Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện Be
Chương 63: Bác sĩ Tô, anh nhìn em đi mà ~
Trĩ Sở
11/05/2022
Khi tỉnh lại, Hứa Kỳ Sâm ngửi được mùi thuốc khử trùng mà cậu rất ghét.
Mở mắt ra, ngơ ngác nhìn lên trần nhà trắng, trực giác và kinh nghiệm nói cho cậu biết cậu đã rời khỏi thế giới trước rồi.
Vẫn không khỏi cảm thấy mất mát, rõ ràng trước khi đi ngủ vừa mới thảo luận về chuyện thời không, vừa mở mắt ra đã đi tới một thời gian và không gian hoàn toàn khác rồi.
Nhưng kì lạ là, cùng với sự mất mát, dường như lần này Hứa Kỳ Sâm có thêm một chút cảm xúc khác lạ.
Giống như có một cây cầu thường xuyên xuất hiện trong câu chuyện cổ tích. Một vị khách du lịch đi trên đường tới một nơi nào đó, bỗng có một quả táo từ trên trời rơi xuống, người đó dè dặt ăn thử, thấy vị cũng không tệ chút nào. Anh ta tiếp tục đi về phía trước, đến một miền xứ mới, lại có một quả đào mật rơi vào lòng, vẫn cứ bán tín bán nghi ăn hết, ăn rất ngon, ngon đến mức anh ta thậm chí không muốn rời khỏi vùng đất tuyệt vời này. Nhưng câu chuyện hiếm lạ lạ lặp lại lần thứ ba, đến khi buộc phải rời đi, điều anh ta nghĩ trong đầu sẽ là: Ở nơi tiếp theo sẽ gặp được chuyện tốt đẹp gì?
Chủ nghĩa kinh nghiệm mang đến một chút mong đợi gần như đã triệt tiêu những cảm xúc tiêu cực bị ép buộc phải rời đi.
Con người đúng là động vật dễ thay đổi.
Hứa Kỳ Sâm nghiêng đầu, trong phòng bệnh còn một cái giường nữa nhưng trống trơn, hình như người bệnh tạm thời vắng mặt. Cậu muốn bò dậy, lại phát hiện ra chân mình bị treo lên, còn bị bó thạch cao.
Khung cảnh vô cùng quen thuộc.
Âm thanh của 0901 xuất hiện: “Ngài Hứa, ngài đã đi tới thế giới thứ tư của Hệ thống điên cuồng tìm cách sinh tồn trong truyện BE…”
Sự xấu hổ khiến đầu óc Hứa Kỳ Sâm choáng váng: “Làm ơn đừng nhắc lại tên hệ thống này nữa…”
0901: “Được, thưa ngài Hứa. Tôi thề sau này sẽ không đề cập tới cái tên Hệ thống điên cuồng tìm cách sinh tồn trong truyện BE này nữa.”
Đường gân xanh trên trán Hứa Kỳ Sâm sắp hằn cả lên, “…Phiền cậu đi thẳng vào vấn đề chính đi.”
0901 lại đáp “Được”, nói tiếp: “Ngài Hứa, ở thế giới này, nhân vật ngài cần đóng vai là Lục Huyên, bối cảnh của thế giới là Huyết tộc, đối tượng cần chinh phục của ngài là một quỷ hút máu, đồng thời cũng là một bác sĩ khoa chỉnh hình. Nhiệm vụ chính của ngài là thay đổi kết cục bị chia cắt của hai nhân vật chính ở cuối tiểu thuyết.”
Phản ứng đầu tiên của Hứa Kỳ Sâm là tốt quá rồi, thế giới này không có ai phải chết.
Một giây sau, cậu mới chợt phát hiện ra.
Huyết tộc?! Quỷ hút máu?
Có thể nói đây là thế giới mà cậu sợ nhất, bởi vì ở thế giới này, Lục Huyên mắc chứng sợ máu(1), một bệnh nhân sợ máu lại thích một con quỷ hút máu, cuối cùng còn được con quỷ hút máu này biến đổi(2).
(1) Chứng sợ máu (Hematophobia): Một dạng rối loạn ám ảnh sợ đặc hiệu tương tự hội chứng sợ không gian hẹp, sợ độ cao, sợ côn trùng, sấm chớp,… Hội chứng này đặc trưng bởi sự sợ hãi tột độ, thái quá khi nhìn thấy máu (bao gồm cả máu của chính bản thân hoặc của người khác).
(2) Biến đổi (初拥/ The embrace): Quá trình một con người bình thường bị vampire biến thành đồng loại, như một minh ước bằng máu không thể phá hủy. Giống như trong phim The Twilight Saga: Breaking Dawn, Edward đã biến đổi Bella từ người thường thành vampire.
Biến thành một con quỷ hút máu sợ máu, đây là thiết lập kì quặc gì thế này.
Cậu bất đắc dĩ mở miệng: “0901, chúng ta quen thân như vậy, có thể thay đổi thiết lập sợ máu này một chút không…”
Giọng điệu 0901 vẫn không hề gợn sóng, “Ngài Hứa, đây là thiết lập ngài đặt ra, chúng tôi không có quyền thay đổi.”
Hứa – cuộc sống không còn gì luyến tiếc – Kỳ Sâm thở dài.
0901: “Ngài Hứa, nếu như ngài lo lắng quá, chúng tôi có thể bán cho ngài một loại thuốc, sau khi uống vào có thể gắn thêm màng lọc tạm thời trong võng mạc của ngài, nói cách khác, dưới sự ảnh hưởng của thuốc, màu máu mà ngài đang nhìn thấy sẽ có sự thay đổi, đồng thời thuốc cũng ảnh hưởng tới khứu giác của ngài như vậy có thể ngăn chặn bệnh sợ máu phát tác ở mức độ cao.”
Cái này nghe cũng không tệ, Hứa Kỳ Sâm hết sức phấn khởi, hỏi: “Vậy máu mà tôi nhìn thấy sẽ có màu gì?”
0901 đáp: “Cái này sẽ thay đổi dựa theo tâm trạng hiện tại của ngài, vậy nên tôi không thể cho ngày một đáp án chính xác được.”
“Vậy à…” Hứa Kỳ Sâm ra chiều nghĩ ngợi, gật đầu, “Thuốc này bao nhiêu tiền?”
0901: “4000 điểm một bình.” Nó còn nhắc nhở hết sức có tâm, “Ngài Hứa, tổng số điểm hiện tại ngài có là 59800.”
“Khá đắt nhỉ.” Nhưng mà cũng đúng, thay đổi thiết lập thì đắt hơn một chút cũng rất bình thường, Hứa Kỳ Sâm nghĩ ngợi giây lát, “Vậy cho tôi trước một bình đi, có cơ hội tôi sẽ thử xem hiệu quả sau.”
“Được thưa ngài Hứa.” Có hiệu ứng âm thanh điểm số bị trừ đi, 0901 nói tiếp, “Cân nhắc đến việc ngài đang không tiện nhận lấy, tôi sẽ bảo quản nó cho ngài trước, khi nào cần ngài cứ trực tiếp gọi tôi là được.”
Hứa Kỳ Sâm hài lòng “ừ” một tiếng, chống khuỷu tay xuống giường nâng nửa người dậy dựa vào gối. Nhân hiện tại chưa có ai làm phiền, cậu cố gắng nhớ lại một số thiết lập trong nguyên tác.
Thật ra cậu đã có bối cảnh của quyển tiểu thuyết này từ sớm rồi, đại khái là hồi cấp ba, Hứa Kỳ Sâm đã ghi nó vào sổ tya của mình, sau đó thì nó cứ gác lại tại đấy. Lên đại học bắt đầu viết truyện, hoàn thành mấy được mấy bộ truyện rồi mà chưa có ý tưởng cho truyện mới, cậu mới nhớ ra cái thiết lập từ đời nào này, chính thức đặt bút viết, bởi vậy mà nhân vật trong truyện có khoảng cách rất lớn với ba thế giới trước.
Đặc biệt là vai chính Lục Huyên có sự chênh lệch nhiều nhất với tính cách của cậu.
Không yên lặng, không điềm tĩnh, không kín đáo, tràn trề thứ sức sống mà Hứa Kỳ Sâm không thể thích ứng được, đứng trước người mình thích thì như một miếng kẹo bông bị đun nóng quá nhanh nên tan chảy, dinh dính nhơm nhớp, dù có cố gắng ném đi cũng vẫn còn dính lại một chút kẹo trên ngón tay.
Làm sao bây giờ… Hứa Kỳ Sâm điên cuồng yêu thầm vĩnh-viễn-chỉ-dám-giấu-tình-cảm-trong-lòng cảm thấy hết sức phiền muộn.
Hơn nữa lần này đối tượng cần chinh phục còn là một đóa hoa trên núi cao, dù có chìa cổ ra tận miệng cũng không chịu cắn. Trong nguyên tác, Lục Huyên là sinh viên đại học năm nhất, trường học nằm ngay gần bệnh viện số ba.
Khi vẫn còn là một tấm chiếu mới vừa bước chân lên đại học, một buổi tối nọ Lục Huyên đi ngang qua con hẻm tối tăm ở cửa sau bệnh viện số ba bị hai tên vừa cao vừa đô lại còn cầm dao chặn cướp, đúng lúc gặp được Tô Lâm đi làm.
Như bắt được cọng rơm cứu mạng, Lục Huyên gào to cầu cứu, thế nhưng Tô Lẫm hết sức lạnh lùng đi ngang qua người hai tên côn đồ mà hoàn toàn không có bất kì phản ứng nào. Vậy thì thôi đi, hai tên cướp lại còn bất mãn trước sự ngó lơ ấy cộng thêm thấy trang phục trên người anh không xoàng nên nảy sinh ác ý, một trong hai tên chuyển mục tiêu về phía anh, Lục Huyên lợi dụng sơ hở, vội vã giả vờ sợ đến mức ngất xỉu trên đất.
Tô Lâm đoạt lấy con dao găm trên tay tên cướp vứt đi thật xa, sau đó quay người nhìn hai kẻ chán sống nọ, con ngươi đen hút lập tức chuyển sang màu đỏ rực, dưới ánh trăng lạnh lẽo, anh lộ ra răng nanh của mình.
Cứ như vậy, hai tên xấu xa học nghề chưa thành khiếp đảm vừa lăn vừa bò trốn mất.
Mà cảnh tượng ấy đã được gom trọn trong tầm nhìn của Lục Huyên.
Cậu là một thiếu niên bị ảo tưởng sức mạnh, nhìn thấy quỷ hút máu hàng thật giá thật thì phấn khích tới độ tim nhảy ra ngoài. Từ đó trở đi, cậu quyết tâm muốn trở thành đồng loại của quỷ hút máu ngầu lòi này, vì để tiếp cận anh mà thậm chí còn không tiếc ngã gãy chân.
Thế nhưng dù cậu có nhõng nhẽo đòi hỏi vô số lần cả công khai lẫn ám chỉ, đối phương vẫn thờ ơ không đọng lòng, nhất quyết không chịu hút máu cậu, chuyển hóa cậu thành quỷ hút máu.
Truyền phát tóm tắt trọng điểm trong đầu xong, Hứa Kỳ Sâm bất đắc dĩ nằm vật ra giường.
Cậu cũng có một ngày phải theo đuổi người khác.
Xem ra lần này cần giải phóng bản thân hoàn toàn rồi.
Đang xây dựng tâm lý, cửa phòng bệnh mở ra, Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu rướn cổ nhìn, là một cậu trai mập mạp trạc tuổi cậu, cũng ăn mặc quần áo bệnh nhân xanh trắng đan xen, ôm bụng đi vào.
Không đợi Hứa Kỳ Sâm mở miệng, cậu ta đã lên tiếng trước, “Lục Huyên, cuối cùng cậu cũng dậy rồi, ngủ thẳng một giấc đến trưa mà cậu không đói bụng sao?”
Hứa Kỳ Sâm suy nghĩ một chút, trong lòng đã nảy số, “Tớ vừa ngủ dậy, cậu nói vậy đúng là làm tớ thấy đói bụng rồi.” Cậu quan sát vẻ mặt của cậu mập, “Tiểu Siêu, cậu vừa mới đi đâu thế?”
Tiêu Siêu đi về giường mình, cẩn thận ôm bụng ngồi xuống, “Đừng nói nữa, phòng vệ sinh của phòng chúng ta mất nước, tớ đi vệ sinh bên ngoài.”
Hứa Kỳ Sâm gật gù, “Vậy à… À vừa đúng lúc, cậu tháo chân xuống giúp tớ với, tớ muốn đi mua ít đồ ăn.” Hứa Kỳ Sâm không nói dối, cậu thật sự hơi đói bụng, cơ thể này ngủ một giấc đến tận trưa không bỏ gì vào bụng, còn tiếp tục như vậy cậu sẽ bị hạ đường huyết mất.
“Ừ được.” Tiểu Siêu đứng lên, tháo dây treo cổ chân cho cậu, “Cậu cẩn thân một chút đừng để ngã. Vừa nãy tớ vào phòng vệ sinh hơi tháo ra một lúc giờ vị trí phẫu thuật vẫn còn đau, không giúp cậu được.”
Hứa Kỳ Sâm định nói không sao, nhưng suy nghĩ đến thiết lập, cậu lập tức nở một nụ cười cực kì đủ xán lạn, “Không sao, tớ không ngã được đâu cậu yên tâm đi.”
Chân bị bó thạch cao trì nặng vô cùng, Hứa Kỳ Sâm mất sức rất lâu mới có thể ngồi lên mép giường. Cậu liếc xung quanh, nhìn thấy đầu giường có hai cây nạng thì duỗi tay cầm lấy, chống trên mặt đất để đứng lên. Trước đây Hứa Kỳ Sâm cũng từ bị thương và nằm viện, đối với cậu mà nói, chống nạng cũng không phải việc gì quá khó khăn.
Mới đứng chống nạng ở hàng lang bệnh viện, còn chưa đi được mấy bước, Hứa Kỳ Sâm đã nhận được cả tá lời thăm hỏi.
Bên trai là một bác gái ngồi xe lắn, “Ồ, Tiểu Huyên ra ngoài đi dạo à.”
“Vâng ạ.” Hứa Kỳ Sâm cười đáp.
Bên phải là một bà lão bóc quýt, “Tiểu Huyên, ăn quýt không?”
“À không cần, không cần đâu ạ.” Bị ép nhận lấy một múi quýt.
Đằng trước là một ông bác trung niên cao to đi tới, “Tiểu Huyên, lát nữa làm một ván cờ với bác nhé.”
“À vâng, không thành vấn đề…”
…
Rốt cuộc người này quan hệ rộng đến mức nào vậy. Người dẻo mồm và biết cách xử lí trong các mối quan hệ đúng là khác biệt thật, ngay cả ở nơi như bệnh viện cũng có thể quen biết nhiều như thế.
Vừa ra khỏi phòng bệnh chưa được vài bước đã gặp đủ kiểu người, ai nấy đều tươi cười vui vẻ với cậu, đúng là xứng đáng với thiết lập “linh vật” của Bệnh viện số ba trong nguyên tác.
Một cô y tá dáng vẻ rất thân thiện và đáng yêu nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm thì tiến đến đỡ cậu, “Tiểu Huyên, em đi đâu thế?”
Hứa Kỳ Sâm cười đáp, “Em đi ăn một chút.”
Không ngờ chị y tá liếc mắt ra hiệu với cậu, ghé lại gần tai thì thầm, “Này, bác sĩ Tô đang ở cửa hàng tiện lợi dưới tầng đấy.”
Hứa Kỳ Sâm ngẩn người, nhất thời chưa hiểu ra gì, chỉ thấy chị gái làm động tác cổ vũ, vỗ vai cậu rồi rời đi.
Bác sĩ Tô?
Không sai, chính là quỷ hút máu lạnh lùng tên Tô Lẫm.
Mà không đúng, tại sao chị y tá này cứ như đang hỗ trợ cậu vậy nhỉ? Chẳng lẽ toàn bộ bệnh viện đều biết Lục Huyên thích Tô Lẫm sao?
Cậu nhớ lại thiết lập một chút, hình như đúng là vậy rồi. Cốt truyện cái gì chứ, Hứa Kỳ Sâm lại một lần nữa lên án bản thân mình lúc trước bất cẩn để lại lịch sử đen tối trong lòng.
Âm thanh của 0901 lần nữa xuất hiện: “Ngài Hứa, thiết lập của nhân vật ở thế giới này có khác biệt rất lớn so với ngài, xin hãy đảm bảo rằng ngài đã ngụy trang bản thân xong, tuyệt đối không được để những người khác ở thế giới này nhìn ra điều bất thường, đặc biệt là đối tượng của ngài.”
Hứa Kỳ Sâm ừm một tiếng hùa theo lời nhắc nhở của Hứa Kỳ Sâm. Bụng trống trơn mà đói lả, Hứa Kỳ Sâm khó khăn bước từng bước tới thang máy ở cuối hành lang, thành công đi xuống tầng.
Cảnh vật xung quanh bệnh viện này vô cùng say lòng, đương là mùa xuân, chồi non vàng nhạt nhú lên giữa lá cành xanh tươi, ánh nắng mặt trời dịu dàng rơi xuống từu bầu trời xanh trong, đâu đâu cũng mang sắc mềm mại. Rời khỏi mùi thuốc sát trùng, tâm trạng Hứa Kỳ Sâm cũng khá hơn.
Nhìn xung quanh một lần nữa, thấy được bảng hiệu cửa hàng tiện lợi màu xanh dương đậm thấp thoáng giữa những cành anh đào muộn hồng phấn, Hứa Kỳ Sâm chống nạng từ từ đi về phía đó, trong lòng chỉ ngập tràn suy nghĩ về những chiếc bánh bao mềm mại, oden(*) và cơm nắm cá ngừ.
(*) Oden: Một món ăn truyền thống của người Nhật. Hình thức món ăn này khá giống với món lẩu nhưng cách chế biến lại tương tự các món hầm. Nguyên liệu cho món Oden thường thấy là củ cải trắng, trứng gà, đậu hũ, các loại chả cá,…và theo khẩu vị từng địa phương có thể cho thêm bạch tuộc hoặc gân bò.
Mặt đường không bằng phẳng như sàn bệnh viện, cánh tay Hứa Kỳ Sâm vừa mỏi vừa mệt, vất vả mãi mới lết được tới cửa. Từ bên trong xuất hiện một bóng người cao to, chỉ trong nháy mắt, đôi mắt Hứa Kỳ Sâm đã ghi lại hoàn chỉnh ngoại hình của anh như một cái máy ảnh.
Anh mặc một chiếc áo blouse trắng, bên trong mặc hoodie màu đen, chiếc mũ rộng đến mức gần như vùi cả khuôn mặt vào bên trong. Anh còn đeo một cái khẩu trang màu xanh nhạt, là sắc độ giống với màu của bầu trời hôm nay.
Anh lộ ra một phần da dẻ nhợt nhạt đến lạ kì, hai mắt cụp xuống, cả người tản ra cảm giác xa cách khó gần.
Trong khoảnh khắc ấy, Hứa Kỳ Sâm đã lập tức xác định được anh chính là Tô Lâm.
Làm sao bây giờ, chưa gì đã gặp, còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì hết.
Hứa Kỳ Sâm hơi hoảng, không phải nếu cứ đi ngang qua nhau như thế này sẽ quá đáng tiếc sao, dù gì đóa hoa này khó hái như vậy, phải nắm chắc tất cả cơ hội mới có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ.
Ôm suy nghĩ như vậy, vào giây phút người kia đi qua người, Hứa Kỳ Sâm coi thường cái chết buông hẳn chiếc nạng dưới cánh tay, vươn tay ra níu lấy cánh tay anh, cứ như vậy thẳng tay đẩy đối phương ngã nhào xuống đất.
Thật ra cậu vốn chỉ định giữ anh lại mà thôi – Hứa Kỳ Sâm đang ngã trên người bác sĩ Tô nghĩ thầm, không ngờ cậu lại thật sự đứng không vững.
Khoảnh khắc hai người cùng ngã xuống đất, những cánh hoa anh đào đã ngủ say trên nền đất lâu nay vươn lên phấp phới dưới tác động của luồng không khí, tựa như làn váy đồng phục của học sinh nữ, xoay tròn vài vòng trong không trung rồi nhẹ nhàng rơi trở lại lên người cả hai.
Lo lắng rằng sự tiếp xúc ngoài ý muốn này sẽ khiến đối phương phản cảm, Hứa Kỳ Sâm áp sát trong lồng ngực anh dè dặt ngẩng đầu lên nhìn vào mặt Tô Lẫm.
Trên sống mũi chưa hoàn toàn bị khẩu trang che khuất của anh có một cánh hoa nhỏ xíu.
Hứa Kỳ Sâm chột dạ vươn ngón trỏ và ngón cái ra nhẹ nhàng lấy cánh hoa đi, sau đó áy náy mở miệng, “Xin lỗi, em bị hạ đường huyết nên hơi chóng mặt…”
Tô Lẫm bị đè dưới người cậu không trả lời, Hứa Kỳ Sâm thấp thỏm không biết nên làm gì tiếp theo.
Nếu đã nói mình bị hạ đường huyết, vậy thì giả chết vờ vịt đến cùng đi.
Hứa Kỳ Sâm tỏ ra choáng váng đầu óc ngả lên người anh không nói lời nào, một cô gái trẻ cầm lon nước ngọt trong tay đi ra từ trong cửa hàng tiện lợi, nhìn chằm chằm tổ hợp bác sĩ bệnh nhân vừa kì quặc vừa ám muội này suốt chặng đường.
Không để ý tới việc diễn giải ánh mắt của người đứng lại xem, Hứa Kỳ Sâm chỉ nghĩ đến việc người này đúng là quỷ hút máu, toàn thân lạnh ngắt, làm gì cũng không nghe thấy tiếng tim anh đập. Hơn nữa trong thiết lập, anh là quỷ hút máu cao cấp đã sống mấy nghìn năm, có khi nào một người từng trải như vậy liếc mắt một cái đã nhìn thấu ngón trò xoàng của cậu hay không?
Mải đối chiếu với thiết lập, người nằm dưới bỗng nhiên mở miệng dọa Hứa Kỳ Sâm giật bắn mình.
“Dậy.”
Giọng nói của anh xuyên qua lớp khẩu trang truyền ra ngoài, nghe rất âm u, rất trầm thấp.
Hứa Kỳ Sâm nuốt một ngụm nước bọt, còn muốn giả vờ, “Em… Em không còn sức…”
Không biết có phải ảo thính hay không, Hứa Kỳ Sâm cảm giác người ở dưới thở dài một tiếng, cánh tay anh vòng qua sao lưng túm lấy eo cậu, nhấc bổng cậu lên từ trên người mình như xách một con mèo con, tay còn lại chống đất nhấc nửa thân trên dậy.
Cứ như vậy, tư thế đè lên nhau như bánh tổ ban đầu biến thành cái dáng cậu được ôm vào trong lòng, Hứa Kỳ Sâm áp trán lên vai anh, xương quai xanh của anh nhô lên cồm cộm.
Không biết có thể coi là nghiệp không, giờ đây Hứa Kỳ Sâm thực sự thấy chóng mặt, trán đổ mồ hôi mất kiểm soát, hai mắt tối sầm lại không thấy rõ thứ gì. Cậu không nhớ mình có đặt ra thiết lập nào là “mồm thiêng” hay không, nói hạ đường huyết mà hạ đường huyết thật.
Cứ ngỡ rằng cậu ốm yếu như vậy người kia sẽ đỡ dậy, quan tâm mấy câu rồi đi mua cho cậu nước đường hay gì đó, kết quả là người này thẳng thừng lùi về sau, tự mình đứng lên mà không hề có cảm giác tội lỗi.
Đúng là động vật máu lạnh.
Tô Lẫm phủi phủi quần áo, đang định nhấc chân rời đi thì lại phát hiện ra không thể cất bước nổi. Anh cúi đầu nhìn, kẻ gây họa đang nằm sấp nửa người níu lấy ống quần anh.
“Em thực sự khó chịu lắm…” Giọng Hứa Kỳ Sâm rất yếu ớt, hoàn toàn khác với khi nãy giả vờ, cậu cố gắng ngước lên, trông đáng thương vô cùng, “Không lừa anh mà…”
Tô Lẫm trầm mặc giây lát, thò tay vào trong túi áo blouse lấy ra một que kẹo, dùng răng cắn vào mép giấy gói kẹo xoắn lại để bóc vỏ ra, sau đó ngồi xổm xuống, một tay nâng mặt Hứa Kỳ Sâm.
“Mở miệng.”
Mặc dù giọng điệu vẫn rất lạnh nhạt, nhưng ít nhất cũng cho kẹo. Giữ mạng quan trọng, Hứa Kỳ Sâm ngoan ngoãn há miệng ra cho anh nhét que kẹo kia vào.
Chua quá.
Sao lại có thể có người mua thứ kẹo chua như vậy.
Hàng lông mày Hứa Kỳ Sâm nhăn tới mức sắp dính lại vào nhau, giống như con mèo bị người ta giẫm lên móng vuốt.
Lúc Tô Lẫm vo tròn giấy bọc kẹo thành một cục rồi ném vào trong túi, Hứa Kỳ Sâm đã nhìn thấy hình vẽ trái cây in trên vỏ.
Là vị chanh.
Rất đỗi quen thuộc.
Cảm giác này tựa như một vị khách du lịch đi tới một vùng đất mới, một quả chanh rơi vào trong lòng anh ta, kèm theo một âm thanh nền lười biếng.
Là cậu à, lại gặp nhau rồi.
Đương ngẩn người, nhìn thấy Tô Lâm trước mặt dường như đang chuẩn bị đứng lên, Hứa Kỳ Sâm vội vã ôm chặt lấy đầu gối anh.
“Bác, bác sĩ Tô.” Mặc dù kẹo rất chua, nhưng ít nhất đã bắt đầu có tác dụng. Cảm giác choáng váng từ từ biến mất, Hứa Kỳ Sâm nhìn thẳng vào con ngươi đen sâu hút kia, vì trong miệng ngậm kẹo nên nói chuyện nghe lúng búng, “Anh giúp em một chút được không, em không đứng lên nổi nữa rồi.” Ngay cả Hứa Kỳ Sâm cũng không phát hiện ra giọng cậu vô thức nghe như làm nũng.
Mũ đè xuống tóc mái Tô Lẫm, che đi đôi mắt anh, khiến người ta khó mà biết được tâm trạng của anh qua ánh mắt. Tô Lẫm nhìn cậu giây lát, cuối cùng cũng đưa tay ra đỡ lấy cánh tay cậu, Hứa Kỳ Sâm mượn lực cầm nạng đứng lên, còn chưa kịp đứng vững, đối phương đã không đỡ nữa, cứ như đang cố ý trốn tránh cậu vậy.
“A…” Hứa Kỳ Sâm chống nạng đi một bước liền phát hiện ra có điều gì đó là lạ.
Vừa nãy lúc ngã xuống đất bị cọ xát, khuỷu tay cậu rách da đau nhói. Hứa Kỳ Sâm có cảm giác hình như mình chảy máu, nhưng cậu không dám nhìn, chỉ có thể liên tục thuyết phục bản thân.
Mình không chảy máu, mình không chảy máu.
Vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện Tô Lẫm nhăn mày thật chặt, trông rất không thoải mái. Không chỉ vậy, yết hầu anh còn khẽ lăn nhẹ nhàng.
Anh là quỷ hút máu mà. Hứa Kỳ Sâm bỗng nhiên nhận ra điều này, cứ như thể vừa tìm được một kho báu bị chôn giấu, chống nạng cạch cạch đi tới gần anh, “Bác sĩ Tô, hình như em trầy da rồi.” Kẹo ngậm trong miệng quá to, ảnh hưởng đến phong độ của cậu, “Anh xem giúp em một chút với, em sợ máu.”
Nhìn Tô Lâm yên lặng xoay người đi, trong lòng Hứa Kỳ Sâm dâng lên cảm giác thỏa mãn trước trò đùa thành công, vì vậy càng nóng lòng đuổi theo mấy bước đến bên cạnh anh, “Bác sĩ Tô, bác sĩ Tô.”
Đối phương vẫn không để ý đến cậu.
“Bác sĩ Tô, em đang nói với anh mà.”
Tô Lẫm trầm mặc bước nhanh về phía trước.
“Bác sĩ Tô, anh nhìn em một cái đi.”
Đối phương đột ngột dừng lại, Hứa Kỳ Sâm vập thật mạnh vào lưng anh.
Đau quá.
Tô Lẫm xoay người, Hứa Kỳ Sâm vẫn còn tận hưởng trò đùa với niềm vui xấu tính, không giấu được vẻ thích thú trên gương mặt.
Cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi, muốn hút máu lắm đúng không?
Thấy bàn tay trong túi áo blouse vươn ra tới trước mặt mình, cảm giác sung sướng trong lòng Hứa Kỳ Sâm lên cao từng bước một, tựa như quả bóng bay không ngừng phồng to.
Kết quả, đôi tay kia không hề nể nang cướp lấy que kẹo vừa chua vừa ngọt trong miệng cậu, sau đó quay người rời đi chẳng chút lưu luyến, để lại Hứa Kỳ Sâm ngơ ngác đứng tại chỗ một mình nhìn theo bóng lưng trắng kia.
Quả bóng bay xì hơi, lộn một vòng xa giữa không trung rồi ỉu xìu rơi trên mặt đất.
Thành trong bên trái miệng nhăn lại vì ngậm kẹo lâu, liếm đầu lưỡi qua còn sót lại một chút vị ngọt. Mùa xuân, chim ríu rít không ngừng, cứ như tiếng xôn xao phát biểu bình luận của khán giả chứng kiến trò vui.
Một cánh hoa anh đào rơi xuống chóp mũi Hứa Kỳ Sâm, khiến cậu nhột không nhịn được hắt xì hơi một cái.
Người này đúng là lạnh lùng, Hứa Kỳ Sâm ở ba thế giới trước đều được theo đuổi, giờ đây đã thực sự cảm nhận được nhiệt độ đặc biệt của quỷ hút máu.
Hành trình tỏ tình, đường xa gánh nặng.
Mở mắt ra, ngơ ngác nhìn lên trần nhà trắng, trực giác và kinh nghiệm nói cho cậu biết cậu đã rời khỏi thế giới trước rồi.
Vẫn không khỏi cảm thấy mất mát, rõ ràng trước khi đi ngủ vừa mới thảo luận về chuyện thời không, vừa mở mắt ra đã đi tới một thời gian và không gian hoàn toàn khác rồi.
Nhưng kì lạ là, cùng với sự mất mát, dường như lần này Hứa Kỳ Sâm có thêm một chút cảm xúc khác lạ.
Giống như có một cây cầu thường xuyên xuất hiện trong câu chuyện cổ tích. Một vị khách du lịch đi trên đường tới một nơi nào đó, bỗng có một quả táo từ trên trời rơi xuống, người đó dè dặt ăn thử, thấy vị cũng không tệ chút nào. Anh ta tiếp tục đi về phía trước, đến một miền xứ mới, lại có một quả đào mật rơi vào lòng, vẫn cứ bán tín bán nghi ăn hết, ăn rất ngon, ngon đến mức anh ta thậm chí không muốn rời khỏi vùng đất tuyệt vời này. Nhưng câu chuyện hiếm lạ lạ lặp lại lần thứ ba, đến khi buộc phải rời đi, điều anh ta nghĩ trong đầu sẽ là: Ở nơi tiếp theo sẽ gặp được chuyện tốt đẹp gì?
Chủ nghĩa kinh nghiệm mang đến một chút mong đợi gần như đã triệt tiêu những cảm xúc tiêu cực bị ép buộc phải rời đi.
Con người đúng là động vật dễ thay đổi.
Hứa Kỳ Sâm nghiêng đầu, trong phòng bệnh còn một cái giường nữa nhưng trống trơn, hình như người bệnh tạm thời vắng mặt. Cậu muốn bò dậy, lại phát hiện ra chân mình bị treo lên, còn bị bó thạch cao.
Khung cảnh vô cùng quen thuộc.
Âm thanh của 0901 xuất hiện: “Ngài Hứa, ngài đã đi tới thế giới thứ tư của Hệ thống điên cuồng tìm cách sinh tồn trong truyện BE…”
Sự xấu hổ khiến đầu óc Hứa Kỳ Sâm choáng váng: “Làm ơn đừng nhắc lại tên hệ thống này nữa…”
0901: “Được, thưa ngài Hứa. Tôi thề sau này sẽ không đề cập tới cái tên Hệ thống điên cuồng tìm cách sinh tồn trong truyện BE này nữa.”
Đường gân xanh trên trán Hứa Kỳ Sâm sắp hằn cả lên, “…Phiền cậu đi thẳng vào vấn đề chính đi.”
0901 lại đáp “Được”, nói tiếp: “Ngài Hứa, ở thế giới này, nhân vật ngài cần đóng vai là Lục Huyên, bối cảnh của thế giới là Huyết tộc, đối tượng cần chinh phục của ngài là một quỷ hút máu, đồng thời cũng là một bác sĩ khoa chỉnh hình. Nhiệm vụ chính của ngài là thay đổi kết cục bị chia cắt của hai nhân vật chính ở cuối tiểu thuyết.”
Phản ứng đầu tiên của Hứa Kỳ Sâm là tốt quá rồi, thế giới này không có ai phải chết.
Một giây sau, cậu mới chợt phát hiện ra.
Huyết tộc?! Quỷ hút máu?
Có thể nói đây là thế giới mà cậu sợ nhất, bởi vì ở thế giới này, Lục Huyên mắc chứng sợ máu(1), một bệnh nhân sợ máu lại thích một con quỷ hút máu, cuối cùng còn được con quỷ hút máu này biến đổi(2).
(1) Chứng sợ máu (Hematophobia): Một dạng rối loạn ám ảnh sợ đặc hiệu tương tự hội chứng sợ không gian hẹp, sợ độ cao, sợ côn trùng, sấm chớp,… Hội chứng này đặc trưng bởi sự sợ hãi tột độ, thái quá khi nhìn thấy máu (bao gồm cả máu của chính bản thân hoặc của người khác).
(2) Biến đổi (初拥/ The embrace): Quá trình một con người bình thường bị vampire biến thành đồng loại, như một minh ước bằng máu không thể phá hủy. Giống như trong phim The Twilight Saga: Breaking Dawn, Edward đã biến đổi Bella từ người thường thành vampire.
Biến thành một con quỷ hút máu sợ máu, đây là thiết lập kì quặc gì thế này.
Cậu bất đắc dĩ mở miệng: “0901, chúng ta quen thân như vậy, có thể thay đổi thiết lập sợ máu này một chút không…”
Giọng điệu 0901 vẫn không hề gợn sóng, “Ngài Hứa, đây là thiết lập ngài đặt ra, chúng tôi không có quyền thay đổi.”
Hứa – cuộc sống không còn gì luyến tiếc – Kỳ Sâm thở dài.
0901: “Ngài Hứa, nếu như ngài lo lắng quá, chúng tôi có thể bán cho ngài một loại thuốc, sau khi uống vào có thể gắn thêm màng lọc tạm thời trong võng mạc của ngài, nói cách khác, dưới sự ảnh hưởng của thuốc, màu máu mà ngài đang nhìn thấy sẽ có sự thay đổi, đồng thời thuốc cũng ảnh hưởng tới khứu giác của ngài như vậy có thể ngăn chặn bệnh sợ máu phát tác ở mức độ cao.”
Cái này nghe cũng không tệ, Hứa Kỳ Sâm hết sức phấn khởi, hỏi: “Vậy máu mà tôi nhìn thấy sẽ có màu gì?”
0901 đáp: “Cái này sẽ thay đổi dựa theo tâm trạng hiện tại của ngài, vậy nên tôi không thể cho ngày một đáp án chính xác được.”
“Vậy à…” Hứa Kỳ Sâm ra chiều nghĩ ngợi, gật đầu, “Thuốc này bao nhiêu tiền?”
0901: “4000 điểm một bình.” Nó còn nhắc nhở hết sức có tâm, “Ngài Hứa, tổng số điểm hiện tại ngài có là 59800.”
“Khá đắt nhỉ.” Nhưng mà cũng đúng, thay đổi thiết lập thì đắt hơn một chút cũng rất bình thường, Hứa Kỳ Sâm nghĩ ngợi giây lát, “Vậy cho tôi trước một bình đi, có cơ hội tôi sẽ thử xem hiệu quả sau.”
“Được thưa ngài Hứa.” Có hiệu ứng âm thanh điểm số bị trừ đi, 0901 nói tiếp, “Cân nhắc đến việc ngài đang không tiện nhận lấy, tôi sẽ bảo quản nó cho ngài trước, khi nào cần ngài cứ trực tiếp gọi tôi là được.”
Hứa Kỳ Sâm hài lòng “ừ” một tiếng, chống khuỷu tay xuống giường nâng nửa người dậy dựa vào gối. Nhân hiện tại chưa có ai làm phiền, cậu cố gắng nhớ lại một số thiết lập trong nguyên tác.
Thật ra cậu đã có bối cảnh của quyển tiểu thuyết này từ sớm rồi, đại khái là hồi cấp ba, Hứa Kỳ Sâm đã ghi nó vào sổ tya của mình, sau đó thì nó cứ gác lại tại đấy. Lên đại học bắt đầu viết truyện, hoàn thành mấy được mấy bộ truyện rồi mà chưa có ý tưởng cho truyện mới, cậu mới nhớ ra cái thiết lập từ đời nào này, chính thức đặt bút viết, bởi vậy mà nhân vật trong truyện có khoảng cách rất lớn với ba thế giới trước.
Đặc biệt là vai chính Lục Huyên có sự chênh lệch nhiều nhất với tính cách của cậu.
Không yên lặng, không điềm tĩnh, không kín đáo, tràn trề thứ sức sống mà Hứa Kỳ Sâm không thể thích ứng được, đứng trước người mình thích thì như một miếng kẹo bông bị đun nóng quá nhanh nên tan chảy, dinh dính nhơm nhớp, dù có cố gắng ném đi cũng vẫn còn dính lại một chút kẹo trên ngón tay.
Làm sao bây giờ… Hứa Kỳ Sâm điên cuồng yêu thầm vĩnh-viễn-chỉ-dám-giấu-tình-cảm-trong-lòng cảm thấy hết sức phiền muộn.
Hơn nữa lần này đối tượng cần chinh phục còn là một đóa hoa trên núi cao, dù có chìa cổ ra tận miệng cũng không chịu cắn. Trong nguyên tác, Lục Huyên là sinh viên đại học năm nhất, trường học nằm ngay gần bệnh viện số ba.
Khi vẫn còn là một tấm chiếu mới vừa bước chân lên đại học, một buổi tối nọ Lục Huyên đi ngang qua con hẻm tối tăm ở cửa sau bệnh viện số ba bị hai tên vừa cao vừa đô lại còn cầm dao chặn cướp, đúng lúc gặp được Tô Lâm đi làm.
Như bắt được cọng rơm cứu mạng, Lục Huyên gào to cầu cứu, thế nhưng Tô Lẫm hết sức lạnh lùng đi ngang qua người hai tên côn đồ mà hoàn toàn không có bất kì phản ứng nào. Vậy thì thôi đi, hai tên cướp lại còn bất mãn trước sự ngó lơ ấy cộng thêm thấy trang phục trên người anh không xoàng nên nảy sinh ác ý, một trong hai tên chuyển mục tiêu về phía anh, Lục Huyên lợi dụng sơ hở, vội vã giả vờ sợ đến mức ngất xỉu trên đất.
Tô Lâm đoạt lấy con dao găm trên tay tên cướp vứt đi thật xa, sau đó quay người nhìn hai kẻ chán sống nọ, con ngươi đen hút lập tức chuyển sang màu đỏ rực, dưới ánh trăng lạnh lẽo, anh lộ ra răng nanh của mình.
Cứ như vậy, hai tên xấu xa học nghề chưa thành khiếp đảm vừa lăn vừa bò trốn mất.
Mà cảnh tượng ấy đã được gom trọn trong tầm nhìn của Lục Huyên.
Cậu là một thiếu niên bị ảo tưởng sức mạnh, nhìn thấy quỷ hút máu hàng thật giá thật thì phấn khích tới độ tim nhảy ra ngoài. Từ đó trở đi, cậu quyết tâm muốn trở thành đồng loại của quỷ hút máu ngầu lòi này, vì để tiếp cận anh mà thậm chí còn không tiếc ngã gãy chân.
Thế nhưng dù cậu có nhõng nhẽo đòi hỏi vô số lần cả công khai lẫn ám chỉ, đối phương vẫn thờ ơ không đọng lòng, nhất quyết không chịu hút máu cậu, chuyển hóa cậu thành quỷ hút máu.
Truyền phát tóm tắt trọng điểm trong đầu xong, Hứa Kỳ Sâm bất đắc dĩ nằm vật ra giường.
Cậu cũng có một ngày phải theo đuổi người khác.
Xem ra lần này cần giải phóng bản thân hoàn toàn rồi.
Đang xây dựng tâm lý, cửa phòng bệnh mở ra, Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu rướn cổ nhìn, là một cậu trai mập mạp trạc tuổi cậu, cũng ăn mặc quần áo bệnh nhân xanh trắng đan xen, ôm bụng đi vào.
Không đợi Hứa Kỳ Sâm mở miệng, cậu ta đã lên tiếng trước, “Lục Huyên, cuối cùng cậu cũng dậy rồi, ngủ thẳng một giấc đến trưa mà cậu không đói bụng sao?”
Hứa Kỳ Sâm suy nghĩ một chút, trong lòng đã nảy số, “Tớ vừa ngủ dậy, cậu nói vậy đúng là làm tớ thấy đói bụng rồi.” Cậu quan sát vẻ mặt của cậu mập, “Tiểu Siêu, cậu vừa mới đi đâu thế?”
Tiêu Siêu đi về giường mình, cẩn thận ôm bụng ngồi xuống, “Đừng nói nữa, phòng vệ sinh của phòng chúng ta mất nước, tớ đi vệ sinh bên ngoài.”
Hứa Kỳ Sâm gật gù, “Vậy à… À vừa đúng lúc, cậu tháo chân xuống giúp tớ với, tớ muốn đi mua ít đồ ăn.” Hứa Kỳ Sâm không nói dối, cậu thật sự hơi đói bụng, cơ thể này ngủ một giấc đến tận trưa không bỏ gì vào bụng, còn tiếp tục như vậy cậu sẽ bị hạ đường huyết mất.
“Ừ được.” Tiểu Siêu đứng lên, tháo dây treo cổ chân cho cậu, “Cậu cẩn thân một chút đừng để ngã. Vừa nãy tớ vào phòng vệ sinh hơi tháo ra một lúc giờ vị trí phẫu thuật vẫn còn đau, không giúp cậu được.”
Hứa Kỳ Sâm định nói không sao, nhưng suy nghĩ đến thiết lập, cậu lập tức nở một nụ cười cực kì đủ xán lạn, “Không sao, tớ không ngã được đâu cậu yên tâm đi.”
Chân bị bó thạch cao trì nặng vô cùng, Hứa Kỳ Sâm mất sức rất lâu mới có thể ngồi lên mép giường. Cậu liếc xung quanh, nhìn thấy đầu giường có hai cây nạng thì duỗi tay cầm lấy, chống trên mặt đất để đứng lên. Trước đây Hứa Kỳ Sâm cũng từ bị thương và nằm viện, đối với cậu mà nói, chống nạng cũng không phải việc gì quá khó khăn.
Mới đứng chống nạng ở hàng lang bệnh viện, còn chưa đi được mấy bước, Hứa Kỳ Sâm đã nhận được cả tá lời thăm hỏi.
Bên trai là một bác gái ngồi xe lắn, “Ồ, Tiểu Huyên ra ngoài đi dạo à.”
“Vâng ạ.” Hứa Kỳ Sâm cười đáp.
Bên phải là một bà lão bóc quýt, “Tiểu Huyên, ăn quýt không?”
“À không cần, không cần đâu ạ.” Bị ép nhận lấy một múi quýt.
Đằng trước là một ông bác trung niên cao to đi tới, “Tiểu Huyên, lát nữa làm một ván cờ với bác nhé.”
“À vâng, không thành vấn đề…”
…
Rốt cuộc người này quan hệ rộng đến mức nào vậy. Người dẻo mồm và biết cách xử lí trong các mối quan hệ đúng là khác biệt thật, ngay cả ở nơi như bệnh viện cũng có thể quen biết nhiều như thế.
Vừa ra khỏi phòng bệnh chưa được vài bước đã gặp đủ kiểu người, ai nấy đều tươi cười vui vẻ với cậu, đúng là xứng đáng với thiết lập “linh vật” của Bệnh viện số ba trong nguyên tác.
Một cô y tá dáng vẻ rất thân thiện và đáng yêu nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm thì tiến đến đỡ cậu, “Tiểu Huyên, em đi đâu thế?”
Hứa Kỳ Sâm cười đáp, “Em đi ăn một chút.”
Không ngờ chị y tá liếc mắt ra hiệu với cậu, ghé lại gần tai thì thầm, “Này, bác sĩ Tô đang ở cửa hàng tiện lợi dưới tầng đấy.”
Hứa Kỳ Sâm ngẩn người, nhất thời chưa hiểu ra gì, chỉ thấy chị gái làm động tác cổ vũ, vỗ vai cậu rồi rời đi.
Bác sĩ Tô?
Không sai, chính là quỷ hút máu lạnh lùng tên Tô Lẫm.
Mà không đúng, tại sao chị y tá này cứ như đang hỗ trợ cậu vậy nhỉ? Chẳng lẽ toàn bộ bệnh viện đều biết Lục Huyên thích Tô Lẫm sao?
Cậu nhớ lại thiết lập một chút, hình như đúng là vậy rồi. Cốt truyện cái gì chứ, Hứa Kỳ Sâm lại một lần nữa lên án bản thân mình lúc trước bất cẩn để lại lịch sử đen tối trong lòng.
Âm thanh của 0901 lần nữa xuất hiện: “Ngài Hứa, thiết lập của nhân vật ở thế giới này có khác biệt rất lớn so với ngài, xin hãy đảm bảo rằng ngài đã ngụy trang bản thân xong, tuyệt đối không được để những người khác ở thế giới này nhìn ra điều bất thường, đặc biệt là đối tượng của ngài.”
Hứa Kỳ Sâm ừm một tiếng hùa theo lời nhắc nhở của Hứa Kỳ Sâm. Bụng trống trơn mà đói lả, Hứa Kỳ Sâm khó khăn bước từng bước tới thang máy ở cuối hành lang, thành công đi xuống tầng.
Cảnh vật xung quanh bệnh viện này vô cùng say lòng, đương là mùa xuân, chồi non vàng nhạt nhú lên giữa lá cành xanh tươi, ánh nắng mặt trời dịu dàng rơi xuống từu bầu trời xanh trong, đâu đâu cũng mang sắc mềm mại. Rời khỏi mùi thuốc sát trùng, tâm trạng Hứa Kỳ Sâm cũng khá hơn.
Nhìn xung quanh một lần nữa, thấy được bảng hiệu cửa hàng tiện lợi màu xanh dương đậm thấp thoáng giữa những cành anh đào muộn hồng phấn, Hứa Kỳ Sâm chống nạng từ từ đi về phía đó, trong lòng chỉ ngập tràn suy nghĩ về những chiếc bánh bao mềm mại, oden(*) và cơm nắm cá ngừ.
(*) Oden: Một món ăn truyền thống của người Nhật. Hình thức món ăn này khá giống với món lẩu nhưng cách chế biến lại tương tự các món hầm. Nguyên liệu cho món Oden thường thấy là củ cải trắng, trứng gà, đậu hũ, các loại chả cá,…và theo khẩu vị từng địa phương có thể cho thêm bạch tuộc hoặc gân bò.
Mặt đường không bằng phẳng như sàn bệnh viện, cánh tay Hứa Kỳ Sâm vừa mỏi vừa mệt, vất vả mãi mới lết được tới cửa. Từ bên trong xuất hiện một bóng người cao to, chỉ trong nháy mắt, đôi mắt Hứa Kỳ Sâm đã ghi lại hoàn chỉnh ngoại hình của anh như một cái máy ảnh.
Anh mặc một chiếc áo blouse trắng, bên trong mặc hoodie màu đen, chiếc mũ rộng đến mức gần như vùi cả khuôn mặt vào bên trong. Anh còn đeo một cái khẩu trang màu xanh nhạt, là sắc độ giống với màu của bầu trời hôm nay.
Anh lộ ra một phần da dẻ nhợt nhạt đến lạ kì, hai mắt cụp xuống, cả người tản ra cảm giác xa cách khó gần.
Trong khoảnh khắc ấy, Hứa Kỳ Sâm đã lập tức xác định được anh chính là Tô Lâm.
Làm sao bây giờ, chưa gì đã gặp, còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì hết.
Hứa Kỳ Sâm hơi hoảng, không phải nếu cứ đi ngang qua nhau như thế này sẽ quá đáng tiếc sao, dù gì đóa hoa này khó hái như vậy, phải nắm chắc tất cả cơ hội mới có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ.
Ôm suy nghĩ như vậy, vào giây phút người kia đi qua người, Hứa Kỳ Sâm coi thường cái chết buông hẳn chiếc nạng dưới cánh tay, vươn tay ra níu lấy cánh tay anh, cứ như vậy thẳng tay đẩy đối phương ngã nhào xuống đất.
Thật ra cậu vốn chỉ định giữ anh lại mà thôi – Hứa Kỳ Sâm đang ngã trên người bác sĩ Tô nghĩ thầm, không ngờ cậu lại thật sự đứng không vững.
Khoảnh khắc hai người cùng ngã xuống đất, những cánh hoa anh đào đã ngủ say trên nền đất lâu nay vươn lên phấp phới dưới tác động của luồng không khí, tựa như làn váy đồng phục của học sinh nữ, xoay tròn vài vòng trong không trung rồi nhẹ nhàng rơi trở lại lên người cả hai.
Lo lắng rằng sự tiếp xúc ngoài ý muốn này sẽ khiến đối phương phản cảm, Hứa Kỳ Sâm áp sát trong lồng ngực anh dè dặt ngẩng đầu lên nhìn vào mặt Tô Lẫm.
Trên sống mũi chưa hoàn toàn bị khẩu trang che khuất của anh có một cánh hoa nhỏ xíu.
Hứa Kỳ Sâm chột dạ vươn ngón trỏ và ngón cái ra nhẹ nhàng lấy cánh hoa đi, sau đó áy náy mở miệng, “Xin lỗi, em bị hạ đường huyết nên hơi chóng mặt…”
Tô Lẫm bị đè dưới người cậu không trả lời, Hứa Kỳ Sâm thấp thỏm không biết nên làm gì tiếp theo.
Nếu đã nói mình bị hạ đường huyết, vậy thì giả chết vờ vịt đến cùng đi.
Hứa Kỳ Sâm tỏ ra choáng váng đầu óc ngả lên người anh không nói lời nào, một cô gái trẻ cầm lon nước ngọt trong tay đi ra từ trong cửa hàng tiện lợi, nhìn chằm chằm tổ hợp bác sĩ bệnh nhân vừa kì quặc vừa ám muội này suốt chặng đường.
Không để ý tới việc diễn giải ánh mắt của người đứng lại xem, Hứa Kỳ Sâm chỉ nghĩ đến việc người này đúng là quỷ hút máu, toàn thân lạnh ngắt, làm gì cũng không nghe thấy tiếng tim anh đập. Hơn nữa trong thiết lập, anh là quỷ hút máu cao cấp đã sống mấy nghìn năm, có khi nào một người từng trải như vậy liếc mắt một cái đã nhìn thấu ngón trò xoàng của cậu hay không?
Mải đối chiếu với thiết lập, người nằm dưới bỗng nhiên mở miệng dọa Hứa Kỳ Sâm giật bắn mình.
“Dậy.”
Giọng nói của anh xuyên qua lớp khẩu trang truyền ra ngoài, nghe rất âm u, rất trầm thấp.
Hứa Kỳ Sâm nuốt một ngụm nước bọt, còn muốn giả vờ, “Em… Em không còn sức…”
Không biết có phải ảo thính hay không, Hứa Kỳ Sâm cảm giác người ở dưới thở dài một tiếng, cánh tay anh vòng qua sao lưng túm lấy eo cậu, nhấc bổng cậu lên từ trên người mình như xách một con mèo con, tay còn lại chống đất nhấc nửa thân trên dậy.
Cứ như vậy, tư thế đè lên nhau như bánh tổ ban đầu biến thành cái dáng cậu được ôm vào trong lòng, Hứa Kỳ Sâm áp trán lên vai anh, xương quai xanh của anh nhô lên cồm cộm.
Không biết có thể coi là nghiệp không, giờ đây Hứa Kỳ Sâm thực sự thấy chóng mặt, trán đổ mồ hôi mất kiểm soát, hai mắt tối sầm lại không thấy rõ thứ gì. Cậu không nhớ mình có đặt ra thiết lập nào là “mồm thiêng” hay không, nói hạ đường huyết mà hạ đường huyết thật.
Cứ ngỡ rằng cậu ốm yếu như vậy người kia sẽ đỡ dậy, quan tâm mấy câu rồi đi mua cho cậu nước đường hay gì đó, kết quả là người này thẳng thừng lùi về sau, tự mình đứng lên mà không hề có cảm giác tội lỗi.
Đúng là động vật máu lạnh.
Tô Lẫm phủi phủi quần áo, đang định nhấc chân rời đi thì lại phát hiện ra không thể cất bước nổi. Anh cúi đầu nhìn, kẻ gây họa đang nằm sấp nửa người níu lấy ống quần anh.
“Em thực sự khó chịu lắm…” Giọng Hứa Kỳ Sâm rất yếu ớt, hoàn toàn khác với khi nãy giả vờ, cậu cố gắng ngước lên, trông đáng thương vô cùng, “Không lừa anh mà…”
Tô Lẫm trầm mặc giây lát, thò tay vào trong túi áo blouse lấy ra một que kẹo, dùng răng cắn vào mép giấy gói kẹo xoắn lại để bóc vỏ ra, sau đó ngồi xổm xuống, một tay nâng mặt Hứa Kỳ Sâm.
“Mở miệng.”
Mặc dù giọng điệu vẫn rất lạnh nhạt, nhưng ít nhất cũng cho kẹo. Giữ mạng quan trọng, Hứa Kỳ Sâm ngoan ngoãn há miệng ra cho anh nhét que kẹo kia vào.
Chua quá.
Sao lại có thể có người mua thứ kẹo chua như vậy.
Hàng lông mày Hứa Kỳ Sâm nhăn tới mức sắp dính lại vào nhau, giống như con mèo bị người ta giẫm lên móng vuốt.
Lúc Tô Lẫm vo tròn giấy bọc kẹo thành một cục rồi ném vào trong túi, Hứa Kỳ Sâm đã nhìn thấy hình vẽ trái cây in trên vỏ.
Là vị chanh.
Rất đỗi quen thuộc.
Cảm giác này tựa như một vị khách du lịch đi tới một vùng đất mới, một quả chanh rơi vào trong lòng anh ta, kèm theo một âm thanh nền lười biếng.
Là cậu à, lại gặp nhau rồi.
Đương ngẩn người, nhìn thấy Tô Lâm trước mặt dường như đang chuẩn bị đứng lên, Hứa Kỳ Sâm vội vã ôm chặt lấy đầu gối anh.
“Bác, bác sĩ Tô.” Mặc dù kẹo rất chua, nhưng ít nhất đã bắt đầu có tác dụng. Cảm giác choáng váng từ từ biến mất, Hứa Kỳ Sâm nhìn thẳng vào con ngươi đen sâu hút kia, vì trong miệng ngậm kẹo nên nói chuyện nghe lúng búng, “Anh giúp em một chút được không, em không đứng lên nổi nữa rồi.” Ngay cả Hứa Kỳ Sâm cũng không phát hiện ra giọng cậu vô thức nghe như làm nũng.
Mũ đè xuống tóc mái Tô Lẫm, che đi đôi mắt anh, khiến người ta khó mà biết được tâm trạng của anh qua ánh mắt. Tô Lẫm nhìn cậu giây lát, cuối cùng cũng đưa tay ra đỡ lấy cánh tay cậu, Hứa Kỳ Sâm mượn lực cầm nạng đứng lên, còn chưa kịp đứng vững, đối phương đã không đỡ nữa, cứ như đang cố ý trốn tránh cậu vậy.
“A…” Hứa Kỳ Sâm chống nạng đi một bước liền phát hiện ra có điều gì đó là lạ.
Vừa nãy lúc ngã xuống đất bị cọ xát, khuỷu tay cậu rách da đau nhói. Hứa Kỳ Sâm có cảm giác hình như mình chảy máu, nhưng cậu không dám nhìn, chỉ có thể liên tục thuyết phục bản thân.
Mình không chảy máu, mình không chảy máu.
Vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện Tô Lẫm nhăn mày thật chặt, trông rất không thoải mái. Không chỉ vậy, yết hầu anh còn khẽ lăn nhẹ nhàng.
Anh là quỷ hút máu mà. Hứa Kỳ Sâm bỗng nhiên nhận ra điều này, cứ như thể vừa tìm được một kho báu bị chôn giấu, chống nạng cạch cạch đi tới gần anh, “Bác sĩ Tô, hình như em trầy da rồi.” Kẹo ngậm trong miệng quá to, ảnh hưởng đến phong độ của cậu, “Anh xem giúp em một chút với, em sợ máu.”
Nhìn Tô Lâm yên lặng xoay người đi, trong lòng Hứa Kỳ Sâm dâng lên cảm giác thỏa mãn trước trò đùa thành công, vì vậy càng nóng lòng đuổi theo mấy bước đến bên cạnh anh, “Bác sĩ Tô, bác sĩ Tô.”
Đối phương vẫn không để ý đến cậu.
“Bác sĩ Tô, em đang nói với anh mà.”
Tô Lẫm trầm mặc bước nhanh về phía trước.
“Bác sĩ Tô, anh nhìn em một cái đi.”
Đối phương đột ngột dừng lại, Hứa Kỳ Sâm vập thật mạnh vào lưng anh.
Đau quá.
Tô Lẫm xoay người, Hứa Kỳ Sâm vẫn còn tận hưởng trò đùa với niềm vui xấu tính, không giấu được vẻ thích thú trên gương mặt.
Cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi, muốn hút máu lắm đúng không?
Thấy bàn tay trong túi áo blouse vươn ra tới trước mặt mình, cảm giác sung sướng trong lòng Hứa Kỳ Sâm lên cao từng bước một, tựa như quả bóng bay không ngừng phồng to.
Kết quả, đôi tay kia không hề nể nang cướp lấy que kẹo vừa chua vừa ngọt trong miệng cậu, sau đó quay người rời đi chẳng chút lưu luyến, để lại Hứa Kỳ Sâm ngơ ngác đứng tại chỗ một mình nhìn theo bóng lưng trắng kia.
Quả bóng bay xì hơi, lộn một vòng xa giữa không trung rồi ỉu xìu rơi trên mặt đất.
Thành trong bên trái miệng nhăn lại vì ngậm kẹo lâu, liếm đầu lưỡi qua còn sót lại một chút vị ngọt. Mùa xuân, chim ríu rít không ngừng, cứ như tiếng xôn xao phát biểu bình luận của khán giả chứng kiến trò vui.
Một cánh hoa anh đào rơi xuống chóp mũi Hứa Kỳ Sâm, khiến cậu nhột không nhịn được hắt xì hơi một cái.
Người này đúng là lạnh lùng, Hứa Kỳ Sâm ở ba thế giới trước đều được theo đuổi, giờ đây đã thực sự cảm nhận được nhiệt độ đặc biệt của quỷ hút máu.
Hành trình tỏ tình, đường xa gánh nặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.