Chương 86: “Chủ Nhiệm Giáo Dục”, sao không nói chuyện, anh lại cắm vào rồi?
Bất Hạp Thuỵ
04/09/2020
Tô Tử Việt cúp điện thoại, sắc mặt thật không tốt, chậm chạp nhìn chằm chằm di động.
Hắn đương nhiên biết Tô Tử Tích đang làm gì, thậm chí hắn trước tiên liền nghĩ tới nữ hài kia, Liên Hân, nhất định là cô, trong đầu hắn nháy mắt liền bộc phát ra tới những hình ảnh trơ trẽn kia.
Trong khoảng thời gian này, đến tận bây giờ hắn đều tắm nước lạnh, không thiếu dùng trợ hương cùng trị liệu bằng máy móc, thậm chí Tử Việt còn thẳng thắn nói rõ với vị hôn thê, hắn đã cùng một nữ nhân khác làm ra việc ngoài ý muốn, cũng không còn áy náy với lòng mình nữa.
Tinh thần, sinh lý cùng tính ɖu͙ƈ của hắn đang rất lộn xộn.
Sau khi ngồi xuống trêи bàn cơm, biểu tình Tô Tử Việt lại khôi phục trầm ổn, cùng Tô gia thương nghiệp lui tới như bình thường, vị hôn thê Tề Bội ngồi ở bên tay phải, ưu nhã mỉm cười, ngồi bên cạnh Ban trị sự hội trưởng phu nhân Liêu Hải Đức.
Sau khi ăn xong, hắn hướng Tề Bội giải thích: “Tử Tích ở bệnh viện có việc gấp, không thể tới rồi, thực xin lỗi.”
Tề Bội: “Không quan hệ, thời gian còn nhiều, có thể hẹn lần sau.”
Hôm nay vốn là tự mình mời Tề Bội tới ăn cơm, người ở Tô gia cơ bản đều tới rồi, họ hàng than giao cũng tới không ít, thậm chí bao gồm cả Vu Khanh Khanh nhìn qua có chút ngả ngớn khó trị, hôm nay cũng ôn hòa quy củ, tựa như một vị trưởng bối từ ái, duy nhất thiếu tên Tô Tử Tích đem sự việc hoàn toàn quên để trêи chín tầng mây.
Tô Tử Việt buông bộ đồ ăn, gật đầu: “Sau đó tôi đưa em về.”
Tề Bội lắc đầu: “Không cần, Tiểu Nguyên sẽ bồi tôi.”
Tô Tử Việt lập tức băng nứt thành bảy tám khối, hắn nhắm mắt, không thay đổi thần sắc, hạ giọng, cắn răng nói: “Tôi từng cho rằng mình đã lấy được sự thông cảm của em.”
Tề Bội cười: “Đương nhiên, tôi chưa từng có để ý, giống như lần trước cùng anh nói, anh có thể hưởng thụ sinh hoạt của mình, mà tôi, cũng sẽ giữ lại một phần vui sướиɠ thuộc về mình, ban đầu là tôi chuẩn bị vẫn luôn gạt anh, nhưng anh thẳng thắn thật sự thực làm tôi cảm động a, cho nên tôi mới có thể thẳng thắn thành khẩn hướng về phía anh giới thiệu Tiểu Nguyên —— Nam nhân đáng yêu của tôi a…”
Gương mặt đoan chính củaTô Tử Việt cực độ phẫn nộ ủ dột, vẫn luôn nhẫn nại, hắn đứng lên, không nói chuyện nữa, xoay người về phòng ngủ.
Hắn cần bình tĩnh một chút.
Hợp tác giữa Tô thị cùng Tề gia, không thể phá hư.
~
Tránh ở bàn làm việc ôm tiểu cô nương lại làm một trận nữa, Tô Tử Tích thở dài, xoa xoa đỉnh đầu Liên Hân: “Ông xã phải đi.”
Liên Hân đưa ᘻôиɠ nhỏ đá hắn một cái: “Đi mau.”
Tô Tử Tích giúp Liên Hân thay một bộ quần áo thể thao, vội vàng chạy về nhà chính.
Lúc sau, Liên Hân không chờ tới anh trai đến đón, lại chờ tới một cuộc điện thoại xa lạ.
“Alo? Cho hỏi là ai vậy?”
“Xem ra, cô đem lời cảnh cáo của tôi trở thành gió thoảng bên tai.”
Tiếng nói trầm thấp, khí thế tàn khốc, tựa như nhân vật nghệ thuật trong kịch bản lên sân khấu. Liên Hân sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua dãy số xa lạ trêи màn hình di động, trực tiếp cúp.
Bọn lừa đảo giờ lại có trò mới.
“Đô ————” Tô Tử Việt cứng đờ mà nắm chặt di động, điện thoại rơi trêи mặt đất đại khái vỡ thành mấy chục mảnh, tuy rằng không có người thấy, nhưng, hắn thật mất mặt.
Trầm mặc nửa phút, hắn lại gọi một cuộc mới, lần này nắm chặt thời gian, vào thẳng chủ đề: “Tôi là Tô Tử Việt.”
Liên Hân: “Nga… Nga nga, là anh nha.”
Cô nghĩ đến Tô Tử Tích vừa mới rút ra mệnh căn từ giữa hai chân, không khỏi chột dạ, âm thanh trở nên thấp hèn: “Ngạch… Anh … Có chuyện gì nha?”
Ý tứ củaTô Tử Việt không tốt: “Nói chuyện đi. Tôi bảo tài xế tới đón cô.”
“Không được, anh hai sẽ đến đón tôi nha.”
“Liên Kỷ đang phát ngôn ở trong công ty thực phẩm chức năng của tôi, kết thúc không nhanh như vậy. Tôi sẽ phái xe đưa cô trở về.”
Liên Hân cảm giác được hắn không có ý tốt, chính mình lại vừa mới thao xong em trai yêu quý, mười phần chột dạ ngập ngừng, ấp úng.
Không bao lâu, Liên Kỷ quả nhiên gọi điện thoại tới nói có việc phải về trễ, kêu cô tự về nhà.
Liên Hân bị xe của tập đoàn đón đi, chạy đến trụ sở chính, tòa kiến trúc 60 tầng “Trường Hằng Quốc tế” chọc trời.
Từ trong thang máy chuyên dụng đi đến tầng cao nhất, bên ngoài bị cách trở hoàn toàn, bí thư mang cô đi qua vài cánh cửa, đến phòng cao nhất quy củ mà cúi đầu khom lưng.
Liên Hân nhìn trái nhìn phải, cảm thấy anh trai của Tô Tử Tích này phô trương hơn so với tên Phong Khải Ninh, cũng khó trách, dù sao cũng là chú già, Phong Khải Ninh tuy rằng đẹp trai, nhưng vẫn là khí chất của người trẻ tuổi.
Cửa văn phòng đóng lại, Tô Tử Việt ngồi ngay ngắn ở ghế sô pha rộng lớn dày nặng, ánh mắt không chứa cảm xúc, hắn nhìn thoáng qua sô pha: “Mời ngồi.”
Liên Hân vì thế ngồi vào sô pha, cẳng chân tùy ý mà đung đưa.
Tô Tử Việt vô tình mà nhìn một cái cẳng chân hoạt bát.
Liên Hân lập tức dừng lại.
Trầm mặc đi qua, Tô Tử Việt nhàn nhạt hỏi: “Uống cái gì?”
Liên Hân mờ mịt mà lắc đầu, lại nói: “… Tùy tiện đi.”
Tô Tử Việt rũ mắt: “Trêи bàn có nước lọc.”
Liên Hân gật gật đầu, cầm ly nho nhỏ uống một ngụm, ý tứ liếc liếc mắt Tô Tử Việt một cái, chờ hắn mở miệng.
Tô Tử Việt môi không mỏng không dày, bình thẳng rõ ràng, khóe môi hơi hơi hạ nhấp, ấn đường dựng chữ xuyên 川, trong tình huống đặc biệt này còn đặc biệt rõ ràng, hai tay khép lại, đặt lên bàn, nhíu mày nhìn Liên Hân nói: “Tôi nhớ rõ là đã dặn dò cô rồi.”
“?”Liên Hân nhìn hắn.
“Tránh Tô Tử Tích xa một chút.”
“!!!!!” Liên Hân bay nhanh cúi đầu. Hắn như thế nào đã biết, hắn như thế nào nhanh như vậy sẽ biết, hắn có gắn theo dõi trêи người Tô Tử Tích sao.
Tô Tử Việt bất đắc dĩ, Liên Hân là em gái Liên Kỷ, cô không có khả năng thiếu tiền, nghĩ đến em trai của hắn từ nhỏ đã trêu hoa ghẹo nguyệt mặt, Tô Tử Việt nghĩ thầm, nữ nhân này có lẽ là bởi vì hoa si.
Hắn thở dài, đi đến bên cạnh Liên Hân, ngồi xuống, chuẩn bị cùng cô nói một chút đạo lý. Nhưng khi tới gần ngửi được mùi hương trêи người cô, hắn liền có cảm giác kì diệu, một ít hồi ức dây dưa thân thể trong mơ giữa đêm khuya đột nhiên thoáng hiện trong óc.
Liên Hân chờ đợi trong chốc lát, nghiêng đầu nhìn Tô Tử Việt mặt mày ngưng trọng, khoảng cách giữa cơ đùi rắn chắc của nam nhân và chân của cô chỉ có một lóng tay a, có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể càng cao.
Mang theo một ít cảm giác áp bách, thân thể tráng kiện hướng về phía Liên Hân ở bên này.
Liên Hân theo bản năng mà lại thu chân, rốt cuộc lại động vào đùi hắn rồi.
Tô Tử Việt lập tức đem chân rút lại một chút, cổ họng khô khốc, thẳng lưng bưng lên ly nước trêи bàn uống xuống.
Liên Hân ngốc một chút, nước kia cô mới uống qua.
Tô Tử Việt thanh thanh giọng nói, mở miệng nói: “Cô…”
Liên Hân không ngăn được, vừa kinh hách vừa tò mò, trợn to đôi mắt ngập nước nhìn hắn.
“Khụ” Tô Tử Việt lần thứ hai thanh giọng: “Cô còn trẻ, muốn công việc thuận lợi, không cần vì hành động nhất thời mà sau này hối hận, khụ…”
Liên Hân nhìn thấy trêи đầu Tô Tử Việt toát ra một tầng mồ hôi tinh mịn, dần dần cảm thấy thú vị, để sát mặt vào nhìn hắn.
Tô Tử Việt bị cô tới gần, không tự chủ mà duỗi tay xoa ấn đường: “Thân phận của cô, đối với nhà của chúng tôi mà nói, rốt cuộc quá đặc thù, hơn nữa, cô, chính mình không cảm thấy không ổn sao, có hay không suy xét qua, sinh hoạt…”
Liên Hân chỉ cảm thấy biểu tình hắn tuy rằng còn đoan nghị, nhưng nói chuyện đã có điểm lung tung rối loạn, cô đem cằm gác ở cơ bắp trêи cánh tay, chớp mắt xem trò hay.
Tô Tử Việt bị hô hấp tinh tế thổi đến vành tai, cằm căng chặt, quay đầu nhìn: “Ngồi xa một chút.”
“Nga.” Liên Hân thối lui một ít.
Tô Tử Việt lại đem cánh tay duỗi ra, “trùng hợp” mà đem Liên Hân sát lại gần một chút.
Liên Hân không nhịn cười: “Uy, không phải muốn tôi tránh xa một chút?”
Mồ hôi trêи trán hắn đã lăn đến cằm, có lẽ là bởi vì mê tình, từ góc độ này nhìn rõ mồn một gương mặt đang thống khổ, thái độ quan liêu, kì diệu hiện lên một chút giống với Tô Tử Tích.
Liên Hân nhìn cổ họng hắn trêи dưới lăn qua lăn lại, một bộ dáng đau đớn muốn chết, cảm thấy đùa chết tên này cũng rất vui nha!
Tô Tử Việt ngồi thẳng một chút, duỗi tay tháo bớt nút áo tây trang, lau lau mặt, lộ ra thân thể bên trong bị áo sơ mi bao vây.
Liên Hân gây ra chuyện tốt đang ở bên cạnh nhìn hắn hoảng loạn tay chân, tay nhỏ để trêи cơ bắp cao cao trước ngực, nhẹ nhàng nhéo một chút.
Tô Tử Việt nhíu mày nhìn về phía này.
Liên Hân cười, không có sợ hãi: “Còn chưa kịp khai giảng? Chủ nhiệm, không nói tôi liền đi nha.”
Tô Tử Việt cúi đầu xoa xoa huyệt thái dương.
Liên Hân thò người qua, một đôi иɦũ ɦσα no đủ mềm mại đè trêи cánh tay hắn, nhẹ nhàng vặn vẹo eo, một bàn tay để trước mặt hắn nhỏ giọng nói: “Nói cho anh một bí mật, không thể đụng vào nước bọt của tôi nha, chỉ cần ɭϊếʍ qua, liền sẽ bị tôi thao nga…”
Tô Tử Việt một phen đem Liên Hân bế lên tới ném đi, hơi thở nóng cháy ồn ào sôi sục mà xoay người áp đi lên, thân thể trầm trọng đem cô đè ở trêи sô pha hung hăng mà hôn.
Liên Hân anh ô một tiếng, mở ra một cặp chân dài vòng trêи eo hắn.
Tô Tử Việt cấp bách mà cởi ra tầng tầng quần áo trói buộc trêи người, lộ ra thân thể cường tráng hàng năm kiên trì tập luyện, đầu ngón tay của Liên Hân tinh tế nghịch ngợm ở trêи da thịt bóng loáng của hắn từ từ sờ soạng, cơ bụng rắn chắc rõ ràng được thiên vị, Tô Tử Việt hôn môi đã lâu, mồ hôi chảy nhỏ giọt quấn quanh toàn thân hắn, da đầu rào rạt mà biểu tình, ngón tay nữ hài mềm mại sờ đến hormone càng mãnh liệt.
Liên Hân bị nam nhân kịch liệt hung mãnh hôn hôn, tay chuyển đến phía dưới, sờ đến mệnh căn thô cứng dâng trào, ân ân hừ hừ mà chơi quy đầu.
Thân thể Tô Tử Việt bỗng nhiên căng chặt, cấp bách mà cởi hết quần áo Liên Hân, đem qυầи ɭσ"ȶ xé ném xuống đất.
Liên Hân vội vàng đem hai chân mở ra lớn hơn chút nữa, làm tiểu bức đã động tình sưng to xinh đẹp phấn hồng lộ ra tới, mang theo ɖâʍ dịch vương trêи cánh hoa như giọt sương.
Tô Tử Việt gắt gao nhìn chằm chằm cái chỗ mê người kia sắp bị hắn hung hăng thọc vào rút ra, biết rõ điều này là không có lương tâm, lại chỉ có thể nhíu chặt mày thống khổ, lý trí cùng ɖu͙ƈ vọng đánh nhau bùm chíu, phản ứng trong thân thể càng thêm mãnh liệt, nhưng khi hắn đem côn thịt sưng to cắm vào trong tiểu *bạch hổ một đường xinh đẹp, sau khi căn thịt mẫn cảm bị hai mảnh môi âᘻ ɦộ ướt át non mềm quấn lên, hết thảy lý trí đều bị kɧօáϊ cảm mênh ᘻôиɠ đánh tơi bời… Quá sung sướиɠ, cùng Liên Hân làᘻ ȶìиɦ thật sự quá sung sướиɠ!
*bạch hổ: ý chỉ người phụ nữ không có lông mu.
Tô Tử Việt đĩnh ƈôи ȶɦϊ.t kịch liệt thao ɦσα ɦuyệt Liên Hân, cái ᘻôиɠ không chịu khống chế mà chấn động đĩnh mạnh.
Trong gara, Tô Tử Tích chậm rãi đậu xe, chân dài bước ra, cúi đầu phủi phủi góc áo.
Hôm nay hắn cho anh trai kính mến leo cây, đặc biệt là có chút thất lễ với chị dâu tương lai, không tốt lắm, hắn chạy về nhà chính không tìm được người, vì thế đến Trường Hằng Quốc tế hướng Tử Việt nói lời xin lỗi.
Hắn đương nhiên biết Tô Tử Tích đang làm gì, thậm chí hắn trước tiên liền nghĩ tới nữ hài kia, Liên Hân, nhất định là cô, trong đầu hắn nháy mắt liền bộc phát ra tới những hình ảnh trơ trẽn kia.
Trong khoảng thời gian này, đến tận bây giờ hắn đều tắm nước lạnh, không thiếu dùng trợ hương cùng trị liệu bằng máy móc, thậm chí Tử Việt còn thẳng thắn nói rõ với vị hôn thê, hắn đã cùng một nữ nhân khác làm ra việc ngoài ý muốn, cũng không còn áy náy với lòng mình nữa.
Tinh thần, sinh lý cùng tính ɖu͙ƈ của hắn đang rất lộn xộn.
Sau khi ngồi xuống trêи bàn cơm, biểu tình Tô Tử Việt lại khôi phục trầm ổn, cùng Tô gia thương nghiệp lui tới như bình thường, vị hôn thê Tề Bội ngồi ở bên tay phải, ưu nhã mỉm cười, ngồi bên cạnh Ban trị sự hội trưởng phu nhân Liêu Hải Đức.
Sau khi ăn xong, hắn hướng Tề Bội giải thích: “Tử Tích ở bệnh viện có việc gấp, không thể tới rồi, thực xin lỗi.”
Tề Bội: “Không quan hệ, thời gian còn nhiều, có thể hẹn lần sau.”
Hôm nay vốn là tự mình mời Tề Bội tới ăn cơm, người ở Tô gia cơ bản đều tới rồi, họ hàng than giao cũng tới không ít, thậm chí bao gồm cả Vu Khanh Khanh nhìn qua có chút ngả ngớn khó trị, hôm nay cũng ôn hòa quy củ, tựa như một vị trưởng bối từ ái, duy nhất thiếu tên Tô Tử Tích đem sự việc hoàn toàn quên để trêи chín tầng mây.
Tô Tử Việt buông bộ đồ ăn, gật đầu: “Sau đó tôi đưa em về.”
Tề Bội lắc đầu: “Không cần, Tiểu Nguyên sẽ bồi tôi.”
Tô Tử Việt lập tức băng nứt thành bảy tám khối, hắn nhắm mắt, không thay đổi thần sắc, hạ giọng, cắn răng nói: “Tôi từng cho rằng mình đã lấy được sự thông cảm của em.”
Tề Bội cười: “Đương nhiên, tôi chưa từng có để ý, giống như lần trước cùng anh nói, anh có thể hưởng thụ sinh hoạt của mình, mà tôi, cũng sẽ giữ lại một phần vui sướиɠ thuộc về mình, ban đầu là tôi chuẩn bị vẫn luôn gạt anh, nhưng anh thẳng thắn thật sự thực làm tôi cảm động a, cho nên tôi mới có thể thẳng thắn thành khẩn hướng về phía anh giới thiệu Tiểu Nguyên —— Nam nhân đáng yêu của tôi a…”
Gương mặt đoan chính củaTô Tử Việt cực độ phẫn nộ ủ dột, vẫn luôn nhẫn nại, hắn đứng lên, không nói chuyện nữa, xoay người về phòng ngủ.
Hắn cần bình tĩnh một chút.
Hợp tác giữa Tô thị cùng Tề gia, không thể phá hư.
~
Tránh ở bàn làm việc ôm tiểu cô nương lại làm một trận nữa, Tô Tử Tích thở dài, xoa xoa đỉnh đầu Liên Hân: “Ông xã phải đi.”
Liên Hân đưa ᘻôиɠ nhỏ đá hắn một cái: “Đi mau.”
Tô Tử Tích giúp Liên Hân thay một bộ quần áo thể thao, vội vàng chạy về nhà chính.
Lúc sau, Liên Hân không chờ tới anh trai đến đón, lại chờ tới một cuộc điện thoại xa lạ.
“Alo? Cho hỏi là ai vậy?”
“Xem ra, cô đem lời cảnh cáo của tôi trở thành gió thoảng bên tai.”
Tiếng nói trầm thấp, khí thế tàn khốc, tựa như nhân vật nghệ thuật trong kịch bản lên sân khấu. Liên Hân sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua dãy số xa lạ trêи màn hình di động, trực tiếp cúp.
Bọn lừa đảo giờ lại có trò mới.
“Đô ————” Tô Tử Việt cứng đờ mà nắm chặt di động, điện thoại rơi trêи mặt đất đại khái vỡ thành mấy chục mảnh, tuy rằng không có người thấy, nhưng, hắn thật mất mặt.
Trầm mặc nửa phút, hắn lại gọi một cuộc mới, lần này nắm chặt thời gian, vào thẳng chủ đề: “Tôi là Tô Tử Việt.”
Liên Hân: “Nga… Nga nga, là anh nha.”
Cô nghĩ đến Tô Tử Tích vừa mới rút ra mệnh căn từ giữa hai chân, không khỏi chột dạ, âm thanh trở nên thấp hèn: “Ngạch… Anh … Có chuyện gì nha?”
Ý tứ củaTô Tử Việt không tốt: “Nói chuyện đi. Tôi bảo tài xế tới đón cô.”
“Không được, anh hai sẽ đến đón tôi nha.”
“Liên Kỷ đang phát ngôn ở trong công ty thực phẩm chức năng của tôi, kết thúc không nhanh như vậy. Tôi sẽ phái xe đưa cô trở về.”
Liên Hân cảm giác được hắn không có ý tốt, chính mình lại vừa mới thao xong em trai yêu quý, mười phần chột dạ ngập ngừng, ấp úng.
Không bao lâu, Liên Kỷ quả nhiên gọi điện thoại tới nói có việc phải về trễ, kêu cô tự về nhà.
Liên Hân bị xe của tập đoàn đón đi, chạy đến trụ sở chính, tòa kiến trúc 60 tầng “Trường Hằng Quốc tế” chọc trời.
Từ trong thang máy chuyên dụng đi đến tầng cao nhất, bên ngoài bị cách trở hoàn toàn, bí thư mang cô đi qua vài cánh cửa, đến phòng cao nhất quy củ mà cúi đầu khom lưng.
Liên Hân nhìn trái nhìn phải, cảm thấy anh trai của Tô Tử Tích này phô trương hơn so với tên Phong Khải Ninh, cũng khó trách, dù sao cũng là chú già, Phong Khải Ninh tuy rằng đẹp trai, nhưng vẫn là khí chất của người trẻ tuổi.
Cửa văn phòng đóng lại, Tô Tử Việt ngồi ngay ngắn ở ghế sô pha rộng lớn dày nặng, ánh mắt không chứa cảm xúc, hắn nhìn thoáng qua sô pha: “Mời ngồi.”
Liên Hân vì thế ngồi vào sô pha, cẳng chân tùy ý mà đung đưa.
Tô Tử Việt vô tình mà nhìn một cái cẳng chân hoạt bát.
Liên Hân lập tức dừng lại.
Trầm mặc đi qua, Tô Tử Việt nhàn nhạt hỏi: “Uống cái gì?”
Liên Hân mờ mịt mà lắc đầu, lại nói: “… Tùy tiện đi.”
Tô Tử Việt rũ mắt: “Trêи bàn có nước lọc.”
Liên Hân gật gật đầu, cầm ly nho nhỏ uống một ngụm, ý tứ liếc liếc mắt Tô Tử Việt một cái, chờ hắn mở miệng.
Tô Tử Việt môi không mỏng không dày, bình thẳng rõ ràng, khóe môi hơi hơi hạ nhấp, ấn đường dựng chữ xuyên 川, trong tình huống đặc biệt này còn đặc biệt rõ ràng, hai tay khép lại, đặt lên bàn, nhíu mày nhìn Liên Hân nói: “Tôi nhớ rõ là đã dặn dò cô rồi.”
“?”Liên Hân nhìn hắn.
“Tránh Tô Tử Tích xa một chút.”
“!!!!!” Liên Hân bay nhanh cúi đầu. Hắn như thế nào đã biết, hắn như thế nào nhanh như vậy sẽ biết, hắn có gắn theo dõi trêи người Tô Tử Tích sao.
Tô Tử Việt bất đắc dĩ, Liên Hân là em gái Liên Kỷ, cô không có khả năng thiếu tiền, nghĩ đến em trai của hắn từ nhỏ đã trêu hoa ghẹo nguyệt mặt, Tô Tử Việt nghĩ thầm, nữ nhân này có lẽ là bởi vì hoa si.
Hắn thở dài, đi đến bên cạnh Liên Hân, ngồi xuống, chuẩn bị cùng cô nói một chút đạo lý. Nhưng khi tới gần ngửi được mùi hương trêи người cô, hắn liền có cảm giác kì diệu, một ít hồi ức dây dưa thân thể trong mơ giữa đêm khuya đột nhiên thoáng hiện trong óc.
Liên Hân chờ đợi trong chốc lát, nghiêng đầu nhìn Tô Tử Việt mặt mày ngưng trọng, khoảng cách giữa cơ đùi rắn chắc của nam nhân và chân của cô chỉ có một lóng tay a, có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể càng cao.
Mang theo một ít cảm giác áp bách, thân thể tráng kiện hướng về phía Liên Hân ở bên này.
Liên Hân theo bản năng mà lại thu chân, rốt cuộc lại động vào đùi hắn rồi.
Tô Tử Việt lập tức đem chân rút lại một chút, cổ họng khô khốc, thẳng lưng bưng lên ly nước trêи bàn uống xuống.
Liên Hân ngốc một chút, nước kia cô mới uống qua.
Tô Tử Việt thanh thanh giọng nói, mở miệng nói: “Cô…”
Liên Hân không ngăn được, vừa kinh hách vừa tò mò, trợn to đôi mắt ngập nước nhìn hắn.
“Khụ” Tô Tử Việt lần thứ hai thanh giọng: “Cô còn trẻ, muốn công việc thuận lợi, không cần vì hành động nhất thời mà sau này hối hận, khụ…”
Liên Hân nhìn thấy trêи đầu Tô Tử Việt toát ra một tầng mồ hôi tinh mịn, dần dần cảm thấy thú vị, để sát mặt vào nhìn hắn.
Tô Tử Việt bị cô tới gần, không tự chủ mà duỗi tay xoa ấn đường: “Thân phận của cô, đối với nhà của chúng tôi mà nói, rốt cuộc quá đặc thù, hơn nữa, cô, chính mình không cảm thấy không ổn sao, có hay không suy xét qua, sinh hoạt…”
Liên Hân chỉ cảm thấy biểu tình hắn tuy rằng còn đoan nghị, nhưng nói chuyện đã có điểm lung tung rối loạn, cô đem cằm gác ở cơ bắp trêи cánh tay, chớp mắt xem trò hay.
Tô Tử Việt bị hô hấp tinh tế thổi đến vành tai, cằm căng chặt, quay đầu nhìn: “Ngồi xa một chút.”
“Nga.” Liên Hân thối lui một ít.
Tô Tử Việt lại đem cánh tay duỗi ra, “trùng hợp” mà đem Liên Hân sát lại gần một chút.
Liên Hân không nhịn cười: “Uy, không phải muốn tôi tránh xa một chút?”
Mồ hôi trêи trán hắn đã lăn đến cằm, có lẽ là bởi vì mê tình, từ góc độ này nhìn rõ mồn một gương mặt đang thống khổ, thái độ quan liêu, kì diệu hiện lên một chút giống với Tô Tử Tích.
Liên Hân nhìn cổ họng hắn trêи dưới lăn qua lăn lại, một bộ dáng đau đớn muốn chết, cảm thấy đùa chết tên này cũng rất vui nha!
Tô Tử Việt ngồi thẳng một chút, duỗi tay tháo bớt nút áo tây trang, lau lau mặt, lộ ra thân thể bên trong bị áo sơ mi bao vây.
Liên Hân gây ra chuyện tốt đang ở bên cạnh nhìn hắn hoảng loạn tay chân, tay nhỏ để trêи cơ bắp cao cao trước ngực, nhẹ nhàng nhéo một chút.
Tô Tử Việt nhíu mày nhìn về phía này.
Liên Hân cười, không có sợ hãi: “Còn chưa kịp khai giảng? Chủ nhiệm, không nói tôi liền đi nha.”
Tô Tử Việt cúi đầu xoa xoa huyệt thái dương.
Liên Hân thò người qua, một đôi иɦũ ɦσα no đủ mềm mại đè trêи cánh tay hắn, nhẹ nhàng vặn vẹo eo, một bàn tay để trước mặt hắn nhỏ giọng nói: “Nói cho anh một bí mật, không thể đụng vào nước bọt của tôi nha, chỉ cần ɭϊếʍ qua, liền sẽ bị tôi thao nga…”
Tô Tử Việt một phen đem Liên Hân bế lên tới ném đi, hơi thở nóng cháy ồn ào sôi sục mà xoay người áp đi lên, thân thể trầm trọng đem cô đè ở trêи sô pha hung hăng mà hôn.
Liên Hân anh ô một tiếng, mở ra một cặp chân dài vòng trêи eo hắn.
Tô Tử Việt cấp bách mà cởi ra tầng tầng quần áo trói buộc trêи người, lộ ra thân thể cường tráng hàng năm kiên trì tập luyện, đầu ngón tay của Liên Hân tinh tế nghịch ngợm ở trêи da thịt bóng loáng của hắn từ từ sờ soạng, cơ bụng rắn chắc rõ ràng được thiên vị, Tô Tử Việt hôn môi đã lâu, mồ hôi chảy nhỏ giọt quấn quanh toàn thân hắn, da đầu rào rạt mà biểu tình, ngón tay nữ hài mềm mại sờ đến hormone càng mãnh liệt.
Liên Hân bị nam nhân kịch liệt hung mãnh hôn hôn, tay chuyển đến phía dưới, sờ đến mệnh căn thô cứng dâng trào, ân ân hừ hừ mà chơi quy đầu.
Thân thể Tô Tử Việt bỗng nhiên căng chặt, cấp bách mà cởi hết quần áo Liên Hân, đem qυầи ɭσ"ȶ xé ném xuống đất.
Liên Hân vội vàng đem hai chân mở ra lớn hơn chút nữa, làm tiểu bức đã động tình sưng to xinh đẹp phấn hồng lộ ra tới, mang theo ɖâʍ dịch vương trêи cánh hoa như giọt sương.
Tô Tử Việt gắt gao nhìn chằm chằm cái chỗ mê người kia sắp bị hắn hung hăng thọc vào rút ra, biết rõ điều này là không có lương tâm, lại chỉ có thể nhíu chặt mày thống khổ, lý trí cùng ɖu͙ƈ vọng đánh nhau bùm chíu, phản ứng trong thân thể càng thêm mãnh liệt, nhưng khi hắn đem côn thịt sưng to cắm vào trong tiểu *bạch hổ một đường xinh đẹp, sau khi căn thịt mẫn cảm bị hai mảnh môi âᘻ ɦộ ướt át non mềm quấn lên, hết thảy lý trí đều bị kɧօáϊ cảm mênh ᘻôиɠ đánh tơi bời… Quá sung sướиɠ, cùng Liên Hân làᘻ ȶìиɦ thật sự quá sung sướиɠ!
*bạch hổ: ý chỉ người phụ nữ không có lông mu.
Tô Tử Việt đĩnh ƈôи ȶɦϊ.t kịch liệt thao ɦσα ɦuyệt Liên Hân, cái ᘻôиɠ không chịu khống chế mà chấn động đĩnh mạnh.
Trong gara, Tô Tử Tích chậm rãi đậu xe, chân dài bước ra, cúi đầu phủi phủi góc áo.
Hôm nay hắn cho anh trai kính mến leo cây, đặc biệt là có chút thất lễ với chị dâu tương lai, không tốt lắm, hắn chạy về nhà chính không tìm được người, vì thế đến Trường Hằng Quốc tế hướng Tử Việt nói lời xin lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.