Chương 47: 'Sữa rửa mặt'
Bất Hạp Thuỵ
30/07/2019
Liên Hân nhịn không được cảm thấy buồn cười, nhẹ nhàng cào cào lên bụng nhỏ của hắn "Chỉ là tôi cảm thấy, đại minh tinh ở trên người mình tập hít đất, chuyện này...rất thú vị nha."
Từ ngữ cùng động tác vô cùng ái muội, làm hạ thể chỉ nâng bốn mươi lăm độ của Giang Dữ nháy mắt hoàn toàn cương cứng, giương cung bạt kiếm mà chọc vào đùi Liên Hân.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình.
Bàn tay nhu nhược giống như không xương của Liên Hân linh hoạt du tẩu, từ bụng chuyển sang cơ ngực rắn chắc.
Giang Dữ Mộ nhìn chằm chằm cô, cánh tay thu bớt lực, làm cho chính mình chậm rãi hạ xuống, cùng với địa phương đẫy đà mềm mại bên dưới dán sát vào nhau.
Nếu như đối phương cự tuyệt, hắn sẽ dừng lại.
Liên Hân nhẹ nhàng đặt tay lên ngực hắn, ngăn cản.
Vì vậy Giang Dữ Mộ liền ngừng, mắt phượng thoáng ảm đạm.
"Tôi rất thắc mắc, có chuyện muốn hỏi anh một chút..."
Cánh môi đỏ của Liên Hân khép mở, khuôn mặt trắng nõn mang theo một chút yếu ớt như có như không "Anh là người duy nhất biết tôi cùng với ca ca...tôi rất muốn nghe thử, cảm giác của anh thế nào, anh nhìn nhận ra sao về chúng tôi..."
Cho dù vừa mới trải qua vận động, lại còn bị khơi mào dục vọng, nhưng trên mặt Giang Dữ Mộ vẫn mang theo vẻ thanh lãnh trời sinh, cộng với một chút không quá tán đồng "Cái này thật ra không có gì, là do cảm tình gây ra mà thôi. Tình yêu cũng giống như ho khan vậy, chính là vô pháp che dấu. Cô cũng không làm chuyện gì thương thiên hại lý, ảnh hưởng đến người khác."
Liên Hân nâng đôi con ngươi ướt rượt, lẳng lặng mà nhìn hắn, gật gật đầu, bàn tay chậm rãi phớt qua ngực Giang Dữ Mộ, sau đó đáp lên trên vai.
"Lại nói tiếp, có thể anh không tin, nhưng bởi vì anh là người duy nhất nhìn thấy mặt tối tăm nhất, đáng sợ nhất của tôi, biết được bí mật khiến tôi vô pháp nhìn mặt người đời đó...cho nên lúc đối diện với anh, không hiểu sao ngược lại tôi càng có cảm giác an toàn. Giống như cái gì đều có thể chia sẻ. Tôi...tôi hiện tại đã không có người thân, nhà cũng không còn..."
Liên Hân giơ tay vòng lấy cổ hắn, giọng nói mang theo chút nức nở "Anh ôm tôi một cái có được hay không..."
Nước mắt rơi xuống, chính cô cũng không biết bản thân thật sự đau lòng hay chỉ là diễn.
Giang Dữ Mộ ngây ngẩn mặt mày, nhanh chóng ôm lấy Liên Hân, cánh tay rắn chắc dùng sức siết chặt.
Hắn nghiêng đầu, hôn hôn lên trán cô, đem người từ trên mặt đất ôm lên, đi đến phòng ngủ cách vách.
Giang Dữ Mộ một bên gắt gao bao bọc, dành cho Liên Hân cái ôm vững chãi ấm áp nhất, một bên nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cô.
Liên Hân nâng đùi, khoanh lấy eo hắn, đầu vùi vào hõm vai, làm cho bản thân gần như không biết xấu hổ mà trực tiếp dán vào lồng ngực Giang Dữ Mộ, tham lam hấp thu độ ấm trên người nam nhân.
Giang Dữ Mộ đặt tay trên đường cong lả lướt phía sau lưng nữ hài, vuốt ve trấn an, sau đó đem mái tóc dài vén ra sau tai, dùng thứ âm thanh có thể làm toàn bộ nữ nhân trên cả nước rung động mà thấp giọng hỏi "Tôi hôn em có được không?"
Liên Hân long lanh hai mắt, cẩn thận gật đầu.
Giang Dữ Mộ cúi đầu chạm nhẹ khoé môi, chậm rãi rải từng nụ hôn lên đến nhân trung, cuối cùng mới ngậm lấy trọn cả cánh môi đỏ bừng no đủ.
Đầu lưỡi tinh tế tách mở, luồn lách vào trong quấn lấy cái lưỡi đáng yêu lại mềm nhẵn của Liên Hân, bắt đầu nụ hôn ướt át làm cô tê dại từ sống lưng lên đến đỉnh đầu.
Liên Hân bị hôn đến cả người run rẩy, thân thể trượt xuống, hắn lại đưa tay cô trụ vòng eo, cúi người đem cô áp ở trên giường.
Hồi lâu, Giang Dữ Mộ mới tách ra, rũ mắt nhìn tảng ngực loang lổ dấu hôn trước mặt, nhẹ giọng hỏi "Nơi này...có thể chạm vào không?"
Bàn tay Liên Hân đặt sau thắt lưng hắn vuốt ve, sau đó gật đầu, chủ động trút bỏ đai eo, bắt đầu cởi váy.
Giang Dữ Mộ đang định từ từ duỗi tay, đột nhiên không kịp phòng bị liền nhìn thấy được phong cảnh tuyết trắng nhảy ra trước mặt, hai điểm đỏ hồng ngọt ngào run rẩy.
Ngực tròn eo nhỏ, lả lướt doanh nhuận ở trước mắt hắn mà lắc tới lắc lui, giống như cực hạn mời gọi.
Giang Dữ Mộ thật sự hơi bất ngờ, hắn không đoán được tiết tấu của Liên Hân lại mạnh như vậy, bọn họ...bọn họ còn chưa thân thiết lắm đâu, hắn cho rằng phải chậm rãi từng bước?
Liên Hân còn ngại Giang Dữ Mộ quá rề rà, trực tiếp đem quần lót nhỏ của mình đá rớt xuống.
Cô nhếch cặp mông tròn trịa lên, đem hắn đẩy ngã, một đôi bầu ngực to tròn dựng thẳng cứ vậy mà áp trọn lên mặt Giang Dữ Mộ, hào phóng ban cho hắn một đợt "sữa rửa mặt".
Từ ngữ cùng động tác vô cùng ái muội, làm hạ thể chỉ nâng bốn mươi lăm độ của Giang Dữ nháy mắt hoàn toàn cương cứng, giương cung bạt kiếm mà chọc vào đùi Liên Hân.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình.
Bàn tay nhu nhược giống như không xương của Liên Hân linh hoạt du tẩu, từ bụng chuyển sang cơ ngực rắn chắc.
Giang Dữ Mộ nhìn chằm chằm cô, cánh tay thu bớt lực, làm cho chính mình chậm rãi hạ xuống, cùng với địa phương đẫy đà mềm mại bên dưới dán sát vào nhau.
Nếu như đối phương cự tuyệt, hắn sẽ dừng lại.
Liên Hân nhẹ nhàng đặt tay lên ngực hắn, ngăn cản.
Vì vậy Giang Dữ Mộ liền ngừng, mắt phượng thoáng ảm đạm.
"Tôi rất thắc mắc, có chuyện muốn hỏi anh một chút..."
Cánh môi đỏ của Liên Hân khép mở, khuôn mặt trắng nõn mang theo một chút yếu ớt như có như không "Anh là người duy nhất biết tôi cùng với ca ca...tôi rất muốn nghe thử, cảm giác của anh thế nào, anh nhìn nhận ra sao về chúng tôi..."
Cho dù vừa mới trải qua vận động, lại còn bị khơi mào dục vọng, nhưng trên mặt Giang Dữ Mộ vẫn mang theo vẻ thanh lãnh trời sinh, cộng với một chút không quá tán đồng "Cái này thật ra không có gì, là do cảm tình gây ra mà thôi. Tình yêu cũng giống như ho khan vậy, chính là vô pháp che dấu. Cô cũng không làm chuyện gì thương thiên hại lý, ảnh hưởng đến người khác."
Liên Hân nâng đôi con ngươi ướt rượt, lẳng lặng mà nhìn hắn, gật gật đầu, bàn tay chậm rãi phớt qua ngực Giang Dữ Mộ, sau đó đáp lên trên vai.
"Lại nói tiếp, có thể anh không tin, nhưng bởi vì anh là người duy nhất nhìn thấy mặt tối tăm nhất, đáng sợ nhất của tôi, biết được bí mật khiến tôi vô pháp nhìn mặt người đời đó...cho nên lúc đối diện với anh, không hiểu sao ngược lại tôi càng có cảm giác an toàn. Giống như cái gì đều có thể chia sẻ. Tôi...tôi hiện tại đã không có người thân, nhà cũng không còn..."
Liên Hân giơ tay vòng lấy cổ hắn, giọng nói mang theo chút nức nở "Anh ôm tôi một cái có được hay không..."
Nước mắt rơi xuống, chính cô cũng không biết bản thân thật sự đau lòng hay chỉ là diễn.
Giang Dữ Mộ ngây ngẩn mặt mày, nhanh chóng ôm lấy Liên Hân, cánh tay rắn chắc dùng sức siết chặt.
Hắn nghiêng đầu, hôn hôn lên trán cô, đem người từ trên mặt đất ôm lên, đi đến phòng ngủ cách vách.
Giang Dữ Mộ một bên gắt gao bao bọc, dành cho Liên Hân cái ôm vững chãi ấm áp nhất, một bên nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cô.
Liên Hân nâng đùi, khoanh lấy eo hắn, đầu vùi vào hõm vai, làm cho bản thân gần như không biết xấu hổ mà trực tiếp dán vào lồng ngực Giang Dữ Mộ, tham lam hấp thu độ ấm trên người nam nhân.
Giang Dữ Mộ đặt tay trên đường cong lả lướt phía sau lưng nữ hài, vuốt ve trấn an, sau đó đem mái tóc dài vén ra sau tai, dùng thứ âm thanh có thể làm toàn bộ nữ nhân trên cả nước rung động mà thấp giọng hỏi "Tôi hôn em có được không?"
Liên Hân long lanh hai mắt, cẩn thận gật đầu.
Giang Dữ Mộ cúi đầu chạm nhẹ khoé môi, chậm rãi rải từng nụ hôn lên đến nhân trung, cuối cùng mới ngậm lấy trọn cả cánh môi đỏ bừng no đủ.
Đầu lưỡi tinh tế tách mở, luồn lách vào trong quấn lấy cái lưỡi đáng yêu lại mềm nhẵn của Liên Hân, bắt đầu nụ hôn ướt át làm cô tê dại từ sống lưng lên đến đỉnh đầu.
Liên Hân bị hôn đến cả người run rẩy, thân thể trượt xuống, hắn lại đưa tay cô trụ vòng eo, cúi người đem cô áp ở trên giường.
Hồi lâu, Giang Dữ Mộ mới tách ra, rũ mắt nhìn tảng ngực loang lổ dấu hôn trước mặt, nhẹ giọng hỏi "Nơi này...có thể chạm vào không?"
Bàn tay Liên Hân đặt sau thắt lưng hắn vuốt ve, sau đó gật đầu, chủ động trút bỏ đai eo, bắt đầu cởi váy.
Giang Dữ Mộ đang định từ từ duỗi tay, đột nhiên không kịp phòng bị liền nhìn thấy được phong cảnh tuyết trắng nhảy ra trước mặt, hai điểm đỏ hồng ngọt ngào run rẩy.
Ngực tròn eo nhỏ, lả lướt doanh nhuận ở trước mắt hắn mà lắc tới lắc lui, giống như cực hạn mời gọi.
Giang Dữ Mộ thật sự hơi bất ngờ, hắn không đoán được tiết tấu của Liên Hân lại mạnh như vậy, bọn họ...bọn họ còn chưa thân thiết lắm đâu, hắn cho rằng phải chậm rãi từng bước?
Liên Hân còn ngại Giang Dữ Mộ quá rề rà, trực tiếp đem quần lót nhỏ của mình đá rớt xuống.
Cô nhếch cặp mông tròn trịa lên, đem hắn đẩy ngã, một đôi bầu ngực to tròn dựng thẳng cứ vậy mà áp trọn lên mặt Giang Dữ Mộ, hào phóng ban cho hắn một đợt "sữa rửa mặt".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.