Chương 311: Chờ đợi
Tạ Trường Thành
21/09/2018
Hoàng Minh hét lớn, buông tay thả mũi tên ra. Tiếng gáy lớn vang lên
trên trời khiến toàn bộ phía dưới các đệ tử đang chém giết giật mình.
Ánh mắt đều hướng lên trên trời mà kinh hãi. Chỉ thấy trên trời một con
Phượng Hoàng Lửa đang hừng hực lao đến. Tiếng gáy vang vọng khiến người
ta sợ hãi.
- Chạy ngay đi!
Chẳng biết kẻ nào hô lên, ngay lập tức phía dưới hỗn loạn không thôi, toàn bộ đình chỉ đánh nhau, nhanh chóng dùng hết sức bú mẹ mà chạy. Lúc này bọn hắn chỉ hận tại sao bố mẹ chúng chỉ sinh ra cho chúng hai đôi chân.
Mặc dù phản ứng rất nhanh, thế nhưng đã không kịp rồi. Phượng Hoàng tốc độ quá nhanh, mạnh mẽ áp bức, chỉ sợ huyền thần cảnh tu sĩ cũng phải chạy trối chết. Phượng Hoàng do mũi tên hóa thành, mang theo khí tức ngút trời của thần thú, hai cánh dang rộng mấy chục mét. Chớp mắt lao xuống mặt đất, từng chiếc lông trên người nó rơi ra, chạm vào kẻ nào, kẻ đó đều bị đốt cháy. Một tiếng nổ vang trời khiến mặt đất cũng phải rung chuyển, thiên địa biến sắc. Bụi đất bay bụi mù. Những người ở xa đều hít một hơi khí lạnh, một đòn như vậy làm sao mà chống đỡ đây. Tiếng nuốt nước bọt ừng ực, ai cũng thầm than may mắn vì không có mặt ở đó. Lúc này cả ngàn ánh mắt đều nhìn về phía thiếu niên đang đứng trên một con chim, hắn tay vẫn còn đang cầm trường cung, khí thế hiên ngang lẫm liệt làm người ta sợ hãi. Một không gian dị dạng từ từ hoàn thành. Không gian mở ra phát ra năng lượng vô tận.
- Nhìn kìa, là cửa thông lên tầng thứ hai của bí cảnh, mau, tiến vào thôi!
Ngay lúc này không biết ai kinh hô, từng đám từng đám đều đổ xô chạy vào tầng hai bí cảnh.
Cách đó không xa năm trăm mét, ba thân ảnh đang đứng lẳng lặng nhìn.
- Thấy sao?
- Rất mạnh, có tư cách đánh một trận!
- Ha ha ha!
Hai thanh niên cười lớn, hai mắt lóe len tinh quang.
- Là lão đại sao?
Một thiếu niên trong đám đệ tử lẩm nhẩm nói. Ánh mắt đầy vẻ mong chờ cùng hưng phấn. Không chỉ hắn, lúc này cũng rất nhiều người đã nhận ra Hoàng Minh. Hoàng Minh vừa rồi quá chói mắt. Một tiễn đem hơn bảy tám mươi người trực tiếp miểu sát. Thực lực kinh người.
- Lão đại, hắn cũng rất mạnh!
Một thiếu niên mặt có vết sẹo kéo dài từ trán qua mắt lên tiếng nói. Bốn người khác liền quay về phía một thiếu niên mặt mũi bình thường xem biểu hiện của hắn. Chỉ thấy thiếu niên đó mỉm cười, nhếch môi nói:
- Tất nhiên, hắn ở đâu cũng là mạnh nhất!
Cả năm người đều kinh ngạc. Lão đại của chúng chưa bao giờ khen ai là đệ nhất cả. Thiếu niên kia, thật đáng đệ nhất sao?
Hoàng Minh lúc này rất hài lòng, một tiễn vừa rồi mang về cho hắn bảy mươi ba mạng. Cứ đà này thì sẽ rất nhanh hoàn thành nhiệm vụ thôi.
Tầng hai của bí cảnh chỉ mở ra trong mười phút, thế nên toàn bộ đều bỏ qua tranh chấp, nhanh chóng cùng đội của mình tiến vào bên trong. Hoàng Minh cũng rất nhanh tìm được đám đệ tử Lưu Vâm Tông. Dù sao khi nãy hắn xuất hiện, cả đám đều đã nhìn thấy, ngay lập tức chạy tới. Lưu vân tông hiện tại chỉ còn tám người. Hoàng Minh, Hàng Thanh Nhi, Ngọc Yên Mĩ, Cửu Long, Vũ Vấn Sơn, Lã Cuồng, Bắc Âu và Nguyệt Chỉ. Những đệ tử khác đều đã chết.
- Coi như chúng ta qua được một vòng. Hiện tại đi theo ta là được!
Hoàng Minh lên tiếng nói, cả đoàn người đều đồng ý. Tầng hai không hề có không gian đảo loạn, thế nên khi di chuyển vào đều có thể đi theo đoàn đội. Hoàng Minh tiến vào đã nhìn thấy một đội hình nhỏ đứng ở không xa. Hắn nhìn thấy một thân hình quen thuộc. Người đó chỉ gật đầu với hắn một cái rồi lặng lẽ dẫn đội rời đi. Hoàng Minh nhếch môi cười.
- Tiến tới, đi vào bên trong đi.
Đoàn Hoàng Minh đi vào nhanh chóng thu hút vô số đội khác, toàn bộ đều cảnh giác vô cùng. Tầng thứ hai chỉ có một địa hình duy nhất, đó chính là sa mạc. Nhìn một dải sa mạc trải dài vô tận này, vô số người thở dài. Một nơi không có chỗ ẩn nấp kiểu này, chỉ có thể diễn ra chém giết liên tục thôi.
Ngày thứ mười, Hoàng Minh đã giết đến bốn trăm sáu mươi năm tính mạng. Hiện tại uy danh của hắn đã vang xa. Ai cũng đặt cho hắn cái tên là Hoàng Điên, Hoàng Ác ma. Rất nhiều đội khác đều lẩn tránh.
Kì lạ là Hoàng Minh lúc thì giết cả đội. Lúc lại tha cho ba bốn người. Lúc thì tha cho một người. Những người kia chỉ hành lễ rồi rời đi. Điều này khiến đám Cửu Long, Hàng Thanh Nhi thấy rất kì lạ. Hoàng Minh không nói, bọn hắn cũng không tiện hỏi.
- Đến giờ này vẫn chưa chạm mặt, có lẽ, đến tầng thứ ba sao?
Hoàng Minh mỉm cười. Tra Quỷ kiếm vào vỏ, tiếp tục tiến tới.
Một ngày nữa trôi qua, phía bên ngoài Phí Sa Thành đã ồn ào vô cùng. Hiện tại chỉ còn sáu trăm đệ tử. Những kẻ sống sót đều là những kẻ mạnh nhất. Chỉ tiếc là bên ngoài không thể theo dõi bên trong xảy ra chuyện gì.
- Aiz, Pháp Mĩ tông lại mất đi hai đệ tử nữa.
Một vị lão đầu lên tiếng thở dài ảo não. Dẫu biết tiến vào tranh đoạt sẽ mất mát vô cùng. Thế nhưng không thể không cho đệ tử tiến vào a. Nếu có thể tiến vào, lấy được tài nguyên dược thảo nơi đó thì cực kì tuyệt vời. Hơn hết nếu bài danh đạt tới năm trăm tại bí cảnh. Đạt càng nhiều, khả năng tông môn thăng cấp càng cao.
- Chạy ngay đi!
Chẳng biết kẻ nào hô lên, ngay lập tức phía dưới hỗn loạn không thôi, toàn bộ đình chỉ đánh nhau, nhanh chóng dùng hết sức bú mẹ mà chạy. Lúc này bọn hắn chỉ hận tại sao bố mẹ chúng chỉ sinh ra cho chúng hai đôi chân.
Mặc dù phản ứng rất nhanh, thế nhưng đã không kịp rồi. Phượng Hoàng tốc độ quá nhanh, mạnh mẽ áp bức, chỉ sợ huyền thần cảnh tu sĩ cũng phải chạy trối chết. Phượng Hoàng do mũi tên hóa thành, mang theo khí tức ngút trời của thần thú, hai cánh dang rộng mấy chục mét. Chớp mắt lao xuống mặt đất, từng chiếc lông trên người nó rơi ra, chạm vào kẻ nào, kẻ đó đều bị đốt cháy. Một tiếng nổ vang trời khiến mặt đất cũng phải rung chuyển, thiên địa biến sắc. Bụi đất bay bụi mù. Những người ở xa đều hít một hơi khí lạnh, một đòn như vậy làm sao mà chống đỡ đây. Tiếng nuốt nước bọt ừng ực, ai cũng thầm than may mắn vì không có mặt ở đó. Lúc này cả ngàn ánh mắt đều nhìn về phía thiếu niên đang đứng trên một con chim, hắn tay vẫn còn đang cầm trường cung, khí thế hiên ngang lẫm liệt làm người ta sợ hãi. Một không gian dị dạng từ từ hoàn thành. Không gian mở ra phát ra năng lượng vô tận.
- Nhìn kìa, là cửa thông lên tầng thứ hai của bí cảnh, mau, tiến vào thôi!
Ngay lúc này không biết ai kinh hô, từng đám từng đám đều đổ xô chạy vào tầng hai bí cảnh.
Cách đó không xa năm trăm mét, ba thân ảnh đang đứng lẳng lặng nhìn.
- Thấy sao?
- Rất mạnh, có tư cách đánh một trận!
- Ha ha ha!
Hai thanh niên cười lớn, hai mắt lóe len tinh quang.
- Là lão đại sao?
Một thiếu niên trong đám đệ tử lẩm nhẩm nói. Ánh mắt đầy vẻ mong chờ cùng hưng phấn. Không chỉ hắn, lúc này cũng rất nhiều người đã nhận ra Hoàng Minh. Hoàng Minh vừa rồi quá chói mắt. Một tiễn đem hơn bảy tám mươi người trực tiếp miểu sát. Thực lực kinh người.
- Lão đại, hắn cũng rất mạnh!
Một thiếu niên mặt có vết sẹo kéo dài từ trán qua mắt lên tiếng nói. Bốn người khác liền quay về phía một thiếu niên mặt mũi bình thường xem biểu hiện của hắn. Chỉ thấy thiếu niên đó mỉm cười, nhếch môi nói:
- Tất nhiên, hắn ở đâu cũng là mạnh nhất!
Cả năm người đều kinh ngạc. Lão đại của chúng chưa bao giờ khen ai là đệ nhất cả. Thiếu niên kia, thật đáng đệ nhất sao?
Hoàng Minh lúc này rất hài lòng, một tiễn vừa rồi mang về cho hắn bảy mươi ba mạng. Cứ đà này thì sẽ rất nhanh hoàn thành nhiệm vụ thôi.
Tầng hai của bí cảnh chỉ mở ra trong mười phút, thế nên toàn bộ đều bỏ qua tranh chấp, nhanh chóng cùng đội của mình tiến vào bên trong. Hoàng Minh cũng rất nhanh tìm được đám đệ tử Lưu Vâm Tông. Dù sao khi nãy hắn xuất hiện, cả đám đều đã nhìn thấy, ngay lập tức chạy tới. Lưu vân tông hiện tại chỉ còn tám người. Hoàng Minh, Hàng Thanh Nhi, Ngọc Yên Mĩ, Cửu Long, Vũ Vấn Sơn, Lã Cuồng, Bắc Âu và Nguyệt Chỉ. Những đệ tử khác đều đã chết.
- Coi như chúng ta qua được một vòng. Hiện tại đi theo ta là được!
Hoàng Minh lên tiếng nói, cả đoàn người đều đồng ý. Tầng hai không hề có không gian đảo loạn, thế nên khi di chuyển vào đều có thể đi theo đoàn đội. Hoàng Minh tiến vào đã nhìn thấy một đội hình nhỏ đứng ở không xa. Hắn nhìn thấy một thân hình quen thuộc. Người đó chỉ gật đầu với hắn một cái rồi lặng lẽ dẫn đội rời đi. Hoàng Minh nhếch môi cười.
- Tiến tới, đi vào bên trong đi.
Đoàn Hoàng Minh đi vào nhanh chóng thu hút vô số đội khác, toàn bộ đều cảnh giác vô cùng. Tầng thứ hai chỉ có một địa hình duy nhất, đó chính là sa mạc. Nhìn một dải sa mạc trải dài vô tận này, vô số người thở dài. Một nơi không có chỗ ẩn nấp kiểu này, chỉ có thể diễn ra chém giết liên tục thôi.
Ngày thứ mười, Hoàng Minh đã giết đến bốn trăm sáu mươi năm tính mạng. Hiện tại uy danh của hắn đã vang xa. Ai cũng đặt cho hắn cái tên là Hoàng Điên, Hoàng Ác ma. Rất nhiều đội khác đều lẩn tránh.
Kì lạ là Hoàng Minh lúc thì giết cả đội. Lúc lại tha cho ba bốn người. Lúc thì tha cho một người. Những người kia chỉ hành lễ rồi rời đi. Điều này khiến đám Cửu Long, Hàng Thanh Nhi thấy rất kì lạ. Hoàng Minh không nói, bọn hắn cũng không tiện hỏi.
- Đến giờ này vẫn chưa chạm mặt, có lẽ, đến tầng thứ ba sao?
Hoàng Minh mỉm cười. Tra Quỷ kiếm vào vỏ, tiếp tục tiến tới.
Một ngày nữa trôi qua, phía bên ngoài Phí Sa Thành đã ồn ào vô cùng. Hiện tại chỉ còn sáu trăm đệ tử. Những kẻ sống sót đều là những kẻ mạnh nhất. Chỉ tiếc là bên ngoài không thể theo dõi bên trong xảy ra chuyện gì.
- Aiz, Pháp Mĩ tông lại mất đi hai đệ tử nữa.
Một vị lão đầu lên tiếng thở dài ảo não. Dẫu biết tiến vào tranh đoạt sẽ mất mát vô cùng. Thế nhưng không thể không cho đệ tử tiến vào a. Nếu có thể tiến vào, lấy được tài nguyên dược thảo nơi đó thì cực kì tuyệt vời. Hơn hết nếu bài danh đạt tới năm trăm tại bí cảnh. Đạt càng nhiều, khả năng tông môn thăng cấp càng cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.