Chương 509: Kiến Đức đại sư bại (2)
duatop1001
26/02/2019
Triệu Vô Cực một chưởng mạnh mẽ xông tới Kiến Đức đại sư, Kiến Đức đại sư như là một ngọn núi vững vàng đứng nơi đó cho người ta cảm giác cho dù là có to lớn cỡ nào sức mạnh xông tới, hắn cũng có thể đỡ lại được như vậy.
Rất nhanh, Triệu Vô Cực Thiên địa biến chưởng kình liền đập lên người của đối phương.
Ầm!
Một tiếng nổ to lớn vang lên, Kiến Đức đại sư trên người cương khí hộ thể theo từng lớp từng lớp băng diệt.
Đầu tiên chính là một lớp cứng chắc nhất nặng nề nhất ở bên ngoài, tiếp theo là một lớp ở giữa, sau đó đến một lớp trong cùng.
Thiên địa biến chưởng kình lực trùng kích cũng không dừng lại ở đó, chỉ thấy Kiến Đức đại sư trên người tăng y rách tung tóe, cả người là huyết, miệng phun một vòi máu tươi hướng phía sau bay ngược mà ra.
Vốn tưởng rằng hắn sau đòn này đối phương không chết cũng phải trọng thương, vậy mà Kiến Đức đại sư chỉ lại làm ra một cái cực kì kinh người động tác.
Hắn ở trên không lắc mình một cái, lập tức hai chân hướng mặt đất rơi xuống, tiếp đó lại lùi lại bốn nắm bước mới có thể đứng vững.
Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại, trong lòng vô cùng giật mình.
Tên lừa trọc này vậy mà còn quá chịu đánh.
Ăn nguyên một đòn toàn lực của hắn vậy mà chỉ bị thương ngoài da cùng phun một vòi máu thôi sao?
Hắn phòng ngự đến cùng có bao nhiêu mạnh a! tên này còn cho người sống hay không?
Phải biết Triệu Vô Cực lực công kích cũng không phải là cái gì phổ thông đỉnh phong trung kì có thể so sánh được.
Hắn sức công kích bởi vì ý cảnh cùng ý chí mạnh mẽ lại là viên mãn cảnh giới “khống lực” bởi vậy lực công kích có thể sánh ngang với đỉnh phong hậu kì một đòn toàn lực, thậm chí còn mạnh hơn.
Mà võ giả luôn là một đám lực công kích so với lực phòng ngự còn mạnh hơn nhiều lần.
Bởi vậy Kiến Đức đại sư có thể đỡ được một kích toàn lực của hắn khiến hắn cảm giác có chút khó tin.
Đúng lúc này, Kiến Đức đại sư bỗng nhiên hơi cúi người xuống, một ngụm nghịch huyết lập tức phun trào mà ra.
Sắc mặt hắn trở nên trắng xám đến cực hạn.
Triệu Vô Cực lúc này mới lấy lại cân bằng, phải như thế mới đúng a.
Nếu đối phương thật có thể ngạnh kháng được một chưởng kia của hắn, vậy thì Triệu Vô Cực thật không biết phải nói gì với sức phòng ngự của đối phương.
Thì ra là đang ngạnh kháng.
Lúc này Hiền Tụ Nghĩa bên kia cũng xuất hiện biến hóa, hắn một chiêu bí kiếm lập tức xuất ra.
Chiêu bí kiếm đầu tiên của Hiền Tụ Nghĩa là lục dực tinh là một chiêu thức có sức xuyên thấu vô cùng cường đại, hắn một kiếm đâm ra.
Trước mặt hắn kim sắc mãnh hỗ vốn đang hung thần ác sát muốn hướng hắn vồ giết lúc này bỗng nhiên ngưng lại.
Trên trán nó đã bị Hiền Tụ Nghĩa một kiếm nhanh như chớp đâm ra xuyên thấu đầu nó.
Kim sắc mãnh hổ vốn là một đầu từ nội lực của Kiến Đức đại sư ngưng tụ mà thành, bây giờ bị Hiền Tụ Nghĩa một kiếm đâm xuyên, nó năng lượng thể nhanh chóng sụp đổ sau đó bến thành từng điểm tinh quang.
Nhưng Hiền Tụ Nghĩa kiếm thế cũng không dừng lại ở đó, hắn triển khai thân pháp nhanh như chớp liền hướng Kiến Đức đại sư phương hướng lướt tới.
Kiến Đức đại sư lúc này sắc mặt đã tái nhợt, hắn phát hiện ra Hiền Tụ Nghĩa xông tới, muốn quay sang phản công.
Nhưng vừa đưa cánh tay lên, lập tức cánh tay của hắn vô lực lại rũ xuống.
Hiền Tụ Nghĩa cũng phát hiện ra điều này, nhưng hắn trên tay kiếm không hề dừng lại mà tiếp tục hướng phía trước xông tới.
Nhưng đến trước Kiến Đức đại sư, lại phát hiện đối phương vậy mà không hề phản kháng.
Kiến Đức đại sư đương nhiên hiểu, bí kiếm của Hiền Tụ Nghĩa nếu đã đâm tới, cho dù hắn có thể dựng lên cương khí hộ thể cũng vô tác dụng.
Ngược lại muốn lấy công đối công, tình trạng của hắn bây giờ không cho phép hắn làm đièu đó.
Triệu Vô Cực một chưởng đánh ra, hắn bị thương nặng.
Tuy bên ngoài nhìn không ra quá nhiều thương thế, nhưng bên trong lục phũ ngũ tạng cùng kinh mạch của hắn đã gặp rất lớn phá hư.
Chưởng kình của Triệu Vô Cực còn mang vào một loại âm hiểm nội lực ở trong cơ thể hắn điên cuồng phá hư khiến cho hắn khổ sở vô cùng.
Nhưng dù sao hắn cũng là đỉnh phong viên mãn, có thể nhất thời ép xuống được đám này nội lực, nhưng muốn đấu lại bí kiếm của Hiền Tụ Nghĩa, đã là chuyện không thể nào.
Giấc mộng trở thành võ lâm chí tôn, xem như từ đây tận diệt.
Hắn không hề có duyên với thứ này, xem ra hắn chỉ có thể làm một cái ngũ tuyệt cấp cường giả mà thôi.
Hiền Tụ Nghĩa thở dài sâu kín nói ra:
“ đại sư, ngươi thua!”
mũi kiếm của hắn đã thu lại cương khí, đang chỉ thẳng vào cổ của Kiến Đức đại sư.
Kiến Đức đại sư thở dài nói:
“ xem ra ta già thật rồi, sân đấu này đã không còn thích hợp với ta!”
Hắn quay về phía Triệu Vô Cực hỏi:
“ vừa rồi ngươi sử dụng võ công là tên là gì? ngươi làm sao có thể thoát ra được khống chế của ta?”
Triệu Vô Cực thấy đối phương đã nhận thua cũng không làm khó hắn để cho hắn thua được minh bạch liền nói:
“ ngươi trói buộc, ta dùng chính là đơn thuần lực lượng cơ thể, còn chưởng pháp kia chính là ta tự sáng tạo ra!”
Triệu Vô Cực nói đến đây, ba người đều có chút ngạc nhiên.
Tự nghĩ ra võ công không có gì lạ, nhưng lấy tuổi của hắn cùng lịch duyệt của hắn vậy mà có thể nghĩ ra như thế mạnh mẽ chưởng pháp, quả thật là khiến người ta quá mức khó tin.
Trong lòng của bọn hắn đều cảm giác bị đả kích.
Bọn hắn năm xưa cũng đều là thiên tài, nhưng so với Triệu Vô Cực cái này tuyệt đỉnh thiên kiêu, quả thật kém đến quá xa.
Dù sao bọn hắn đều là học của sư môn võ công mà không hề tự mình ngộ ra được cái gì chiêu thức.
Ngược lại Triệu Vô Cực mới năm tuổi đã có thể tự ngộ ra như thế mạnh mẽ võ công, quả thật là khiến bọn hắn im lặng vô cùng, không muốn ở trên chuyên này bình luận tiếp nữa, đã mất đi cùng đối phương nói chuyện bàn luận võ đạo hứng thú.
Kiến Đức hòa thượng thở dài:
“ được rồi, bần tăng đã thua, trận chiến này chính là của các vị, ta xin cáo từ trước!”
nói xong hắn hướng về phía ngoài võ đài đi tới, rất nhanh thì liền xuống núi.
Ba người nhìn theo bóng lưng của hắn, đều cảm giác được một cỗ tiêu điều chi ý.
Hai lần tham gia ngũ tuyệt chi chiến, nhưng cuối cùng đều phải dừng bước ở đây, không thể nào đi đến cuói cùng, trở thành võ lâm chí tôn.
Lần nào cũng là bị vây công, hắn cũng cảm giác được một cỗ uất ức vô lực.
Cho dù võ công hắn lại cao, cũng không thể chịu được như thế nhiều cao thủ cùng lúc đối phó a.
Nhưng lần này, hắn sai lầm nhất chính là xem nhẹ Triệu Vô Cực tên thiên tài này, đối phương sức mạnh hoàn toàn vượt xa đỉnh phong trung kì mà hắn biết, bởi vậy hắn bị đánh cho không kịp trở tay.
Một thân nội lực hơn hẳn tất cả mọi người, nhưng lần nào cũng phải sớm kết thúc tranh tài, nói hắn trong lòng không buồn chán là không thể nào.
.......
Nhìn hắn đi xa, ba người mới lấy lại tinh thần.
Triệu Vô Cực cảm giác một chút trong cơ thể mình nội lực.
Vòng xoáy đan điền độ nồng đậm của Nội công đã so với trước đây mỏng manh hơn rất nhiều, hiển nhiên vừa rồi một chưởng lấy đi của hắn không ít nội lực.
Mà lúc này trạng thái tốt nhất, chính là Âm hậu.
Nàng thế công tuy dũng mãnh, nhưng lập tức liền bị đánh lui, sau đó cũng không tốn quá bao nhiêu sức lực.
Ba người bây giờ hình thành thế chân vạc, một cái yếu ớt tới cực điểm cân bằng.
Không ai mạo hiểm động trước tấn công đối phương, mà là bắt đầu tính kế.
Âm hậu lúc này quyến rũ cười nói:
“ Mị nhi, ngươi thật may mắn, chọn được một cái thật tốt tiểu tử!”
Tiếu Mị Mị lúc này mới tỉnh hồn lại, nàng khuôn mặt nhỏ xinh xắn đỏ ửng lên.
Vừa rồi chiến đấu quá quyết liệt, nàng cũng là trái tim như bị bóp chặt, mấy lần muốn kêu thành tiếng kinh hô, nhưng cuối cùng không dám nói ra khỏi miệng, sợ làm ảnh hưởng tới Triệu Vô Cực đang chiến đấu.
Lúc này Kiến Đức đại sư rời đi, Âm hậu điểm danh nàng, nàng mới sực tỉnh, liền cảm giác có chút xấu hổ.
Không ngờ Triệu Vô Cực cùng cảnh giới với nàng nhưng đã mạnh mẽ tới mức này, đã không phải là người nàng có thể so sánh.
Đổi lại là nàng, vừa rồi trúng một chiêu trói buộc kia, sợ rằng đã hương tiêu ngọc vẫn, đâu còn có thể ở đứng đó cùng hai vị ngũ tuyệt sánh vai như Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực bình tĩnh giữ im lặng không nói chuyện.
Tuy rằng hắn có khả năng lớn có thể cùng Âm hậu kết hợp lại một chỗ đối phó Hiền Tụ Nghĩa, nhưng hắn vẫn là người yếu nhất ở đây.
Nếu như đối phương muốn đối với hắn ra tay mà không phải liên thủ, vậy thì hắn cũng sẽ không cảm giác có gì là lạ.
Mạnh được yếu thua, Hoa Sơn luận võ chính là như vậy.
Bọn hắn đến đây chỉ là vì tìm ra một người mạnh nhất mà thôi.
Hắn lúc này thái độ chính xác, chính là tĩnh quan kì biến, xem Âm hậu cùng Hiền Tụ Nghĩa thái độ như thế nào mới quyết định đến tiếp theo đối ứng phương pháp.
Rất nhanh, Triệu Vô Cực Thiên địa biến chưởng kình liền đập lên người của đối phương.
Ầm!
Một tiếng nổ to lớn vang lên, Kiến Đức đại sư trên người cương khí hộ thể theo từng lớp từng lớp băng diệt.
Đầu tiên chính là một lớp cứng chắc nhất nặng nề nhất ở bên ngoài, tiếp theo là một lớp ở giữa, sau đó đến một lớp trong cùng.
Thiên địa biến chưởng kình lực trùng kích cũng không dừng lại ở đó, chỉ thấy Kiến Đức đại sư trên người tăng y rách tung tóe, cả người là huyết, miệng phun một vòi máu tươi hướng phía sau bay ngược mà ra.
Vốn tưởng rằng hắn sau đòn này đối phương không chết cũng phải trọng thương, vậy mà Kiến Đức đại sư chỉ lại làm ra một cái cực kì kinh người động tác.
Hắn ở trên không lắc mình một cái, lập tức hai chân hướng mặt đất rơi xuống, tiếp đó lại lùi lại bốn nắm bước mới có thể đứng vững.
Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại, trong lòng vô cùng giật mình.
Tên lừa trọc này vậy mà còn quá chịu đánh.
Ăn nguyên một đòn toàn lực của hắn vậy mà chỉ bị thương ngoài da cùng phun một vòi máu thôi sao?
Hắn phòng ngự đến cùng có bao nhiêu mạnh a! tên này còn cho người sống hay không?
Phải biết Triệu Vô Cực lực công kích cũng không phải là cái gì phổ thông đỉnh phong trung kì có thể so sánh được.
Hắn sức công kích bởi vì ý cảnh cùng ý chí mạnh mẽ lại là viên mãn cảnh giới “khống lực” bởi vậy lực công kích có thể sánh ngang với đỉnh phong hậu kì một đòn toàn lực, thậm chí còn mạnh hơn.
Mà võ giả luôn là một đám lực công kích so với lực phòng ngự còn mạnh hơn nhiều lần.
Bởi vậy Kiến Đức đại sư có thể đỡ được một kích toàn lực của hắn khiến hắn cảm giác có chút khó tin.
Đúng lúc này, Kiến Đức đại sư bỗng nhiên hơi cúi người xuống, một ngụm nghịch huyết lập tức phun trào mà ra.
Sắc mặt hắn trở nên trắng xám đến cực hạn.
Triệu Vô Cực lúc này mới lấy lại cân bằng, phải như thế mới đúng a.
Nếu đối phương thật có thể ngạnh kháng được một chưởng kia của hắn, vậy thì Triệu Vô Cực thật không biết phải nói gì với sức phòng ngự của đối phương.
Thì ra là đang ngạnh kháng.
Lúc này Hiền Tụ Nghĩa bên kia cũng xuất hiện biến hóa, hắn một chiêu bí kiếm lập tức xuất ra.
Chiêu bí kiếm đầu tiên của Hiền Tụ Nghĩa là lục dực tinh là một chiêu thức có sức xuyên thấu vô cùng cường đại, hắn một kiếm đâm ra.
Trước mặt hắn kim sắc mãnh hỗ vốn đang hung thần ác sát muốn hướng hắn vồ giết lúc này bỗng nhiên ngưng lại.
Trên trán nó đã bị Hiền Tụ Nghĩa một kiếm nhanh như chớp đâm ra xuyên thấu đầu nó.
Kim sắc mãnh hổ vốn là một đầu từ nội lực của Kiến Đức đại sư ngưng tụ mà thành, bây giờ bị Hiền Tụ Nghĩa một kiếm đâm xuyên, nó năng lượng thể nhanh chóng sụp đổ sau đó bến thành từng điểm tinh quang.
Nhưng Hiền Tụ Nghĩa kiếm thế cũng không dừng lại ở đó, hắn triển khai thân pháp nhanh như chớp liền hướng Kiến Đức đại sư phương hướng lướt tới.
Kiến Đức đại sư lúc này sắc mặt đã tái nhợt, hắn phát hiện ra Hiền Tụ Nghĩa xông tới, muốn quay sang phản công.
Nhưng vừa đưa cánh tay lên, lập tức cánh tay của hắn vô lực lại rũ xuống.
Hiền Tụ Nghĩa cũng phát hiện ra điều này, nhưng hắn trên tay kiếm không hề dừng lại mà tiếp tục hướng phía trước xông tới.
Nhưng đến trước Kiến Đức đại sư, lại phát hiện đối phương vậy mà không hề phản kháng.
Kiến Đức đại sư đương nhiên hiểu, bí kiếm của Hiền Tụ Nghĩa nếu đã đâm tới, cho dù hắn có thể dựng lên cương khí hộ thể cũng vô tác dụng.
Ngược lại muốn lấy công đối công, tình trạng của hắn bây giờ không cho phép hắn làm đièu đó.
Triệu Vô Cực một chưởng đánh ra, hắn bị thương nặng.
Tuy bên ngoài nhìn không ra quá nhiều thương thế, nhưng bên trong lục phũ ngũ tạng cùng kinh mạch của hắn đã gặp rất lớn phá hư.
Chưởng kình của Triệu Vô Cực còn mang vào một loại âm hiểm nội lực ở trong cơ thể hắn điên cuồng phá hư khiến cho hắn khổ sở vô cùng.
Nhưng dù sao hắn cũng là đỉnh phong viên mãn, có thể nhất thời ép xuống được đám này nội lực, nhưng muốn đấu lại bí kiếm của Hiền Tụ Nghĩa, đã là chuyện không thể nào.
Giấc mộng trở thành võ lâm chí tôn, xem như từ đây tận diệt.
Hắn không hề có duyên với thứ này, xem ra hắn chỉ có thể làm một cái ngũ tuyệt cấp cường giả mà thôi.
Hiền Tụ Nghĩa thở dài sâu kín nói ra:
“ đại sư, ngươi thua!”
mũi kiếm của hắn đã thu lại cương khí, đang chỉ thẳng vào cổ của Kiến Đức đại sư.
Kiến Đức đại sư thở dài nói:
“ xem ra ta già thật rồi, sân đấu này đã không còn thích hợp với ta!”
Hắn quay về phía Triệu Vô Cực hỏi:
“ vừa rồi ngươi sử dụng võ công là tên là gì? ngươi làm sao có thể thoát ra được khống chế của ta?”
Triệu Vô Cực thấy đối phương đã nhận thua cũng không làm khó hắn để cho hắn thua được minh bạch liền nói:
“ ngươi trói buộc, ta dùng chính là đơn thuần lực lượng cơ thể, còn chưởng pháp kia chính là ta tự sáng tạo ra!”
Triệu Vô Cực nói đến đây, ba người đều có chút ngạc nhiên.
Tự nghĩ ra võ công không có gì lạ, nhưng lấy tuổi của hắn cùng lịch duyệt của hắn vậy mà có thể nghĩ ra như thế mạnh mẽ chưởng pháp, quả thật là khiến người ta quá mức khó tin.
Trong lòng của bọn hắn đều cảm giác bị đả kích.
Bọn hắn năm xưa cũng đều là thiên tài, nhưng so với Triệu Vô Cực cái này tuyệt đỉnh thiên kiêu, quả thật kém đến quá xa.
Dù sao bọn hắn đều là học của sư môn võ công mà không hề tự mình ngộ ra được cái gì chiêu thức.
Ngược lại Triệu Vô Cực mới năm tuổi đã có thể tự ngộ ra như thế mạnh mẽ võ công, quả thật là khiến bọn hắn im lặng vô cùng, không muốn ở trên chuyên này bình luận tiếp nữa, đã mất đi cùng đối phương nói chuyện bàn luận võ đạo hứng thú.
Kiến Đức hòa thượng thở dài:
“ được rồi, bần tăng đã thua, trận chiến này chính là của các vị, ta xin cáo từ trước!”
nói xong hắn hướng về phía ngoài võ đài đi tới, rất nhanh thì liền xuống núi.
Ba người nhìn theo bóng lưng của hắn, đều cảm giác được một cỗ tiêu điều chi ý.
Hai lần tham gia ngũ tuyệt chi chiến, nhưng cuối cùng đều phải dừng bước ở đây, không thể nào đi đến cuói cùng, trở thành võ lâm chí tôn.
Lần nào cũng là bị vây công, hắn cũng cảm giác được một cỗ uất ức vô lực.
Cho dù võ công hắn lại cao, cũng không thể chịu được như thế nhiều cao thủ cùng lúc đối phó a.
Nhưng lần này, hắn sai lầm nhất chính là xem nhẹ Triệu Vô Cực tên thiên tài này, đối phương sức mạnh hoàn toàn vượt xa đỉnh phong trung kì mà hắn biết, bởi vậy hắn bị đánh cho không kịp trở tay.
Một thân nội lực hơn hẳn tất cả mọi người, nhưng lần nào cũng phải sớm kết thúc tranh tài, nói hắn trong lòng không buồn chán là không thể nào.
.......
Nhìn hắn đi xa, ba người mới lấy lại tinh thần.
Triệu Vô Cực cảm giác một chút trong cơ thể mình nội lực.
Vòng xoáy đan điền độ nồng đậm của Nội công đã so với trước đây mỏng manh hơn rất nhiều, hiển nhiên vừa rồi một chưởng lấy đi của hắn không ít nội lực.
Mà lúc này trạng thái tốt nhất, chính là Âm hậu.
Nàng thế công tuy dũng mãnh, nhưng lập tức liền bị đánh lui, sau đó cũng không tốn quá bao nhiêu sức lực.
Ba người bây giờ hình thành thế chân vạc, một cái yếu ớt tới cực điểm cân bằng.
Không ai mạo hiểm động trước tấn công đối phương, mà là bắt đầu tính kế.
Âm hậu lúc này quyến rũ cười nói:
“ Mị nhi, ngươi thật may mắn, chọn được một cái thật tốt tiểu tử!”
Tiếu Mị Mị lúc này mới tỉnh hồn lại, nàng khuôn mặt nhỏ xinh xắn đỏ ửng lên.
Vừa rồi chiến đấu quá quyết liệt, nàng cũng là trái tim như bị bóp chặt, mấy lần muốn kêu thành tiếng kinh hô, nhưng cuối cùng không dám nói ra khỏi miệng, sợ làm ảnh hưởng tới Triệu Vô Cực đang chiến đấu.
Lúc này Kiến Đức đại sư rời đi, Âm hậu điểm danh nàng, nàng mới sực tỉnh, liền cảm giác có chút xấu hổ.
Không ngờ Triệu Vô Cực cùng cảnh giới với nàng nhưng đã mạnh mẽ tới mức này, đã không phải là người nàng có thể so sánh.
Đổi lại là nàng, vừa rồi trúng một chiêu trói buộc kia, sợ rằng đã hương tiêu ngọc vẫn, đâu còn có thể ở đứng đó cùng hai vị ngũ tuyệt sánh vai như Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực bình tĩnh giữ im lặng không nói chuyện.
Tuy rằng hắn có khả năng lớn có thể cùng Âm hậu kết hợp lại một chỗ đối phó Hiền Tụ Nghĩa, nhưng hắn vẫn là người yếu nhất ở đây.
Nếu như đối phương muốn đối với hắn ra tay mà không phải liên thủ, vậy thì hắn cũng sẽ không cảm giác có gì là lạ.
Mạnh được yếu thua, Hoa Sơn luận võ chính là như vậy.
Bọn hắn đến đây chỉ là vì tìm ra một người mạnh nhất mà thôi.
Hắn lúc này thái độ chính xác, chính là tĩnh quan kì biến, xem Âm hậu cùng Hiền Tụ Nghĩa thái độ như thế nào mới quyết định đến tiếp theo đối ứng phương pháp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.