Chương 440: Hiền Tụ Nghĩa trả thù
duatop1001
17/02/2019
Khinh Nhược Hàn là đại sư huynh của Vấn Kiếm tông, cảnh giới của hắn cũng là cao nhất trong đám người.
Tuy bản thân hắn sớm ra ngoài lịch luyện không mấy ở lại tông môn, nhưng đối với Hiền Tụ Nghĩa mà nói, hắn vẫn là chân chính của mình thân truyền đệ tử, là một tay hắn từ lúc đối phương chưa lộ ra cái gì tài năng bồi dưỡng mà lên.
Sư trò tình cảm vô cùng tốt, nếu Khinh Nhược Hàn có thể càng tiến thêm một tiểu cảnh giới, hắn thậm chí muốn mang tông môn tài nguyên dốc cho đối phương để đối phương có thể đột phá đỉnh phong hậu kì thậm chí viên mãn, sau đó tiếp quản tông môn để cho tông môn có thể tiếp tục truyền thừa.
Thế mà đối phương vừa tham gia võ đài trở về, mang theo chiến thắng Thánh Tử vinh quang trở về, lại bị người giết.
Cái này đối với Hiền Tụ Nghĩa mà nói, quả thật là một cái đả kích vô cùng to lớn, khiến hắn cảm giác khó thở vô cùng, trong lòng tràn đầy bạo ngược cùng điên cuồng.
Khinh Nhược Hàn có thể háo sắc một chút, nhưng tuổi trẻ ai chẳng như vậy? Trên đời này cũng không có mấy cái thánh nhân có thể hoàn toàn thanh tâm quả dục chỉ yêu thích tìm hiểu đạo lí của trời đất, theo hắn thấy như Khinh Nhược Hàn mới là một cái nam nhân bình thường nên có biểu hiện.
Háo sắc, thích uống rượu, thích tiêu dao!
Nhưng mà, tất cả mọi thứ, đều xong.
Chưởng môn vị trí truyền nhân, đệ tử thân truyền,... tất cả mọi thứ, đều theo Khinh Nhược Hàn chết mà ta biến.
Là ai? Rốt cuộc là ai? Là ai có thể giết chết đệ tử của hắn mà khiến Khinh Nhược Hàn cũng không thể gọi ra một câu khiến cho tận ngày hôm sau tú bà mới phát hiện ra hắn đã chết? Rốt cuộc là ai?
Trong lòng Hiền Tụ Nghĩa điên cuồng rống to, hai mắt đỏ chót, tơ máu điên cuồng hiện lên.
Hắn run run hỏi:
“ biết là ai làm sao? Xung quanh hiện trường có cái gì nhân chứng sao?”
Tên đệ tử kia quỳ ở trên đất cúi đầu càng thấp, hắn cũng là run lên, sợ đối phương trong lúc tức giận một chưởng vỗ chết hắn:
“ không có cái gì nhân chứng, đại sư huynh chết được rất yên tĩnh, không hề gọi ra một câu nào.
Tú bà cũng là sáng sớm hôm sau mới đi vào xem một chút, không ngờ thấy cảnh này, mới biết đại sư huynh bị người khác cho giết.
Thi thể của đại sư huynh còn ở bên kia, nếu chưởng môn muốn có thể qua nhìn một chút, không chừng có thể nhìn ra cái gì đó manh mối!”
Hiền Tụ Nghĩa ánh mắt híp lại, từ bên trong lóe lên cực kì nguy hiểm quang mang:
“ đi, ta muốn nhìn xem, đại đệ tử của ta là làm thế nào chết? rốt cuộc có ai có thể thần không biết quỷ không hay giết chết hắn!”
Nói xong Hiền Tụ Nghĩa lập tức phi thân rời đi, hướng Xuân hương các thẳng tắp mà tới, chẳng mấy chốc hắn đã tới nơi.
Bước vào cửa, Tú bà một bộ cực kì lo lắng sợ hãi đi qua đi lại trước cửa, thấy là Hiền Tụ Nghĩa tới, đối phương lập tức run lên một cái nhưng vẫn là chạy tới cố gắng nặn ra một cái so khóc còn khó xem nụ cười:
“ Hiền chưởng môn, ngươi cuối cùng cũng tới...”
nàng còn chưa kịp nói xong, Hiền Tụ Nghĩa âm thanh băng lãnh đã cắt ngang:
“ đệ tử của ta ở phòng nào? các ngươi có động qua hiện trường không?”
Tú bà vội vàng lúc lắc đầu nhanh chóng nói ra:
“ không có, ta phát hiện ra lúc vô cùng sợ hãi, cũng chưa hề động qua. Là ở tầng hai phòng thứ ba..”
Nàng lại chưa nói xong một lần nữa, Hiền Tụ Nghĩa đã phi thân bay lên tầng hai. Hắn hành động mau lẹ không muốn cùng nàng nói nhiều một câu.
Tú bà lau lau mồ hôi trên trán, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Nàng cũng biết đám này giang hồ người, rất nhiều người ỷ vào mình võ công liền xem phàm nhân mạng người như cỏ rác.
Đối phương đại đệ tử chết, hắn có thể làm ra rất điên cuồng chuyện, giết cả Xuân hương các các nàng cho đệ tử của hắn bồi táng, cũng không phải là không thể.
Nay Hiền Tụ Nghĩa rời đi, nàng trong lòng một cục đá lớn mới có thể thả xuống.
Ít nhất đối phương còn tỉnh táo, biết được hắn là chính phái người đại diện, tiểu sát có thể đại sát liền không được.
Tuy vậy, nếu hắn tức giận muốn giết nàng bồi táng, vậy thì cái này oan ức nàng kêu cũng không biết cùng ai kêu.
May mắn đối phương vội vàng xem đệ tử của hắn nên hoàn toàn không quan tâm nàng.
Hiền Tụ Nghĩa đi vào phòng, vừa mở cửa phòng ra, một mùi máu tanh liền đập vào mũi hắn.
Đối với quen thuộc ở trên giang hồ chém giết Hiền Tụ Nghĩa mà nói, cái này không hề là gì.
Hắn đi tới trước bàn, Khinh Nhược Hàn cùng bốn cái kĩ nữ ăn mặc có chút mát mẻ đều nằm ở trên bàn, bốn người ánh mắt trợn to, như là trước lúc chết gặp được cái gì rất kinh khủng tràng diện.
Hiền Tụ Nghĩa cũng không phải chuyên khám xét hiện trường đặc cảnh, hắn cũng không thể từ nét mặt bọn hắn suy đoán ra quá nhiều thứ, thứ hắn muốn xem chính là vết thương.
Đi tới trước mặt Khinh Nhược Hàn, Hiền Tụ Nghĩa trong lòng không tự chủ được bay lên một cỗ cảm giác chua xót, đáng tiếc cùng với căm thù.
Hắn đỡ lấy Khinh Nhược Hàn, cố gắng né đi gương mặt của hắn, tập trung xem xét vết thương trên cổ của đối phương.
Hiền Tụ Nghĩa bắt đầu dựa theo kinh nghiệm của mình đối với các loại vũ khí tạo thành vết thương suy đoán, cực kì nhanh chóng, hắn liền có được kết quả.
Ánh mắt đỏ lên, Hiền Tụ Nghĩa lộ ra như là muốn giết người vẻ mặt.
Hắn đứng yên tại chỗ, sắc mặt biến ảo liên tục, một lúc sau Hiền Tụ Nghĩa cuối cùng cũng không nhịn được nữa, rống to:
“ Hắc Nhật Tông, Thánh Chủ, các ngươi được lắm. Vậy mà lại trả thù mạnh tay như vậy giết đi đại đệ tử của ta. Ta, Hiền Tụ Nghĩa cùng các ngươi không đội trời chung, không chết không thôi! Rống rống rống!”
Hắn điên cuồng gào to một tiếng, sau đó sát khí tung hoành bay ra khỏi Xuân hương các.
Hiền Tụ Nghĩa trạng thái vô cùng mạnh mẽ bá đạo, khiến cho đám người ở xung quanh Xuân hương các đều không thể không thể chú ý tới.
Trên mặt hắn hiện lên vẻ vô cùng tức giận sát khí ngập trời hướng bên ngoài Thiên Vân Thành đuổi tới.
Không ít người hiếu kì liền đi vào Xuân hương các tìm hiểu tin tức một phen. Không tim hiểu thì thôi, vừa tìm hiểu lập tức cảm giác trong lòng chấn động mạnh mẽ, vô cùng kinh ngạc.
Khinh Nhược Hàn Vấn Kiếm tông đại sư huynh tối hôm qua ở Xuân Hương các uống rượu mua vui liền bị người khác ám sát, sư phụ của hắn Hiền Tụ Nghĩa kiểm tra thi thể xong liền rống to một tiếng, quy kết việc này lên trên đầu Hắc Nhật Tông.
Tin tức này điên cuồng ở Thiên Vân Thành lan truyền, rất nhiều người liền nhanh chóng biết được tin tức này, cũng vô cùng giật mình.
Rốt cuộc là cao thủ phương nào ra tay, mà có thể giết chết đỉnh phong sơ kì Khinh Nhược Hàn mà đối phương một cái kêu cứu cũng không thể kêu lên?
Khinh Nhược Hàn cũng không phải cái gì yếu gà a, đối phương lại có thể làm được việc này, rốt cuộc đối phương có bao nhiêu mạnh mẽ a?
Nhưng mà chuyện này qua một tiếng rống của Hiền Tụ Nghĩa liền rõ ràng tất cả, Hiền Tụ Nghĩa là đã xác định chuyện này do Hắc Nhật Tông Thánh chủ làm, mọi người cũng đều biết, hắn là muốn đi trả thù Thánh chủ.
Nghĩ lại cũng đúng, Khinh Nhược Hàn vừa ở trên võ đài đánh bại Thánh Tử, lại nhục nhã đối phương một phen khiến cho Hắc Nhật Tông cái này tà phái ngọn cờ đầu mất hết mặt mũi, đối phương tiến hành ám sát hành động để trả thù cũng không phải là cái gì khó hiểu hành động.
Tà phái vốn là một nhóm người thủ đoạn bỉ ổi cùng không kiêng kị nể mặt cái gì đám người, bọn hắn hành động rất nhiều lúc chính là như vậy trực tiếp, không hề quan tâm ngươi là ai ngươi có bối cảnh gì!
Mà việc này cũng thành công chọc giận Hiền Tụ Nghĩa, khiến hắn trong lòng lí trí nhanh chóng bị thiêu đốt, đầy đầu chỉ còn lại trả thù ý nghĩ.
Hắn lúc trước vừa nghe được Khinh Nhược Hàn bị giết, trong lòng ẩn ẩn cũng đã nghĩ tới là Hắc Nhật Tông làm.
Kiểm tra thi thể vừa xong, trên thi thể của đệ tử của hắn chính là vết thương do đại luân gây ra, tuy hơi mờ nhạt nhưng vô cùng đặc thù.
Hắn cho dù có ngốc đi nữa cũng có thể biết được, đối phương người ra tay là ai.
Cho dù không dùng thủ đoạn, có thể đảm bảo chắc chắn ám sát thành công trả thù, không có võ công cảnh giới cấp độ gần như Thánh Chủ là không thể nào.
Nếu không phải võ công cảnh giới cao như vậy, bọn hắn hành động quả thật quá liều lĩnh, không giống như là dự mưu đi làm.
Mà cảnh giới võ công cao như vậy, ở Hắc Nhật Tông cũng là trưởng lão cấp bậc, nói chuyện này không phải thụ ý của Thánh Chủ, có đánh chết Hiền Tụ Nghĩa cũng không tin.
Bởi vậy, hắn lúc này chính là muốn trả thù, muốn tìm Hắc Nhật Tông Thánh Chủ đánh một trận, để xả trong lòng nỗi oán hận này.
Cho dù có thể sẽ trọng thương, nhưng giết đồ chi thù, không thể không báo!
Hiền Tụ Nghĩa cứ như vậy điên cuồn thi triển thân pháp ra, ở trên đường lao nhanh, mục tiêu chính là tòa thành trì tiếp theo, nơi mà Thánh Chủ vừa mới đặt chân tới không lâu, Hắc Diệp thành.
Tuy bản thân hắn sớm ra ngoài lịch luyện không mấy ở lại tông môn, nhưng đối với Hiền Tụ Nghĩa mà nói, hắn vẫn là chân chính của mình thân truyền đệ tử, là một tay hắn từ lúc đối phương chưa lộ ra cái gì tài năng bồi dưỡng mà lên.
Sư trò tình cảm vô cùng tốt, nếu Khinh Nhược Hàn có thể càng tiến thêm một tiểu cảnh giới, hắn thậm chí muốn mang tông môn tài nguyên dốc cho đối phương để đối phương có thể đột phá đỉnh phong hậu kì thậm chí viên mãn, sau đó tiếp quản tông môn để cho tông môn có thể tiếp tục truyền thừa.
Thế mà đối phương vừa tham gia võ đài trở về, mang theo chiến thắng Thánh Tử vinh quang trở về, lại bị người giết.
Cái này đối với Hiền Tụ Nghĩa mà nói, quả thật là một cái đả kích vô cùng to lớn, khiến hắn cảm giác khó thở vô cùng, trong lòng tràn đầy bạo ngược cùng điên cuồng.
Khinh Nhược Hàn có thể háo sắc một chút, nhưng tuổi trẻ ai chẳng như vậy? Trên đời này cũng không có mấy cái thánh nhân có thể hoàn toàn thanh tâm quả dục chỉ yêu thích tìm hiểu đạo lí của trời đất, theo hắn thấy như Khinh Nhược Hàn mới là một cái nam nhân bình thường nên có biểu hiện.
Háo sắc, thích uống rượu, thích tiêu dao!
Nhưng mà, tất cả mọi thứ, đều xong.
Chưởng môn vị trí truyền nhân, đệ tử thân truyền,... tất cả mọi thứ, đều theo Khinh Nhược Hàn chết mà ta biến.
Là ai? Rốt cuộc là ai? Là ai có thể giết chết đệ tử của hắn mà khiến Khinh Nhược Hàn cũng không thể gọi ra một câu khiến cho tận ngày hôm sau tú bà mới phát hiện ra hắn đã chết? Rốt cuộc là ai?
Trong lòng Hiền Tụ Nghĩa điên cuồng rống to, hai mắt đỏ chót, tơ máu điên cuồng hiện lên.
Hắn run run hỏi:
“ biết là ai làm sao? Xung quanh hiện trường có cái gì nhân chứng sao?”
Tên đệ tử kia quỳ ở trên đất cúi đầu càng thấp, hắn cũng là run lên, sợ đối phương trong lúc tức giận một chưởng vỗ chết hắn:
“ không có cái gì nhân chứng, đại sư huynh chết được rất yên tĩnh, không hề gọi ra một câu nào.
Tú bà cũng là sáng sớm hôm sau mới đi vào xem một chút, không ngờ thấy cảnh này, mới biết đại sư huynh bị người khác cho giết.
Thi thể của đại sư huynh còn ở bên kia, nếu chưởng môn muốn có thể qua nhìn một chút, không chừng có thể nhìn ra cái gì đó manh mối!”
Hiền Tụ Nghĩa ánh mắt híp lại, từ bên trong lóe lên cực kì nguy hiểm quang mang:
“ đi, ta muốn nhìn xem, đại đệ tử của ta là làm thế nào chết? rốt cuộc có ai có thể thần không biết quỷ không hay giết chết hắn!”
Nói xong Hiền Tụ Nghĩa lập tức phi thân rời đi, hướng Xuân hương các thẳng tắp mà tới, chẳng mấy chốc hắn đã tới nơi.
Bước vào cửa, Tú bà một bộ cực kì lo lắng sợ hãi đi qua đi lại trước cửa, thấy là Hiền Tụ Nghĩa tới, đối phương lập tức run lên một cái nhưng vẫn là chạy tới cố gắng nặn ra một cái so khóc còn khó xem nụ cười:
“ Hiền chưởng môn, ngươi cuối cùng cũng tới...”
nàng còn chưa kịp nói xong, Hiền Tụ Nghĩa âm thanh băng lãnh đã cắt ngang:
“ đệ tử của ta ở phòng nào? các ngươi có động qua hiện trường không?”
Tú bà vội vàng lúc lắc đầu nhanh chóng nói ra:
“ không có, ta phát hiện ra lúc vô cùng sợ hãi, cũng chưa hề động qua. Là ở tầng hai phòng thứ ba..”
Nàng lại chưa nói xong một lần nữa, Hiền Tụ Nghĩa đã phi thân bay lên tầng hai. Hắn hành động mau lẹ không muốn cùng nàng nói nhiều một câu.
Tú bà lau lau mồ hôi trên trán, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Nàng cũng biết đám này giang hồ người, rất nhiều người ỷ vào mình võ công liền xem phàm nhân mạng người như cỏ rác.
Đối phương đại đệ tử chết, hắn có thể làm ra rất điên cuồng chuyện, giết cả Xuân hương các các nàng cho đệ tử của hắn bồi táng, cũng không phải là không thể.
Nay Hiền Tụ Nghĩa rời đi, nàng trong lòng một cục đá lớn mới có thể thả xuống.
Ít nhất đối phương còn tỉnh táo, biết được hắn là chính phái người đại diện, tiểu sát có thể đại sát liền không được.
Tuy vậy, nếu hắn tức giận muốn giết nàng bồi táng, vậy thì cái này oan ức nàng kêu cũng không biết cùng ai kêu.
May mắn đối phương vội vàng xem đệ tử của hắn nên hoàn toàn không quan tâm nàng.
Hiền Tụ Nghĩa đi vào phòng, vừa mở cửa phòng ra, một mùi máu tanh liền đập vào mũi hắn.
Đối với quen thuộc ở trên giang hồ chém giết Hiền Tụ Nghĩa mà nói, cái này không hề là gì.
Hắn đi tới trước bàn, Khinh Nhược Hàn cùng bốn cái kĩ nữ ăn mặc có chút mát mẻ đều nằm ở trên bàn, bốn người ánh mắt trợn to, như là trước lúc chết gặp được cái gì rất kinh khủng tràng diện.
Hiền Tụ Nghĩa cũng không phải chuyên khám xét hiện trường đặc cảnh, hắn cũng không thể từ nét mặt bọn hắn suy đoán ra quá nhiều thứ, thứ hắn muốn xem chính là vết thương.
Đi tới trước mặt Khinh Nhược Hàn, Hiền Tụ Nghĩa trong lòng không tự chủ được bay lên một cỗ cảm giác chua xót, đáng tiếc cùng với căm thù.
Hắn đỡ lấy Khinh Nhược Hàn, cố gắng né đi gương mặt của hắn, tập trung xem xét vết thương trên cổ của đối phương.
Hiền Tụ Nghĩa bắt đầu dựa theo kinh nghiệm của mình đối với các loại vũ khí tạo thành vết thương suy đoán, cực kì nhanh chóng, hắn liền có được kết quả.
Ánh mắt đỏ lên, Hiền Tụ Nghĩa lộ ra như là muốn giết người vẻ mặt.
Hắn đứng yên tại chỗ, sắc mặt biến ảo liên tục, một lúc sau Hiền Tụ Nghĩa cuối cùng cũng không nhịn được nữa, rống to:
“ Hắc Nhật Tông, Thánh Chủ, các ngươi được lắm. Vậy mà lại trả thù mạnh tay như vậy giết đi đại đệ tử của ta. Ta, Hiền Tụ Nghĩa cùng các ngươi không đội trời chung, không chết không thôi! Rống rống rống!”
Hắn điên cuồng gào to một tiếng, sau đó sát khí tung hoành bay ra khỏi Xuân hương các.
Hiền Tụ Nghĩa trạng thái vô cùng mạnh mẽ bá đạo, khiến cho đám người ở xung quanh Xuân hương các đều không thể không thể chú ý tới.
Trên mặt hắn hiện lên vẻ vô cùng tức giận sát khí ngập trời hướng bên ngoài Thiên Vân Thành đuổi tới.
Không ít người hiếu kì liền đi vào Xuân hương các tìm hiểu tin tức một phen. Không tim hiểu thì thôi, vừa tìm hiểu lập tức cảm giác trong lòng chấn động mạnh mẽ, vô cùng kinh ngạc.
Khinh Nhược Hàn Vấn Kiếm tông đại sư huynh tối hôm qua ở Xuân Hương các uống rượu mua vui liền bị người khác ám sát, sư phụ của hắn Hiền Tụ Nghĩa kiểm tra thi thể xong liền rống to một tiếng, quy kết việc này lên trên đầu Hắc Nhật Tông.
Tin tức này điên cuồng ở Thiên Vân Thành lan truyền, rất nhiều người liền nhanh chóng biết được tin tức này, cũng vô cùng giật mình.
Rốt cuộc là cao thủ phương nào ra tay, mà có thể giết chết đỉnh phong sơ kì Khinh Nhược Hàn mà đối phương một cái kêu cứu cũng không thể kêu lên?
Khinh Nhược Hàn cũng không phải cái gì yếu gà a, đối phương lại có thể làm được việc này, rốt cuộc đối phương có bao nhiêu mạnh mẽ a?
Nhưng mà chuyện này qua một tiếng rống của Hiền Tụ Nghĩa liền rõ ràng tất cả, Hiền Tụ Nghĩa là đã xác định chuyện này do Hắc Nhật Tông Thánh chủ làm, mọi người cũng đều biết, hắn là muốn đi trả thù Thánh chủ.
Nghĩ lại cũng đúng, Khinh Nhược Hàn vừa ở trên võ đài đánh bại Thánh Tử, lại nhục nhã đối phương một phen khiến cho Hắc Nhật Tông cái này tà phái ngọn cờ đầu mất hết mặt mũi, đối phương tiến hành ám sát hành động để trả thù cũng không phải là cái gì khó hiểu hành động.
Tà phái vốn là một nhóm người thủ đoạn bỉ ổi cùng không kiêng kị nể mặt cái gì đám người, bọn hắn hành động rất nhiều lúc chính là như vậy trực tiếp, không hề quan tâm ngươi là ai ngươi có bối cảnh gì!
Mà việc này cũng thành công chọc giận Hiền Tụ Nghĩa, khiến hắn trong lòng lí trí nhanh chóng bị thiêu đốt, đầy đầu chỉ còn lại trả thù ý nghĩ.
Hắn lúc trước vừa nghe được Khinh Nhược Hàn bị giết, trong lòng ẩn ẩn cũng đã nghĩ tới là Hắc Nhật Tông làm.
Kiểm tra thi thể vừa xong, trên thi thể của đệ tử của hắn chính là vết thương do đại luân gây ra, tuy hơi mờ nhạt nhưng vô cùng đặc thù.
Hắn cho dù có ngốc đi nữa cũng có thể biết được, đối phương người ra tay là ai.
Cho dù không dùng thủ đoạn, có thể đảm bảo chắc chắn ám sát thành công trả thù, không có võ công cảnh giới cấp độ gần như Thánh Chủ là không thể nào.
Nếu không phải võ công cảnh giới cao như vậy, bọn hắn hành động quả thật quá liều lĩnh, không giống như là dự mưu đi làm.
Mà cảnh giới võ công cao như vậy, ở Hắc Nhật Tông cũng là trưởng lão cấp bậc, nói chuyện này không phải thụ ý của Thánh Chủ, có đánh chết Hiền Tụ Nghĩa cũng không tin.
Bởi vậy, hắn lúc này chính là muốn trả thù, muốn tìm Hắc Nhật Tông Thánh Chủ đánh một trận, để xả trong lòng nỗi oán hận này.
Cho dù có thể sẽ trọng thương, nhưng giết đồ chi thù, không thể không báo!
Hiền Tụ Nghĩa cứ như vậy điên cuồn thi triển thân pháp ra, ở trên đường lao nhanh, mục tiêu chính là tòa thành trì tiếp theo, nơi mà Thánh Chủ vừa mới đặt chân tới không lâu, Hắc Diệp thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.