Chương 26:
Nhất Thất Lệnh
11/06/2023
Hệ thống thầm nói một câu xấu xa.
Phía trên, trong lúc vô tình Tần tiên sinh đã giảng xong nửa tiết học.
Còn lại nửa tiết, ông để lại cho học sinh một đề nghị luận: “Ruộng của Chu Thiên Tử xa ngàn dặm, xưng là vạn thừa, vạn thừa đều có ngựa, lại có mười hai con ngựa nhàn rỗi, mà sáu đại thần ba trăm sáu mươi quan viên, nhất định đều phải có xe ngựa, chẳng phải quá nhiều xe ngựa sao? Ruộng đất ngàn dặm, bao nhiêu là ruộng, bao nhiêu là nơi chăn thả, mà có thể chứa nhiều ngựa như vậy? Ruộng đất ngàn dặm, bao nhiêu là ruộng? Vậy phương pháp nuôi ngựa là gì? Hôm nay thiên hạ rộng mở, thường không có ngựa, chẳng lẽ người xưa nuôi ngựa giỏi, bây giờ lại không giỏi như vậy? Nên mới có chuyện để nói.”
Tần tiên sinh vừa dứt lời, trong trường học lập tức vang lên một trận kêu rên.
Ông cũng không quan tâm, dù đề bài có hơi khó một chút, nhưng tham gia thi khoa cử, sao có thể chỉ làm những đề dễ được. Tần tiên sinh cũng không trông cậy vào những học sinh này của mình có thể nói được đạo lý lớn lao nào, chỉ cần có thể giải thích đề mục này một cách rõ ràng, nếu có thể làm thành một bài văn thì là ông đã cảm thấy hài lòng rồi.
Sau khi nghe đề tài này, Cố Thiệu liền trải một trang giấy ra, cắn đầu bút im lặng suy nghĩ.
Trâu Thành Vọng ngồi phía sau thấy hắn giả vờ giả vịt như vậy, trong lòng cười nhạo một tiếng, trêu chọc nói: “Không biết Cố Tú tài đây có cao kiến gì không?”
Cố Thiệu quay đầu, liếc mắt khinh thường: “Đương nhiên là có, đến lúc đó chỉ sợ hù chết ngươi.”
Trâu Thành Vọng “nha” một tiếng, nguyên nhân gã nhắm vào Cố Thiệu là vì chuyện cô nương lúc trước, nhìn thấy Cố Thiệu làm bộ làm tịch như vậy khiến gã muốn xông lên đấm cho một cú: “Vậy chờ Cố Tú tài hành văn xong, ta phải đến chiêm ngưỡng thật kĩ mới được.”
Cố Thiệu hừ một tiếng, dáng vẻ tự cao, muốn cao bao nhiêu liền cao bấy nhiêu. Nhưng mà ngựa của Chu Thiên Tử là thế nào, việc nuôi ngựa hiện tại lại thế nào, hắn không có một chút manh mối. Đừng nói nuôi ngựa, ngay cả con ngựa bình thường trông thế nào, Cố Thiệu cũng chưa từng thấy.
Để hắn làm cái đề này, không phải khó càng thêm khó sao? Bất đắc dĩ, trong đầu Cố Thiệu lặng lẽ gọi hệ thống.
Hệ thống giả chết.
“… Có ngươi để làm cái gì.” Cố Thiệu nghiến răng nghiến lợi. Hắn sắp bị cái hệ thống rách nát này chọc tức muốn hộc máu rồi, lúc tra tấn hắn thì năng lực mạnh hơn bao giờ hết, nhưng khi cần dùng thì nó lại bận rộn không thể giúp.
Đề là phải làm, Cố Thiệu không còn cách nào khác phải ghìm lòng xuống, đông kéo một câu, tây rút một hàng, chắp vá lung tung vậy mà hắn cũng viết ra được một bài văn.
Sau khi dừng bút, Cố Thiệu thổi thổi bài văn của mình, vô cùng vừa lòng.
Hoàn mỹ! Cũng chỉ có hắn mới có thể viết ra một tác phẩm lớn như vậy.
Trong trường tư thục cùng lắm chỉ hơn hai mươi người, Tần tiên sinh cho nghỉ nhiều ngày như vậy, ông cũng muốn nhìn xem những học sinh này có tiến bộ gì không. Sau khi để mọi người nộp bài xong, Tần tiên sinh cũng không cho bọn họ rời đi, tất cả vẫn còn ở trường.
Phía trên, trong lúc vô tình Tần tiên sinh đã giảng xong nửa tiết học.
Còn lại nửa tiết, ông để lại cho học sinh một đề nghị luận: “Ruộng của Chu Thiên Tử xa ngàn dặm, xưng là vạn thừa, vạn thừa đều có ngựa, lại có mười hai con ngựa nhàn rỗi, mà sáu đại thần ba trăm sáu mươi quan viên, nhất định đều phải có xe ngựa, chẳng phải quá nhiều xe ngựa sao? Ruộng đất ngàn dặm, bao nhiêu là ruộng, bao nhiêu là nơi chăn thả, mà có thể chứa nhiều ngựa như vậy? Ruộng đất ngàn dặm, bao nhiêu là ruộng? Vậy phương pháp nuôi ngựa là gì? Hôm nay thiên hạ rộng mở, thường không có ngựa, chẳng lẽ người xưa nuôi ngựa giỏi, bây giờ lại không giỏi như vậy? Nên mới có chuyện để nói.”
Tần tiên sinh vừa dứt lời, trong trường học lập tức vang lên một trận kêu rên.
Ông cũng không quan tâm, dù đề bài có hơi khó một chút, nhưng tham gia thi khoa cử, sao có thể chỉ làm những đề dễ được. Tần tiên sinh cũng không trông cậy vào những học sinh này của mình có thể nói được đạo lý lớn lao nào, chỉ cần có thể giải thích đề mục này một cách rõ ràng, nếu có thể làm thành một bài văn thì là ông đã cảm thấy hài lòng rồi.
Sau khi nghe đề tài này, Cố Thiệu liền trải một trang giấy ra, cắn đầu bút im lặng suy nghĩ.
Trâu Thành Vọng ngồi phía sau thấy hắn giả vờ giả vịt như vậy, trong lòng cười nhạo một tiếng, trêu chọc nói: “Không biết Cố Tú tài đây có cao kiến gì không?”
Cố Thiệu quay đầu, liếc mắt khinh thường: “Đương nhiên là có, đến lúc đó chỉ sợ hù chết ngươi.”
Trâu Thành Vọng “nha” một tiếng, nguyên nhân gã nhắm vào Cố Thiệu là vì chuyện cô nương lúc trước, nhìn thấy Cố Thiệu làm bộ làm tịch như vậy khiến gã muốn xông lên đấm cho một cú: “Vậy chờ Cố Tú tài hành văn xong, ta phải đến chiêm ngưỡng thật kĩ mới được.”
Cố Thiệu hừ một tiếng, dáng vẻ tự cao, muốn cao bao nhiêu liền cao bấy nhiêu. Nhưng mà ngựa của Chu Thiên Tử là thế nào, việc nuôi ngựa hiện tại lại thế nào, hắn không có một chút manh mối. Đừng nói nuôi ngựa, ngay cả con ngựa bình thường trông thế nào, Cố Thiệu cũng chưa từng thấy.
Để hắn làm cái đề này, không phải khó càng thêm khó sao? Bất đắc dĩ, trong đầu Cố Thiệu lặng lẽ gọi hệ thống.
Hệ thống giả chết.
“… Có ngươi để làm cái gì.” Cố Thiệu nghiến răng nghiến lợi. Hắn sắp bị cái hệ thống rách nát này chọc tức muốn hộc máu rồi, lúc tra tấn hắn thì năng lực mạnh hơn bao giờ hết, nhưng khi cần dùng thì nó lại bận rộn không thể giúp.
Đề là phải làm, Cố Thiệu không còn cách nào khác phải ghìm lòng xuống, đông kéo một câu, tây rút một hàng, chắp vá lung tung vậy mà hắn cũng viết ra được một bài văn.
Sau khi dừng bút, Cố Thiệu thổi thổi bài văn của mình, vô cùng vừa lòng.
Hoàn mỹ! Cũng chỉ có hắn mới có thể viết ra một tác phẩm lớn như vậy.
Trong trường tư thục cùng lắm chỉ hơn hai mươi người, Tần tiên sinh cho nghỉ nhiều ngày như vậy, ông cũng muốn nhìn xem những học sinh này có tiến bộ gì không. Sau khi để mọi người nộp bài xong, Tần tiên sinh cũng không cho bọn họ rời đi, tất cả vẫn còn ở trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.