Chương 42:
Nhất Thất Lệnh
14/06/2023
Hắn còn chưa nghĩ kỹ đối sách mà, sao Cố Lễ đã làm ầm lên rồi?
“Thiệu ca nhi, chuyện gì thế?” Bên trong truyền ra hai giọng nói một trước một sau, ngay sau đó, hai vợ chồng liền vô cùng lo lắng chạy ra ngoài.
Cố Thiệu che kín mặt, hổ thẹn từ trên mặt tới trong lòng.
Ngay khi Trần Kim Liên nhìn thấy Tần tiên sinh còn có kinh ngạc trong nháy mắt, Cố Đại Hà phục hồi tinh thần lại trước bà một bước: “Vị này chính là, Tần tiên sinh ư?”
Ánh mắt Trần Kim Liên sáng lên: “Thì ra là Tần tiên sinh, không tiếp đón từ xa, mau mời vào!”
“Hai vị huynh tẩu khách khí rồi.” Nói xong, Tần tiên sinh ý vị thâm trường nhìn Cố Thiệu, sau đó thì dẫn thư đồng đi theo phía sau vợ chồng Cố gia, cùng nhau vào nhà.
Trương thị vốn đang do dự có cần đi vào hay không, không ngờ Cố Đại Sơn không hề nghĩ ngợi đã cùng đi vào với đệ đệ của mình.
Trương thị đỡ trán.
Nam nhân nhà bà ấy cái gì cũng tốt, chỉ có giống nhau, đã lớn như vậy, còn coi đệ đệ như bảo bối ấy, cũng thật là mắt bị mù.
Cố Đại Sơn cũng đã đi vào, Trương thị không thể không đi vào. Sau khi bà ấy đi vào xong, còn tri kỷ đóng cửa viện lại, hoàn toàn ngăn cách tầm mắt bên ngoài. Bà ấy biết những người này lắm mồm thế nào, cho dù chỉ thấy một chút xíu, cuối cùng cũng truyền đi thành không ra dạng gì.
Người bên ngoài thấy cửa viện bị đóng lại thì không khỏi mất hứng rời đi.
Cố Lễ đi theo phía sau Cố Thiệu, trong miệng còn đang bô lô ba la nói: “Đại ca, vì sao tiên sinh của đại ca lại tới nhà mình thế?”
“Sao mà nhiều lời vô nghĩa vậy hả?” Trong lòng Cố Thiệu còn đang tức vì chuyện lúc nãy kìa.
Bước được hai bước, hắn lại hỏi: “Không phải bình thường giờ này cha nương đang ở ruộng sao, sao hôm nay lại cố tình ở nhà vậy?”
“Hôm nay làm hết việc nông ở ruộng rồi, nên cha nương về sớm một chút làm cơm chiều đó.” Cố Lễ vui mừng nói, “May mà cha nương về sớm, bằng không, chưa chắc bọn họ đã có thể gặp Tần tiên sinh!”
Cố Thiệu nghe vậy chỉ muốn khóc. Này, đây đều là chuyện gì thế?
“Đúng rồi, tiểu muội đâu?”
“Nương bảo muội ấy đi cắt cỏ heo rồi.” Cố Lễ nhăn cái mũi nhỏ lại, vô cùng không vui với việc đại ca bắt đầu quan tâm tiểu muội.
Nhóc cũng không muốn nhiều lời về chuyện của Cố Tiểu Muội, ở trong mắt Cố Lễ, rõ ràng là Tần tiên sinh ở bên trong nhà chính càng thú vị hơn.
Trong nhà chính, hai vợ chồng Cố gia nhìn đồ vật Tần tiên sinh mang đến, nhận cũng không phải, không nhận cũng không phải.
Theo lý thuyết đây là tiên sinh của Thiệu ca nhi, làm sao bọn họ có thể nhận lễ vật của tiên sinh được? Nhưng mà vị Tần tiên sinh này nói cũng rất chân thành, nếu như bọn họ lại từ chối nữa, chỉ sợ sẽ có vẻ lòng dạ hẹp hòi. Đối với những chuyện của Cố Thiệu, hai vợ chồng luôn là như vậy, suy nghĩ cẩn thận rồi lại cẩn thận hơn.
“Thiệu ca nhi, chuyện gì thế?” Bên trong truyền ra hai giọng nói một trước một sau, ngay sau đó, hai vợ chồng liền vô cùng lo lắng chạy ra ngoài.
Cố Thiệu che kín mặt, hổ thẹn từ trên mặt tới trong lòng.
Ngay khi Trần Kim Liên nhìn thấy Tần tiên sinh còn có kinh ngạc trong nháy mắt, Cố Đại Hà phục hồi tinh thần lại trước bà một bước: “Vị này chính là, Tần tiên sinh ư?”
Ánh mắt Trần Kim Liên sáng lên: “Thì ra là Tần tiên sinh, không tiếp đón từ xa, mau mời vào!”
“Hai vị huynh tẩu khách khí rồi.” Nói xong, Tần tiên sinh ý vị thâm trường nhìn Cố Thiệu, sau đó thì dẫn thư đồng đi theo phía sau vợ chồng Cố gia, cùng nhau vào nhà.
Trương thị vốn đang do dự có cần đi vào hay không, không ngờ Cố Đại Sơn không hề nghĩ ngợi đã cùng đi vào với đệ đệ của mình.
Trương thị đỡ trán.
Nam nhân nhà bà ấy cái gì cũng tốt, chỉ có giống nhau, đã lớn như vậy, còn coi đệ đệ như bảo bối ấy, cũng thật là mắt bị mù.
Cố Đại Sơn cũng đã đi vào, Trương thị không thể không đi vào. Sau khi bà ấy đi vào xong, còn tri kỷ đóng cửa viện lại, hoàn toàn ngăn cách tầm mắt bên ngoài. Bà ấy biết những người này lắm mồm thế nào, cho dù chỉ thấy một chút xíu, cuối cùng cũng truyền đi thành không ra dạng gì.
Người bên ngoài thấy cửa viện bị đóng lại thì không khỏi mất hứng rời đi.
Cố Lễ đi theo phía sau Cố Thiệu, trong miệng còn đang bô lô ba la nói: “Đại ca, vì sao tiên sinh của đại ca lại tới nhà mình thế?”
“Sao mà nhiều lời vô nghĩa vậy hả?” Trong lòng Cố Thiệu còn đang tức vì chuyện lúc nãy kìa.
Bước được hai bước, hắn lại hỏi: “Không phải bình thường giờ này cha nương đang ở ruộng sao, sao hôm nay lại cố tình ở nhà vậy?”
“Hôm nay làm hết việc nông ở ruộng rồi, nên cha nương về sớm một chút làm cơm chiều đó.” Cố Lễ vui mừng nói, “May mà cha nương về sớm, bằng không, chưa chắc bọn họ đã có thể gặp Tần tiên sinh!”
Cố Thiệu nghe vậy chỉ muốn khóc. Này, đây đều là chuyện gì thế?
“Đúng rồi, tiểu muội đâu?”
“Nương bảo muội ấy đi cắt cỏ heo rồi.” Cố Lễ nhăn cái mũi nhỏ lại, vô cùng không vui với việc đại ca bắt đầu quan tâm tiểu muội.
Nhóc cũng không muốn nhiều lời về chuyện của Cố Tiểu Muội, ở trong mắt Cố Lễ, rõ ràng là Tần tiên sinh ở bên trong nhà chính càng thú vị hơn.
Trong nhà chính, hai vợ chồng Cố gia nhìn đồ vật Tần tiên sinh mang đến, nhận cũng không phải, không nhận cũng không phải.
Theo lý thuyết đây là tiên sinh của Thiệu ca nhi, làm sao bọn họ có thể nhận lễ vật của tiên sinh được? Nhưng mà vị Tần tiên sinh này nói cũng rất chân thành, nếu như bọn họ lại từ chối nữa, chỉ sợ sẽ có vẻ lòng dạ hẹp hòi. Đối với những chuyện của Cố Thiệu, hai vợ chồng luôn là như vậy, suy nghĩ cẩn thận rồi lại cẩn thận hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.