Chương 39: Đồng đội của ca ca tới nhà
Bất Hạp Thuỵ
30/07/2019
Liên Kỷ gọi về, nói muốn cùng huấn luyện viên thương lượng một chút, khả năng sẽ về trễ.
Liên Hân đành đi tắm trước, lau khô tóc, sau đó loã thân nằm dài trên sô-pha xem TV.
Vừa mở ra chuyên mục thể thao liền nhìn thấy Liên Kỷ, cô xem một hồi rồi mới chuyển kênh.
Chương trình nói về kinh tế tài chính ngẫu nhiên sẽ bắt gặp dung nhan cao quý của Phong Khải Ninh, mỗi khi quảng cáo đâu đâu cũng đều là Giang Dữ Mộ.
Liên Hân lại đổi đài, tin tức 24h đang phát chuyên án buôn lậu giết người ở cảng Liên Thái, chiếu đến cảnh lãnh đạo Tân Giang Thị đặc biệt đến phòng bệnh thăm hỏi viên cảnh sát bị "trọng thương", cả một đám người đứng im thôi cũng uy khí đầy mình, áo mũ chỉnh tề mà vây quanh giường bệnh của Kỳ Việt hỏi han ân cần.
Nghiêm túc mà nói, không có ai biết ở giữa hàng loạt ống kính cùng quần chúng tinh anh tề tựu kia, phía dưới tấm trải giường nhìn như tĩnh lặng vô cùng lại cất giấu một nữ hài đang kịch liệt xoắn mông cuồng hoan.
Liên Hân trầm mặc.
Trường hợp này mà xem lại ở trên TV cũng không khỏi quá kích thích.
Lúc cô si mê đắm chìm trong sắc dục, quả thực lá gan cũng rất lớn.
Liên Hân mở di động ra, một tay vòng ôm lấy ngực, chụp lại khung cảnh đẹp đẽ mê người, chuẩn bị gửi đến cho hội bạn trai. Nhưng nghĩ nghĩ lại, cô cảm thấy vẫn là thôi đi, không khéo lại chọc phải tổ ong vò vẽ.
Trên màn hình, tin tức giải trí đang léo nhéo công bố địa điểm lưu diễn tiếp theo của Giang Dữ Mộ là ở Án Thị, Liên Hân nghe vậy liền bắt đầu trầm tư.
Chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Liên Hân sửng sốt một chút, căn hộ chung cư này là Á Thịnh phân chia cho các thành viên trong đội bóng, mỗi một căn đều là penthouse* liên thông hai tầng. Cả khu trên cùng này đều là ký túc xá trực thuộc Á Thịnh, bình thường chỉ có cầu thủ đá chính mới được trụ lại, ngày thường tuyệt đối có rất ít người tới chơi, huống chi là vào chạng vạng tối như thế này.
Liên Hân mặc quần áo xong, thông qua mắt mèo nhìn thấy được một khuôn mặt quen thuộc.
Là đồng đội của Liên Kỷ, người lần trước cùng nhau đi ăn cơm trên đảo Phổ Cát.
Liên Hân mở cửa, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, lễ phép nói "Chào anh."
Hậu vệ biên Trịnh Huân trong tay cầm một chai vang đỏ, trên mặt trưng ra nụ cười vô cùng thành thục "Anh đến tìm Liên Kỷ."
Liên Hân do dự "Anh trai em không có ở nhà."
Trịnh Huân hơi kinh ngạc "Còn chưa trở về sao? Ban nãy anh thấy cậu ta đã đi rồi mà."
"Ừm...hình như là có chuyện gì đó."
Trịnh Huân gật đầu, hắn đương nhiên biết Liên Kỷ còn phải cùng huấn luyện viên thảo luận riêng với nhau, phỏng chừng suốt đêm đều có thể, hắn chính là thừa dịp vườn không nhà trống mới sấn lại đây.
"Anh có thể vào nhà ngồi chờ không?"
Liên Hân nhìn trái ngó phải một chút, gật gật đầu, cho dù không quá am hiểu cách đối nhân xử thế, đồng sự của anh trai tới nhà vẫn phải tiếp đãi tận tình, cái này thì cô biết.
"Anh ngồi đi."
Liên Hân đi vào phòng bếp pha trà, cắt trái cây.
Trịnh Huân đặt rượu vang đỏ lên bàn, chân dài tuỳ ý mở rộng mà ngồi, nghiêng nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng của Liên Hân.
Đầu vai non nớt, eo nhỏ mảnh khảnh, mông cong như quả mật đào, lúc di chuyển không biết là cố ý hay vô tình mà ngực diêu mông lắc, eo vặn đến phong tình vạn chủng...
Trịnh Huân đứng lên đi theo vào phòng bếp, dừng ở phía sau lưng Liên Hân, xem cô dùng đao pháp nhuần nhuyễn mà cắt trái cây.
"Kỹ thuật dùng dao thật tốt."
Liên Hân hơi giật mình, quay đầu lại nhìn hắn một cái, gật đầu "À, em có luyện qua."
"Đừng khách khí như vậy."
Trịnh Huân dùng cánh tay to lớn chống đến bên cạnh người Liên Hân, hơi thở phả lên đầu vai cô, khoảng cách có chút gần.
Liên Hân ngửi được hơi thở giống đực nùng liệt trên người hắn, thân thể mẫn cảm thoáng rung động.
Nếu Trịnh Huân nói năng vòng vèo hơn, cô có lẽ là không hiểu, nhưng hiện tại hắn tấn công quá mức rõ ràng, tay chân lại không để yên, Liên Hân nháy mắt liền ngộ ra rồi.
Cô nâng đôi mắt ướt lên, liếc nhìn hắn.
Trịnh Huân bị ánh nhìn như có như không, thủy nhuận ẩn tình liếc qua một cái, bên dưới đều phải ngạnh, hắn liếm liếm môi, khóe miệng nâng lên, bày ra tươi cười câu hồn thiếu nữ.
"Hệ thống, nam nhân này phẩm chất thế nào, phù hợp cái gọi là "tiêu chuẩn thu thập hương liệu phẩm chất cao" của mi không?"
Liên Hân hỏi hệ thống.
Hôm nay hệ thống đã nói cùng cô, nó có cách để cho thế giới hoà bình, không gây tổn thương đến bất kỳ ai.
Biện pháp chính là tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ, sau đó nhận được một phần Thánh Hương.
Nhưng để giành được Thánh Hương này, Liên Hân phải tích đủ 100 điểm. Tích điểm ngoại trừ đạt được thông qua khen thưởng nhiệm vụ, còn có thể thực hiện thu thập nguyên liệu hi hữu phẩm chất cao cho hệ thống.
Tỷ như, mồ hôi của cơ thể xử nữ có mùi thơm đặc biệt, tinh dịch của nam nhân có tố chất thân thể hoàn mỹ, bãi nôn của cá nhà táng ngâm trong nước biển một trăm năm, tinh hoàn cường tráng của xạ lộc...
Mấy thứ đó đều tốn rất nhiều công phu để tìm kiếm, hiện tại nơi này liền có một con hàng đưa tới tận cửa, Liên Hân ôm tâm thái "không thể để sót", vì vậy mới hỏi thử một phen.
《Tố chất thân thể thì phù hợp yêu cầu, chỉ là đời sống tình dục quá mức phức tạp, hơi thở có chút hỗn độn, không thuần khiết. Miễn cưỡng cũng được đi, lấy dịch thể của người này, ta tính cho ngài 2 điểm》
Vậy cũng quá ít.
Bận việc nửa ngày chỉ tích được có 2 điểm, trong khi cô còn sở hữu sáu nam nhân cực phẩm đang xếp hàng chờ, tuyệt vời đến mức không thể tuyệt hơn! Có sẵn cả kho hương liệu cao cấp khổng lồ như vậy, vẫn là không nên lãng phí tinh lực với người này, Liên Hân sợ ăn không hết còn chọc hoạ vào thân.
Trịnh Huân vốn dĩ bị nhìn đến trong lòng bốc lửa, tầm mắt xoẹt qua bầu ngực lay động theo từng động tác cắt trái cây, hắn có chút càn rỡ mà đè lại bàn tay nhỏ mềm mại của Liên Hân.
"Đừng cắt, không cần phiền toái như vậy."
Liên Hân buông dao, vội vàng rụt tay trở về, sau đó sợ hãi mà liếc hắn một cái.
Trịnh Huân căn bản cho rằng đây là một tiểu dâm đãng, thuộc dạng rất dễ mắc câu, bằng ánh mắt duyệt qua vô số nữ nhân của hắn mà nói, khẳng định là không sai. Ai biết Liên Hân thế nhưng đột nhiên quyết liệt tránh né, còn bưng trái cây vòng qua người hắn mà đi ra ngoài.
Trịnh Huân đuổi theo, ngồi ở bên cạnh cô, như suy tư gì mà quan sát nữ hài thật lâu, thái độ có chút thu liễm.
"Liên Kỷ ở Châu Âu đá rất cừ, quan hệ hẳn là rộng khắp, anh cũng muốn sang câu lạc bộ bên kia tích luỹ chút kinh nghiệm thi đấu cho nên muốn cùng cậu ta tán gẫu chốc lát." Hắn chủ động mở miệng giải thích.
"Ò." Liên Hân gật gật đầu, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn.
Trịnh Huân đánh giá người ngồi trước mặt từ trên xuống dưới, ý thức được chính mình có lẽ không nên nóng vội.
"Đúng rồi, sau khi huấn luyện bắt đầu, Liên Kỷ hẳn sẽ rất bận, em ở nhà một mình không thấy nhàm chán sao?"
Liên Hân so vai "Không đâu...Em sẽ đi tìm việc gì để làm."
Trịnh Huân nặng nề mà cười một tiếng.
"Em gái của Liên Kỷ còn định đi làm cái gì? Em chỉ cần ăn chơi tiêu tiền là được, vợ anh cũng chỉ ở nhà thôi, mỗi ngày đi ra ngoài mua sắm, làm đẹp, đi du lịch nước ngoài. Em cũng có thể như vậy."
Liên Hân thoáng trợn tròn mắt "Anh kết hôn rồi à?"
Trịnh Huân dựng thẳng ngón tay, khoe ra một chiếc nhẫn cưới.
"Đúng vậy, vợ anh là một tiểu minh tinh, ca sĩ, em biết Giang Dữ Mộ không? Cùng công ty quản lý với cậu ta."
Liên Hân nhẹ nhõm thở ra, phòng bị đối với người này liền thả lỏng đi nhiều, sau đó hai người trò chuyện với nhau dần dần cũng tự nhiên hơn.
Trịnh Huân ngồi lại thật lâu, nhưng không chờ tới khi Liên Kỷ quay về liền đứng dậy rời đi, trước khi ra cửa còn cho Liên Hân một thẻ phòng VVIP ở suối nước nóng Tân Sơn.
"Đây là thẻ phòng đặc biệt của anh trong khu này, cầm đi mà dùng, đảm bảo không có người ngoài quấy rầy. Ngày thường nếu nhàm chán, em có thể đi ngâm mình một chút."
Liên Hân vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến chuyện Kỳ Việt cũng đang ở đây, vừa lúc bọn họ có thể cùng nhau đi chơi, bèn do dự mà cầm lấy tấm thẻ.
"Như vậy... có được không?"
"Đương nhiên, cái này không đáng kể, dù sao không dùng cũng bỏ trống mà thôi."
"Vậy...em có thể đi cùng với bạn sao?"
"À, càng tốt."
"Cảm ơn anh! Ngày mai em đi, dùng xong thẻ lập tức mang trả lại cho anh!"
"Không cần, em cứ cầm chơi đi."
***
Sau khi Trịnh Huân ra khỏi căn hộ của Liên Kỷ, liền tuỳ tay mở ra phần mềm điều khiển camera trong di động.
Hắn thử điều chỉnh góc độ một chút, sau đó liếm liếm khóe môi, nội tâm nhiệt huyết ồn ào sôi sục.
Trịnh Huân cảm thấy cực độ chờ mong.
———
*Căn hộ Penthouse: là căn hộ nằm trên tầng cao nhất của toà nhà hoặc cao ốc, thường là liên thông hai tầng, cấu trúc giống như một ngôi nhà hoàn chỉnh.
Liên Hân đành đi tắm trước, lau khô tóc, sau đó loã thân nằm dài trên sô-pha xem TV.
Vừa mở ra chuyên mục thể thao liền nhìn thấy Liên Kỷ, cô xem một hồi rồi mới chuyển kênh.
Chương trình nói về kinh tế tài chính ngẫu nhiên sẽ bắt gặp dung nhan cao quý của Phong Khải Ninh, mỗi khi quảng cáo đâu đâu cũng đều là Giang Dữ Mộ.
Liên Hân lại đổi đài, tin tức 24h đang phát chuyên án buôn lậu giết người ở cảng Liên Thái, chiếu đến cảnh lãnh đạo Tân Giang Thị đặc biệt đến phòng bệnh thăm hỏi viên cảnh sát bị "trọng thương", cả một đám người đứng im thôi cũng uy khí đầy mình, áo mũ chỉnh tề mà vây quanh giường bệnh của Kỳ Việt hỏi han ân cần.
Nghiêm túc mà nói, không có ai biết ở giữa hàng loạt ống kính cùng quần chúng tinh anh tề tựu kia, phía dưới tấm trải giường nhìn như tĩnh lặng vô cùng lại cất giấu một nữ hài đang kịch liệt xoắn mông cuồng hoan.
Liên Hân trầm mặc.
Trường hợp này mà xem lại ở trên TV cũng không khỏi quá kích thích.
Lúc cô si mê đắm chìm trong sắc dục, quả thực lá gan cũng rất lớn.
Liên Hân mở di động ra, một tay vòng ôm lấy ngực, chụp lại khung cảnh đẹp đẽ mê người, chuẩn bị gửi đến cho hội bạn trai. Nhưng nghĩ nghĩ lại, cô cảm thấy vẫn là thôi đi, không khéo lại chọc phải tổ ong vò vẽ.
Trên màn hình, tin tức giải trí đang léo nhéo công bố địa điểm lưu diễn tiếp theo của Giang Dữ Mộ là ở Án Thị, Liên Hân nghe vậy liền bắt đầu trầm tư.
Chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Liên Hân sửng sốt một chút, căn hộ chung cư này là Á Thịnh phân chia cho các thành viên trong đội bóng, mỗi một căn đều là penthouse* liên thông hai tầng. Cả khu trên cùng này đều là ký túc xá trực thuộc Á Thịnh, bình thường chỉ có cầu thủ đá chính mới được trụ lại, ngày thường tuyệt đối có rất ít người tới chơi, huống chi là vào chạng vạng tối như thế này.
Liên Hân mặc quần áo xong, thông qua mắt mèo nhìn thấy được một khuôn mặt quen thuộc.
Là đồng đội của Liên Kỷ, người lần trước cùng nhau đi ăn cơm trên đảo Phổ Cát.
Liên Hân mở cửa, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, lễ phép nói "Chào anh."
Hậu vệ biên Trịnh Huân trong tay cầm một chai vang đỏ, trên mặt trưng ra nụ cười vô cùng thành thục "Anh đến tìm Liên Kỷ."
Liên Hân do dự "Anh trai em không có ở nhà."
Trịnh Huân hơi kinh ngạc "Còn chưa trở về sao? Ban nãy anh thấy cậu ta đã đi rồi mà."
"Ừm...hình như là có chuyện gì đó."
Trịnh Huân gật đầu, hắn đương nhiên biết Liên Kỷ còn phải cùng huấn luyện viên thảo luận riêng với nhau, phỏng chừng suốt đêm đều có thể, hắn chính là thừa dịp vườn không nhà trống mới sấn lại đây.
"Anh có thể vào nhà ngồi chờ không?"
Liên Hân nhìn trái ngó phải một chút, gật gật đầu, cho dù không quá am hiểu cách đối nhân xử thế, đồng sự của anh trai tới nhà vẫn phải tiếp đãi tận tình, cái này thì cô biết.
"Anh ngồi đi."
Liên Hân đi vào phòng bếp pha trà, cắt trái cây.
Trịnh Huân đặt rượu vang đỏ lên bàn, chân dài tuỳ ý mở rộng mà ngồi, nghiêng nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng của Liên Hân.
Đầu vai non nớt, eo nhỏ mảnh khảnh, mông cong như quả mật đào, lúc di chuyển không biết là cố ý hay vô tình mà ngực diêu mông lắc, eo vặn đến phong tình vạn chủng...
Trịnh Huân đứng lên đi theo vào phòng bếp, dừng ở phía sau lưng Liên Hân, xem cô dùng đao pháp nhuần nhuyễn mà cắt trái cây.
"Kỹ thuật dùng dao thật tốt."
Liên Hân hơi giật mình, quay đầu lại nhìn hắn một cái, gật đầu "À, em có luyện qua."
"Đừng khách khí như vậy."
Trịnh Huân dùng cánh tay to lớn chống đến bên cạnh người Liên Hân, hơi thở phả lên đầu vai cô, khoảng cách có chút gần.
Liên Hân ngửi được hơi thở giống đực nùng liệt trên người hắn, thân thể mẫn cảm thoáng rung động.
Nếu Trịnh Huân nói năng vòng vèo hơn, cô có lẽ là không hiểu, nhưng hiện tại hắn tấn công quá mức rõ ràng, tay chân lại không để yên, Liên Hân nháy mắt liền ngộ ra rồi.
Cô nâng đôi mắt ướt lên, liếc nhìn hắn.
Trịnh Huân bị ánh nhìn như có như không, thủy nhuận ẩn tình liếc qua một cái, bên dưới đều phải ngạnh, hắn liếm liếm môi, khóe miệng nâng lên, bày ra tươi cười câu hồn thiếu nữ.
"Hệ thống, nam nhân này phẩm chất thế nào, phù hợp cái gọi là "tiêu chuẩn thu thập hương liệu phẩm chất cao" của mi không?"
Liên Hân hỏi hệ thống.
Hôm nay hệ thống đã nói cùng cô, nó có cách để cho thế giới hoà bình, không gây tổn thương đến bất kỳ ai.
Biện pháp chính là tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ, sau đó nhận được một phần Thánh Hương.
Nhưng để giành được Thánh Hương này, Liên Hân phải tích đủ 100 điểm. Tích điểm ngoại trừ đạt được thông qua khen thưởng nhiệm vụ, còn có thể thực hiện thu thập nguyên liệu hi hữu phẩm chất cao cho hệ thống.
Tỷ như, mồ hôi của cơ thể xử nữ có mùi thơm đặc biệt, tinh dịch của nam nhân có tố chất thân thể hoàn mỹ, bãi nôn của cá nhà táng ngâm trong nước biển một trăm năm, tinh hoàn cường tráng của xạ lộc...
Mấy thứ đó đều tốn rất nhiều công phu để tìm kiếm, hiện tại nơi này liền có một con hàng đưa tới tận cửa, Liên Hân ôm tâm thái "không thể để sót", vì vậy mới hỏi thử một phen.
《Tố chất thân thể thì phù hợp yêu cầu, chỉ là đời sống tình dục quá mức phức tạp, hơi thở có chút hỗn độn, không thuần khiết. Miễn cưỡng cũng được đi, lấy dịch thể của người này, ta tính cho ngài 2 điểm》
Vậy cũng quá ít.
Bận việc nửa ngày chỉ tích được có 2 điểm, trong khi cô còn sở hữu sáu nam nhân cực phẩm đang xếp hàng chờ, tuyệt vời đến mức không thể tuyệt hơn! Có sẵn cả kho hương liệu cao cấp khổng lồ như vậy, vẫn là không nên lãng phí tinh lực với người này, Liên Hân sợ ăn không hết còn chọc hoạ vào thân.
Trịnh Huân vốn dĩ bị nhìn đến trong lòng bốc lửa, tầm mắt xoẹt qua bầu ngực lay động theo từng động tác cắt trái cây, hắn có chút càn rỡ mà đè lại bàn tay nhỏ mềm mại của Liên Hân.
"Đừng cắt, không cần phiền toái như vậy."
Liên Hân buông dao, vội vàng rụt tay trở về, sau đó sợ hãi mà liếc hắn một cái.
Trịnh Huân căn bản cho rằng đây là một tiểu dâm đãng, thuộc dạng rất dễ mắc câu, bằng ánh mắt duyệt qua vô số nữ nhân của hắn mà nói, khẳng định là không sai. Ai biết Liên Hân thế nhưng đột nhiên quyết liệt tránh né, còn bưng trái cây vòng qua người hắn mà đi ra ngoài.
Trịnh Huân đuổi theo, ngồi ở bên cạnh cô, như suy tư gì mà quan sát nữ hài thật lâu, thái độ có chút thu liễm.
"Liên Kỷ ở Châu Âu đá rất cừ, quan hệ hẳn là rộng khắp, anh cũng muốn sang câu lạc bộ bên kia tích luỹ chút kinh nghiệm thi đấu cho nên muốn cùng cậu ta tán gẫu chốc lát." Hắn chủ động mở miệng giải thích.
"Ò." Liên Hân gật gật đầu, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn.
Trịnh Huân đánh giá người ngồi trước mặt từ trên xuống dưới, ý thức được chính mình có lẽ không nên nóng vội.
"Đúng rồi, sau khi huấn luyện bắt đầu, Liên Kỷ hẳn sẽ rất bận, em ở nhà một mình không thấy nhàm chán sao?"
Liên Hân so vai "Không đâu...Em sẽ đi tìm việc gì để làm."
Trịnh Huân nặng nề mà cười một tiếng.
"Em gái của Liên Kỷ còn định đi làm cái gì? Em chỉ cần ăn chơi tiêu tiền là được, vợ anh cũng chỉ ở nhà thôi, mỗi ngày đi ra ngoài mua sắm, làm đẹp, đi du lịch nước ngoài. Em cũng có thể như vậy."
Liên Hân thoáng trợn tròn mắt "Anh kết hôn rồi à?"
Trịnh Huân dựng thẳng ngón tay, khoe ra một chiếc nhẫn cưới.
"Đúng vậy, vợ anh là một tiểu minh tinh, ca sĩ, em biết Giang Dữ Mộ không? Cùng công ty quản lý với cậu ta."
Liên Hân nhẹ nhõm thở ra, phòng bị đối với người này liền thả lỏng đi nhiều, sau đó hai người trò chuyện với nhau dần dần cũng tự nhiên hơn.
Trịnh Huân ngồi lại thật lâu, nhưng không chờ tới khi Liên Kỷ quay về liền đứng dậy rời đi, trước khi ra cửa còn cho Liên Hân một thẻ phòng VVIP ở suối nước nóng Tân Sơn.
"Đây là thẻ phòng đặc biệt của anh trong khu này, cầm đi mà dùng, đảm bảo không có người ngoài quấy rầy. Ngày thường nếu nhàm chán, em có thể đi ngâm mình một chút."
Liên Hân vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến chuyện Kỳ Việt cũng đang ở đây, vừa lúc bọn họ có thể cùng nhau đi chơi, bèn do dự mà cầm lấy tấm thẻ.
"Như vậy... có được không?"
"Đương nhiên, cái này không đáng kể, dù sao không dùng cũng bỏ trống mà thôi."
"Vậy...em có thể đi cùng với bạn sao?"
"À, càng tốt."
"Cảm ơn anh! Ngày mai em đi, dùng xong thẻ lập tức mang trả lại cho anh!"
"Không cần, em cứ cầm chơi đi."
***
Sau khi Trịnh Huân ra khỏi căn hộ của Liên Kỷ, liền tuỳ tay mở ra phần mềm điều khiển camera trong di động.
Hắn thử điều chỉnh góc độ một chút, sau đó liếm liếm khóe môi, nội tâm nhiệt huyết ồn ào sôi sục.
Trịnh Huân cảm thấy cực độ chờ mong.
———
*Căn hộ Penthouse: là căn hộ nằm trên tầng cao nhất của toà nhà hoặc cao ốc, thường là liên thông hai tầng, cấu trúc giống như một ngôi nhà hoàn chỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.