Chương 608: Huyết lang phệ thực Vs tu la đại toái chưởng
duatop1001
21/03/2019
Lôi Thập Bát muốn đánh ra xá mệnh nhất kích cùng Triệu Vô Cực liều mạng, Triệu Vô Cực tự nhiên không thể xem thường.
Trên người hắn vốn có một chút ít ỏi nội lực trải qua ngắn ngủi truy đuổi cùng được đan dược phát huy hiệu quả đã hồi phục lại mấy phần.
Cái này cũng phải quy công cho hắn Tử Hà Bất Diệt thần công liên miên bất tuyệt, hồi phục cực nhanh đặc tính.
Cảm nhận một chút trong cơ thể mình nội lực, hắn nội lực chỉ còn lại khoảng chừng một phần ba.
Triệu Vô Cực nhíu mày, có chút ít, nhưng không phải là không đủ.
Dựa vào một chút ít nội lực này hoàn toàn đã đủ hắn hoàn toàn phát huy ra sức mạnh tối đa của một đòn công kích.
Toàn lực phát công cũng không phải là đánh ra toàn bộ nội lực của mình mà chỉ là đánh ra chiêu thức đó tối đa sức mạnh mà thôi, nó tiêu hao số lượng nội lực sẽ so với bình thường nhiều gấp đôi thậm chí gấp ba, nhưng uy lực hiển nhiên cũng không phải là bình thường có thể so sánh được.
Triệu Vô Cực trên người khí thế cũng theo Lôi Thập Bát kéo căng mà kéo căng lên, áo quần cùng tóc dài của hắn tùy ý bay múa, sát khí tung hoành tứ phía.
Trông hắn lúc này khí thế mười phần mạnh mẽ, sắc mặt lạnh lùng mà nghiêm nghị, hiện lên một vẻ uy nghiêm như một bậc đế vương.
Hắn là võ lâm chí tôn, là Võ tôn, ngồi trên giang hồ vô thượng bảo tọa, tự nhiên sẽ có bá giả chi khí.
Bá giả người, không sợ bất kì cái gì đồng cấp khiêu chiến, vượt cấp khiêu chiến cũng chính là bọn hắn thiên phú.
Bởi vậy đối với Lôi Thập Bát xá mệnh nhất kích, Triệu Vô Cực không những không sợ hãi, ngược lại nhiệt huyết còn sôi trào, nóng lòng muốn thử sức.
Không đủ, còn không đủ, phải mạnh hơn nữa!
Triệu Vô Cực điên cuồng điều động nội lực trong cơ thể.
Cơ thể hắn bị hắn ý chí thúc đẩy, mạnh mẽ nghiền ép tạo ra nội lực, khiến cho sắc mặt của hắn càng lúc càng trắng xám khó coi, nhưng nội lực cũng bị hắn mạnh mẽ thúc đẩy, cứ mỗi sát na đi qua, khí thế của hắn cũng càng mạnh lên một phần.
Bên kia, Lôi Thập Bát ánh mắt bốc lên huyết quang, tràn đầy bạo ngược điên cuồng, hắn lúc này đã hoàn toàn bị Thị huyết ma đao điều khiển, trong não hải của hắn chỉ còn điên cuồng chém giết dục vọng.
Nội lực của hắn bị đẩy đến đỉnh cao thời điểm, sau lưng hắn hiện lên một cái huyết lang hư ảnh, huyết lang hư ảnh nhanh chóng ngưng thực, biến thành một đầu chân chính huyết lang, huyết hồng lông tóc, sắc bén móng vuốt cùng răng nhọn, đặc biệt là đôi mắt bắn ra thị huyết quang mang vô cùng chấn nhiếp nhân tâm.
Lúc trước hắn ngưng tụ ra huyết lang, cũng chỉ có hai chân trước mà thôi, bên ngoài cơ thể cũng không thể so với bây giờ huyết lang càng thêm rõ ràng.
Khí thế cũng là kém xa một đoạn dài. Huyết lang bây giờ không những có đầy đủ tứ chi, răng nanh, mà trên khí thế uy hiếp lực còn bỏ xa lúc nãy một đoạn dài.
Lôi Thập Bát dồn hết sức cho một chiêu này, hiển nhiên vô cùng mạnh mẽ, huyết lang cũng càng sống động ngưng thực.
Cho dù là Triệu Vô Cực mạnh mẽ đến đâu, cũng sẽ bị nó xem như là con mồi đến săn bắt.
Triệu Vô Cực cũng không hề yếu thế, phía sau lưng hắn lập tức cụ hiện một cái hư ảnh tu la.
Tu la khuôn mặt sống mũi, gò má nhô cao, miệng hõm lại, lộ ra từng khỏa răng nanh sắc nhọn, bàn tay khô gầy nhưng ngón tay lại mọc ra năm cái kim sắc móng vuốt lóe lên sắc bén quang mang.
Nó bén nhọn tới mức thoạt nhìn qua cũng đủ để khiến người ta nổi cả da gà. Đặc biệt là trong hốc mắt của tu la không hề có mắt, mà là bốc lên một cái kim sắc ngọn lửa, ánh lửa bập bùng lại quỷ dị, như là linh hồn chi hỏa vậy.
Tu la hư ảnh của Triệu Vô Cực nhanh chóng ngưng thực, sau đó đưa ánh mắt theo dõi nhìn về phía huyết lang.
Bên trong hốc mắt của nó kim sắc linh hồn chi hỏa nhẹ nhàng bùng cháy lên, như là nhìn thấy bữa tối thơm ngon của mình vậy.
Lôi Thập Bát huyết lang, Triệu Vô Cực tu la, hai bên đều không hề chịu thua kém, khí thế điên cuồng giao tranh, khiến cho ở giữa bọn hắn khí thế giao tranh vị trí, từng đoàn cuồng phong mãnh liệt cuốn lên.
Lôi Thập Bát ánh mắt tràn đầy bạo ngược điên cuồng cười to:
“ ha ha ha, Triệu Vô Cực, ngươi đi chết đi cho ta!
Huyết lang phệ thực!”
Nói xong hắn lập tức vung xuống Thị huyết ma đao, huyết lang cũng theo động tác vung đao này rống to một tiếng, sau đó nhanh như chớp hướng Triệu Vô Cực xông lên.
Triệu Vô Cực cũng không hề chậm trễ, ngón tay trái nắm chặt thành quyền, tay phải một chưởng phách ra, tức giận rống to:
“ Tu La Cửu Trảo - tu la đại toái chưởng!”
Tu la ở phía sau lưng hắn như là đạt được tấn công mệnh lệnh, hưng phấn hú lên một tiếng quái dị, như là bị bỏ đói ba ngày mãnh thú hướng đồ ăn của mình vồ tới.
Mà cái này đồ ăn, hiển nhiên chính là huyết lang cùng Lôi Thập Bát
Hai bên tốc độ nhanh như chớp lập tức lao vào nhau, cùng chạm mặt.
Huyết lang không chút chần chờ, song trảo nhấc lên liền hướng tu la mặt vỗ tới.
Tu la giống như là biết trước đối phương động tác tấn công như vậy, hai cái tràn đầy móng vuốt sắc bén cũng giơ lên, không hề đợi hai trảo này đạt tới vỗ xuống động tác hoàn thành lập tức nhanh như chớp bắt lấy của nó song trảo.
Ầm!
Bốn trảo chạm vào nhau, một vòng dư chấn nội lực cuốn ra khiến cho xung quanh bọn hắn cát bay đá chạy, khiến người ta không mở nổi mắt.
Huyết lang muốn mượn thế xông lên, nhưng tu la đồng dạng không hề yếu, cũng rất hiếu chiến, bởi vậy nó cũng hướng huyết lang đẩy mạnh về phía sau.
Hai bên trong lúc nhất thời đánh cái ngang sức ngang tài.
Huyết lang móng vuốt trước tiên lóe ra, hướng tu la trảo cắm sâu vào.
Tu la không hề có một chút đau đớn chi sắc nào, nó móng vuốt, đồng dạng cắm sâu vào lợi trảo của huyết lang, hai bên cứ như vậy đối chọi gay gắt, đấu sức xem ai càng chịu đòn hơn, càng lợi hại hơn.
Triệu Vô Cực sắc mặt trắng xám, hắn cảm giác được, lúc đánh ra tu la đại toái chưởng nội lực tiêu hao trầm trọng, mà lúc này tu la cùng huyết lang so đấu, hắn nội lực tốc độ trôi qua cũng càng nhanh.
Ngược lại Lôi Thập Bát vẫn là một bộ kia điên cuồng vẻ mặt, không hề có chút gì nội lực tiêu hao lo lắng.
Nhưng trên người hắn, cơ bắp cũng càng trở nên héo rút, cơ thể càng trở nên gầy gò.
Triệu Vô Cực có thể tinh tế cảm nhận được, hắn hoàn toàn đã tổn thương căn cơ, hoàn toàn chính là dùng tinh hoa sinh mệnh đến chiến đấu.
Tuy Thị huyết ma đao không hề có thiêu đốt thọ nguyên đổi lấy chiến lực cái này chức năng, nhưng một khi tổn hao tinh huyết quá độ, thọ nguyên cũng sẽ đồng thời giảm xuống, đây là sự thật hiển nhiên.
Mà Lôi Thập Bát cũng không phải chỉ là tổn hao tinh huyết quá độ đơn giản như vậy, cái này hoàn toàn đã là đánh sâu vào căn cơ của hắn, khiến hắn cho dù có thể chiến thắng, chỉ sợ sau này cũng là một cái phế nhân.
Chính là dùng mạng đến đánh một trận chiến này.
Thần Điện ngũ đại chí bảo, Tịch Diệt Kiếm cùng Thị huyết ma đao đứng đầu, hiển nhiên chính là dựa vào chiến lực vượt trội so với tam chí bảo khác.
Nhưng sử dụng bọn chúng, trả giá quá lớn.
Triệu Vô Cực trong lòng có nhận xét, hai thanh vũ khí này, hoàn toàn đã thuộc về ma đạo đồ vật, lệch khỏi tu luyện ý nguyện ban đầu là lớn mạnh tự thân.
Bọn nó chỉ vì giết chóc mà sinh, lại vì giết chóc mà không ngần ngại tiêu hao sinh mệnh của chủ nhân của nó, đây hoàn toàn đã không phải một cái vũ khí nên có chính xác thái độ.
Vũ khí là công cụ của con người tạo ra, trợ giúp nhân loại gia tăng chiến lực của mình, giúp nhân loại càng trở nên mạnh mẽ hơn, có thể đối phó với những tồn tại mạnh hơn bọn hắn, chứ không phải là tiêu hao nhân loại sinh mệnh đến để chiến đấu.
Triệu Vô Cực nếu có được hai thanh vũ khí này, hắn nhất định sẽ hủy đi nó, không để cho loại này ma đạo vũ khí có thể tồn tại trên giang hồ được nữa.
Nghi nghĩ lại, giống như hắn cũng đang cầm hai cái vũ khí không hề tầm thường chút nào.
Bên trong đó một thanh, chính là Huyết ma kiếm.
Thanh kiếm này về bản chất, cũng gần như là Tịch Diệt Kiếm, chỉ có điều yếu hơn một chút mà thôi.
Trận chiến này xong, Triệu Vô Cực nhất định sẽ xử lí thanh kiếm này một phen, không để nó tiếp tục tồn tại.
Nghĩ nghĩ, Triệu Vô Cực ánh mắt lại tập trung trở về trận đấu.
Trên người hắn vốn có một chút ít ỏi nội lực trải qua ngắn ngủi truy đuổi cùng được đan dược phát huy hiệu quả đã hồi phục lại mấy phần.
Cái này cũng phải quy công cho hắn Tử Hà Bất Diệt thần công liên miên bất tuyệt, hồi phục cực nhanh đặc tính.
Cảm nhận một chút trong cơ thể mình nội lực, hắn nội lực chỉ còn lại khoảng chừng một phần ba.
Triệu Vô Cực nhíu mày, có chút ít, nhưng không phải là không đủ.
Dựa vào một chút ít nội lực này hoàn toàn đã đủ hắn hoàn toàn phát huy ra sức mạnh tối đa của một đòn công kích.
Toàn lực phát công cũng không phải là đánh ra toàn bộ nội lực của mình mà chỉ là đánh ra chiêu thức đó tối đa sức mạnh mà thôi, nó tiêu hao số lượng nội lực sẽ so với bình thường nhiều gấp đôi thậm chí gấp ba, nhưng uy lực hiển nhiên cũng không phải là bình thường có thể so sánh được.
Triệu Vô Cực trên người khí thế cũng theo Lôi Thập Bát kéo căng mà kéo căng lên, áo quần cùng tóc dài của hắn tùy ý bay múa, sát khí tung hoành tứ phía.
Trông hắn lúc này khí thế mười phần mạnh mẽ, sắc mặt lạnh lùng mà nghiêm nghị, hiện lên một vẻ uy nghiêm như một bậc đế vương.
Hắn là võ lâm chí tôn, là Võ tôn, ngồi trên giang hồ vô thượng bảo tọa, tự nhiên sẽ có bá giả chi khí.
Bá giả người, không sợ bất kì cái gì đồng cấp khiêu chiến, vượt cấp khiêu chiến cũng chính là bọn hắn thiên phú.
Bởi vậy đối với Lôi Thập Bát xá mệnh nhất kích, Triệu Vô Cực không những không sợ hãi, ngược lại nhiệt huyết còn sôi trào, nóng lòng muốn thử sức.
Không đủ, còn không đủ, phải mạnh hơn nữa!
Triệu Vô Cực điên cuồng điều động nội lực trong cơ thể.
Cơ thể hắn bị hắn ý chí thúc đẩy, mạnh mẽ nghiền ép tạo ra nội lực, khiến cho sắc mặt của hắn càng lúc càng trắng xám khó coi, nhưng nội lực cũng bị hắn mạnh mẽ thúc đẩy, cứ mỗi sát na đi qua, khí thế của hắn cũng càng mạnh lên một phần.
Bên kia, Lôi Thập Bát ánh mắt bốc lên huyết quang, tràn đầy bạo ngược điên cuồng, hắn lúc này đã hoàn toàn bị Thị huyết ma đao điều khiển, trong não hải của hắn chỉ còn điên cuồng chém giết dục vọng.
Nội lực của hắn bị đẩy đến đỉnh cao thời điểm, sau lưng hắn hiện lên một cái huyết lang hư ảnh, huyết lang hư ảnh nhanh chóng ngưng thực, biến thành một đầu chân chính huyết lang, huyết hồng lông tóc, sắc bén móng vuốt cùng răng nhọn, đặc biệt là đôi mắt bắn ra thị huyết quang mang vô cùng chấn nhiếp nhân tâm.
Lúc trước hắn ngưng tụ ra huyết lang, cũng chỉ có hai chân trước mà thôi, bên ngoài cơ thể cũng không thể so với bây giờ huyết lang càng thêm rõ ràng.
Khí thế cũng là kém xa một đoạn dài. Huyết lang bây giờ không những có đầy đủ tứ chi, răng nanh, mà trên khí thế uy hiếp lực còn bỏ xa lúc nãy một đoạn dài.
Lôi Thập Bát dồn hết sức cho một chiêu này, hiển nhiên vô cùng mạnh mẽ, huyết lang cũng càng sống động ngưng thực.
Cho dù là Triệu Vô Cực mạnh mẽ đến đâu, cũng sẽ bị nó xem như là con mồi đến săn bắt.
Triệu Vô Cực cũng không hề yếu thế, phía sau lưng hắn lập tức cụ hiện một cái hư ảnh tu la.
Tu la khuôn mặt sống mũi, gò má nhô cao, miệng hõm lại, lộ ra từng khỏa răng nanh sắc nhọn, bàn tay khô gầy nhưng ngón tay lại mọc ra năm cái kim sắc móng vuốt lóe lên sắc bén quang mang.
Nó bén nhọn tới mức thoạt nhìn qua cũng đủ để khiến người ta nổi cả da gà. Đặc biệt là trong hốc mắt của tu la không hề có mắt, mà là bốc lên một cái kim sắc ngọn lửa, ánh lửa bập bùng lại quỷ dị, như là linh hồn chi hỏa vậy.
Tu la hư ảnh của Triệu Vô Cực nhanh chóng ngưng thực, sau đó đưa ánh mắt theo dõi nhìn về phía huyết lang.
Bên trong hốc mắt của nó kim sắc linh hồn chi hỏa nhẹ nhàng bùng cháy lên, như là nhìn thấy bữa tối thơm ngon của mình vậy.
Lôi Thập Bát huyết lang, Triệu Vô Cực tu la, hai bên đều không hề chịu thua kém, khí thế điên cuồng giao tranh, khiến cho ở giữa bọn hắn khí thế giao tranh vị trí, từng đoàn cuồng phong mãnh liệt cuốn lên.
Lôi Thập Bát ánh mắt tràn đầy bạo ngược điên cuồng cười to:
“ ha ha ha, Triệu Vô Cực, ngươi đi chết đi cho ta!
Huyết lang phệ thực!”
Nói xong hắn lập tức vung xuống Thị huyết ma đao, huyết lang cũng theo động tác vung đao này rống to một tiếng, sau đó nhanh như chớp hướng Triệu Vô Cực xông lên.
Triệu Vô Cực cũng không hề chậm trễ, ngón tay trái nắm chặt thành quyền, tay phải một chưởng phách ra, tức giận rống to:
“ Tu La Cửu Trảo - tu la đại toái chưởng!”
Tu la ở phía sau lưng hắn như là đạt được tấn công mệnh lệnh, hưng phấn hú lên một tiếng quái dị, như là bị bỏ đói ba ngày mãnh thú hướng đồ ăn của mình vồ tới.
Mà cái này đồ ăn, hiển nhiên chính là huyết lang cùng Lôi Thập Bát
Hai bên tốc độ nhanh như chớp lập tức lao vào nhau, cùng chạm mặt.
Huyết lang không chút chần chờ, song trảo nhấc lên liền hướng tu la mặt vỗ tới.
Tu la giống như là biết trước đối phương động tác tấn công như vậy, hai cái tràn đầy móng vuốt sắc bén cũng giơ lên, không hề đợi hai trảo này đạt tới vỗ xuống động tác hoàn thành lập tức nhanh như chớp bắt lấy của nó song trảo.
Ầm!
Bốn trảo chạm vào nhau, một vòng dư chấn nội lực cuốn ra khiến cho xung quanh bọn hắn cát bay đá chạy, khiến người ta không mở nổi mắt.
Huyết lang muốn mượn thế xông lên, nhưng tu la đồng dạng không hề yếu, cũng rất hiếu chiến, bởi vậy nó cũng hướng huyết lang đẩy mạnh về phía sau.
Hai bên trong lúc nhất thời đánh cái ngang sức ngang tài.
Huyết lang móng vuốt trước tiên lóe ra, hướng tu la trảo cắm sâu vào.
Tu la không hề có một chút đau đớn chi sắc nào, nó móng vuốt, đồng dạng cắm sâu vào lợi trảo của huyết lang, hai bên cứ như vậy đối chọi gay gắt, đấu sức xem ai càng chịu đòn hơn, càng lợi hại hơn.
Triệu Vô Cực sắc mặt trắng xám, hắn cảm giác được, lúc đánh ra tu la đại toái chưởng nội lực tiêu hao trầm trọng, mà lúc này tu la cùng huyết lang so đấu, hắn nội lực tốc độ trôi qua cũng càng nhanh.
Ngược lại Lôi Thập Bát vẫn là một bộ kia điên cuồng vẻ mặt, không hề có chút gì nội lực tiêu hao lo lắng.
Nhưng trên người hắn, cơ bắp cũng càng trở nên héo rút, cơ thể càng trở nên gầy gò.
Triệu Vô Cực có thể tinh tế cảm nhận được, hắn hoàn toàn đã tổn thương căn cơ, hoàn toàn chính là dùng tinh hoa sinh mệnh đến chiến đấu.
Tuy Thị huyết ma đao không hề có thiêu đốt thọ nguyên đổi lấy chiến lực cái này chức năng, nhưng một khi tổn hao tinh huyết quá độ, thọ nguyên cũng sẽ đồng thời giảm xuống, đây là sự thật hiển nhiên.
Mà Lôi Thập Bát cũng không phải chỉ là tổn hao tinh huyết quá độ đơn giản như vậy, cái này hoàn toàn đã là đánh sâu vào căn cơ của hắn, khiến hắn cho dù có thể chiến thắng, chỉ sợ sau này cũng là một cái phế nhân.
Chính là dùng mạng đến đánh một trận chiến này.
Thần Điện ngũ đại chí bảo, Tịch Diệt Kiếm cùng Thị huyết ma đao đứng đầu, hiển nhiên chính là dựa vào chiến lực vượt trội so với tam chí bảo khác.
Nhưng sử dụng bọn chúng, trả giá quá lớn.
Triệu Vô Cực trong lòng có nhận xét, hai thanh vũ khí này, hoàn toàn đã thuộc về ma đạo đồ vật, lệch khỏi tu luyện ý nguyện ban đầu là lớn mạnh tự thân.
Bọn nó chỉ vì giết chóc mà sinh, lại vì giết chóc mà không ngần ngại tiêu hao sinh mệnh của chủ nhân của nó, đây hoàn toàn đã không phải một cái vũ khí nên có chính xác thái độ.
Vũ khí là công cụ của con người tạo ra, trợ giúp nhân loại gia tăng chiến lực của mình, giúp nhân loại càng trở nên mạnh mẽ hơn, có thể đối phó với những tồn tại mạnh hơn bọn hắn, chứ không phải là tiêu hao nhân loại sinh mệnh đến để chiến đấu.
Triệu Vô Cực nếu có được hai thanh vũ khí này, hắn nhất định sẽ hủy đi nó, không để cho loại này ma đạo vũ khí có thể tồn tại trên giang hồ được nữa.
Nghi nghĩ lại, giống như hắn cũng đang cầm hai cái vũ khí không hề tầm thường chút nào.
Bên trong đó một thanh, chính là Huyết ma kiếm.
Thanh kiếm này về bản chất, cũng gần như là Tịch Diệt Kiếm, chỉ có điều yếu hơn một chút mà thôi.
Trận chiến này xong, Triệu Vô Cực nhất định sẽ xử lí thanh kiếm này một phen, không để nó tiếp tục tồn tại.
Nghĩ nghĩ, Triệu Vô Cực ánh mắt lại tập trung trở về trận đấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.