, tuy đang ở sức mạnh đỉnh phong thời kì, nhưng tốc độ cũng không còn được như trước đây thời thanh niên, phản ứng đã nảy sinh chậm chạp rất nhiều.
Triệu Vô Cực lại lợi dụng thân pháp cùng hắn triền đấu, chính là đánh vào yếu điểm của hắn khiến Cát Hổ không có cách nào đánh lại hắn.
Nhưng Triệu Vô Cực di chuyển tốc độ cao đối với thể lực cùng nội lực có gánh nặng vô cùng lớn, Cát Hổ hẳn là biết điểm này, nên mới đứng yên chịu đòn, mong muồn tìm thời phản công.
Hắn chính là muốn chờ Triệu Vô Cực thể hiện ra chậm chạp mệt mỏi một khắc đó, sau đó lập tức bùng nổ sát chiêu bắt lấy Triệu Vô Cực rồi giết chết hắn.
Đáng tiếc Triệu Vô Cực cỡ nào thông minh, sớm đã nhìn thấy rõ chiến thuật của hắn.
Trong lòng lạnh lùng, trên mặt không chút biểu cảm nào, Triệu Vô Cực cảm thấy bản thân hắn giờ phút này lãnh tĩnh đến kì lạ, như rơi vào một trạng thái toàn lực chiến đấu vô cùng thần kì, không có một chút bất kì thừa thãi suy nghĩ.
Hắn không ngừng di chuyển cùng tấn công, mỗi một lần đều gọi đi của Cát Hổ một chút cương khí mà không thể làm hắn bị thương, tuy vậy Triệu Vô Cực vẫn rất là kiên trì tiến công.
Cát Hổ thì đang đợi chờ của mình thời cơ tới, mong muốn một chiêu lật ngược tình thế giết chết Triệu Vô Cực.
Cả hai đều có tính toán của riêng mình, chỉ có thể xem ai võ công càng cao hơn một bậc mà thôi.
Triệu Vô Cực trong lúc di chuyển nhanh chóng lấy ra đan được bỏ vào miệng.
Đúng vậy, hắn sử dụng chính là chữa thương đan cùng tụ khí đan.
Trong chiến đấu cũng không hề quy định ngươi không được sử dụng đan dược, tại sao lại không dùng đây,
Cát Hổ ngốc đứng đấy chống cự đến cùng cũng không phải hắn không muốn dùng, mà là Triệu Vô Cực đánh quá nhanh quá mạnh hắn không kịp dùng.
Nếu cho hắn cơ hội nhất định hắn sẽ cuồng cắn đan để lấy sức cùng Triệu Vô Cực đánh.
Đáng tiếc hắn không có cơ hội
Võ giả cắn đan xong cách tốt nhất chính là ngồi xuống xếp bằng tiêu hóa dược lực, nếu như Triệu Vô Cực như vậy chỉ có thể hấp thu một bộ phận nhỏ dược lực mà thôi, đa số đều sẽ bị lãng phí hết.
Nhưng Triệu Vô Cực dùng là cực phẩm đan dược,hắn cũng không ngại tốn kém. Tử Hà Bất Diệt thần công lại trao cho hắn khả năng tiêu hóa dược lực vô cùng kinh khủng, bởi vậy Triệu Vô Cực hoàn toàn nằm ở thế thượng phong.
Xoẹt!
Lại là một trảo đảo qua, cương khí hộ thể của Cát Hổ lung lay sắp đổ Triệu Vô Cực cảm thấy bản thân cơ hội đã tới, nếu còn tiếp tục sợ rằng Cát Hổ sẽ không nhịn được mà không còn đứng im chờ đánh.
Triệu Vô Cực suy đoán quả nhiên không sai, nếu cương khí hộ thể bị đánh tan, Cát Hổ lập tức sẽ nhảy ra vòng chiến tìm cách triển khai thế công khác.
Hắn chờ nãy giờ đã một thời gian, nhưng Triệu Vô Cực thể lực quá đầy đủ không hề có chút giấu hiệu suy yếu nào, trong lòng hắn cũng là rất gấp gáp.
Bởi vậy nếu cương khí tán đi, hắn sẽ không ngồi im chịu đòn nữa, Triệu Vô Cực nắm ở điểm này rất chắc chắn, hắn giống như là đang đọc được suy tính của Cát Hổ vậy.
Thời cơ đã tới Triệu Vô Cực cũng không còn cần phải giấu diếm thứ gì.
Trên cổ tay hai vòng âm dương hoàn nhanh chóng xuất hiện, nhưng khi hắn muốn ngưng tụ vòng thứ ba âm dương hoàn liền gặp cản trở, Triệu Vô Cực cắn răn một cái gia cường nội công.
Hắn trong lòng rống to một tiếng:
“ ngưng tụ cho ta!”
Phá vỡ giới hạn cơ thể, Triệu Vô Cực trên tay lập tức nứt toác ra từng đường chỉ vết rách, máu tươi đang ở trong đó chảy ra.
Nhưng hắn cũng đã ngưng tự thành công vòng thứ ba âm dương hoàn.
Triệu Vô Cực từ trong cao tốc trạng thái thoát ra, hắn ở phía sau lưng Cát Hổ lập tức nhảy vọt lên cao, sát khí phóng ra tràn ngậm cả đấu trường.
Triệu Vô Cực tuy mới ra giang hồ, nhưng cách thức giết người cùng số người giết không hề ít ỏi, bởi vậy hắn tích chưa trên người oán khí cùng sát khí vô cùng nồng đậm.
Sát khí vừa ra, cả đấu trường như đọng lại trong vũng nước bùn, rất nhiều người không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi từ trên trán chảy ròng xuống.
Triệu Vô Cực giống như là đi ra từ địa ngục ma quỷ, khiến bọn hắn cảm thấy sợ hãi lúc đối mặt, tâm thần không tự chủ được sinh ra kính nể cùng sợ hai không dám nhìn thẳng chi ý.
Rất nhanh sát khí của Triệu Vô Cực lập tức khóa chặt Cát Hổ, khiến hắn không thể động đậy một chút nào, tránh cũng không thể tránh.
Cát Hổ biêt bản thân đã rơi vào Triệu Vô Cực “ thế” cùng khí cơ khóa chặt, muốn tránh cũng không được
Hơn nữa bản thân hắn chỉ cần sinh ra thoái ý, trận chiến này hắn lập tức thua cuộc không có kết quả thứ hai.
Triệu Vô Cực muốn tung đại chiêu, Cát Hổ cũng trong lòng rõ ràng.
Hắn cũng vội vàng vận chuyển lên toàn bộ nội công chuẩn bị đối chiến.
Triệu Vô Cực nhảy lên đến đỉnh, khí thế cũng tới đỉnh cao, hắn lập tức như là hóa thân thành một cái cự đại yêu thú ở trên trời nhìn xuống chúng sinh, mà con mồi của hắn chính là Cát Hổ.
Cát Hổ trong nội tâm cực kì lạnh lẽo, hắn giống như bị một cái gì khủng bố yêu vật nhìn chăm chú, cả lòng rét lạnh không tự chủ được sinh ra sợ hãi.
Triệu Vô Cực lao xuống, chưởng ý tung hoành ngang dọc, hắn như là một chích từ cửu trọng thiên lao xuống kim ô vung ra cự đại ma trảo của mình nhắm thẳng Cát Hổ.
Cát Hổ chỉ cảm thấy bản thân đang bị một cái già thiên tế nhật đại thủ trảo nhắm thẳng, núi lớn cũng bị nó đánh nát tan tung tóe, mà hắn thân ở dưới chân núi chỉ có thể thảm tao đại họa.
Trong lòng vô tận sinh ra một cỗ tử vong tuyệt vọng tâm ý.
Nhưng hắn chợt cảm giác được, chỉ cần bản thân chạy trốn, vẫn còn một cơ hội sống sót.
Thế là hắn chạy bắt đầu chạy.
Triệu Vô Cực khuôn mặt lạnh lùng, quả nhiên Cát Hổ đã bị cuốn vào chưởng ý của hắn.
Triệu Vô Cực vượt cấp khiêu chiến tung ra chưởng ý, đối với đối phương sức ảnh hưởng cũng rất có hạn.
Dù sao đối phương là người từng trải, cũng là cao thủ, tinh thần ý chí cứng rắn hơn người thường nhiều lắm, so với đám thanh niên tài tuấn còn khó đối phó.
Nhưng Triệu Vô Cực so với trước đây chưởng ý càng thêm cao thâm.
Hắn chưởng ý là già thiên tế nhật đại trảo đánh xuống, nhưng trước giờ hắn là làm sao thi triển?
Đương nhiên là ở trên mặt đất thi triển a!
Đây cũng là phong cách chiến đấu của Triệu Vô Cực, không thể dễ dàng rời khỏi đại địa, nếu không sẽ trở thành bia ngắm sống cho người khác.
Nhưng hắn nhảy lên cao, vừa tích tụ đại “ thế” vừa hợp với ý cảnh, bóng ma tâm lí phủ xuống có thể gia tăng thêm hiệu quả của chưởng ý.
Có thể nói là một công nhiều việc, lợi ích vô cùng.
Triệu Vô Cực đang không ngừng từ chiến đấu trưởng thành lên, bởi vậy cường giả hằng cường nhược giả hằng nhược.
Hoa trong nhà ấm mãi mãi không thể làm đại thụ che trời.
Triệu Vô Cực con đường đang đi là vô cùng chính xác.
Cát Hổ lúc này tâm trí đang lạc đường trong ý cảnh của Triệu Vô Cực, đứng ngẩn ra, Triệu Vô Cực thì càng lúc hướng tới hắn càng gần.
Cát Hổ lúc này mới sực nhớ ra, hắn giống như là quên mât thứ gì?
Chẳng phải hắn còn rất hận một người nào đó sao? muốn giết tên kia? hắn sao lại ở đây?
Vừa chạy vừa suy nghĩ, cố gắng vắt óc suy nghĩ, nhưng dường như có thứ gì đang ngăn cản hắn nhớ ra cùng tỉnh ngộ.
Cát Hổ trong lòng trầm xuống, hắn nhìn xem thế giới này, giống chân thật nhưng lại là hư ảo.
Thế giới àm hắn đang ở tuy rất sống động, nhưng người tạo ra nó vẫn còn non kinh nghiệm, bởi vậy thế giới chỉ có một chỗ là giống thật không kẽ hỡ mà thôi, còn lại xung quanh vẫn rất hư ảo, lộ ra nhiều vết tích để cho hắn tìm thấy.
Cát Hổ biết, hắn lúc này hẳn đã là bị trúng đối phương một tuyệt chiêu nào đó, bị rơi vào ảo cảnh.
Cố gắng nhớ lại, Cát Hổ trong lòng càng là lạnh lẽo.
Hắn thấy rõ lúc đó hình tượng, Triệu Vô Cực là đang ở trên trời như từ cửu trọng thiên giáng xuống kim ô đánh hắn.
ta đang ở trong ý cảnh của hắn? Hắn vậy mà luyện thành ý cảnh? hắn mới bao nhiêu tuổi a? thật không thể tin được, nhưng hôm nay hắn nhất định phải chết! ta không thể bại! Cát gia không thể lụi bại ở trong tay của ta, nếu không ta làm sao có mặt mũi đi nhìn mặt tổ tông!
ta và hắn thù hận còn chưa xong, ta muốn giết hắn! băm vằm hắn ra ném cho chó ăn! phải giết, giết, giết!
trong lòng đủ loại không cam lòng cùng thù hận điên cuồng chi ý này sinh, Cát Hổ rống to một tiếng:
“ Phá cho ta!”
“ Răng rắc!”
Thế giới ảo cảnh như làm một tấm gương vỡ nát, Cát Hổ vừa tỉnh lại, trong lòng một ngụm phong ma chi khí vẫn là còn chưa tan đi, đối mặt với hắn chính là Triệu Vô Cực Thiên Địa Tinh biến chưởng đổ ập mà tới!
Triệu Vô Cực nhìn thấy vậy trong lòng có suy nghĩ:
“ đã tỉnh rồi sao? thời gian ý cảnh ảnh hưởng so trước đây còn dài, quả nhiên thay đổi “ thế” có tác dụng a! tỉnh lại cũng vô dụng, ngươi nhất đinh phải chết!”
Triệu Vô Cực vẫn một mạch lao tới, khí thế cực kì to lớn như muốn cuốn sạch mọi thứ, quét tan đại địa vậy.
Một chưởng này sợ rằng có thể toái sơn hà, che nhật nguyệt làm cho thiên địa lu mờ.
Cát Hổ cũng là điên cuồng rống lên, tung ra của mình một đòn sát thủ:
“ Khai sơn quyền - Thượng cổ tiên nhân!”
Một thức tích tụ cả đời của hắn võ học tinh hoa cùng mạnh nhất một thức lập tức được triển khai, cương khí lập tức bao quanh hắn, cả người cơ thể cũng phồng lên một vòng, Cát Hổ lập tức từ một mét tám thân cao kéo lên tận hai mét.
Hắn như là một cái người khổng lồ đứng giữa thiên địa này vậy, chỉ cần một bước chân đạp xuống cũng có thẻ làm thiên địa rung chuyển, một cái tay vứt ra cũng có thể san bằng một tòa ngọn núi.
Máu của hắn cùng bắt đầu từ dưới lớp da tróc ra thẩm thấu vào cương khí, đây chính là đang dùng sinh mệnh tinh hoa đánh ra một chiêu thức, đánh cược tất cả.
“Rống”!
Cát Hổ điên cuồng rống to đánh ra một quyền như là Thượng cổ tiên nhân muốn khai thiên tích địa một quyền vậy, không khí cũng bị hắn đánh nổ phát ra từng đoàn âm bạo vô cùng to lớn! khí thế đạt tới đỉnh phong, đây cũng là đời này của hắn đánh ra mạnh mẽ nhất một kích cũng là Khai sơn quyền pháp chung cực chiêu thức.
Thiên Địa Tinh biến chưởng từ trên cửu trọng thiên giáng xuống như là già thiên tế nhật đại yêu kim ô đánh xuống, phía dưới lại là thượng cổ tiên nhân muốn khai thiên tích địa xông lên, ai thắng ai bại, hồi sau sẽ rõ
Triệu Vô Cực bị thương, Cát Hổ trên người cũng là lưu lại không ít vết huyết trảo.
Triệu Vô Cực cũng không phải là cái đừng yên chịu đánh người, nếu hắn bị đánh một đòn cũng sẽ nghĩ cách trả lại một đòn mà không phải yếu thế chịu thua.
Bởi vậy hai người đều nhận lấy bất đồng thương thế, chỉ là Cát Hổ ít hơn một chút mà thôi!
Triệu Vô Cực khí thế dâng cao, hắn cũng không cần chờ khí thế lên tới đỉnh phong mới chiến đấu mà gần đạt tới đã bắt đầu hướng Cát Hổ lao nhanh mà đi.
Tử Hà Bất Diệt thần công của hắn muốn tích lũy khí thế là vô cùng đơn giản nhanh chóng sự tình, bởi vậy đoạt công chiếm tiên cơ mới là việc cần làm.
Cát Hổ cũng biết Triệu Vô Cực sẽ làm như vậy, tên này mặc dù chỉ là nhị lưu đỉnh phong nhưng rất hiếu chiến, luôn luôn hướng về hắn khởi xướng tiến công, hắn đã quen thuộc.
Cát Hổ chỉ cho rằng đây là tuổi trẻ nhiệt huyết khinh cuồng, ngựa non háu đá muốn chứng minh sức mạnh của bản thân mà thôi.
Nhưng hắn không hề nhận ra, từ chiến đấu tới tâm lí, hắn đã dần dần bị Triệu Vô Cực dẫn đạo, nhất là tâm lí đang ở thế yếu, Triệu Vô Cực đã chiếm thượng phong.
Tâm lí chiến đấu của một người có thoải mái hay không có chiếm được thượng phong hay không có thể dễ dàng quyết định người đó thực lực có thể phát huy ra bao nhiêu phần.
Nếu tâm lí bị gò bó co tay rút chân khắp nơi cố kị không dám ra tay thì thực lực phát huy ra tối đa cũng chỉ được bảy tám thành mà thôi.
Mà đối với Triệu Vô Cực cùng Cát Hổ thực lực gần ngang nhau mà nói, không phát huy ra toàn bộ sức mạnh của bản thân chính là chiến bại kết cục.
Tuy nhiên Triệu Vô Cực mới chỉ chiếm cực nhỏ một chút thượng phong, còn chưa đủ để chuyển hóa thành to lớn lợi thế.
Bởi vậy hắn vẫn là thành thành thật thật cùng người giao đấu đi thôi.
Bên kia Độ Hải cũng đang cùng Trần Mãnh Sơn đánh. Từ Tiểu Bạch nhanh chóng kết thúc cuộc chiến khiến hắn cũng nhận lấy kích thích, lập tức là một trận lao lên dồn dập đánh, khiến Trần Mãnh Sơn khổ không thể tả, khí thế rơi xuống rất nhiều.
Dù sao Độ Hải cũng là thiên kiêu nhân vật, tâm thái cao ngạo là có, hắn không muốn mình thể hiện ra so với hai vị đồng bạn của mình kém cạnh chút nào.
Đối thủ của hắn là người yếu nhất trong ba người, mà hắn lại kết thúc so với Từ Tiểu Bạch còn chậm, Độ Hải cũng có chút mất mặt.
Bởi vậy hắn bây giờ mới thể hiện ra bản lãnh chân thật của mình,trượng chiêu lập tức múa tung bị hắn đánh hổ hổ sinh phong, Trần Mãnh Sơn liên tục bại lui.
Tôi cốt lợi thế càng đánh về lâu về dài càng thể hiện ra nó uy phong, Độ Hải sức chiến đấu mạnh mẽ lại vô cùng bền bỉ, không giống Trần Mãnh Sơn tuổi đã trung niên không còn được như trước đây thanh niên dũng mãnh, hai bên cao thấp lập tức thấy rõ.
Trận chiến của hai người vẫn còn đang tiếp tục, Triệu Vô Cực cũng đang rất vất vả đối phó Cát Hổ.
Xoẹt!
Triệu Vô Cực nhân cơ hội Cát Hổ sơ hở, lập tức ở trên cánh tay của hắn kéo ra năm đường huyết trảo, khiến Cát Hổ đau đớn vô cùng, hai mắt trong chốc lát liền đỏ lên.
Cát Hổ hiện ra một vẻ điên cuồng, hắn dùng tay trái lập tức hướng Triệu Vô Cực ngực đập tới, Triệu Vô Cực vừa xuất chiêu còn chưa kịp điều chỉnh tư thế lập tức trúng chiêu.
Bành!
Tiếng quyền va chạm huyết nhục chi khu vang lên, một vòng sóng khí nổ lên.
Triệu Vô Cực ở trên không trung lộn một vòng sau đó một cái đẹp đẽ xoay người rơi xuống mặt đất, tay ôm lấy ngực nôn ra một ngụm máu.
Vừa rồi hắn có thể đánh thương Cát Hổ nhưng cũng bị đối phương một quyền đánh thương, có thể nói là có qua có lại, nhưng chính hắn hiểu hắn thua thiệt hơn.
Triệu Vô Cực liếc mắt, cười nói:
“ xem ra vị kia đồng bạn của ngươi cũng sắp thua a, nếu chúng ta hợp công ngươi có thể sống nổi sao?”
Cát Hổ lúc này mới chú ý đến tình hình bên kia, quả thật Độ Hải đang bắt đầu đảo ngược thế trận, thanh niên nhân nhiệt huyết bắt đầu chiếm được ưu thế đè ngược lên đánh Trần Mãnh Sơn, trong lòng hắn gấp rút vô cùng.
Hắn không hề chắc chắn bản thân có thể ở trong Triệu Vô Cực cùng tên hòa thượng kia vây công chiến thắng, bởi vậy tâm lí càng trở nên gấp rút đứng lên.
Cát Hổ gầm nhẹ một tiếng, trên người cương khí không còn ngưng đọng mà bắt đầu như ngọn lửa sôi trào lên hắn hướng Triệu Vô Cực mạnh mẽ lao tới tìm kiếm giải quyết chiến đấu cơ hội:
“ Khai sơn quyền pháp - hỏa diễm sơn!”
“ Khai sơn quyền pháp - toái sơn bộ!”
Hỏa diễm sơn chính là một chiêu thức chuyển đổi cương khí của mình, khiến nó sôi trào lên nhanh chóng tăng cao thực lực cùng tốc độ để trong chốc lát sử dụng bạo phát chiêu phức.
Cát Hổ như là một tòa hỏa sơn đang ở lao nhanh hướng Triệu Vô Cực đâm tới, Triệu Vô Cực mắt híp lại, trong lòng cẩn thận vô cùng.
Hắn biết Cát Hổ đã bị hắn kích thích thành công, bây giờ sẽ là một trận dồn sức đánh, hắn có thể lựa chọn đối cứng hoặc tránh né đối phương phong mang.
Cát Hổ nhảy lên cao, sau đó lập tức như là lưu tinh va chạm đại địa lao xuống. dưới chân của hắn còn đang bốc cháy lên hừng hực hỏa như là hỏa diễm khí tức.
Triệu Vô Cực trong lòng cảnh báo kéo vang, giác quan thứ sáu đang nhắc nhở hắn mau né tránh.
Một chiêu này Cát Hổ quả thật bạo phát sức mạnh to lớn, lại tích lũy “ thế” rất đủ, hắn không thể cùng đối phương ngạnh kháng được.
Bởi vậy Triệu Vô Cực nhanh chóng tin tưởng mình cảm giác, dưới chân Thủy Thượng Phiêu thân pháp phát động Ngũ Quỷ mật tịch được sử dụng lên, hắn lập tức như một cái ma ảnh đang dần dần ở tại chỗ mờ nhạt đi.
Cát Hổ từ trên trời giáng xuống, khí thế dũng mãnh vô cùng, như là một cái lưu tinh không gì cản nổi, Triệu Vô Cực lại như là ngốc tại chỗ ngước mặt nhìn hắn, đứng trân trân tại chỗ vậy.
Ầm!
Cát Hổ đạp tung mặt đất, đấu trường lập tức rung rung lên, cát bụi hướng bốn phía tung tóe.
Xung quanh người xem tiếng la hét thất thanh liên tục vang lên, nhưng người ta chú ý hơn vẫn là Triệu Vô Cực còn sống hay đã chết.
Bởi vì một đòn vừa nãy bọn hắn rõ ràng thấy được Triệu Vô Cực bị Cát Hổ đạp ngay ở dưới chân a!
“ Triệu Vô Cực còn sống không a? ta đã đặt cược vào hắn rồi a, đừng dễ dàng chết như vậy chứ?”
“ vừa rồi ta thấy hắn đã trúng chiêu, đòn nay uy lực mạnh như vậy ngay cả là đại địa còn bị đá ra một cái lỗ hổng nói chi thân thể máu thịt, sợ rằng trận đấu này đã được quyết định kết quả rồi!”
“ nhị lưu vẫn là nhị lưu a, gặp nhất lưu quả thật khó mà thắng được!”
Mọi người nhiệt liệt thảo luận bởi vì bọn hắn không thể trông thấy bên trong tình huống thế nào.
Người ngoài nghề xem náo nhiệt người trong nghề xem môn đạo.
Các loại võ giả đều đang căng mắt lên tìm kiếm Triệu Vô Cực tung tích, bởi vì bọn hắn biết lấy Triệu Vô Cực thể hiện ra chiến lực từ đầu trậ tới giờ, hắn không hề dễ dàng gì bị một cước bại trận như vậy.
Quả nhiên, ở một chỗ khác của đấu trường, Triệu Vô Cực thân ảnh lại như là bóng ma ngưng tụ ra, hắn vừa từ trạng thái cao tốc di chuyển của Ngũ Quỷ mật tịch đi ra.
“ Các ngươi nhìn kìa, bên kia, Triệu Vô Cực vẫn chưa chết!”
“ trời, hắn làm sao thoát được một đòn vừa rồi a? Cát Hổ một chiêu kia vừa nhanh vừa mạnh đến nỗi ta cũng không kịp nhìn rõ ràng tình huống mà Triệu Vô Cực có thể né được sao?”
“ hừ chớ lấy của ngươi phàm tục đôi mắt đi đối xử võ giả, bọn họ so ngươi tưởng tượng còn mạnh mẽ nhiều lắm!”
“ cảm tạ ông trời, Triệu Vô Cực còn sống, tiền đặt cược của ta vẫn còn hi vọng!”
Phốc!
Từ trong đám bụi trần, Cát Hổ như là một cái nhảy cao bọ ngựa lao lên trời, lại là hướng Triệu Vô Cực một chân đá tới.
Toái sơn bộ lặp lại phát huy, Triệu Vô Cực thân ảnh lại lần nữa mờ nhạt đi.
Ầm!
Tình cảnh lúc nãy lần nữa tái diễn, Triệu Vô Cực lại từ một góc đấu trường hiện hình ra.
Từ trong cát bụi đi ra, Cát Hổ sắc mặt âm trầm nói:
“ ngươi chỉ biết trốn chui trốn lủi như một con chuột thôi sao? thế cũng xứng xưng làm võ giả? làm nhân sĩ giang hồ?”
Triệu Vô Cực cười khểnh nói:
“ chớ cùng ta một bộ này, khích tướng đối với mấy tên ngu ngốc có tác dụng, đối với ta vô dụng. thân pháp cũng là một loại bản lĩnh, ngươi nếu có bản lĩnh có thể dùng ngươi thân pháp cùng ta đấu!”
Cát Hổ âm trầm nói:
“ thân pháp cho dù mạnh nữa ngươi không dám cùng ta chiến đấu thì làm sao có thể đánh bại ta?”
Triệu Vô Cực gật đầu:
“ bởi vậy ta đang chờ ngươi không phát động chiêu thức đạp sơn bộ nữa a, chỉ cần ngươi vừa phát động chiêu này ta liền phải trốn xa ngàn dặm không cùng ngươi giao phong!”
Triệu Vô Cực nói vậy là để Cát Hổ hiểu rõ, hắn nhất quyết sẽ không cùng Cát Hổ đánh khi hắn dùng đại chiêu, Cát Hổ một cái này đạp sơn bộ đại chiêu uy lực dũng mãnh nhưng Triệu Vô Cực không cùng hắn đánh, hắn cũng không làm gì được Triệu Vô Cực.
Mấy câu nói đơn giản liền có thể bỏ đi đối thủ một cái đại chiêu, Triệu Vô Cực cảm thấy có lời.
Cát Hổ sắc mặt âm trầm bất định, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Triệu Vô Cực cười nói:
“nếu ngươi đã rõ ràng, ta liền chứng minh cho ngươi thấy,thân pháp nhanh nhẹn cũng không phải chỉ dùng để chạy!”
Triệu Vô Cực rống to:
“ Ngũ quỷ dạ hành!”
Thủy Thượng Phiêu cùng Ngũ Quỷ mật tịch lập tức song song phát động bổ trợ lẫn nhau, Triệu Vô Cực như là một cái quỷ ảnh nhanh chóng di chuyển hướng Cát Hổ lao tới.
Thủy Thượng Phiêu vốn đã là một môn thượng thừa thân pháp trên giang hồ, lại có Ngũ Quỷ mật tịch bổ trợ cho tốc độ, Triệu Vô Cực toàn lực phát động có thể nói là nhanh tới làm người ta chóng mặt, chỉ cần không phải võ giả ở trên đài cao chỉ nhìn thấy Triệu Vô Cực như một cái bóng đen đang lao nhanh.
Là võ giả thì cũng vì hắn một bộ thân pháp này mà sâu hít một ngụm khí lạnh, quá nhanh rồi.
Bọn hắn cho dù luyện cả đời cũng không thể nào luyện tới được cảnh giới thân pháp như vậy, huống chi Triệu Vô Cực tuổi còn trẻ như vậy, đúng là thiên tài không thể dùng lẽ thường để tính toán, Triệu Vô Cực đúng là rộng phượng trong loài người, tương lai không thể hạn lượng.
Một số người muốn đánh giết Triệu Vô Cực cũng là trong lòng âm trầm xuống, muốn tính toán lại kế hoạch một phen.
Dựa vào hắn cỡ này tốc độ, nếu ra tay một kích không thành công để hắn chạy thoát cùng điều tra ra, bọn hắn chỉ sợ cả đời không yên ổn.
Ngàn ngày làm tặc chứ không thể ngàn ngày phong tặc, đạo lí này bọn hắn vẫn hiểu.
Triệu Vô Cực có thể đến có thể đi, có thể bất cứ lúc nào đột kích bọn họ quấy rối tinh thần.
Cho dù bọn hắn cảnh giới có cao thâm hơn hắn cũng sẽ có lúc không chịu nổi, cuối cùng bị phản sát.
Bởi vậy, muốn giết Triệu Vô Cực nhất định phải chắc chắn một kích thành công. mà chuyện này nói ra, khó càng thêm khó.
Không nhìn Cát Hổ chính là nhất lưu còn phải cùng hắn đánh sống đánh chết sao? ngươi dựa vào cái gì có thể chắc chắn bản thân mình sẽ thành công như vậy?
Bởi vậy vẫn là rất khó đánh mấy tên này thiếu niên thiên tài chủ ý, nên thu liễm một chút khí tức, đánh bọn họ chủ ý còn không bằng đánh đang suy bại mất đi trụ cột Mộc gia chủ ý!
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người như là sói đói rời đi đấu trường ánh mắt bốc hỏa nhìn về phía mộc gia đại viện.
Triệu Vô Cực một đường lao nhanh, hắn có thể cảm giác được gió đang ở hai bên hắn xoẹt qua, lưu lại từng tiếng xe gió mà tới, cảnh vật cũng nhanh chóng rút lui, Triệu Vô Cực giống như ở một cái cảm giác tuyệt diệu.
Hắn cảm giác giống như bản thân lại đang ở kiếp trước ngồi trên chiếc xe máy của mình đi tốc độ cao, chỉ khác một chỗ hắn dùng chính là chính đôi chân này mà thôi.
Kiếp này, hắn đã có thể vượt qua nhân loại bình thường nhận thức cùng giới hạn, đạt được võ giả thành tựu.
Hắn cũng ở trong võ giả đám người là một cái thiên tài nổi bật.
Thành tựu này, khiến Triệu Vô Cực cảm thấy rất tự hào nhưng không thỏa mãn.
Hắn lúc nào còn chưa trở thành chí cường võ giả, hắn vẫn còn sẽ không thỏa mãn.
Bởi vậy không ngừng khiêu chiến đánh bại người mạnh hơn mình, chính là Triệu Vô Cực hành trình tất yếu trải qua.
Cát Hổ cũng chỉ là một cái phong cảnh trên con đường đó mà thôi, hắn đi qua lập tức phong cảnh đó sẽ lùi lại cứ tiếp tục như thế mãi mãi, một ngày hắn sẽ không còn thấy phong cảnh lùi lại nữa chính là hắn điểm đến cuối cùng, chí cường võ giả.
Triệu Vô Cực cảm giác bản thân đột nhiên sinh ra một cỗ cảm khái hào hùng, một cỗ vô biên tự tin sức mạnh, trong tâm hồn hắn giống như có một thứ gì vừa được gieo xuống, có thể nó giống như là hạt giống cũng có thể không phải.
Nhưng hắn biết giờ phút này hắn đang thăng hoa, ở về mặt tinh thần thăng hoa.
Triệu Vô Cực ở trong tinh thần một mảnh sung sướng, nhưng ở trên chiến trường cũng không hề chậm chân.
Hắn nhanh chóng di chuyển xung quanh Cát Hổ, tạo thành một vòng tròn bụi mờ.
Cát Hổ cũng không dám xem thường, lên tinh thần cao độ chú ý, cương khí của hắn cũng bắt đầu ngưng tụ lại, tăng cường phòng thủ, chỉ còn có đôi tay vẫn là như hỏa diễm bốc cháy mà thôi.
Co thể thấy được Cát Hổ vẫn là trong lòng mong muốn đánh giết Triệu Vô Cực đến mức nào.
Triệu Vô Cực mặt không hề cảm xúc, từ phía sau Cát Hổ xông tới, tay nắm thành trảo xuất chiêu chính là như cuồng ưng vồ mồ.
Cát Hổ sau lưng một mảnh lãnh lẽo hàn ý, hắn lập tức cảm giác được cương khí hộ thể của mình bị Triệu Vô Cực thủ trảo đánh vào, tuy chưa thể lập tức nháy mắt đánh tan, nhưng cũng gần kề rồi.
Hắn vội vã quay người một quyền, nhưng đáng tiếc Triệu Vô Cực quá nhanh hắn không hề đánh trúng.
Triệu Vô Cực lại như là quỷ ảnh lập tức lùi lại biến mất, bắt đầu nhanh chóng di chuyển.
Lần này không dùng bao lâu hắn lại lập tức tấn công, Cát Hổ phản ứng so sánh chậm lụt không thể bắt kịp được tốc độ của hắn lần nữa ăn thiệt thòi nhỏ, cương khí bị đánh đùng đùng rung động.
Triệu Vô Cực khẳng định trong lòng, quả nhiên đúng như hắn nghĩ.
Đối phương tuổi đã trung niên, tuy đang ở sức mạnh đỉnh phong thời kì, nhưng tốc độ cũng không còn được như trước đây thời thanh niên, phản ứng đã nảy sinh chậm chạp rất nhiều.
Triệu Vô Cực lại lợi dụng thân pháp cùng hắn triền đấu, chính là đánh vào yếu điểm của hắn khiến Cát Hổ không có cách nào đánh lại hắn.
Nhưng Triệu Vô Cực di chuyển tốc độ cao đối với thể lực cùng nội lực có gánh nặng vô cùng lớn, Cát Hổ hẳn là biết điểm này, nên mới đứng yên chịu đòn, mong muồn tìm thời phản công.
Hắn chính là muốn chờ Triệu Vô Cực thể hiện ra chậm chạp mệt mỏi một khắc đó, sau đó lập tức bùng nổ sát chiêu bắt lấy Triệu Vô Cực rồi giết chết hắn.
Đáng tiếc Triệu Vô Cực cỡ nào thông minh, sớm đã nhìn thấy rõ chiến thuật của hắn.
Trong lòng lạnh lùng, trên mặt không chút biểu cảm nào, Triệu Vô Cực cảm thấy bản thân hắn giờ phút này lãnh tĩnh đến kì lạ, như rơi vào một trạng thái toàn lực chiến đấu vô cùng thần kì, không có một chút bất kì thừa thãi suy nghĩ.
Hắn không ngừng di chuyển cùng tấn công, mỗi một lần đều gọi đi của Cát Hổ một chút cương khí mà không thể làm hắn bị thương, tuy vậy Triệu Vô Cực vẫn rất là kiên trì tiến công.
Cát Hổ thì đang đợi chờ của mình thời cơ tới, mong muốn một chiêu lật ngược tình thế giết chết Triệu Vô Cực.
Cả hai đều có tính toán của riêng mình, chỉ có thể xem ai võ công càng cao hơn một bậc mà thôi.
Triệu Vô Cực trong lúc di chuyển nhanh chóng lấy ra đan được bỏ vào miệng.
Đúng vậy, hắn sử dụng chính là chữa thương đan cùng tụ khí đan.
Trong chiến đấu cũng không hề quy định ngươi không được sử dụng đan dược, tại sao lại không dùng đây,
Cát Hổ ngốc đứng đấy chống cự đến cùng cũng không phải hắn không muốn dùng, mà là Triệu Vô Cực đánh quá nhanh quá mạnh hắn không kịp dùng.
Nếu cho hắn cơ hội nhất định hắn sẽ cuồng cắn đan để lấy sức cùng Triệu Vô Cực đánh.
Đáng tiếc hắn không có cơ hội
Võ giả cắn đan xong cách tốt nhất chính là ngồi xuống xếp bằng tiêu hóa dược lực, nếu như Triệu Vô Cực như vậy chỉ có thể hấp thu một bộ phận nhỏ dược lực mà thôi, đa số đều sẽ bị lãng phí hết.
Nhưng Triệu Vô Cực dùng là cực phẩm đan dược,hắn cũng không ngại tốn kém. Tử Hà Bất Diệt thần công lại trao cho hắn khả năng tiêu hóa dược lực vô cùng kinh khủng, bởi vậy Triệu Vô Cực hoàn toàn nằm ở thế thượng phong.
Xoẹt!
Lại là một trảo đảo qua, cương khí hộ thể của Cát Hổ lung lay sắp đổ Triệu Vô Cực cảm thấy bản thân cơ hội đã tới, nếu còn tiếp tục sợ rằng Cát Hổ sẽ không nhịn được mà không còn đứng im chờ đánh.
Triệu Vô Cực suy đoán quả nhiên không sai, nếu cương khí hộ thể bị đánh tan, Cát Hổ lập tức sẽ nhảy ra vòng chiến tìm cách triển khai thế công khác.
Hắn chờ nãy giờ đã một thời gian, nhưng Triệu Vô Cực thể lực quá đầy đủ không hề có chút giấu hiệu suy yếu nào, trong lòng hắn cũng là rất gấp gáp.
Bởi vậy nếu cương khí tán đi, hắn sẽ không ngồi im chịu đòn nữa, Triệu Vô Cực nắm ở điểm này rất chắc chắn, hắn giống như là đang đọc được suy tính của Cát Hổ vậy.
Thời cơ đã tới Triệu Vô Cực cũng không còn cần phải giấu diếm thứ gì.
Trên cổ tay hai vòng âm dương hoàn nhanh chóng xuất hiện, nhưng khi hắn muốn ngưng tụ vòng thứ ba âm dương hoàn liền gặp cản trở, Triệu Vô Cực cắn răn một cái gia cường nội công.
Hắn trong lòng rống to một tiếng:
“ ngưng tụ cho ta!”
Phá vỡ giới hạn cơ thể, Triệu Vô Cực trên tay lập tức nứt toác ra từng đường chỉ vết rách, máu tươi đang ở trong đó chảy ra.
Nhưng hắn cũng đã ngưng tự thành công vòng thứ ba âm dương hoàn.
Triệu Vô Cực từ trong cao tốc trạng thái thoát ra, hắn ở phía sau lưng Cát Hổ lập tức nhảy vọt lên cao, sát khí phóng ra tràn ngậm cả đấu trường.
Triệu Vô Cực tuy mới ra giang hồ, nhưng cách thức giết người cùng số người giết không hề ít ỏi, bởi vậy hắn tích chưa trên người oán khí cùng sát khí vô cùng nồng đậm.
Sát khí vừa ra, cả đấu trường như đọng lại trong vũng nước bùn, rất nhiều người không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi từ trên trán chảy ròng xuống.
Triệu Vô Cực giống như là đi ra từ địa ngục ma quỷ, khiến bọn hắn cảm thấy sợ hãi lúc đối mặt, tâm thần không tự chủ được sinh ra kính nể cùng sợ hai không dám nhìn thẳng chi ý.
Rất nhanh sát khí của Triệu Vô Cực lập tức khóa chặt Cát Hổ, khiến hắn không thể động đậy một chút nào, tránh cũng không thể tránh.
Cát Hổ biêt bản thân đã rơi vào Triệu Vô Cực “ thế” cùng khí cơ khóa chặt, muốn tránh cũng không được
Hơn nữa bản thân hắn chỉ cần sinh ra thoái ý, trận chiến này hắn lập tức thua cuộc không có kết quả thứ hai.
Triệu Vô Cực muốn tung đại chiêu, Cát Hổ cũng trong lòng rõ ràng.
Hắn cũng vội vàng vận chuyển lên toàn bộ nội công chuẩn bị đối chiến.
Triệu Vô Cực nhảy lên đến đỉnh, khí thế cũng tới đỉnh cao, hắn lập tức như là hóa thân thành một cái cự đại yêu thú ở trên trời nhìn xuống chúng sinh, mà con mồi của hắn chính là Cát Hổ.
Cát Hổ trong nội tâm cực kì lạnh lẽo, hắn giống như bị một cái gì khủng bố yêu vật nhìn chăm chú, cả lòng rét lạnh không tự chủ được sinh ra sợ hãi.
Triệu Vô Cực lao xuống, chưởng ý tung hoành ngang dọc, hắn như là một chích từ cửu trọng thiên lao xuống kim ô vung ra cự đại ma trảo của mình nhắm thẳng Cát Hổ.
Cát Hổ chỉ cảm thấy bản thân đang bị một cái già thiên tế nhật đại thủ trảo nhắm thẳng, núi lớn cũng bị nó đánh nát tan tung tóe, mà hắn thân ở dưới chân núi chỉ có thể thảm tao đại họa.
Trong lòng vô tận sinh ra một cỗ tử vong tuyệt vọng tâm ý.
Nhưng hắn chợt cảm giác được, chỉ cần bản thân chạy trốn, vẫn còn một cơ hội sống sót.
Thế là hắn chạy bắt đầu chạy.
Triệu Vô Cực khuôn mặt lạnh lùng, quả nhiên Cát Hổ đã bị cuốn vào chưởng ý của hắn.
Triệu Vô Cực vượt cấp khiêu chiến tung ra chưởng ý, đối với đối phương sức ảnh hưởng cũng rất có hạn.
Dù sao đối phương là người từng trải, cũng là cao thủ, tinh thần ý chí cứng rắn hơn người thường nhiều lắm, so với đám thanh niên tài tuấn còn khó đối phó.
Nhưng Triệu Vô Cực so với trước đây chưởng ý càng thêm cao thâm.
Hắn chưởng ý là già thiên tế nhật đại trảo đánh xuống, nhưng trước giờ hắn là làm sao thi triển?
Đương nhiên là ở trên mặt đất thi triển a!
Đây cũng là phong cách chiến đấu của Triệu Vô Cực, không thể dễ dàng rời khỏi đại địa, nếu không sẽ trở thành bia ngắm sống cho người khác.
Nhưng hắn nhảy lên cao, vừa tích tụ đại “ thế” vừa hợp với ý cảnh, bóng ma tâm lí phủ xuống có thể gia tăng thêm hiệu quả của chưởng ý.
Có thể nói là một công nhiều việc, lợi ích vô cùng.
Triệu Vô Cực đang không ngừng từ chiến đấu trưởng thành lên, bởi vậy cường giả hằng cường nhược giả hằng nhược.
Hoa trong nhà ấm mãi mãi không thể làm đại thụ che trời.
Triệu Vô Cực con đường đang đi là vô cùng chính xác.
Cát Hổ lúc này tâm trí đang lạc đường trong ý cảnh của Triệu Vô Cực, đứng ngẩn ra, Triệu Vô Cực thì càng lúc hướng tới hắn càng gần.
Cát Hổ lúc này mới sực nhớ ra, hắn giống như là quên mât thứ gì?
Chẳng phải hắn còn rất hận một người nào đó sao? muốn giết tên kia? hắn sao lại ở đây?
Vừa chạy vừa suy nghĩ, cố gắng vắt óc suy nghĩ, nhưng dường như có thứ gì đang ngăn cản hắn nhớ ra cùng tỉnh ngộ.
Cát Hổ trong lòng trầm xuống, hắn nhìn xem thế giới này, giống chân thật nhưng lại là hư ảo.
Thế giới àm hắn đang ở tuy rất sống động, nhưng người tạo ra nó vẫn còn non kinh nghiệm, bởi vậy thế giới chỉ có một chỗ là giống thật không kẽ hỡ mà thôi, còn lại xung quanh vẫn rất hư ảo, lộ ra nhiều vết tích để cho hắn tìm thấy.
Cát Hổ biết, hắn lúc này hẳn đã là bị trúng đối phương một tuyệt chiêu nào đó, bị rơi vào ảo cảnh.
Cố gắng nhớ lại, Cát Hổ trong lòng càng là lạnh lẽo.
Hắn thấy rõ lúc đó hình tượng, Triệu Vô Cực là đang ở trên trời như từ cửu trọng thiên giáng xuống kim ô đánh hắn.
ta đang ở trong ý cảnh của hắn? Hắn vậy mà luyện thành ý cảnh? hắn mới bao nhiêu tuổi a? thật không thể tin được, nhưng hôm nay hắn nhất định phải chết! ta không thể bại! Cát gia không thể lụi bại ở trong tay của ta, nếu không ta làm sao có mặt mũi đi nhìn mặt tổ tông!
ta và hắn thù hận còn chưa xong, ta muốn giết hắn! băm vằm hắn ra ném cho chó ăn! phải giết, giết, giết!
trong lòng đủ loại không cam lòng cùng thù hận điên cuồng chi ý này sinh, Cát Hổ rống to một tiếng:
“ Phá cho ta!”
“ Răng rắc!”
Thế giới ảo cảnh như làm một tấm gương vỡ nát, Cát Hổ vừa tỉnh lại, trong lòng một ngụm phong ma chi khí vẫn là còn chưa tan đi, đối mặt với hắn chính là Triệu Vô Cực Thiên Địa Tinh biến chưởng đổ ập mà tới!
Triệu Vô Cực nhìn thấy vậy trong lòng có suy nghĩ:
“ đã tỉnh rồi sao? thời gian ý cảnh ảnh hưởng so trước đây còn dài, quả nhiên thay đổi “ thế” có tác dụng a! tỉnh lại cũng vô dụng, ngươi nhất đinh phải chết!”
Triệu Vô Cực vẫn một mạch lao tới, khí thế cực kì to lớn như muốn cuốn sạch mọi thứ, quét tan đại địa vậy.
Một chưởng này sợ rằng có thể toái sơn hà, che nhật nguyệt làm cho thiên địa lu mờ.
Cát Hổ cũng là điên cuồng rống lên, tung ra của mình một đòn sát thủ:
“ Khai sơn quyền - Thượng cổ tiên nhân!”
Một thức tích tụ cả đời của hắn võ học tinh hoa cùng mạnh nhất một thức lập tức được triển khai, cương khí lập tức bao quanh hắn, cả người cơ thể cũng phồng lên một vòng, Cát Hổ lập tức từ một mét tám thân cao kéo lên tận hai mét.
Hắn như là một cái người khổng lồ đứng giữa thiên địa này vậy, chỉ cần một bước chân đạp xuống cũng có thẻ làm thiên địa rung chuyển, một cái tay vứt ra cũng có thể san bằng một tòa ngọn núi.
Máu của hắn cùng bắt đầu từ dưới lớp da tróc ra thẩm thấu vào cương khí, đây chính là đang dùng sinh mệnh tinh hoa đánh ra một chiêu thức, đánh cược tất cả.
“Rống”!
Cát Hổ điên cuồng rống to đánh ra một quyền như là Thượng cổ tiên nhân muốn khai thiên tích địa một quyền vậy, không khí cũng bị hắn đánh nổ phát ra từng đoàn âm bạo vô cùng to lớn! khí thế đạt tới đỉnh phong, đây cũng là đời này của hắn đánh ra mạnh mẽ nhất một kích cũng là Khai sơn quyền pháp chung cực chiêu thức.
Thiên Địa Tinh biến chưởng từ trên cửu trọng thiên giáng xuống như là già thiên tế nhật đại yêu kim ô đánh xuống, phía dưới lại là thượng cổ tiên nhân muốn khai thiên tích địa xông lên, ai thắng ai bại, hồi sau sẽ rõ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.