Chương 146: 3 năm thành lập
Tạ Trường Thành
13/05/2018
- Giao dịch? Ngươi muốn giao dịch cái gì với ta? Có tin ta một đấm bể đầu ngươi?
Hùng Phương hừ một tiếng.
Hoàng Minh vuốt vuốt bụng, chậm rãi nói.
- Ta cần ngươi giúp một chuyện, với ngươi chỉ là việc nhỏ thôi. Ta sẽ đưa ngươi viên đá này là thù lao. Nhưng viên đá này, ta đã nói qua, ngươi chỉ có thể sử dụng khi trở thành sủng vật của ta, thế nên, ta và ngươi kí kết hợp đồng 2 tháng, thế nào?
- Hợp đồng là cái gì?
Hùng Phương cũng đã hiểu sơ sơ ý của Hoàng Minh.
- Là ta với ngươi cùng thề với thần. Ngươi với ta kí kết khế ước chủ tớ. Ngươi trở thành sủng vật của ta để có thể sử dụng viên đá này. Trong hai tháng ngươi giúp ta vài chuyện nhỏ. Sau hai tháng hai ta từ bỏ khế ước, ngươi về nơi này, ta với ngươi coi như có một đoạn tình cảm, thế đi!
Hoàng Minh nói đến đây, lấy ra một bình nước uống ừng ực.
Hùng Phương nhìn hắn tự nhiên không hề có chút áp lực nào, trong lòng cũng có chút kinh ngạc.
- Đề nghị của ngươi khá hấp dẫn, thế nhưng giúp ngươi vài chuyện, ta không rõ ngươi định lừa ta sao?
Hùng Phương hừ lạnh, hai tay chắp vào nhau.
- Ta lừa ngươi làm gì, cực chẳng đã mới đến đây tìm ngươi. Ngươi suy nghĩ đi, nếu không đồng ý, chúng ta coi như chưa nói gì, ta đi tìm kẻ khác. Ta tin Hùng Thiên Sâm lâm nhất định có kẻ đồng ý chuyện này.
Hoàng Minh nói đến đây, chậm rãi quay đầu bước đi.
- Chậm đã!
Hùng Phương cất tiếng gọi. Hoàng Minh dừng lại, miệng nhếch lên nụ cười. Thắng!
Trở về phú quốc đảo nhưng phía sau hắn lúc này lại có thêm một người.
- Này này, ta vẫn chưa biết tên ngươi?
Hùng Phương hỏi.
- Ta tên Hoàng Minh, còn ngươi?
- Hùng Phương!
Hùng Phương trả lời ngắn gọn. Hoàng Minh gật đầu.
- Ta gọi ngươi là Hùng ca đi!
Hoàng Minh nhận mặt làm quen. Hùng Phương rất hưởng thụ gật đầu. Yêu thú bay gần tới đảo, Hùng Phương trợn mắt há mồm. Rõ ràng là một vùng biển, ở đâu ra xuất hiện hòn đảo này, ồ, là trận pháp che dấu, thật không ngờ trận pháp hắn không phát hiện ra, người triển khai trận pháp này hẳn là siêu việt cao thủ rồi.
Yếu thú bay hai vòng trên bầu trời rồi đáp xuống. Mấy trăm thiếu niên đang tập luyện bỗng chốc dừng lại toàn bộ, quỳ một chân xuống hô to đồng thanh - Thiếu Gia!
Hoàng Minh gật đầu giơ tay miễn lễ. Hùng Phương lại kinh ngạc vô cùng.
Mấy chục luyện thể kì, mấy trăm luyện khí hậu kì, đây là một đám thiếu niên mà thôi, nhân loại hậu bối đã phát triển được thế này rồi sao?
- Hùng ca, bên này!
Hoàng Minh giơ tay mời. Hùng Phương gật đầu đi theo hắn lên khu chỉ huy. Hoàng Minh dẫn một người quái dị tới, thế nhưng cả đám đều không nói gì, rất chuyên tâm quay lại luyện tập. Hùng Phương vô cùng hiếu kì, đây là đám thiếu niên sao? Không hề một lời bàn tán nào.
- Hoàng Minh, dưới kia đám thiếu niên đó là người của ngươi?
- Đúng vậy, có chuyện gì sao?
Hùng Phương lắc đầu. Hoàng Minh thấy hắn không nói gì, đi qua ngách tủ, lôi ra một cuốn sách, không ngờ tủ sách tự động tách ra bên cạnh, phía sau là một căn phòng khác. Hùng Phương tấm tắc khen hay không thôi. Hoàng Minh dẫn Hùng Phương vào trong.
- Cần bao lâu để hoàn thành?
Hoàng Minh hỏi.
Hùng Phương quan sát căn phòng. Căn phòng khá sạch sẽ, bên trong chỉ có một ghế tựa ngồi, một bàn làm việc cùng một giường đơn. Lúc trước Điêu thuyền còn hay dọn dẹp quét tước cho Hoàng Minh. Giờ nàng đi rồi, căn phòng cơ chút bụi, Hoàng Minh thở dài.
- Nếu có đá Huyền Giai, ta chỉ cần 3 ngày.
Hùng Phương tự tin vô cùng. Hoàng Minh không nói nhiều, quăng cho Hùng Phương đá tiến hóa. Hùng Phương cùng hắn đã kí kết khế ước lúc ở Hùng Thiên Sâm lâm rồi.
- Chúc Hùng Ca thuận buồm xuôi gió!
Hùng Phương gật đầu, ngồi lên giường. Hoàng Minh đi ra ngoài, không quên đóng lại tủ sách.
- Lãi đại, hắn là ai vậy?
Chu Du đứng ngoài cửa phòng hỏi.
- Trợ lực, không vấn đề gì đâu?
Chu Du gật đầu, đoạn nói:
- Lão Đại, ba hôm nữa là kỉ niệm ba năm thành lập đảo cùng đại đội. Ngươi phải cơ mặt đấy, đừng có đi đâu cả. Chu Du dặn dò, mặt mũi vô cùng hình sự hóa. Hoàng Minh buồn cười, đáp:
- Ta nhớ rồi, thế còn đám Kiều Phong, Vô Kỵ thế nào?
Chu Du thở dài một hơi, nói:
- Vô Kỵ vẫn đang thao luyện chiến sĩ bên ngoài, đám Kiều Phong, Triệu Vân thì điên cuồng tu luyện, hôm qua còn dẫn nhau đi đánh yêu thú thì phải. Đệ cũng là lo lắng đây.
Hoàng Minh nghe tới cũng nhíu mày, nói:
- Nhớ truyền tin cho bọn hắn về, ta về gia tộc một chuyến! À, đừng tới làm phiền tên này nhé!
Chu Du gật đầu, Hoàng Minh lại nhảy lên lưng yêu thú, một đường phi hành về Vân Nam thành.
Vũ gia!
Vũ Bàn tử đang nhồm nhoàm nhai hai cái bánh lớn. Chiều Hôm nay hắn cùng đi dạo phố với Đại Nhã, thật sự rất vui vẻ.
- Tiểu tử, vui không?
Một tiếng nói sang sảng bên tai làm Vũ bàn tử giật bắn mình, nhảy thốc xuống ghế. Hai cái bánh nhét cố vào mồm, nhanh chân định chạy. Thế nhưng hắn bị nhấc cao lên hai mét.
- Tiểu tử, định chạy hả?
Hùng Phương hừ một tiếng.
Hoàng Minh vuốt vuốt bụng, chậm rãi nói.
- Ta cần ngươi giúp một chuyện, với ngươi chỉ là việc nhỏ thôi. Ta sẽ đưa ngươi viên đá này là thù lao. Nhưng viên đá này, ta đã nói qua, ngươi chỉ có thể sử dụng khi trở thành sủng vật của ta, thế nên, ta và ngươi kí kết hợp đồng 2 tháng, thế nào?
- Hợp đồng là cái gì?
Hùng Phương cũng đã hiểu sơ sơ ý của Hoàng Minh.
- Là ta với ngươi cùng thề với thần. Ngươi với ta kí kết khế ước chủ tớ. Ngươi trở thành sủng vật của ta để có thể sử dụng viên đá này. Trong hai tháng ngươi giúp ta vài chuyện nhỏ. Sau hai tháng hai ta từ bỏ khế ước, ngươi về nơi này, ta với ngươi coi như có một đoạn tình cảm, thế đi!
Hoàng Minh nói đến đây, lấy ra một bình nước uống ừng ực.
Hùng Phương nhìn hắn tự nhiên không hề có chút áp lực nào, trong lòng cũng có chút kinh ngạc.
- Đề nghị của ngươi khá hấp dẫn, thế nhưng giúp ngươi vài chuyện, ta không rõ ngươi định lừa ta sao?
Hùng Phương hừ lạnh, hai tay chắp vào nhau.
- Ta lừa ngươi làm gì, cực chẳng đã mới đến đây tìm ngươi. Ngươi suy nghĩ đi, nếu không đồng ý, chúng ta coi như chưa nói gì, ta đi tìm kẻ khác. Ta tin Hùng Thiên Sâm lâm nhất định có kẻ đồng ý chuyện này.
Hoàng Minh nói đến đây, chậm rãi quay đầu bước đi.
- Chậm đã!
Hùng Phương cất tiếng gọi. Hoàng Minh dừng lại, miệng nhếch lên nụ cười. Thắng!
Trở về phú quốc đảo nhưng phía sau hắn lúc này lại có thêm một người.
- Này này, ta vẫn chưa biết tên ngươi?
Hùng Phương hỏi.
- Ta tên Hoàng Minh, còn ngươi?
- Hùng Phương!
Hùng Phương trả lời ngắn gọn. Hoàng Minh gật đầu.
- Ta gọi ngươi là Hùng ca đi!
Hoàng Minh nhận mặt làm quen. Hùng Phương rất hưởng thụ gật đầu. Yêu thú bay gần tới đảo, Hùng Phương trợn mắt há mồm. Rõ ràng là một vùng biển, ở đâu ra xuất hiện hòn đảo này, ồ, là trận pháp che dấu, thật không ngờ trận pháp hắn không phát hiện ra, người triển khai trận pháp này hẳn là siêu việt cao thủ rồi.
Yếu thú bay hai vòng trên bầu trời rồi đáp xuống. Mấy trăm thiếu niên đang tập luyện bỗng chốc dừng lại toàn bộ, quỳ một chân xuống hô to đồng thanh - Thiếu Gia!
Hoàng Minh gật đầu giơ tay miễn lễ. Hùng Phương lại kinh ngạc vô cùng.
Mấy chục luyện thể kì, mấy trăm luyện khí hậu kì, đây là một đám thiếu niên mà thôi, nhân loại hậu bối đã phát triển được thế này rồi sao?
- Hùng ca, bên này!
Hoàng Minh giơ tay mời. Hùng Phương gật đầu đi theo hắn lên khu chỉ huy. Hoàng Minh dẫn một người quái dị tới, thế nhưng cả đám đều không nói gì, rất chuyên tâm quay lại luyện tập. Hùng Phương vô cùng hiếu kì, đây là đám thiếu niên sao? Không hề một lời bàn tán nào.
- Hoàng Minh, dưới kia đám thiếu niên đó là người của ngươi?
- Đúng vậy, có chuyện gì sao?
Hùng Phương lắc đầu. Hoàng Minh thấy hắn không nói gì, đi qua ngách tủ, lôi ra một cuốn sách, không ngờ tủ sách tự động tách ra bên cạnh, phía sau là một căn phòng khác. Hùng Phương tấm tắc khen hay không thôi. Hoàng Minh dẫn Hùng Phương vào trong.
- Cần bao lâu để hoàn thành?
Hoàng Minh hỏi.
Hùng Phương quan sát căn phòng. Căn phòng khá sạch sẽ, bên trong chỉ có một ghế tựa ngồi, một bàn làm việc cùng một giường đơn. Lúc trước Điêu thuyền còn hay dọn dẹp quét tước cho Hoàng Minh. Giờ nàng đi rồi, căn phòng cơ chút bụi, Hoàng Minh thở dài.
- Nếu có đá Huyền Giai, ta chỉ cần 3 ngày.
Hùng Phương tự tin vô cùng. Hoàng Minh không nói nhiều, quăng cho Hùng Phương đá tiến hóa. Hùng Phương cùng hắn đã kí kết khế ước lúc ở Hùng Thiên Sâm lâm rồi.
- Chúc Hùng Ca thuận buồm xuôi gió!
Hùng Phương gật đầu, ngồi lên giường. Hoàng Minh đi ra ngoài, không quên đóng lại tủ sách.
- Lãi đại, hắn là ai vậy?
Chu Du đứng ngoài cửa phòng hỏi.
- Trợ lực, không vấn đề gì đâu?
Chu Du gật đầu, đoạn nói:
- Lão Đại, ba hôm nữa là kỉ niệm ba năm thành lập đảo cùng đại đội. Ngươi phải cơ mặt đấy, đừng có đi đâu cả. Chu Du dặn dò, mặt mũi vô cùng hình sự hóa. Hoàng Minh buồn cười, đáp:
- Ta nhớ rồi, thế còn đám Kiều Phong, Vô Kỵ thế nào?
Chu Du thở dài một hơi, nói:
- Vô Kỵ vẫn đang thao luyện chiến sĩ bên ngoài, đám Kiều Phong, Triệu Vân thì điên cuồng tu luyện, hôm qua còn dẫn nhau đi đánh yêu thú thì phải. Đệ cũng là lo lắng đây.
Hoàng Minh nghe tới cũng nhíu mày, nói:
- Nhớ truyền tin cho bọn hắn về, ta về gia tộc một chuyến! À, đừng tới làm phiền tên này nhé!
Chu Du gật đầu, Hoàng Minh lại nhảy lên lưng yêu thú, một đường phi hành về Vân Nam thành.
Vũ gia!
Vũ Bàn tử đang nhồm nhoàm nhai hai cái bánh lớn. Chiều Hôm nay hắn cùng đi dạo phố với Đại Nhã, thật sự rất vui vẻ.
- Tiểu tử, vui không?
Một tiếng nói sang sảng bên tai làm Vũ bàn tử giật bắn mình, nhảy thốc xuống ghế. Hai cái bánh nhét cố vào mồm, nhanh chân định chạy. Thế nhưng hắn bị nhấc cao lên hai mét.
- Tiểu tử, định chạy hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.