Chương 3:
Nhất Thất Lệnh
18/05/2023
Năm nay cô bé chỉ mới năm tuổi, trên có hai người ca ca. Một người là Cố Thiệu, một người là Cố Lễ, sau khi Trần Kim Liên sinh ra hai đứa con trai, vốn dĩ không muốn sinh nữa, chỉ là sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc này mới có thêm Cố Tiểu Muội.
Vốn dĩ hai phu thê Cố Đại Hà không coi trọng con gái, trong ngày thường nhiều nhất chỉ cung cấp thêm miếng ăn, cho quần áo mặc, những chuyện khác thì không quan tâm. Lúc này Cố Thiệu trở về, nói là đã tìm xong đường ra cho muội muội, phu thê Cố Đại Hà thảo luận một chút, cảm thấy không tệ, cho nên lập tức đồng ý.
Từ đầu đến cuối, Cố Tiểu Muội không nói lời nào, cô bé cũng hoàn toàn không hiểu nhiều như vậy, chỉ biết cha nương và ca ca không muốn nuôi mình nữa, muốn đuổi mình đi.
Bên kia Cố Đại Sơn nói thế nào cũng không thuyết phục được Cố Đại Hà, vì thế lập tức nhìn Cố Thiệu: "Thiệu Ca Nhi, cha của ngươi đầu óc không tỉnh táo, chẳng lẽ ngươi cũng hồ đồ theo? Ngươi là một người có học, còn là một Tú tài, có muội muội làm nha hoàn, nói ra ngươi không sợ bị mất mặt sao?"
Cố Thiệu mặc một bộ quần áo màu xanh, sáng sủa tuấn tú đứng ở đằng kia, giống như một cây trúc vậy, làm cho người ta thấy rồi thì sẽ nhớ kỹ. Chỉ là tính cách và tướng mạo của hắn đúng là hai đường thẳng song song.
Cố Thiệu miễn cưỡng ngước mắt lên, trả lời: "Đại bá, ngài đừng lo lắng nữa, bạn cùng trường của ta đã nói rõ tình huống của Lý gia cho ta biết, nhà bọn họ có một tiểu cô nương, đang cần bạn chơi, lần này muội muội quá đó, nhất định là đi chơi cùng với tiểu thư kia. Trên khế ước viết là mười năm, muội muội đi vào chính là hưởng phúc mười năm, đại bá, ngài không thể cản trở muội muội hưởng phúc, tránh cho ngày sau con bé lại trách ngài không thức thời đó."
Cố Đại Sơn: “..."
Ông ấy thật sự muốn phun một ngụm nước bọt. Nghe thử đi, đây là tiếng người sao? Chữ cũng đều bị chó ăn hết rồi.
Cố Đại Sơn nhìn về phía Cố Đại Hà: "Ngươi không sợ sau này Tiểu Muội sẽ oán các ngươi sao?"
"Nó dám!" Trần Kim Liên nhướng mày thật cao, cánh cáo nhìn con gái một cái.
Cố Tiểu Muội lại co rúm thân thể, lặng lẽ trốn sau lưng đại bá.
Trần Kim Liên lạnh mặt nói: "Ta sinh nó nuôi nó lớn đến như vậy, ân tình ngày một cao. Lại nói hôm nay chỉ bảo nó đến Lý phủ làm nha hoàn mười năm, cũng không phải là làm cả đời, nó cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi thôi!”
Con trai út Cố Lễ ở phía sau cũng bắt chước: "Ngoan ngoãn đi thôi!"
Vừa nói Cố Lễ còn làm mặt quỷ với Cố Tiểu Muội.
So với Trần Kim Liên, rõ ràng Cố Tiểu Muội sợ Nhị ca này hơn, Cố Lễ chỉ lớn hơn cô bé hai tuổi, tính tình lại vô cùng ngang ngược, trong ngày thường lấy chuyện ức hiếp Cố Tiểu Muội làm thú vui. Cố Tiểu Muội bị nhóc khi dễ đã quen, vừa thấy nhóc đã sợ.
Một đại gia đình này, Cố Đại Sơn thấy vậy chỉ biết lắc đầu. Hết cứu rồi, thật sự hết cứu rồi.
Vốn dĩ hai phu thê Cố Đại Hà không coi trọng con gái, trong ngày thường nhiều nhất chỉ cung cấp thêm miếng ăn, cho quần áo mặc, những chuyện khác thì không quan tâm. Lúc này Cố Thiệu trở về, nói là đã tìm xong đường ra cho muội muội, phu thê Cố Đại Hà thảo luận một chút, cảm thấy không tệ, cho nên lập tức đồng ý.
Từ đầu đến cuối, Cố Tiểu Muội không nói lời nào, cô bé cũng hoàn toàn không hiểu nhiều như vậy, chỉ biết cha nương và ca ca không muốn nuôi mình nữa, muốn đuổi mình đi.
Bên kia Cố Đại Sơn nói thế nào cũng không thuyết phục được Cố Đại Hà, vì thế lập tức nhìn Cố Thiệu: "Thiệu Ca Nhi, cha của ngươi đầu óc không tỉnh táo, chẳng lẽ ngươi cũng hồ đồ theo? Ngươi là một người có học, còn là một Tú tài, có muội muội làm nha hoàn, nói ra ngươi không sợ bị mất mặt sao?"
Cố Thiệu mặc một bộ quần áo màu xanh, sáng sủa tuấn tú đứng ở đằng kia, giống như một cây trúc vậy, làm cho người ta thấy rồi thì sẽ nhớ kỹ. Chỉ là tính cách và tướng mạo của hắn đúng là hai đường thẳng song song.
Cố Thiệu miễn cưỡng ngước mắt lên, trả lời: "Đại bá, ngài đừng lo lắng nữa, bạn cùng trường của ta đã nói rõ tình huống của Lý gia cho ta biết, nhà bọn họ có một tiểu cô nương, đang cần bạn chơi, lần này muội muội quá đó, nhất định là đi chơi cùng với tiểu thư kia. Trên khế ước viết là mười năm, muội muội đi vào chính là hưởng phúc mười năm, đại bá, ngài không thể cản trở muội muội hưởng phúc, tránh cho ngày sau con bé lại trách ngài không thức thời đó."
Cố Đại Sơn: “..."
Ông ấy thật sự muốn phun một ngụm nước bọt. Nghe thử đi, đây là tiếng người sao? Chữ cũng đều bị chó ăn hết rồi.
Cố Đại Sơn nhìn về phía Cố Đại Hà: "Ngươi không sợ sau này Tiểu Muội sẽ oán các ngươi sao?"
"Nó dám!" Trần Kim Liên nhướng mày thật cao, cánh cáo nhìn con gái một cái.
Cố Tiểu Muội lại co rúm thân thể, lặng lẽ trốn sau lưng đại bá.
Trần Kim Liên lạnh mặt nói: "Ta sinh nó nuôi nó lớn đến như vậy, ân tình ngày một cao. Lại nói hôm nay chỉ bảo nó đến Lý phủ làm nha hoàn mười năm, cũng không phải là làm cả đời, nó cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi thôi!”
Con trai út Cố Lễ ở phía sau cũng bắt chước: "Ngoan ngoãn đi thôi!"
Vừa nói Cố Lễ còn làm mặt quỷ với Cố Tiểu Muội.
So với Trần Kim Liên, rõ ràng Cố Tiểu Muội sợ Nhị ca này hơn, Cố Lễ chỉ lớn hơn cô bé hai tuổi, tính tình lại vô cùng ngang ngược, trong ngày thường lấy chuyện ức hiếp Cố Tiểu Muội làm thú vui. Cố Tiểu Muội bị nhóc khi dễ đã quen, vừa thấy nhóc đã sợ.
Một đại gia đình này, Cố Đại Sơn thấy vậy chỉ biết lắc đầu. Hết cứu rồi, thật sự hết cứu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.