Chương 511: Vây công Hiền Tụ Nghĩa
duatop1001
26/02/2019
Triệu Vô Cực cũng không dùng cái gì võ công chỉ là đơn thuần dựa vào cơ sở trảo pháp cùng tốc độ nhanh đến kinh người của mình bắt đầu bao vây lấy Hiền Tụ Nghĩa đánh lên.
Hiền Tụ Nghĩa cũng không hề chậm một chút nào, múa ra từng đạo tàn ảnh đối ứng Triệu Vô Cực.
Keng!
Kiếm của hắn chém lên mu bàn tay của Triệu Vô Cực, tuy kiếm cương xé nát được Triệu Vô Cực cương khí hộ thể nhưng nó cũng bị hao mòn đi không ít, sau đó một kiếm xẹt qua tay hắn.
Đáng tiếc trên tay của Triệu Vô Cực có bao tay phòng hộ, một kiếm này liền chỉ tóe lên mấy đóa hỏa hoa sau đó liền không làm ra được bất kì cái gì tác dụng.
Triệu Vô Cực một trảo thẳng hướng Hiền Tụ Nghĩa đầu phương hướng trảo tới, trên tay trảo kình xé ra từng đạo tiếng xé gió.
Hiền Tụ Nghĩa lắc đầu một cái lại né tránh thành công, thuận kiếm ở trên người hắn đâm ra một cái vết thương.
Triệu Vô Cực vết thương không sâu nhưng rất nhanh liền chảy máu ra.
Hắn nhíu mày, kiếm của đối phương là bảo kiếm, nội lực cũng đủ thâm hậu, cương khí hộ thể của hắn chỉ có thể giảm bớt mà không thể nào hoàn toàn phòng thủ được đối phương tấn công.
Âm hậu nhìn thấy Triệu Vô Cực bị thương, nàng liền biết không thể để đối phương một mình chiến đấu, lập tức gia nhập vòng chiến.
Ba người phong cách chiến đấu liền biến thành cận thân tác chiến loại hình.
Âm hậu trên tay hai cái Cực ma trường công phòng nhất thủ.
Vừa có thể dùng để phòng ngự lại vừa có thể dùng để tấn công, khiến cho Hiền Tụ Nghĩa trở nên bó tay bó chân, trong nhất thời rơi vào thế hạ phong.
Hai tay khó địch bốn tay, Hiền Tụ Nghĩa lúc này một thân kiếm pháp tuy tinh diệu nhưng cũng khó có thể đối mặt được với Triệu Vô Cực tốc độ nhanh chóng cùng Âm hậu liên miên không dứt lại vô cùng Âm hiểm thế công.
Xoẹt!
Lại một lần nữa, Triệu Vô Cực bị Hiền Tụ Nghĩa cắt một kiếm.
Lần này là ở xương sườn hắn vị trí, một đạo khá dài vết cắt khiến máu tươi đổ ra chảy ướt cả áo của hắn.
Triệu Vô Cực tuy bị thương, nhưng sắc mặt không chút nao núng cùng thay đổi, tiếp tục cùng đối phương đại chiến.
Triệu Vô Cực bị thương vẫn là rất đau, trong lòng hắn cũng có một cỗ hỏa khí, nhưng vì đại cục hắn phải nhịn xuống.
Triệu Vô Cực tuy da dày thịt béo, nhưng bị thương vẫn rất là đau, việc này cũng khiến hắn tức giận vô cùng
Bởi vậy hắn tuy bị thương nhưng tốc độ tấn công không giảm ngược lại tăng lên, khiến cho Hiền Tụ Nghĩa áp lực càng ngày càng lớn.
Hiền Tụ Nghĩa trái đánh phải đỡ, giữa ba người kiếm khí thỉnh thoảng bay loạn.
Nhưng cả ba đều là đỉnh phong cao thủ, đối với những kiếm khí này lúc là đánh nát lúc là né tránh, không hề có một ai trực tiếp bị trúng kiếm khí của đối phương.
Âm hậu tuy thấy Triệu Vô Cực hai lần không cẩn thận bị thương, có chút ngoài ý muốn, trong lòng cười lạnh:
“ đỉnh phong trung kì vẫn là đỉnh phong trung kì, gặp may một chút có chúng a giúp ngươi làm phân tâm Kiến Đức đại sư mới có thể tung ra sức mạnh khủng khiếp một chưởng kia, nhưng ngươi cũng không có gì hơn cái này, tốc độ xuất thủ cùng tốc độ né tránh đều so với chúng ta chậm, ở cùng cảnh giới tuy là thiên kiêu cấp bậc nhân vật nhưng đối phó với chúng ta đám này đỉnh phong viên mãn cường giả vẫn là có chút thiếu, xem ra trận đấu cuối cùng sẽ không quá khó khăn a!”
Xoẹt!
Nàng vừa nghĩ xong, Triệu Vô Cực dưới đùi lại trúng thêm một kiếm, máu tươi thấm ướt cả quần dài của hắn, khiến cho Triệu Vô Cực trông thê thảm vô cùng, gần giống như một cái huyết nhân.
Hiền Tụ Nghĩa ẩn ẩn cảm giác được không đúng.
Nãy giờ hắn cũng dùng ra mấy lần kiếm khí nhưng đều bị bọn hắn hoặc đỡ hoặc đón được.
Nhưng Triệu Vô Cực lại không hề dùng thứ gì khác ngoài cơ sở trảo pháp hướng hắn đánh, chiêu thức đơn giản không có cái gì biến số quá lớn, đều theo một loại lộ tuyến tấn công khiến hắn tránh né trở nên dễ dàng vô cùng, bởi vậy Hiền Tụ Nghĩa áp lực được đại lượng giảm bớt.
Nhưng càng như vậy hắn lại càng có cảm giác bất an.
Triệu Vô Cực thực lực theo hắn thấy hoàn toàn không phải chỉ có điểm ấy, hắn rốt cuộc đang định làm gì?
Hắn đang che giấu thứ gì?
Hơi thất thần suy nghĩ một cái, Hiền Tụ Nghĩa vừa tránh né một trảo nhanh như chớp của Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực bỗng nhiên giữa đường cứng rắn ngưng lại sau đó tay hắn hoa một cái, lập tức biến chiêu.
Xoẹt!
Trên cánh tay của hắn bị Triệu Vô Cực một phát bắt được kéo xuống, cương khí hộ thể cũng không thể cản nổi trảo của hắn, bị hắn bạo lực xé nát.
Kèm theo bị xé nát còn có áo của hắn cùng huyết nhục.
Trên tay của Hiền Tụ Nghĩa lập tức bị Triệu Vô Cực để lại ba đạo huyết trảo, vết thương không quá sâu nhưng máu tươi đã bắt đầu theo đó thẩm thấu đi ra.
Hiền Tụ Nghĩa sắc mặt ngưng trọng vô cùng.
Tên Triệu Vô Cực này vậy mà đã hiểu được biến chiêu, hắn tuy vẫn chỉ là sử dụng động tác vô cùng đơn giản, nhưng đã biết thuận theo Hiền Tụ Nghĩa né tránh mà đánh ra chiêu thức sao cho phù hợp, quả thật là tiến bộ vô cùng nhanh chóng.
Từ nãy đến giờ bọn hắn giao thủ trên trăm chiêu, nhưng tốc độ của mỗi người vô cùng nhanh chóng, thời gian thực ra cũng không dài.
Vậy mà hắn có thể trong thời gian ngắn như vậy tự lĩnh ngộ ra làm như thế nào để biến chiêu để có thể theo kịp thân pháp của bản thân, quả thật đủ kinh dị.
Tên này ngộ tính, quả thật không tầm thường một chút nào.
Triệu Vô Cực đúng thật là đang ở trong chiến đấu bắt đầu theo kịp tốc độ thân pháp cùng phản xạ của đối phương, tuy bị thương, nhưng vết thương không làm cho hắn yếu đi ngược lại khiến cho hắn càng trở nên hưng phấn.
Nhưng hưng phấn về phần hưng phấn, Triệu Vô Cực vẫn là theo như kế hoạch làm việc, hắn một chưởng đánh lùi Hiền Tụ Nghĩa hướng Âm hậu nói:
“ giúp ta chặn hắn, ta ăn chữa thương đan dược!”
Triệu Vô Cực nói xong lập tức lấy ra chữa thương đan dược, bỏ vào miệng.
Hiền Tụ Nghĩa không dám đuổi tới, bởi vì Âm hậu đã xuất hiện trước mặt hắn dồn lực tấn công liên tục.
Triệu Vô Cực chỉ là lùi lại ổn định thương thế một chút mà thôi, nàng tuy có tâm muốn lợi dụng hắn, nhưng lúc này ít nhất hai người còn là trên danh nghĩa đồng minh, chặn giúp đối phương một chút cũng không có gì.
Hơn nữa Triệu Vô Cực đánh giá ở trong lòng nàng đã bắt đầu giảm xuống, nàng cảm thấy hắn không nguy hiểm như nàng nghĩ vậy.
Triệu Vô Cực ăn xong đan dược, đan dược vừa vào miệng lập tức hóa thành một cỗ nước ấm đi khắp cơ thể của hắn,bổ sung hắn tiêu hao.
Triệu Vô Cực không nói hai lời lập tức trở lại vòng chiến.
Lần này trở lại, Triệu Vô Cực tấn công càng thêm hung hãn, không mấy cố kị.
Hắn chính là muốn dùng thương đổi thương, cho dù Hiền Tụ Nghĩa đánh ra trên người hắn một vết kiếm, hắn cũng phải ở trên người đối phương vỗ vào một chưởng
Xoẹt Xoẹt xoẹt!
Triệu Vô Cực liên tục trúng ba kiếm, mái tươi ở ngực hông cùng đùi của hắn mở ra, máu tui phun trào mà lên.
Ầm!
Triệu Vô Cực lần này tay nhanh mắt lẹ, thành công ở trước lúc Hiền Tụ Nghĩa vừa đánh ra chiêu thức, lực cũ vừa dứt lực mới chưa sinh đánh cho hắn một chưởng vào ngực phải.
Vốn hắn chính là nhắm vào tim vị trí, nhưng Hiền Tụ Nghĩa đã né ra vị trí hiểm yếu, cuối cùng bị hắn đánh trúng ngực phải.
Hiền Tụ Nghĩa bay ngược mà ra, khóe miệng tràn ra máu tươi, ánh mắt tức giận nhìn về phía Triệu Vô Cực.
Nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, Âm hậu sát chiêu đã ập tới.
Cực Nhạc Ma Công - Đại cực luân chuyển chưởng!
Ầm!
Một cái Cực ma trường to lớn hiện lên, liên tục xoay tròn hướng về Hiền Tụ Nghĩa xông tới.
Đại cực luân chuyển chưởng cuốn lên một lượng lớn cuồng phong, thanh thế vô cùng hạo đại cuốn tới, như là muốn đem Hiền Tụ Nghĩa thôn phệ hài cốt không còn.
Hiền Tụ Nghĩa vội vàng uốn người một cái, hai tay cầm lấy chuôi kiếm trong cơ thể nội lực điên cuồng vận chuyển, một kiếm bổ xuống rống to:
“ Thanh phong kiếm pháp - Phong sát kiếm!”
Xoẹt! Ầm!
Một đạo bán nguyệt hình kiếm trảm từ trên thân kiếm toát ra hướng Đại cực luân chuyển chưởng phóng tới, từ trên cao thẳng bổ xuống Đại cực luân chuyển chưởng.
Trong nháy mắt hai đạo kinh khủng nội lực va chạm vào nhau phát ra ghê người âm thanh xẹt xẹt, sau đó cả hai đồng thời nổ tung lên.
Âm hậu thân hình như là mị ảnh từ đằng vụ nổ xông ra, nàng huóng Hiền Tụ Nghĩa chỉ tay một cái:
Cực Nhạc Ma Công - ma khí quấn thân!”
Hiền Tụ Nghĩa sắc mặt trầm xuống, hắn lúc này cảm giác được quanh cơ thể mình một cỗ trói buộc chi lực khiến tốc độ xuất kiếm cùng thân pháp của hắn chậm đi.
Lúc nãy nếu hắn tốc độ có thể miễn cưỡng cùng hai người đánh, vậy thì bây giờ nếu lại đánh, hắn chỉ có thể bại mà thôi.
Hiền Tụ Nghĩa cũng không hề chậm một chút nào, múa ra từng đạo tàn ảnh đối ứng Triệu Vô Cực.
Keng!
Kiếm của hắn chém lên mu bàn tay của Triệu Vô Cực, tuy kiếm cương xé nát được Triệu Vô Cực cương khí hộ thể nhưng nó cũng bị hao mòn đi không ít, sau đó một kiếm xẹt qua tay hắn.
Đáng tiếc trên tay của Triệu Vô Cực có bao tay phòng hộ, một kiếm này liền chỉ tóe lên mấy đóa hỏa hoa sau đó liền không làm ra được bất kì cái gì tác dụng.
Triệu Vô Cực một trảo thẳng hướng Hiền Tụ Nghĩa đầu phương hướng trảo tới, trên tay trảo kình xé ra từng đạo tiếng xé gió.
Hiền Tụ Nghĩa lắc đầu một cái lại né tránh thành công, thuận kiếm ở trên người hắn đâm ra một cái vết thương.
Triệu Vô Cực vết thương không sâu nhưng rất nhanh liền chảy máu ra.
Hắn nhíu mày, kiếm của đối phương là bảo kiếm, nội lực cũng đủ thâm hậu, cương khí hộ thể của hắn chỉ có thể giảm bớt mà không thể nào hoàn toàn phòng thủ được đối phương tấn công.
Âm hậu nhìn thấy Triệu Vô Cực bị thương, nàng liền biết không thể để đối phương một mình chiến đấu, lập tức gia nhập vòng chiến.
Ba người phong cách chiến đấu liền biến thành cận thân tác chiến loại hình.
Âm hậu trên tay hai cái Cực ma trường công phòng nhất thủ.
Vừa có thể dùng để phòng ngự lại vừa có thể dùng để tấn công, khiến cho Hiền Tụ Nghĩa trở nên bó tay bó chân, trong nhất thời rơi vào thế hạ phong.
Hai tay khó địch bốn tay, Hiền Tụ Nghĩa lúc này một thân kiếm pháp tuy tinh diệu nhưng cũng khó có thể đối mặt được với Triệu Vô Cực tốc độ nhanh chóng cùng Âm hậu liên miên không dứt lại vô cùng Âm hiểm thế công.
Xoẹt!
Lại một lần nữa, Triệu Vô Cực bị Hiền Tụ Nghĩa cắt một kiếm.
Lần này là ở xương sườn hắn vị trí, một đạo khá dài vết cắt khiến máu tươi đổ ra chảy ướt cả áo của hắn.
Triệu Vô Cực tuy bị thương, nhưng sắc mặt không chút nao núng cùng thay đổi, tiếp tục cùng đối phương đại chiến.
Triệu Vô Cực bị thương vẫn là rất đau, trong lòng hắn cũng có một cỗ hỏa khí, nhưng vì đại cục hắn phải nhịn xuống.
Triệu Vô Cực tuy da dày thịt béo, nhưng bị thương vẫn rất là đau, việc này cũng khiến hắn tức giận vô cùng
Bởi vậy hắn tuy bị thương nhưng tốc độ tấn công không giảm ngược lại tăng lên, khiến cho Hiền Tụ Nghĩa áp lực càng ngày càng lớn.
Hiền Tụ Nghĩa trái đánh phải đỡ, giữa ba người kiếm khí thỉnh thoảng bay loạn.
Nhưng cả ba đều là đỉnh phong cao thủ, đối với những kiếm khí này lúc là đánh nát lúc là né tránh, không hề có một ai trực tiếp bị trúng kiếm khí của đối phương.
Âm hậu tuy thấy Triệu Vô Cực hai lần không cẩn thận bị thương, có chút ngoài ý muốn, trong lòng cười lạnh:
“ đỉnh phong trung kì vẫn là đỉnh phong trung kì, gặp may một chút có chúng a giúp ngươi làm phân tâm Kiến Đức đại sư mới có thể tung ra sức mạnh khủng khiếp một chưởng kia, nhưng ngươi cũng không có gì hơn cái này, tốc độ xuất thủ cùng tốc độ né tránh đều so với chúng ta chậm, ở cùng cảnh giới tuy là thiên kiêu cấp bậc nhân vật nhưng đối phó với chúng ta đám này đỉnh phong viên mãn cường giả vẫn là có chút thiếu, xem ra trận đấu cuối cùng sẽ không quá khó khăn a!”
Xoẹt!
Nàng vừa nghĩ xong, Triệu Vô Cực dưới đùi lại trúng thêm một kiếm, máu tươi thấm ướt cả quần dài của hắn, khiến cho Triệu Vô Cực trông thê thảm vô cùng, gần giống như một cái huyết nhân.
Hiền Tụ Nghĩa ẩn ẩn cảm giác được không đúng.
Nãy giờ hắn cũng dùng ra mấy lần kiếm khí nhưng đều bị bọn hắn hoặc đỡ hoặc đón được.
Nhưng Triệu Vô Cực lại không hề dùng thứ gì khác ngoài cơ sở trảo pháp hướng hắn đánh, chiêu thức đơn giản không có cái gì biến số quá lớn, đều theo một loại lộ tuyến tấn công khiến hắn tránh né trở nên dễ dàng vô cùng, bởi vậy Hiền Tụ Nghĩa áp lực được đại lượng giảm bớt.
Nhưng càng như vậy hắn lại càng có cảm giác bất an.
Triệu Vô Cực thực lực theo hắn thấy hoàn toàn không phải chỉ có điểm ấy, hắn rốt cuộc đang định làm gì?
Hắn đang che giấu thứ gì?
Hơi thất thần suy nghĩ một cái, Hiền Tụ Nghĩa vừa tránh né một trảo nhanh như chớp của Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực bỗng nhiên giữa đường cứng rắn ngưng lại sau đó tay hắn hoa một cái, lập tức biến chiêu.
Xoẹt!
Trên cánh tay của hắn bị Triệu Vô Cực một phát bắt được kéo xuống, cương khí hộ thể cũng không thể cản nổi trảo của hắn, bị hắn bạo lực xé nát.
Kèm theo bị xé nát còn có áo của hắn cùng huyết nhục.
Trên tay của Hiền Tụ Nghĩa lập tức bị Triệu Vô Cực để lại ba đạo huyết trảo, vết thương không quá sâu nhưng máu tươi đã bắt đầu theo đó thẩm thấu đi ra.
Hiền Tụ Nghĩa sắc mặt ngưng trọng vô cùng.
Tên Triệu Vô Cực này vậy mà đã hiểu được biến chiêu, hắn tuy vẫn chỉ là sử dụng động tác vô cùng đơn giản, nhưng đã biết thuận theo Hiền Tụ Nghĩa né tránh mà đánh ra chiêu thức sao cho phù hợp, quả thật là tiến bộ vô cùng nhanh chóng.
Từ nãy đến giờ bọn hắn giao thủ trên trăm chiêu, nhưng tốc độ của mỗi người vô cùng nhanh chóng, thời gian thực ra cũng không dài.
Vậy mà hắn có thể trong thời gian ngắn như vậy tự lĩnh ngộ ra làm như thế nào để biến chiêu để có thể theo kịp thân pháp của bản thân, quả thật đủ kinh dị.
Tên này ngộ tính, quả thật không tầm thường một chút nào.
Triệu Vô Cực đúng thật là đang ở trong chiến đấu bắt đầu theo kịp tốc độ thân pháp cùng phản xạ của đối phương, tuy bị thương, nhưng vết thương không làm cho hắn yếu đi ngược lại khiến cho hắn càng trở nên hưng phấn.
Nhưng hưng phấn về phần hưng phấn, Triệu Vô Cực vẫn là theo như kế hoạch làm việc, hắn một chưởng đánh lùi Hiền Tụ Nghĩa hướng Âm hậu nói:
“ giúp ta chặn hắn, ta ăn chữa thương đan dược!”
Triệu Vô Cực nói xong lập tức lấy ra chữa thương đan dược, bỏ vào miệng.
Hiền Tụ Nghĩa không dám đuổi tới, bởi vì Âm hậu đã xuất hiện trước mặt hắn dồn lực tấn công liên tục.
Triệu Vô Cực chỉ là lùi lại ổn định thương thế một chút mà thôi, nàng tuy có tâm muốn lợi dụng hắn, nhưng lúc này ít nhất hai người còn là trên danh nghĩa đồng minh, chặn giúp đối phương một chút cũng không có gì.
Hơn nữa Triệu Vô Cực đánh giá ở trong lòng nàng đã bắt đầu giảm xuống, nàng cảm thấy hắn không nguy hiểm như nàng nghĩ vậy.
Triệu Vô Cực ăn xong đan dược, đan dược vừa vào miệng lập tức hóa thành một cỗ nước ấm đi khắp cơ thể của hắn,bổ sung hắn tiêu hao.
Triệu Vô Cực không nói hai lời lập tức trở lại vòng chiến.
Lần này trở lại, Triệu Vô Cực tấn công càng thêm hung hãn, không mấy cố kị.
Hắn chính là muốn dùng thương đổi thương, cho dù Hiền Tụ Nghĩa đánh ra trên người hắn một vết kiếm, hắn cũng phải ở trên người đối phương vỗ vào một chưởng
Xoẹt Xoẹt xoẹt!
Triệu Vô Cực liên tục trúng ba kiếm, mái tươi ở ngực hông cùng đùi của hắn mở ra, máu tui phun trào mà lên.
Ầm!
Triệu Vô Cực lần này tay nhanh mắt lẹ, thành công ở trước lúc Hiền Tụ Nghĩa vừa đánh ra chiêu thức, lực cũ vừa dứt lực mới chưa sinh đánh cho hắn một chưởng vào ngực phải.
Vốn hắn chính là nhắm vào tim vị trí, nhưng Hiền Tụ Nghĩa đã né ra vị trí hiểm yếu, cuối cùng bị hắn đánh trúng ngực phải.
Hiền Tụ Nghĩa bay ngược mà ra, khóe miệng tràn ra máu tươi, ánh mắt tức giận nhìn về phía Triệu Vô Cực.
Nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, Âm hậu sát chiêu đã ập tới.
Cực Nhạc Ma Công - Đại cực luân chuyển chưởng!
Ầm!
Một cái Cực ma trường to lớn hiện lên, liên tục xoay tròn hướng về Hiền Tụ Nghĩa xông tới.
Đại cực luân chuyển chưởng cuốn lên một lượng lớn cuồng phong, thanh thế vô cùng hạo đại cuốn tới, như là muốn đem Hiền Tụ Nghĩa thôn phệ hài cốt không còn.
Hiền Tụ Nghĩa vội vàng uốn người một cái, hai tay cầm lấy chuôi kiếm trong cơ thể nội lực điên cuồng vận chuyển, một kiếm bổ xuống rống to:
“ Thanh phong kiếm pháp - Phong sát kiếm!”
Xoẹt! Ầm!
Một đạo bán nguyệt hình kiếm trảm từ trên thân kiếm toát ra hướng Đại cực luân chuyển chưởng phóng tới, từ trên cao thẳng bổ xuống Đại cực luân chuyển chưởng.
Trong nháy mắt hai đạo kinh khủng nội lực va chạm vào nhau phát ra ghê người âm thanh xẹt xẹt, sau đó cả hai đồng thời nổ tung lên.
Âm hậu thân hình như là mị ảnh từ đằng vụ nổ xông ra, nàng huóng Hiền Tụ Nghĩa chỉ tay một cái:
Cực Nhạc Ma Công - ma khí quấn thân!”
Hiền Tụ Nghĩa sắc mặt trầm xuống, hắn lúc này cảm giác được quanh cơ thể mình một cỗ trói buộc chi lực khiến tốc độ xuất kiếm cùng thân pháp của hắn chậm đi.
Lúc nãy nếu hắn tốc độ có thể miễn cưỡng cùng hai người đánh, vậy thì bây giờ nếu lại đánh, hắn chỉ có thể bại mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.