Chương 509: Hoàng Mẫn
Tạ Trường Thành
26/01/2019
Tiểu cô nương này tầm ba bốn tuổi, thân hình nhỏ nhắn đang yêu. Mai tóc
đen nhánh tết thành hai bím rõ ràng. Hai mắt to trong lòng lanh, cái mũi nhỏ, đôi môi đỏ mọng đang cười cười rất là thích thú. Hoàng Minh không
hiểu tại sao, khi hắn nhìn thấy tiểu nữ hài này thì có cảm giác thân
thiết cùng vui vẻ trong lòng. Rất nhanh cước bộ của hắn nhẹ nhàng mà
tới, đến phía sau tiểu nữ hài kia mà nàng vẫn không có phát giác ra.
- Tiểu muội muội, đang làm gì thế?
Tiếng nói vang lên làm tiểu nữ hài giật mình, hai mắt đầy vẻ kinh hãi ngước nhìn về phía sau. Trước mặt nàng chính là một thanh niên nam tử mặc thanh sắc trường bào. Thanh niên này chính là Hoàng Minh, chỉ thấy hắn mỉm cười vui vẻ, rất có thiện ý.
- Ồ, đại ca ca, ngươi là ai vậy?
Tiểu nữ hài tuy kinh hãi một chút, thế nhưng rất nhanh đầy một bụng hiếu kì mà hỏi ngược lại. Nàng cũng không có vì thấy người lạ mà sợ hãi, thậm chí lá gan còn to đây.
- Ta a, ta là đến để chơi đùa cùng muội đấy!
- Thật sao?
Tiểu nữ hài hai mắt mở to, vẻ vui sướng hiện ra trong tầm mắt. Cũng không có một chút ý tứ đề phòng nào chạy đến nắm lấy một tay của Hoàng Minh mà hỏi:
- Đại ca ca, chúng ta đi chơi ở đâu a?
Hoàng Minh trong lòng có một loại cảm giác xúc động, muốn cùng cô bé này chơi đùa một trận. Hắn cũng không có để ý cười mà nói:
- Đi, ta đưa tiểu muội muội ngươi đi chơi một chuyến!
Rất nhanh Hoàng Minh cùng tiểu nữ hài kia biến mất tại chỗ. Lâu đài của Băng Tuyết nữ thần cứ như thế một ngày đại loạn.
Hoàng Minh cũng không biết hắn đã làm ra sự tình to lớn thế nào, chỉ là hắn rất thích cô bé này. Thậm chí là muốn dắt đi chơi một chút a.
- Tiểu muội muội, ngươi tên là gì a?
Hoàng Minh lúc này đang kiệu tiểu nữ hài trên cổ lăng không phi hành. Tiểu nữ hài cười vui Khanh khách. Nghe Hoàng Minh hỏi tên liền cao hứng mà đáp:
- Ta là Hoàng Mẫn!
Câu nói của tiểu nữ hài như sét đánh ngang tai. Hoàng Minh nghe thấy lảo đảo suýt rơi từ trên không trung xuống. Đây là trùng hợp sao, hắn lại nhanh mà hỏi:
- Tên đẹp quá, phụ mẫu thân của tiểu muội muội là ai a?
Hỏi một câu này, Hoàng Minh cũng là trong lòng khẩn trương muốn chết. Trong lòng hắn như có thiên quân vạn mã đang phi hành vậy. Tiểu nữ hài cũng không có nhận ra biểu tình của Hoàng Minh vẫn là vui vẻ mà đáp:
- Mẫu thân xinh đẹp của ta chính là Yên Hàn a, còn phụ thân. Ưm, mẫu thân xinh đẹp nói là người đã chết rồi!
Hoàng Minh nghe đến đây trên mặt kéo dài một vệt đen. Hoá ra những gì hắn vừa suy diễn đều là đúng a. Tiểu nữ hài này lại là con gái của hắn. Là con gái a, Yên Hàn vậy mà đều đã sinh con cho hắn, hơn nữa lại còn mang tên luôn rồi. Hoàng Mẫn, Hoàng Mẫn a!
Hoàng Minh lập tức cười lớn ba tiếng làm cho Hoàng Mẫn giật mình, không hiểu vị đại ca này tốt cuộc bị làm sao. Hoàng Minh thì có thể làm sao chứ, hắn đang thoải mái a, con gái cũng có luôn rồi. Yên Hàn chắc là đã giận hắn, thậm chí còn nói với con gái là phụ thân đã chết ư? Chuyến này quay lại, Hoàng Minh nhất định hung hăng trừng phạt cái mông của nàng.
- Mẫn Mẫn, đại ca giúp ngươi bắt một con yêu thú cường đại làm sủng vật nha!
Hoàng Minh lập tức đưa ra lời đề nghị. Hoàng Mẫn nghe thấy hai mắt tỏa sáng, lập tức hưng phấn gật đầu lia lịa.
Màn đêm tại Lâu đài của Băng Tuyết nữ thần. Yên Hàn khuôn mặt thất thần trang nhập sự sợ hãi. Nữ nhi của nàng vậy mà biến mất không một dấu vết. Chuyện này làm sao có thể chứ? Nếu người bắt đi tiểu Mẫn là cao thủ, vậy cao thủ cấp bậc nào mới không bị tỉ tỉ của nàng phát hiện ra. Trái tim Yên Hàn như bị ai bóp nghẹt, hai mắt đều đã rơi lệ.
- Muội muội, trước hết lên bình tĩnh, ta nghĩ Tiểu Mẫn sẽ không sao đâu? Để ta đi ra ngoài một chuyến!
Một nữ tử băng lãnh toàn thân mang trường bào trắng lên tiếng. Gượng mặt lạnh lùng nói với Yên Hàn. Nàng chính là băng tuyết nữ thần Yên Vụ Minh.
- Tỉ tỉ, trời đã là tối rồi, Tiểu Mẫn đã mất tích một ngày, liệu nó... Muội cũng muốn đi tìm!
Yên Hàn nói xong đều muốn bay ra ngoài. lúc này không còn chút bình tĩnh nào, nàng đầu óc đã rất loạn. Bản năng của người mẹ khiến nàng không thể ngồi yên chờ đợi tin tức được nữa.
- Yên Hàn, muội có biết ban đêm nguy hiểm thế nào không? Với tu vi của muội làm sao có thể đi ra ngoài chứ. Ở nhà chờ đợi tin tức, để ta đi tìm một chuyến.
Yên Vụ Minh quát lớn, khí thế của bậc Nữ Hoàng phát ra làm cho đại sảnh càng thêm lạnh lẽo.Yên Vụ Minh triệt để nổi giận. Lại có người dám tới Băng Tuyết Thành bắt cóc đi đứa cháu gái đáng yêu của nàng. Chuyện này truyền ra uy danh của nàng còn có thể không bị người ta phỉ nhổ. Thân hình vừa động, muốn bay ra khỏi lâu đài thì một tiếng chim kêu vang lên trong không gian trời đêm. Yên Vụ Minh kinh hãi, tiếng kêu này chính là Thần Thú Khổng Tước, nàng không hề nhận sai a. Nàng nhớ rõ ràng tại Băng Hàn Tuyệt địa chính là có cư ngụ một đầu Thượng cấp thần thú Băng Khổng Tước đấy. Nhưng tại sao nó lại tới đây, chẳng nhẽ muốn công thành.
- Tiểu muội muội, đang làm gì thế?
Tiếng nói vang lên làm tiểu nữ hài giật mình, hai mắt đầy vẻ kinh hãi ngước nhìn về phía sau. Trước mặt nàng chính là một thanh niên nam tử mặc thanh sắc trường bào. Thanh niên này chính là Hoàng Minh, chỉ thấy hắn mỉm cười vui vẻ, rất có thiện ý.
- Ồ, đại ca ca, ngươi là ai vậy?
Tiểu nữ hài tuy kinh hãi một chút, thế nhưng rất nhanh đầy một bụng hiếu kì mà hỏi ngược lại. Nàng cũng không có vì thấy người lạ mà sợ hãi, thậm chí lá gan còn to đây.
- Ta a, ta là đến để chơi đùa cùng muội đấy!
- Thật sao?
Tiểu nữ hài hai mắt mở to, vẻ vui sướng hiện ra trong tầm mắt. Cũng không có một chút ý tứ đề phòng nào chạy đến nắm lấy một tay của Hoàng Minh mà hỏi:
- Đại ca ca, chúng ta đi chơi ở đâu a?
Hoàng Minh trong lòng có một loại cảm giác xúc động, muốn cùng cô bé này chơi đùa một trận. Hắn cũng không có để ý cười mà nói:
- Đi, ta đưa tiểu muội muội ngươi đi chơi một chuyến!
Rất nhanh Hoàng Minh cùng tiểu nữ hài kia biến mất tại chỗ. Lâu đài của Băng Tuyết nữ thần cứ như thế một ngày đại loạn.
Hoàng Minh cũng không biết hắn đã làm ra sự tình to lớn thế nào, chỉ là hắn rất thích cô bé này. Thậm chí là muốn dắt đi chơi một chút a.
- Tiểu muội muội, ngươi tên là gì a?
Hoàng Minh lúc này đang kiệu tiểu nữ hài trên cổ lăng không phi hành. Tiểu nữ hài cười vui Khanh khách. Nghe Hoàng Minh hỏi tên liền cao hứng mà đáp:
- Ta là Hoàng Mẫn!
Câu nói của tiểu nữ hài như sét đánh ngang tai. Hoàng Minh nghe thấy lảo đảo suýt rơi từ trên không trung xuống. Đây là trùng hợp sao, hắn lại nhanh mà hỏi:
- Tên đẹp quá, phụ mẫu thân của tiểu muội muội là ai a?
Hỏi một câu này, Hoàng Minh cũng là trong lòng khẩn trương muốn chết. Trong lòng hắn như có thiên quân vạn mã đang phi hành vậy. Tiểu nữ hài cũng không có nhận ra biểu tình của Hoàng Minh vẫn là vui vẻ mà đáp:
- Mẫu thân xinh đẹp của ta chính là Yên Hàn a, còn phụ thân. Ưm, mẫu thân xinh đẹp nói là người đã chết rồi!
Hoàng Minh nghe đến đây trên mặt kéo dài một vệt đen. Hoá ra những gì hắn vừa suy diễn đều là đúng a. Tiểu nữ hài này lại là con gái của hắn. Là con gái a, Yên Hàn vậy mà đều đã sinh con cho hắn, hơn nữa lại còn mang tên luôn rồi. Hoàng Mẫn, Hoàng Mẫn a!
Hoàng Minh lập tức cười lớn ba tiếng làm cho Hoàng Mẫn giật mình, không hiểu vị đại ca này tốt cuộc bị làm sao. Hoàng Minh thì có thể làm sao chứ, hắn đang thoải mái a, con gái cũng có luôn rồi. Yên Hàn chắc là đã giận hắn, thậm chí còn nói với con gái là phụ thân đã chết ư? Chuyến này quay lại, Hoàng Minh nhất định hung hăng trừng phạt cái mông của nàng.
- Mẫn Mẫn, đại ca giúp ngươi bắt một con yêu thú cường đại làm sủng vật nha!
Hoàng Minh lập tức đưa ra lời đề nghị. Hoàng Mẫn nghe thấy hai mắt tỏa sáng, lập tức hưng phấn gật đầu lia lịa.
Màn đêm tại Lâu đài của Băng Tuyết nữ thần. Yên Hàn khuôn mặt thất thần trang nhập sự sợ hãi. Nữ nhi của nàng vậy mà biến mất không một dấu vết. Chuyện này làm sao có thể chứ? Nếu người bắt đi tiểu Mẫn là cao thủ, vậy cao thủ cấp bậc nào mới không bị tỉ tỉ của nàng phát hiện ra. Trái tim Yên Hàn như bị ai bóp nghẹt, hai mắt đều đã rơi lệ.
- Muội muội, trước hết lên bình tĩnh, ta nghĩ Tiểu Mẫn sẽ không sao đâu? Để ta đi ra ngoài một chuyến!
Một nữ tử băng lãnh toàn thân mang trường bào trắng lên tiếng. Gượng mặt lạnh lùng nói với Yên Hàn. Nàng chính là băng tuyết nữ thần Yên Vụ Minh.
- Tỉ tỉ, trời đã là tối rồi, Tiểu Mẫn đã mất tích một ngày, liệu nó... Muội cũng muốn đi tìm!
Yên Hàn nói xong đều muốn bay ra ngoài. lúc này không còn chút bình tĩnh nào, nàng đầu óc đã rất loạn. Bản năng của người mẹ khiến nàng không thể ngồi yên chờ đợi tin tức được nữa.
- Yên Hàn, muội có biết ban đêm nguy hiểm thế nào không? Với tu vi của muội làm sao có thể đi ra ngoài chứ. Ở nhà chờ đợi tin tức, để ta đi tìm một chuyến.
Yên Vụ Minh quát lớn, khí thế của bậc Nữ Hoàng phát ra làm cho đại sảnh càng thêm lạnh lẽo.Yên Vụ Minh triệt để nổi giận. Lại có người dám tới Băng Tuyết Thành bắt cóc đi đứa cháu gái đáng yêu của nàng. Chuyện này truyền ra uy danh của nàng còn có thể không bị người ta phỉ nhổ. Thân hình vừa động, muốn bay ra khỏi lâu đài thì một tiếng chim kêu vang lên trong không gian trời đêm. Yên Vụ Minh kinh hãi, tiếng kêu này chính là Thần Thú Khổng Tước, nàng không hề nhận sai a. Nàng nhớ rõ ràng tại Băng Hàn Tuyệt địa chính là có cư ngụ một đầu Thượng cấp thần thú Băng Khổng Tước đấy. Nhưng tại sao nó lại tới đây, chẳng nhẽ muốn công thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.