Chương 620: Đến cấm vực
Tạ Trường Thành
15/05/2019
Sau chuyện này, rốt cuộc ai cũng về phòng của mình bắt đầu tu luyện chờ
đợi. Chuyến đi lần này hướng thẳng phía bắc mà tiến tới. Lần này tới
phía Bắc chính là địa phận cực hạn của Cấm Vực Phá Băng.
Cấm Vực Phá Băng là một trong bốn cấm địa của Tiên giới. Từ trước tới nay chưa từng nghe nói có ai tiến vào bên trong Cấm Vực Phá Băng liền có thể sống sót đi ra. Hàng ngàn năm nay, bên trong Cấm Vực Phá Băng có gì, không một ai biết cả. Từ trước tới nay những kẻ tiến vào cấm vực đều không thấy đi ra.
Từ Mễ Nhĩ Thành xuất phát tới cấm vực Phá Băng theo ước tính là bốn tháng. Hoàng Minh lúc này đã chú ý ra bên ngoài là một mảnh tuyết trắng rồi. Càng đi lên phía trước nhiệt độ càng ngày càng giảm xuống. Mặc dù cái giá lạnh này không ảnh hưởng đến thần cấp cao thủ, thế nhưng thưởng thức một chút cái se lạnh này cũng vô cùng thú vị. Trên đường đi tới cấm vực không biết đã trải qua bao nhiêu lần bị cướp chặn lại. Thế nhưng sau khi thấy mấy người mặc Ám Vũ áo choàng liền cụo đuôi xin tha chạy trối chết. Cướp của ám vũ, coi như cho bọn hắn mười lá gan cũng không dám.
- Hoàng Minh, ngươi nhìn xem, phía bên trái vừa rồi xuất hiện một yêu thú phi hành rất đẹp!
Lập Phi lần đầu tiên được rời khỏi Mễ Nhĩ thành, vô cùng hưng phấn mà ngó đông ngó tây. Một chút lại kéo tay Hoàng Minh mà chỉ trỏ. Hoàng Minh cũng lắc đầu cười khổ, đối với thiếu nữ này càng là bất đắc dĩ không biết làm sao.
- Hoàng huynh đệ, hôm nay lại kể một chút về kiếp nạn tiếp theo của thầy trò Đường Tăng a!
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi ở một bên uống rượu cao hứng mà nói.
- Đúng vậy, ta quên mất, hôm nay lại phải tiếp tục kể Tây Du Kí cho ta nghe!
Lập Phi hấp háy mắt, hai má không rõ vì không khí hơi lạnh hay chuyện gì khác mà đỏ lên, vô cùng kiều diễm. Hư Trúc ngồi ở một bên, hắn tuy không nói gì nhưng ánh mắt cũng đã tập trung nhìn Hoàng Minh chăm chú rồi.
Hoàng Minh càng là bất đắc dĩ không thôi. Cũng vì có lần nhìn Hư Trúc có cái đầu trọc liền mỉm cười kể qua Tây Du Kí cho ba người này nghe một chút. Hậu quả ngay dau đó kéo dài đến bây giờ, mấy tháng liền cứ hai ngày lại bị bọn hắn lôi ra kể chuyện. Nếu không phải Hoàng Minh lấy cớ tu luyện, chỉ sợ ngày nào bọn họ cũng lôi hắn ra mà ép khô mất.
Chính vào lúc này, một tiếng nói khàn khàn vang lên trong đại sảnh, vừa nghe liền có thể đoán ra chính là lão giả áo xám dẫn đầu chuyến đi khảo hạch lần này.
- Chư vị, theo tốc độ hiện tại, qua buổi tối ngày hôm nay liền tới bên ngoài rìa cấm vực. Kim trúc sinh mệnh của chúng ta sẽ dừng lại ở cửa cấm vực một ngàn mét. Khảo hạch như các vị đac được ta nói qua, lần này ta sẽ nhắc lại một lần nữa cho chư vị nhớ kĩ!
Lão giả áo xám nói đến đây, ánh mắt hướng về đại sảnh hơn ngàn thần cấp cao thủ nhìn qua một lượt từ phải qua trái liền nói tiếp:
- Lần này chúng ta chính vì Thu Ngân Ảnh thảo mà đến. Nhiệm vụ của chư vị chính là tiến vào rìa của cấm vực Phá Băng để tìm và thu thập linh thảo này. Chư vị hayc nhớ kĩ, chỉ có thể ở rìa của cấm vực tìm kiếm mà thôi. Nếu không muốn chết thì đừng tiến vào bên trong, cấm vực Phá Băng không phải là một nơi tốt lành gì. Chúng ta sẽ đợi ở bên ngoài hai tháng. Qua hai tháng sẽ tiến hành trở về Mễ Nhĩ thành. Chư vị hãy nhớ kĩ, chớ quên!
Nói đến đây lão nhân liền rời đi, đại sảnh bắt đầu rơi vào ồn ào. Đề tài chính là tiến vào Cấm Vực Phá Băng lần này.
- Mong rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp!
Hoàng Minh lẩm bẩm một mình.
Một đêm rốt cuộc cũng trôi qua nhanh chóng, Hoàng Minh từ trong trạng thái điều tức liền mở mắt ra. Hai đạo tinh quang từ trong mắt hắn bắn ra.
- Sáng rồi đây!
Ánh mắt Hoàng Minh hướng ra bên ngoài. Ban ngày ở phía Bắc hiển nhiên là không được sáng cho lắm. Hiện tại cũng là sáng sớm, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy từng khối băng cứng rắn kết thành khối lớn, không ít ngọn núi băng cao đến kinh người. Thời tiết khắc nghiệt chính là từ ngữ để miêu tả nơi này.
- Tới rồi!
Tiếng nói ồn ào vang lên, kim trúc sinh mệnh lúc này đã dừng lại. Đoàn người từ bên trong nối nhau đi ra bên ngoài. Ở bên ngoài hơn ngàn người bắt đầu đánh giá xung quanh. Hoàng Minh, Thư Đồ Sư Lĩnh Chi cùng Lập Phi bốn người một nhóm cũng đang hiếu kì nhìn xung quanh.
- Chư vị, một ngàn mét ở phía sau ngọn núi băng này chính là cấm vực Phá Băng, chư vị hãy cẩn thận, nhớ những lời ta đã dặn dò. Chúng ta ở đây chờ chư vị. Nên nhớ, chỉ có hai tháng mà thôi. Cho dù tìm không thấy linh thảo, chư vị cũng nên trở về để đảm bảo có thể trở lại Mễ Nhĩ thành, nhớ lấy, nhớ lấy!
Lão giả áo xám nói xong liền trở lại kim trúc sinh mệnh. Hơn ngàn người lập tức lăng không phi hành, thanh thế kinh người. Không ít tổ đội, đoàn đội được lập thành cùng nhau hướng về phía cấm vực mà đi tới.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Hoàng Minh lên tiếng mà nói.
Cấm Vực Phá Băng là một trong bốn cấm địa của Tiên giới. Từ trước tới nay chưa từng nghe nói có ai tiến vào bên trong Cấm Vực Phá Băng liền có thể sống sót đi ra. Hàng ngàn năm nay, bên trong Cấm Vực Phá Băng có gì, không một ai biết cả. Từ trước tới nay những kẻ tiến vào cấm vực đều không thấy đi ra.
Từ Mễ Nhĩ Thành xuất phát tới cấm vực Phá Băng theo ước tính là bốn tháng. Hoàng Minh lúc này đã chú ý ra bên ngoài là một mảnh tuyết trắng rồi. Càng đi lên phía trước nhiệt độ càng ngày càng giảm xuống. Mặc dù cái giá lạnh này không ảnh hưởng đến thần cấp cao thủ, thế nhưng thưởng thức một chút cái se lạnh này cũng vô cùng thú vị. Trên đường đi tới cấm vực không biết đã trải qua bao nhiêu lần bị cướp chặn lại. Thế nhưng sau khi thấy mấy người mặc Ám Vũ áo choàng liền cụo đuôi xin tha chạy trối chết. Cướp của ám vũ, coi như cho bọn hắn mười lá gan cũng không dám.
- Hoàng Minh, ngươi nhìn xem, phía bên trái vừa rồi xuất hiện một yêu thú phi hành rất đẹp!
Lập Phi lần đầu tiên được rời khỏi Mễ Nhĩ thành, vô cùng hưng phấn mà ngó đông ngó tây. Một chút lại kéo tay Hoàng Minh mà chỉ trỏ. Hoàng Minh cũng lắc đầu cười khổ, đối với thiếu nữ này càng là bất đắc dĩ không biết làm sao.
- Hoàng huynh đệ, hôm nay lại kể một chút về kiếp nạn tiếp theo của thầy trò Đường Tăng a!
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi ở một bên uống rượu cao hứng mà nói.
- Đúng vậy, ta quên mất, hôm nay lại phải tiếp tục kể Tây Du Kí cho ta nghe!
Lập Phi hấp háy mắt, hai má không rõ vì không khí hơi lạnh hay chuyện gì khác mà đỏ lên, vô cùng kiều diễm. Hư Trúc ngồi ở một bên, hắn tuy không nói gì nhưng ánh mắt cũng đã tập trung nhìn Hoàng Minh chăm chú rồi.
Hoàng Minh càng là bất đắc dĩ không thôi. Cũng vì có lần nhìn Hư Trúc có cái đầu trọc liền mỉm cười kể qua Tây Du Kí cho ba người này nghe một chút. Hậu quả ngay dau đó kéo dài đến bây giờ, mấy tháng liền cứ hai ngày lại bị bọn hắn lôi ra kể chuyện. Nếu không phải Hoàng Minh lấy cớ tu luyện, chỉ sợ ngày nào bọn họ cũng lôi hắn ra mà ép khô mất.
Chính vào lúc này, một tiếng nói khàn khàn vang lên trong đại sảnh, vừa nghe liền có thể đoán ra chính là lão giả áo xám dẫn đầu chuyến đi khảo hạch lần này.
- Chư vị, theo tốc độ hiện tại, qua buổi tối ngày hôm nay liền tới bên ngoài rìa cấm vực. Kim trúc sinh mệnh của chúng ta sẽ dừng lại ở cửa cấm vực một ngàn mét. Khảo hạch như các vị đac được ta nói qua, lần này ta sẽ nhắc lại một lần nữa cho chư vị nhớ kĩ!
Lão giả áo xám nói đến đây, ánh mắt hướng về đại sảnh hơn ngàn thần cấp cao thủ nhìn qua một lượt từ phải qua trái liền nói tiếp:
- Lần này chúng ta chính vì Thu Ngân Ảnh thảo mà đến. Nhiệm vụ của chư vị chính là tiến vào rìa của cấm vực Phá Băng để tìm và thu thập linh thảo này. Chư vị hayc nhớ kĩ, chỉ có thể ở rìa của cấm vực tìm kiếm mà thôi. Nếu không muốn chết thì đừng tiến vào bên trong, cấm vực Phá Băng không phải là một nơi tốt lành gì. Chúng ta sẽ đợi ở bên ngoài hai tháng. Qua hai tháng sẽ tiến hành trở về Mễ Nhĩ thành. Chư vị hãy nhớ kĩ, chớ quên!
Nói đến đây lão nhân liền rời đi, đại sảnh bắt đầu rơi vào ồn ào. Đề tài chính là tiến vào Cấm Vực Phá Băng lần này.
- Mong rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp!
Hoàng Minh lẩm bẩm một mình.
Một đêm rốt cuộc cũng trôi qua nhanh chóng, Hoàng Minh từ trong trạng thái điều tức liền mở mắt ra. Hai đạo tinh quang từ trong mắt hắn bắn ra.
- Sáng rồi đây!
Ánh mắt Hoàng Minh hướng ra bên ngoài. Ban ngày ở phía Bắc hiển nhiên là không được sáng cho lắm. Hiện tại cũng là sáng sớm, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy từng khối băng cứng rắn kết thành khối lớn, không ít ngọn núi băng cao đến kinh người. Thời tiết khắc nghiệt chính là từ ngữ để miêu tả nơi này.
- Tới rồi!
Tiếng nói ồn ào vang lên, kim trúc sinh mệnh lúc này đã dừng lại. Đoàn người từ bên trong nối nhau đi ra bên ngoài. Ở bên ngoài hơn ngàn người bắt đầu đánh giá xung quanh. Hoàng Minh, Thư Đồ Sư Lĩnh Chi cùng Lập Phi bốn người một nhóm cũng đang hiếu kì nhìn xung quanh.
- Chư vị, một ngàn mét ở phía sau ngọn núi băng này chính là cấm vực Phá Băng, chư vị hãy cẩn thận, nhớ những lời ta đã dặn dò. Chúng ta ở đây chờ chư vị. Nên nhớ, chỉ có hai tháng mà thôi. Cho dù tìm không thấy linh thảo, chư vị cũng nên trở về để đảm bảo có thể trở lại Mễ Nhĩ thành, nhớ lấy, nhớ lấy!
Lão giả áo xám nói xong liền trở lại kim trúc sinh mệnh. Hơn ngàn người lập tức lăng không phi hành, thanh thế kinh người. Không ít tổ đội, đoàn đội được lập thành cùng nhau hướng về phía cấm vực mà đi tới.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Hoàng Minh lên tiếng mà nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.