Chương 147: Thủ lĩnh - KIỀU KIỀU (8)
Kiều Lam
01/07/2022
Tác giả: Kiều Lam
Tin Louis không những không chết mà còn cứu được thiên kim của chủ gia gia tộc Robert như mọc cánh lan khắp đại lục Ockerse.
Lúc tin tức lan tới gia tộc Wolf, Monica đang giả vờ khóc trong đám thục nữ ngốc người.
Cô ta túm lấy thục nữ vừa nói chuyện, mặt lộ vẻ dữ tợn, "Cô nói cái gì?"
Thục nữ kia vốn bất hòa với Monica, thấy thế tức khắc nhướng mày, "Louis không chết mà sao nhìn biểu cảm của cô có vẻ không vui nhỉ? Nhưng cũng phải thôi, Louis cứu tiểu thư gia tộc Robert, lỡ tiểu thư người ta lấy thân báo đáp, vị trí vị hôn thê này của cô chắc không giữ nổi rồi?"
Monica cực kỳ hoảng loạn, làm gì còn tâm trí lo tranh cãi, đứng bật dậy, "Ta đi nói cho cha, xin lỗi không tiếp được."
Phản ứng của Monica thật sự không thích hợp, các thục nữ nhìn nhau, có người thấp giọng nói, "Ta nghe nói, lúc Louis mất tích, có người thấy Monica và Harrick ở chung một chỗ, chẳng lẽ là thật?"
Thục nữ vừa dỗi Monica nghe vậy, che miệng bật cười, "Ai mà biết? Nếu thật sự là vậy thì có trò hay để xem rồi."
"Thật ra ta nghe nói, thời gian trước Louis bị gia tộc Bill đánh lén là do trong tộc ta có người cấu kết với gia tộc Bill, cùng ám toán hắn."
"Không phải các trưởng lão đã bảo đó là lời đồn, không cho phép nhắc lại sao?"
"Có phải lời đồn không thì xem ai được lợi cuối cùng sẽ biết."
Mọi người đều lộ vẻ giật mình.
"Không thể nào, Louis và Harrick là anh em cùng cha cùng mẹ! Monica đẹp thì có đẹp đấy, nhưng cũng không đến mức anh em bất hòa vì cô ta chứ?"
Một giọng nói thanh triệt bỗng truyền ra, "Nếu Monica chỉ là tặng kèm thì sao?"
Mọi người bỗng yên tĩnh lại, nhìn nhau.
Các cô chợt nghĩ đến một khả năng đáng sợ, không dám nói thêm gì nữa.
Louis mới chỉ mất tích hơn nửa tháng thôi, gia tộc Wolf tạm thời cũng không loạn lên vì mất đi anh.
Cha Monica có thế lực rất lớn trong gia tộc Wolf, có ông ta duy trì, hơn nữa còn có Melly thao tác đằng sau, Harrick đã thành công thượng vị, tuy còn chưa có danh phận chính thức, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian.
Tuy phần lớn người trong gia tộc Wolf có rắp tâm khác, nhưng trước mắt, gia tộc Wolf nhìn vẫn như là một thể đoàn kết.
Harrick và Melly không biết nguy cơ ẩn giấu đằng sau, chỉ say mê với quyền lợi mới đoạt tới tay, mơ giấc mộng đẹp xuân thu.
Nhưng giấc mộng đẹp này mới chưa được bao lâu đã nát khi tin tức về Louis truyền tới.
Sắc mặt Harrick cực kỳ khó coi, trực tiếp đập nát nửa căn phòng, "Sao hắn không chết?! Sao mạng hắn lại lớn như vậy?!"
Melly nhìn con trai thiếu kiên nhẫn, trong mắt có chút thất vọng, "Con bình tĩnh lại cho ta! Giờ giận dữ thì có tác dụng gì? Đập đồ là có thể giải quyết vấn đề sao?"
"Mẹ bảo ta bình tĩnh thế nào đây?" Đôi mắt Harrick đỏ lòm, quay đầu nhìn về phía Melly, "Louis sắp về rồi! Mẹ không nghe hắn đã cứu tiểu thư gia tộc Robert sao? Hắn có gia tộc Robert hỗ trợ, trong gia tộc sẽ còn vị trí nào cho ta sao? Huống chi, hắn lại không phải kẻ ngốc, chắc chắn đã đoán được có người nội ứng ngoại hợp với gia tộc Bill tính kế hắn, nếu hắn điều tra ra..."
"Bình tĩnh! Harrick! Con như vậy khiến ta quá thất vọng! Bao nhiêu năm nay, ta dạy dỗ con như vậy sao?" Khuôn mặt Melly trấn định, gần như lãnh khốc, "Con đừng quên, chúng ta là máu mủ thân thiết nhất của hắn, Harrick."
"Ha ha, máu mủ thân thiết nhất?" Harrick trợn trắng mắt, "Mẹ thân yêu của ta, chúng ta nào phải máu mủ thân thiết gì với hắn, nếu hắn biết thân phận của mẹ, chúng ta có chết thế nào cũng không biết."
"Harrick!" Sắc mặt Melly trầm xuống.
Harrick tự biết mình lỡ lời, "Biết rồi, sau này sẽ không nhắc lại nữa."
Sắc mặt Melly cực kỳ khó coi, "Ta là mẹ ruột của hắn, con là em trai ruột của hắn, sau này nếu ta nghe được đáp án khác từ miệng con, Harrick, dù con là con trai ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho con."
Harrick xụ mặt, hiển nhiên cũng không hài lòng với thái độ của Melly, nhưng vẫn nhẫn nại gật đầu.
Louis căn bản không biết tin mình còn sống truyền đến gia tộc Wolf sẽ khiến người nào đó bị kích thích đến mức nào.
Vì Nguyễn Kiều, anh bị coi là ân nhân của cô, được mời đến gia tộc Robert làm khách, tiện đà gặp Thủ lĩnh của gia tộc Robert - Felix, cũng chính là cha của Nguyễn Kiều.
Khác với phần lớn thú nhân giống đực trên đại lục Ockerse, diện mạo Felix rất nho nhã, lời nói và cử chỉ nhã nhặn, so với bảy người con trai còn chưa trưởng thành, ông đạm nhiên hơn họ nhiều.
Cho dù trước đó đã nghe nói con sói con trước mặt có ý đồ ngậm bảo bối nhà mình đi, trên mặt Felix vẫn không hề có chút bất mãn hay tức giận nào.
Ông rất trịnh trọng tiếp đãi Louis, hơn nữa còn biểu đạt sự cảm ơn của gia tộc Robert với anh.
Nhưng Louis cũng không muốn nhận phần tạ lễ này, anh rất thành thật nhìn Felix, "Cũng không phải ta cứu tiểu thư Miffia, ngược lại, lúc ta trọng thương, là tiểu thư Miffia đã tìm được thảo dược, hơn nữa còn đánh đuổi hổ dữ cứu ta."
Nụ cười trên mặt Felix không thay đổi, hơi rũ mắt, uống một ngụm trà, "Nếu không có cậu, con bé chắc chắn không thể lành lặn ở trong rừng rậm nguyên thủy chờ chúng ta tới cứu, phần tạ lễ này hẳn phải đưa, thủ lĩnh Louis không cần phải khiêm tốn như vậy, Miffia như thế nào, ta và mấy anh trai của con bé đều rõ ràng."
Louis hơi nghi ngờ, nhưng thấy Felix bình tĩnh như vậy, cho rằng có thể mình nghĩ nhiều, cũng không nói gì thêm.
Felix cũng không định nói chuyện lâu với Louis, dù sao gia tộc Robert và gia tộc Wolf không hề có quan hệ gì, cũng không cần thiết phải có quan hệ gì, nếu không phải vì bảy thằng nhãi trong nhà đều xù lông, ông thậm chí còn chẳng cần tự mình tới.
Tuy Louis là thủ lĩnh gia tộc Wolf, nhưng một con sói con vừa trưởng thành không có sói già che chở, căn bản không có địa vị cùng ngồi cùng ăn với ông.
Huống hồ, con sói con này còn có rắp tâm gây rối với công chúa nhỏ nhà mình.
Felix giờ có thể ngồi đây tươi cười với Louis hoàn toàn là do hàm dưỡng tốt. Nhưng thật ra ông không để Louis vào lòng, tuy rằng ở tuổi của anh, năng lực anh sở hữu thật sự không tồi, nhưng Felix sẽ không cho phép viên minh châu quý giá trong nhà đến một gia tộc sắp sụp đổ.
Đôi mắt sói lam của Louis lập lòe, anh nhận ra được thái độ có lễ nhưng xa cách của Felix, lập tức hiểu ông sẽ không đồng ý chuyện của mình và bé ngoan.
Tuy trước khi tới, anh đã sớm chuẩn bị, nhưng vẫn có chút mất mát.
Vậy nhưng, Louis cũng không định từ bỏ như vậy, anh thích bé ngoan, anh sẽ tranh thủ, là dũng sĩ đứng đầu gia tộc Wolf, một chút đả kích này chưa đủ hạ gục anh.
Felix đi rồi, Louis cũng chuẩn bị sẵn tâm lý trừ quản gia và người hầu thì sẽ không gặp ai khác thuộc chủ gia của gia tộc Robert.
Nhưng anh không ngờ rằng, đêm đến, trong phòng khách quản gia chuẩn bị sẵn cho anh, anh đào được bé ngoan còn buồn ngủ trong ổ chăn ra.
Louis nhìn chằm chằm đoàn tuyết trắng trên giường, mắt sói lam tràn ngập kinh hách.
Suýt chút nữa! Suýt chút nữa là anh đè bé ngoan thành bánh thỏ rồi!
"Bé ngoan, sao em lại ở đây?!" Louis nâng cục lông xù xù trên giường lên, mặt sói mộng bức.
Nguyễn Kiều lại bị Louis kéo thành sợi thỏ, cô trợn trắng mắt, không thoải mái dùng cẳng chân đạp đạp, sau đó bò lên cánh tay anh, cuộn lại thành một cục lông nhung mềm mại, vuốt nhỏ nhẹ gãi tai thỏ dài, lười biếng, "Tới tìm anh ngủ."
Louis không có lông che lấp, cả khuôn mặt đỏ như muốn nhỏ máu, anh thậm chí còn nói lắp, "Không, không được."
Nguyễn Kiều nhướng mày nhìn anh, "Sao lại không được? Lúc ở trong rừng không phải vẫn là anh ôm em ngủ sao?"
"Không giống mà." Louis cảm thấy cục lông nhung trong tay hơi nóng, đôi tay anh bỗng bật ra từ cái đầu trắng, "Em mau về đi, bằng không lát nữa người nhà không tìm thấy em thì sẽ sốt ruột."
Nhìn thanh niên tuấn mỹ với mái tóc trắng dài trước mặt, đôi tai xù xù còn thường thường run lên, đôi mắt Nguyễn Kiều đều thẳng.
Tai sói của Louis lúc ở hình người quả thực là đột phá thứ nguyên!
Nhìn một cái là lên bảng điểm số!
Thế này thì ai mà nhịn được!
Nguyễn Kiều chít một cái rồi bổ nhào qua, biến thành hình người treo trên người anh, dùng sức xoa nắn một phen.
Louis cứng người.
Thân thể thiếu nữ vừa thơm vừa mềm treo trên người, Louis cũng vừa trưởng thành không lâu cảm thấy chỗ bị cô dán vào đều đang bị đốt cháy.
Đặc biệt là khi lỗ tai chỉ bạn lữ mới có thể chạm vào bị cô chạm đến, Louis rùng hết cả thân sói, nháy mắt hóa thành hình thú ngồi xổm trên thảm, rũ đầu to không dám nhìn cô, "Bé ngoan, chỗ đó không thể sờ!"
Nguyễn Kiều cười một tiếng, cả người treo trên người sói, "Vì sao chứ?"
Louis nhẹ nhàng quay mặt đi, "Lỗ tai, chỉ bạn lữ mới được chạm vào."
Nguyễn Kiều cười khẽ một tiếng, cố ý nói, "Nhưng mà trước kia em cũng sờ rồi mà, sao khi đó anh không nói?"
Hơi thở của Nguyễn Kiều phả vào tai, khiến lỗ tai mẫn cảm của Louis run lên hai cái, "Trước kia em là ấu tể vị thành niên, không giống."
"Có gì không giống, không phải vẫn đều là em à?" Nguyễn Kiều hừ một tiếng.
"Người nhà không nói với em sao? Sau khi trưởng thành, động vào lỗ tai..." Giọng Louis căng chặt, "Động vào lỗ tai có nghĩa là đưa ra lời mời giao cấu..."
Này... Nguyễn Kiều thật sự không biết.
Lỗ tai còn có công năng này hả?
Nguyễn Kiều nghi ngờ nhìn thoáng qua Louis, "Anh lừa em à? Sao không thấy ba ba nói với em?"
Louis: ">.<"
Chuyện này hình như cha không tiện nói với con gái đâu?
Hơn nữa, Louis dám cam đoan, Felix tuyệt đối không ngờ con gái nhà mình lại hơn nửa đêm chạy vào phòng của giống đực trưởng thành, đi sờ tai người ta.
"Em mau về đi, không còn sớm nữa, nếu không ngủ đủ, mai sẽ rất khó chịu." Louis không muốn tiếp tục đề tài này, họ nhẹ một tiếng, lảng sang chuyện khác.
"Em không về, không có lông của anh, em ngủ không yên." Nguyễn Kiều rầm rì một tiếng, không dám chạm vào tai Louis, lật qua lật lại chân trước của anh, đè đè lên thịt lót của anh.
Xung quanh lớp thịt lót có rất nhiều lông, che đậy hết cả lớp thịt lót, cũng chính vì vậy, thịt lót của anh không cứng rắn như các thú nhân khác.
Mềm mại, rất đàn hồi.
Nguyễn Kiều quả thực yêu thích không buông tay.
Louis không dám động, sợ không cẩn thận sẽ khiến bé ngoan đang trong dạng người bị thương, tuy cả người cương cứng như một cái gối ôm có lông, anh vẫn cực lực khuyên nhủ, "Lúc ở trong rừng rậm nguyên thủy là không có cách nào, cũng không ai biết, giờ em và anh ngủ chung thì không thích hợp. Hơn nữa, anh cũng không muốn phá hỏng thanh danh của em, anh muốn đường đường chính chính nhận được sự tán thành của cha và các anh trai, trở thành bạn lữ của em."
Động tác của Nguyễn Kiều dừng lại một lát, không làm khó Louis nữa, "Vậy được rồi, em muốn anh đưa em về."
Louis thấy Nguyễn Kiều đồng ý thì rất vui.
Anh nghĩ Nguyễn Kiều sẽ để anh đi theo sau đưa cô về, không ngờ cô lại biến thành một con thỏ trắng, bò lên đầu anh, sau đó ngồi xổm trên đó, vươn chân trước vỗ vỗ trán anh, "Đi thôi."
Louis còn chưa phản ứng lại, cửa phòng đột nhiên bị đá mạnh ra, "Louis, mi có còn là giống đực không! Nếu mi dám làm gì em út ta..."
Carroll đang nói dở, đột nhiên im bặt.
Anh trợn to mắt thỏ nhìn hình ảnh trong phòng, rơi vào trầm mặc.
Tất cả hình ảnh em út nhà mình bị bắt nạt do anh bổ não tưởng tượng ra không hề tồn tại, trong phòng, con sói trắng lớn ủy khuất quỳ rạp trên đất, thậm chí đôi tai sói đều cụp xuống, mà em út anh nghĩ đang bị bắt nạt lại đang ngồi xổm trên đầu người ta, vẻ mặt diễu võ giương oai.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh hai: Đây... chắc chắn là do cách ta mở cửa không đúng!
Tin Louis không những không chết mà còn cứu được thiên kim của chủ gia gia tộc Robert như mọc cánh lan khắp đại lục Ockerse.
Lúc tin tức lan tới gia tộc Wolf, Monica đang giả vờ khóc trong đám thục nữ ngốc người.
Cô ta túm lấy thục nữ vừa nói chuyện, mặt lộ vẻ dữ tợn, "Cô nói cái gì?"
Thục nữ kia vốn bất hòa với Monica, thấy thế tức khắc nhướng mày, "Louis không chết mà sao nhìn biểu cảm của cô có vẻ không vui nhỉ? Nhưng cũng phải thôi, Louis cứu tiểu thư gia tộc Robert, lỡ tiểu thư người ta lấy thân báo đáp, vị trí vị hôn thê này của cô chắc không giữ nổi rồi?"
Monica cực kỳ hoảng loạn, làm gì còn tâm trí lo tranh cãi, đứng bật dậy, "Ta đi nói cho cha, xin lỗi không tiếp được."
Phản ứng của Monica thật sự không thích hợp, các thục nữ nhìn nhau, có người thấp giọng nói, "Ta nghe nói, lúc Louis mất tích, có người thấy Monica và Harrick ở chung một chỗ, chẳng lẽ là thật?"
Thục nữ vừa dỗi Monica nghe vậy, che miệng bật cười, "Ai mà biết? Nếu thật sự là vậy thì có trò hay để xem rồi."
"Thật ra ta nghe nói, thời gian trước Louis bị gia tộc Bill đánh lén là do trong tộc ta có người cấu kết với gia tộc Bill, cùng ám toán hắn."
"Không phải các trưởng lão đã bảo đó là lời đồn, không cho phép nhắc lại sao?"
"Có phải lời đồn không thì xem ai được lợi cuối cùng sẽ biết."
Mọi người đều lộ vẻ giật mình.
"Không thể nào, Louis và Harrick là anh em cùng cha cùng mẹ! Monica đẹp thì có đẹp đấy, nhưng cũng không đến mức anh em bất hòa vì cô ta chứ?"
Một giọng nói thanh triệt bỗng truyền ra, "Nếu Monica chỉ là tặng kèm thì sao?"
Mọi người bỗng yên tĩnh lại, nhìn nhau.
Các cô chợt nghĩ đến một khả năng đáng sợ, không dám nói thêm gì nữa.
Louis mới chỉ mất tích hơn nửa tháng thôi, gia tộc Wolf tạm thời cũng không loạn lên vì mất đi anh.
Cha Monica có thế lực rất lớn trong gia tộc Wolf, có ông ta duy trì, hơn nữa còn có Melly thao tác đằng sau, Harrick đã thành công thượng vị, tuy còn chưa có danh phận chính thức, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian.
Tuy phần lớn người trong gia tộc Wolf có rắp tâm khác, nhưng trước mắt, gia tộc Wolf nhìn vẫn như là một thể đoàn kết.
Harrick và Melly không biết nguy cơ ẩn giấu đằng sau, chỉ say mê với quyền lợi mới đoạt tới tay, mơ giấc mộng đẹp xuân thu.
Nhưng giấc mộng đẹp này mới chưa được bao lâu đã nát khi tin tức về Louis truyền tới.
Sắc mặt Harrick cực kỳ khó coi, trực tiếp đập nát nửa căn phòng, "Sao hắn không chết?! Sao mạng hắn lại lớn như vậy?!"
Melly nhìn con trai thiếu kiên nhẫn, trong mắt có chút thất vọng, "Con bình tĩnh lại cho ta! Giờ giận dữ thì có tác dụng gì? Đập đồ là có thể giải quyết vấn đề sao?"
"Mẹ bảo ta bình tĩnh thế nào đây?" Đôi mắt Harrick đỏ lòm, quay đầu nhìn về phía Melly, "Louis sắp về rồi! Mẹ không nghe hắn đã cứu tiểu thư gia tộc Robert sao? Hắn có gia tộc Robert hỗ trợ, trong gia tộc sẽ còn vị trí nào cho ta sao? Huống chi, hắn lại không phải kẻ ngốc, chắc chắn đã đoán được có người nội ứng ngoại hợp với gia tộc Bill tính kế hắn, nếu hắn điều tra ra..."
"Bình tĩnh! Harrick! Con như vậy khiến ta quá thất vọng! Bao nhiêu năm nay, ta dạy dỗ con như vậy sao?" Khuôn mặt Melly trấn định, gần như lãnh khốc, "Con đừng quên, chúng ta là máu mủ thân thiết nhất của hắn, Harrick."
"Ha ha, máu mủ thân thiết nhất?" Harrick trợn trắng mắt, "Mẹ thân yêu của ta, chúng ta nào phải máu mủ thân thiết gì với hắn, nếu hắn biết thân phận của mẹ, chúng ta có chết thế nào cũng không biết."
"Harrick!" Sắc mặt Melly trầm xuống.
Harrick tự biết mình lỡ lời, "Biết rồi, sau này sẽ không nhắc lại nữa."
Sắc mặt Melly cực kỳ khó coi, "Ta là mẹ ruột của hắn, con là em trai ruột của hắn, sau này nếu ta nghe được đáp án khác từ miệng con, Harrick, dù con là con trai ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho con."
Harrick xụ mặt, hiển nhiên cũng không hài lòng với thái độ của Melly, nhưng vẫn nhẫn nại gật đầu.
Louis căn bản không biết tin mình còn sống truyền đến gia tộc Wolf sẽ khiến người nào đó bị kích thích đến mức nào.
Vì Nguyễn Kiều, anh bị coi là ân nhân của cô, được mời đến gia tộc Robert làm khách, tiện đà gặp Thủ lĩnh của gia tộc Robert - Felix, cũng chính là cha của Nguyễn Kiều.
Khác với phần lớn thú nhân giống đực trên đại lục Ockerse, diện mạo Felix rất nho nhã, lời nói và cử chỉ nhã nhặn, so với bảy người con trai còn chưa trưởng thành, ông đạm nhiên hơn họ nhiều.
Cho dù trước đó đã nghe nói con sói con trước mặt có ý đồ ngậm bảo bối nhà mình đi, trên mặt Felix vẫn không hề có chút bất mãn hay tức giận nào.
Ông rất trịnh trọng tiếp đãi Louis, hơn nữa còn biểu đạt sự cảm ơn của gia tộc Robert với anh.
Nhưng Louis cũng không muốn nhận phần tạ lễ này, anh rất thành thật nhìn Felix, "Cũng không phải ta cứu tiểu thư Miffia, ngược lại, lúc ta trọng thương, là tiểu thư Miffia đã tìm được thảo dược, hơn nữa còn đánh đuổi hổ dữ cứu ta."
Nụ cười trên mặt Felix không thay đổi, hơi rũ mắt, uống một ngụm trà, "Nếu không có cậu, con bé chắc chắn không thể lành lặn ở trong rừng rậm nguyên thủy chờ chúng ta tới cứu, phần tạ lễ này hẳn phải đưa, thủ lĩnh Louis không cần phải khiêm tốn như vậy, Miffia như thế nào, ta và mấy anh trai của con bé đều rõ ràng."
Louis hơi nghi ngờ, nhưng thấy Felix bình tĩnh như vậy, cho rằng có thể mình nghĩ nhiều, cũng không nói gì thêm.
Felix cũng không định nói chuyện lâu với Louis, dù sao gia tộc Robert và gia tộc Wolf không hề có quan hệ gì, cũng không cần thiết phải có quan hệ gì, nếu không phải vì bảy thằng nhãi trong nhà đều xù lông, ông thậm chí còn chẳng cần tự mình tới.
Tuy Louis là thủ lĩnh gia tộc Wolf, nhưng một con sói con vừa trưởng thành không có sói già che chở, căn bản không có địa vị cùng ngồi cùng ăn với ông.
Huống hồ, con sói con này còn có rắp tâm gây rối với công chúa nhỏ nhà mình.
Felix giờ có thể ngồi đây tươi cười với Louis hoàn toàn là do hàm dưỡng tốt. Nhưng thật ra ông không để Louis vào lòng, tuy rằng ở tuổi của anh, năng lực anh sở hữu thật sự không tồi, nhưng Felix sẽ không cho phép viên minh châu quý giá trong nhà đến một gia tộc sắp sụp đổ.
Đôi mắt sói lam của Louis lập lòe, anh nhận ra được thái độ có lễ nhưng xa cách của Felix, lập tức hiểu ông sẽ không đồng ý chuyện của mình và bé ngoan.
Tuy trước khi tới, anh đã sớm chuẩn bị, nhưng vẫn có chút mất mát.
Vậy nhưng, Louis cũng không định từ bỏ như vậy, anh thích bé ngoan, anh sẽ tranh thủ, là dũng sĩ đứng đầu gia tộc Wolf, một chút đả kích này chưa đủ hạ gục anh.
Felix đi rồi, Louis cũng chuẩn bị sẵn tâm lý trừ quản gia và người hầu thì sẽ không gặp ai khác thuộc chủ gia của gia tộc Robert.
Nhưng anh không ngờ rằng, đêm đến, trong phòng khách quản gia chuẩn bị sẵn cho anh, anh đào được bé ngoan còn buồn ngủ trong ổ chăn ra.
Louis nhìn chằm chằm đoàn tuyết trắng trên giường, mắt sói lam tràn ngập kinh hách.
Suýt chút nữa! Suýt chút nữa là anh đè bé ngoan thành bánh thỏ rồi!
"Bé ngoan, sao em lại ở đây?!" Louis nâng cục lông xù xù trên giường lên, mặt sói mộng bức.
Nguyễn Kiều lại bị Louis kéo thành sợi thỏ, cô trợn trắng mắt, không thoải mái dùng cẳng chân đạp đạp, sau đó bò lên cánh tay anh, cuộn lại thành một cục lông nhung mềm mại, vuốt nhỏ nhẹ gãi tai thỏ dài, lười biếng, "Tới tìm anh ngủ."
Louis không có lông che lấp, cả khuôn mặt đỏ như muốn nhỏ máu, anh thậm chí còn nói lắp, "Không, không được."
Nguyễn Kiều nhướng mày nhìn anh, "Sao lại không được? Lúc ở trong rừng không phải vẫn là anh ôm em ngủ sao?"
"Không giống mà." Louis cảm thấy cục lông nhung trong tay hơi nóng, đôi tay anh bỗng bật ra từ cái đầu trắng, "Em mau về đi, bằng không lát nữa người nhà không tìm thấy em thì sẽ sốt ruột."
Nhìn thanh niên tuấn mỹ với mái tóc trắng dài trước mặt, đôi tai xù xù còn thường thường run lên, đôi mắt Nguyễn Kiều đều thẳng.
Tai sói của Louis lúc ở hình người quả thực là đột phá thứ nguyên!
Nhìn một cái là lên bảng điểm số!
Thế này thì ai mà nhịn được!
Nguyễn Kiều chít một cái rồi bổ nhào qua, biến thành hình người treo trên người anh, dùng sức xoa nắn một phen.
Louis cứng người.
Thân thể thiếu nữ vừa thơm vừa mềm treo trên người, Louis cũng vừa trưởng thành không lâu cảm thấy chỗ bị cô dán vào đều đang bị đốt cháy.
Đặc biệt là khi lỗ tai chỉ bạn lữ mới có thể chạm vào bị cô chạm đến, Louis rùng hết cả thân sói, nháy mắt hóa thành hình thú ngồi xổm trên thảm, rũ đầu to không dám nhìn cô, "Bé ngoan, chỗ đó không thể sờ!"
Nguyễn Kiều cười một tiếng, cả người treo trên người sói, "Vì sao chứ?"
Louis nhẹ nhàng quay mặt đi, "Lỗ tai, chỉ bạn lữ mới được chạm vào."
Nguyễn Kiều cười khẽ một tiếng, cố ý nói, "Nhưng mà trước kia em cũng sờ rồi mà, sao khi đó anh không nói?"
Hơi thở của Nguyễn Kiều phả vào tai, khiến lỗ tai mẫn cảm của Louis run lên hai cái, "Trước kia em là ấu tể vị thành niên, không giống."
"Có gì không giống, không phải vẫn đều là em à?" Nguyễn Kiều hừ một tiếng.
"Người nhà không nói với em sao? Sau khi trưởng thành, động vào lỗ tai..." Giọng Louis căng chặt, "Động vào lỗ tai có nghĩa là đưa ra lời mời giao cấu..."
Này... Nguyễn Kiều thật sự không biết.
Lỗ tai còn có công năng này hả?
Nguyễn Kiều nghi ngờ nhìn thoáng qua Louis, "Anh lừa em à? Sao không thấy ba ba nói với em?"
Louis: ">.<"
Chuyện này hình như cha không tiện nói với con gái đâu?
Hơn nữa, Louis dám cam đoan, Felix tuyệt đối không ngờ con gái nhà mình lại hơn nửa đêm chạy vào phòng của giống đực trưởng thành, đi sờ tai người ta.
"Em mau về đi, không còn sớm nữa, nếu không ngủ đủ, mai sẽ rất khó chịu." Louis không muốn tiếp tục đề tài này, họ nhẹ một tiếng, lảng sang chuyện khác.
"Em không về, không có lông của anh, em ngủ không yên." Nguyễn Kiều rầm rì một tiếng, không dám chạm vào tai Louis, lật qua lật lại chân trước của anh, đè đè lên thịt lót của anh.
Xung quanh lớp thịt lót có rất nhiều lông, che đậy hết cả lớp thịt lót, cũng chính vì vậy, thịt lót của anh không cứng rắn như các thú nhân khác.
Mềm mại, rất đàn hồi.
Nguyễn Kiều quả thực yêu thích không buông tay.
Louis không dám động, sợ không cẩn thận sẽ khiến bé ngoan đang trong dạng người bị thương, tuy cả người cương cứng như một cái gối ôm có lông, anh vẫn cực lực khuyên nhủ, "Lúc ở trong rừng rậm nguyên thủy là không có cách nào, cũng không ai biết, giờ em và anh ngủ chung thì không thích hợp. Hơn nữa, anh cũng không muốn phá hỏng thanh danh của em, anh muốn đường đường chính chính nhận được sự tán thành của cha và các anh trai, trở thành bạn lữ của em."
Động tác của Nguyễn Kiều dừng lại một lát, không làm khó Louis nữa, "Vậy được rồi, em muốn anh đưa em về."
Louis thấy Nguyễn Kiều đồng ý thì rất vui.
Anh nghĩ Nguyễn Kiều sẽ để anh đi theo sau đưa cô về, không ngờ cô lại biến thành một con thỏ trắng, bò lên đầu anh, sau đó ngồi xổm trên đó, vươn chân trước vỗ vỗ trán anh, "Đi thôi."
Louis còn chưa phản ứng lại, cửa phòng đột nhiên bị đá mạnh ra, "Louis, mi có còn là giống đực không! Nếu mi dám làm gì em út ta..."
Carroll đang nói dở, đột nhiên im bặt.
Anh trợn to mắt thỏ nhìn hình ảnh trong phòng, rơi vào trầm mặc.
Tất cả hình ảnh em út nhà mình bị bắt nạt do anh bổ não tưởng tượng ra không hề tồn tại, trong phòng, con sói trắng lớn ủy khuất quỳ rạp trên đất, thậm chí đôi tai sói đều cụp xuống, mà em út anh nghĩ đang bị bắt nạt lại đang ngồi xổm trên đầu người ta, vẻ mặt diễu võ giương oai.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh hai: Đây... chắc chắn là do cách ta mở cửa không đúng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.