Chương 410: Thánh tử bại, âm mưu sinh
duatop1001
12/02/2019
Thánh tử cùng Khinh Nhược Hàn đánh cho thiên hôn địa ám. Thánh tử dĩ khí ngự vật cảnh giới cũng rất cao thâm, hai cái sắc bén Đại luân bị hắn điều khiển trôi chảy như nước, một đường hành vân lưu thủy có tiến có lùi chiêu thức nhanh chóng sắc bén sát cơ ẩn hiện, chỉ cần Khinh Nhược Hàn lộ ra bất kì chỗ nào kẽ hỡ liền lập tức tấn công, thế công vô cùng mạnh mẽ.
Khinh Nhược Hàn không hề ngự kiếm nhưng hắn một thân kiếm pháp cũng là trôi chảy như nước, đối với kiếm đạo cũng có thâm sâu nghiên cứu hiểu rõ, mỗi lần vung kiếm lên đều ẩn chứa biến hóa không lường, có thể ở giữa đường biến đổi quỹ đạo chiêu thức, tránh chỗ mạnh mà đánh chỗ yếu, khiến cho Thánh tử nhất thời không làm được gì hắn.
Đặc biệt Khinh Nhược Hàn kiếm khí phát ra tần suất rất cao, có thể thấy được Bích ngọc kiếm đối với hắn bổ trợ có bao nhiêu lớn.
Nếu không phải là được bảo kiếm bổ trợ sức mạnh, Khinh Nhược Hàn nếu như nhiều lần như vậy vung ra kiếm khí, chỉ sợ sớm đã kiệt sức mà bại trận.
Hai người lúc đầu còn đánh ngang tay, nhưng càng đánh về sau Thánh tử sắc mặt càng khó xem, hắn trở nên táo bạo vội vàng, muốn cường công Khinh Nhược Hàn, đáng tiếc Khinh Nhược Hàn tiến thoái có độ, kiếm pháp phòng thủ cũng vô cùng nhanh nhẹn vững vàng khiến cho hắn không hề bị thương.
Mà Thánh tử một lần bất cẩn liền bị Khinh Nhược Hàn một kiếm chém trúng gây ra vết thương nhẹ.
Nhưng vết thương cũng khiến cho Thánh tử càng gấp gáp muốn trả đũa, mà Thánh tử càng gấp gáp lại càng không thể đánh thắng được ung dung như nước Khinh Nhược Hàn.
Cuối cùng Thánh Tử bị Khinh Nhược Hàn vẽ qua ba kiếm, trên người thêm ra ba đạo vết thương hắn lúc này mới triệt để bùng phát.
Thánh Tử nội công thẳng tắp tăng lên, hắn hai cái đại luân bay múa điên cuồng dùng đủ loại chiêu thức cũng phát ra Luân khí đánh tới muốn dùng thương đổi thương.
Quả nhiên hắn điên cuồng tấn công lúc này liền xuất ra hiệu quả, Khinh Nhược Hàn phòng thủ tuy mạnh mẽ nhưng chung quy không phải không có nhược điểm, bị Thánh tử dồn dập tấn công như vậy cuối cùng vẫn là bị công phá.
Trên người hắn cũng bị đại luân cắt ra bốn năm đạo vết thương ngoài da, tuy chỉ là vết thương nhẹ nhưng cũng khiến cho Khinh Nhược Hàn tức giận vô cùng, khuôn mặt bởi vì tức giận mà cũng ửng đỏ lên.
Hắn bắt đầu không màng thương tổn thi triển ra của mình kiếm pháp lấy cứng đối cứng với đối phương, không màng đối phương tấn công cơ nào mạnh mẽ, nếu Thánh tử có thể ở trên người hắn cắt ra một cái vết thương hắn cũng muốn ở trên người Thánh tử cắn xuống một ngụm thịt.
Thánh tử quả nhiên cũng không dám điên cuồng bất chấp tất cả tấn công, cuối cùng vẫn là phải thu binh về phòng ngự, thế trận của hai người lại bị kéo lại cân bằng, sau đó Khinh Nhược Hàn nhanh chóng chiếm thượng phong.
Thánh tử càng đánh càng cảm giác không ổn, cuối cùng đẩy nội lực lên đến đỉnh phong, muốn một chiêu định thắng bại.
Chỉ thấy hắn hai cái đại luân hợp lại làm một, bị hắn ngự khí hướng về phía Khinh Nhược Hàn vung lên một cái, một đạo kinh thiên Luân khí hướng Khinh Nhược Hàn khóa chặt kéo theo khai thiên liệt địa nhanh như chớp chém tới.
Khinh Nhược Hàn biết hắn tránh không được, cũng đẩy nội công tới tận cùng, Ngọc Bích kiếm của hắn đại phát quang hoa, Khinh Nhược Hàn cũng mạnh mẽ chém ra một đạo kiếm khí hướng cái kia to lớn Luân khí của Thánh tử chém tới.
Kiếm khí cùng Luân khí mạnh mẽ va chạm vào nhau, bắt đầu triển khai sức mạnh bắt đầu giảo sát lẫn nhau.
Cuối cùng kiếm khí của Khinh Nhược Hàn mạnh hơn một chút đánh tan Thánh tử Luân khí, hướng về hắn phương hướng tao tới đồng thời nổ tung ra.
Thánh tử bị kiếm khí nổ tung trọng thương, như là diều đứt dây rơi xuống võ đài, nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch đến cực hạn.
Khinh Nhược Hàn ổn định trên người mình khí tức, bước chân dần dần đi tới trước mặt của Thánh tử.
Trọng tài ở một bên căng thẳng nhìn xem hai người. Hai người này ai cũng không dễ đắc tội, nhưng hắn thân làm trọng tài phải hành động theo luật của bọn hắn định ra, không thể tự mình vả mặt mình, nhưng can thiệp vào đối phương sợ bị ghi thù sau đó bị đối phương tiến hành trả thù, vậy thì cái được không bù cái mất.
Trong nháy mắt này, hắn cũng cảm giác làm trọng tài là cỡ nào chuyện khó khăn.
Gặp phải có gia thể có hậu trường người, ra tay cũng không được mà không ra tay cũng không được.
Nhưng hắn trong lòng nhanh chóng lóe lên một cái thông minh ý nghĩ, lát nữa chỉ cần Khinh Nhược Hàn muốn lao tới tấn công Thánh tử, hắn sẽ đứng ra cản trở, nhưng đối phương thấy hắn chưởng mắt một kiếm hoặc một chưởng hướng hắn đánh tới liền không tránh né cũng không ngăn cản, mạnh mẽ chịu một chiêu cũng không chết được, sau đó liền nằm rạp ra đất giả vờ cái gì cũng không biết, liền có thể trốn qua trách nhiệm.
Còn Thánh Tử cùng Khinh Nhược Hàn muốn đánh muốn giết như thế nào, có Hiền Tụ Nghĩa cùng Thánh chủ lo lắng, không đến lượt hắn cái này trọng tài phải nhúng tay.
Quả nhiên giống như hắn suy đoán như vậy, Khinh Nhược Hàn quả thật đối với hắn muốn ngăn cản hành động liền tung một chưởng, trọng tài như diều dứt dây bay ra bên ngoài, còn nôn ra một ngụm máu tươi, sau đó liền ngất.
Khinh Nhược Hàn bước chân tiếp tục đi tới trước mặt Thánh tử, ánh mắt lành lạnh.
Thánh Chủ ở trên đài cao híp mắt lại, trong cơ thể chân khí cổn động. Chỉ cần Khinh Nhược Hàn dám làm ra cái gì mất lí trí hành động, hắn sẽ lập tức tiễn đối phương đi cùng Thánh Tử.
Nhưng Khinh Nhược Hàn cũng không muốn giết Thánh tử, hắn chỉ là muốn mạnh mẽ nhục nhã Thánh tử một phen.
Chỉ thấy hắn chân giơ lên, sau đó hướng Thánh Tử ngực đạp một cái, đạp hắn nằm im trên mặt đất.
Thánh tử vốn đã bị thương, bị Khinh Nhược Hàn hành động này tức đến phát run, một ngụm nghịch huyết không nhịn được liền phun ra.
Thảnh chủ không nhịn nổi nữa tức giận rống to một tiếng xông tới:
“ tiểu tử, ngươi muốn chết!”
Hắn trên tay lập tức xuất hiện hai cái đại luân, so với Thánh tử còn lớn đại luân. Đại luân bị hắn ngự khí điên cuồng xoay quanh, Thánh chủ thân pháp phát động nhanh như chớp muốn lao tới tấn công Khinh Nhược Hàn.
Nhưng đúng lúc này, Hiền Tụ Nghĩa cũng động. Hắn vốn đã thấy rõ tình hình ở đây, nên đối với Thánh chủ để ý vô cùng.
Thánh chủ vừa động, hắn cũng liền động, ngay lập tức chặn trước mặt Thánh chủ, chặn lại đối phương xông tới xu thế.
Thánh chủ tức giận mắng to:
“ Hiền Tụ Nghĩa, các ngươi Vấn Kiếm tông được lắm, lại còn dám làm ra hành động nhục nhã người khác như vậy? uổng cho các ngươi tự xem mình là danh môn chính phái, khí độ các ngươi thường nói đâu? Chỉ là bình thường giao đấu mà thôi, các ngươi lại dám làm nhục Hắc Nhật Tông Thánh Tử của chúng ta như vậy, sau này chúng ta làm sao còn ở trên giang hồ hành tẩu. Ngươi mau tránh ra, nếu không ngươi ta cũng cùng một chỗ đánh!”
Hiền Tụ Nghĩa cười lạnh:
“ ngươi có bản lĩnh đó sao? Nếu có ngươi đã sớm diệt Vấn Kiếm tông chúng ta, đâu phải chờ tới ngày hôm nay!”
Hiền Tụ Nghĩa cùng Thánh chủ khí tức bùng nổ, hai người nội lực điên cuồng ngoại phóng tấn công vào nhau, hướng phía đối phương xông lên, muốn đè ép đối phương.
Nhưng hai người cũng là đối thủ cũ, trước giờ đều không phân thắng bại, lần này nội lực giao đấu là chưa thể trong một thời gian ngắn phân ra thắng bại.
Bên dưới Khinh Nhược Hàn cười lạnh hướng Thánh Tử nói:
“ Thánh tử, ta đã nói rồi. Một người mạnh yếu, không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Ta thời gian này ở trên giang hồ lịch luyện, nếm trải hồng trần, tôi luyện kiếm pháp, còn ngươi chỉ là ở tông môn bế quan tu luyện.
Như vậy nội lực ngươi có thể tiến nhanh, nhưng ngươi khả năng chiến đấu lại bị tụt lại rất nhiều, cuối cùng bại dưới tay ta.
Ta cũng phải cảm ơn đám kia sư đệ của ngươi, đưa ngươi phủng lên tận trời, để ngươi không biết mình rốt cuộc có thật sự được như lời bọn hắn nói hay không, suốt ngày chỉ biết sống trong mơ mộng.
Hôm nay, ta chính thức đánh bại ngươi, kết thúc của chúng ta kì phùng địch thủ thời gian.
Ta nếu có thể đánh bại ngươi một lần, vậy thì lần sau như cũ có thể đánh bại, ngươi sẽ không bao giờ có thể vượt qua ta, mãi mãi sống dưới bóng mờ của ta mà thôi, ha ha ha ha ha!”
Nói xong Khinh Nhược Hàn điên cuồng cười to, một chân đá vào ngực của Thánh tử khiến hắn một ngụm nghịch khí xông lên, lập tức ngất đi.
Khinh Nhược Hàn làm xong mọi thứ, phong khinh vân đạm đút kiếm vào bao.
Hiền Tụ Nghĩa liếc mắt nhìn hắn nói:
“ Hàn nhi, ngươi đi trước, ở đây để sư phụ lo!”
“ vâng, sư phụ!”
trang bức xong không chạy là đồ ngốc. Khinh Nhược Hàn cũng biết hành động vừa rồi của hắn không khác gì là vả vào mặt Thánh chủ, bây giờ Thánh chủ tâm giết hắn đã rất nặng, ở lại chỉ thêm rắc rối cho sư phụ, bởi vậy nghe lời sư phụ trước hết rời đi mới là thượng sách.
Khinh Nhược Hàn không hề ngự kiếm nhưng hắn một thân kiếm pháp cũng là trôi chảy như nước, đối với kiếm đạo cũng có thâm sâu nghiên cứu hiểu rõ, mỗi lần vung kiếm lên đều ẩn chứa biến hóa không lường, có thể ở giữa đường biến đổi quỹ đạo chiêu thức, tránh chỗ mạnh mà đánh chỗ yếu, khiến cho Thánh tử nhất thời không làm được gì hắn.
Đặc biệt Khinh Nhược Hàn kiếm khí phát ra tần suất rất cao, có thể thấy được Bích ngọc kiếm đối với hắn bổ trợ có bao nhiêu lớn.
Nếu không phải là được bảo kiếm bổ trợ sức mạnh, Khinh Nhược Hàn nếu như nhiều lần như vậy vung ra kiếm khí, chỉ sợ sớm đã kiệt sức mà bại trận.
Hai người lúc đầu còn đánh ngang tay, nhưng càng đánh về sau Thánh tử sắc mặt càng khó xem, hắn trở nên táo bạo vội vàng, muốn cường công Khinh Nhược Hàn, đáng tiếc Khinh Nhược Hàn tiến thoái có độ, kiếm pháp phòng thủ cũng vô cùng nhanh nhẹn vững vàng khiến cho hắn không hề bị thương.
Mà Thánh tử một lần bất cẩn liền bị Khinh Nhược Hàn một kiếm chém trúng gây ra vết thương nhẹ.
Nhưng vết thương cũng khiến cho Thánh tử càng gấp gáp muốn trả đũa, mà Thánh tử càng gấp gáp lại càng không thể đánh thắng được ung dung như nước Khinh Nhược Hàn.
Cuối cùng Thánh Tử bị Khinh Nhược Hàn vẽ qua ba kiếm, trên người thêm ra ba đạo vết thương hắn lúc này mới triệt để bùng phát.
Thánh Tử nội công thẳng tắp tăng lên, hắn hai cái đại luân bay múa điên cuồng dùng đủ loại chiêu thức cũng phát ra Luân khí đánh tới muốn dùng thương đổi thương.
Quả nhiên hắn điên cuồng tấn công lúc này liền xuất ra hiệu quả, Khinh Nhược Hàn phòng thủ tuy mạnh mẽ nhưng chung quy không phải không có nhược điểm, bị Thánh tử dồn dập tấn công như vậy cuối cùng vẫn là bị công phá.
Trên người hắn cũng bị đại luân cắt ra bốn năm đạo vết thương ngoài da, tuy chỉ là vết thương nhẹ nhưng cũng khiến cho Khinh Nhược Hàn tức giận vô cùng, khuôn mặt bởi vì tức giận mà cũng ửng đỏ lên.
Hắn bắt đầu không màng thương tổn thi triển ra của mình kiếm pháp lấy cứng đối cứng với đối phương, không màng đối phương tấn công cơ nào mạnh mẽ, nếu Thánh tử có thể ở trên người hắn cắt ra một cái vết thương hắn cũng muốn ở trên người Thánh tử cắn xuống một ngụm thịt.
Thánh tử quả nhiên cũng không dám điên cuồng bất chấp tất cả tấn công, cuối cùng vẫn là phải thu binh về phòng ngự, thế trận của hai người lại bị kéo lại cân bằng, sau đó Khinh Nhược Hàn nhanh chóng chiếm thượng phong.
Thánh tử càng đánh càng cảm giác không ổn, cuối cùng đẩy nội lực lên đến đỉnh phong, muốn một chiêu định thắng bại.
Chỉ thấy hắn hai cái đại luân hợp lại làm một, bị hắn ngự khí hướng về phía Khinh Nhược Hàn vung lên một cái, một đạo kinh thiên Luân khí hướng Khinh Nhược Hàn khóa chặt kéo theo khai thiên liệt địa nhanh như chớp chém tới.
Khinh Nhược Hàn biết hắn tránh không được, cũng đẩy nội công tới tận cùng, Ngọc Bích kiếm của hắn đại phát quang hoa, Khinh Nhược Hàn cũng mạnh mẽ chém ra một đạo kiếm khí hướng cái kia to lớn Luân khí của Thánh tử chém tới.
Kiếm khí cùng Luân khí mạnh mẽ va chạm vào nhau, bắt đầu triển khai sức mạnh bắt đầu giảo sát lẫn nhau.
Cuối cùng kiếm khí của Khinh Nhược Hàn mạnh hơn một chút đánh tan Thánh tử Luân khí, hướng về hắn phương hướng tao tới đồng thời nổ tung ra.
Thánh tử bị kiếm khí nổ tung trọng thương, như là diều đứt dây rơi xuống võ đài, nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch đến cực hạn.
Khinh Nhược Hàn ổn định trên người mình khí tức, bước chân dần dần đi tới trước mặt của Thánh tử.
Trọng tài ở một bên căng thẳng nhìn xem hai người. Hai người này ai cũng không dễ đắc tội, nhưng hắn thân làm trọng tài phải hành động theo luật của bọn hắn định ra, không thể tự mình vả mặt mình, nhưng can thiệp vào đối phương sợ bị ghi thù sau đó bị đối phương tiến hành trả thù, vậy thì cái được không bù cái mất.
Trong nháy mắt này, hắn cũng cảm giác làm trọng tài là cỡ nào chuyện khó khăn.
Gặp phải có gia thể có hậu trường người, ra tay cũng không được mà không ra tay cũng không được.
Nhưng hắn trong lòng nhanh chóng lóe lên một cái thông minh ý nghĩ, lát nữa chỉ cần Khinh Nhược Hàn muốn lao tới tấn công Thánh tử, hắn sẽ đứng ra cản trở, nhưng đối phương thấy hắn chưởng mắt một kiếm hoặc một chưởng hướng hắn đánh tới liền không tránh né cũng không ngăn cản, mạnh mẽ chịu một chiêu cũng không chết được, sau đó liền nằm rạp ra đất giả vờ cái gì cũng không biết, liền có thể trốn qua trách nhiệm.
Còn Thánh Tử cùng Khinh Nhược Hàn muốn đánh muốn giết như thế nào, có Hiền Tụ Nghĩa cùng Thánh chủ lo lắng, không đến lượt hắn cái này trọng tài phải nhúng tay.
Quả nhiên giống như hắn suy đoán như vậy, Khinh Nhược Hàn quả thật đối với hắn muốn ngăn cản hành động liền tung một chưởng, trọng tài như diều dứt dây bay ra bên ngoài, còn nôn ra một ngụm máu tươi, sau đó liền ngất.
Khinh Nhược Hàn bước chân tiếp tục đi tới trước mặt Thánh tử, ánh mắt lành lạnh.
Thánh Chủ ở trên đài cao híp mắt lại, trong cơ thể chân khí cổn động. Chỉ cần Khinh Nhược Hàn dám làm ra cái gì mất lí trí hành động, hắn sẽ lập tức tiễn đối phương đi cùng Thánh Tử.
Nhưng Khinh Nhược Hàn cũng không muốn giết Thánh tử, hắn chỉ là muốn mạnh mẽ nhục nhã Thánh tử một phen.
Chỉ thấy hắn chân giơ lên, sau đó hướng Thánh Tử ngực đạp một cái, đạp hắn nằm im trên mặt đất.
Thánh tử vốn đã bị thương, bị Khinh Nhược Hàn hành động này tức đến phát run, một ngụm nghịch huyết không nhịn được liền phun ra.
Thảnh chủ không nhịn nổi nữa tức giận rống to một tiếng xông tới:
“ tiểu tử, ngươi muốn chết!”
Hắn trên tay lập tức xuất hiện hai cái đại luân, so với Thánh tử còn lớn đại luân. Đại luân bị hắn ngự khí điên cuồng xoay quanh, Thánh chủ thân pháp phát động nhanh như chớp muốn lao tới tấn công Khinh Nhược Hàn.
Nhưng đúng lúc này, Hiền Tụ Nghĩa cũng động. Hắn vốn đã thấy rõ tình hình ở đây, nên đối với Thánh chủ để ý vô cùng.
Thánh chủ vừa động, hắn cũng liền động, ngay lập tức chặn trước mặt Thánh chủ, chặn lại đối phương xông tới xu thế.
Thánh chủ tức giận mắng to:
“ Hiền Tụ Nghĩa, các ngươi Vấn Kiếm tông được lắm, lại còn dám làm ra hành động nhục nhã người khác như vậy? uổng cho các ngươi tự xem mình là danh môn chính phái, khí độ các ngươi thường nói đâu? Chỉ là bình thường giao đấu mà thôi, các ngươi lại dám làm nhục Hắc Nhật Tông Thánh Tử của chúng ta như vậy, sau này chúng ta làm sao còn ở trên giang hồ hành tẩu. Ngươi mau tránh ra, nếu không ngươi ta cũng cùng một chỗ đánh!”
Hiền Tụ Nghĩa cười lạnh:
“ ngươi có bản lĩnh đó sao? Nếu có ngươi đã sớm diệt Vấn Kiếm tông chúng ta, đâu phải chờ tới ngày hôm nay!”
Hiền Tụ Nghĩa cùng Thánh chủ khí tức bùng nổ, hai người nội lực điên cuồng ngoại phóng tấn công vào nhau, hướng phía đối phương xông lên, muốn đè ép đối phương.
Nhưng hai người cũng là đối thủ cũ, trước giờ đều không phân thắng bại, lần này nội lực giao đấu là chưa thể trong một thời gian ngắn phân ra thắng bại.
Bên dưới Khinh Nhược Hàn cười lạnh hướng Thánh Tử nói:
“ Thánh tử, ta đã nói rồi. Một người mạnh yếu, không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Ta thời gian này ở trên giang hồ lịch luyện, nếm trải hồng trần, tôi luyện kiếm pháp, còn ngươi chỉ là ở tông môn bế quan tu luyện.
Như vậy nội lực ngươi có thể tiến nhanh, nhưng ngươi khả năng chiến đấu lại bị tụt lại rất nhiều, cuối cùng bại dưới tay ta.
Ta cũng phải cảm ơn đám kia sư đệ của ngươi, đưa ngươi phủng lên tận trời, để ngươi không biết mình rốt cuộc có thật sự được như lời bọn hắn nói hay không, suốt ngày chỉ biết sống trong mơ mộng.
Hôm nay, ta chính thức đánh bại ngươi, kết thúc của chúng ta kì phùng địch thủ thời gian.
Ta nếu có thể đánh bại ngươi một lần, vậy thì lần sau như cũ có thể đánh bại, ngươi sẽ không bao giờ có thể vượt qua ta, mãi mãi sống dưới bóng mờ của ta mà thôi, ha ha ha ha ha!”
Nói xong Khinh Nhược Hàn điên cuồng cười to, một chân đá vào ngực của Thánh tử khiến hắn một ngụm nghịch khí xông lên, lập tức ngất đi.
Khinh Nhược Hàn làm xong mọi thứ, phong khinh vân đạm đút kiếm vào bao.
Hiền Tụ Nghĩa liếc mắt nhìn hắn nói:
“ Hàn nhi, ngươi đi trước, ở đây để sư phụ lo!”
“ vâng, sư phụ!”
trang bức xong không chạy là đồ ngốc. Khinh Nhược Hàn cũng biết hành động vừa rồi của hắn không khác gì là vả vào mặt Thánh chủ, bây giờ Thánh chủ tâm giết hắn đã rất nặng, ở lại chỉ thêm rắc rối cho sư phụ, bởi vậy nghe lời sư phụ trước hết rời đi mới là thượng sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.