Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện Be
Chương 47: Chị gái (mặc) thần (đồ) tiên (nữ) ở đâu tới thế này!
Trĩ Sở
11/05/2022
Vết thương của Hứa Kỳ Sâm lành khá nhanh.
Suy cho cùng, đây cũng là thế giới giả lập nằm trong phạm vi quyền hạn của hệ thống, cho dù bị thương nặng, Hứa Kỳ Sâm vẫn có xu hướng xin sự giúp đỡ từ hệ thống Al.
“Có còn thuốc nào giúp hồi phục nhanh hơn nữa không?”
0901 than phiền: “Ngài Hứa, thế này là nhanh hết mức rồi, ngài hack game đến nghiện rồi à.”
“Chỉ là tôi không muốn đến bệnh viện thôi mà.”
Những vết thương trên người cậu dù là mức độ nghiêm trọng hay hình dáng lưu lại đều khó mà giải thích được rõ ràng, phải làm sao tránh để bị người khác nghi ngờ, mà phòng khám tư nhân của bác sĩ Trương lại chỉ chữa cho thú không chữa cho người, vậy nên Hứa Kỳ Sâm không định đi khám ở đâu hết.
“Ngài Hứa, tôi cảm thấy ở thế giới này ngài đã có sự thay đổi rất lớn, vào thời điểm nguy cấp đã đưa ra những quyết định vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi đấy.”
Hứa Kỳ Sâm không nói gì.
Không thể phủ nhận là trước đây cậu đúng là một người tự ti, nhạt nhẽo, luôn nghi ngờ mọi thứ và theo chủ nghĩa bi quan, đặc biệt vào khoảng thời gian cậu sáng tạo ra thế giới này lại càng như vậy.
So sánh với bản thân của hiện tại, chính mình cũng cảm thấy khó mà tin nổi.
Nói thế nào nhỉ.
“Giờ tôi mới phát hiện ra, mình là một con người vô cùng cố chấp.”
“Chỉ những thứ mà mình thích đến nỗi không cách nào từ bỏ được mới có đủ sức mạnh để thay đổi tôi mà thôi.”
Cài xong khuy áo sơ mi, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện giao diện hệ thống đã lâu rồi không gặp.
Dòng chữ congratulation to đùng nhấp nháy trước mắt.
“Cuối cùng mấy người cũng hạch toán xong rồi đấy à?”
0901: “Đúng vậy, ngài Hứa, mời ngài kiểm tra và xác nhận.”
Trên giao diện hiển thị số điểm 15300, con số cũng tạm chấp nhận được, Hứa Kỳ Sâm bấm nhạn lấy, sau đó sốt ruột vội vàng sang gõ cửa căn phòng bên cạnh.
“Mục Diêu, ra đây mau lên, không phải tiết đầu hôm nay em có lớp à?”
Cuối cùng cửa cũng chịu mở ra sau một hồi gõ liên tục, Mục Diêu ngái ngủ tóc tai vểnh hết cả lên, mơ màng víu dựa cả người lên cánh cửa, “Em không muốn đi…”
“Không được, chuẩn bị nhanh lên, cùng đi với anh.”
Từ sau khi hai người thoát được một kiếp nạn, Mục Diêu bắt đầu cuộc sống mỗi sáng sớm đều bị Hứa Kỳ Sâm dựng dậy đi học.
“Anh đi đây, trưa nay chắc sẽ không về đâu, em ăn cơm ở căn tin xong rồi về nhà nghe chưa?” Hứa Kỳ Sâm đứng bằng một chân, tựa người vào tường cố gắng nhét chân còn lại vào trong giày, luôn miệng dặn dò, “Đúng rồi, áo chơi bóng của em treo ngoài cửa sổ, em nhớ phải rút vào đấy, dự báo thời tiết nói chiều nay sẽ…”
Còn chưa kịp dứt lời, caravat trên cổ bỗng nhiên bị kéo lại, ngoại lực xuất hiện đột ngột khiến cậu ngã nhào vào lòng Mục Diêu.
Mục Diêu cầm caravat của cậu, tay còn lại ôm siết lấy eo.
Chóp mũi Hứa Kỳ Sâm suýt thì đụng trúng cằm hắn, may mà phanh gấp kịp thời, khoảng cách giữa hai người chỉ chừng mấy centimet.
“…Có mưa.”
Trái tim đập loạn xạ không ngừng.
“Đàn anh, anh nuôi em như con trai đấy à.”
Hứa Kỳ Sâm ngẩn người.
Hình như đúng là có hơi… dài dòng thật.
Mục Diêu buông tay nắm lấy caravat ra, chỉ lên môi mình, hơi nhướng mày.
Hứa Kỳ Sâm nhìn vào mắt Mục Diêu, “Gì?”
“Hôn tạm biệt trước khi đi làm ạ.”
Nghiện hôn rồi, cái thằng nhóc này.
Hứa Kỳ Sâm vươn tay dúi đầu Mục Diêu xuống, hôn chụt một cái.
“Anh đúng là qua loa quá đi.”
Mục Diêu bị hôn cho có nháy mắt biến thành một con chó săn chân chính, lập tức bế Hứa Kỳ Sâm ngồi lên hộc tủ ngoài huyền quan.
“Này, thế này không được…”
“Không sao, em đỡ anh.” Nói rồi hắn hôn lên môi Hứa Kỳ Sâm, ngăn lại những lời chưa kịp nói, đầu lưỡi vượt qua cửa ải hàm răng dễ như ăn cháo, mùi hương bạc hà vừa ngọt vừa cay xông thẳng vào, chặn lại tiếng rên rỉ khe khẽ vô thức bởi sự tấn công bất ngờ trong khoang miệng miệng nóng ướt.
Trong phút chốc, cơ thể Hứa Kỳ Sâm mềm nhũn tê dại, đổ ập về phía Mục Diêu, lại bị Mục Diêu đẩy ngược áp vào vách tường lạnh lẽo đằng sau lưng, hai tay vốn đang chống tủ bị cậu nắm chặt, ép hai tay lên tường như chữ thập, tay còn lại không có chỗ để đành luồn qua đỡ sau gáy, bàn tay mềm mại tiếp xúc với mái tóc vừa mới cắt, ngưa ngứa.
Nụ hôn này vô cùng mâu thuẫn, lúc lên tới đỉnh điểm gần như nuốt trọn dục vọng của đối phương vào cổ họng, lúc dịu dàng lại chỉ muốn gom trọn tất thảy những điều mềm mại nhất trên thế gian này vào trong lòng người kia, đám mây, kẹo bông, giấc mơ ngọt ngào.
Tay phải lặng yên trượt lên cằm, gò má, rồi nhẹ nhàng dừng lại vuốt vẻ hai vành tai nhỏ, mân mê bằng lực độ ám muội nhất.
Hứa Kỳ Sâm cứ ngỡ mình đã hóa thành một vũng nước đường dinh dính, sắp chảy dọc xuống theo vách tường và mép tủ, nhưng giờ đây mới nhận ra vũng chất lỏng này chỉ là giả vờ mang vẻ trơn bóng mà thôi, chỉ cần một động tác dù rất nhỏ của Mục Diêu cũng có thể vạch trần bản chất dễ cháy dễ nổ, ầm một tiếng, thổi bùng lên ngọn lửa ngút trời.
Rõ ràng đã vào thu, môi lưỡi triền miên lại vương hơi nóng ẩm giữa hạ, hơi thở ngột ngạt phả ra từng tầng hơi nước, bị dồn ép đến mức không còn không gian để bốc hơi.
Đầu óc Hứa Kỳ Sâm ngày càng mụ mị, như bị cảm nặng sau khi dầm một trận mưa xối xả, tiếng rên rỉ không ngừng bằng giọng mũi mềm mại như trêu chọc Mục Diêu, khiến động tác ngày càng quá khích hơn.
Mãi đến tận khi khuy ở cổ áo bị mở bung ra, Hứa Kỳ Sâm mới đột ngột tỉnh táo trở lại, muốn đẩy Mục Diêu ra mà không còn đủ sức, đành cắn mạnh một cái lên đầu lưỡi người kia.
“A!” Mục Diêu bị đau phải nhả ra, bưng kín miệng.
Hứa Kỳ Sâm chống hai tay lên thành tủ, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Thấy đối phương trừng mắt nhìn mình đầy hung dữ, Mục Diêu lè đầu lưỡi vừa bị cắn ra, khóe miệng cong cong lộ ra răng nanh nhỏ hết sức đắc ý, vươn tay cài lại cho cậu mấy khuy áo trên cổ, rồi nghiêm túc thắt chặt caravat giúp.
Cuối cùng xoa xoa khóe miệng cho cậu, hôn chụt thêm một cái.
“Được rồi, đi làm đi.”
Thấy Hứa Kỳ Sâm nhảy xuống khỏi hộc tủ mà hai chân như nhũn cả ra, suýt chút nữa không đứng vững được, Mục Diêu không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Nhớ về sớm nha.”
Phải chuyển cái tủ ngoài huyền quan sang chỗ khác thôi.
Lúc đi ra khỏi cửa, Hứa Kỳ Sâm đã nghĩ như vậy.
Thời gian làm việc hôm nào cũng quay vòng vòng bận bù đầu bù cổ, từ lâu cậu đã nghe nói qua về sự vất vả của ngành nghề, mọi người thường miêu tả về nghề lập trình viên bằng một câu thế này —— “Nhiều tiền nói ít chết sớm”, giờ mới thấy chẳng sai một li. Có điều các đồng nghiệp cũng không giỏi chuyện xã giao lắm, nhờ vậy mà Hứa Kỳ Sâm mới thở phào nhẹ nhõm được.
Chớp mắt đã lại tới thứ sáu “tử thần”, Hứa Kỳ Sâm tan làm sớm về nhà thay quần áo khác, mang theo giáo trình đến trường, lúc đến phòng học phát hiện ra Mục Diêu còn chưa tới, vừa định gọi điện thoại cho hắn thì điện thoại đã vang lên trước.
“Alo? Sao em còn chưa tới thế, sắp đến tiết lý thuyết xác suất rồi.”
Đầu bên kia điện thoại ồn ào nhốn nháo, giọng nói của Mục Diêu nghe khá kì lạ, có vẻ không được vui cho lắm, “…Em đang định bảo với anh, hôm nay em xin nghỉ.”
Hứa Kỳ Sâm không hiểu: “Sao lại xin nghỉ?”
Đối phương yên lặng một hồi lâu vẫn chưa tìm ra được lí do nghiêm chỉnh nào, không ngờ điện thoại đột nhiên bị lấy đi mất, chuyển thành một người khác trả lời.
“Đàn anh!!”
Là giọng của Tề Manh.
“Đàn anh, em nói anh nghe, tan học anh nhất định phải tới tháp đồng hồ ở quảng trường nhỏ nha, câu lạc bộ anime và manga của bọn em tổ chức hoạt động, vui cực ý! Nào nào nào Tiểu Thương cản Con Chó lại cho tớ mau! Tớ đã nói xong đâu cậu đừng có mà…”
Một tràng cãi cọ ồn ào qua đi, điện thoại quay trở về tay Mục Diêu.
“Lát nữa tan học anh cứ về nhà trước đi nhé, chắc hôm nay em sẽ về muộn một chút.”
Giọng nói Mục Diêu có phần tuyệt vọng, nhưng thanh âm bên ngoài lại vô cùng phấn khích, Hứa Kỳ Sâm thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được tình cảnh gà bay chó sủa bên kia.
[Đừng đàn anh ơi! Nhất định phải tới nhé!! Hôm nay Con Chó sẽ á á á…]
Tút —— tút —— tút.
Cuộc gọi kết thúc.
Lạ thật.
Hứa Kỳ Sâm nghiêm túc nghe giảng hết một tiết học, cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, như thể môn toán học trước đây cậu vẫn luôn sợ hãi cũng không khó khăn đến vậy.
Sau khi tan học chuẩn bị rời khỏi lớp, Địa Trung Hải gọi cậu lại.
Không phải lại định mắng cạu nữa đấy chứ?
Hứa Kỳ Sâm hơi lo lắng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lên bục giảng.
Địa Trung Hải sắp xếp lại đồ đạc trên bàn giảng viên, không ngẩng đầu mà trực tiếp lên tiếng, “Dạo gần đây thực tập thế nào?”
Hứa Kỳ Sâm hơi sửng sốt, “…Cũng được ạ.”
“Tôi đã đọc báo cáo mở đầu và đề cương mấy hôm trước cậu nộp rồi.” Địa Trung Hải ngẩng đầu lên, tháo cặp kính mắt trên sống mũi xuống, cất vào trong túi, “Không tệ lắm, sau này phải giữ vững phong độ như vậy.”
Hả? Đang khen cậu đó à?
“Đến năm cuối đại học mới thông suốt đầu óc, cậu là trường hợp đầu tiên tôi gặp phải đấy.” Địa Trung Hải lắc đầu, “Nhưng nói chung thông suốt ra được là tốt rồi, tiếp tục cố gắng vậy nhé.”
Tâm trạng bỗng nhiên tốt hẳn lên.
Dù có phật hệ cỡ nào, được người khác khen đương nhiên vẫn rất phấn khích.
Vì vậy Hứa Kỳ Sâm sướng đến mất suýt chút nữa quên mất cuộc gọi trước tiết học, xuống căn tin mua nửa cân bánh đậu nhân khoai lang tím, đẩy cửa ra định đi về nhà.
Mãi đến khi bắt gặp một dải biểu ngữ treo trên lối vào căn tin, trên đó viết Tháng hoạt động của câu lạc bộ.
Ngoài ra còn có cả một ban nhạc nhỏ đang biểu diễn ở khu đất trống, ca sĩ chính có ngoại hình thanh tú cất tiếng hát giữa đám đông người vây quanh.
Lúc ấy, Hứa Kỳ Sâm mới chợt nhớ tới cuộc điện thoại kia.
Vì là Tháng hoạt động của các câu lạc bộ, câu lạc bộ anime và manga cũng có những hoạt động tương tự.
Hay là đến cổ vũ một chút vậy, lâu rồi chưa gặp Tiểu Thương và Manh Manh.
Nhớ lại chuyện này, Hứa Kỳ Sâm quyết định ném thái độ ủ rũ và sự từ chối đầy kiên quyết của Mục Diêu ra sau đầu, mang theo bánh đậu và mua thêm mấy cốc trà sữa, vui vẻ đi tới tháp đồng hồ.
Kì lạ là còn chưa tới quảng trường nhỏ đã thấy đám đông vây kín ba lớp trong ba lớp ngoài, không thua kém gì cảnh tượng đón sân bay của một minh tinh nổi tiếng.
Mặc dù dọc đường đi đã bắt gặp đủ loại hoạt động của các câu lạc bộ khác nhau, nhưng ngay cả mấy cô nàng xinh đẹp của câu lạc bộ lễ nghi cũng không thu hút được nhiều người xúm lại xem như vậy.
Hóa ra mọi người đều thích thế giới 2D như vậy.
Hứa Kỳ Sâm đứng ở bậc thang tháp đồng hồ ngó nghiêng nhưng không thấy ba người kia đâu cả, bèn gọi điện cho Mục Diêu, nhưng điện thoại cậu tắt máy, Hứa Kỳ Sâm đành phải gọi cho Tề Manh, đối phương vừa nhận cuộc gọi đã phấn khích muốn điên, “Đàn anh! Anh đến rồi à?!”
“Ừm. Nhưng mà anh không chen vào trong được, mấy đứa nổi tiếng thật.”
Giọng Tề Manh bỗng nhiên nhỏ lại, cảm giác giấu diếm như đang lén lút làm gì đó.
“Không có gì ạ, đàn anh, để em ra đón anh nhé.”
Cứ cảm thấy sai sai đâu đó…
Hứa Kỳ Sâm đi xuống cầu thang, từ đăng xa đã nhìn thấy một tai thỏ dựng cao, lúc la lúc lắc, len lỏi qua đám đông vây kín đến nỗi không lọt nổi gió ra ngoài.
“Xin lỗi nhường đường với ạ, xin lỗi ngại quá.”
Đám đông đột nhiên bùng nổ một tràng gào thét “A a a đáng yêu quá” điếc tai.
Đôi tai thỏ kia cuối cùng cũng tới được trước mặt Hứa Kỳ Sâm, Hứa Kỳ Sâm hơi xấu hổ, nhất là khi nghe có người nói [Hóa ra Thỏ Thỏ thích mẫu con trai như thế này à, nhìn thụ thật đấy.]
Nửa câu đầu thì hiểu lầm mất rồi, nửa câu sau càng…
Được rồi, không thể phản bác.
“Đàn anh! Cuối cùng anh cũng tới rồi!” Trên đỉnh đầu Tề Manh đội một bộ tóc giả đen suôn dài, trên người mặc bộ trang phục hầu gái mà đám con trai otaku mê nhất, tóm lấy cánh tay Hứa Kỳ Sâm, “Mau vào với em đi, em chuẩn bị cho anh một thứ siêu cấp vô địch surprise!”
Hứa Kỳ Sâm không hiểu gì bị lôi đi giữa dòng người, “Thì ra chủ đề của bọn em là hầu gái có tai thú à?”
“Bingo! Đàn anh quá thông minh luôn.” Mặc dù Tề Manh nhỏ người, nhưng sức lực thì không hề nhỏ chút nào, nắm tay Hứa Kỳ Sâm chạy xuyên qua đám đông chỉ trong nháy mắt.
Đây là tài năng thiên bẩm của chủng tộc trong truyền thuyết sao?
Nhờ công Tề Manh, cuối cùng cả hai cũng chen được vào sân câu lạc bộ anime và manga, là một tiệm cà phê thời vụ được dựng một nửa ở ngoài trường với khâu trang trí tốn không ít công sức, trông rất ra dáng.
“Em kêu gọi không biết bao nhiêu tài trợ đấy, đàn anh ngồi đi.”
Hứa Kỳ Sâm được Tề Manh ấn lên chỗ ngồi không khỏi ngượng ngùng, “Mấy người ngoài kia đều đang xếp hàng để uống cà phê sao?”
“Cũng không hẳn, có người chỉ đến đây ngắm thôi ạ.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, liếc mắt nhìn thoáng qua một chiếc bàn khá gần đó, bàn thì không có gì đặc biệt, cái quan trọng là vị khách kia.
Vậy mà lại là Ninh Tranh!
Không phải chứ, tinh anh giới cảnh sát mà rảnh rỗi vậy sao?
Cậu vừa định hỏi Tề Manh chuyện gì xảy ra đã nhìn thấy Tiểu Thương mặc một bộ trang phục hầu gái giống hệt, cẩn thận bưng một tách cà phê tới chiếc bàn ấy, nhẹ nhàng đặt tách xuống, đôi tai nhỏ xíu khẽ run lên.
“Mấy đứa đúng là… cosplay không cần đạo cụ luôn.”
Nghe Hứa Kỳ Sâm trêu, Tề Manh cười rộ lên ha ha, sau đó la toáng lên về phía cách đó không xa, “Con Chó!”
Bấy giờ Hứa Kỳ Sâm mới sực nhớ tới Mục Diêu.
Vừa quay đầu lại đã suýt nữa bị dọa đến nỗi tim ngừng đập thẳng cẳng.
Mục Diêu cao hơn mét chín đang mặc bộ đồ hầu gái đen trắng có thêu ren hoa, đeo đôi găng tay lụa màu trắng có đính viền đăng ten, đội một bộ tóc đen lượn sóng trên đầu, giữa đỉnh có hai cái tai lông xù màu đen.
“Ngạc nhiên không, bất ngờ không?”
Khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm, Mục Diêu sững sờ, sau đó vội vã xoay người đi không nói một lời, giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Song Tề Manh, với tốc độ nhanh như chớp, đã kéo hắn lại, lôi thẳng tới tận mặt Hứa Kỳ Sâm.
Còn trang điểm nữa à?
Hứa Kỳ Sâm nhìn chằm chằm Mục Diêu không chớp mắt, cũng chẳng động đậy.
Sau khi tiếp nhận được thiết lập này rồi…
Hứa Kỳ Sâm nhoài cả ra bàn, cười không ngồi thẳng lưng dậy được.
“Anh cười cái gì…” Trán Mục Diêu thấp thoáng hằn gân xanh, bàn tay to lớn nắm thật chặt tách cà phê nhỏ tinh xảo, chỉ ước sao có thể bóp nát thứ trong tay, “Em đã bảo anh về nhà trước rồi mà.”
Hứa Kỳ Sâm nghiêng mặt, đôi mắt cười chảy cả nước quét toàn thân Mục Diêu từ trên xuống dưới một lần nữa.
Khỏi cần nói, đẹp thật sự.
Ngoại trừ chiều cao hơi vượt trội và bờ vai rộng không khác gì King Kong Barbie, khuôn mặt hắn đúng là không còn lời gì để diễn tả. Vốn dĩ da dẻ Mục Diêu đã rất đẹp, mặc dù ngũ quan thiên góc cạnh nhưng lại phù hợp với kiểu trang điểm đậm ngoài sức tưởng tượng, đôi môi đỏ rực đúng chuẩn hình tượng của mấy chị đại lạnh lùng cuồng S.
“Đừng nhìn nữa…” Mục Diêu đặt cà phê trước mặt Hứa Kỳ Sâm, “Anh xem xong rồi thì về nhà đi.”
Hứa Kỳ Sâm bưng cà phê lên, đôi mắt nhất quyết không rời khỏi hầu gái đầy táo bạo này, “Anh còn chưa nhìn đủ mà.”
“Anh…”
Hứa Kỳ Sâm chợt nhớ ra gì đó, đặt tách xuống vòng ra sau lưng Mục Diêu, sau đó kinh ngạc thốt lên, “Lại có đuôi này!” Nói rồi túm lấy.
Lông xù xù, thoải mái quá đi.
Mục Diêu đột nhiên run lên, quay người giữ lấy cổ tay Hứa Kỳ Sâm, ấn cậu trở về chỗ ngồi, lộp cộp đi tới quầy pha chế cà phê trên đôi giày cao gót không cao cho lắm.
Hứa Kỳ Sâm ngơ ngác, nhìn Tề Manh cứ liên tục che miệng cười trộm, hỏi: “Em ấy làm sao thế?”
“Nghe mọi người bảo hình như không được tùy tiện cầm lấy đuôi chó thì phải.”
Vậy à.
Nhưng cảm giác lúc nghịch thích thật đấy, mặc dù trông như đuôi chó sói, mà vuốt dễ chịu vô cùng.
Như thể có một thuộc tính kì lạ nào đó trong cơ thể vừa được thức tỉnh, Mục Diêu đi đến đâu, Hứa Kỳ Sâm dán mắt nhìn theo tới đó, đến tận khi đối phương rốt cuộc không chịu nổi nữa, tới đứng trước mặt Hứa Kỳ Sâm, “Sao anh vẫn còn chưa về nữa?”
Hứa Kỳ Sâm chủ động lấy đĩa bánh phô mai trên tay hắn đặt xuống bàn mình, sau đó nghiêm túc trả lời, “Anh muốn về cùng với em mà.”
“Anh…” Đôi môi đỏ quyến rũ của Mục Diêu hơi run, hắn trở mặt lấy lòng, “Anh về trước đi, mất mặt lắm anh à.”
“Ai mất mặt?”
“Em chứ ai!”
“Anh có thấy vậy đâu.” Hứa Kỳ Sâm bình thản ăn một miếng bánh ngọt, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Mục Diêu, “Anh thấy em siêu siêu đẹp luôn đó.”
“…”
Lần nào cũng vậy, cứ đến nước này là Mục Diêu bó tay.
Hứa Kỳ Sâm vừa nghiêng đầu lặng yên ngắm người đẹp, vừa ăn bánh phô mai trong tay, ăn đến miếng cuối cùng mới phát hiện ra người xung quanh đây tụ tập ngày càng đông, đặc biệt là mấy em gái nhỏ, nhào cả vào trong, nhân viên quản lý của câu lạc bộ cũng sắp không ngăn nổi nữa.
“Mục Diêu! A a a đẹp quá cứu tôi với!”
“Chị gái thần tiên nào thế này a a a a cong thành nhang muỗi rồi!”
“Đẹp quá đi đây là anh trai giả gái đẹp nhất mà tôi từng thấy đấy!!”
Phát điên thật rồi…
Mắt thấy tình huống ngày càng khó kiểm soát, Tề Manh huých vai Mục Diêu, “Con Chó, không thì cậu về trước đi, chứ cứ thế này bàn ghế của bọn tôi hỏng hết mất.”
Mục Diêu trừng mắt nhìn Tề Manh, vừa định nói chuyện, Tề Manh đã vỗ vai Mục Diêu hết sức phóng khoáng, tỏ vẻ trượng nghĩa mở miệng, “Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không kể chuyện cậu để ý tới mấy cuốn truyện của tôi cho đàn anh nghe đâu!”
Mục Diêu nghiến răng nghiến lợi, “Cậu dám nói thử xem, tôi cho ba cái răng thỏ của cậu thành ba mươi mảnh vụn luôn đấy…”
Tề Manh chột dạ kéo cổ áo đính ren của Mục Diêu, “Anh Chó đừng hung dữ như vậy mà, người đẹp phải biết chú ý hình tượng chứ.”
Mục Diêu thật sự cảm thấy mình đã kết bạn sai người, buông cái khay trong tay xuống, nổi giận đùng đùng bước tới bàn của Hứa Kỳ Sâm, tóm lấy Hứa Kỳ Sâm đang nói chuyện với Tiểu Thương.
“Gì thế?”
“Rời khỏi cái nơi quỷ quái này.”
Nói rồi kéo Hứa Kỳ Sâm bất chấp xuyên ngang qua dòng người đông đúc, nào ngờ mấy người mê muội điên cuồng không nhìn thấy Mục Diêu đâu lập tức rung lên hồi chuông báo động, quảng trường nhỏ trong khu vực sân trường lập tức xuất hiện một hiện tượng lạ, rất nhiều sinh viên nữ cùng đuổi theo một “mĩ nữ” cao gầy.
Tốc độ của Mục Diêu rất nhanh, Hứa Kỳ Sâm thực sự không theo kịp, liên tục kêu không chạy nổi nữa, Mục Diêu cũng hết cách. Hắn quan sát xung quanh một chút, nhìn thấy một tòa phòng học cũ đang trong giai đoạn tu sửa lại, bèn nhấc tấm biển cảnh báo màu vàng [Khu vực thi công, nghiêm cấm ra vào], kéo Hứa Kỳ Sâm chuồn vào trong, sau đó nhanh chóng đặt tấm biển lại chỗ cũ.
Cứ như vậy kéo cậu chạy lên tận tầng ba, đi đến cuối hành lang thì bắt gặp một phòng vệ sinh nam treo một tấm biển [Đang thi công, cấm sử dụng]. Mục Diêu thử hé cửa xem thử, không ngờ lại có thể mở được ra. Bên trong không một bóng người, hắn khép cửa lại, dẫn Hứa Kỳ vào một căn phòng vệ sinh ở gần cuối, sau đó khóa vào.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Hứa Kỳ Sâm mệt gần chết ngồi lên nắp bồn cầu, Mục Diêu nhìn cậu, “Anh cầm gì trong tay thế?”
“Kẹo que vừa nãy Tiểu Thương cho, nói là quà tặng khách hàng của tiệm cà phê.”
Vừa nhắc đến tiệm cà phê là Mục Diêu lại cáu điên, vừa định tháo bộ tóc giả trên đầu mình xuống thì bị Hứa Kỳ Sâm ngăn lại.
“Đừng.” Hứa Kỳ Sâm nắm lấy cánh tay Mục Diêu, “Trông đẹp mà.”
“Anh thích thì anh tự đội đi.”
Hứa Kỳ Sâm cười rộ lên, “Anh thích nhìn em đội.” Nói rồi bóc vỏ giấy gói kẹo que trên tay ra.
“Ở đâu anh cũng ăn được nhỉ.”
Hứa Kỳ Sâm bĩu môi, “Từ kì nghỉ hè đến giờ đã không có ai sử dụng chỗ này rồi, có sao đâu.” Dứt lời, cậu ngậm kẹo trong miệng, lúng búng húng hắng mấy tiếng, nhíu mày, “Hơi chua thì phải.” Nhìn thoáng qua giấy gói kẹo.
Vị chanh quýt.
Hai loại trái cây có vị chua nhất hòa lẫn cùng nhau, Hứa Kỳ Sâm không khỏi rùng mình.
“Vậy à?” Mục Diêu đạp lên bệ bồn cầu, vươn tay cướp lấy cây kẹo que trong miệng Hứa Kỳ Sâm bằng tư thế hết sức không phù hợp vào giờ phút này, “Cho em thử với.”
Hứa Kỳ Sâm cũng không cản hắn, “Thật sự chua lắm đấy, em…”
Nào ngờ Mục Diêu căn bản không ăn kẹo que, mà trực tiếp cúi đầu hôn môi.
Sao lại có cảm giác hành động này…
Rất quen thuộc.
Suy cho cùng, đây cũng là thế giới giả lập nằm trong phạm vi quyền hạn của hệ thống, cho dù bị thương nặng, Hứa Kỳ Sâm vẫn có xu hướng xin sự giúp đỡ từ hệ thống Al.
“Có còn thuốc nào giúp hồi phục nhanh hơn nữa không?”
0901 than phiền: “Ngài Hứa, thế này là nhanh hết mức rồi, ngài hack game đến nghiện rồi à.”
“Chỉ là tôi không muốn đến bệnh viện thôi mà.”
Những vết thương trên người cậu dù là mức độ nghiêm trọng hay hình dáng lưu lại đều khó mà giải thích được rõ ràng, phải làm sao tránh để bị người khác nghi ngờ, mà phòng khám tư nhân của bác sĩ Trương lại chỉ chữa cho thú không chữa cho người, vậy nên Hứa Kỳ Sâm không định đi khám ở đâu hết.
“Ngài Hứa, tôi cảm thấy ở thế giới này ngài đã có sự thay đổi rất lớn, vào thời điểm nguy cấp đã đưa ra những quyết định vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi đấy.”
Hứa Kỳ Sâm không nói gì.
Không thể phủ nhận là trước đây cậu đúng là một người tự ti, nhạt nhẽo, luôn nghi ngờ mọi thứ và theo chủ nghĩa bi quan, đặc biệt vào khoảng thời gian cậu sáng tạo ra thế giới này lại càng như vậy.
So sánh với bản thân của hiện tại, chính mình cũng cảm thấy khó mà tin nổi.
Nói thế nào nhỉ.
“Giờ tôi mới phát hiện ra, mình là một con người vô cùng cố chấp.”
“Chỉ những thứ mà mình thích đến nỗi không cách nào từ bỏ được mới có đủ sức mạnh để thay đổi tôi mà thôi.”
Cài xong khuy áo sơ mi, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện giao diện hệ thống đã lâu rồi không gặp.
Dòng chữ congratulation to đùng nhấp nháy trước mắt.
“Cuối cùng mấy người cũng hạch toán xong rồi đấy à?”
0901: “Đúng vậy, ngài Hứa, mời ngài kiểm tra và xác nhận.”
Trên giao diện hiển thị số điểm 15300, con số cũng tạm chấp nhận được, Hứa Kỳ Sâm bấm nhạn lấy, sau đó sốt ruột vội vàng sang gõ cửa căn phòng bên cạnh.
“Mục Diêu, ra đây mau lên, không phải tiết đầu hôm nay em có lớp à?”
Cuối cùng cửa cũng chịu mở ra sau một hồi gõ liên tục, Mục Diêu ngái ngủ tóc tai vểnh hết cả lên, mơ màng víu dựa cả người lên cánh cửa, “Em không muốn đi…”
“Không được, chuẩn bị nhanh lên, cùng đi với anh.”
Từ sau khi hai người thoát được một kiếp nạn, Mục Diêu bắt đầu cuộc sống mỗi sáng sớm đều bị Hứa Kỳ Sâm dựng dậy đi học.
“Anh đi đây, trưa nay chắc sẽ không về đâu, em ăn cơm ở căn tin xong rồi về nhà nghe chưa?” Hứa Kỳ Sâm đứng bằng một chân, tựa người vào tường cố gắng nhét chân còn lại vào trong giày, luôn miệng dặn dò, “Đúng rồi, áo chơi bóng của em treo ngoài cửa sổ, em nhớ phải rút vào đấy, dự báo thời tiết nói chiều nay sẽ…”
Còn chưa kịp dứt lời, caravat trên cổ bỗng nhiên bị kéo lại, ngoại lực xuất hiện đột ngột khiến cậu ngã nhào vào lòng Mục Diêu.
Mục Diêu cầm caravat của cậu, tay còn lại ôm siết lấy eo.
Chóp mũi Hứa Kỳ Sâm suýt thì đụng trúng cằm hắn, may mà phanh gấp kịp thời, khoảng cách giữa hai người chỉ chừng mấy centimet.
“…Có mưa.”
Trái tim đập loạn xạ không ngừng.
“Đàn anh, anh nuôi em như con trai đấy à.”
Hứa Kỳ Sâm ngẩn người.
Hình như đúng là có hơi… dài dòng thật.
Mục Diêu buông tay nắm lấy caravat ra, chỉ lên môi mình, hơi nhướng mày.
Hứa Kỳ Sâm nhìn vào mắt Mục Diêu, “Gì?”
“Hôn tạm biệt trước khi đi làm ạ.”
Nghiện hôn rồi, cái thằng nhóc này.
Hứa Kỳ Sâm vươn tay dúi đầu Mục Diêu xuống, hôn chụt một cái.
“Anh đúng là qua loa quá đi.”
Mục Diêu bị hôn cho có nháy mắt biến thành một con chó săn chân chính, lập tức bế Hứa Kỳ Sâm ngồi lên hộc tủ ngoài huyền quan.
“Này, thế này không được…”
“Không sao, em đỡ anh.” Nói rồi hắn hôn lên môi Hứa Kỳ Sâm, ngăn lại những lời chưa kịp nói, đầu lưỡi vượt qua cửa ải hàm răng dễ như ăn cháo, mùi hương bạc hà vừa ngọt vừa cay xông thẳng vào, chặn lại tiếng rên rỉ khe khẽ vô thức bởi sự tấn công bất ngờ trong khoang miệng miệng nóng ướt.
Trong phút chốc, cơ thể Hứa Kỳ Sâm mềm nhũn tê dại, đổ ập về phía Mục Diêu, lại bị Mục Diêu đẩy ngược áp vào vách tường lạnh lẽo đằng sau lưng, hai tay vốn đang chống tủ bị cậu nắm chặt, ép hai tay lên tường như chữ thập, tay còn lại không có chỗ để đành luồn qua đỡ sau gáy, bàn tay mềm mại tiếp xúc với mái tóc vừa mới cắt, ngưa ngứa.
Nụ hôn này vô cùng mâu thuẫn, lúc lên tới đỉnh điểm gần như nuốt trọn dục vọng của đối phương vào cổ họng, lúc dịu dàng lại chỉ muốn gom trọn tất thảy những điều mềm mại nhất trên thế gian này vào trong lòng người kia, đám mây, kẹo bông, giấc mơ ngọt ngào.
Tay phải lặng yên trượt lên cằm, gò má, rồi nhẹ nhàng dừng lại vuốt vẻ hai vành tai nhỏ, mân mê bằng lực độ ám muội nhất.
Hứa Kỳ Sâm cứ ngỡ mình đã hóa thành một vũng nước đường dinh dính, sắp chảy dọc xuống theo vách tường và mép tủ, nhưng giờ đây mới nhận ra vũng chất lỏng này chỉ là giả vờ mang vẻ trơn bóng mà thôi, chỉ cần một động tác dù rất nhỏ của Mục Diêu cũng có thể vạch trần bản chất dễ cháy dễ nổ, ầm một tiếng, thổi bùng lên ngọn lửa ngút trời.
Rõ ràng đã vào thu, môi lưỡi triền miên lại vương hơi nóng ẩm giữa hạ, hơi thở ngột ngạt phả ra từng tầng hơi nước, bị dồn ép đến mức không còn không gian để bốc hơi.
Đầu óc Hứa Kỳ Sâm ngày càng mụ mị, như bị cảm nặng sau khi dầm một trận mưa xối xả, tiếng rên rỉ không ngừng bằng giọng mũi mềm mại như trêu chọc Mục Diêu, khiến động tác ngày càng quá khích hơn.
Mãi đến tận khi khuy ở cổ áo bị mở bung ra, Hứa Kỳ Sâm mới đột ngột tỉnh táo trở lại, muốn đẩy Mục Diêu ra mà không còn đủ sức, đành cắn mạnh một cái lên đầu lưỡi người kia.
“A!” Mục Diêu bị đau phải nhả ra, bưng kín miệng.
Hứa Kỳ Sâm chống hai tay lên thành tủ, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Thấy đối phương trừng mắt nhìn mình đầy hung dữ, Mục Diêu lè đầu lưỡi vừa bị cắn ra, khóe miệng cong cong lộ ra răng nanh nhỏ hết sức đắc ý, vươn tay cài lại cho cậu mấy khuy áo trên cổ, rồi nghiêm túc thắt chặt caravat giúp.
Cuối cùng xoa xoa khóe miệng cho cậu, hôn chụt thêm một cái.
“Được rồi, đi làm đi.”
Thấy Hứa Kỳ Sâm nhảy xuống khỏi hộc tủ mà hai chân như nhũn cả ra, suýt chút nữa không đứng vững được, Mục Diêu không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Nhớ về sớm nha.”
Phải chuyển cái tủ ngoài huyền quan sang chỗ khác thôi.
Lúc đi ra khỏi cửa, Hứa Kỳ Sâm đã nghĩ như vậy.
Thời gian làm việc hôm nào cũng quay vòng vòng bận bù đầu bù cổ, từ lâu cậu đã nghe nói qua về sự vất vả của ngành nghề, mọi người thường miêu tả về nghề lập trình viên bằng một câu thế này —— “Nhiều tiền nói ít chết sớm”, giờ mới thấy chẳng sai một li. Có điều các đồng nghiệp cũng không giỏi chuyện xã giao lắm, nhờ vậy mà Hứa Kỳ Sâm mới thở phào nhẹ nhõm được.
Chớp mắt đã lại tới thứ sáu “tử thần”, Hứa Kỳ Sâm tan làm sớm về nhà thay quần áo khác, mang theo giáo trình đến trường, lúc đến phòng học phát hiện ra Mục Diêu còn chưa tới, vừa định gọi điện thoại cho hắn thì điện thoại đã vang lên trước.
“Alo? Sao em còn chưa tới thế, sắp đến tiết lý thuyết xác suất rồi.”
Đầu bên kia điện thoại ồn ào nhốn nháo, giọng nói của Mục Diêu nghe khá kì lạ, có vẻ không được vui cho lắm, “…Em đang định bảo với anh, hôm nay em xin nghỉ.”
Hứa Kỳ Sâm không hiểu: “Sao lại xin nghỉ?”
Đối phương yên lặng một hồi lâu vẫn chưa tìm ra được lí do nghiêm chỉnh nào, không ngờ điện thoại đột nhiên bị lấy đi mất, chuyển thành một người khác trả lời.
“Đàn anh!!”
Là giọng của Tề Manh.
“Đàn anh, em nói anh nghe, tan học anh nhất định phải tới tháp đồng hồ ở quảng trường nhỏ nha, câu lạc bộ anime và manga của bọn em tổ chức hoạt động, vui cực ý! Nào nào nào Tiểu Thương cản Con Chó lại cho tớ mau! Tớ đã nói xong đâu cậu đừng có mà…”
Một tràng cãi cọ ồn ào qua đi, điện thoại quay trở về tay Mục Diêu.
“Lát nữa tan học anh cứ về nhà trước đi nhé, chắc hôm nay em sẽ về muộn một chút.”
Giọng nói Mục Diêu có phần tuyệt vọng, nhưng thanh âm bên ngoài lại vô cùng phấn khích, Hứa Kỳ Sâm thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được tình cảnh gà bay chó sủa bên kia.
[Đừng đàn anh ơi! Nhất định phải tới nhé!! Hôm nay Con Chó sẽ á á á…]
Tút —— tút —— tút.
Cuộc gọi kết thúc.
Lạ thật.
Hứa Kỳ Sâm nghiêm túc nghe giảng hết một tiết học, cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, như thể môn toán học trước đây cậu vẫn luôn sợ hãi cũng không khó khăn đến vậy.
Sau khi tan học chuẩn bị rời khỏi lớp, Địa Trung Hải gọi cậu lại.
Không phải lại định mắng cạu nữa đấy chứ?
Hứa Kỳ Sâm hơi lo lắng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lên bục giảng.
Địa Trung Hải sắp xếp lại đồ đạc trên bàn giảng viên, không ngẩng đầu mà trực tiếp lên tiếng, “Dạo gần đây thực tập thế nào?”
Hứa Kỳ Sâm hơi sửng sốt, “…Cũng được ạ.”
“Tôi đã đọc báo cáo mở đầu và đề cương mấy hôm trước cậu nộp rồi.” Địa Trung Hải ngẩng đầu lên, tháo cặp kính mắt trên sống mũi xuống, cất vào trong túi, “Không tệ lắm, sau này phải giữ vững phong độ như vậy.”
Hả? Đang khen cậu đó à?
“Đến năm cuối đại học mới thông suốt đầu óc, cậu là trường hợp đầu tiên tôi gặp phải đấy.” Địa Trung Hải lắc đầu, “Nhưng nói chung thông suốt ra được là tốt rồi, tiếp tục cố gắng vậy nhé.”
Tâm trạng bỗng nhiên tốt hẳn lên.
Dù có phật hệ cỡ nào, được người khác khen đương nhiên vẫn rất phấn khích.
Vì vậy Hứa Kỳ Sâm sướng đến mất suýt chút nữa quên mất cuộc gọi trước tiết học, xuống căn tin mua nửa cân bánh đậu nhân khoai lang tím, đẩy cửa ra định đi về nhà.
Mãi đến khi bắt gặp một dải biểu ngữ treo trên lối vào căn tin, trên đó viết Tháng hoạt động của câu lạc bộ.
Ngoài ra còn có cả một ban nhạc nhỏ đang biểu diễn ở khu đất trống, ca sĩ chính có ngoại hình thanh tú cất tiếng hát giữa đám đông người vây quanh.
Lúc ấy, Hứa Kỳ Sâm mới chợt nhớ tới cuộc điện thoại kia.
Vì là Tháng hoạt động của các câu lạc bộ, câu lạc bộ anime và manga cũng có những hoạt động tương tự.
Hay là đến cổ vũ một chút vậy, lâu rồi chưa gặp Tiểu Thương và Manh Manh.
Nhớ lại chuyện này, Hứa Kỳ Sâm quyết định ném thái độ ủ rũ và sự từ chối đầy kiên quyết của Mục Diêu ra sau đầu, mang theo bánh đậu và mua thêm mấy cốc trà sữa, vui vẻ đi tới tháp đồng hồ.
Kì lạ là còn chưa tới quảng trường nhỏ đã thấy đám đông vây kín ba lớp trong ba lớp ngoài, không thua kém gì cảnh tượng đón sân bay của một minh tinh nổi tiếng.
Mặc dù dọc đường đi đã bắt gặp đủ loại hoạt động của các câu lạc bộ khác nhau, nhưng ngay cả mấy cô nàng xinh đẹp của câu lạc bộ lễ nghi cũng không thu hút được nhiều người xúm lại xem như vậy.
Hóa ra mọi người đều thích thế giới 2D như vậy.
Hứa Kỳ Sâm đứng ở bậc thang tháp đồng hồ ngó nghiêng nhưng không thấy ba người kia đâu cả, bèn gọi điện cho Mục Diêu, nhưng điện thoại cậu tắt máy, Hứa Kỳ Sâm đành phải gọi cho Tề Manh, đối phương vừa nhận cuộc gọi đã phấn khích muốn điên, “Đàn anh! Anh đến rồi à?!”
“Ừm. Nhưng mà anh không chen vào trong được, mấy đứa nổi tiếng thật.”
Giọng Tề Manh bỗng nhiên nhỏ lại, cảm giác giấu diếm như đang lén lút làm gì đó.
“Không có gì ạ, đàn anh, để em ra đón anh nhé.”
Cứ cảm thấy sai sai đâu đó…
Hứa Kỳ Sâm đi xuống cầu thang, từ đăng xa đã nhìn thấy một tai thỏ dựng cao, lúc la lúc lắc, len lỏi qua đám đông vây kín đến nỗi không lọt nổi gió ra ngoài.
“Xin lỗi nhường đường với ạ, xin lỗi ngại quá.”
Đám đông đột nhiên bùng nổ một tràng gào thét “A a a đáng yêu quá” điếc tai.
Đôi tai thỏ kia cuối cùng cũng tới được trước mặt Hứa Kỳ Sâm, Hứa Kỳ Sâm hơi xấu hổ, nhất là khi nghe có người nói [Hóa ra Thỏ Thỏ thích mẫu con trai như thế này à, nhìn thụ thật đấy.]
Nửa câu đầu thì hiểu lầm mất rồi, nửa câu sau càng…
Được rồi, không thể phản bác.
“Đàn anh! Cuối cùng anh cũng tới rồi!” Trên đỉnh đầu Tề Manh đội một bộ tóc giả đen suôn dài, trên người mặc bộ trang phục hầu gái mà đám con trai otaku mê nhất, tóm lấy cánh tay Hứa Kỳ Sâm, “Mau vào với em đi, em chuẩn bị cho anh một thứ siêu cấp vô địch surprise!”
Hứa Kỳ Sâm không hiểu gì bị lôi đi giữa dòng người, “Thì ra chủ đề của bọn em là hầu gái có tai thú à?”
“Bingo! Đàn anh quá thông minh luôn.” Mặc dù Tề Manh nhỏ người, nhưng sức lực thì không hề nhỏ chút nào, nắm tay Hứa Kỳ Sâm chạy xuyên qua đám đông chỉ trong nháy mắt.
Đây là tài năng thiên bẩm của chủng tộc trong truyền thuyết sao?
Nhờ công Tề Manh, cuối cùng cả hai cũng chen được vào sân câu lạc bộ anime và manga, là một tiệm cà phê thời vụ được dựng một nửa ở ngoài trường với khâu trang trí tốn không ít công sức, trông rất ra dáng.
“Em kêu gọi không biết bao nhiêu tài trợ đấy, đàn anh ngồi đi.”
Hứa Kỳ Sâm được Tề Manh ấn lên chỗ ngồi không khỏi ngượng ngùng, “Mấy người ngoài kia đều đang xếp hàng để uống cà phê sao?”
“Cũng không hẳn, có người chỉ đến đây ngắm thôi ạ.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, liếc mắt nhìn thoáng qua một chiếc bàn khá gần đó, bàn thì không có gì đặc biệt, cái quan trọng là vị khách kia.
Vậy mà lại là Ninh Tranh!
Không phải chứ, tinh anh giới cảnh sát mà rảnh rỗi vậy sao?
Cậu vừa định hỏi Tề Manh chuyện gì xảy ra đã nhìn thấy Tiểu Thương mặc một bộ trang phục hầu gái giống hệt, cẩn thận bưng một tách cà phê tới chiếc bàn ấy, nhẹ nhàng đặt tách xuống, đôi tai nhỏ xíu khẽ run lên.
“Mấy đứa đúng là… cosplay không cần đạo cụ luôn.”
Nghe Hứa Kỳ Sâm trêu, Tề Manh cười rộ lên ha ha, sau đó la toáng lên về phía cách đó không xa, “Con Chó!”
Bấy giờ Hứa Kỳ Sâm mới sực nhớ tới Mục Diêu.
Vừa quay đầu lại đã suýt nữa bị dọa đến nỗi tim ngừng đập thẳng cẳng.
Mục Diêu cao hơn mét chín đang mặc bộ đồ hầu gái đen trắng có thêu ren hoa, đeo đôi găng tay lụa màu trắng có đính viền đăng ten, đội một bộ tóc đen lượn sóng trên đầu, giữa đỉnh có hai cái tai lông xù màu đen.
“Ngạc nhiên không, bất ngờ không?”
Khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm, Mục Diêu sững sờ, sau đó vội vã xoay người đi không nói một lời, giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Song Tề Manh, với tốc độ nhanh như chớp, đã kéo hắn lại, lôi thẳng tới tận mặt Hứa Kỳ Sâm.
Còn trang điểm nữa à?
Hứa Kỳ Sâm nhìn chằm chằm Mục Diêu không chớp mắt, cũng chẳng động đậy.
Sau khi tiếp nhận được thiết lập này rồi…
Hứa Kỳ Sâm nhoài cả ra bàn, cười không ngồi thẳng lưng dậy được.
“Anh cười cái gì…” Trán Mục Diêu thấp thoáng hằn gân xanh, bàn tay to lớn nắm thật chặt tách cà phê nhỏ tinh xảo, chỉ ước sao có thể bóp nát thứ trong tay, “Em đã bảo anh về nhà trước rồi mà.”
Hứa Kỳ Sâm nghiêng mặt, đôi mắt cười chảy cả nước quét toàn thân Mục Diêu từ trên xuống dưới một lần nữa.
Khỏi cần nói, đẹp thật sự.
Ngoại trừ chiều cao hơi vượt trội và bờ vai rộng không khác gì King Kong Barbie, khuôn mặt hắn đúng là không còn lời gì để diễn tả. Vốn dĩ da dẻ Mục Diêu đã rất đẹp, mặc dù ngũ quan thiên góc cạnh nhưng lại phù hợp với kiểu trang điểm đậm ngoài sức tưởng tượng, đôi môi đỏ rực đúng chuẩn hình tượng của mấy chị đại lạnh lùng cuồng S.
“Đừng nhìn nữa…” Mục Diêu đặt cà phê trước mặt Hứa Kỳ Sâm, “Anh xem xong rồi thì về nhà đi.”
Hứa Kỳ Sâm bưng cà phê lên, đôi mắt nhất quyết không rời khỏi hầu gái đầy táo bạo này, “Anh còn chưa nhìn đủ mà.”
“Anh…”
Hứa Kỳ Sâm chợt nhớ ra gì đó, đặt tách xuống vòng ra sau lưng Mục Diêu, sau đó kinh ngạc thốt lên, “Lại có đuôi này!” Nói rồi túm lấy.
Lông xù xù, thoải mái quá đi.
Mục Diêu đột nhiên run lên, quay người giữ lấy cổ tay Hứa Kỳ Sâm, ấn cậu trở về chỗ ngồi, lộp cộp đi tới quầy pha chế cà phê trên đôi giày cao gót không cao cho lắm.
Hứa Kỳ Sâm ngơ ngác, nhìn Tề Manh cứ liên tục che miệng cười trộm, hỏi: “Em ấy làm sao thế?”
“Nghe mọi người bảo hình như không được tùy tiện cầm lấy đuôi chó thì phải.”
Vậy à.
Nhưng cảm giác lúc nghịch thích thật đấy, mặc dù trông như đuôi chó sói, mà vuốt dễ chịu vô cùng.
Như thể có một thuộc tính kì lạ nào đó trong cơ thể vừa được thức tỉnh, Mục Diêu đi đến đâu, Hứa Kỳ Sâm dán mắt nhìn theo tới đó, đến tận khi đối phương rốt cuộc không chịu nổi nữa, tới đứng trước mặt Hứa Kỳ Sâm, “Sao anh vẫn còn chưa về nữa?”
Hứa Kỳ Sâm chủ động lấy đĩa bánh phô mai trên tay hắn đặt xuống bàn mình, sau đó nghiêm túc trả lời, “Anh muốn về cùng với em mà.”
“Anh…” Đôi môi đỏ quyến rũ của Mục Diêu hơi run, hắn trở mặt lấy lòng, “Anh về trước đi, mất mặt lắm anh à.”
“Ai mất mặt?”
“Em chứ ai!”
“Anh có thấy vậy đâu.” Hứa Kỳ Sâm bình thản ăn một miếng bánh ngọt, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Mục Diêu, “Anh thấy em siêu siêu đẹp luôn đó.”
“…”
Lần nào cũng vậy, cứ đến nước này là Mục Diêu bó tay.
Hứa Kỳ Sâm vừa nghiêng đầu lặng yên ngắm người đẹp, vừa ăn bánh phô mai trong tay, ăn đến miếng cuối cùng mới phát hiện ra người xung quanh đây tụ tập ngày càng đông, đặc biệt là mấy em gái nhỏ, nhào cả vào trong, nhân viên quản lý của câu lạc bộ cũng sắp không ngăn nổi nữa.
“Mục Diêu! A a a đẹp quá cứu tôi với!”
“Chị gái thần tiên nào thế này a a a a cong thành nhang muỗi rồi!”
“Đẹp quá đi đây là anh trai giả gái đẹp nhất mà tôi từng thấy đấy!!”
Phát điên thật rồi…
Mắt thấy tình huống ngày càng khó kiểm soát, Tề Manh huých vai Mục Diêu, “Con Chó, không thì cậu về trước đi, chứ cứ thế này bàn ghế của bọn tôi hỏng hết mất.”
Mục Diêu trừng mắt nhìn Tề Manh, vừa định nói chuyện, Tề Manh đã vỗ vai Mục Diêu hết sức phóng khoáng, tỏ vẻ trượng nghĩa mở miệng, “Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không kể chuyện cậu để ý tới mấy cuốn truyện của tôi cho đàn anh nghe đâu!”
Mục Diêu nghiến răng nghiến lợi, “Cậu dám nói thử xem, tôi cho ba cái răng thỏ của cậu thành ba mươi mảnh vụn luôn đấy…”
Tề Manh chột dạ kéo cổ áo đính ren của Mục Diêu, “Anh Chó đừng hung dữ như vậy mà, người đẹp phải biết chú ý hình tượng chứ.”
Mục Diêu thật sự cảm thấy mình đã kết bạn sai người, buông cái khay trong tay xuống, nổi giận đùng đùng bước tới bàn của Hứa Kỳ Sâm, tóm lấy Hứa Kỳ Sâm đang nói chuyện với Tiểu Thương.
“Gì thế?”
“Rời khỏi cái nơi quỷ quái này.”
Nói rồi kéo Hứa Kỳ Sâm bất chấp xuyên ngang qua dòng người đông đúc, nào ngờ mấy người mê muội điên cuồng không nhìn thấy Mục Diêu đâu lập tức rung lên hồi chuông báo động, quảng trường nhỏ trong khu vực sân trường lập tức xuất hiện một hiện tượng lạ, rất nhiều sinh viên nữ cùng đuổi theo một “mĩ nữ” cao gầy.
Tốc độ của Mục Diêu rất nhanh, Hứa Kỳ Sâm thực sự không theo kịp, liên tục kêu không chạy nổi nữa, Mục Diêu cũng hết cách. Hắn quan sát xung quanh một chút, nhìn thấy một tòa phòng học cũ đang trong giai đoạn tu sửa lại, bèn nhấc tấm biển cảnh báo màu vàng [Khu vực thi công, nghiêm cấm ra vào], kéo Hứa Kỳ Sâm chuồn vào trong, sau đó nhanh chóng đặt tấm biển lại chỗ cũ.
Cứ như vậy kéo cậu chạy lên tận tầng ba, đi đến cuối hành lang thì bắt gặp một phòng vệ sinh nam treo một tấm biển [Đang thi công, cấm sử dụng]. Mục Diêu thử hé cửa xem thử, không ngờ lại có thể mở được ra. Bên trong không một bóng người, hắn khép cửa lại, dẫn Hứa Kỳ vào một căn phòng vệ sinh ở gần cuối, sau đó khóa vào.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Hứa Kỳ Sâm mệt gần chết ngồi lên nắp bồn cầu, Mục Diêu nhìn cậu, “Anh cầm gì trong tay thế?”
“Kẹo que vừa nãy Tiểu Thương cho, nói là quà tặng khách hàng của tiệm cà phê.”
Vừa nhắc đến tiệm cà phê là Mục Diêu lại cáu điên, vừa định tháo bộ tóc giả trên đầu mình xuống thì bị Hứa Kỳ Sâm ngăn lại.
“Đừng.” Hứa Kỳ Sâm nắm lấy cánh tay Mục Diêu, “Trông đẹp mà.”
“Anh thích thì anh tự đội đi.”
Hứa Kỳ Sâm cười rộ lên, “Anh thích nhìn em đội.” Nói rồi bóc vỏ giấy gói kẹo que trên tay ra.
“Ở đâu anh cũng ăn được nhỉ.”
Hứa Kỳ Sâm bĩu môi, “Từ kì nghỉ hè đến giờ đã không có ai sử dụng chỗ này rồi, có sao đâu.” Dứt lời, cậu ngậm kẹo trong miệng, lúng búng húng hắng mấy tiếng, nhíu mày, “Hơi chua thì phải.” Nhìn thoáng qua giấy gói kẹo.
Vị chanh quýt.
Hai loại trái cây có vị chua nhất hòa lẫn cùng nhau, Hứa Kỳ Sâm không khỏi rùng mình.
“Vậy à?” Mục Diêu đạp lên bệ bồn cầu, vươn tay cướp lấy cây kẹo que trong miệng Hứa Kỳ Sâm bằng tư thế hết sức không phù hợp vào giờ phút này, “Cho em thử với.”
Hứa Kỳ Sâm cũng không cản hắn, “Thật sự chua lắm đấy, em…”
Nào ngờ Mục Diêu căn bản không ăn kẹo que, mà trực tiếp cúi đầu hôn môi.
Sao lại có cảm giác hành động này…
Rất quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.