Chương 50: Tướng quân - Kiều Kiều (25-HẾT)
Kiều Lam
30/04/2022
Tác giả: Kiều Lam
Nguyễn Kiều luôn phân tâm chú ý, giây phút Tần Vân Huyên bị thương, Nguyễn Kiều chẳng những kéo người qua, còn rút trường kiếm bên hông ra, chém về phía Sở Tiêu.
Sở Tiêu đấu với Tần Vân Huyên, hoàn toàn không chú ý tới động tác của Nguyễn Kiều.
Đau đớn cùng với chất lỏng tanh ngọt bắn đầy mặt hắn.
Chiến mã của hắn đã bị Nguyễn Kiều chặt đứt đầu.
Chiến mã lúc ấy còn đang lao nhanh, một đầu rơi trên đất, Sở Tiêu không kịp đề phòng mà ngã văng xuống, có lẽ là vì hào quang nam chính, Nguyễn Kiều và Tần Vân Huyên không thể tạo vết thương chí mạng cho Sở Tiêu, rõ ràng vừa rồi Nguyễn Kiều chém về phía cổ hắn, kết quả hắn lại tránh được, chỉ chém được đầu chiến mã.
Chỉ là trong cốt truyện gốc, giờ này Sở Tiêu hẳn đang ở kinh thành bồi dưỡng tình cảm với nữ chính, chứ không phải ở trên chiến trường đối đầu với Boss cuối Tần Vân Huyên, hơn nữa tình cảm với nữ chính không có tiến triển nên hào quang nam chính của hắn chưa đến mức vô địch.
Chưa chờ Sở Tiêu bò dậy, một con chiến mã không thể khống chế phía sau hắn đã đá về phía hắn.
Nguyễn Kiều lạnh lùng nhìn thoáng qua, rồi dời mắt, hô, "Lý tướng quân!"
Lý tướng quân bị Nguyễn Kiều gọi đang ở gần đó, hắn cũng thấy một màn nguy hiểm vừa rồi, bớt thời gian nhìn thoáng qua Nguyễn Kiều và Tần Vân Huyên cả người đầy máu, khuôn mặt mang theo sự giận giữ không thể át, "Phu nhân! Ngài đưa Tần tướng quân về cứu trị, nơi này có ta là đủ rồi!"
Nguyễn Kiều mặt mày túc sát, từ bỏ ý định bắt Sở Tiêu lúc trước, "Quét ngang qua, kẻ nào không hàng... Giết không tha!"
Lý tướng quân cười ha ha, hắn một đao chém chết kẻ địch trước mặt, lau máu bắn trên mặt, "Phu nhân yên tâm! Ta tất nhiên sẽ không phụ sự kỳ vọng của phu nhân!"
Binh mã triều đình không địch lại, mang theo Sở Tiêu bị thương nhiều lần chiến, nhiều lần lui, Lý tướng quân và đám Trần Thiết chia đường đuổi theo, phục kích ở một ngọn núi hiểm dễ lẩn trốn cách đó ba trăm dặm.
Binh mã triều đình không hội binh thành công, Sở Tiêu gãy xương sườn, mặt bị thương, tuy quân y đã băng bó, nhưng dù sao hoàn cảnh trị liệu không đủ điều kiện, vết thương của Sở Tiêu không được chữa trị kịp thời, bị nhiễm bệnh, sốt cao.
Binh bại như núi đổ, Sở Tiêu tiếp tục ở lại nơi đây sẽ rất nguy hiểm, bộ hạ của hắn chỉ có thể phái người vội vàng đưa Sở Tiêu đang hôn mê đi, quan khẩu này chỉ thủ được hơn nửa tháng, cuối cùng không thể thủ được nữa.
Không chỉ vì thế lực của họ kém xa, mà còn vì triều đình đã mất lòng dân.
Trần Dương quan vốn dễ thủ khó công, chỉ cần bảo vệ tốt, kinh thành tuyệt đối không gặp nguy hiểm.
Nhưng không ai ngờ rằng, Lý tướng quân và Trần Thiết tấn công Trần Dương quan chỉ là một ngụy trang hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Quân của Nguyễn Kiều tuy bị gọi là phản tặc, nhưng thực tế đã thuận theo dân tâm, nàng dẫn nhân mã muốn vòng qua Trần Dương quan đánh bọc, bá tánh địa phương vừa nghe nói quân của Nguyễn Kiều tới, đều sôi nổi tiếp ứng.
Tướng thủ quan là tâm phúc của Sở Tiêu, lúc Trần Dương quan bị phá, hắn tự biết mình không thể chống cự, lựa chọn tự sát.
Nguyễn Kiều nói chuyện với Tần Vân Huyên đang dưỡng thương còn có chút thổn thức, "Chu Đạt tướng quân này còn trẻ mà đã có thành tựu như vậy, nếu lại cho hắn một thời gian thì ắt cũng sẽ là tướng mạnh một phương như ngươi, ta nghe Lý tướng quân nói, Chu Đạt tướng quân kia còn được xưng là Tiểu Ngọc Diện tướng quân đấy, tiếc thật, vì ngày đó ngươi bị thương, ta không nhìn thấy."
Tần Vân Huyên lần này bị thương rất nặng, khiến mấy vị quân y sầu muốn trọc đầu, vất vả lắm mới kéo được người lại từ quỷ môn quan, kết quả vừa tỉnh thì lại nghe thấy Nguyễn Kiều đang tiếc người khác.
Sắc mặt Tần Vân Huyên tái nhợt, ánh mắt nhìn Nguyễn Kiều hệt như đang nhìn một phụ lòng hán 'thấy một người yêu một người', y rũ mi mắt xuống, "Không thấy thì có gì đáng tiếc."
Nguyễn Kiều kinh ngạc nhìn y một cái.
Tần Vân Huyên không thấy Nguyễn Kiều nói gì, lông mi run run, môi mím rất chặt, "Hắn không đẹp bằng ta."
Một đại tướng quân uy chấn tứ phương, giờ phút này lại tựa như một tiểu tức phụ.
Nguyễn Kiều bị lời Tần Vân Huyên nói làm ngốc, một lúc lâu sau mới không nhịn được mà cười phì.
Tần Vân Huyên nghe thấy tiếng cười của Nguyễn Kiều thì hơi buồn bực, giọng chua lòm, "Nếu không phải bên cạnh nàng lúc nào cũng có đám ruồi bọ phiền lòng bay quanh, sao ta phải thế này? Huống hồ, những người đó cứ luôn vây quanh nàng thì cũng thôi, sao nàng còn luôn đi nhìn người khác có đẹp hay không làm gì?"
"Còn ghen à? Mạng suýt nữa cũng không còn rồi." Nguyễn Kiều trừng y một cái.
Tần Vân Huyên hôn mê rất nhiều ngày, bị Nguyễn Kiều trừng cũng không tức giận, ngược lại còn được một tấc tiến một thước nắm lấy cổ tay nàng, cười nói, "Còn may nhờ nương tử cứu giúp."
Nguyễn Kiều sợ chạm đến miệng vết thương của y nên không nhúc nhích, nhướng mày nhìn y, "Ai là nương tử của ngươi? Sao ta không biết?"
Tần Vân Huyên rầm rì một tiếng, dịch mặt cọ lên tay Nguyễn Kiều, "Nể mặt ta bị thương nặng, nàng thương ta nhé? Đừng nói những lời đâm vào tim ta."
"Ngươi còn biết xấu hổ không? Nếu phải ngươi không phát hiện áo giáp của mình bị động tay động chân thì ngươi sẽ bị thương à?"
Tần Vân Huyên chớp đôi mắt, "Nếu có nương tử ở bên thì tốt rồi, ta sẽ không vì đại ý mà bị thương."
Nguyễn Kiều cười hừ, "Được đấy, chờ đến lúc vào thành ta tìm một cô nương vừa tuổi cho ngươi, ngươi muốn bao nhiêu nương tử thì đều cho ngươi."
Nụ cười trên mặt Tần Vân Huyên tiêu tan, trong mắt có cô đơn, trông mong nhìn nàng, "Nàng quả nhiên còn giận ta, ta rõ ràng đã có nương tử, tìm cô nương vừa tuổi cái gì? Nàng lại nói lời này chèn ép ta."
Tần Vân Huyên cuối cùng vừa bị thương, không có tinh thần, chỉ nói với Nguyễn Kiều mấy câu, sắc mặt đã tái nhợt, lại không chịu buông tay Nguyễn Kiều ra, mãi đến cuối cùng không chịu được mà ngất đi.
Hệ thống ở trong đầu Nguyễn Kiều không nhịn được, thở dài, [Đại tướng quân đang êm đẹp, xem cô biến người ta thành cái dạng gì đi? Nhưng mà kể cũng lạ, anh ta còn chưa cần cô ra tay đã tự dạy dỗ bản thân xong rồi, nhìn đáng thương ghê.]
Nguyễn Kiều nhìn đôi môi tái nhợt hơi khô của y, lấy nước tới thấm cho y.
Sự thay đổi của Tần Vân Huyên mấy năm nay, Nguyễn Kiều đều nhìn thấy.
Trái tim nàng vốn cũng là thịt, được một gia hỏa đáng yêu, đẹp trai, năng lực xuất chúng, hơn nữa còn đã thay đổi hoàn toàn lấy lòng mỗi ngày, cho dù tim nàng có làm bằng đá thì cũng bị y ấp nóng.
Nhìn cánh tay bị y nắm chặt không buông, Nguyễn Kiều không nhịn được cười khẽ.
Đúng là đồ ngốc.
......
Nửa năm sau.
'Ầm', 'Ầm'.
Tiếng vang lớn đánh thức lão nhân đang nằm liệt trên long sàng, lão nỗ lực mở đôi mắt vẩn đục, phát hiện trong phòng không có một bóng người, cả phòng tanh bành bừa bãi, rất nhiều đồ vật đáng giá đều đã bị lấy đi.
Lão nhân trừng lớn đôi mắt, cổ họng phát ra âm thanh 'khò khè', hơn nửa ngày mới nói ra được một câu không rõ ràng, "Người đâu!...... Người đâu!"
Nhưng tiếng kêu của lão nhân quá nhỏ, xung quanh còn không có ai, lão nhân tức giận, rất muốn phát cáu, nhưng lại không thể động đậy.
Có lẽ vì gần đây không ai vệ sinh cho lão, dưới thân lão đã có mùi lạ, lão nhìn màn giường màu vàng sáng, một giọt nước mắt vẩn đục lăn xuống từ khóe mắt do quá tức giận.
Hồi lâu, bên ngoài có tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, lão nhân nhìn thấy Đại thái giám vẫn luôn đi theo bên mình – Vương Phú Quý, lão thái giám theo lão nhiều năm gầy đi nhiều, không còn là béo béo trắng mập như trong trí nhớ, lão thái giám lảo đảo té ngã lộn nhào xuống trước mặt lão nhân, thấy lão nhân nhìn mình căm tức, theo thói quen co rúm lại, sau đó lại nhanh chóng thay đổi biểu cảm, "Hoàng thượng cũng đừng trừng nô tài như vậy, nô tài theo phe Lục điện hạ cũng chỉ vì giữ được một cái mạng!"
Nghe lão thái giám nói xong, lão nhân, cũng chính là Đương kim Thánh thượng càng tức giận, trên trán còn nổi gân xanh, "Cẩu... Cẩu nô tài! Trẫm, trẫm giết ngươi!"
Vương Phú Quý bị mắng là cẩu nô tài giật giật khóe miệng, cười như không cười, "Lời này lúc trước thì nô tài còn tin, nhưng bây giờ...... Hoàng thượng chẳng lẽ không nghe được tiếng ầm ầm bên ngoài sao? Nghe nói đó là hỏa khí mà phản quân mới làm ra để công thành, không bao lâu nữa, Hoàng thành này sẽ bị phá, Hoàng thượng đừng tỏ vẻ uy phong ở đây với nô tài."
Hoàng đế kinh hãi, "Phản, phản quân đánh... Tới đây? Lão lục đâu?!"
Vương Phú Quý nói, "Lục điện hạ đã sớm thu dọn đồ bỏ chạy, giờ nô tài tới đây cũng là vì muốn tìm Hoàng thượng cho nô tài một đồ vật bảo mệnh. Dù sao Đại Sở này đã sớm chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, không bằng Hoàng thượng cho thần một phần tội kỷ chiếu đi! Lúc trước ngài hại chết Tần lão tướng quân và Tần thiếu tướng quân, nếu nô tài cầm trong tay một chiếu chỉ như vậy, nói không chừng Tần tướng quân sẽ tha mạng cho một nhân vật nhỏ như nô tài."
(Tội kỷ chiếu: là một loại khẩu dụ hoặc văn bản mà các hoàng đế thời xưa tự phản tỉnh hay kiểm điểm sai sót, sai lầm của bản thân. Các hoàng đế quy hết thành tích đạt được cho muôn dân, những sai sót mắc phải quy về bản thân.)
Hoàng đế nghe Vương Phú Quý nói xong, tức run cả người, cầm gối ngọc bên cạnh ném về phía Vương Phú Quý, "Lăn!...... Cẩu nô tài ngươi lăn cho trẫm!"
Vương Phú Quý đương nhiên không sợ, lão ta lấy ra một thánh chỉ trống, "Hoàng thượng, mời ngài viết đi, đừng ép nô tài phải dùng đến sức mạnh."
Hoàng đế đương nhiên không thể viết tội kỷ chiếu, Vương Phú Quý không có cách nào, chỉ có thể tự mình viết một tội kỷ chiếu, sau đó đè Hoàng đế trên lòng sàng, mạnh mẽ ấm thủ ấn của lão lên tội kỷ chiếu, hơn nữa tìm được ngọc tỷ ở cơ quan trên đầu giường, đóng vào.
Hoàng đế bị Vương Phú Quý chọc tức đến mức nôn ra một ngụm máu đen, ngón tay run rẩy, hai mắt trợn trắng rồi ngất đi.
Cũng chỉ trong một lát như vậy, tiếng ầm vang bên ngoài dừng lại, Hoàng cung loạn thành một đoàn. Vương Phú Quý mang theo một tội kỷ chiếu và ngọc tỷ, đi thẳng về phía cửa cung, vừa thấy đại quân, lập tức quỳ xuống đất, dâng cao đồ vật trong tay lên.
Đại Sở huy hoàng mấy trăm năm hạ màn. Sở Tiêu vội vàng bỏ trốn quay đầu nhìn Hoàng cung mình lớn lên, trong mắt có không cam lòng, nhưng lại không thể không rời đi, dưới sự bảo vệ của bộ hạ trung thành, hắn lên đường xuống nam.
Nguyễn Kiều sửa quốc hiệu thành "Khánh", các công thần đều được thụ phong.
Đặc biệt là Dương Nghĩa, trở thành Hộ bộ thượng thư, tiếp tục chưởng quản 'Túi tiền' của Khánh triều, nếu không phải Tần Vân Huyên ở bên cạnh trừng, chỉ sợ hắn đã ôm đùi Nguyễn Kiều mà khóc rống!
E ngại giá trị vũ lực của Tần Vân Huyên, cuối cùng Dương Nghĩa đành khóc sướt mướt đi nhậm chức.
Cùng với sự thay đổi thời đại, không thể thiếu sự tàn khốc và máu tanh, lão thần tiền triều đầu hàng nhưng không an phận đều bị Nguyễn Kiều thẳng tay giết, còn đám tham quan ô lại cũng bị Nguyễn Kiều xét nhà chém đầu.
Thái độ cứng rắn như vậy khiến lão thần tiền triều vốn còn có tâm lý kháng cự Nguyễn Kiều đều thành thật lại.
Tân triều thành lập, còn vô số công việc cần hoàn thành, Nguyễn Kiều từ trước đến giờ thích buông tay làm cá mặn cũng bị ép phải bận rộn, mỗi ngày dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, không được mấy ngày đã thấy hơi hối hận.
Lâm gia biết Nguyễn Kiều đăng cơ làm Hoàng đế, cái đuôi lập tức vểnh lên trời.
Bọn họ không ngờ trong nhà không còn một Hoàng hậu, nhưng lại nhiều ra một Nữ đế, không những không bị thủ đoạn cứng rắn của Nguyễn Kiều làm kinh sợ mà còn nổi lên tâm tư khác, nhưng họ không vọng động mà cẩn thận quan sát, không ngờ rằng, chuyện đầu tiên Nguyễn Kiều làm sau khi lên ngôi là chiêu cáo thiên hạ hành vi phạm tội của Hoàng đế tiền triều, còn muốn mang cha ruột đi chém đầu thị chúng.
Lâm gia tức khắc như gà bị bóp cổ, tộc trưởng Lâm gia không nhịn được mà mắng Nguyễn Kiều là gà mái báo sáng, bất hiếu không tròn phận làm con, là một nữ nhân lại không giữ phụ đạo, bước lên ngôi vị Hoàng đế, quả là vớ vẩn đến cực điểm!
(Theo góc độ tâm linh, người ta quan niệm rằng, trong tự nhiên cái gì cũng có âm dương, và nếu gà mái gáy thì chứng tỏ âm dương bị đảo lộn, dương khí lẫn lộn vào âm khí, xung quanh có nhiều điều bị rối loạn, phong thủy bị đổi lộn... Và có thể nói, gà mái gáy là một điềm báo cho bạn biết sẽ có một chuyện sắp sửa xảy ra trong tương lai.)
Kết quả hôm sau thấy ngay tôn nhi nhà mình bị người ta đánh gãy chân, lột sạch quần áo, ném ở cửa hoa lâu, cả tộc Lâm thị vì có tội mưu hại trung thần và thông đồng với địch phản quốc, ba đời không được vào triều làm quan.
Tộc trưởng Lâm gia lập tức choáng váng hoa mắt.
Lâm mẫu đến cung cầu Nguyễn Kiều, còn không cả qua được cửa cung.
Bà ta quỳ gối ở cửa cung chặn đường hồi cung của Nguyễn Kiều, trách cứ Nguyễn Kiều giết cha là đại bất hiếu, sẽ để lại tiếng xấu muôn đời!
Nào ngờ nữ nhi bị đưa vào cung từ hồi còn mới lọt lòng, chưa từng nuôi dạy một ngày của mình lại ngồi trên lưng ngựa, cao cao tại thượng nhìn xuống mình, "Nếu trẫm sợ thì sẽ không có ngày hôm nay. Trẫm không quan tâm ngươi nghĩ thế nào, nếu lần sau còn đại náo cửa cung, trẫm sẽ cho ngươi biết trẫm còn có thể bất hiếu hơn nhiều."
Đối mặt với ánh mắt hờ hững của nàng, Lâm mẫu mới biết sợ, lảo đảo ngã ngồi trên đất, Nguyễn Kiều không quan tâm đến bà ta, trực tiếp cưỡi ngựa vào cung.
Tần Vân Huyên nghe tin, vội vàng vào cung, vốn định mượn cớ an ủi Nguyễn Kiều, lại phát hiện nàng hình như chẳng bị ảnh hưởng gì cả.
Nguyễn Kiều nhìn Tần Vân Huyên vẫn luôn ăn không ngồi rồi, "Ta phong ngươi làm khai quốc Đại tướng quân là để ngươi rảnh rỗi chạy vào trong cung?"
Sắc mặt Tần Vân Huyên không thay đổi, còn bình tĩnh rót một ly trà cho Nguyễn Kiều, "Nếu bệ hạ không ở trong cung, vậy thần cũng không cần phải chạy vào đây."
Nếu không phải chú ý tới tai y đã đỏ, Nguyễn Kiều còn tưởng da mặt y đã dày đến trình độ không gợn sóng.
Thân hình Tần Vân Huyên cao lớn, nhưng mặc quần áo lại có vẻ eo thon chân dài, hôm nay y mặc một áo choàng xanh thẳm thêu chỉ vàng, trên đầy đội đầu quan bạch ngọc, nâng tay nhấc chân đều có cảm giác tự phụ, hơn nữa còn mang dáng vẻ thư sinh, hoàn toàn không nhìn ra đây là Đại tướng quân chinh chiến sa trường, mở mang bờ cõi, lại giống như một tiểu công tử nhà phú quý chưa từng ra ngoài rèn luyện.
Đôi mắt kia xán lạn như sao, lúc nhìn Nguyễn Kiều, quả là như có móc câu.
Nguyễn Kiều nhìn y, cười khẽ, cứ mỗi lần thấy y ra vẻ bình tĩnh như vậy, nàng lại không nhịn được, muốn trêu đùa y, "Đã nhiều ngày nay, vì hậu cung trống rỗng, các triều thần bắt đầu thúc giục trẫm phong hậu tuyển phi, mấy đợt bức họa các nam tử vừa độ tuổi bị đưa đến bàn trẫm, ngay cả mấy đại thần vào cung bái kiến cũng sẽ thường dẫn dắt đến công tử vừa tuổi trong nhà mình, thật sự khiến người ta đau đầu, không biết tướng quân cảm thấy nhà nào thích hợp? Có đề cử gì không?"
Tần Vân Huyên mím chặt môi, nhìn Nguyễn Kiều một lúc lâu, "Thần cảm thấy một mình thần thích hợp."
Nói xong, cũng không biết y quyết định điều gì, đột nhiên đứng dậy đi tới trước mặt Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều hơi ngửa về sau, không thích góc độ ngước nhìn này lắm, đôi mắt hơi mị lại.
Kết quả nghe được tiếng cạnh, Nguyễn Kiều nhìn theo hướng âm thanh, thấy bàn tay thon dài mang theo vết chai mỏng của Tần Vân Huyên đã cởi bỏ đai ngọc của y rồi.
Y nhìn thẳng Nguyễn Kiều, cho dù màu đỏ đã lan từ mặt xuống cổ, y vẫn thong thả kéo vạt áo ra, lộ ra eo bụng tinh tráng che giấu bên trong.
Làn da dưới quần áo của y cũng không trắng, thậm chí còn che kín những vết sẹo nhỏ vụn, y hơi cúi người, bọc Nguyễn Kiều lại giữa ghế và y, cố gắng đè ép cảm giác thẹn thùng dắt tay nàng phủ lên, "Thần văn có thể giám quốc, võ có thể giục ngựa đánh thiên hạ, giữ mình trong sạch, thân thể khỏe mạnh, trên không phụ mẫu, dưới không thân quyến, gia sản khấm khá, năng lực xuất chúng, còn đẹp trai, trọng điểm là...... Bệ hạ giờ có thể, kiểm tra thử chút."
Nguyễn Kiều nhìn thẳng vào đôi mắt y, bị tình ý nồng đậm bên trong làm bỏng, chột dạ dời mắt đi, nhưng ánh mắt lại từ từ trượt xuống, dừng trên cánh môi còn ướt át vì vừa uống trà của y, như bị mê hoặc, nàng không nhịn được mà liếm môi dưới.
Tần Vân Huyên chú ý đến sự thay đổi của nàng, hầu kết cũng lăn lộn, từ từ cúi đầu.
Lúc hơi thở hai người giao hòa, Nguyễn Kiều chợt lấy lại tinh thần, nàng thu lại cánh tay như bị nóng bỏng, ánh mắt chột dạ, nhìn sang một bên, "Làm... Làm gì thế? Trong điện còn có người......"
Nguyễn Kiều nói được một nửa, lại phát hiện thái giám cung tì hầu hạ trong điện đã lui xuống hết từ khi nào, cửa đại điện cũng được khép hờ.
"Bệ hạ, ngài dù giận thần, cũng đã giận năm năm rồi......" Tần Vân Huyên chú ý thấy Nguyễn Kiều đã buông lỏng, căn bản sẽ không cho nàng cơ hội lùi bước, một tay ấn bên cạnh nàng, sán lại gần, ghé sát tai nàng, thấp giọng hỏi, "Trong lòng ngài cũng có thần, đúng không?"
Nguyễn Kiều cảm thấy tim mình đập rất nhanh, nàng không cử động, Tần Vân Huyên lại vươn tay thử thăm dò, gần như run rẩy ôm nàng vào lòng, cọ cọ đỉnh đầu nàng, giọng nói mang theo vài phần vui vẻ, "Nếu trong lòng ngài không có thần, ngài đã sớm đẩy thần ra, vậy nên chắc chắn bệ hạ cũng cảm thấy thần thích hợp."
Mặt Nguyễn Kiều dán vào ngực y, nghe tiếng tim mình đập dần trùng với y, rũ mắt nhìn vết sẹo ngang qua trước ngực đã suýt nữa lấy đi mạng y, nàng đột nhiên có chút xúc động, hôn nhẹ lên vết sẹo kia.
Thân thể Tần Vân Huyên run lên, đột nhiên cúi đầu, đối mặt với đôi mắt sáng ngời của Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều chớp chớp mắt, cười khẽ một tiếng, hỏi, "Vậy, ngươi đã chuẩn bị xong của hồi môn chưa?"
Biểu cảm Tần Vân Huyên đột nhiên trống rỗng, một tay ôm Nguyễn Kiều lên, xoay xoay vài vòng, "Ta bây giờ lập tức hồi phủ dọn tay nải!"
Nguyễn Kiều: "?"
Tần Vân Huyên buông Nguyễn Kiều ra, cười ngây ngô, "Không được, đồ trong phủ ta không tốt, hay là bệ hạ lại cho ta nửa năm, ta đi đánh hạ Nam Chiêu làm của hồi môn tặng nàng!"
Nguyễn Kiều: "......"
Hoàng đế tiền triều kiêng kỵ phụ tử Tần gia đến mức xuống tay với họ, cũng chỉ do tiểu nhân bên cạnh quấy phá, sau khi Nguyễn Kiều đánh vào cung đã điều tra án tử lúc trước, kết quả bắt được không ít gian tế.
Nam Chiêu và Đại Sở khai chiến, đánh trận nào thua trận đó, phụ tử Tần gia và Tần gia quân quả thực là thần thoại bất bại.
Nam chiêu vẫn luôn như hổ rình mồi với Đại Sở dồi dào, âm thầm xếp thám tử, châm ngòi quan hệ quân thần giữa Hoàng đế và phụ tử Tần gia, mượn tay Hoàng đế diệt trừ họa lớn của Nam Chiêu, vốn tưởng từ giờ Tần gia quân không còn đáng sợ, nào ngờ ấu tử Tần gia năm đó mới gần mười sáu tuổi chẳng những khởi động Tần gia quân, còn đánh Nam Chiêu đại thương nguyên khí, giết Công Lương Ngọc, đoạt hai thành.
Nam Chiêu tổn thất thảm trọng, trong thời gian ngắn không thể hoãn lại được, chỉ có thể mạnh mẽ nuốt cục tức này xuống, vừa hòa đàm với Đại Sở, vừa dùng lại trò cũ.
Thậm chí còn mượn danh nghĩa của Hoàng đế xếp nhãn tuýen bên cạnh Nguyễn Kiều, giả danh Hoàng đế, thật ra là vì thu thập tin tức cho Nam Chiêu.
Chỉ tiếc, Tần Vân Huyên quá cẩn thận, cả phủ tướng quân giống như cái sàng, như lại không có một tin tức có ích, mà Nguyễn Kiều thì càng quá mức hơn, chưa đến hai ngày đã thoát khỏi sự khống chế của mật thám, cả phủ tướng quân trở thành cái vỏ rỗng chỉ toàn là mật thám.
Lúc trước Phù Liễu cố ý giả ngu, bại lộ sự thật mình là nhãn tuyến của Hoàng đế, chính là vì rạch to vết rách giữa Tần Vân Huyên và Hoàng đế, để Hoàng đế giết chết Tần Vân Huyên, chia rẽ Tần gia quân.
Kết quả không ngờ rằng Tần Vân Huyên là một người sói ẩn mình.
Mưu tính của Nam Chiêu không những không có tác dụng mà còn cho Tần Vân Huyên một cái cớ hoàn mỹ để tạo phản.
Người sói rất thích Nam Chiêu làm chuyện tốt không lưu danh, Khánh triều khai nguyên năm thứ hai, Nữ đế cưới người sói... Nhầm, là Khai quốc đại tướng quân làm nam hậu, của hồi môn của người khác đều là thập lý hồng trang, mà y lại là hơn phân nửa quốc thổ Nam Chiêu.
Ngày Đế hậu thành thân, sứ thần Nam Chiêu đến, khiển trách Tần Vân Huyên không có võ đức, vô duyên vô cớ đánh một nửa giang sơn Nam Chiêu chỉ vì làm của hồi môn, đây là khiêu khích, nếu Khánh triều còn bức bách, đừng trách Nam Chiêu không khách khí.
Nguyễn Kiều ngồi trên nghe sứ thần kia nói, cười lạnh một tiếng, "Tướng quân của trẫm quá mềm lòng, còn để lại cho đám chuột chỉ biết sử dụng ám chiêu như các ngươi một nửa giang sơn! Bằng không giờ các ngươi nào còn mạng mà nhảy nhót trước mặt trẫm. Nếu các ngươi đã không biết ơn, vậy trở về rửa sạch cổ chờ trẫm ngự giá thân chinh đi!"
Sứ thần Nam Chiêu tức khắc ngớ người, "Nữ hoàng Khánh triều, ngài như vậy không hợp quy củ!"
Nguyễn Kiều mắt lạnh nhìn sứ thần kia, "Quy củ gì? Người ta nói nắm tay to mới là quy củ!"
Sứ thần Nam Chiêu té ngã xuống đất, hai mắt tối sầm, ngất đi.
Tần Vân Huyên một thân hồng y ở bên hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói, "Vốn định vì đánh nốt nửa còn lại sẽ trì hoãn thời gian đại hôn của chúng ta nên mới thôi. Biết vậy, ta dù có kéo dài một thời gian cũng phải đánh toàn bộ Nam Chiêu về."
Nguyễn Kiều thấy mày y đã nhíu thành một đường, cười khẽ vươn tay vuốt phẳng, "Vậy chờ chúng ta đại hôn xong thì lại đi đánh, đánh xong thì ăn mừng chúng ta tân hôn."
Tần Vân Huyên nghe vậy, đôi mắt sáng ngời, nhỏ giọng nói: "Vậy chờ chúng ta có hài nhi, có thể lại đi đánh Bắc Mạc về!"
Các triều thần và giam quyến tham gia đại hôn của Đế hậu bên dưới: "......"
Năm thứ hai sau khi Nguyễn Kiều và Tần Vân Huyên thành hôn, một đôi long phượng thai chào đời, tỷ tỷ không những kế thừa sức mạnh của Nguyễn Kiều mà còn cực kỳ mẫn cảm với chính vụ, còn đệ đệ thì không yểu thế nào, thân thể mềm mại lại yêu sâu nặng đất đai.
Sau khi hai tỷ đệ lớn, Nguyễn Kiều tức khắc thở phào nhẹ nhõm, ném triều đình cho hai tỷ đệ, còn mình và Tần Vân Huyên thì chạy đi chơi khắp nơi, Khánh triều trở thành một siêu cường quốc phồn vinh thịnh vượng nhất thời bấy giờ.
Sở Tiêu trước đó xuống nam chạy trốn đến Nam Chiêu vốn định mượn thế Nam Chiêu, nào ngờ mình còn chưa kịp xây dựng quan hệ với Quốc chủ Nam Chiêu thì Nam Chiêu đã không còn nữa.
Hắn chạy tới Bắc Mạc, cố chịu đựng hoàn cảnh ác liệt nơi đây, vất vả lắm mới thuyết phục được Quân chủ Bắc Mạc giúp đỡ Đại Sở hắn, kết quả Bắc Mạc cũng không còn.
Dù là Bắc Mạc hay Nam Chiêu đều có thời tiết khắc nghiệt, căn bản không hợp để hắn điều dưỡng thân thể. Mấy năm nay lăn lộn, thân thể hắn đã bị chà đạp đến hỏng, ba bước ho khan, năm bước hộc máu, sau mười mấy năm, cuối cùng hắn đã hiểu được những năm tháng gian nan đau khổ của Lâm A Kiều, nhưng lần này, đã không còn ai thay thế hắn. Vào một ngày đông, hắn như một kẻ lưu lạc rúc trong góc tường, trong giấc mơ, hắn thấy mình đánh bại Tần Vân Huyên, đăng cơ làm Hoàng đế, Đại Sở dưới sự thống trị của hắn hải yến hà thanh.
(Hải yến hà thanh: Một đời thái bình.)
Trong mơ không có đói khổ lạnh lẽo, không có ốm đau quấn thân, Sở Tiêu mỉm cười, thân thể dần mất đi độ ấm, khóe mắt lại tụ một giọt lệ.
Một đời này, lúc Tần Vân Huyên đi, hệ thống có dự cảm, làm nhạt ký ức cho Nguyễn Kiều trước.
Toàn bộ quá trình, nàng rất đạm nhiên, lúc tiến vào thông đạo thế giới, Nguyễn Kiều bỗng quay đầu nhìn ra sau.
Phía sau trống rỗng, không có thứ gì, nàng hơi nhíu mày, biến mất trong thông đạo.
Lúc vầng sáng của thông đạo thế giới sắp biến mất, một vòng sáng vàng to hơn lần trước một vòng bay vèo vào trong.
Nguyễn Kiều vừa mới vào thế giới nhiệm vụ thứ ba đã cảm giác thân thể lắc lư, đầu đụng phải thứ gì đó, phát ra tiếng cốp.
Sau đó, một giọng nam xa lạ quát lớn truyền vào tai, "Ăn mày từ đâu tới, dám đụng vào xe ngựa của công chúa chúng ta! Tìm chết!"
Sau đó, tiếng roi xé gió truyền đến.
Nguyễn Kiều không kịp đọc cốt truyện nhiệm vụ, vội xốc mành xe ngựa lên, thấy được một nam tử ngã bên xe ngựa, hai tay cọ trên đất đến chảy máu.
Đôi mắt y bị che lại bởi mảnh vải hình như xé từ tay áo xuống, quần áo trên người đã bẩn đến mức không rõ màu sắc ban đầu, mái tóc đen nhánh cũng bết lại, tuy nhìn ra chủ nhân đã nỗ lực muốn vuốt, nhưng trông vẫn có vẻ lộn xộn, trên mặt thậm chí còn dính cỏ khô, cả người đầy vết máu, có vết đã khô, có vết còn mới, thân thể gầy trơ xương, một roi của mã phu đánh xuống, y lại không run, tựa như đã không còn hơi thở.
Nguyễn Kiều có dự cảm chẳng lành, vội hỏi hệ thống, "Khất cái này từ đâu ra? Là ai?"
Hệ thống trầm mặc một lát: [Mục tiêu nhiệm vụ.]
Nguyễn Kiều chưa bao giờ mắng tục, "Má!"
Nguyễn Kiều luôn phân tâm chú ý, giây phút Tần Vân Huyên bị thương, Nguyễn Kiều chẳng những kéo người qua, còn rút trường kiếm bên hông ra, chém về phía Sở Tiêu.
Sở Tiêu đấu với Tần Vân Huyên, hoàn toàn không chú ý tới động tác của Nguyễn Kiều.
Đau đớn cùng với chất lỏng tanh ngọt bắn đầy mặt hắn.
Chiến mã của hắn đã bị Nguyễn Kiều chặt đứt đầu.
Chiến mã lúc ấy còn đang lao nhanh, một đầu rơi trên đất, Sở Tiêu không kịp đề phòng mà ngã văng xuống, có lẽ là vì hào quang nam chính, Nguyễn Kiều và Tần Vân Huyên không thể tạo vết thương chí mạng cho Sở Tiêu, rõ ràng vừa rồi Nguyễn Kiều chém về phía cổ hắn, kết quả hắn lại tránh được, chỉ chém được đầu chiến mã.
Chỉ là trong cốt truyện gốc, giờ này Sở Tiêu hẳn đang ở kinh thành bồi dưỡng tình cảm với nữ chính, chứ không phải ở trên chiến trường đối đầu với Boss cuối Tần Vân Huyên, hơn nữa tình cảm với nữ chính không có tiến triển nên hào quang nam chính của hắn chưa đến mức vô địch.
Chưa chờ Sở Tiêu bò dậy, một con chiến mã không thể khống chế phía sau hắn đã đá về phía hắn.
Nguyễn Kiều lạnh lùng nhìn thoáng qua, rồi dời mắt, hô, "Lý tướng quân!"
Lý tướng quân bị Nguyễn Kiều gọi đang ở gần đó, hắn cũng thấy một màn nguy hiểm vừa rồi, bớt thời gian nhìn thoáng qua Nguyễn Kiều và Tần Vân Huyên cả người đầy máu, khuôn mặt mang theo sự giận giữ không thể át, "Phu nhân! Ngài đưa Tần tướng quân về cứu trị, nơi này có ta là đủ rồi!"
Nguyễn Kiều mặt mày túc sát, từ bỏ ý định bắt Sở Tiêu lúc trước, "Quét ngang qua, kẻ nào không hàng... Giết không tha!"
Lý tướng quân cười ha ha, hắn một đao chém chết kẻ địch trước mặt, lau máu bắn trên mặt, "Phu nhân yên tâm! Ta tất nhiên sẽ không phụ sự kỳ vọng của phu nhân!"
Binh mã triều đình không địch lại, mang theo Sở Tiêu bị thương nhiều lần chiến, nhiều lần lui, Lý tướng quân và đám Trần Thiết chia đường đuổi theo, phục kích ở một ngọn núi hiểm dễ lẩn trốn cách đó ba trăm dặm.
Binh mã triều đình không hội binh thành công, Sở Tiêu gãy xương sườn, mặt bị thương, tuy quân y đã băng bó, nhưng dù sao hoàn cảnh trị liệu không đủ điều kiện, vết thương của Sở Tiêu không được chữa trị kịp thời, bị nhiễm bệnh, sốt cao.
Binh bại như núi đổ, Sở Tiêu tiếp tục ở lại nơi đây sẽ rất nguy hiểm, bộ hạ của hắn chỉ có thể phái người vội vàng đưa Sở Tiêu đang hôn mê đi, quan khẩu này chỉ thủ được hơn nửa tháng, cuối cùng không thể thủ được nữa.
Không chỉ vì thế lực của họ kém xa, mà còn vì triều đình đã mất lòng dân.
Trần Dương quan vốn dễ thủ khó công, chỉ cần bảo vệ tốt, kinh thành tuyệt đối không gặp nguy hiểm.
Nhưng không ai ngờ rằng, Lý tướng quân và Trần Thiết tấn công Trần Dương quan chỉ là một ngụy trang hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Quân của Nguyễn Kiều tuy bị gọi là phản tặc, nhưng thực tế đã thuận theo dân tâm, nàng dẫn nhân mã muốn vòng qua Trần Dương quan đánh bọc, bá tánh địa phương vừa nghe nói quân của Nguyễn Kiều tới, đều sôi nổi tiếp ứng.
Tướng thủ quan là tâm phúc của Sở Tiêu, lúc Trần Dương quan bị phá, hắn tự biết mình không thể chống cự, lựa chọn tự sát.
Nguyễn Kiều nói chuyện với Tần Vân Huyên đang dưỡng thương còn có chút thổn thức, "Chu Đạt tướng quân này còn trẻ mà đã có thành tựu như vậy, nếu lại cho hắn một thời gian thì ắt cũng sẽ là tướng mạnh một phương như ngươi, ta nghe Lý tướng quân nói, Chu Đạt tướng quân kia còn được xưng là Tiểu Ngọc Diện tướng quân đấy, tiếc thật, vì ngày đó ngươi bị thương, ta không nhìn thấy."
Tần Vân Huyên lần này bị thương rất nặng, khiến mấy vị quân y sầu muốn trọc đầu, vất vả lắm mới kéo được người lại từ quỷ môn quan, kết quả vừa tỉnh thì lại nghe thấy Nguyễn Kiều đang tiếc người khác.
Sắc mặt Tần Vân Huyên tái nhợt, ánh mắt nhìn Nguyễn Kiều hệt như đang nhìn một phụ lòng hán 'thấy một người yêu một người', y rũ mi mắt xuống, "Không thấy thì có gì đáng tiếc."
Nguyễn Kiều kinh ngạc nhìn y một cái.
Tần Vân Huyên không thấy Nguyễn Kiều nói gì, lông mi run run, môi mím rất chặt, "Hắn không đẹp bằng ta."
Một đại tướng quân uy chấn tứ phương, giờ phút này lại tựa như một tiểu tức phụ.
Nguyễn Kiều bị lời Tần Vân Huyên nói làm ngốc, một lúc lâu sau mới không nhịn được mà cười phì.
Tần Vân Huyên nghe thấy tiếng cười của Nguyễn Kiều thì hơi buồn bực, giọng chua lòm, "Nếu không phải bên cạnh nàng lúc nào cũng có đám ruồi bọ phiền lòng bay quanh, sao ta phải thế này? Huống hồ, những người đó cứ luôn vây quanh nàng thì cũng thôi, sao nàng còn luôn đi nhìn người khác có đẹp hay không làm gì?"
"Còn ghen à? Mạng suýt nữa cũng không còn rồi." Nguyễn Kiều trừng y một cái.
Tần Vân Huyên hôn mê rất nhiều ngày, bị Nguyễn Kiều trừng cũng không tức giận, ngược lại còn được một tấc tiến một thước nắm lấy cổ tay nàng, cười nói, "Còn may nhờ nương tử cứu giúp."
Nguyễn Kiều sợ chạm đến miệng vết thương của y nên không nhúc nhích, nhướng mày nhìn y, "Ai là nương tử của ngươi? Sao ta không biết?"
Tần Vân Huyên rầm rì một tiếng, dịch mặt cọ lên tay Nguyễn Kiều, "Nể mặt ta bị thương nặng, nàng thương ta nhé? Đừng nói những lời đâm vào tim ta."
"Ngươi còn biết xấu hổ không? Nếu phải ngươi không phát hiện áo giáp của mình bị động tay động chân thì ngươi sẽ bị thương à?"
Tần Vân Huyên chớp đôi mắt, "Nếu có nương tử ở bên thì tốt rồi, ta sẽ không vì đại ý mà bị thương."
Nguyễn Kiều cười hừ, "Được đấy, chờ đến lúc vào thành ta tìm một cô nương vừa tuổi cho ngươi, ngươi muốn bao nhiêu nương tử thì đều cho ngươi."
Nụ cười trên mặt Tần Vân Huyên tiêu tan, trong mắt có cô đơn, trông mong nhìn nàng, "Nàng quả nhiên còn giận ta, ta rõ ràng đã có nương tử, tìm cô nương vừa tuổi cái gì? Nàng lại nói lời này chèn ép ta."
Tần Vân Huyên cuối cùng vừa bị thương, không có tinh thần, chỉ nói với Nguyễn Kiều mấy câu, sắc mặt đã tái nhợt, lại không chịu buông tay Nguyễn Kiều ra, mãi đến cuối cùng không chịu được mà ngất đi.
Hệ thống ở trong đầu Nguyễn Kiều không nhịn được, thở dài, [Đại tướng quân đang êm đẹp, xem cô biến người ta thành cái dạng gì đi? Nhưng mà kể cũng lạ, anh ta còn chưa cần cô ra tay đã tự dạy dỗ bản thân xong rồi, nhìn đáng thương ghê.]
Nguyễn Kiều nhìn đôi môi tái nhợt hơi khô của y, lấy nước tới thấm cho y.
Sự thay đổi của Tần Vân Huyên mấy năm nay, Nguyễn Kiều đều nhìn thấy.
Trái tim nàng vốn cũng là thịt, được một gia hỏa đáng yêu, đẹp trai, năng lực xuất chúng, hơn nữa còn đã thay đổi hoàn toàn lấy lòng mỗi ngày, cho dù tim nàng có làm bằng đá thì cũng bị y ấp nóng.
Nhìn cánh tay bị y nắm chặt không buông, Nguyễn Kiều không nhịn được cười khẽ.
Đúng là đồ ngốc.
......
Nửa năm sau.
'Ầm', 'Ầm'.
Tiếng vang lớn đánh thức lão nhân đang nằm liệt trên long sàng, lão nỗ lực mở đôi mắt vẩn đục, phát hiện trong phòng không có một bóng người, cả phòng tanh bành bừa bãi, rất nhiều đồ vật đáng giá đều đã bị lấy đi.
Lão nhân trừng lớn đôi mắt, cổ họng phát ra âm thanh 'khò khè', hơn nửa ngày mới nói ra được một câu không rõ ràng, "Người đâu!...... Người đâu!"
Nhưng tiếng kêu của lão nhân quá nhỏ, xung quanh còn không có ai, lão nhân tức giận, rất muốn phát cáu, nhưng lại không thể động đậy.
Có lẽ vì gần đây không ai vệ sinh cho lão, dưới thân lão đã có mùi lạ, lão nhìn màn giường màu vàng sáng, một giọt nước mắt vẩn đục lăn xuống từ khóe mắt do quá tức giận.
Hồi lâu, bên ngoài có tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, lão nhân nhìn thấy Đại thái giám vẫn luôn đi theo bên mình – Vương Phú Quý, lão thái giám theo lão nhiều năm gầy đi nhiều, không còn là béo béo trắng mập như trong trí nhớ, lão thái giám lảo đảo té ngã lộn nhào xuống trước mặt lão nhân, thấy lão nhân nhìn mình căm tức, theo thói quen co rúm lại, sau đó lại nhanh chóng thay đổi biểu cảm, "Hoàng thượng cũng đừng trừng nô tài như vậy, nô tài theo phe Lục điện hạ cũng chỉ vì giữ được một cái mạng!"
Nghe lão thái giám nói xong, lão nhân, cũng chính là Đương kim Thánh thượng càng tức giận, trên trán còn nổi gân xanh, "Cẩu... Cẩu nô tài! Trẫm, trẫm giết ngươi!"
Vương Phú Quý bị mắng là cẩu nô tài giật giật khóe miệng, cười như không cười, "Lời này lúc trước thì nô tài còn tin, nhưng bây giờ...... Hoàng thượng chẳng lẽ không nghe được tiếng ầm ầm bên ngoài sao? Nghe nói đó là hỏa khí mà phản quân mới làm ra để công thành, không bao lâu nữa, Hoàng thành này sẽ bị phá, Hoàng thượng đừng tỏ vẻ uy phong ở đây với nô tài."
Hoàng đế kinh hãi, "Phản, phản quân đánh... Tới đây? Lão lục đâu?!"
Vương Phú Quý nói, "Lục điện hạ đã sớm thu dọn đồ bỏ chạy, giờ nô tài tới đây cũng là vì muốn tìm Hoàng thượng cho nô tài một đồ vật bảo mệnh. Dù sao Đại Sở này đã sớm chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, không bằng Hoàng thượng cho thần một phần tội kỷ chiếu đi! Lúc trước ngài hại chết Tần lão tướng quân và Tần thiếu tướng quân, nếu nô tài cầm trong tay một chiếu chỉ như vậy, nói không chừng Tần tướng quân sẽ tha mạng cho một nhân vật nhỏ như nô tài."
(Tội kỷ chiếu: là một loại khẩu dụ hoặc văn bản mà các hoàng đế thời xưa tự phản tỉnh hay kiểm điểm sai sót, sai lầm của bản thân. Các hoàng đế quy hết thành tích đạt được cho muôn dân, những sai sót mắc phải quy về bản thân.)
Hoàng đế nghe Vương Phú Quý nói xong, tức run cả người, cầm gối ngọc bên cạnh ném về phía Vương Phú Quý, "Lăn!...... Cẩu nô tài ngươi lăn cho trẫm!"
Vương Phú Quý đương nhiên không sợ, lão ta lấy ra một thánh chỉ trống, "Hoàng thượng, mời ngài viết đi, đừng ép nô tài phải dùng đến sức mạnh."
Hoàng đế đương nhiên không thể viết tội kỷ chiếu, Vương Phú Quý không có cách nào, chỉ có thể tự mình viết một tội kỷ chiếu, sau đó đè Hoàng đế trên lòng sàng, mạnh mẽ ấm thủ ấn của lão lên tội kỷ chiếu, hơn nữa tìm được ngọc tỷ ở cơ quan trên đầu giường, đóng vào.
Hoàng đế bị Vương Phú Quý chọc tức đến mức nôn ra một ngụm máu đen, ngón tay run rẩy, hai mắt trợn trắng rồi ngất đi.
Cũng chỉ trong một lát như vậy, tiếng ầm vang bên ngoài dừng lại, Hoàng cung loạn thành một đoàn. Vương Phú Quý mang theo một tội kỷ chiếu và ngọc tỷ, đi thẳng về phía cửa cung, vừa thấy đại quân, lập tức quỳ xuống đất, dâng cao đồ vật trong tay lên.
Đại Sở huy hoàng mấy trăm năm hạ màn. Sở Tiêu vội vàng bỏ trốn quay đầu nhìn Hoàng cung mình lớn lên, trong mắt có không cam lòng, nhưng lại không thể không rời đi, dưới sự bảo vệ của bộ hạ trung thành, hắn lên đường xuống nam.
Nguyễn Kiều sửa quốc hiệu thành "Khánh", các công thần đều được thụ phong.
Đặc biệt là Dương Nghĩa, trở thành Hộ bộ thượng thư, tiếp tục chưởng quản 'Túi tiền' của Khánh triều, nếu không phải Tần Vân Huyên ở bên cạnh trừng, chỉ sợ hắn đã ôm đùi Nguyễn Kiều mà khóc rống!
E ngại giá trị vũ lực của Tần Vân Huyên, cuối cùng Dương Nghĩa đành khóc sướt mướt đi nhậm chức.
Cùng với sự thay đổi thời đại, không thể thiếu sự tàn khốc và máu tanh, lão thần tiền triều đầu hàng nhưng không an phận đều bị Nguyễn Kiều thẳng tay giết, còn đám tham quan ô lại cũng bị Nguyễn Kiều xét nhà chém đầu.
Thái độ cứng rắn như vậy khiến lão thần tiền triều vốn còn có tâm lý kháng cự Nguyễn Kiều đều thành thật lại.
Tân triều thành lập, còn vô số công việc cần hoàn thành, Nguyễn Kiều từ trước đến giờ thích buông tay làm cá mặn cũng bị ép phải bận rộn, mỗi ngày dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, không được mấy ngày đã thấy hơi hối hận.
Lâm gia biết Nguyễn Kiều đăng cơ làm Hoàng đế, cái đuôi lập tức vểnh lên trời.
Bọn họ không ngờ trong nhà không còn một Hoàng hậu, nhưng lại nhiều ra một Nữ đế, không những không bị thủ đoạn cứng rắn của Nguyễn Kiều làm kinh sợ mà còn nổi lên tâm tư khác, nhưng họ không vọng động mà cẩn thận quan sát, không ngờ rằng, chuyện đầu tiên Nguyễn Kiều làm sau khi lên ngôi là chiêu cáo thiên hạ hành vi phạm tội của Hoàng đế tiền triều, còn muốn mang cha ruột đi chém đầu thị chúng.
Lâm gia tức khắc như gà bị bóp cổ, tộc trưởng Lâm gia không nhịn được mà mắng Nguyễn Kiều là gà mái báo sáng, bất hiếu không tròn phận làm con, là một nữ nhân lại không giữ phụ đạo, bước lên ngôi vị Hoàng đế, quả là vớ vẩn đến cực điểm!
(Theo góc độ tâm linh, người ta quan niệm rằng, trong tự nhiên cái gì cũng có âm dương, và nếu gà mái gáy thì chứng tỏ âm dương bị đảo lộn, dương khí lẫn lộn vào âm khí, xung quanh có nhiều điều bị rối loạn, phong thủy bị đổi lộn... Và có thể nói, gà mái gáy là một điềm báo cho bạn biết sẽ có một chuyện sắp sửa xảy ra trong tương lai.)
Kết quả hôm sau thấy ngay tôn nhi nhà mình bị người ta đánh gãy chân, lột sạch quần áo, ném ở cửa hoa lâu, cả tộc Lâm thị vì có tội mưu hại trung thần và thông đồng với địch phản quốc, ba đời không được vào triều làm quan.
Tộc trưởng Lâm gia lập tức choáng váng hoa mắt.
Lâm mẫu đến cung cầu Nguyễn Kiều, còn không cả qua được cửa cung.
Bà ta quỳ gối ở cửa cung chặn đường hồi cung của Nguyễn Kiều, trách cứ Nguyễn Kiều giết cha là đại bất hiếu, sẽ để lại tiếng xấu muôn đời!
Nào ngờ nữ nhi bị đưa vào cung từ hồi còn mới lọt lòng, chưa từng nuôi dạy một ngày của mình lại ngồi trên lưng ngựa, cao cao tại thượng nhìn xuống mình, "Nếu trẫm sợ thì sẽ không có ngày hôm nay. Trẫm không quan tâm ngươi nghĩ thế nào, nếu lần sau còn đại náo cửa cung, trẫm sẽ cho ngươi biết trẫm còn có thể bất hiếu hơn nhiều."
Đối mặt với ánh mắt hờ hững của nàng, Lâm mẫu mới biết sợ, lảo đảo ngã ngồi trên đất, Nguyễn Kiều không quan tâm đến bà ta, trực tiếp cưỡi ngựa vào cung.
Tần Vân Huyên nghe tin, vội vàng vào cung, vốn định mượn cớ an ủi Nguyễn Kiều, lại phát hiện nàng hình như chẳng bị ảnh hưởng gì cả.
Nguyễn Kiều nhìn Tần Vân Huyên vẫn luôn ăn không ngồi rồi, "Ta phong ngươi làm khai quốc Đại tướng quân là để ngươi rảnh rỗi chạy vào trong cung?"
Sắc mặt Tần Vân Huyên không thay đổi, còn bình tĩnh rót một ly trà cho Nguyễn Kiều, "Nếu bệ hạ không ở trong cung, vậy thần cũng không cần phải chạy vào đây."
Nếu không phải chú ý tới tai y đã đỏ, Nguyễn Kiều còn tưởng da mặt y đã dày đến trình độ không gợn sóng.
Thân hình Tần Vân Huyên cao lớn, nhưng mặc quần áo lại có vẻ eo thon chân dài, hôm nay y mặc một áo choàng xanh thẳm thêu chỉ vàng, trên đầy đội đầu quan bạch ngọc, nâng tay nhấc chân đều có cảm giác tự phụ, hơn nữa còn mang dáng vẻ thư sinh, hoàn toàn không nhìn ra đây là Đại tướng quân chinh chiến sa trường, mở mang bờ cõi, lại giống như một tiểu công tử nhà phú quý chưa từng ra ngoài rèn luyện.
Đôi mắt kia xán lạn như sao, lúc nhìn Nguyễn Kiều, quả là như có móc câu.
Nguyễn Kiều nhìn y, cười khẽ, cứ mỗi lần thấy y ra vẻ bình tĩnh như vậy, nàng lại không nhịn được, muốn trêu đùa y, "Đã nhiều ngày nay, vì hậu cung trống rỗng, các triều thần bắt đầu thúc giục trẫm phong hậu tuyển phi, mấy đợt bức họa các nam tử vừa độ tuổi bị đưa đến bàn trẫm, ngay cả mấy đại thần vào cung bái kiến cũng sẽ thường dẫn dắt đến công tử vừa tuổi trong nhà mình, thật sự khiến người ta đau đầu, không biết tướng quân cảm thấy nhà nào thích hợp? Có đề cử gì không?"
Tần Vân Huyên mím chặt môi, nhìn Nguyễn Kiều một lúc lâu, "Thần cảm thấy một mình thần thích hợp."
Nói xong, cũng không biết y quyết định điều gì, đột nhiên đứng dậy đi tới trước mặt Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều hơi ngửa về sau, không thích góc độ ngước nhìn này lắm, đôi mắt hơi mị lại.
Kết quả nghe được tiếng cạnh, Nguyễn Kiều nhìn theo hướng âm thanh, thấy bàn tay thon dài mang theo vết chai mỏng của Tần Vân Huyên đã cởi bỏ đai ngọc của y rồi.
Y nhìn thẳng Nguyễn Kiều, cho dù màu đỏ đã lan từ mặt xuống cổ, y vẫn thong thả kéo vạt áo ra, lộ ra eo bụng tinh tráng che giấu bên trong.
Làn da dưới quần áo của y cũng không trắng, thậm chí còn che kín những vết sẹo nhỏ vụn, y hơi cúi người, bọc Nguyễn Kiều lại giữa ghế và y, cố gắng đè ép cảm giác thẹn thùng dắt tay nàng phủ lên, "Thần văn có thể giám quốc, võ có thể giục ngựa đánh thiên hạ, giữ mình trong sạch, thân thể khỏe mạnh, trên không phụ mẫu, dưới không thân quyến, gia sản khấm khá, năng lực xuất chúng, còn đẹp trai, trọng điểm là...... Bệ hạ giờ có thể, kiểm tra thử chút."
Nguyễn Kiều nhìn thẳng vào đôi mắt y, bị tình ý nồng đậm bên trong làm bỏng, chột dạ dời mắt đi, nhưng ánh mắt lại từ từ trượt xuống, dừng trên cánh môi còn ướt át vì vừa uống trà của y, như bị mê hoặc, nàng không nhịn được mà liếm môi dưới.
Tần Vân Huyên chú ý đến sự thay đổi của nàng, hầu kết cũng lăn lộn, từ từ cúi đầu.
Lúc hơi thở hai người giao hòa, Nguyễn Kiều chợt lấy lại tinh thần, nàng thu lại cánh tay như bị nóng bỏng, ánh mắt chột dạ, nhìn sang một bên, "Làm... Làm gì thế? Trong điện còn có người......"
Nguyễn Kiều nói được một nửa, lại phát hiện thái giám cung tì hầu hạ trong điện đã lui xuống hết từ khi nào, cửa đại điện cũng được khép hờ.
"Bệ hạ, ngài dù giận thần, cũng đã giận năm năm rồi......" Tần Vân Huyên chú ý thấy Nguyễn Kiều đã buông lỏng, căn bản sẽ không cho nàng cơ hội lùi bước, một tay ấn bên cạnh nàng, sán lại gần, ghé sát tai nàng, thấp giọng hỏi, "Trong lòng ngài cũng có thần, đúng không?"
Nguyễn Kiều cảm thấy tim mình đập rất nhanh, nàng không cử động, Tần Vân Huyên lại vươn tay thử thăm dò, gần như run rẩy ôm nàng vào lòng, cọ cọ đỉnh đầu nàng, giọng nói mang theo vài phần vui vẻ, "Nếu trong lòng ngài không có thần, ngài đã sớm đẩy thần ra, vậy nên chắc chắn bệ hạ cũng cảm thấy thần thích hợp."
Mặt Nguyễn Kiều dán vào ngực y, nghe tiếng tim mình đập dần trùng với y, rũ mắt nhìn vết sẹo ngang qua trước ngực đã suýt nữa lấy đi mạng y, nàng đột nhiên có chút xúc động, hôn nhẹ lên vết sẹo kia.
Thân thể Tần Vân Huyên run lên, đột nhiên cúi đầu, đối mặt với đôi mắt sáng ngời của Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều chớp chớp mắt, cười khẽ một tiếng, hỏi, "Vậy, ngươi đã chuẩn bị xong của hồi môn chưa?"
Biểu cảm Tần Vân Huyên đột nhiên trống rỗng, một tay ôm Nguyễn Kiều lên, xoay xoay vài vòng, "Ta bây giờ lập tức hồi phủ dọn tay nải!"
Nguyễn Kiều: "?"
Tần Vân Huyên buông Nguyễn Kiều ra, cười ngây ngô, "Không được, đồ trong phủ ta không tốt, hay là bệ hạ lại cho ta nửa năm, ta đi đánh hạ Nam Chiêu làm của hồi môn tặng nàng!"
Nguyễn Kiều: "......"
Hoàng đế tiền triều kiêng kỵ phụ tử Tần gia đến mức xuống tay với họ, cũng chỉ do tiểu nhân bên cạnh quấy phá, sau khi Nguyễn Kiều đánh vào cung đã điều tra án tử lúc trước, kết quả bắt được không ít gian tế.
Nam Chiêu và Đại Sở khai chiến, đánh trận nào thua trận đó, phụ tử Tần gia và Tần gia quân quả thực là thần thoại bất bại.
Nam chiêu vẫn luôn như hổ rình mồi với Đại Sở dồi dào, âm thầm xếp thám tử, châm ngòi quan hệ quân thần giữa Hoàng đế và phụ tử Tần gia, mượn tay Hoàng đế diệt trừ họa lớn của Nam Chiêu, vốn tưởng từ giờ Tần gia quân không còn đáng sợ, nào ngờ ấu tử Tần gia năm đó mới gần mười sáu tuổi chẳng những khởi động Tần gia quân, còn đánh Nam Chiêu đại thương nguyên khí, giết Công Lương Ngọc, đoạt hai thành.
Nam Chiêu tổn thất thảm trọng, trong thời gian ngắn không thể hoãn lại được, chỉ có thể mạnh mẽ nuốt cục tức này xuống, vừa hòa đàm với Đại Sở, vừa dùng lại trò cũ.
Thậm chí còn mượn danh nghĩa của Hoàng đế xếp nhãn tuýen bên cạnh Nguyễn Kiều, giả danh Hoàng đế, thật ra là vì thu thập tin tức cho Nam Chiêu.
Chỉ tiếc, Tần Vân Huyên quá cẩn thận, cả phủ tướng quân giống như cái sàng, như lại không có một tin tức có ích, mà Nguyễn Kiều thì càng quá mức hơn, chưa đến hai ngày đã thoát khỏi sự khống chế của mật thám, cả phủ tướng quân trở thành cái vỏ rỗng chỉ toàn là mật thám.
Lúc trước Phù Liễu cố ý giả ngu, bại lộ sự thật mình là nhãn tuyến của Hoàng đế, chính là vì rạch to vết rách giữa Tần Vân Huyên và Hoàng đế, để Hoàng đế giết chết Tần Vân Huyên, chia rẽ Tần gia quân.
Kết quả không ngờ rằng Tần Vân Huyên là một người sói ẩn mình.
Mưu tính của Nam Chiêu không những không có tác dụng mà còn cho Tần Vân Huyên một cái cớ hoàn mỹ để tạo phản.
Người sói rất thích Nam Chiêu làm chuyện tốt không lưu danh, Khánh triều khai nguyên năm thứ hai, Nữ đế cưới người sói... Nhầm, là Khai quốc đại tướng quân làm nam hậu, của hồi môn của người khác đều là thập lý hồng trang, mà y lại là hơn phân nửa quốc thổ Nam Chiêu.
Ngày Đế hậu thành thân, sứ thần Nam Chiêu đến, khiển trách Tần Vân Huyên không có võ đức, vô duyên vô cớ đánh một nửa giang sơn Nam Chiêu chỉ vì làm của hồi môn, đây là khiêu khích, nếu Khánh triều còn bức bách, đừng trách Nam Chiêu không khách khí.
Nguyễn Kiều ngồi trên nghe sứ thần kia nói, cười lạnh một tiếng, "Tướng quân của trẫm quá mềm lòng, còn để lại cho đám chuột chỉ biết sử dụng ám chiêu như các ngươi một nửa giang sơn! Bằng không giờ các ngươi nào còn mạng mà nhảy nhót trước mặt trẫm. Nếu các ngươi đã không biết ơn, vậy trở về rửa sạch cổ chờ trẫm ngự giá thân chinh đi!"
Sứ thần Nam Chiêu tức khắc ngớ người, "Nữ hoàng Khánh triều, ngài như vậy không hợp quy củ!"
Nguyễn Kiều mắt lạnh nhìn sứ thần kia, "Quy củ gì? Người ta nói nắm tay to mới là quy củ!"
Sứ thần Nam Chiêu té ngã xuống đất, hai mắt tối sầm, ngất đi.
Tần Vân Huyên một thân hồng y ở bên hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói, "Vốn định vì đánh nốt nửa còn lại sẽ trì hoãn thời gian đại hôn của chúng ta nên mới thôi. Biết vậy, ta dù có kéo dài một thời gian cũng phải đánh toàn bộ Nam Chiêu về."
Nguyễn Kiều thấy mày y đã nhíu thành một đường, cười khẽ vươn tay vuốt phẳng, "Vậy chờ chúng ta đại hôn xong thì lại đi đánh, đánh xong thì ăn mừng chúng ta tân hôn."
Tần Vân Huyên nghe vậy, đôi mắt sáng ngời, nhỏ giọng nói: "Vậy chờ chúng ta có hài nhi, có thể lại đi đánh Bắc Mạc về!"
Các triều thần và giam quyến tham gia đại hôn của Đế hậu bên dưới: "......"
Năm thứ hai sau khi Nguyễn Kiều và Tần Vân Huyên thành hôn, một đôi long phượng thai chào đời, tỷ tỷ không những kế thừa sức mạnh của Nguyễn Kiều mà còn cực kỳ mẫn cảm với chính vụ, còn đệ đệ thì không yểu thế nào, thân thể mềm mại lại yêu sâu nặng đất đai.
Sau khi hai tỷ đệ lớn, Nguyễn Kiều tức khắc thở phào nhẹ nhõm, ném triều đình cho hai tỷ đệ, còn mình và Tần Vân Huyên thì chạy đi chơi khắp nơi, Khánh triều trở thành một siêu cường quốc phồn vinh thịnh vượng nhất thời bấy giờ.
Sở Tiêu trước đó xuống nam chạy trốn đến Nam Chiêu vốn định mượn thế Nam Chiêu, nào ngờ mình còn chưa kịp xây dựng quan hệ với Quốc chủ Nam Chiêu thì Nam Chiêu đã không còn nữa.
Hắn chạy tới Bắc Mạc, cố chịu đựng hoàn cảnh ác liệt nơi đây, vất vả lắm mới thuyết phục được Quân chủ Bắc Mạc giúp đỡ Đại Sở hắn, kết quả Bắc Mạc cũng không còn.
Dù là Bắc Mạc hay Nam Chiêu đều có thời tiết khắc nghiệt, căn bản không hợp để hắn điều dưỡng thân thể. Mấy năm nay lăn lộn, thân thể hắn đã bị chà đạp đến hỏng, ba bước ho khan, năm bước hộc máu, sau mười mấy năm, cuối cùng hắn đã hiểu được những năm tháng gian nan đau khổ của Lâm A Kiều, nhưng lần này, đã không còn ai thay thế hắn. Vào một ngày đông, hắn như một kẻ lưu lạc rúc trong góc tường, trong giấc mơ, hắn thấy mình đánh bại Tần Vân Huyên, đăng cơ làm Hoàng đế, Đại Sở dưới sự thống trị của hắn hải yến hà thanh.
(Hải yến hà thanh: Một đời thái bình.)
Trong mơ không có đói khổ lạnh lẽo, không có ốm đau quấn thân, Sở Tiêu mỉm cười, thân thể dần mất đi độ ấm, khóe mắt lại tụ một giọt lệ.
Một đời này, lúc Tần Vân Huyên đi, hệ thống có dự cảm, làm nhạt ký ức cho Nguyễn Kiều trước.
Toàn bộ quá trình, nàng rất đạm nhiên, lúc tiến vào thông đạo thế giới, Nguyễn Kiều bỗng quay đầu nhìn ra sau.
Phía sau trống rỗng, không có thứ gì, nàng hơi nhíu mày, biến mất trong thông đạo.
Lúc vầng sáng của thông đạo thế giới sắp biến mất, một vòng sáng vàng to hơn lần trước một vòng bay vèo vào trong.
Nguyễn Kiều vừa mới vào thế giới nhiệm vụ thứ ba đã cảm giác thân thể lắc lư, đầu đụng phải thứ gì đó, phát ra tiếng cốp.
Sau đó, một giọng nam xa lạ quát lớn truyền vào tai, "Ăn mày từ đâu tới, dám đụng vào xe ngựa của công chúa chúng ta! Tìm chết!"
Sau đó, tiếng roi xé gió truyền đến.
Nguyễn Kiều không kịp đọc cốt truyện nhiệm vụ, vội xốc mành xe ngựa lên, thấy được một nam tử ngã bên xe ngựa, hai tay cọ trên đất đến chảy máu.
Đôi mắt y bị che lại bởi mảnh vải hình như xé từ tay áo xuống, quần áo trên người đã bẩn đến mức không rõ màu sắc ban đầu, mái tóc đen nhánh cũng bết lại, tuy nhìn ra chủ nhân đã nỗ lực muốn vuốt, nhưng trông vẫn có vẻ lộn xộn, trên mặt thậm chí còn dính cỏ khô, cả người đầy vết máu, có vết đã khô, có vết còn mới, thân thể gầy trơ xương, một roi của mã phu đánh xuống, y lại không run, tựa như đã không còn hơi thở.
Nguyễn Kiều có dự cảm chẳng lành, vội hỏi hệ thống, "Khất cái này từ đâu ra? Là ai?"
Hệ thống trầm mặc một lát: [Mục tiêu nhiệm vụ.]
Nguyễn Kiều chưa bao giờ mắng tục, "Má!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.