Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện Be
Chương 76: Hẹn hò thật phiền phức.
Trĩ Sở
11/05/2022
Hạ Tri Hứa là một người kì lạ.
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Hứa Kỳ Sâm đã cảm thấy như vậy.
Đèn nhà ai nhà nấy rạng, bê tông cốt thép đúc thành rừng rậm lạnh giá, câu nói này sớm đã trở thành cách sống của con người hiện đại. Cậu biết rõ như thế, vì vậy những chuyện mình có thể tự làm, cậu sẽ không bao giờ làm phiền người khác.
Phải trở thành một cá thể độc lập thì mới có thể tồn tại được.
Nhưng cậu đã bất cẩn làm phiền đến người kia rồi, đây là chuyện khiến Hứa Kỳ Sâm thấy hối hận nhất.
Nếu không phải cơn hạ đường huyết sắp tái phát rồi, mà đối phương lại là học sinh cùng trường duy nhất trên xe, Hứa Kỳ Sâm nhất định sẽ không bao giờ xin giúp đỡ.
Sao cậu có thể ngờ được rằng lần nhờ vả ấy đã trở thành cơ hội cho người kia.
Tỏa ra hào quang trước mặt cậu chẳng hề kiêng dè.
Giúp cậu giải quyết sự lúng túng, chiếm chỗ ngồi cho cậu, bắt xe về nhà với cậu, nhờ cậu sửa kịch bản hộ, vặn nắp bình nước giúp cậu.
Người này không hề thấy khó khăn khi khi đến gần người khác, như thể sẽ chẳng bao giờ có cảm giác thất bại.
Bởi vì cuộc sống hắn quá suôn sẻ, trong lòng Hứa Kỳ Sâm bỗng nảy sinh suy nghĩ u ám như thế.
Đẹp trai, học giỏi, gia đình viên mãn, là đối tượng khiến tất cả mọi người ngưỡng mộ, theo đuổi, vì vậy khi nhìn thấy người như cậu sẽ cảm thấy thật là tội nghiệp.
Mỗi khi Hạ Tri Hứa đến gần với nụ cười rạng rỡ, trong lòng Hứa Kỳ Sâm luôn thường tự ý gán cho hắn một cái mác.
[Cậu nhóc giàu lòng cảm thông]
Vì vậy, khi thấy người kia chạy đến trước mặt mình lần nữa, giúp đỡ mình vô điều kiện, Hứa Kỳ Sâm đã chẳng thể kìm nén được góc tối trong lòng mình.
“Cậu đang thương hại tớ à?”
“Cậu tội nghiệp tớ nên mới làm mấy chuyện này sao?”
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc và luống cuống nơi đáy mắt đối phương, Hứa Kỳ Sâm lại thấy thoải mái lạ.
Đừng có quan tâm cậu vì cái cảm thông buồn cười ấy nữa, sự đồng cảm vốn dĩ chỉ là một mệnh đề giả dối mà thôi.
“Không phải.”
Ánh mắt hắn đong đầy kiên định và khẩn thiết.
“Bởi vì cậu rất tốt, cậu rất giỏi, nên tớ muốn làm bạn với cậu.”
Hứa Kỳ Sâm không thể phủ nhận được rằng, khi nghe thấy câu trả lời mà mình chưa từng ngờ tới, cậu thực sự đã thấy hoảng loạn chẳng rõ nguyên do.
Trái tim lặng lẽ bắt đầu loạn nhịp.
Càng lúc càng nhanh.
—— Về sau, quay!
Cậu vội vã quay người theo mệnh lệnh của huấn luyện viên, cơ thể vẫn chưa khôi phục lại từ trạng thái ban nãy, suýt nữa thì ngã sấp mặt.
Nhưng một bàn tay từ đằng sau đã giữ chặt lấy tay cậu.
“Tớ nghiêm túc mà.”
Từng đòn tấn công chồng chất.
Sao lại có người kì lạ như vậy, lại còn cố tình xuất hiện trước mặt cậu nữa chứ.
“Buổi huấn luyện sáng hôm nay đến đây là kết thúc! Hai rưỡi chiều cả đội tập hợp ở nơi này, nếu ai đến muộn thì nhảy ếch quanh sân tập cho tôi, nghe rõ chưa?”
“Rõ! Ạ!”
“Quay phải, bắt đầu từ hàng đầu tiên, đi bộ dẫn cả đội ra ngoài, các hàng sau đi theo.”
Sáu hàng người nối đuôi nhau thành một hàng dài ra khỏi cổng sân thể dục hết sức trật tự lề lối, sau đó giải tán tại chỗ. Hứa Kỳ Sâm cầm bình nước giữ nhiệt của mình, đi về phía cổng trường.
Bước chân cậu nhanh hơn ngày thường, không hiểu sao lại thấy chột dạ.
Cũng không hiểu sao không muốn bị người kia tóm được vào lúc này.
“Tri Hứa! Hạ Tri Hứa! Mày chạy làm gì thế?”
“Về nhà ăn cơm!”
“Mày là ma đói đầu thai à!”
Lại đến rồi…
Hứa Kỳ Sâm theo bản năng định trốn đi, nhưng xung quanh kín người, chẳng còn chỗ nào mà trốn.
Cuối cùng vẫn bị người kia tóm gọn.
“Cậu đi nhanh thật đấy.” Hạ Tri Hứa nóng hầm hập vì chạy, cởi mũ trên đầu xuống quạt quạt gió trước mặt.
Hứa Kỳ Sâm không nói gì, chỉ lẳng lặng đi về phía trước.
“Cậu có nghe thấy tớ nói không?” Giọng hắn có phần ngập ngừng, “…Câu tớ nói vừa nãy ấy, không có ý gì khác đâu, chỉ là, chỉ là… Nếu cậu không nghe thấy, tớ có thể lặp lại một lần nữa.”
“Không cần.” Hứa Kỳ Sâm đáp nhanh, “Tớ nghe thấy rồi.”
Hạ Tri Hứa lập tức vui vẻ trở lại, “Thật sao?” Thấy dòng người ngày càng đông đúc sau khi giải tán, hắn đi sang bên tay trái Hứa Kỳ Sâm, “Thề với cậu, từng câu tớ nói đều xuất phát từ tận đáy lòng.”
Kì quặc thật…
Hai đứa con trai thì thề với thốt cái gì.
“Cậu đừng nói nữa.” Hứa Kỳ Sâm nói khẽ.
“Thế cậu có làm bạn với tớ không?” Hạ Tri Hứa cười xấu xa.
Khó đối phó thật, đây lại là một cái mác mới rồi.
Ngón tay bị dây đai bình giữ nhiệt ghìm chặt đến mức khó chịu.
“Về nhà trước đi đã.”
Nói xong, cậu lại cảm thấy như có gì đó sai sai. Đi được mấy bước, không thấy người ở bên cạnh đâu nữa.
Quay đầu lại, cậu phát hiện Hạ Tri Hứa đang ngẩn người đứng sững đằng sau.
Cậu nói sai gì à?
Khó khăn lắm mới chen theo dòng người tập huấn luyện quân sự ra khỏi cổng trường, nhưng giờ này khối mười đã giải tán hết rồi, ngoài cổng trường lít nhít đủ thứ sắc màu, trạm xe bus gần như sắp nổ tung.
“Sao bây giờ, đông quá.” Hạ Tri Hứa liếc nhìn cánh tay Hứa Kỳ Sâm, “Bọn mình ngồi taxi về đi.”
Đông thế này liệu có bắt được taxi không?
Hứa Kỳ Sâm không nói thành lời.
Nhưng rất nhanh, cậu chợt nhận ra.
Hình như trọng điểm không phải là có bắt được taxi không, mà là…
Tại sao tớ lại đi taxi về nhà với cậu?
Nhưng cậu trai nhiệt tình này hoàn toàn không để ý gì đến vấn đề chính, tự mình chạy tới lề đường đằng trước trạm xe bus, ngăn mấy chiếc xe liền, cuối cùng cũng có một xe trống dừng lại.
“Đi đâu đây?” Tài xế hạ cửa kính xe xuống.
“Bác tài, đến đường Hữu Nghị ạ, là đường vào vườn hoa cẩm tú ấy ạ.”
“Ôi tôi không đi qua đó đâu, tí nữa là giao ca rồi, tôi lười chạy thêm chuyến nữa lắm.”
Hạ Tri Hứa víu hai tay vào cửa sổ xe, “Đừng mà bác ơi, bác chở cháu đi mà, bác xem cháu chờ ở đây lâu lắm mới đợi được một xe, với lại…” Hắn lập tức tỏ ra hết sức đáng thương, “Bạn cháu hôm nay tập quân sự bị gãy tay, bác nhìn đi, đứng ngay đằng kia kìa!” Hạ Tri Hứa chỉ vào Hứa Kỳ Sâm đứng cách đó không xa.
“Cậu ấy thành ra như thế không ngồi xe bus được, mãi cháu mới bắt được xe của bác, coi như là bác làm việc thiện đi mà, được không ạ?”
Tài xế nghiêng đầu nhìn, đúng là có một cậu bé đứng ở đó với cánh tay bó bột. Ông nhìn đồng hồ, thở dài, “Được rồi, cháu gọi cậu ấy đến đây đi.”
“Cảm ơn bác tài!” Hạ Tri Hứa nhanh chóng chạy tới cạnh Hứa Kỳ Sâm kéo tay cậu về phía này. Hắn mở cửa xe nhét cậu vào trong, sau đó mình thì ngồi xuống bên cạnh, “Được rồi ạ, bác ơi chúng ta đi thôi.”
Tài xế nhìn hai người họ qua gương chiếu hậu, tự nhủ: “Trẻ con ngày nay học quân sự vất vả thế này à? Sao lại đến nỗi kia…”
Hạ Tri Hứa lập tức tiếp lời, “Vâng đúng vậy, huấn luyện viên của chúng cháu nghiêm khắc lắm, cái gì nhở, thầy ấy còn phạt bọn cháu nhảy ếch quanh sân tập siêu rộng nữa cơ, sắp gãy cả chân luôn rồi.”
Hứa Kỳ Sâm khó hiểu nhìn hắn, Hạ Tri Hứa nói xong cũng quay đầu nhìn cậu, cười gượng, “Cậu, cậu phải cẩn thận vào đấy.”
Kì quặc.
Suốt chặng đường, Hạ Tri Hứa mải mê chuyện trò với tài xế, Hứa Kỳ Sâm ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe, cảm thấy đối phương cũng là một người thật giỏi xã giao.
Về điểm này thì cậu không sao theo kịp.
Tài xế dừng xe ở ngã tư đường, “Đến đây à?”
Hai người xuống xe, Hạ Tri Hứa đóng cửa xe lại, “Cảm ơn bác ạ, bác thật là tốt quá đi!”
“Tiền xe chiều nay tớ đưa cậu.” Hứa Kỳ Sâm thình lình lên tiếng, Hạ Tri Hứa theo bản năng trả lời: “Không cần, cái này…”
Song, sắc mặt hắn bỗng thay đổi, “Chiều nay à? Hay là thế này, chiều nay lúc đi học thì cậu đưa tớ đi.”
Hứa Kỳ Sâm ngẩn người nhìn hắn, “Lúc đi học á?”
“Đúng vậy, mấy giờ cậu ra khỏi nhà? Bọn mình hẹn giờ gặp nhau ở bến xe bus đi.” Hạ Tri Hứa cười nói.
“Tớ…”
Hạ Tri Hứa không cho cậu thời gian để chần chừ, “Một giờ năm mươi phút chiều nhé, được không? Hai rưỡi tập trung mà.”
Hứa Kỳ Sâm cụp mắt xuống.
Cậu vẫn không học được cách từ chối người khác.
Không, phải là không học được cách từ chối người này.
“…Ừm.” Cậu quay người, đi về phía góc rẽ của con đường.
Người đằng sau còn nói tạm biệt với cậu, giọng điệu vô cùng phấn khởi.
Hứa Kỳ Sâm chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy, yên lặng đi dọc theo con đường không quá dài này về nhà.
Lên tầng, lấy chìa khóa, mở cửa.
Vừa vào nhà, cậu đã nghe thấy tiếng động không nhỏ vang ra từ trong phòng bếp cùng với tiếng nói chuyện điện thoại.
“Chủ nhật đi không được, em đã nói rồi mà, chủ nhật Sâm Sâm được nghỉ, em phải ở nhà với thằng bé… Không phải, lần trước em đã nói với anh rồi còn gì, do anh không nhớ đấy chứ, hơn nữa em đã dành nguyên một ngày thứ bảy cho anh rồi còn gì, chính anh nhất quyết đòi tham gia đám cưới của bạn hôm thứ bảy đấy thôi.”
Hứa Kỳ Sâm im lặng cúi người thay giày, đặt bình nước trong tay lên khay trà ở phòng khách.
“Lần nào anh cũng cứ như thế, hở tí là ‘Lỗi anh hết được chưa’, em không có ý đó, ý em là anh cũng phải thông cảm cho em chút chứ… Sao lại không phải việc của em, con trai của chị gái em thì cũng là con em chứ, không phải việc của em thì là việc của ai?”
Cậu ngồi trên ghế sô pha, cởi mũ trên đầu xuống.
“Không nói nổi với anh nữa, anh hoàn toàn đâu có hiểu em, đừng nói nữa, để bình tĩnh lại một thời gian đi.”
Nghe Thư Oánh cúp điện thoại, Hứa Kỳ Sâm nhanh chóng đứng dậy, cầm mũ rón rén đi ra huyền quan giả vờ như vừa mới về đến nhà, đứng một lúc rồi mới gọi, “Dì, cháu về rồi.”
Thư Oánh đứng trong phòng bếp đáp lại, “Ừm! Về sớm vậy à, dì cắt sẵn trái cây để trong tủ lạnh đấy, lấy ra mà ăn.”
Hứa Kỳ Sâm đáp vâng một tiếng, mở tủ lạnh lấy đĩa táo cô gọt nham nhở để ra bàn.
Thư Oánh bưng hai đĩa đồ ăn đi tới đặt lên bàn, một đĩa khoai tây thái sợi xào cháy khét và một đĩa ớt xanh xào thịt trông thôi đã thấy không được ngon cho lắm.
Hứa Kỳ Sâm vào bếp thấy còn một đĩa trứng sốt cà chua, cậu định bưng ra thì Thư Oánh đuổi ra ngoài, “Thằng nhóc thương tật này, ra kia ngồi chờ ngoan đi.” Nói xong thì tự mình bê ra.
Thư Oánh nhìn “kiệt tác” của mình, xấu hổ cười cười, tháo xõa mái tóc dài khi nãy buộc lên để nấu cơm, “Dì định gọi đồ ăn ngoài cơ nhưng lại sợ đồ bên ngoài thì nó không sạch sẽ, mặc dù dì của cưng nấu không ngon lắm, nhưng ít nhất thì sạch sẽ mà có dinh dưỡng.”
Hứa Kỳ Sâm không nói gì, chỉ cầm đũa lặng lẽ gắp một miếng trứng.
…Bên trong còn sót vỏ trứng be bé.
Cậu tỏ ra ăn rất ngon miệng, nuốt xuống.
“Hôm nay học quân sự vất vả lắm không?” Thư Oánh gắp cho cậu một sợi khoai tây không cháy lắm, “Dì nhớ mấy năm trước học quân sự ở đại học, hôm nào về cũng mệt đến mức chỉ muốn nằm lăn ra ngủ thôi.”
“Bình thường ạ, cũng không vất lắm.”
“Vậy thì tốt.” Thư Oánh cười, ăn một thìa cơm, “Đợi khi nào nghỉ hè dì đưa đi xem phim.”
Hứa Kỳ Sâm cầm đũa chọc cơm trong bát, “Không cần đâu ạ.”
“Sao thế, không thích đi xem phim à? Thế dì dẫn đi dạo nhà sách nhé, hai hôm trước dì lên mạng thấy tác giả mà cháu thích vừa xuất bản quyển sách mới đấy, dì định đặt mua qua mạng luôn, nhưng mà xong nghĩ lại thì hay là đến nhà sách mua trực tiếp luôn, đỡ phải chờ.”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, “Không cần đâu ạ.” Cậu nhìn Thư Oánh, ngập ngừng nói, “Dì, cuối tuần cháu tự đến nhà sách, dì đi chơi với chú Hà đi.”
Thật ra Hứa Kỳ Sâm không thích gọi người kia là chú, dù gì anh ta cũng chỉ mới hai mươi sáu tuổi thôi, cũng là người chẳng ra gì, nếu không phải là bạn trai của dì, cậu thậm chí còn không buồn để ý đến loại người như thế.
Thư Oánh thở dài, “Dì ấy à, càng nhìn càng thấy anh ta không phải loại tốt đẹp gì.” Cô nháy mắt với Hứa Kỳ Sâm, “Cưng nói xem dì có nên nhân đợt này đá anh ta đi luôn không, đằng nào dì cũng đẹp thế này, có mà khối anh theo.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn cô vén tóc, lắc đầu, “Đừng có giả vờ làm gái hư nữa đi.”
“Nhóc con thì biết cái gì.” Thư Oánh cười gắp đồ ăn cho cậu, vươn tay nhón một miếng táo ăn, “Đợi sau này cưng thích ai rồi mới biết hẹn hò nó phiền phức như thế nào.”
Vậy sao?
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu gẩy một hạt cơm.
Hẹn hò thì chắc là không thể nào.
Nhưng người phiền phức thì đã xuất hiện rồi.
Ăn cơm xong, Thư Oánh vừa dọn bàn vừa hỏi Hứa Kỳ Sâm chuyện trường lớp, “Lớp cưng có bạn nữ xinh xắn nào không?”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, đi đến sô pha ngồi xuống, lấy quyển sách [Người đua diều] dưới bàn trà lên, lật tới trang lần trước đang dở để đọc tiếp.
“Không có thật à.” Thư Oánh lau bàn, “Thế có bạn nam nào đẹp trai không?”
Tầm mắt Hứa Kỳ Sâm bỗng dừng lại ở một câu trên trang sách.
[Thiêu thân lao đầu vào lửa bởi si mê, đàn sói leo núi để kiếm tìm mặt trời.]
“Không có ạ.” Cậu bình thản trả lời.
Mặc dù ngay khi nghe câu hỏi, trong đầu cậu lập tức hiện ra khuôn mặt ngày nào cũng lượn qua lượn lại trước mắt mình.
“Được rồi, tiếc ghê, không có trai đẹp cũng không có gái xinh, lớp thế thì chán chết.” Thư Oánh lắc đầu, dọn dẹp xong xuôi thì rửa sạch tay, sau đó cầm hộp thuốc đi tới ghế sô pha ngồi xuống bên cạnh Hứa Kỳ Sâm. Cô xoay khuôn mặt đang chăm chú đọc sạch về phía mình, “Nhưng mà không sao, Sâm Sâm nhà chúng ta cũng đẹp mà, mèo khen mèo dài đuôi cũng được.”
Hứa Kỳ Sâm bất đắc dĩ nhìn cô, lúc nào cậu cũng bó tay với người dì nhỏ chẳng có tí nghiêm túc nào này.
Thư Oánh nhẹ nhàng bóc băng gạc trên trán cậu ra, vết sẹo bên trong gần như đã khép miệng rồi, cô bôi thuốc rồi băng bó lại thật kĩ cho cậu, “Lúc tập quân sự thì nhớ phải cẩn thận, đừng có để va đụng vào đâu kẻo lỡ khuôn mặt trắng trẻo này để lại vết sẹo quá rõ, giờ con gái người ta toàn nhìn mặt thôi.”
Hứa Kỳ Sâm không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
“Không ngủ trưa à?”
“Đọc xong rồi ngủ ngay ạ.” Hứa Kỳ Sâm nằm sấp người ra ghế sô pha, để quyển sách dưới cánh tay mình.
Đọc một lúc, chữ viết trên trang sách lít nha lít nhít càng lúc càng nhòe mờ, cuối cùng mí mắt của Hứa Kỳ Sâm không chống được nữa, cậu nghiêng đầu ngủ thiếp đi trong tư thế nằm bò trên sô pha.
Trong mơ, hình bóng bố mẹ hiện lên mờ ảo, họ nắm lấy tay cậu, đưa cậu đến nhà sách, đến khu vui chơi, mọi thứ trong mơ đều rực rỡ sắc màu, giống như những bọt bong bóng sặc sỡ trong công viên trò chơi.
“Con là cục cưng của ba mẹ mà.”
Giấc mơ ấy đẹp quá đỗi, khiến cậu như rơi vào trong bùn lầy, cơ thể mắc kẹt sự giả dối mềm mại ấy, không ngừng chìm xuống, không ngừng hãm sâu.
“Sâm Sâm!”
Bị lay thật mạnh, Hứa Kỳ Sâm mơ màng mở mắt ra.
Là dì nhỏ trông rất giống mẹ hồi còn trẻ.
“Sắp hai giờ rồi, không muộn buổi huấn luyện quân sự chiều nay đấy chứ?”
Hứa Kỳ Sâm vừa mới tỉnh ngủ chậm chạp bò dậy khỏi sô pha, cậu xoa tóc, vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.
Sắp hai giờ rồi…
Cậu nhíu mày nhìn đồng hồ treo trong phòng khách, một giờ năm mươi lăm.
“Này này đi nhanh thế!” Thấy Hứa Kỳ Sâm cầm mũ vọt đi, Thư Oánh hết sức khó hiểu, cô còn chưa kịp nói hết, thằng nhóc kia đã chẳng nói chẳng rằng đóng cửa đi mất.
Bước chân Hứa Kỳ Sâm nhanh hơn ngày thường rất nhiều, cậu lơ mơ xuống tầng, vội vã băng qua con đường ngày thường phải tốn ít nhất ba phút.
Vừa mới qua ngã rẽ, cậu híp mắt nhìn về phía trạm xe bus cách đó không xa.
Nam sinh mặc áo sơ mi trắng kia đang ngồi trên băng ghế dài ở bến, trùng hợp lúc ấy đối phương cũng nhìn về phía cậu.
Người kia đứng lên, trông cao lớn rắn rỏi trong bộ quân phục huấn luyện, tựa như cây thủy sam sinh trưởng tươi tốt. Đôi mắt rõ ràng trắng đen như ánh sao sáng ngời, thế nhưng ngay giây sau cười rộ lên lại thành hai vầng trăng lưỡi liềm.
Hứa Kỳ Sâm bỗng chậm bước chân lại, trong lòng bỗng nảy sinh một nỗi nghi hoặc.
Sao cậu lại vội như thế?
Có lẽ là do không muốn trễ hẹn.
Không muốn để đối phương nghĩ mình là một người không giữ chữ tín.
Trong lòng bình tĩnh trở lại, bước chân cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
Hứa Kỳ Sâm đi tới trạm xe bus, nhìn nụ cười rạng rỡ của Hạ Tri Hứa, cậu không khỏi áy náy, “Xin lỗi, tớ…”
“A! Xe đến kìa!” Hạ Tri Hứa ngó chiếc xe bus đang lái tới, “Bọn mình lên thôi.”
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Hai giờ năm phút.
Hắn đã chờ mười lăm phút rồi, vậy mà lại như chỉ vừa mới tới.
Xe ban trưa vắng tanh, Hạ Tri Hứa tìm vị trí hai ghế, nhường Hứa Kỳ Sâm chỗ bên trong. Hứa Kỳ Sâm vừa mới ngồi xuống, cậu trai bên cạnh đã đưa cho cậu một hộp kem, cậu ngước mắt lên nhìn hắn với đôi phần nghi hoặc.
“Mời cậu ăn.” Hạ Tri Hứa nói rất thản nhiên, “Tớ đã bảo sẽ mời cậu ăn mà, bình thường cậu hay ăn kẹo nên chắc cũng thích ăn kem, nhỉ?” Hắn tìm một cái thìa gỗ trong túi đưa cho cậu, “Tớ đoán nếu mời cậu đến mấy cửa hàng hamburger gì đó, chắc chắn cậu sẽ không đi cùng, thế nên tớ mua kem cho cậu vậy.”
Hứa Kỳ Sâm không nhận, Hạ Tri Hứa cứ giơ hộp kem trước mặt cậu như thế, nếu cứ không cầm thì có vẻ chẳng lịch sự chút nào.
Cậu đành nhận lấy hộp kem, trên bao bì in hình sô cô la.
Hứa Kỳ Sâm rất không thích ăn sô cô la.
Bởi vì sô cô la ngọt rất nửa vời lại luôn xen lẫn vị đắng, có cảm giác vi diệu khó tả thành lời.
“Ăn đi, đây là quà cảm ơn của tớ đấy.” Trong tay Hạ Tri Hứa cũng cầm một hộp, nhưng hộp của hắn in hình quả chanh.
Quà cảm ơn… Hứa Kỳ Sâm múc một thìa vào miệng.
Thật ra cậu cũng chẳng giúp gì mới, người này lên sân khấu phát biểu không hề đọc theo bản thảo chuẩn bị sẵn, ấy thế mà nói hết sức hùng hồn.
Mặc dù cậu không hào hứng như các bạn học khác, nhưng mà…
“Lời hát mà cậu nhắc trong lúc phát biểu sáng này nằm trong bài nào thế?”
Hứa Kỳ Sâm bỗng nhiên mở miệng làm Hạ Tri Hứa trở tay không kịp.
Hình như đây là lần đầu tiên cậu chủ động nói chuyện với hắn, nếu không tính cái lần trả lại bút.
“‘Counting star’, tớ thích bài đó lắm, có cơ hội sẽ cho cậu nghe thử.” Hạ Tri Hứa ăn một thìa kem, cõi lòng ngọt lịm, “Lời bài hát đó hay mà, đúng không?”
Hắn hát thành tiếng, “Everything that kills me makes me feel alive.”
Hứa Kỳ Sâm cắm thìa trong kem, vành tai nong nóng.
Giọng hắn rất hay, lúc hát lại càng êm tai hơn, là chất giọng trong trẻo và chắc chắn, không giống như cậu.
“Ừm.” Hứa Kỳ Sâm nuốt kem trong miệng xuống, “Hay lắm.”
Những thứ đưa tôi tới cái chết mới ban cho tôi sự sống.
Kì lạ thật.
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu nhìn hộp kem trong tay.
Hình như vị sô cô la cũng rất ngon, lẫn với một chút đắng mới khiến vị ngọt trở nên rõ ràng hơn.
Cậu liếc nhìn kem của Hạ Tri Hứa, “Vị chanh ăn ngon không?”
Hạ Tri Hứa cũng nhìn xuống, nở nụ cười, “Có… Tớ thích vị này lắm.”
Huấn luyện quân sự buổi chiều vất vả hơn hồi sáng nhiều, yêu cầu của huấn luyện viên Dương rất khắt khe, mỗi bài đi nghiêm mà tập suốt một tiếng đồng hồ, không cho dừng lại một phút nào, mãi đến khi đứng từ mặt bên quan sát chân của mọi người nhấc lên cùng một độ cao, sắc mặt ông mới dịu đi đôi chút.
“Nghỉ ngơi tại chỗ mười phút!”
Thần kinh căng thẳng của mọi người lập tức thả lỏng, ai nấy đều như gà con ra khỏi chuồng, ồn ào chạy đến chỗ tập trung để nước, ngồi trên bãi cỏ uống nước nghỉ ngơi với bạn bè.
Bấy giờ Hứa Kỳ Sâm mới nhớ ra trưa nay đi vội quá nên cậu quên mang bình.
Thôi, không uống vậy.
Quay người lại, cậu bắt gặp Hạ Tri Hứa ngồi dưới đất cũng đang nhìn mình.
Lại càng thấy lúng túng.
“Này, đi đâu thế?” Chỗ ngồi bên cạnh cậu bạn hình như tên là Trần Phóng trống không, Hạ Tri Hứa đứng lên đi thẳng về phía cậu.
Cả lớp chỉ có hai người đang đứng, đối phương đi tới chỗ cậu, Hứa Kỳ Sâm ngại nên vội ngồi xuống ngay tại chỗ.
“Bình nước rõ chặt kia của cậu đâu rồi?” Hạ Tri Hứa ngồi xuống không chút do dự, trong tay cầm bình nước khoáng của mình.
Hứa Kỳ Sâm khe khẽ đáp, “Quên mang theo rồi.”
“Ồ.” Hạ Tri Hứa lại đứng lên, phủi cỏ trên mông, sau đó cười chạy tới chỗ huấn luyện viên, “Huấn luyện viên Dương, em ra ngoài cổng sân thể dục mua chai nước được không?”
Huấn luyện viên Dương lườm hắn, “Trên tay cậu đang cầm một bình rồi còn muốn mua cái gì nữa?”
“Một bình không đủ.” Hạ Tri Hứa giấu tay cầm bình nước ra sau lưng, “Em thích uống nước lắm, lần nào vận động xong cũng phải ít nhất hai bình!”
Huấn luyện viên Dương vẫn không hề dao động, “Không cho phép ra khỏi phạm vi quy định, còn lắm lời thừa nữa chạy hai mươi vòng quanh sân tập cho tôi!”
Hạ Tri Hứa chán nản quay về ngồi xuống bên cạnh Hứa Kỳ Sâm, thở dài.
“Tớ không khát đâu.”
Hứa Kỳ Sâm không muốn phiền gì đến hắn, dù hiện giờ cậu thực sự rất khát.
Hạ Tri Hứa nghiêng đầu nhìn cậu, trên môi đã có một lớp da khô mỏng rồi mà còn kêu không khát.
Hắn vặn nắp bình nước mình vừa uống ra, đưa tới, “Cậu uống đi, tớ không uống hết được.”
Vậy sao? Vậy mà rõ ràng vừa mới nói mình uống ít nhất phải hai bình.
Hứa Kỳ Sâm không nhận lấy bình nước của hắn, chỉ lẳng lặng nhìn lớp vẫn đang huấn luyện ở cách đó không xa.
“Cậu có bệnh khiết phích à? Tớ đi mượn tờ khăn giấy lau miệng bình cho nhé.”
Nói xong, người này còn định đứng dậy đi mượn giấy ăn thật, Hứa Kỳ Sâm vội cầm lấy bình nước trong tay ngăn hắn đứng lên.
“Ơ…” Hạ Tri Hứa ngẩn người ngồi xuống, nhìn cậu ngửa cổ lên, hơi hé miệng.
Yết hầu không quá rõ ràng của cậu trai khẽ lăn.
Miệng bình trong mờ cách môi cậu khoảng ba, bốn centimet.
Dòng nước trong suốt chảy xuống khỏi bình, chút nước thừa nằm ngoài kiểm soát chảy tràn khóe môi xuống tận phần cổ trắng ngần.
Giọt nước lăn xuống vùng da bị cổ áo che khuất, sau đó biến mất hoàn toàn.
Cậu đưa trả bình nước cho Hạ Tri Hứa, nhẹ nhàng nói cảm ơn, đưa tay phải lên lau nước trên miệng.
“Không, không cần cảm ơn.” Hạ Tri Hứa nhận lại nước, đứng dậy với vẻ mặt rất kì lạ, hắn quay về chỗ cũ, bị cậu bạn da màu lúa mì kia đá cho một phát, rồi lại quặp qua vai.
Đánh lộn, tình bạn của đám con trai.
Hứa Kỳ Sâm hơi nhíu mày, cậu bỗng cảm thấy có gì sai sai.
Đều là con trai cả mà, cậu phải giơ cách ra để uống làm gì, dính nước bọt cũng đâu có sao.
Cậu lại nhìn Hạ Tri Hứa, đối phương vốn đang nhìn cậu vội đánh mắt nhìn nơi khác rõ lồ lộ.
Chắc tại vì cậu nhóc này quá kì quặc.
Vừa kì quặc, vừa phiền phức.
Nên cậu không muốn bị hắn lây nhiễm.
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Hứa Kỳ Sâm đã cảm thấy như vậy.
Đèn nhà ai nhà nấy rạng, bê tông cốt thép đúc thành rừng rậm lạnh giá, câu nói này sớm đã trở thành cách sống của con người hiện đại. Cậu biết rõ như thế, vì vậy những chuyện mình có thể tự làm, cậu sẽ không bao giờ làm phiền người khác.
Phải trở thành một cá thể độc lập thì mới có thể tồn tại được.
Nhưng cậu đã bất cẩn làm phiền đến người kia rồi, đây là chuyện khiến Hứa Kỳ Sâm thấy hối hận nhất.
Nếu không phải cơn hạ đường huyết sắp tái phát rồi, mà đối phương lại là học sinh cùng trường duy nhất trên xe, Hứa Kỳ Sâm nhất định sẽ không bao giờ xin giúp đỡ.
Sao cậu có thể ngờ được rằng lần nhờ vả ấy đã trở thành cơ hội cho người kia.
Tỏa ra hào quang trước mặt cậu chẳng hề kiêng dè.
Giúp cậu giải quyết sự lúng túng, chiếm chỗ ngồi cho cậu, bắt xe về nhà với cậu, nhờ cậu sửa kịch bản hộ, vặn nắp bình nước giúp cậu.
Người này không hề thấy khó khăn khi khi đến gần người khác, như thể sẽ chẳng bao giờ có cảm giác thất bại.
Bởi vì cuộc sống hắn quá suôn sẻ, trong lòng Hứa Kỳ Sâm bỗng nảy sinh suy nghĩ u ám như thế.
Đẹp trai, học giỏi, gia đình viên mãn, là đối tượng khiến tất cả mọi người ngưỡng mộ, theo đuổi, vì vậy khi nhìn thấy người như cậu sẽ cảm thấy thật là tội nghiệp.
Mỗi khi Hạ Tri Hứa đến gần với nụ cười rạng rỡ, trong lòng Hứa Kỳ Sâm luôn thường tự ý gán cho hắn một cái mác.
[Cậu nhóc giàu lòng cảm thông]
Vì vậy, khi thấy người kia chạy đến trước mặt mình lần nữa, giúp đỡ mình vô điều kiện, Hứa Kỳ Sâm đã chẳng thể kìm nén được góc tối trong lòng mình.
“Cậu đang thương hại tớ à?”
“Cậu tội nghiệp tớ nên mới làm mấy chuyện này sao?”
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc và luống cuống nơi đáy mắt đối phương, Hứa Kỳ Sâm lại thấy thoải mái lạ.
Đừng có quan tâm cậu vì cái cảm thông buồn cười ấy nữa, sự đồng cảm vốn dĩ chỉ là một mệnh đề giả dối mà thôi.
“Không phải.”
Ánh mắt hắn đong đầy kiên định và khẩn thiết.
“Bởi vì cậu rất tốt, cậu rất giỏi, nên tớ muốn làm bạn với cậu.”
Hứa Kỳ Sâm không thể phủ nhận được rằng, khi nghe thấy câu trả lời mà mình chưa từng ngờ tới, cậu thực sự đã thấy hoảng loạn chẳng rõ nguyên do.
Trái tim lặng lẽ bắt đầu loạn nhịp.
Càng lúc càng nhanh.
—— Về sau, quay!
Cậu vội vã quay người theo mệnh lệnh của huấn luyện viên, cơ thể vẫn chưa khôi phục lại từ trạng thái ban nãy, suýt nữa thì ngã sấp mặt.
Nhưng một bàn tay từ đằng sau đã giữ chặt lấy tay cậu.
“Tớ nghiêm túc mà.”
Từng đòn tấn công chồng chất.
Sao lại có người kì lạ như vậy, lại còn cố tình xuất hiện trước mặt cậu nữa chứ.
“Buổi huấn luyện sáng hôm nay đến đây là kết thúc! Hai rưỡi chiều cả đội tập hợp ở nơi này, nếu ai đến muộn thì nhảy ếch quanh sân tập cho tôi, nghe rõ chưa?”
“Rõ! Ạ!”
“Quay phải, bắt đầu từ hàng đầu tiên, đi bộ dẫn cả đội ra ngoài, các hàng sau đi theo.”
Sáu hàng người nối đuôi nhau thành một hàng dài ra khỏi cổng sân thể dục hết sức trật tự lề lối, sau đó giải tán tại chỗ. Hứa Kỳ Sâm cầm bình nước giữ nhiệt của mình, đi về phía cổng trường.
Bước chân cậu nhanh hơn ngày thường, không hiểu sao lại thấy chột dạ.
Cũng không hiểu sao không muốn bị người kia tóm được vào lúc này.
“Tri Hứa! Hạ Tri Hứa! Mày chạy làm gì thế?”
“Về nhà ăn cơm!”
“Mày là ma đói đầu thai à!”
Lại đến rồi…
Hứa Kỳ Sâm theo bản năng định trốn đi, nhưng xung quanh kín người, chẳng còn chỗ nào mà trốn.
Cuối cùng vẫn bị người kia tóm gọn.
“Cậu đi nhanh thật đấy.” Hạ Tri Hứa nóng hầm hập vì chạy, cởi mũ trên đầu xuống quạt quạt gió trước mặt.
Hứa Kỳ Sâm không nói gì, chỉ lẳng lặng đi về phía trước.
“Cậu có nghe thấy tớ nói không?” Giọng hắn có phần ngập ngừng, “…Câu tớ nói vừa nãy ấy, không có ý gì khác đâu, chỉ là, chỉ là… Nếu cậu không nghe thấy, tớ có thể lặp lại một lần nữa.”
“Không cần.” Hứa Kỳ Sâm đáp nhanh, “Tớ nghe thấy rồi.”
Hạ Tri Hứa lập tức vui vẻ trở lại, “Thật sao?” Thấy dòng người ngày càng đông đúc sau khi giải tán, hắn đi sang bên tay trái Hứa Kỳ Sâm, “Thề với cậu, từng câu tớ nói đều xuất phát từ tận đáy lòng.”
Kì quặc thật…
Hai đứa con trai thì thề với thốt cái gì.
“Cậu đừng nói nữa.” Hứa Kỳ Sâm nói khẽ.
“Thế cậu có làm bạn với tớ không?” Hạ Tri Hứa cười xấu xa.
Khó đối phó thật, đây lại là một cái mác mới rồi.
Ngón tay bị dây đai bình giữ nhiệt ghìm chặt đến mức khó chịu.
“Về nhà trước đi đã.”
Nói xong, cậu lại cảm thấy như có gì đó sai sai. Đi được mấy bước, không thấy người ở bên cạnh đâu nữa.
Quay đầu lại, cậu phát hiện Hạ Tri Hứa đang ngẩn người đứng sững đằng sau.
Cậu nói sai gì à?
Khó khăn lắm mới chen theo dòng người tập huấn luyện quân sự ra khỏi cổng trường, nhưng giờ này khối mười đã giải tán hết rồi, ngoài cổng trường lít nhít đủ thứ sắc màu, trạm xe bus gần như sắp nổ tung.
“Sao bây giờ, đông quá.” Hạ Tri Hứa liếc nhìn cánh tay Hứa Kỳ Sâm, “Bọn mình ngồi taxi về đi.”
Đông thế này liệu có bắt được taxi không?
Hứa Kỳ Sâm không nói thành lời.
Nhưng rất nhanh, cậu chợt nhận ra.
Hình như trọng điểm không phải là có bắt được taxi không, mà là…
Tại sao tớ lại đi taxi về nhà với cậu?
Nhưng cậu trai nhiệt tình này hoàn toàn không để ý gì đến vấn đề chính, tự mình chạy tới lề đường đằng trước trạm xe bus, ngăn mấy chiếc xe liền, cuối cùng cũng có một xe trống dừng lại.
“Đi đâu đây?” Tài xế hạ cửa kính xe xuống.
“Bác tài, đến đường Hữu Nghị ạ, là đường vào vườn hoa cẩm tú ấy ạ.”
“Ôi tôi không đi qua đó đâu, tí nữa là giao ca rồi, tôi lười chạy thêm chuyến nữa lắm.”
Hạ Tri Hứa víu hai tay vào cửa sổ xe, “Đừng mà bác ơi, bác chở cháu đi mà, bác xem cháu chờ ở đây lâu lắm mới đợi được một xe, với lại…” Hắn lập tức tỏ ra hết sức đáng thương, “Bạn cháu hôm nay tập quân sự bị gãy tay, bác nhìn đi, đứng ngay đằng kia kìa!” Hạ Tri Hứa chỉ vào Hứa Kỳ Sâm đứng cách đó không xa.
“Cậu ấy thành ra như thế không ngồi xe bus được, mãi cháu mới bắt được xe của bác, coi như là bác làm việc thiện đi mà, được không ạ?”
Tài xế nghiêng đầu nhìn, đúng là có một cậu bé đứng ở đó với cánh tay bó bột. Ông nhìn đồng hồ, thở dài, “Được rồi, cháu gọi cậu ấy đến đây đi.”
“Cảm ơn bác tài!” Hạ Tri Hứa nhanh chóng chạy tới cạnh Hứa Kỳ Sâm kéo tay cậu về phía này. Hắn mở cửa xe nhét cậu vào trong, sau đó mình thì ngồi xuống bên cạnh, “Được rồi ạ, bác ơi chúng ta đi thôi.”
Tài xế nhìn hai người họ qua gương chiếu hậu, tự nhủ: “Trẻ con ngày nay học quân sự vất vả thế này à? Sao lại đến nỗi kia…”
Hạ Tri Hứa lập tức tiếp lời, “Vâng đúng vậy, huấn luyện viên của chúng cháu nghiêm khắc lắm, cái gì nhở, thầy ấy còn phạt bọn cháu nhảy ếch quanh sân tập siêu rộng nữa cơ, sắp gãy cả chân luôn rồi.”
Hứa Kỳ Sâm khó hiểu nhìn hắn, Hạ Tri Hứa nói xong cũng quay đầu nhìn cậu, cười gượng, “Cậu, cậu phải cẩn thận vào đấy.”
Kì quặc.
Suốt chặng đường, Hạ Tri Hứa mải mê chuyện trò với tài xế, Hứa Kỳ Sâm ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe, cảm thấy đối phương cũng là một người thật giỏi xã giao.
Về điểm này thì cậu không sao theo kịp.
Tài xế dừng xe ở ngã tư đường, “Đến đây à?”
Hai người xuống xe, Hạ Tri Hứa đóng cửa xe lại, “Cảm ơn bác ạ, bác thật là tốt quá đi!”
“Tiền xe chiều nay tớ đưa cậu.” Hứa Kỳ Sâm thình lình lên tiếng, Hạ Tri Hứa theo bản năng trả lời: “Không cần, cái này…”
Song, sắc mặt hắn bỗng thay đổi, “Chiều nay à? Hay là thế này, chiều nay lúc đi học thì cậu đưa tớ đi.”
Hứa Kỳ Sâm ngẩn người nhìn hắn, “Lúc đi học á?”
“Đúng vậy, mấy giờ cậu ra khỏi nhà? Bọn mình hẹn giờ gặp nhau ở bến xe bus đi.” Hạ Tri Hứa cười nói.
“Tớ…”
Hạ Tri Hứa không cho cậu thời gian để chần chừ, “Một giờ năm mươi phút chiều nhé, được không? Hai rưỡi tập trung mà.”
Hứa Kỳ Sâm cụp mắt xuống.
Cậu vẫn không học được cách từ chối người khác.
Không, phải là không học được cách từ chối người này.
“…Ừm.” Cậu quay người, đi về phía góc rẽ của con đường.
Người đằng sau còn nói tạm biệt với cậu, giọng điệu vô cùng phấn khởi.
Hứa Kỳ Sâm chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy, yên lặng đi dọc theo con đường không quá dài này về nhà.
Lên tầng, lấy chìa khóa, mở cửa.
Vừa vào nhà, cậu đã nghe thấy tiếng động không nhỏ vang ra từ trong phòng bếp cùng với tiếng nói chuyện điện thoại.
“Chủ nhật đi không được, em đã nói rồi mà, chủ nhật Sâm Sâm được nghỉ, em phải ở nhà với thằng bé… Không phải, lần trước em đã nói với anh rồi còn gì, do anh không nhớ đấy chứ, hơn nữa em đã dành nguyên một ngày thứ bảy cho anh rồi còn gì, chính anh nhất quyết đòi tham gia đám cưới của bạn hôm thứ bảy đấy thôi.”
Hứa Kỳ Sâm im lặng cúi người thay giày, đặt bình nước trong tay lên khay trà ở phòng khách.
“Lần nào anh cũng cứ như thế, hở tí là ‘Lỗi anh hết được chưa’, em không có ý đó, ý em là anh cũng phải thông cảm cho em chút chứ… Sao lại không phải việc của em, con trai của chị gái em thì cũng là con em chứ, không phải việc của em thì là việc của ai?”
Cậu ngồi trên ghế sô pha, cởi mũ trên đầu xuống.
“Không nói nổi với anh nữa, anh hoàn toàn đâu có hiểu em, đừng nói nữa, để bình tĩnh lại một thời gian đi.”
Nghe Thư Oánh cúp điện thoại, Hứa Kỳ Sâm nhanh chóng đứng dậy, cầm mũ rón rén đi ra huyền quan giả vờ như vừa mới về đến nhà, đứng một lúc rồi mới gọi, “Dì, cháu về rồi.”
Thư Oánh đứng trong phòng bếp đáp lại, “Ừm! Về sớm vậy à, dì cắt sẵn trái cây để trong tủ lạnh đấy, lấy ra mà ăn.”
Hứa Kỳ Sâm đáp vâng một tiếng, mở tủ lạnh lấy đĩa táo cô gọt nham nhở để ra bàn.
Thư Oánh bưng hai đĩa đồ ăn đi tới đặt lên bàn, một đĩa khoai tây thái sợi xào cháy khét và một đĩa ớt xanh xào thịt trông thôi đã thấy không được ngon cho lắm.
Hứa Kỳ Sâm vào bếp thấy còn một đĩa trứng sốt cà chua, cậu định bưng ra thì Thư Oánh đuổi ra ngoài, “Thằng nhóc thương tật này, ra kia ngồi chờ ngoan đi.” Nói xong thì tự mình bê ra.
Thư Oánh nhìn “kiệt tác” của mình, xấu hổ cười cười, tháo xõa mái tóc dài khi nãy buộc lên để nấu cơm, “Dì định gọi đồ ăn ngoài cơ nhưng lại sợ đồ bên ngoài thì nó không sạch sẽ, mặc dù dì của cưng nấu không ngon lắm, nhưng ít nhất thì sạch sẽ mà có dinh dưỡng.”
Hứa Kỳ Sâm không nói gì, chỉ cầm đũa lặng lẽ gắp một miếng trứng.
…Bên trong còn sót vỏ trứng be bé.
Cậu tỏ ra ăn rất ngon miệng, nuốt xuống.
“Hôm nay học quân sự vất vả lắm không?” Thư Oánh gắp cho cậu một sợi khoai tây không cháy lắm, “Dì nhớ mấy năm trước học quân sự ở đại học, hôm nào về cũng mệt đến mức chỉ muốn nằm lăn ra ngủ thôi.”
“Bình thường ạ, cũng không vất lắm.”
“Vậy thì tốt.” Thư Oánh cười, ăn một thìa cơm, “Đợi khi nào nghỉ hè dì đưa đi xem phim.”
Hứa Kỳ Sâm cầm đũa chọc cơm trong bát, “Không cần đâu ạ.”
“Sao thế, không thích đi xem phim à? Thế dì dẫn đi dạo nhà sách nhé, hai hôm trước dì lên mạng thấy tác giả mà cháu thích vừa xuất bản quyển sách mới đấy, dì định đặt mua qua mạng luôn, nhưng mà xong nghĩ lại thì hay là đến nhà sách mua trực tiếp luôn, đỡ phải chờ.”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, “Không cần đâu ạ.” Cậu nhìn Thư Oánh, ngập ngừng nói, “Dì, cuối tuần cháu tự đến nhà sách, dì đi chơi với chú Hà đi.”
Thật ra Hứa Kỳ Sâm không thích gọi người kia là chú, dù gì anh ta cũng chỉ mới hai mươi sáu tuổi thôi, cũng là người chẳng ra gì, nếu không phải là bạn trai của dì, cậu thậm chí còn không buồn để ý đến loại người như thế.
Thư Oánh thở dài, “Dì ấy à, càng nhìn càng thấy anh ta không phải loại tốt đẹp gì.” Cô nháy mắt với Hứa Kỳ Sâm, “Cưng nói xem dì có nên nhân đợt này đá anh ta đi luôn không, đằng nào dì cũng đẹp thế này, có mà khối anh theo.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn cô vén tóc, lắc đầu, “Đừng có giả vờ làm gái hư nữa đi.”
“Nhóc con thì biết cái gì.” Thư Oánh cười gắp đồ ăn cho cậu, vươn tay nhón một miếng táo ăn, “Đợi sau này cưng thích ai rồi mới biết hẹn hò nó phiền phức như thế nào.”
Vậy sao?
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu gẩy một hạt cơm.
Hẹn hò thì chắc là không thể nào.
Nhưng người phiền phức thì đã xuất hiện rồi.
Ăn cơm xong, Thư Oánh vừa dọn bàn vừa hỏi Hứa Kỳ Sâm chuyện trường lớp, “Lớp cưng có bạn nữ xinh xắn nào không?”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, đi đến sô pha ngồi xuống, lấy quyển sách [Người đua diều] dưới bàn trà lên, lật tới trang lần trước đang dở để đọc tiếp.
“Không có thật à.” Thư Oánh lau bàn, “Thế có bạn nam nào đẹp trai không?”
Tầm mắt Hứa Kỳ Sâm bỗng dừng lại ở một câu trên trang sách.
[Thiêu thân lao đầu vào lửa bởi si mê, đàn sói leo núi để kiếm tìm mặt trời.]
“Không có ạ.” Cậu bình thản trả lời.
Mặc dù ngay khi nghe câu hỏi, trong đầu cậu lập tức hiện ra khuôn mặt ngày nào cũng lượn qua lượn lại trước mắt mình.
“Được rồi, tiếc ghê, không có trai đẹp cũng không có gái xinh, lớp thế thì chán chết.” Thư Oánh lắc đầu, dọn dẹp xong xuôi thì rửa sạch tay, sau đó cầm hộp thuốc đi tới ghế sô pha ngồi xuống bên cạnh Hứa Kỳ Sâm. Cô xoay khuôn mặt đang chăm chú đọc sạch về phía mình, “Nhưng mà không sao, Sâm Sâm nhà chúng ta cũng đẹp mà, mèo khen mèo dài đuôi cũng được.”
Hứa Kỳ Sâm bất đắc dĩ nhìn cô, lúc nào cậu cũng bó tay với người dì nhỏ chẳng có tí nghiêm túc nào này.
Thư Oánh nhẹ nhàng bóc băng gạc trên trán cậu ra, vết sẹo bên trong gần như đã khép miệng rồi, cô bôi thuốc rồi băng bó lại thật kĩ cho cậu, “Lúc tập quân sự thì nhớ phải cẩn thận, đừng có để va đụng vào đâu kẻo lỡ khuôn mặt trắng trẻo này để lại vết sẹo quá rõ, giờ con gái người ta toàn nhìn mặt thôi.”
Hứa Kỳ Sâm không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
“Không ngủ trưa à?”
“Đọc xong rồi ngủ ngay ạ.” Hứa Kỳ Sâm nằm sấp người ra ghế sô pha, để quyển sách dưới cánh tay mình.
Đọc một lúc, chữ viết trên trang sách lít nha lít nhít càng lúc càng nhòe mờ, cuối cùng mí mắt của Hứa Kỳ Sâm không chống được nữa, cậu nghiêng đầu ngủ thiếp đi trong tư thế nằm bò trên sô pha.
Trong mơ, hình bóng bố mẹ hiện lên mờ ảo, họ nắm lấy tay cậu, đưa cậu đến nhà sách, đến khu vui chơi, mọi thứ trong mơ đều rực rỡ sắc màu, giống như những bọt bong bóng sặc sỡ trong công viên trò chơi.
“Con là cục cưng của ba mẹ mà.”
Giấc mơ ấy đẹp quá đỗi, khiến cậu như rơi vào trong bùn lầy, cơ thể mắc kẹt sự giả dối mềm mại ấy, không ngừng chìm xuống, không ngừng hãm sâu.
“Sâm Sâm!”
Bị lay thật mạnh, Hứa Kỳ Sâm mơ màng mở mắt ra.
Là dì nhỏ trông rất giống mẹ hồi còn trẻ.
“Sắp hai giờ rồi, không muộn buổi huấn luyện quân sự chiều nay đấy chứ?”
Hứa Kỳ Sâm vừa mới tỉnh ngủ chậm chạp bò dậy khỏi sô pha, cậu xoa tóc, vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.
Sắp hai giờ rồi…
Cậu nhíu mày nhìn đồng hồ treo trong phòng khách, một giờ năm mươi lăm.
“Này này đi nhanh thế!” Thấy Hứa Kỳ Sâm cầm mũ vọt đi, Thư Oánh hết sức khó hiểu, cô còn chưa kịp nói hết, thằng nhóc kia đã chẳng nói chẳng rằng đóng cửa đi mất.
Bước chân Hứa Kỳ Sâm nhanh hơn ngày thường rất nhiều, cậu lơ mơ xuống tầng, vội vã băng qua con đường ngày thường phải tốn ít nhất ba phút.
Vừa mới qua ngã rẽ, cậu híp mắt nhìn về phía trạm xe bus cách đó không xa.
Nam sinh mặc áo sơ mi trắng kia đang ngồi trên băng ghế dài ở bến, trùng hợp lúc ấy đối phương cũng nhìn về phía cậu.
Người kia đứng lên, trông cao lớn rắn rỏi trong bộ quân phục huấn luyện, tựa như cây thủy sam sinh trưởng tươi tốt. Đôi mắt rõ ràng trắng đen như ánh sao sáng ngời, thế nhưng ngay giây sau cười rộ lên lại thành hai vầng trăng lưỡi liềm.
Hứa Kỳ Sâm bỗng chậm bước chân lại, trong lòng bỗng nảy sinh một nỗi nghi hoặc.
Sao cậu lại vội như thế?
Có lẽ là do không muốn trễ hẹn.
Không muốn để đối phương nghĩ mình là một người không giữ chữ tín.
Trong lòng bình tĩnh trở lại, bước chân cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
Hứa Kỳ Sâm đi tới trạm xe bus, nhìn nụ cười rạng rỡ của Hạ Tri Hứa, cậu không khỏi áy náy, “Xin lỗi, tớ…”
“A! Xe đến kìa!” Hạ Tri Hứa ngó chiếc xe bus đang lái tới, “Bọn mình lên thôi.”
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Hai giờ năm phút.
Hắn đã chờ mười lăm phút rồi, vậy mà lại như chỉ vừa mới tới.
Xe ban trưa vắng tanh, Hạ Tri Hứa tìm vị trí hai ghế, nhường Hứa Kỳ Sâm chỗ bên trong. Hứa Kỳ Sâm vừa mới ngồi xuống, cậu trai bên cạnh đã đưa cho cậu một hộp kem, cậu ngước mắt lên nhìn hắn với đôi phần nghi hoặc.
“Mời cậu ăn.” Hạ Tri Hứa nói rất thản nhiên, “Tớ đã bảo sẽ mời cậu ăn mà, bình thường cậu hay ăn kẹo nên chắc cũng thích ăn kem, nhỉ?” Hắn tìm một cái thìa gỗ trong túi đưa cho cậu, “Tớ đoán nếu mời cậu đến mấy cửa hàng hamburger gì đó, chắc chắn cậu sẽ không đi cùng, thế nên tớ mua kem cho cậu vậy.”
Hứa Kỳ Sâm không nhận, Hạ Tri Hứa cứ giơ hộp kem trước mặt cậu như thế, nếu cứ không cầm thì có vẻ chẳng lịch sự chút nào.
Cậu đành nhận lấy hộp kem, trên bao bì in hình sô cô la.
Hứa Kỳ Sâm rất không thích ăn sô cô la.
Bởi vì sô cô la ngọt rất nửa vời lại luôn xen lẫn vị đắng, có cảm giác vi diệu khó tả thành lời.
“Ăn đi, đây là quà cảm ơn của tớ đấy.” Trong tay Hạ Tri Hứa cũng cầm một hộp, nhưng hộp của hắn in hình quả chanh.
Quà cảm ơn… Hứa Kỳ Sâm múc một thìa vào miệng.
Thật ra cậu cũng chẳng giúp gì mới, người này lên sân khấu phát biểu không hề đọc theo bản thảo chuẩn bị sẵn, ấy thế mà nói hết sức hùng hồn.
Mặc dù cậu không hào hứng như các bạn học khác, nhưng mà…
“Lời hát mà cậu nhắc trong lúc phát biểu sáng này nằm trong bài nào thế?”
Hứa Kỳ Sâm bỗng nhiên mở miệng làm Hạ Tri Hứa trở tay không kịp.
Hình như đây là lần đầu tiên cậu chủ động nói chuyện với hắn, nếu không tính cái lần trả lại bút.
“‘Counting star’, tớ thích bài đó lắm, có cơ hội sẽ cho cậu nghe thử.” Hạ Tri Hứa ăn một thìa kem, cõi lòng ngọt lịm, “Lời bài hát đó hay mà, đúng không?”
Hắn hát thành tiếng, “Everything that kills me makes me feel alive.”
Hứa Kỳ Sâm cắm thìa trong kem, vành tai nong nóng.
Giọng hắn rất hay, lúc hát lại càng êm tai hơn, là chất giọng trong trẻo và chắc chắn, không giống như cậu.
“Ừm.” Hứa Kỳ Sâm nuốt kem trong miệng xuống, “Hay lắm.”
Những thứ đưa tôi tới cái chết mới ban cho tôi sự sống.
Kì lạ thật.
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu nhìn hộp kem trong tay.
Hình như vị sô cô la cũng rất ngon, lẫn với một chút đắng mới khiến vị ngọt trở nên rõ ràng hơn.
Cậu liếc nhìn kem của Hạ Tri Hứa, “Vị chanh ăn ngon không?”
Hạ Tri Hứa cũng nhìn xuống, nở nụ cười, “Có… Tớ thích vị này lắm.”
Huấn luyện quân sự buổi chiều vất vả hơn hồi sáng nhiều, yêu cầu của huấn luyện viên Dương rất khắt khe, mỗi bài đi nghiêm mà tập suốt một tiếng đồng hồ, không cho dừng lại một phút nào, mãi đến khi đứng từ mặt bên quan sát chân của mọi người nhấc lên cùng một độ cao, sắc mặt ông mới dịu đi đôi chút.
“Nghỉ ngơi tại chỗ mười phút!”
Thần kinh căng thẳng của mọi người lập tức thả lỏng, ai nấy đều như gà con ra khỏi chuồng, ồn ào chạy đến chỗ tập trung để nước, ngồi trên bãi cỏ uống nước nghỉ ngơi với bạn bè.
Bấy giờ Hứa Kỳ Sâm mới nhớ ra trưa nay đi vội quá nên cậu quên mang bình.
Thôi, không uống vậy.
Quay người lại, cậu bắt gặp Hạ Tri Hứa ngồi dưới đất cũng đang nhìn mình.
Lại càng thấy lúng túng.
“Này, đi đâu thế?” Chỗ ngồi bên cạnh cậu bạn hình như tên là Trần Phóng trống không, Hạ Tri Hứa đứng lên đi thẳng về phía cậu.
Cả lớp chỉ có hai người đang đứng, đối phương đi tới chỗ cậu, Hứa Kỳ Sâm ngại nên vội ngồi xuống ngay tại chỗ.
“Bình nước rõ chặt kia của cậu đâu rồi?” Hạ Tri Hứa ngồi xuống không chút do dự, trong tay cầm bình nước khoáng của mình.
Hứa Kỳ Sâm khe khẽ đáp, “Quên mang theo rồi.”
“Ồ.” Hạ Tri Hứa lại đứng lên, phủi cỏ trên mông, sau đó cười chạy tới chỗ huấn luyện viên, “Huấn luyện viên Dương, em ra ngoài cổng sân thể dục mua chai nước được không?”
Huấn luyện viên Dương lườm hắn, “Trên tay cậu đang cầm một bình rồi còn muốn mua cái gì nữa?”
“Một bình không đủ.” Hạ Tri Hứa giấu tay cầm bình nước ra sau lưng, “Em thích uống nước lắm, lần nào vận động xong cũng phải ít nhất hai bình!”
Huấn luyện viên Dương vẫn không hề dao động, “Không cho phép ra khỏi phạm vi quy định, còn lắm lời thừa nữa chạy hai mươi vòng quanh sân tập cho tôi!”
Hạ Tri Hứa chán nản quay về ngồi xuống bên cạnh Hứa Kỳ Sâm, thở dài.
“Tớ không khát đâu.”
Hứa Kỳ Sâm không muốn phiền gì đến hắn, dù hiện giờ cậu thực sự rất khát.
Hạ Tri Hứa nghiêng đầu nhìn cậu, trên môi đã có một lớp da khô mỏng rồi mà còn kêu không khát.
Hắn vặn nắp bình nước mình vừa uống ra, đưa tới, “Cậu uống đi, tớ không uống hết được.”
Vậy sao? Vậy mà rõ ràng vừa mới nói mình uống ít nhất phải hai bình.
Hứa Kỳ Sâm không nhận lấy bình nước của hắn, chỉ lẳng lặng nhìn lớp vẫn đang huấn luyện ở cách đó không xa.
“Cậu có bệnh khiết phích à? Tớ đi mượn tờ khăn giấy lau miệng bình cho nhé.”
Nói xong, người này còn định đứng dậy đi mượn giấy ăn thật, Hứa Kỳ Sâm vội cầm lấy bình nước trong tay ngăn hắn đứng lên.
“Ơ…” Hạ Tri Hứa ngẩn người ngồi xuống, nhìn cậu ngửa cổ lên, hơi hé miệng.
Yết hầu không quá rõ ràng của cậu trai khẽ lăn.
Miệng bình trong mờ cách môi cậu khoảng ba, bốn centimet.
Dòng nước trong suốt chảy xuống khỏi bình, chút nước thừa nằm ngoài kiểm soát chảy tràn khóe môi xuống tận phần cổ trắng ngần.
Giọt nước lăn xuống vùng da bị cổ áo che khuất, sau đó biến mất hoàn toàn.
Cậu đưa trả bình nước cho Hạ Tri Hứa, nhẹ nhàng nói cảm ơn, đưa tay phải lên lau nước trên miệng.
“Không, không cần cảm ơn.” Hạ Tri Hứa nhận lại nước, đứng dậy với vẻ mặt rất kì lạ, hắn quay về chỗ cũ, bị cậu bạn da màu lúa mì kia đá cho một phát, rồi lại quặp qua vai.
Đánh lộn, tình bạn của đám con trai.
Hứa Kỳ Sâm hơi nhíu mày, cậu bỗng cảm thấy có gì sai sai.
Đều là con trai cả mà, cậu phải giơ cách ra để uống làm gì, dính nước bọt cũng đâu có sao.
Cậu lại nhìn Hạ Tri Hứa, đối phương vốn đang nhìn cậu vội đánh mắt nhìn nơi khác rõ lồ lộ.
Chắc tại vì cậu nhóc này quá kì quặc.
Vừa kì quặc, vừa phiền phức.
Nên cậu không muốn bị hắn lây nhiễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.