Chương 90: Cảnh sát tới! (1)
Bất Hạp Thuỵ
04/09/2020
Lâm Lập Phong theo Liên Hân qua đi, kết quả vừa đến trước tòa nhà 9 đã
bị cảnh sát nghiêm túc mà ngăn cản, nói là cảnh sát đặc nhiệm phá án,
chỉ cho sinh viên điều hương chuyên nghiệp vào trong.
Liên Hân hướng hắn vẫy vẫy tay, cùng đồng học đi vào.
Tất cả là 80 người bao gồm sinh viên và giảng viên ở trong phòng học, cảnh sát đứng trêи bục giảng, ở cửa có hai nữ cảnh sát đang nói chuyện, Liên Hân cùng đồng học ngồi chung, bởi vì tò mò, cô không né tránh ngồi chung với mọi người.
“Rốt cuộc sao lại thế này a, nói cho rõ ràng.” Một nữ sinh hỏi.
“Mình mới vừa phát giọng nói qua a, cậu không click mở nghe sao?”
“Mình không thích nghe giọng nói, cậu nói thẳng đi.”
“Bảo sao mỗi lần tôi gửi giọng nói, cậu cũng chỉ trả lời 'ừ ờ' thì ra là căn bản không nghe! Nhân tính ở đâu?”
“Ai nha ai bảo cậu nói quá dài, nhanh lên vào chủ đề chính luôn đi!”
“Haiz… Chuyện Nghiêm Xu mất tích cậu biết không?”
“Mất tích? Cậu ấy không phải là trốn học sao? Tính tiểu thư ấy mà.”
“Không phải, cậu ấy hơn mười ngày không đi học, lại không được người nhà quản lí, trước kia đi học liền nhìn mặt mọi người, cho nên ai cũng đều không ý thức được, khả năng là cậu ấy thường xuyên tùy hứng chạy loạn, cho nên người nhà cũng là hậu tri hậu giác*. Sau đó… hạ giọng: “Nghe nói có thể là liên quan đến vụ án giết người liên hoàn gần đây…”
*Hậu tri hậu giác: là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.
“Oaaa!!”
“Không thể nào…”
“Nạn nhân là nữ sinh và trẻ con.”
“Y ——! Sợ hãi!”
“Cậu yên tâm, mình chắc chắn cậu sẽ an toàn, nghe nói hung thủ chỉ giết mỹ nữ không giết xấu nữ.”
“Ăn cứt mũi nè!!”
“Nếu muốn chết thì tiếp tục nói a.”
“Sau đó lần cuối cùng cậu ta xuất hiện là ở trường học, liền đem chúng ta tập trung để hỏi chuyện, bất quá điểm kỳ quái chính là… Giảng viên đặc biệt của chúng ta, Lý Ngư, là bị một đám cảnh phục bao quanh đem mang đi hỏi chuyện, đãi ngộ đặc biệt.”
“Lý Ngư? Thầy ấy rất ít tới trường học a, điểm chuyên cần rất thấp.”
“Không thể nào, thần tượng của mìnhhhh!”
Liên Hân giật mình, nghĩ đến ngày đó ở thang máy, hành động kỳ quái của vị giáo sư này.
Không chớp mắt mà nhìn chằm chằm mình… Giống như rêu phong.
Trừ bỏ mới lần đầu im như ve sầu mùa đông, lúc sau trong phòng học dần dần sinh động lên, còn có nhóm lấy ra bài tây đánh bài ăn tiền.
Một nữ sinh ngồi bên cạnh ngửi ngửi ở trêи người Liên Hân: “Liên Hân, trêи người của cậu là nước hoa hay là mùi thơm của cơ thể vậy? Thơm lắm a.”
Rồi sau đó một nhóm nữ sinh thậm chí nam sinh đều vây quanh Liên Hân mà ngửi ngửi.
Liên Hân cứng đờ:…
“Mùi thơm của cơ thể đi, ngửi không ra thành phần.”
“Thật đặc biệt.”
“Lấy khứu giác chuyên nghiệp của mình phán đoán, mùi này ít nhất có thể tách ra đến trăm loại hương vị mới mẻ độc đáo.”
“Là đến từ tuyến mồ hôi hay là dưới lớp da a?” Ngửi ngửi ngửi.
Liên Hân: Ách…
“A, cảm thấy yêu đời ghê…”
Ngoài cửa lại tiến vào thêm vài người, là nhóm người lúc trước bị kêu đi căn phòng bên cạnh hỏi chuyện đã trở lại, sau khi ngồi xuống lại phát ra tiếng xôn xao, một đám bát quái thò lại gần tìm hiểu dài ngắn.
Người nọ mồm mép thực mau, huyên thuyên, nhưng là mỗi lần nói vài câu liền phải lặp lại một lần “Anh cảnh sát kia siêu đẹp trai a!”
Toàn bộ giảng viên bao gồm thầy Đổng đều đã trở lại, sau khi tiến vào ngồi ở phía trước nhìn một đám học sinh tràn đầy sức sống, kiên nhẫn mà chờ, hắn chú ý tới Liên Hân, hướng cô cười cười.
Liên Hân gật đầu đáp lễ.
Cô cùng đồng học từng người bị kêu đi vào phòng bên cạnh, cửa răng rắc đóng lại, Liên Hân nhìn đến Kỳ Việt ngồi ở bàn đối diện, cùng với một người cảnh sát xa lạ.
Hai cái mũ cảnh sát phân hàm đặt lên bàn, ngôi sao bạc phản xạ ánh sáng nhạt, mặc dù không phải phòng thẩm vấn, nhóm cảnh sát rải rác cũng không thể che đậy sự trang nghiêm.
Liên Hân mắt tròn trợn to, nhìn về phía Kỳ Việt.
Kỳ Việt vai rộng, sống lưng thẳng thắn, nghiêm túc nhìn mặt Liên Hân, khóe môi hơi nhấp nhấp.
Trong lòng Liên Hân cũng hiểu rõ mà không nói ra, khóe miệng hơi nhếch.
Một vị cảnh sát khác hướng Liên Hân gật gật đầu: “Vị đồng học, mời ngồi.”
Hắn dò hỏi một chút về tin tức của Nghiêm Xu, bởi vì Liên Hân không xếp lớp, căn bản không quen biết cô ấy, khả năng cung cấp tin tức có hạn, đơn giản chính là nỗ lực nghĩ nghĩ một chút về mối quan hệ giữa các giáo sư cùng với bạn học, còn có sau khi tan học, cảnh vật linh tinh xung quanh.
Trong lúc Kỳ Việt còn chưa hỏi, chỉ là lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt có thể nói không chút cẩu thả, kín kẽ, nhịp nhàng ăn khớp.
“Không có gì đặc biệt.” Liên Hân lải nhải nói một đống, chính mình cũng cảm thấy không có tin tức đáng giá, lắc đầu.
Cô làm bộ vô tình mà liếc Kỳ Việt, ánh mắt vừa chạm, trong lòng nhảy dựng, có chút khẩn trương lại nhanh chóng mà cúi đầu.
“Tôi có thể xem qua một chút ảnh trong điện thoại của bạn?” Cảnh sát đặt câu hỏi.
“Được.” Liên Hân đem ghế đến gần, tay gác trêи bàn, cúi đầu nhìn mấy chục bức ảnh, có người, có hoàn cảnh, có đồ vật.
Nhờ có mũ trêи bàn che đậy, một bàn tay từ bên cạnh mũ vòng qua đi, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm được tay Kỳ Việt, rồi sau đó nhẹ nhàng mà bắt lấy ngón tay thon dài có lực của hắn.
Ngón tay màu da nam tính bị đầu ngón tay trắng nõn của nữ nhân trêu cợt.
Lông mi hắn đáp xuống dưới.
Bàn tay to rộng bỗng nhiên đem tay Liên Hân bao lại.
Hắn ở trêи mu bàn tay cô nhẹ nhàng gõ gõ, ý bảo Liên Hân nghiêm túc nhìn ảnh chụp.
Liên Hân cười cười, nghiêm túc phân biệt, nhưng là những người này cô một người đều không quen biết, hẳn là thấy cũng chưa gặp qua, cảnh cùng vật cũng không hề quen thuộc, Liên Hân lắc đầu: “Chưa thấy qua.”
“Tốt, cảm ơn, em có thể đi rồi, mấy ngày nay đừng rời khỏi Án thị, nếu như có việc cần, có lẽ sẽ yêu cầu phối hợp.” Cảnh sát thẩm vấn xong.
Liên Hân đứng lên, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua Kỳ Việt, hắn đoan đoan chính chính cúi đầu ngồi.
Liên Hân chu lên miệng, mỗi bước đi lưu luyến mà hướng về phía cửa.
“Xin chờ một lát.” Kỳ Việt bỗng nhiên nói.
Liên Hân hướng hắn vẫy vẫy tay, cùng đồng học đi vào.
Tất cả là 80 người bao gồm sinh viên và giảng viên ở trong phòng học, cảnh sát đứng trêи bục giảng, ở cửa có hai nữ cảnh sát đang nói chuyện, Liên Hân cùng đồng học ngồi chung, bởi vì tò mò, cô không né tránh ngồi chung với mọi người.
“Rốt cuộc sao lại thế này a, nói cho rõ ràng.” Một nữ sinh hỏi.
“Mình mới vừa phát giọng nói qua a, cậu không click mở nghe sao?”
“Mình không thích nghe giọng nói, cậu nói thẳng đi.”
“Bảo sao mỗi lần tôi gửi giọng nói, cậu cũng chỉ trả lời 'ừ ờ' thì ra là căn bản không nghe! Nhân tính ở đâu?”
“Ai nha ai bảo cậu nói quá dài, nhanh lên vào chủ đề chính luôn đi!”
“Haiz… Chuyện Nghiêm Xu mất tích cậu biết không?”
“Mất tích? Cậu ấy không phải là trốn học sao? Tính tiểu thư ấy mà.”
“Không phải, cậu ấy hơn mười ngày không đi học, lại không được người nhà quản lí, trước kia đi học liền nhìn mặt mọi người, cho nên ai cũng đều không ý thức được, khả năng là cậu ấy thường xuyên tùy hứng chạy loạn, cho nên người nhà cũng là hậu tri hậu giác*. Sau đó… hạ giọng: “Nghe nói có thể là liên quan đến vụ án giết người liên hoàn gần đây…”
*Hậu tri hậu giác: là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.
“Oaaa!!”
“Không thể nào…”
“Nạn nhân là nữ sinh và trẻ con.”
“Y ——! Sợ hãi!”
“Cậu yên tâm, mình chắc chắn cậu sẽ an toàn, nghe nói hung thủ chỉ giết mỹ nữ không giết xấu nữ.”
“Ăn cứt mũi nè!!”
“Nếu muốn chết thì tiếp tục nói a.”
“Sau đó lần cuối cùng cậu ta xuất hiện là ở trường học, liền đem chúng ta tập trung để hỏi chuyện, bất quá điểm kỳ quái chính là… Giảng viên đặc biệt của chúng ta, Lý Ngư, là bị một đám cảnh phục bao quanh đem mang đi hỏi chuyện, đãi ngộ đặc biệt.”
“Lý Ngư? Thầy ấy rất ít tới trường học a, điểm chuyên cần rất thấp.”
“Không thể nào, thần tượng của mìnhhhh!”
Liên Hân giật mình, nghĩ đến ngày đó ở thang máy, hành động kỳ quái của vị giáo sư này.
Không chớp mắt mà nhìn chằm chằm mình… Giống như rêu phong.
Trừ bỏ mới lần đầu im như ve sầu mùa đông, lúc sau trong phòng học dần dần sinh động lên, còn có nhóm lấy ra bài tây đánh bài ăn tiền.
Một nữ sinh ngồi bên cạnh ngửi ngửi ở trêи người Liên Hân: “Liên Hân, trêи người của cậu là nước hoa hay là mùi thơm của cơ thể vậy? Thơm lắm a.”
Rồi sau đó một nhóm nữ sinh thậm chí nam sinh đều vây quanh Liên Hân mà ngửi ngửi.
Liên Hân cứng đờ:…
“Mùi thơm của cơ thể đi, ngửi không ra thành phần.”
“Thật đặc biệt.”
“Lấy khứu giác chuyên nghiệp của mình phán đoán, mùi này ít nhất có thể tách ra đến trăm loại hương vị mới mẻ độc đáo.”
“Là đến từ tuyến mồ hôi hay là dưới lớp da a?” Ngửi ngửi ngửi.
Liên Hân: Ách…
“A, cảm thấy yêu đời ghê…”
Ngoài cửa lại tiến vào thêm vài người, là nhóm người lúc trước bị kêu đi căn phòng bên cạnh hỏi chuyện đã trở lại, sau khi ngồi xuống lại phát ra tiếng xôn xao, một đám bát quái thò lại gần tìm hiểu dài ngắn.
Người nọ mồm mép thực mau, huyên thuyên, nhưng là mỗi lần nói vài câu liền phải lặp lại một lần “Anh cảnh sát kia siêu đẹp trai a!”
Toàn bộ giảng viên bao gồm thầy Đổng đều đã trở lại, sau khi tiến vào ngồi ở phía trước nhìn một đám học sinh tràn đầy sức sống, kiên nhẫn mà chờ, hắn chú ý tới Liên Hân, hướng cô cười cười.
Liên Hân gật đầu đáp lễ.
Cô cùng đồng học từng người bị kêu đi vào phòng bên cạnh, cửa răng rắc đóng lại, Liên Hân nhìn đến Kỳ Việt ngồi ở bàn đối diện, cùng với một người cảnh sát xa lạ.
Hai cái mũ cảnh sát phân hàm đặt lên bàn, ngôi sao bạc phản xạ ánh sáng nhạt, mặc dù không phải phòng thẩm vấn, nhóm cảnh sát rải rác cũng không thể che đậy sự trang nghiêm.
Liên Hân mắt tròn trợn to, nhìn về phía Kỳ Việt.
Kỳ Việt vai rộng, sống lưng thẳng thắn, nghiêm túc nhìn mặt Liên Hân, khóe môi hơi nhấp nhấp.
Trong lòng Liên Hân cũng hiểu rõ mà không nói ra, khóe miệng hơi nhếch.
Một vị cảnh sát khác hướng Liên Hân gật gật đầu: “Vị đồng học, mời ngồi.”
Hắn dò hỏi một chút về tin tức của Nghiêm Xu, bởi vì Liên Hân không xếp lớp, căn bản không quen biết cô ấy, khả năng cung cấp tin tức có hạn, đơn giản chính là nỗ lực nghĩ nghĩ một chút về mối quan hệ giữa các giáo sư cùng với bạn học, còn có sau khi tan học, cảnh vật linh tinh xung quanh.
Trong lúc Kỳ Việt còn chưa hỏi, chỉ là lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt có thể nói không chút cẩu thả, kín kẽ, nhịp nhàng ăn khớp.
“Không có gì đặc biệt.” Liên Hân lải nhải nói một đống, chính mình cũng cảm thấy không có tin tức đáng giá, lắc đầu.
Cô làm bộ vô tình mà liếc Kỳ Việt, ánh mắt vừa chạm, trong lòng nhảy dựng, có chút khẩn trương lại nhanh chóng mà cúi đầu.
“Tôi có thể xem qua một chút ảnh trong điện thoại của bạn?” Cảnh sát đặt câu hỏi.
“Được.” Liên Hân đem ghế đến gần, tay gác trêи bàn, cúi đầu nhìn mấy chục bức ảnh, có người, có hoàn cảnh, có đồ vật.
Nhờ có mũ trêи bàn che đậy, một bàn tay từ bên cạnh mũ vòng qua đi, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm được tay Kỳ Việt, rồi sau đó nhẹ nhàng mà bắt lấy ngón tay thon dài có lực của hắn.
Ngón tay màu da nam tính bị đầu ngón tay trắng nõn của nữ nhân trêu cợt.
Lông mi hắn đáp xuống dưới.
Bàn tay to rộng bỗng nhiên đem tay Liên Hân bao lại.
Hắn ở trêи mu bàn tay cô nhẹ nhàng gõ gõ, ý bảo Liên Hân nghiêm túc nhìn ảnh chụp.
Liên Hân cười cười, nghiêm túc phân biệt, nhưng là những người này cô một người đều không quen biết, hẳn là thấy cũng chưa gặp qua, cảnh cùng vật cũng không hề quen thuộc, Liên Hân lắc đầu: “Chưa thấy qua.”
“Tốt, cảm ơn, em có thể đi rồi, mấy ngày nay đừng rời khỏi Án thị, nếu như có việc cần, có lẽ sẽ yêu cầu phối hợp.” Cảnh sát thẩm vấn xong.
Liên Hân đứng lên, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua Kỳ Việt, hắn đoan đoan chính chính cúi đầu ngồi.
Liên Hân chu lên miệng, mỗi bước đi lưu luyến mà hướng về phía cửa.
“Xin chờ một lát.” Kỳ Việt bỗng nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.