Hệ Thống Dưỡng Ếch Của Ảnh Hậu
Chương 28:
Thỏ Nhĩ Tề
29/08/2024
Viên Y Y kinh ngạc nói: “Ôi... Thật sao! Hâm mộ quá đi mất!”
“Đúng vậy, anh ấy là người chăm chỉ nhất trong số những diễn viên quần chúng mà tôi từng quen biết. Trước kia anh ấy làm cascadeur cũng rất vất vả, cô nhìn những cảnh bị đánh bay người kia kìa, đều là do những cascadeur như anh ấy diễn đấy. Tiểu Chu có thân hình dẻo dai, mỗi lần đều có thể giúp đoàn phim tiết kiệm được kha khá chi phí, đến nỗi rất nhiều diễn viên có tiếng tăm và đạo diễn nổi tiếng đều khen ngợi anh ấy chết cũng đẹp...”
Phụt... Chết cũng đẹp là cái quái gì vậy.
“Tớ nói này Y Y, cô cũng phải cố lên nhé, cho dù tranh ống kính thì cũng phải nghĩ cách để bản thân được lên hình!” Lăng Phường hiến kế.
Trước kia Viên Y Y từng đóng vai cung nữ nên có chút kinh nghiệm, được người ta chỉ dạy cho một số bí quyết để tranh ống kính.
Có đôi khi đứng cạnh diễn viên chính là vị trí tốt nhất để cướp ống kính.
Thế nhưng, đó cũng là vị trí vàng, nếu như diễn quá lố, sẽ bị đạo diễn mắng.
Lúc trước Lục Vân cũng từng nói với cô ấy, đến nơi này đóng vai quần chúng, ngoại trừ những người đến chơi cho vui, thì ai cũng mang theo hy vọng về một tương lai tươi sáng.
Rất nhiều người đã kiên trì mấy năm trời, chỉ vì được xuất hiện trên màn ảnh vỏn vẹn chưa đến một giây.
Còn rất nhiều người khác, làm nền cho người nào đó tỏa sáng, chưa chắc đã có cơ hội được mọi người nhìn thấy.
Cho dù có cướp được ống kính thì sao chứ, cũng chỉ là một bóng lưng, có ai để ý đến một bóng lưng không hề có lời thoại chứ?
Trong lòng Viên Y Y từ chối làm thế.
Cả buổi sáng quay cảnh diễn tập, thật ra cũng có kha khá cơ hội được ống kính lia qua, nhưng có lẽ do bị ám ảnh bởi vụ nổ ngoài ý muốn ngày hôm qua, nên Viên Y Y chỉ ở phía sau ngoan ngoãn diễn vai y tá chăm sóc thương binh, có cơ hội cũng không chen lên.
Lúc ăn trưa, Lục Vân không nhịn được bực bội nói: “Cô nói xem rốt cuộc chúng ta có cách nào để nổi tiếng không chứ!”
“Bây giờ cô tốt rồi còn gì, người kia của cô vừa được đóng vai phụ rồi còn gì, chỉ cần kiên trì, nhất định chúng ta cũng sẽ làm được.” Lăng Phường cười đáp.
Khuôn mặt Lục Vân đỏ bừng, cứng miệng nói: “Cái gì mà người kia của tôi, chúng tôi còn chưa xác định quan hệ gì đâu...”
“Tối hôm qua cô không về ký túc xá...” Lăng Phường nhịn không được trêu chọc.
Lục Vân - người bình thường có phần lạnh lùng nghiêm túc - hôm nay khi nhắc đến người trong lòng lại có chút không giữ được bình tĩnh, cô ta không nói dối, hai người bọn họ thật sự vẫn chưa xác định quan hệ. Nhưng mà ở thành phố xa lạ này, có một người có thể nương tựa lẫn nhau, động viên lẫn nhau thật sự quá khó khăn, cô ta muốn nắm bắt, nhưng mà đối phương lại sắp có cơ hội phát triển tốt, còn cô ta, vẫn luôn sống ở tầng lớp thấp nhất, là một diễn viên quần chúng không hề có chút tiếng tăm nào.
Hai người còn chưa bắt đầu, mà khoảng cách đã xa như vậy rồi...
Cứ tiếp tục như vậy...
Mấy người đang nói chuyện, phó đạo diễn đi tới, nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại trên mặt Viên Y Y.
“Cô, chính là cô, đi theo tôi một lát.” Ông ta chỉ vào Viên Y Y nói.
Lăng Phường và Lục Vân nhìn nhau, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Vừa nãy còn đang than thở không có cơ hội, chẳng lẽ cơ hội lập tức rơi xuống đầu Viên Y Y?
Lăng Phường thấy Viên Y Y vẫn còn đang ngây người, vội vàng thúc giục: “Đi nhanh đi.”
Lục Vân nhìn bóng lưng Viên Y Y ngơ ngác rời đi, trong lòng dâng lên mất mát khó tả.
“Cô tên gì?”
“Viên Y Y.”
“Trước kia từng đóng vai gì chưa?”
“Chưa... À, chỉ đóng vai khách mời một lần.”
“Có một phân cảnh thương binh được đưa từ tiền tuyến về, vết thương rất nặng, cần phải cấp cứu ngay lập tức, bác sĩ nói cô hỗ trợ cưa chân cho anh ta, nhưng anh ta không đồng ý, cô chỉ có thể lừa anh ta là chân của anh ta có thể giữ lại được. Vai diễn này có hai câu thoại, cô diễn được không?”
“Đúng vậy, anh ấy là người chăm chỉ nhất trong số những diễn viên quần chúng mà tôi từng quen biết. Trước kia anh ấy làm cascadeur cũng rất vất vả, cô nhìn những cảnh bị đánh bay người kia kìa, đều là do những cascadeur như anh ấy diễn đấy. Tiểu Chu có thân hình dẻo dai, mỗi lần đều có thể giúp đoàn phim tiết kiệm được kha khá chi phí, đến nỗi rất nhiều diễn viên có tiếng tăm và đạo diễn nổi tiếng đều khen ngợi anh ấy chết cũng đẹp...”
Phụt... Chết cũng đẹp là cái quái gì vậy.
“Tớ nói này Y Y, cô cũng phải cố lên nhé, cho dù tranh ống kính thì cũng phải nghĩ cách để bản thân được lên hình!” Lăng Phường hiến kế.
Trước kia Viên Y Y từng đóng vai cung nữ nên có chút kinh nghiệm, được người ta chỉ dạy cho một số bí quyết để tranh ống kính.
Có đôi khi đứng cạnh diễn viên chính là vị trí tốt nhất để cướp ống kính.
Thế nhưng, đó cũng là vị trí vàng, nếu như diễn quá lố, sẽ bị đạo diễn mắng.
Lúc trước Lục Vân cũng từng nói với cô ấy, đến nơi này đóng vai quần chúng, ngoại trừ những người đến chơi cho vui, thì ai cũng mang theo hy vọng về một tương lai tươi sáng.
Rất nhiều người đã kiên trì mấy năm trời, chỉ vì được xuất hiện trên màn ảnh vỏn vẹn chưa đến một giây.
Còn rất nhiều người khác, làm nền cho người nào đó tỏa sáng, chưa chắc đã có cơ hội được mọi người nhìn thấy.
Cho dù có cướp được ống kính thì sao chứ, cũng chỉ là một bóng lưng, có ai để ý đến một bóng lưng không hề có lời thoại chứ?
Trong lòng Viên Y Y từ chối làm thế.
Cả buổi sáng quay cảnh diễn tập, thật ra cũng có kha khá cơ hội được ống kính lia qua, nhưng có lẽ do bị ám ảnh bởi vụ nổ ngoài ý muốn ngày hôm qua, nên Viên Y Y chỉ ở phía sau ngoan ngoãn diễn vai y tá chăm sóc thương binh, có cơ hội cũng không chen lên.
Lúc ăn trưa, Lục Vân không nhịn được bực bội nói: “Cô nói xem rốt cuộc chúng ta có cách nào để nổi tiếng không chứ!”
“Bây giờ cô tốt rồi còn gì, người kia của cô vừa được đóng vai phụ rồi còn gì, chỉ cần kiên trì, nhất định chúng ta cũng sẽ làm được.” Lăng Phường cười đáp.
Khuôn mặt Lục Vân đỏ bừng, cứng miệng nói: “Cái gì mà người kia của tôi, chúng tôi còn chưa xác định quan hệ gì đâu...”
“Tối hôm qua cô không về ký túc xá...” Lăng Phường nhịn không được trêu chọc.
Lục Vân - người bình thường có phần lạnh lùng nghiêm túc - hôm nay khi nhắc đến người trong lòng lại có chút không giữ được bình tĩnh, cô ta không nói dối, hai người bọn họ thật sự vẫn chưa xác định quan hệ. Nhưng mà ở thành phố xa lạ này, có một người có thể nương tựa lẫn nhau, động viên lẫn nhau thật sự quá khó khăn, cô ta muốn nắm bắt, nhưng mà đối phương lại sắp có cơ hội phát triển tốt, còn cô ta, vẫn luôn sống ở tầng lớp thấp nhất, là một diễn viên quần chúng không hề có chút tiếng tăm nào.
Hai người còn chưa bắt đầu, mà khoảng cách đã xa như vậy rồi...
Cứ tiếp tục như vậy...
Mấy người đang nói chuyện, phó đạo diễn đi tới, nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại trên mặt Viên Y Y.
“Cô, chính là cô, đi theo tôi một lát.” Ông ta chỉ vào Viên Y Y nói.
Lăng Phường và Lục Vân nhìn nhau, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Vừa nãy còn đang than thở không có cơ hội, chẳng lẽ cơ hội lập tức rơi xuống đầu Viên Y Y?
Lăng Phường thấy Viên Y Y vẫn còn đang ngây người, vội vàng thúc giục: “Đi nhanh đi.”
Lục Vân nhìn bóng lưng Viên Y Y ngơ ngác rời đi, trong lòng dâng lên mất mát khó tả.
“Cô tên gì?”
“Viên Y Y.”
“Trước kia từng đóng vai gì chưa?”
“Chưa... À, chỉ đóng vai khách mời một lần.”
“Có một phân cảnh thương binh được đưa từ tiền tuyến về, vết thương rất nặng, cần phải cấp cứu ngay lập tức, bác sĩ nói cô hỗ trợ cưa chân cho anh ta, nhưng anh ta không đồng ý, cô chỉ có thể lừa anh ta là chân của anh ta có thể giữ lại được. Vai diễn này có hai câu thoại, cô diễn được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.