Chương 50: Tu La tràng? Hoả táng tràng!
Bất Hạp Thuỵ
30/07/2019
Liên Hân chạy một mạch ra khỏi tiểu khu u tĩnh thật xa, sau đó mới gọi điện thoại cho Phong Khải Ninh.
"Alo, Phong Khải Ninh..." Thanh âm bất giác nũng nịu lên.
Hắn nghe được âm cuối kéo dài của Liên Hân, hoả khí trong lòng bỗng nhiên liền tiêu tán, biểu tình không hề gợn sóng mà hỏi "Đang ở đâu? Tôi tới đón em."
Liên Hân đem định vị gửi qua cho hắn, một lát sau, chiếc Maybach quen thuộc ngừng ngay trước mặt cô.
Phong Khải Ninh đĩnh bạt bước xuống, mặt vô biểu tình mà kéo rương hành lý đi.
Liên Hân ngồi trên ghế phụ, nghiêng đầu nhìn sườn mặt lạnh lùng của Phong Khải Ninh.
Hắn nhấp nhấp môi mỏng, tông giọng lạnh đến thấu xương bắt đầu chất vấn "Vì sao trở về lại không liên hệ với tôi?"
Liên Hân làm bộ vô tội "Người ta nào có không liên hệ với anh, mới rồi còn gọi điện cho anh đó thôi?"
"Ừ, liên hệ, đã vậy còn chạy tới chỗ Nghiêm Tự mà ở?" Hắn liếc mắt nhìn cô một cái.
Liên Hân rụt rụt bả vai, làm bộ kinh ngạc "Anh biết rồi sao? Em...kỳ thật em chỉ muốn nghỉ ngơi một hai ngày, bởi vì chúng ta cứ hễ thấy mặt liền sẽ làm tình. Em đi đường xa mệt mỏi, chỉ định thư thả một chút rồi lại tới tìm anh..."
Phong Khải Ninh nghẹn lời, bây giờ còn đổ ngược lại là do hắn không đúng, đành dừng một chút, thấp giọng nói "Lúc nào không muốn em cứ việc nói, có bao giờ tôi cưỡng bách em đâu?"
Liên Hân lắc đầu "Không phải không phải, chỉ cần anh tới gần, sau đó nhìn một cái...em liền nhịn không được, căn bản không có biện pháp khống chế bản thân mà nghiêm túc nghỉ ngơi. Lúc ấy ngồi máy bay mệt quá, em chỉ muốn dứt khoát tìm nơi nằm ngủ một giấc rồi lại chạy đến chỗ anh..."
Phong Khải Ninh quay đầu lại, nhìn thẳng phía trước, lệ khí trong nháy mắt hoàn toàn tiêu tan vô tung vô ảnh. Lúc trước hắn tức giận cái gì không hiểu?
Không biết, không muốn biết.
Rõ ràng chuyện như lần trước sẽ không lại xảy ra.
Hắn giống như thật mất kiên nhẫn mà xuỳ một tiếng "Em cùng Nghiêm Tự biết nhau từ bao giờ? Có dịp nào tiếp xúc mà tôi lại không hay biết?"
"Không phải...anh ta chủ động chạy tới, giới thiệu là bạn của anh, lúc ấy em còn đang đứng ở ven đường kia kìa."
Phong Khải Ninh phảng phất thấy được bóng dáng Liên Hân lắc lư phát ngốc ở ven đường, khóe miệng như có như không mà nhếch nhếch "Cậu ta tự nhận là bạn tôi em liền tin? Còn đi theo người ta? Đầu óc để đâu?"
"Nhưng mà anh ta có số điện thoại của anh, tỏ ra rất là thân thiết, quen thuộc như lòng bàn tay nha...hơn nữa nói muốn gọi điện cho anh ngay lập tức, cho nên em..." Liên Hân lải nhải giải thích.
Phong Khải Ninh nghe xong cũng không phát biểu ý kiến, tình huống kỹ càng tỉ mỉ kỳ thật hắn đã sớm hỏi qua Nghiêm Tự, bất quá là muốn Liên Hân tự mình lặp lại lần nữa.
"Ăn cơm không?" Phong Khải Ninh vẻ mặt lãnh đạm mà hỏi.
Liên Hân xoa xoa bụng, hắn không đề cập tới cô cũng quên bén đi mất, hôm nay trừ bỏ ăn chút điểm tâm trên máy bay thì chẳng có hạt cơm nào vào bụng, còn bận vội vội vàng vàng "bàn luận cảm tình" cùng với Giang Dữ Mộ.
Phong Khải Ninh không nhìn cô, lại đem hết thảy động tác thu vào đáy mắt, chỉ thấy hắn trực tiếp quay đầu xe, chạy đến một nhà hàng quen thuộc.
Lúc xuống xe, cánh tay dài lại vươn tới dắt lấy Liên Hân đi thẳng vào trong, vừa đi vừa lơ đãng niết niết lòng bàn tay mềm mại của cô.
Liên Hân chỉ ngoan ngoãn mặc cho hắn lôi kéo.
"Phong tổng, hoan nghênh ngài đại giá quang lâm!" Nhân viên phục vụ sau khi nhìn thấy hắn liền lập tức dẫn đường, xuyên qua một tiểu viện thạch cảnh*, thẳng đến phòng bao chuyên chúc của Phong Khải Ninh.
Trên đường, hai người bắt gặp một người nam nhân cao lớn đang đứng trước bụi trúc đào, đưa lưng về phía bọn họ nói chuyện điện thoại.
Bước chân của Phong Khải Ninh không biết vì sao dừng lại, thậm chí còn rất kiên nhẫn mà đợi đến lúc người kia gọi điện xong, xoay người lại.
Hắn làm bộ vừa vặn gặp phải, lộ ra biểu tình kinh ngạc lấy lệ "Tô tổng? Trùng hợp quá."
Tô Tử Việt hơi nhíu ấn đường, lại nhanh chóng giãn ra, nhàn nhạt mà quét mắt nhìn Liên Hân một cái, cuối cùng quay sang gật đầu với Phong Khải Ninh "Hạnh ngộ, Phong tổng."
Phong Khải Ninh thuận thế đem nữ hài ôm chặt lấy, cằm hơi hất về phía đối diện, nói với Liên Hân "Chào một tiếng đi, gọi Tô tổng."
Liên Hân giống như tiểu cô nương không am hiểu giao tế, thuận theo mà kêu "Tô tổng."
Phong Khải Ninh chờ Tô Tử Việt lịch sự hỏi lại Liên Hân một câu, nhưng đối phương giống như đang gặp phải chuyện phiền lòng, không có hơi sức quan tâm người khác, vì thế hắn chỉ cười cười, sau đó tuỳ ý mang Liên Hân rời đi.
Tuy rằng không quá chính thức, nhưng chỉ sợ trong lòng vị Tô tổng khắc nghiệt chuyên chế - con trai trưởng của Tô thị này đã lập hồ sơ, đánh dấu Liên Hân trở thành nữ nhân của Phong Khải Ninh. Sau này, Tô Tử Tích có muốn quang minh chính đại để cho Liên Hân xuất hiện, lấy tình huống của Tô mà nói, cơ hồ là không có khả năng.
Phong Khải Ninh cùng Tô Tử Tích căn bản là hai nhà thế giao, ích lợi rắc rối khó gỡ.
Lúc trước kể cả là vì Liên Hân, bọn họ cũng không trở mặt thẳng thừng, cứ duy trì sự bình thản yếu ớt giả dối. Cũng bởi vì cục diện phức tạp, cả hai đều không làm gì được nhau, mà bọn họ lại không thể chủ động đâm thủng tầng giấy mỏng này, không được để lọt tiếng gió ra bên ngoài.
Huống hồ, hai người đối với Liên Hân kỳ thật cũng đều không có ý tưởng gì minh xác rõ ràng.
Có lẽ qua một thời gian, bọn họ hảo tụ hảo tán*, lại có lẽ, Liên Hân tự thân sẽ có lựa chọn.
Vốn nên là như vậy, nhưng nếu ở chỗ này vô tình gặp được Tô Tử Việt, Phong Khải Ninh cũng không ngại thuận theo tự nhiên mà gài cho Tổ Tử Tích một quả mìn.
Tô Tử Việt nhàn nhạt trông theo Phong Khải Ninh cùng nữ nhân của hắn rời đi, ánh mắt chuyển dời trở về màn hình di động, nhìn chằm chằm vào lịch sử trò chuyện vừa rồi cùng với Tô Tử Tích.
Tô Tử Việt lộ ra biểu tình phiền não hiếm hoi.
***
Xa xa ở nước ngoài, Tô Tử Tích thu hồi di động, phía sau truyền đến một cổ mùi hương nước hoa như có như không, hắn xoa xoa ấn đường, cảm thấy đau đầu.
Vu Khanh Khanh vòng eo uốn lượn, quyến rũ mà đi tới, đánh giá vị vãn bối Tô gia này từ sau lưng, đôi mắt dừng trên bóng dáng to lớn thon dài không chút nào kiêng nể.
Bà ta giống như là dùng ánh mắt "sờ" qua vai lưng rộng lớn, mơn trớn eo tuyến khẩn kiện, đi vào bờ mông hữu lực rắn chắc của nam nhân.
Vu Khanh Khanh cọ cọ ngón tay lên bờ môi đỏ au...Đối phương quả thực khiến cho nữ nhân dễ dàng động tình, chỉ xem thôi liền thấy trong người nóng rực, dáng vẻ lại còn phong lưu đẹp đẽ như vậy, sớm hay muộn, bà cũng sẽ phải...
Tô Tử Tích không thể nhịn được nữa, xoay người lại, trên mặt là nụ cười không chê vào đâu được của một người vãn bối, chủ động hướng đến vị tân hôn thê tử của Tô lão thái gia mà chào hỏi "Chào buổi tối, nãi nãi."
Vu Khanh Khanh đớ người một chút, nhưng thực mau lại cười khẽ, áp sát vào "Không cần câu nệ hình thức như vậy a, Tử Tích, cậu gọi tôi là Vu Khanh Khanh được rồi..."
"Như vậy sao được, đối với ngài hay đối với gia gia đều là bất kính."
Tô Tử Tích đạm đạm cười, nốt ruồi lệ ngay khoé mắt rực rỡ lung linh mà giâm vào trong lòng Vu Khanh Khanh.
Bà ta chỉ có thể thoáng thu liễm, cười nói "Vậy cũng đúng...phải rồi, Tử Tích, tôi tới là muốn nhờ cậu giúp một chuyện."
"Nãi nãi, ngài cứ việc nói."
Vu Khanh Khanh âm thầm nghiến răng, nhưng biểu tình vẫn vũ mị ôn nhu như cũ, tung ra cái cớ sớm đã chuẩn bị sẵn "Trước khi tôi xuất ngoại đã từng trải qua một đoạn hôn nhân thất bại, có đứa con gái, nhưng nó có thể là bị gia đình bên kia dạy hư, không thân cận cũng không chịu nhận người mẹ này. Tuy con cái hành xử bất hiếu, nhưng tôi lại vẫn thời thời khắc khắc lo lắng cho nó...muốn biết hiện giờ đứa con này sống có tốt hay không. Cho nên lần này về nước, nhờ cậu nhất định phải giúp tôi tìm lại con gái thất lạc. Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ, tôi thật sự rất nhớ nó..."
Có được cái cớ tốt như vậy, bà liền có thể thường xuyên đi tìm người nam nhân này.
Mắt đào hoa của Tô Tử Tích chớp một cái, lấy lệ mà nói "Không thành vấn đề, ngài có tin tức cơ bản gì của cô ấy không?"
Vu Khanh Khanh thương tâm giải bày "Trừ bỏ cái tên ra, tôi cũng không biết thêm gì khác..."
Bà ta ra chiều giống như nhớ lại chuyện gì tan nát cõi lòng, vươn móng tay đỏ choé lên chà lau khoé mắt "Nó tên là Liên Hân..."
———
*tiểu viện thạch cảnh: tiểu viện được trang trí chủ yếu bằng đá, sỏi, hòn non bộ
*hảo tụ hảo tán: vui vẻ tụ họp, chia tay trong êm đẹp
"Alo, Phong Khải Ninh..." Thanh âm bất giác nũng nịu lên.
Hắn nghe được âm cuối kéo dài của Liên Hân, hoả khí trong lòng bỗng nhiên liền tiêu tán, biểu tình không hề gợn sóng mà hỏi "Đang ở đâu? Tôi tới đón em."
Liên Hân đem định vị gửi qua cho hắn, một lát sau, chiếc Maybach quen thuộc ngừng ngay trước mặt cô.
Phong Khải Ninh đĩnh bạt bước xuống, mặt vô biểu tình mà kéo rương hành lý đi.
Liên Hân ngồi trên ghế phụ, nghiêng đầu nhìn sườn mặt lạnh lùng của Phong Khải Ninh.
Hắn nhấp nhấp môi mỏng, tông giọng lạnh đến thấu xương bắt đầu chất vấn "Vì sao trở về lại không liên hệ với tôi?"
Liên Hân làm bộ vô tội "Người ta nào có không liên hệ với anh, mới rồi còn gọi điện cho anh đó thôi?"
"Ừ, liên hệ, đã vậy còn chạy tới chỗ Nghiêm Tự mà ở?" Hắn liếc mắt nhìn cô một cái.
Liên Hân rụt rụt bả vai, làm bộ kinh ngạc "Anh biết rồi sao? Em...kỳ thật em chỉ muốn nghỉ ngơi một hai ngày, bởi vì chúng ta cứ hễ thấy mặt liền sẽ làm tình. Em đi đường xa mệt mỏi, chỉ định thư thả một chút rồi lại tới tìm anh..."
Phong Khải Ninh nghẹn lời, bây giờ còn đổ ngược lại là do hắn không đúng, đành dừng một chút, thấp giọng nói "Lúc nào không muốn em cứ việc nói, có bao giờ tôi cưỡng bách em đâu?"
Liên Hân lắc đầu "Không phải không phải, chỉ cần anh tới gần, sau đó nhìn một cái...em liền nhịn không được, căn bản không có biện pháp khống chế bản thân mà nghiêm túc nghỉ ngơi. Lúc ấy ngồi máy bay mệt quá, em chỉ muốn dứt khoát tìm nơi nằm ngủ một giấc rồi lại chạy đến chỗ anh..."
Phong Khải Ninh quay đầu lại, nhìn thẳng phía trước, lệ khí trong nháy mắt hoàn toàn tiêu tan vô tung vô ảnh. Lúc trước hắn tức giận cái gì không hiểu?
Không biết, không muốn biết.
Rõ ràng chuyện như lần trước sẽ không lại xảy ra.
Hắn giống như thật mất kiên nhẫn mà xuỳ một tiếng "Em cùng Nghiêm Tự biết nhau từ bao giờ? Có dịp nào tiếp xúc mà tôi lại không hay biết?"
"Không phải...anh ta chủ động chạy tới, giới thiệu là bạn của anh, lúc ấy em còn đang đứng ở ven đường kia kìa."
Phong Khải Ninh phảng phất thấy được bóng dáng Liên Hân lắc lư phát ngốc ở ven đường, khóe miệng như có như không mà nhếch nhếch "Cậu ta tự nhận là bạn tôi em liền tin? Còn đi theo người ta? Đầu óc để đâu?"
"Nhưng mà anh ta có số điện thoại của anh, tỏ ra rất là thân thiết, quen thuộc như lòng bàn tay nha...hơn nữa nói muốn gọi điện cho anh ngay lập tức, cho nên em..." Liên Hân lải nhải giải thích.
Phong Khải Ninh nghe xong cũng không phát biểu ý kiến, tình huống kỹ càng tỉ mỉ kỳ thật hắn đã sớm hỏi qua Nghiêm Tự, bất quá là muốn Liên Hân tự mình lặp lại lần nữa.
"Ăn cơm không?" Phong Khải Ninh vẻ mặt lãnh đạm mà hỏi.
Liên Hân xoa xoa bụng, hắn không đề cập tới cô cũng quên bén đi mất, hôm nay trừ bỏ ăn chút điểm tâm trên máy bay thì chẳng có hạt cơm nào vào bụng, còn bận vội vội vàng vàng "bàn luận cảm tình" cùng với Giang Dữ Mộ.
Phong Khải Ninh không nhìn cô, lại đem hết thảy động tác thu vào đáy mắt, chỉ thấy hắn trực tiếp quay đầu xe, chạy đến một nhà hàng quen thuộc.
Lúc xuống xe, cánh tay dài lại vươn tới dắt lấy Liên Hân đi thẳng vào trong, vừa đi vừa lơ đãng niết niết lòng bàn tay mềm mại của cô.
Liên Hân chỉ ngoan ngoãn mặc cho hắn lôi kéo.
"Phong tổng, hoan nghênh ngài đại giá quang lâm!" Nhân viên phục vụ sau khi nhìn thấy hắn liền lập tức dẫn đường, xuyên qua một tiểu viện thạch cảnh*, thẳng đến phòng bao chuyên chúc của Phong Khải Ninh.
Trên đường, hai người bắt gặp một người nam nhân cao lớn đang đứng trước bụi trúc đào, đưa lưng về phía bọn họ nói chuyện điện thoại.
Bước chân của Phong Khải Ninh không biết vì sao dừng lại, thậm chí còn rất kiên nhẫn mà đợi đến lúc người kia gọi điện xong, xoay người lại.
Hắn làm bộ vừa vặn gặp phải, lộ ra biểu tình kinh ngạc lấy lệ "Tô tổng? Trùng hợp quá."
Tô Tử Việt hơi nhíu ấn đường, lại nhanh chóng giãn ra, nhàn nhạt mà quét mắt nhìn Liên Hân một cái, cuối cùng quay sang gật đầu với Phong Khải Ninh "Hạnh ngộ, Phong tổng."
Phong Khải Ninh thuận thế đem nữ hài ôm chặt lấy, cằm hơi hất về phía đối diện, nói với Liên Hân "Chào một tiếng đi, gọi Tô tổng."
Liên Hân giống như tiểu cô nương không am hiểu giao tế, thuận theo mà kêu "Tô tổng."
Phong Khải Ninh chờ Tô Tử Việt lịch sự hỏi lại Liên Hân một câu, nhưng đối phương giống như đang gặp phải chuyện phiền lòng, không có hơi sức quan tâm người khác, vì thế hắn chỉ cười cười, sau đó tuỳ ý mang Liên Hân rời đi.
Tuy rằng không quá chính thức, nhưng chỉ sợ trong lòng vị Tô tổng khắc nghiệt chuyên chế - con trai trưởng của Tô thị này đã lập hồ sơ, đánh dấu Liên Hân trở thành nữ nhân của Phong Khải Ninh. Sau này, Tô Tử Tích có muốn quang minh chính đại để cho Liên Hân xuất hiện, lấy tình huống của Tô mà nói, cơ hồ là không có khả năng.
Phong Khải Ninh cùng Tô Tử Tích căn bản là hai nhà thế giao, ích lợi rắc rối khó gỡ.
Lúc trước kể cả là vì Liên Hân, bọn họ cũng không trở mặt thẳng thừng, cứ duy trì sự bình thản yếu ớt giả dối. Cũng bởi vì cục diện phức tạp, cả hai đều không làm gì được nhau, mà bọn họ lại không thể chủ động đâm thủng tầng giấy mỏng này, không được để lọt tiếng gió ra bên ngoài.
Huống hồ, hai người đối với Liên Hân kỳ thật cũng đều không có ý tưởng gì minh xác rõ ràng.
Có lẽ qua một thời gian, bọn họ hảo tụ hảo tán*, lại có lẽ, Liên Hân tự thân sẽ có lựa chọn.
Vốn nên là như vậy, nhưng nếu ở chỗ này vô tình gặp được Tô Tử Việt, Phong Khải Ninh cũng không ngại thuận theo tự nhiên mà gài cho Tổ Tử Tích một quả mìn.
Tô Tử Việt nhàn nhạt trông theo Phong Khải Ninh cùng nữ nhân của hắn rời đi, ánh mắt chuyển dời trở về màn hình di động, nhìn chằm chằm vào lịch sử trò chuyện vừa rồi cùng với Tô Tử Tích.
Tô Tử Việt lộ ra biểu tình phiền não hiếm hoi.
***
Xa xa ở nước ngoài, Tô Tử Tích thu hồi di động, phía sau truyền đến một cổ mùi hương nước hoa như có như không, hắn xoa xoa ấn đường, cảm thấy đau đầu.
Vu Khanh Khanh vòng eo uốn lượn, quyến rũ mà đi tới, đánh giá vị vãn bối Tô gia này từ sau lưng, đôi mắt dừng trên bóng dáng to lớn thon dài không chút nào kiêng nể.
Bà ta giống như là dùng ánh mắt "sờ" qua vai lưng rộng lớn, mơn trớn eo tuyến khẩn kiện, đi vào bờ mông hữu lực rắn chắc của nam nhân.
Vu Khanh Khanh cọ cọ ngón tay lên bờ môi đỏ au...Đối phương quả thực khiến cho nữ nhân dễ dàng động tình, chỉ xem thôi liền thấy trong người nóng rực, dáng vẻ lại còn phong lưu đẹp đẽ như vậy, sớm hay muộn, bà cũng sẽ phải...
Tô Tử Tích không thể nhịn được nữa, xoay người lại, trên mặt là nụ cười không chê vào đâu được của một người vãn bối, chủ động hướng đến vị tân hôn thê tử của Tô lão thái gia mà chào hỏi "Chào buổi tối, nãi nãi."
Vu Khanh Khanh đớ người một chút, nhưng thực mau lại cười khẽ, áp sát vào "Không cần câu nệ hình thức như vậy a, Tử Tích, cậu gọi tôi là Vu Khanh Khanh được rồi..."
"Như vậy sao được, đối với ngài hay đối với gia gia đều là bất kính."
Tô Tử Tích đạm đạm cười, nốt ruồi lệ ngay khoé mắt rực rỡ lung linh mà giâm vào trong lòng Vu Khanh Khanh.
Bà ta chỉ có thể thoáng thu liễm, cười nói "Vậy cũng đúng...phải rồi, Tử Tích, tôi tới là muốn nhờ cậu giúp một chuyện."
"Nãi nãi, ngài cứ việc nói."
Vu Khanh Khanh âm thầm nghiến răng, nhưng biểu tình vẫn vũ mị ôn nhu như cũ, tung ra cái cớ sớm đã chuẩn bị sẵn "Trước khi tôi xuất ngoại đã từng trải qua một đoạn hôn nhân thất bại, có đứa con gái, nhưng nó có thể là bị gia đình bên kia dạy hư, không thân cận cũng không chịu nhận người mẹ này. Tuy con cái hành xử bất hiếu, nhưng tôi lại vẫn thời thời khắc khắc lo lắng cho nó...muốn biết hiện giờ đứa con này sống có tốt hay không. Cho nên lần này về nước, nhờ cậu nhất định phải giúp tôi tìm lại con gái thất lạc. Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ, tôi thật sự rất nhớ nó..."
Có được cái cớ tốt như vậy, bà liền có thể thường xuyên đi tìm người nam nhân này.
Mắt đào hoa của Tô Tử Tích chớp một cái, lấy lệ mà nói "Không thành vấn đề, ngài có tin tức cơ bản gì của cô ấy không?"
Vu Khanh Khanh thương tâm giải bày "Trừ bỏ cái tên ra, tôi cũng không biết thêm gì khác..."
Bà ta ra chiều giống như nhớ lại chuyện gì tan nát cõi lòng, vươn móng tay đỏ choé lên chà lau khoé mắt "Nó tên là Liên Hân..."
———
*tiểu viện thạch cảnh: tiểu viện được trang trí chủ yếu bằng đá, sỏi, hòn non bộ
*hảo tụ hảo tán: vui vẻ tụ họp, chia tay trong êm đẹp
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.