Chương 166: Cướp ngục
Tạ Trường Thành
22/06/2018
Càn Thiên Trụ đang ngồi trên ghế rồng, ánh mắt đang nhìn xuống đám tấu
chương trên bàn. Hắn không xem, cũng không cần xem cũng biết nội dung
bên trong. Mắt trái hắn nháy lên mấy cái, trong lòng lại có chút bất
an.
- Hoàng Thượng, người có chuyện gì sao?
Tên thái giám phía sau lên tiếng hỏi thăm. Càn Thiên Trụ không nói gì, hai hàng lông mày nhíu lại, hắn hỏi:
- Thẩm vấn sao rồi?
Tên thái giám già phía sau cúi đầu, chắp hai tay nói:
- Vẫn chưa có manh mối nào, dường như bọn hắn rất thận trọng rời đi, không ai biết là đi đâu!
- Còn tên Hoàng Chấn Giang kia đã tìm thấy chưa?
- Vẫn đang tìm kiếm!
- Một đám ăn hại, một tên phế nhân mà không bắt được!
Càn thiên Trụ vỗ tay xuống bàn, một dấu bàn tay in hằn trên mặt bàn. Khả năng không chế lực đạo của hắn đã thuộc vào loại lô hỏa thuần thanh rồi.
- Hoàng Thượng bớt giận, thần sẽ nhanh chóng thúc dục bọn hắn.
Tên thái giám già quỳ mọp xuống, liên tục dập đầu nói.
Càn Thiên Trụ còn chưa hạ hỏa, đã thấy một tên lính từ ngoài chạy vào, vừa chạy vừa hô to.
- Báo!!
Thấy Càn Thiên Trụ, hắn quỳ xuống báo cáo:
- Bẩm Hoàng Thượng, phản tặc đã ở trước cổng thành, đại tướng quân Mạc Vấn đã cho quân đội bao vây rồi.
Càn Thiên Trụ hỏi lại:
- Là kẻ nào?
- Gia chủ Hoàng Gia, Vũ Gia, Khôi gia!. Tên lính ngay lập tức nói
- Tốt, tốt, tốt lắm!
Càn Thiên Trụ vui mừng, ba tên này vẫn còn dám quay lại, ngay lập tức hắn ra lệnh:
- Lập tức triệu tập các gia chủ còn lại ra cổng thành truy bắt phản tặc.
- Rõ!
Tên lính lập tức chạy đi, Càn Thiên Trụ cũng đi ra ngoài. Hắn muốn ta cổng thành. Thái giám già phía sau cũng lật đật đi theo. Kì quái là, lão tuy già nhưng bước đi vẫn vô cùng nhanh nhẹn.
Phía nam cổng Vân Nam Thành. Hơn hai ngàn cấm quân đang vây quanh đám người bên trong. Bên trong chỉ có hơn chục người đứng đó. Hai ngàn cấn quân cũng chỉ dám bao vây, chưa hề có động tĩnh nào tấn công vì chưa có lệnh. Hơn nữa, bọn hắn cũng biết, ở đó toàn cao thủ, chỉ sợ không lập được công lại ném đi cái mạng nhỏ.
-Lão đại, bên kia đã chuẩn bị xong rồi!
Trương Vô Kỵ nói bên tai Hoàng Minh. Hắn gật đầu. Không nói gì.
Mạc Vấn chậm rãi đi từ trong hàng quân đi ra. - Các vị thúc thúc, thật sự ta rất không muốn chúng ta gặp mặt nhau thế này, nhưng thật không còn có cách nào khác.
Mạc Vấn làm người chính trực. Vô cùng trung thành cùng tận tâm với quốc gia. Leo tới tướng quân bảo vệ kinh thành cũng là vô cùng gian truân.
- Mạc tiểu tử, người của gia tộc chúng ta thế nào rồi?
Vũ Chiến Hùng Hỏi:
- Bọn họ hiện tại không nguy tới tính mạng, các vị thúc thúc yên tâm.
Mạc Vấn chậm rãi nói.
- Hoàng Thượng giá lâm!
Một tiếng nói vang lên thật to, tiếng nói the thé không ra nam không ra nữ. Càn Thiên Trụ chậm rãi đi ra, phía sau hắn là bốn gia chủ còn lại của kinh thành.
- Chính chủ cuối cùng cũng ra rồi!
Hoàng Minh lẩm nhẩm.
Sâu trong nhà giam của Kinh thành, vài tên thiếu niên đùa cợt nhau chạy quanh khu nhà. Mấy tên lính lúc đầu còn không để ý, về sau không hiểu thế nào mà hai tên nhóc lao vào đánh nhau, sau đó đồng bọn của bọn chúng cũng lao vào nhau, đánh lộn thành một đàn trước cửa. Mấy tên lính lắc đầu, chậm rãi đi ra ý định can thiệp rồi đuổi về. Ai ngờ đâu, khi bọn hắn ra đến nơi, ý định can ngăn thì vút vút vút, bụp bụp!
5 tên gác cổng chết đi ngay lập tức. Vì đây cũng cách khá xa chợ, đây cũng là góc thành nên ít người đi lại. Ngay lập tức cửa được mở. Liên tục, liên tục từng đám từng đâm thiếu niên chạy vào. Chẳng mấy chốc đóng cửa.
Bên trong ngục, tối đen như mực, chỉ có ánh sáng leo lắt của vài cây đen dầu. Một đám 4 tên cai ngục đang chém gió tơi bời. Trên bàn có một đĩa gà luộc. Cả đám còn đang chén chú chén anh, tên cai ngục tên là Lão Lục vừa uống xong bát rượu, bỗng nhiên thấy không gian yên lặng. Bỏ bát rượu che tầm mắt ra. Hắn kinh hãi phát hiện, ba người bạn còn lại của mình đều đã chết. Còn chưa kịp hô lên sợ hãi. Một bàn tay từ phía sau chụp lấy miệng hắn, một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai hắn:
- Nghe ta làm, không thì chết.
- Vâng vâng!
Lão lục gật đầu lia lịa, sợ hãi.
- Tốt lắm!
Người của Hoàng Gia, Vũ Gia, Khôi gia ở đâu?
Lão lục nghe đến đây mà hai chân mềm nhũn. Mẹ ơi, tội phạm quốc gia rồi
Hắn sợ hãi, hai chân chụm lại, chỉ vào sâu bên trong hành lang.
- Đi trước dẫn đường!
- Dạ dạ!
Lão lục sợ hãi, chậm rãi đi đến.
Hoàng Mjnh ngáp một cái. Gia gia hắn, Hoàng Thái đang vô cùng tức giận chửi mắng cũng bày tỏ mình vô tội rành rành.
- Viu viu!
Một tràng pháo bay lên trong kinh thành. Mọi người đều giật mình. Ngay lập tức một đàn yêu thú khi hàng bay tới, cứ 3 con lại có một người dẫn tới. Hoàng Minh nhũng thấy mỉm cười. Người đã cứu được. Đánh thôi.
Càn Thiên Trụ còn đang chưa hiểu chuyện gì, một con sư tử đã lao về phía hắn, tốc độ cực nhanh. Càn Thiên Trụ chỉ kịp thốt lên Kim Thần hậu kì, thì đã thấy nó cách mình còn có mấy mét.
- Hoàng Thượng, người có chuyện gì sao?
Tên thái giám phía sau lên tiếng hỏi thăm. Càn Thiên Trụ không nói gì, hai hàng lông mày nhíu lại, hắn hỏi:
- Thẩm vấn sao rồi?
Tên thái giám già phía sau cúi đầu, chắp hai tay nói:
- Vẫn chưa có manh mối nào, dường như bọn hắn rất thận trọng rời đi, không ai biết là đi đâu!
- Còn tên Hoàng Chấn Giang kia đã tìm thấy chưa?
- Vẫn đang tìm kiếm!
- Một đám ăn hại, một tên phế nhân mà không bắt được!
Càn thiên Trụ vỗ tay xuống bàn, một dấu bàn tay in hằn trên mặt bàn. Khả năng không chế lực đạo của hắn đã thuộc vào loại lô hỏa thuần thanh rồi.
- Hoàng Thượng bớt giận, thần sẽ nhanh chóng thúc dục bọn hắn.
Tên thái giám già quỳ mọp xuống, liên tục dập đầu nói.
Càn Thiên Trụ còn chưa hạ hỏa, đã thấy một tên lính từ ngoài chạy vào, vừa chạy vừa hô to.
- Báo!!
Thấy Càn Thiên Trụ, hắn quỳ xuống báo cáo:
- Bẩm Hoàng Thượng, phản tặc đã ở trước cổng thành, đại tướng quân Mạc Vấn đã cho quân đội bao vây rồi.
Càn Thiên Trụ hỏi lại:
- Là kẻ nào?
- Gia chủ Hoàng Gia, Vũ Gia, Khôi gia!. Tên lính ngay lập tức nói
- Tốt, tốt, tốt lắm!
Càn Thiên Trụ vui mừng, ba tên này vẫn còn dám quay lại, ngay lập tức hắn ra lệnh:
- Lập tức triệu tập các gia chủ còn lại ra cổng thành truy bắt phản tặc.
- Rõ!
Tên lính lập tức chạy đi, Càn Thiên Trụ cũng đi ra ngoài. Hắn muốn ta cổng thành. Thái giám già phía sau cũng lật đật đi theo. Kì quái là, lão tuy già nhưng bước đi vẫn vô cùng nhanh nhẹn.
Phía nam cổng Vân Nam Thành. Hơn hai ngàn cấm quân đang vây quanh đám người bên trong. Bên trong chỉ có hơn chục người đứng đó. Hai ngàn cấn quân cũng chỉ dám bao vây, chưa hề có động tĩnh nào tấn công vì chưa có lệnh. Hơn nữa, bọn hắn cũng biết, ở đó toàn cao thủ, chỉ sợ không lập được công lại ném đi cái mạng nhỏ.
-Lão đại, bên kia đã chuẩn bị xong rồi!
Trương Vô Kỵ nói bên tai Hoàng Minh. Hắn gật đầu. Không nói gì.
Mạc Vấn chậm rãi đi từ trong hàng quân đi ra. - Các vị thúc thúc, thật sự ta rất không muốn chúng ta gặp mặt nhau thế này, nhưng thật không còn có cách nào khác.
Mạc Vấn làm người chính trực. Vô cùng trung thành cùng tận tâm với quốc gia. Leo tới tướng quân bảo vệ kinh thành cũng là vô cùng gian truân.
- Mạc tiểu tử, người của gia tộc chúng ta thế nào rồi?
Vũ Chiến Hùng Hỏi:
- Bọn họ hiện tại không nguy tới tính mạng, các vị thúc thúc yên tâm.
Mạc Vấn chậm rãi nói.
- Hoàng Thượng giá lâm!
Một tiếng nói vang lên thật to, tiếng nói the thé không ra nam không ra nữ. Càn Thiên Trụ chậm rãi đi ra, phía sau hắn là bốn gia chủ còn lại của kinh thành.
- Chính chủ cuối cùng cũng ra rồi!
Hoàng Minh lẩm nhẩm.
Sâu trong nhà giam của Kinh thành, vài tên thiếu niên đùa cợt nhau chạy quanh khu nhà. Mấy tên lính lúc đầu còn không để ý, về sau không hiểu thế nào mà hai tên nhóc lao vào đánh nhau, sau đó đồng bọn của bọn chúng cũng lao vào nhau, đánh lộn thành một đàn trước cửa. Mấy tên lính lắc đầu, chậm rãi đi ra ý định can thiệp rồi đuổi về. Ai ngờ đâu, khi bọn hắn ra đến nơi, ý định can ngăn thì vút vút vút, bụp bụp!
5 tên gác cổng chết đi ngay lập tức. Vì đây cũng cách khá xa chợ, đây cũng là góc thành nên ít người đi lại. Ngay lập tức cửa được mở. Liên tục, liên tục từng đám từng đâm thiếu niên chạy vào. Chẳng mấy chốc đóng cửa.
Bên trong ngục, tối đen như mực, chỉ có ánh sáng leo lắt của vài cây đen dầu. Một đám 4 tên cai ngục đang chém gió tơi bời. Trên bàn có một đĩa gà luộc. Cả đám còn đang chén chú chén anh, tên cai ngục tên là Lão Lục vừa uống xong bát rượu, bỗng nhiên thấy không gian yên lặng. Bỏ bát rượu che tầm mắt ra. Hắn kinh hãi phát hiện, ba người bạn còn lại của mình đều đã chết. Còn chưa kịp hô lên sợ hãi. Một bàn tay từ phía sau chụp lấy miệng hắn, một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai hắn:
- Nghe ta làm, không thì chết.
- Vâng vâng!
Lão lục gật đầu lia lịa, sợ hãi.
- Tốt lắm!
Người của Hoàng Gia, Vũ Gia, Khôi gia ở đâu?
Lão lục nghe đến đây mà hai chân mềm nhũn. Mẹ ơi, tội phạm quốc gia rồi
Hắn sợ hãi, hai chân chụm lại, chỉ vào sâu bên trong hành lang.
- Đi trước dẫn đường!
- Dạ dạ!
Lão lục sợ hãi, chậm rãi đi đến.
Hoàng Mjnh ngáp một cái. Gia gia hắn, Hoàng Thái đang vô cùng tức giận chửi mắng cũng bày tỏ mình vô tội rành rành.
- Viu viu!
Một tràng pháo bay lên trong kinh thành. Mọi người đều giật mình. Ngay lập tức một đàn yêu thú khi hàng bay tới, cứ 3 con lại có một người dẫn tới. Hoàng Minh nhũng thấy mỉm cười. Người đã cứu được. Đánh thôi.
Càn Thiên Trụ còn đang chưa hiểu chuyện gì, một con sư tử đã lao về phía hắn, tốc độ cực nhanh. Càn Thiên Trụ chỉ kịp thốt lên Kim Thần hậu kì, thì đã thấy nó cách mình còn có mấy mét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.