Chương 4: Thư sinh - KIỀU KIỀU (4)
Kiều Lam
21/10/2021
Tác giả: Kiều Lam
Hai ngươi không kéo lợn rừng về thôn mà tìm một nơi an toàn rồi gọi các tráng hán trong thôn tới nâng giúp.
Người trong thôn nghe hai phu thê lên núi nhặt củi thấy một con lợn rừng ngã chết thì vô cùng hâm mộ, nói hai người có phúc khí.
Bùi mẫu biết cũng vui không khép miệng được, bệnh cũng tốt hơn, làm chủ để mọi người nâng con lợn đến nhà đồ tể trong thôn chia thịt cho các trưởng lão trong thôn và những người nâng lợn giúp, còn lại trừ phần nhà mình thì đều bán rẻ cho người trong thôn.
Lợn rừng mới thịt còn mùi máu, nhưng đối với thôn dân quanh năm khó có thịt ăn thì chẳng thành vấn đề, có thịt ăn là tốt rồi, sao có thể kén cá chọn canh? Bùi gia lại bán rẻ nên cũng bán hết rất nhanh.
Mọi người tản đi, đồ tể cắt thịt giúp cũng đi rồi, ngôi nhà yên tĩnh trở lại, Bùi Chỉ Hành để hết tiền lẻ vào một túi lớn đặt trước mặt Nguyễn Kiều, "Tổng cộng bán được 2 quán 77 văn tiền, cho nàng."
Nguyễn Kiều tức khắc kinh ngạc nhìn hắn một cái, nãy lúc bán thịt nàng cũng thu hộ, thấy hắn còn chưa cả đếm đã chắc chắn bán được bao nhiêu, nàng cười hỏi hắn, "Phu quân nhớ rõ như vậy, cả mấy văn tiền lẻ cũng nhớ, không sợ sai sao?"
"Không đâu." Bùi Chỉ Hành nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, khoé môi hơi cong lên, "Nếu nàng không tin thì đổ ra đếm lại là được."
"Không không không!" Nguyễn Kiều vội lắc đầu, "Ta tin phu quân."
Đùa gì chứ, 2 quá là 2000 đồng lận, nàng đâu có điên mà đi đếm lại một lượt!
Thấy vẻ mặt kháng cự của Nguyễn Kiều, đầu lắc nhanh như trống bỏi, Bùi Chỉ Hành nhịn cười, "Nghe có vẻ nương tử không tin lắm, nàng thật sự không đếm lại, lỡ ta tính sai thì sao?"
"Không cần đâu!" Nguyễn Kiều không chút do dự từ chối đề nghị này của hắn, "Sao ta phải làm chuyện vừa tốn sức vừa vô nghĩa như vậy chứ, có thời gian chơi không phải tốt hơn sao?"
Bùi Chỉ Hành không nhịn được nữa, cười to, cảm thấy Nguyễn Kiều như vậy thật sự rất đáng yêu.
Thiếu niên sắp tròn mười chín tuổi thường ngày luôn làm mặt nghiêm túc, tuy diện mạo anh tuấn lại vì ra vẻ già dặn mà không lộ ra, giờ cười rộ lên, thiếu niên nhuệ khí. Nguyễn Kiều lúc này mới phát hiện bên má trái của hắn còn có một lúm đồng tiền nho nhỏ, như ẩn như hiện, lộ ra phong lưu.
Dường như chỉ cần nhìn qua thôi sẽ khiến người ta say ngã, từ đây không còn muốn tỉnh lại nữa.
Đáng tiếc, người ta này không bao gồm Nguyễn Kiều mắt mù.
Ở mạt thế, nam nhân đẹp lại yếu gà như Bùi Chỉ Hành là vô dụng nhất, chẳng những không được việc mà phiền toái còn ùn ùn kéo tới không dứt. Nguyễn Kiều sợ người phiền toái nhất, nếu Bùi Chỉ Hành không phải mục tiêu nhiệm vụ của nàng thì nàng sẽ chẳng nhìn hắn lấy một cái.
Nàng nhíu mày, cảm thấy khó hiểu, không biết hắn cười cái gì. Nguyễn Kiều ngẩng đầu nhìn sắc trời, "Không còn sớm nữa, chúng ta mau thu dọn nấu cơm, ta sắp chết đói rồi, còn phải mau đi sắc thuốc cho nương nữa."
Nói xong, Nguyễn Kiều buộc túi tiền đồng và ngân phiếu bán nhân sâm hôm nay lại, nhét hết vào lòng Bùi Chỉ Hành, còn lấy tay hắn bắt hắn cầm, "Phu quân cầm đi đưa cho nương, để nương cất."
Bùi Chỉ Hành sửng sốt, cúi đầu nhìn thoáng qua ngón tay, trên đó trừ mấy cái kén do cầm bút lâu năm thì không có gì cả, nhưng nơi vừa bị Nguyễn Kiều chạm vào lại bắt đầu nóng lên, một cảm giác kỳ lạ cũng nảy lên trong lòng.
"Chàng còn đứng đó làm gì? Mau đi đi. Đưa xong thì đọc sách, ta nấu cơm xong sẽ gọi chàng." Nguyễn Kiều đi nhanh vào bếp, thấy đằng sau không có tiếng đáp lại thì quay đầu nhìn Bùi Chỉ Hành đang ngẩn người ngây ngốc không biết đang nghĩ gì, Nguyễn Kiều mà cạn lời, lên tiếng đánh thức hắn.
Bùi Chỉ Hành nghe vậy ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt trong trẻo sâu thẳm của Nguyễn Kiều, hắn nắm lấy nơi nóng lên, mím môi, "Ừ."
Hôm nay có thịt lợn rừng, Nguyễn Kiều cũng không định tiết kiệm, nàng nhóm củi sau đó cắt nhỏ thịt mỡ bỏ vào nồi rán, chuẩn bị làm đồ ăn ngon~
Sau khi mạt thế đến, động thực vật đều bị ô nhiễm biến dị, đồ vật con người có thể ăn đã ít lại càng ít hơn, đã rất lâu nàng chưa được ăn gì ngon rồi. Lần gần đây nhất được ăn chút thịt là ngày thành thân sau khi nàng xuyên tới, Bùi mẫu nấu cho nàng một bát mì với ít thịt vụn.
Không có cách nào, thôn này rất nghèo, không có tiền cũng không có đồ đạc, hệ thống còn không cho nàng ra ngoài đi săn:<
Nguyễn Kiều quay đầu nhìn miếng thịt to trên thớt, thịt xào ớt cay, thịt kho tàu béo mà không ngán, thịt luộc ngọt thơm, sườn xào chua chua ngọt ngọt......
Nguyễn Kiều mặt không biểu cảm nuốt một ngụm nước miếng, sau đó bảo hệ thống cho nàng xem thực đơn.
Hệ thống: [......]
Từ lúc Nguyễn Kiều bắt đầu chặt cây giết heo thì hệ thống đã im lặng như gà, đến giờ thì thật sự không nhịn nổi nữa. Nó dậm chân lên án hành động của Nguyễn Kiều.
Nó tự nhận là nó rất hung dữ, nhưng trong mắt Nguyễn Kiều, nó giống như đứa trẻ đang cáu kỉnh vậy.
Chờ nó lăn lộn nói hết một lượt rồi, Nguyễn Kiều mới dỗ nó, "Được rồi, là tôi tự chủ trương. Tôi biết cậu sợ người ta phát hiện tôi không giống nguyên chủ rồi coi tôi bị quỷ ám mang đi thiêu chết, nhưng cậu cũng biết tôi là người thế nào, tôi thực sự không diễn thành người khác được. Huống chi, vũ lực không thành vấn đề với tôi, IQ thì...... Cậu nghĩ tôi có thể lừa được Bùi Chỉ Hành à?"
"Tôi cũng không định đối nghịch anh ta thì cần gì ngày ngày diễn trước mặt anh ta? Lỡ lòi thì không chừng anh ta còn tưởng tôi có ý xấu, đề phòng tôi gấp bội, như vậy sẽ gây bất lợi cho nhiệm vụ của tôi."
Hệ thống lập tức im lặng.
Nó cảm thấy Nguyễn Kiều nói rất đúng, nó chẳng qua chỉ là một hệ thống, không tự hỏi được những vấn đề phức tạp như vậy. Hơn nữa, nó còn là một hệ thống mới, không có kinh nghiệm cũ để nó tham khảo:((
Vì thế, sau một lúc im lặng, nó lén lút cho Nguyễn Kiều thực đơn nàng muốn tìm.
Nguyễn Kiều thấy vậy thì nở nụ cười, động tác trong tay nhanh hơn, thái nhỏ hành gừng tỏi, thịt ba chỉ tươi cũng bị nàng cắt thành những miếng đều, sau đó nấu nước bỏ thịt vào, liền mạch lưu loát.
Nhà nghèo nên gia vị không đầy đủ, gia vị cổ đại cũng không giống những gia vị nàng biết, lúc trước nàng lên núi cũng tìm một số gia vị về, giờ đều dùng hết.
Lúc đơm thịt ra khỏi nồi, mùi hương và hơi nóng bốc lên, tuy tài nấu nướng của Nguyễn Kiều cũng bình thường thôi, nhưng nàng vẫn nhìn nó chăm chú, đôi mắt sáng lấp lánh.
Bùi Chỉ Hành đưa tiền cho Bùi mẫu xong quay lại thì thấy cảnh này.
Hắn dừng bước, đứng ở cửa nhìn Nguyễn Kiều bên trong, đáy mắt hiện lên ý cười, sau đó lại là cay đắng.
Khi còn nhỏ, hắn từng thề sẽ để mẫu thân sống những ngày lành, nhưng nhiều năm qua đi, ngoài về nhà lấy tiền thì hắn chẳng làm được gì khác.
Rõ ràng hắn mới là chủ một nhà, nhưng hắn lại để mẫu thân ốm yếu và thê tử mới gả cho hắn không lâu chống đỡ ngôi nhà này.
Hắn thật sự thẹn với mẫu thân, thẹn với sự tín nhiệm của thê tử.
Hai ngươi không kéo lợn rừng về thôn mà tìm một nơi an toàn rồi gọi các tráng hán trong thôn tới nâng giúp.
Người trong thôn nghe hai phu thê lên núi nhặt củi thấy một con lợn rừng ngã chết thì vô cùng hâm mộ, nói hai người có phúc khí.
Bùi mẫu biết cũng vui không khép miệng được, bệnh cũng tốt hơn, làm chủ để mọi người nâng con lợn đến nhà đồ tể trong thôn chia thịt cho các trưởng lão trong thôn và những người nâng lợn giúp, còn lại trừ phần nhà mình thì đều bán rẻ cho người trong thôn.
Lợn rừng mới thịt còn mùi máu, nhưng đối với thôn dân quanh năm khó có thịt ăn thì chẳng thành vấn đề, có thịt ăn là tốt rồi, sao có thể kén cá chọn canh? Bùi gia lại bán rẻ nên cũng bán hết rất nhanh.
Mọi người tản đi, đồ tể cắt thịt giúp cũng đi rồi, ngôi nhà yên tĩnh trở lại, Bùi Chỉ Hành để hết tiền lẻ vào một túi lớn đặt trước mặt Nguyễn Kiều, "Tổng cộng bán được 2 quán 77 văn tiền, cho nàng."
Nguyễn Kiều tức khắc kinh ngạc nhìn hắn một cái, nãy lúc bán thịt nàng cũng thu hộ, thấy hắn còn chưa cả đếm đã chắc chắn bán được bao nhiêu, nàng cười hỏi hắn, "Phu quân nhớ rõ như vậy, cả mấy văn tiền lẻ cũng nhớ, không sợ sai sao?"
"Không đâu." Bùi Chỉ Hành nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, khoé môi hơi cong lên, "Nếu nàng không tin thì đổ ra đếm lại là được."
"Không không không!" Nguyễn Kiều vội lắc đầu, "Ta tin phu quân."
Đùa gì chứ, 2 quá là 2000 đồng lận, nàng đâu có điên mà đi đếm lại một lượt!
Thấy vẻ mặt kháng cự của Nguyễn Kiều, đầu lắc nhanh như trống bỏi, Bùi Chỉ Hành nhịn cười, "Nghe có vẻ nương tử không tin lắm, nàng thật sự không đếm lại, lỡ ta tính sai thì sao?"
"Không cần đâu!" Nguyễn Kiều không chút do dự từ chối đề nghị này của hắn, "Sao ta phải làm chuyện vừa tốn sức vừa vô nghĩa như vậy chứ, có thời gian chơi không phải tốt hơn sao?"
Bùi Chỉ Hành không nhịn được nữa, cười to, cảm thấy Nguyễn Kiều như vậy thật sự rất đáng yêu.
Thiếu niên sắp tròn mười chín tuổi thường ngày luôn làm mặt nghiêm túc, tuy diện mạo anh tuấn lại vì ra vẻ già dặn mà không lộ ra, giờ cười rộ lên, thiếu niên nhuệ khí. Nguyễn Kiều lúc này mới phát hiện bên má trái của hắn còn có một lúm đồng tiền nho nhỏ, như ẩn như hiện, lộ ra phong lưu.
Dường như chỉ cần nhìn qua thôi sẽ khiến người ta say ngã, từ đây không còn muốn tỉnh lại nữa.
Đáng tiếc, người ta này không bao gồm Nguyễn Kiều mắt mù.
Ở mạt thế, nam nhân đẹp lại yếu gà như Bùi Chỉ Hành là vô dụng nhất, chẳng những không được việc mà phiền toái còn ùn ùn kéo tới không dứt. Nguyễn Kiều sợ người phiền toái nhất, nếu Bùi Chỉ Hành không phải mục tiêu nhiệm vụ của nàng thì nàng sẽ chẳng nhìn hắn lấy một cái.
Nàng nhíu mày, cảm thấy khó hiểu, không biết hắn cười cái gì. Nguyễn Kiều ngẩng đầu nhìn sắc trời, "Không còn sớm nữa, chúng ta mau thu dọn nấu cơm, ta sắp chết đói rồi, còn phải mau đi sắc thuốc cho nương nữa."
Nói xong, Nguyễn Kiều buộc túi tiền đồng và ngân phiếu bán nhân sâm hôm nay lại, nhét hết vào lòng Bùi Chỉ Hành, còn lấy tay hắn bắt hắn cầm, "Phu quân cầm đi đưa cho nương, để nương cất."
Bùi Chỉ Hành sửng sốt, cúi đầu nhìn thoáng qua ngón tay, trên đó trừ mấy cái kén do cầm bút lâu năm thì không có gì cả, nhưng nơi vừa bị Nguyễn Kiều chạm vào lại bắt đầu nóng lên, một cảm giác kỳ lạ cũng nảy lên trong lòng.
"Chàng còn đứng đó làm gì? Mau đi đi. Đưa xong thì đọc sách, ta nấu cơm xong sẽ gọi chàng." Nguyễn Kiều đi nhanh vào bếp, thấy đằng sau không có tiếng đáp lại thì quay đầu nhìn Bùi Chỉ Hành đang ngẩn người ngây ngốc không biết đang nghĩ gì, Nguyễn Kiều mà cạn lời, lên tiếng đánh thức hắn.
Bùi Chỉ Hành nghe vậy ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt trong trẻo sâu thẳm của Nguyễn Kiều, hắn nắm lấy nơi nóng lên, mím môi, "Ừ."
Hôm nay có thịt lợn rừng, Nguyễn Kiều cũng không định tiết kiệm, nàng nhóm củi sau đó cắt nhỏ thịt mỡ bỏ vào nồi rán, chuẩn bị làm đồ ăn ngon~
Sau khi mạt thế đến, động thực vật đều bị ô nhiễm biến dị, đồ vật con người có thể ăn đã ít lại càng ít hơn, đã rất lâu nàng chưa được ăn gì ngon rồi. Lần gần đây nhất được ăn chút thịt là ngày thành thân sau khi nàng xuyên tới, Bùi mẫu nấu cho nàng một bát mì với ít thịt vụn.
Không có cách nào, thôn này rất nghèo, không có tiền cũng không có đồ đạc, hệ thống còn không cho nàng ra ngoài đi săn:<
Nguyễn Kiều quay đầu nhìn miếng thịt to trên thớt, thịt xào ớt cay, thịt kho tàu béo mà không ngán, thịt luộc ngọt thơm, sườn xào chua chua ngọt ngọt......
Nguyễn Kiều mặt không biểu cảm nuốt một ngụm nước miếng, sau đó bảo hệ thống cho nàng xem thực đơn.
Hệ thống: [......]
Từ lúc Nguyễn Kiều bắt đầu chặt cây giết heo thì hệ thống đã im lặng như gà, đến giờ thì thật sự không nhịn nổi nữa. Nó dậm chân lên án hành động của Nguyễn Kiều.
Nó tự nhận là nó rất hung dữ, nhưng trong mắt Nguyễn Kiều, nó giống như đứa trẻ đang cáu kỉnh vậy.
Chờ nó lăn lộn nói hết một lượt rồi, Nguyễn Kiều mới dỗ nó, "Được rồi, là tôi tự chủ trương. Tôi biết cậu sợ người ta phát hiện tôi không giống nguyên chủ rồi coi tôi bị quỷ ám mang đi thiêu chết, nhưng cậu cũng biết tôi là người thế nào, tôi thực sự không diễn thành người khác được. Huống chi, vũ lực không thành vấn đề với tôi, IQ thì...... Cậu nghĩ tôi có thể lừa được Bùi Chỉ Hành à?"
"Tôi cũng không định đối nghịch anh ta thì cần gì ngày ngày diễn trước mặt anh ta? Lỡ lòi thì không chừng anh ta còn tưởng tôi có ý xấu, đề phòng tôi gấp bội, như vậy sẽ gây bất lợi cho nhiệm vụ của tôi."
Hệ thống lập tức im lặng.
Nó cảm thấy Nguyễn Kiều nói rất đúng, nó chẳng qua chỉ là một hệ thống, không tự hỏi được những vấn đề phức tạp như vậy. Hơn nữa, nó còn là một hệ thống mới, không có kinh nghiệm cũ để nó tham khảo:((
Vì thế, sau một lúc im lặng, nó lén lút cho Nguyễn Kiều thực đơn nàng muốn tìm.
Nguyễn Kiều thấy vậy thì nở nụ cười, động tác trong tay nhanh hơn, thái nhỏ hành gừng tỏi, thịt ba chỉ tươi cũng bị nàng cắt thành những miếng đều, sau đó nấu nước bỏ thịt vào, liền mạch lưu loát.
Nhà nghèo nên gia vị không đầy đủ, gia vị cổ đại cũng không giống những gia vị nàng biết, lúc trước nàng lên núi cũng tìm một số gia vị về, giờ đều dùng hết.
Lúc đơm thịt ra khỏi nồi, mùi hương và hơi nóng bốc lên, tuy tài nấu nướng của Nguyễn Kiều cũng bình thường thôi, nhưng nàng vẫn nhìn nó chăm chú, đôi mắt sáng lấp lánh.
Bùi Chỉ Hành đưa tiền cho Bùi mẫu xong quay lại thì thấy cảnh này.
Hắn dừng bước, đứng ở cửa nhìn Nguyễn Kiều bên trong, đáy mắt hiện lên ý cười, sau đó lại là cay đắng.
Khi còn nhỏ, hắn từng thề sẽ để mẫu thân sống những ngày lành, nhưng nhiều năm qua đi, ngoài về nhà lấy tiền thì hắn chẳng làm được gì khác.
Rõ ràng hắn mới là chủ một nhà, nhưng hắn lại để mẫu thân ốm yếu và thê tử mới gả cho hắn không lâu chống đỡ ngôi nhà này.
Hắn thật sự thẹn với mẫu thân, thẹn với sự tín nhiệm của thê tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.