Chương 3: Thần Y Mục Vân Đông
Ký Thu Phong
02/10/2023
Lúc Mục Vân Đông trở về ký túc xá trường học thì chỉ có một mình Lục Tiểu An ở đó, những người khác đều đã đi thực tập.
- Cậu đã đi đâu từ buổi sáng vậy? Luận văn của cậu đâu, có qua không?
Mục Vân Đông vừa đến đã lập tức liên tục đặt câu hỏi với Lục Tiểu An.
Anh ta rất lo lắng cho Mục Vân Đông, trong khoảng thời gian này, anh đã chứng kiến Mục Vân Đông đổi luận văn một lần, anh nhìn thôi cũng thấy gấp. Cạn bã như anh ta còn được thông qua luận văn, anh ta cũng không biết tại sao luận văn của Mục Vân Đông lại không được duyệt.
- Sau này đừng đề cập đến luận văn với tôi nữa, hiện tại lão tử không thèm mấy cái này.
Mục Vân Đông lúc lắc tay.
- Sao có thể không cần chứ, luận văn không thông qua thì cậu không lấy được chứng nhận tốt nghiệp.
Lục Tiểu An sốt ruột nói.
- Yên tâm đi, tôi có cách khác.
Mục Vân Đông vỗ vỗ vai của Lục Tiểu An.
Mục Vân Đông rất cảm động, trong trường học này, Lục Tiểu An là bạn bè tốt nhất của anh.
Nhưng thành tích và gia cảnh nhà anh ta không tốt, nghe nói trường học đã xếp anh đến một bệnh viện cộng đồng để thực tập, Lục Tiểu An rất không hài lòng, hiện tại cũng luôn luôn muốn bàn bạc lại với trường học.
- Anh em, chờ thêm một thời gian nữa, tôi sẽ cho cậu một chỗ tốt.
Trong lòng Mục Vân Đông lặng lẽ nói.
Mục Vân Đông lấy trang bị hệ thống ban thưởng cho anh ra, chỉ thấy một hòm thuốc, một bộ áo bào trắng, một mũ trắng, còn có một lá cờ, lá cờ trên đó viết "Thần y Mục Vân Đông".
- Không biết tôi có nên mặc trang bị như vậy ra ngoài xem bệnh cho người khác không?
Trong lòng Mục Vân Đông oán thầm.
(Đúng vậy, chính là như vậy.) Đó là âm thanh của hệ thống.
- Cậu lừa tôi à?
Trong lòng Mục Vân Đông kêu rên, bộ dáng này chẳng phải là cách ăn mặc của giang hồ du y thời cổ sao?
(Muốn có thưởng thì phải nghe lời.) Lại truyền đến âm thanh của hệ thống.
Mặc kệ, chẳng cần biết có phải là cách ăn mặc của giang hồ du y hay không, chỉ cần có phần thưởng, hy sinh một hình tượng đẹp trai thì có là gì.
Mục Vân Đông ăn mặc xong liền đi ra ngoài, Lục Tiểu An đang ăn dở tô mì nhìn thấy bộ dáng của Mục Vân Đông thì giật mình.
- Mẹ nó, Đông ca, cậu mặc trang phục gì vậy? Đây là muốn đi đâu vậy?
- Đi dạo bốn bể, xem bệnh cho người ta.
Mục Vân Đông nhàn nhạt đáp.
- Mặc bộ đồ này ra ngoài à? Cậu không sao đấy chứ?
Lục Tiểu An đứng lên, sờ trán Mục Vân Đông:
- Cậu không có phát sốt chứ? Đông ca, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Có phải bị luận văn kích thích hay không?
Mục Vân Đông bỏ tay của Lục Tiểu An xuống, đập vai của anh ta.
- Không sao, anh đây rất khỏe, chờ lấy tôi, trở về mời anh ăn cơm.
- Ai...
Lục Tiểu An hô to ở phía sau, nhưng Mục Vân Đông đã sớm ra khỏi phòng ngủ, bạch bạch bạch xuống lầu.
- Xong rồi, tinh thần của Đông ca nhất định có vấn đề, tôi phải gọi các anh em trở về xem thử.
Lục Tiểu An lập tức gọi điện thoại cho mấy người bạn học trong ký túc xá, nói cho bọn họ biết tình huống của Mục Vân Đông.
Mục Vân Đông đeo hòm thuốc, cầm lá cờ, đi rất phong cách ở trong sân, một cơn gió thổi qua, lá cờ phần phật rung động.
- Xem người kia kìa, trang phục thật là kỳ lạ!
Trong sân trường có người phát hiện Mục Vân Đông.
- Đúng vậy, đầu năm nay còn có người mang hòm thuốc đi ra ngoài, anh ta là bác sĩ đi chân trần à?
- Mẹ nó, thần y Mục Vân Đông, có cần phải khoác lác như vậy hay không?
- Ha ha ha, anh ta điên rồi à, giả vờ giả vịt cũng không cần làm thành bộ dạng này chứ?
...
Trên đường đi, không ngừng có bạn học chỉ trỏ, Mục Vân Đông không để ý chút nào, vừa lên buổi trưa anh đây liền kiếm lời năm trăm vạn, những lời nói nhảm này của các người so với tiền của anh đây thì tính là cái gì.
Khi đi qua tòa nhà hành chính làm việc, Mục Vân Đông rất tự nhiên đứng im lặng dừng chân lại một hồi lâu, không khéo không khéo, thầy hướng dẫn Vương Hoằng vừa vặn ra khỏi tòa nhà hành chính.
Mặc dù Mục Vân Đông đã thay trang phục, nhưng Vương Hoằng vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra anh, lão đi thẳng đến bên cạnh Mục Vân Đông.
- Nha, trang điểm thành hình dáng này, rất là phong cách!
Vương Hoằng trào phúng nói.
- Thế nào, anh đây đẹp trai không?
Mục Vân Đông hất đầu lên, lấy tay vén mũ lên một cái.
Vương Hoằng cúi đầu xích lại gần Mục Vân Đông, nhỏ giọng nói:
- Nhận thua rất khó à? Không phải chỉ là hy sinh một đêm nho nhỏ thôi à? Hà cớ gì?
Mục Vân Đông ngẩng đầu lên:
- Anh đây không muốn.
- Hừ, rồi em sẽ cầu xin tôi.
Vương Hoằng hừ lạnh một tiếng.
_ Không đâu, người cầu xin nhất định không phải tôi.
Mở trò chơi, có hệ thống sinh mệnh trí năng cao cấp, xem bệnh cho người ta còn không phải là thức nhắm, ai còn thèm muốn luận văn gì chứ.
Hơn nữa Mục Vân Đông sớm đã nhìn ra, dưới thân thể Vương Hoằng đang có một đoàn nguyên khí sinh mệnh màu xám đang không ngừng nhảy vọt.
Vương Hoằng bình thường sống không kiểm điểm, bị vi khuẩn lây nhiễm cũng khó tránh khỏi.
Mục Vân Đông lặng lẽ nâng tay lên, rót vào một chút sinh mệnh nguyên khí của những vi khuẩn đang nhảy không ngừng kia, những vi khuẩn kia nhảy càng vui hơn.
Con ngứa không hiểu làm cho Vương Hoằng khó chịu không thôi, hắn nhanh chóng ôm lấy một bộ vị nào đó, kẹp chặt hai chân chạy về phía phòng làm việc.
- Hừ, vi khuẩn có sức sống mạnh như vậy, không ai có thể diệt được, chúng ta sẽ nhờ ông đi cầu xin tôi.
Mục Vân Đông phát ra một tiếng cười lạnh.
Mục Vân Đông tiếp tục đi ra bên ngoài trường học, vừa đi đến cửa trường học thì nhìn thấy Vu Hiểu Hiểu đang đỡ Khang Tuấn Trạch đi vào cửa trường.
Chỉ thấy Khang Tuấn Trạch đen một cái mắt, trán, khóe miệng đều băng bó vết thương, hai bên cánh tay cũng đầy vết trầy da, bộ dáng rất là thê thảm.
- Này, chào hai vị nhé!
Mục Vân Đông rất là vui sướng vẫy tay gọi hai người.
Trải qua một phen sống chết, Mục Vân Đông đã nhìn thấu, hơn nữa có hệ thống sinh mệnh, sức mạnh của anh rất đủ, sớm đã không để bọn họ vào trong lòng.
- Là mày, ma cà bông này, mày hại tao thảm như vậy, tao phải cạo chết mày.
Khang Tuấn Trạch nhận ra Mục Vân Đông, vội vàng nhào tới Mục Vân Đông.
Mục Vân Đông vội vàng dùng lá cờ ngăn cản tay của Khang Tuấn Trạch:
- Aiz không đánh không đánh, hôm nay tôi phải đi ra ngoài xem bệnh cho người ta, không phải đến đánh nhau.
- Xem bệnh cho người à? Ha ha ha, cười chết tao rồi...
Khang Tuấn Trạch đột nhiên cười to, trang phục của Mục Vân Đông thật sự là làm cho anh ta giật mình.
- Tao nói, không phải mày ngã xuống đập đầu óc ném hỏng rồi chứ, làm thành bộ dáng này.
Khang Tuấn Trạch cười khẩy nói.
- Có phải là ném hỏng rồi hay không thì để tôi chẩn bệnh một chút, tôi nói xem có phải thận của anh nên bồi bổ hay không.
Mục Vân Đông đã nhìn ra, nguyên khí sinh mệnh của thận của Khang Tuấn Trạch rất yếu, hiển nhiên là thận hư.
- Mày nói cái gì?
Khang Tuấn Trạch bị nói trúng điểm đau, có chút tức giận.
- Tôi nói ban đêm khi anh bồi mỹ nữ thì phải ăn bao nhiêu hai viên thuốc thì mới được, ha ha ha...
Mục Vân Đông cuồng tiếu rời đi.
- Đồ con hoang này, ma cà bông, tao muốn cạo chết mày!
Phía sau truyền đến giọng nói phát điên của Khang Tuấn Trạch.
- Được rồi, anh đừng có so đo với loại người này, mất giá trị của bản thân, chúng ta có việc còn phải đi tìm hiệu trưởng.
Vu Hiểu Hiểu khuyên nhủ.
Sau khi trấn an Khang Tuấn Trạch xong, phía sau lại truyền đến giọng nói chán ghét của Vu Hiểu Hiểu:
- Hừ, anh ta thật sự là hết thuốc chữa, lúc trước sao tôi lại coi trọng anh ta chứ.
Mặc dù giọng nói của Vu Hiểu Hiểu không lớn, nhưng Mục Vân Đông đang trói chặt hệ thống lại nghe rất rõ ràng.
Không thích chính là hận sao? Anh không ngờ Vu Hiểu Hiểu lại có thể thay đổi lớn như vậy.
- Hừ! Tôi cũng hối hận lúc trước đã coi trọng cô, hy vọng sau này cô đừng đi cầu xin tôi.
Trong lòng Mục Vân Đông thảo luận.
- Cậu đã đi đâu từ buổi sáng vậy? Luận văn của cậu đâu, có qua không?
Mục Vân Đông vừa đến đã lập tức liên tục đặt câu hỏi với Lục Tiểu An.
Anh ta rất lo lắng cho Mục Vân Đông, trong khoảng thời gian này, anh đã chứng kiến Mục Vân Đông đổi luận văn một lần, anh nhìn thôi cũng thấy gấp. Cạn bã như anh ta còn được thông qua luận văn, anh ta cũng không biết tại sao luận văn của Mục Vân Đông lại không được duyệt.
- Sau này đừng đề cập đến luận văn với tôi nữa, hiện tại lão tử không thèm mấy cái này.
Mục Vân Đông lúc lắc tay.
- Sao có thể không cần chứ, luận văn không thông qua thì cậu không lấy được chứng nhận tốt nghiệp.
Lục Tiểu An sốt ruột nói.
- Yên tâm đi, tôi có cách khác.
Mục Vân Đông vỗ vỗ vai của Lục Tiểu An.
Mục Vân Đông rất cảm động, trong trường học này, Lục Tiểu An là bạn bè tốt nhất của anh.
Nhưng thành tích và gia cảnh nhà anh ta không tốt, nghe nói trường học đã xếp anh đến một bệnh viện cộng đồng để thực tập, Lục Tiểu An rất không hài lòng, hiện tại cũng luôn luôn muốn bàn bạc lại với trường học.
- Anh em, chờ thêm một thời gian nữa, tôi sẽ cho cậu một chỗ tốt.
Trong lòng Mục Vân Đông lặng lẽ nói.
Mục Vân Đông lấy trang bị hệ thống ban thưởng cho anh ra, chỉ thấy một hòm thuốc, một bộ áo bào trắng, một mũ trắng, còn có một lá cờ, lá cờ trên đó viết "Thần y Mục Vân Đông".
- Không biết tôi có nên mặc trang bị như vậy ra ngoài xem bệnh cho người khác không?
Trong lòng Mục Vân Đông oán thầm.
(Đúng vậy, chính là như vậy.) Đó là âm thanh của hệ thống.
- Cậu lừa tôi à?
Trong lòng Mục Vân Đông kêu rên, bộ dáng này chẳng phải là cách ăn mặc của giang hồ du y thời cổ sao?
(Muốn có thưởng thì phải nghe lời.) Lại truyền đến âm thanh của hệ thống.
Mặc kệ, chẳng cần biết có phải là cách ăn mặc của giang hồ du y hay không, chỉ cần có phần thưởng, hy sinh một hình tượng đẹp trai thì có là gì.
Mục Vân Đông ăn mặc xong liền đi ra ngoài, Lục Tiểu An đang ăn dở tô mì nhìn thấy bộ dáng của Mục Vân Đông thì giật mình.
- Mẹ nó, Đông ca, cậu mặc trang phục gì vậy? Đây là muốn đi đâu vậy?
- Đi dạo bốn bể, xem bệnh cho người ta.
Mục Vân Đông nhàn nhạt đáp.
- Mặc bộ đồ này ra ngoài à? Cậu không sao đấy chứ?
Lục Tiểu An đứng lên, sờ trán Mục Vân Đông:
- Cậu không có phát sốt chứ? Đông ca, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Có phải bị luận văn kích thích hay không?
Mục Vân Đông bỏ tay của Lục Tiểu An xuống, đập vai của anh ta.
- Không sao, anh đây rất khỏe, chờ lấy tôi, trở về mời anh ăn cơm.
- Ai...
Lục Tiểu An hô to ở phía sau, nhưng Mục Vân Đông đã sớm ra khỏi phòng ngủ, bạch bạch bạch xuống lầu.
- Xong rồi, tinh thần của Đông ca nhất định có vấn đề, tôi phải gọi các anh em trở về xem thử.
Lục Tiểu An lập tức gọi điện thoại cho mấy người bạn học trong ký túc xá, nói cho bọn họ biết tình huống của Mục Vân Đông.
Mục Vân Đông đeo hòm thuốc, cầm lá cờ, đi rất phong cách ở trong sân, một cơn gió thổi qua, lá cờ phần phật rung động.
- Xem người kia kìa, trang phục thật là kỳ lạ!
Trong sân trường có người phát hiện Mục Vân Đông.
- Đúng vậy, đầu năm nay còn có người mang hòm thuốc đi ra ngoài, anh ta là bác sĩ đi chân trần à?
- Mẹ nó, thần y Mục Vân Đông, có cần phải khoác lác như vậy hay không?
- Ha ha ha, anh ta điên rồi à, giả vờ giả vịt cũng không cần làm thành bộ dạng này chứ?
...
Trên đường đi, không ngừng có bạn học chỉ trỏ, Mục Vân Đông không để ý chút nào, vừa lên buổi trưa anh đây liền kiếm lời năm trăm vạn, những lời nói nhảm này của các người so với tiền của anh đây thì tính là cái gì.
Khi đi qua tòa nhà hành chính làm việc, Mục Vân Đông rất tự nhiên đứng im lặng dừng chân lại một hồi lâu, không khéo không khéo, thầy hướng dẫn Vương Hoằng vừa vặn ra khỏi tòa nhà hành chính.
Mặc dù Mục Vân Đông đã thay trang phục, nhưng Vương Hoằng vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra anh, lão đi thẳng đến bên cạnh Mục Vân Đông.
- Nha, trang điểm thành hình dáng này, rất là phong cách!
Vương Hoằng trào phúng nói.
- Thế nào, anh đây đẹp trai không?
Mục Vân Đông hất đầu lên, lấy tay vén mũ lên một cái.
Vương Hoằng cúi đầu xích lại gần Mục Vân Đông, nhỏ giọng nói:
- Nhận thua rất khó à? Không phải chỉ là hy sinh một đêm nho nhỏ thôi à? Hà cớ gì?
Mục Vân Đông ngẩng đầu lên:
- Anh đây không muốn.
- Hừ, rồi em sẽ cầu xin tôi.
Vương Hoằng hừ lạnh một tiếng.
_ Không đâu, người cầu xin nhất định không phải tôi.
Mở trò chơi, có hệ thống sinh mệnh trí năng cao cấp, xem bệnh cho người ta còn không phải là thức nhắm, ai còn thèm muốn luận văn gì chứ.
Hơn nữa Mục Vân Đông sớm đã nhìn ra, dưới thân thể Vương Hoằng đang có một đoàn nguyên khí sinh mệnh màu xám đang không ngừng nhảy vọt.
Vương Hoằng bình thường sống không kiểm điểm, bị vi khuẩn lây nhiễm cũng khó tránh khỏi.
Mục Vân Đông lặng lẽ nâng tay lên, rót vào một chút sinh mệnh nguyên khí của những vi khuẩn đang nhảy không ngừng kia, những vi khuẩn kia nhảy càng vui hơn.
Con ngứa không hiểu làm cho Vương Hoằng khó chịu không thôi, hắn nhanh chóng ôm lấy một bộ vị nào đó, kẹp chặt hai chân chạy về phía phòng làm việc.
- Hừ, vi khuẩn có sức sống mạnh như vậy, không ai có thể diệt được, chúng ta sẽ nhờ ông đi cầu xin tôi.
Mục Vân Đông phát ra một tiếng cười lạnh.
Mục Vân Đông tiếp tục đi ra bên ngoài trường học, vừa đi đến cửa trường học thì nhìn thấy Vu Hiểu Hiểu đang đỡ Khang Tuấn Trạch đi vào cửa trường.
Chỉ thấy Khang Tuấn Trạch đen một cái mắt, trán, khóe miệng đều băng bó vết thương, hai bên cánh tay cũng đầy vết trầy da, bộ dáng rất là thê thảm.
- Này, chào hai vị nhé!
Mục Vân Đông rất là vui sướng vẫy tay gọi hai người.
Trải qua một phen sống chết, Mục Vân Đông đã nhìn thấu, hơn nữa có hệ thống sinh mệnh, sức mạnh của anh rất đủ, sớm đã không để bọn họ vào trong lòng.
- Là mày, ma cà bông này, mày hại tao thảm như vậy, tao phải cạo chết mày.
Khang Tuấn Trạch nhận ra Mục Vân Đông, vội vàng nhào tới Mục Vân Đông.
Mục Vân Đông vội vàng dùng lá cờ ngăn cản tay của Khang Tuấn Trạch:
- Aiz không đánh không đánh, hôm nay tôi phải đi ra ngoài xem bệnh cho người ta, không phải đến đánh nhau.
- Xem bệnh cho người à? Ha ha ha, cười chết tao rồi...
Khang Tuấn Trạch đột nhiên cười to, trang phục của Mục Vân Đông thật sự là làm cho anh ta giật mình.
- Tao nói, không phải mày ngã xuống đập đầu óc ném hỏng rồi chứ, làm thành bộ dáng này.
Khang Tuấn Trạch cười khẩy nói.
- Có phải là ném hỏng rồi hay không thì để tôi chẩn bệnh một chút, tôi nói xem có phải thận của anh nên bồi bổ hay không.
Mục Vân Đông đã nhìn ra, nguyên khí sinh mệnh của thận của Khang Tuấn Trạch rất yếu, hiển nhiên là thận hư.
- Mày nói cái gì?
Khang Tuấn Trạch bị nói trúng điểm đau, có chút tức giận.
- Tôi nói ban đêm khi anh bồi mỹ nữ thì phải ăn bao nhiêu hai viên thuốc thì mới được, ha ha ha...
Mục Vân Đông cuồng tiếu rời đi.
- Đồ con hoang này, ma cà bông, tao muốn cạo chết mày!
Phía sau truyền đến giọng nói phát điên của Khang Tuấn Trạch.
- Được rồi, anh đừng có so đo với loại người này, mất giá trị của bản thân, chúng ta có việc còn phải đi tìm hiệu trưởng.
Vu Hiểu Hiểu khuyên nhủ.
Sau khi trấn an Khang Tuấn Trạch xong, phía sau lại truyền đến giọng nói chán ghét của Vu Hiểu Hiểu:
- Hừ, anh ta thật sự là hết thuốc chữa, lúc trước sao tôi lại coi trọng anh ta chứ.
Mặc dù giọng nói của Vu Hiểu Hiểu không lớn, nhưng Mục Vân Đông đang trói chặt hệ thống lại nghe rất rõ ràng.
Không thích chính là hận sao? Anh không ngờ Vu Hiểu Hiểu lại có thể thay đổi lớn như vậy.
- Hừ! Tôi cũng hối hận lúc trước đã coi trọng cô, hy vọng sau này cô đừng đi cầu xin tôi.
Trong lòng Mục Vân Đông thảo luận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.