Chương 7:
Nhất Thất Lệnh
26/05/2023
Sau khi hai huynh đệ đi ra ngoài, Cố Đại Hà đã từ bên ngoài lấy thuốc trở về.
Tuy thầy lang nói phải vào hiệu thuốc ở huyện thành mua thuốc, chỉ là Cố Đại Hà nhờ người xem thử phương thuốc kia, nhìn thấy phía trên đều là những dược liệu bình thường, trong núi đều có, trong nhà người bình thường cũng dự trữ sẵn những dược liệu này, cho nên ông ta lập tức đi đến chỗ đại ca mình lấy một ít.
Lúc Cố Đại Hà trở về, còn nhân tiện dẫn Cố Tiểu Muội về nhà.
Cố Thiệu vừa nhìn thấy muội muội, lập tức nhớ đến chuyện chưa hoàn thành hôm nay, trong lòng rất là tiếc nuối.
"Người môi giới đâu?"
"Đi rồi, đã sớm rời đi rồi." Cố Đại Hà ồm ồm nói một câu, mới vừa rồi ông ta đi nhà đại ca, không nghi ngờ bị mắng một trận.
Cố Đại Hà cảm thấy mình vô cùng ủy khuất.
Cố Tiểu Muội nghe được bọn họ nhắc đến người môi giới, thân thể nhỏ bé run rên, hận không thể co lại trong góc.
Cố Thiệu nhìn bộ dạng sợ sệt của muội muội. Chuyện này không thể được, muội muội chuẩn bị đi làm nha hoàn cho người ta, nếu không sửa lại tính cách sợ sệt này của mình, từ nay về sau như thế nào phục vụ tiểu thư Lý gia?
Cố Thiệu sờ trên người một cái, cuối cùng từ trong ống tay áo mò ra một khối kẹo: "Muội muội, tới đây."
Cố Tiểu Muội sợ hãi lùi về phía sau.
Động tác của Cố Thiệu cứng đờ, tay phải lúng túng vươn ra để ở đó.
Cố Đại Hà vừa thấy con gái không cho trưởng tử mặt mũi, lúc này lập tức nổi giận: "Không nghe thấy sao? Huynh trưởng của ngươi gọi ngươi qua đó!"
Cố Tiểu Muội bị giọng nói lớn tiếng của cha làm cho sợ hết hồn, nước mắt lập tức tràn đầy hốc mắt, chậm rãi di chuyển đến trước mặt Cố Thiệu. Cô bé gầy teo nho nhỏ, còn chưa cao đến bắp đùi của Cố Thiệu, lúc đứng ở bên cạnh hắn, phải ngẩng đầu thật cao, mới có thể thấy được mặt của Cố Thiệu.
Trẻ con đều thích người có bộ dạng đẹp, huống chi người có bộ dạng đẹp này là ca ca ruột của cô bé.
Từ trước Cố Tiểu Muội thích nhất chính là Cố Thiệu, bởi vì Cố Thiệu sẽ không xụ mặt với cô bé giống như Cố Đại Hà và Trần Kim Liên, cũng không có lúc nào cũng bắt nạt cô bé giống như Cố Lễ.
Nhưng đại ca đối xử hiền hòa nhất với cô bé lại muốn bán cô bé.
Trong nháy mắt Cố Tiểu Muội cảm thấy vô cùng sợ Cố Thiệu.
Cố Thiệu không ý thức được sự thay đổi của muội muội, hắn đặt khối kẹo nhỏ vào trong tay của muội muội: "Ăn đi."
Cố Tiểu Muội sửng sốt, ngây ngốc nhìn hắn.
Cố Lễ bên cạnh thấy vậy, nhanh chóng nói: "Đại ca, tại sao lại cho nó?"
Nói xong, Cố Lễ còn hung dữ trợn mắt nhìn Cố Tiểu Muội một cái. nhóc chính là tiểu bá vương của Cố gia, phu thê Cố Đại Hà và Trần Kim Liên đều đối với nhóc muốn gì được đó, từ nhỏ Cố Lễ đã bị cha nương ảnh hưởng, đối xử với Cố Tiểu Muội cần bao nhiêu tồi tệ thì có bấy nhiêu tồi tệ.
Cố Tiểu Muội bị nhóc trừng một cái, bị dọa sợ đến mức thiếu chút nữa làm rơi khối kẹo.
"Lễ Ca Nhi, không cho phép hung dữ với muội muội." Trên mặt Cố Thiệu tràn đầy nghiêm túc, bộ dạng dạy dỗ đệ đệ rất có dáng huynh trưởng.
Cố Lễ bĩu môi, rất không cam lòng lui về phía sau một bước.
Tuy thầy lang nói phải vào hiệu thuốc ở huyện thành mua thuốc, chỉ là Cố Đại Hà nhờ người xem thử phương thuốc kia, nhìn thấy phía trên đều là những dược liệu bình thường, trong núi đều có, trong nhà người bình thường cũng dự trữ sẵn những dược liệu này, cho nên ông ta lập tức đi đến chỗ đại ca mình lấy một ít.
Lúc Cố Đại Hà trở về, còn nhân tiện dẫn Cố Tiểu Muội về nhà.
Cố Thiệu vừa nhìn thấy muội muội, lập tức nhớ đến chuyện chưa hoàn thành hôm nay, trong lòng rất là tiếc nuối.
"Người môi giới đâu?"
"Đi rồi, đã sớm rời đi rồi." Cố Đại Hà ồm ồm nói một câu, mới vừa rồi ông ta đi nhà đại ca, không nghi ngờ bị mắng một trận.
Cố Đại Hà cảm thấy mình vô cùng ủy khuất.
Cố Tiểu Muội nghe được bọn họ nhắc đến người môi giới, thân thể nhỏ bé run rên, hận không thể co lại trong góc.
Cố Thiệu nhìn bộ dạng sợ sệt của muội muội. Chuyện này không thể được, muội muội chuẩn bị đi làm nha hoàn cho người ta, nếu không sửa lại tính cách sợ sệt này của mình, từ nay về sau như thế nào phục vụ tiểu thư Lý gia?
Cố Thiệu sờ trên người một cái, cuối cùng từ trong ống tay áo mò ra một khối kẹo: "Muội muội, tới đây."
Cố Tiểu Muội sợ hãi lùi về phía sau.
Động tác của Cố Thiệu cứng đờ, tay phải lúng túng vươn ra để ở đó.
Cố Đại Hà vừa thấy con gái không cho trưởng tử mặt mũi, lúc này lập tức nổi giận: "Không nghe thấy sao? Huynh trưởng của ngươi gọi ngươi qua đó!"
Cố Tiểu Muội bị giọng nói lớn tiếng của cha làm cho sợ hết hồn, nước mắt lập tức tràn đầy hốc mắt, chậm rãi di chuyển đến trước mặt Cố Thiệu. Cô bé gầy teo nho nhỏ, còn chưa cao đến bắp đùi của Cố Thiệu, lúc đứng ở bên cạnh hắn, phải ngẩng đầu thật cao, mới có thể thấy được mặt của Cố Thiệu.
Trẻ con đều thích người có bộ dạng đẹp, huống chi người có bộ dạng đẹp này là ca ca ruột của cô bé.
Từ trước Cố Tiểu Muội thích nhất chính là Cố Thiệu, bởi vì Cố Thiệu sẽ không xụ mặt với cô bé giống như Cố Đại Hà và Trần Kim Liên, cũng không có lúc nào cũng bắt nạt cô bé giống như Cố Lễ.
Nhưng đại ca đối xử hiền hòa nhất với cô bé lại muốn bán cô bé.
Trong nháy mắt Cố Tiểu Muội cảm thấy vô cùng sợ Cố Thiệu.
Cố Thiệu không ý thức được sự thay đổi của muội muội, hắn đặt khối kẹo nhỏ vào trong tay của muội muội: "Ăn đi."
Cố Tiểu Muội sửng sốt, ngây ngốc nhìn hắn.
Cố Lễ bên cạnh thấy vậy, nhanh chóng nói: "Đại ca, tại sao lại cho nó?"
Nói xong, Cố Lễ còn hung dữ trợn mắt nhìn Cố Tiểu Muội một cái. nhóc chính là tiểu bá vương của Cố gia, phu thê Cố Đại Hà và Trần Kim Liên đều đối với nhóc muốn gì được đó, từ nhỏ Cố Lễ đã bị cha nương ảnh hưởng, đối xử với Cố Tiểu Muội cần bao nhiêu tồi tệ thì có bấy nhiêu tồi tệ.
Cố Tiểu Muội bị nhóc trừng một cái, bị dọa sợ đến mức thiếu chút nữa làm rơi khối kẹo.
"Lễ Ca Nhi, không cho phép hung dữ với muội muội." Trên mặt Cố Thiệu tràn đầy nghiêm túc, bộ dạng dạy dỗ đệ đệ rất có dáng huynh trưởng.
Cố Lễ bĩu môi, rất không cam lòng lui về phía sau một bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.