Chương 102: Không ngờ đều có thật
Tạ Trường Thành
07/04/2018
Tiếng nói vang lên rồi biến mất trong hư không. Hoàng Minh nghe tới đây, đã hiểu rồi. Hóa ra kinh hỉ trong tấm vé giới thiệu là đây. Mỗi người
đều được lấy một món đồ. Vậy đại điện này có những đồ gì chứ?
- Đi lên đi, tranh thủ tìm kiếm xem sao.
Hoàng Minh cất tiếng, cả đám bắt đầu đi lên chính giữa đại điện. Bên trên sảnh đại điện là hàng trăm món đồ đều được để trên bệ, mỗi bệ đều có một tấm bia đá.
- Lão Đại, chúng ta nên tìm hiểu kĩ một chút rồi hẵng lấy!
Chu Du lên tiếng nói. Mọi người gật đầu, có hẳn một ngày thơi gian. Không nên vội vàng hấp tấp.
Hoàng Minh bắt đấu đi tham quan.
Món đồ đầu tiên đập vào mắt hắn là một cái bình đan dược.
- Vân Trùng Đan.
Trương Tiểu Phàm để lại.
Hoàng Minh giật mình, cái gì cơ, Trương Tiểu Phàm, hắn có nhìn lầm không.
Mang theo hiếu kì, Hoàng Minh tiếp tục đi sang bên bệ vật phẩm bên cạnh.
Huyết xích Long.
Long Huyền để lại.
Lại là Long Huyền! Hoàng Minh lập tức chạy sang bên cạnh.
Thiên Sơn Đao.
Sở Dương để lại.
Hoàng Minh sợ hãi vô cùng. Không thể trùng hợp như vậy được!
Hắn tiếp tục chạy sang thứ 4 thứ 5 bệ.
Thái Hoàng Chi Tân đan.
Quân Mạc Tà để lại.
Tiểu Thế Giới đảo nhỏ.
Diệp Mặc để lại.
Vô Ảnh phù.
Lăng Tiếu để lại.
Mạc Ảnh
Sở Mộ để lại.
- Lão đại bị làm sao vậy? Sao cứ chạy liên tục thế?
Đoàn Dự ngạc nhiên hỏi. Cả đám mới để ý đến Hoàng Minh lúc này. Chỉ thấy hắn với bộ mặt không tưởng đang liên tục chạy đi chạy lại các bệ, chỉ để đọc tên.
Minh Chân Đan.Bạch Tiểu Thuần để lại.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn hắn ở đây đều là có thật sao? Hoàng Minh đứng chết lặng một lúc. Chu Du mới tiến lại hỏi thăm.
- Lão đại, ngươi là có chuyện gì vậy?
Hoàng Minh lắc đầu, không biết nói thế nào.
- Ngươi biết những người này sao?
Điêu Thuyền dường như nhận ra điều gì, hỏi.
Hoàng Minh gật đầu, làm sao mà không biết được, tất cả bọn hắn, hắn đều đọc qua, nghe qua rồi. Không nghĩ bọn hắn chỉ là nhân vật trong truyện thôi, tại sao bọn hắn lại có tên xuất hiện ở đây? Trùng hợp sao, không thể, không thể có chuyện trùng hợp như vậy! Tất cả bọn hắn, đều là tưởng tượng ra, bọn hắn làm sao mà có thật được. Hoàng Minh trầm ngâm suy nghĩ. Nếu mà thật sự có thực, vậy thì thế lực nào, kẻ nào có thể tập trung đồ của bọn hắn ở đây được. Người đó là một kẻ như thế nào. Hoàng Minh càng nghĩ càng sợ hãi, càng thấy mình như phát hiện ra một chuyện gì đó kinh khủng lắm.
- Lão đại, bọn họ là ai? Tại sao họ lại để đồ lại ở đây?
Hoàng Minh chần chừ một lúc, đoạn đáp:
- Bọn hắn vì sao để đồ đạc ở đây thì ta không biết, thế nhưng, bọn hắn, đều là những huyền thoại!
Hoàng Minh cảm thán một câu. Cả bọn nghe thấy Hoàng Minh nói đều yên lặng. Cũng phải thôi, nếu không phải nhân vật kinh khủng thì làm sai có thể xuất hiện ở nơi đây, để lại những đồ vật này.
- Lão đại, vậy chúng ta nên lấy những vật gì?
Hoàng Minh cũng không đắn đo.
- Các đệ lấy vật cần thiết cho mình đi, nên là những vật có giá trị về sau thì tốt hơn.
Cả đám gật đầu. Hoàng Minh chần chừ một chút, lại tiếp tục đi tham quan. Hầu hết các nhân vật chính trong truyện tiên hiệp, hắn đều thấy tên ở đây. Thật sự bọn hắn là có thật hay chỉ là sự lừa dối. Câu hỏi này cứ xoay quanh trong đầu hắn một cách khó hiểu. Đại điện này rốt cuộc là ở đâu, ai tạo ra, và nó có ý nghĩa là gì. Hoàng Minh càng nghĩ càng thấy khó chịu.
- Hoàng Minh, ngươi xem, ta lấy được gì này!
Điêu Thuyền đi đến cạnh Hoàng Minh lấy ra một con yêu thú nhỏ, còn đang cuộn mình lại, dường như nó đang ngủ. Không biết con vật này đã ở đây bao nhiêu lâu rồi.
Là yêu thú của Sở Mộ sao? Con này rõ ràng là hồ li, hay nó là hậu duệ của Mạc Tà?
Hoàng Minh càng nghĩ càng thấy đúng. Gần như cả bọn đã tìm được thứ thích hợp cho mình. Đoàn Dự là một đôi Gang tay màu trắng bạc, trông vô cùng lạnh lẽo. Chu Du là một cái quạt màu đen. Kiều Phong là một đôi cái đai lưng màu đỏ. Trương Vô Kỵ là một đại đao bản rộng to. Vũ mập mạp lại lấy một quyển sách kĩ năng. Lệnh Hồ Sung là một Thanh Kiếm Đỏ rực như máu. Triệu Vân là một bình sứ, theo hắn nói là máu Phượng Hoàng. Tiểu ngư Nhi thì là một quyển đan phương cùng đan dược tổng hợp.
- Tốt rồi, đã lấy xong thì, ta nghĩ các đệ nên ở đây tu luyện, không khéo nhanh chóng đột phá. Linh khí ở đây thật sự nồng đậm.
Cả bọn gật đầu, thu lại đồ đạc, sau đó nhanh chóng ngồi vận công pháp.
Hoàng Minh hắn bây giờ vẫn chưa biết lấy vậy gì, hắn không thiếu những vật đó. Hệ thống đều có cả, hắn nên lấy vật gì đây. Đi lại giữa đám pháp bảo, công pháp, vũ khí, yêu thú. Hắn không chọn vật nào cả. Với Hoàng Minh, tu luyện không thể lên cấp, hắn càng không vội vàng. Mất rất nhiều thời gian, đi đi lại lại, cuối cùng Hoàng Minh cũng hạ quyết tâm. Hắn quyết định lấy Tiểu thế giới đảo nhỏ của Diệp Mặc.
- Tinh tinh, nhận được Tiểu Thế giới đảo nhỏ.
Vật phẩm khóa.
Phẩm chất: Tuyệt vời
Tiểu thế giới được tạo ra vô cùng hoàn mĩ, có thể sử dụng để tạo ra một hòn đảo nhỏ. Đảo đã được khắc trận pháp che giấu cùng phòng ngự. Vô cùng linh hoạt.
Phải chăng sử dụng.
Hoàng Minh vội ấn không. Hắn trước tiên để vào ba lô. Vậy là vật cũng đã chọn xong rồi.
- Đi lên đi, tranh thủ tìm kiếm xem sao.
Hoàng Minh cất tiếng, cả đám bắt đầu đi lên chính giữa đại điện. Bên trên sảnh đại điện là hàng trăm món đồ đều được để trên bệ, mỗi bệ đều có một tấm bia đá.
- Lão Đại, chúng ta nên tìm hiểu kĩ một chút rồi hẵng lấy!
Chu Du lên tiếng nói. Mọi người gật đầu, có hẳn một ngày thơi gian. Không nên vội vàng hấp tấp.
Hoàng Minh bắt đấu đi tham quan.
Món đồ đầu tiên đập vào mắt hắn là một cái bình đan dược.
- Vân Trùng Đan.
Trương Tiểu Phàm để lại.
Hoàng Minh giật mình, cái gì cơ, Trương Tiểu Phàm, hắn có nhìn lầm không.
Mang theo hiếu kì, Hoàng Minh tiếp tục đi sang bên bệ vật phẩm bên cạnh.
Huyết xích Long.
Long Huyền để lại.
Lại là Long Huyền! Hoàng Minh lập tức chạy sang bên cạnh.
Thiên Sơn Đao.
Sở Dương để lại.
Hoàng Minh sợ hãi vô cùng. Không thể trùng hợp như vậy được!
Hắn tiếp tục chạy sang thứ 4 thứ 5 bệ.
Thái Hoàng Chi Tân đan.
Quân Mạc Tà để lại.
Tiểu Thế Giới đảo nhỏ.
Diệp Mặc để lại.
Vô Ảnh phù.
Lăng Tiếu để lại.
Mạc Ảnh
Sở Mộ để lại.
- Lão đại bị làm sao vậy? Sao cứ chạy liên tục thế?
Đoàn Dự ngạc nhiên hỏi. Cả đám mới để ý đến Hoàng Minh lúc này. Chỉ thấy hắn với bộ mặt không tưởng đang liên tục chạy đi chạy lại các bệ, chỉ để đọc tên.
Minh Chân Đan.Bạch Tiểu Thuần để lại.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn hắn ở đây đều là có thật sao? Hoàng Minh đứng chết lặng một lúc. Chu Du mới tiến lại hỏi thăm.
- Lão đại, ngươi là có chuyện gì vậy?
Hoàng Minh lắc đầu, không biết nói thế nào.
- Ngươi biết những người này sao?
Điêu Thuyền dường như nhận ra điều gì, hỏi.
Hoàng Minh gật đầu, làm sao mà không biết được, tất cả bọn hắn, hắn đều đọc qua, nghe qua rồi. Không nghĩ bọn hắn chỉ là nhân vật trong truyện thôi, tại sao bọn hắn lại có tên xuất hiện ở đây? Trùng hợp sao, không thể, không thể có chuyện trùng hợp như vậy! Tất cả bọn hắn, đều là tưởng tượng ra, bọn hắn làm sao mà có thật được. Hoàng Minh trầm ngâm suy nghĩ. Nếu mà thật sự có thực, vậy thì thế lực nào, kẻ nào có thể tập trung đồ của bọn hắn ở đây được. Người đó là một kẻ như thế nào. Hoàng Minh càng nghĩ càng sợ hãi, càng thấy mình như phát hiện ra một chuyện gì đó kinh khủng lắm.
- Lão đại, bọn họ là ai? Tại sao họ lại để đồ lại ở đây?
Hoàng Minh chần chừ một lúc, đoạn đáp:
- Bọn hắn vì sao để đồ đạc ở đây thì ta không biết, thế nhưng, bọn hắn, đều là những huyền thoại!
Hoàng Minh cảm thán một câu. Cả bọn nghe thấy Hoàng Minh nói đều yên lặng. Cũng phải thôi, nếu không phải nhân vật kinh khủng thì làm sai có thể xuất hiện ở nơi đây, để lại những đồ vật này.
- Lão đại, vậy chúng ta nên lấy những vật gì?
Hoàng Minh cũng không đắn đo.
- Các đệ lấy vật cần thiết cho mình đi, nên là những vật có giá trị về sau thì tốt hơn.
Cả đám gật đầu. Hoàng Minh chần chừ một chút, lại tiếp tục đi tham quan. Hầu hết các nhân vật chính trong truyện tiên hiệp, hắn đều thấy tên ở đây. Thật sự bọn hắn là có thật hay chỉ là sự lừa dối. Câu hỏi này cứ xoay quanh trong đầu hắn một cách khó hiểu. Đại điện này rốt cuộc là ở đâu, ai tạo ra, và nó có ý nghĩa là gì. Hoàng Minh càng nghĩ càng thấy khó chịu.
- Hoàng Minh, ngươi xem, ta lấy được gì này!
Điêu Thuyền đi đến cạnh Hoàng Minh lấy ra một con yêu thú nhỏ, còn đang cuộn mình lại, dường như nó đang ngủ. Không biết con vật này đã ở đây bao nhiêu lâu rồi.
Là yêu thú của Sở Mộ sao? Con này rõ ràng là hồ li, hay nó là hậu duệ của Mạc Tà?
Hoàng Minh càng nghĩ càng thấy đúng. Gần như cả bọn đã tìm được thứ thích hợp cho mình. Đoàn Dự là một đôi Gang tay màu trắng bạc, trông vô cùng lạnh lẽo. Chu Du là một cái quạt màu đen. Kiều Phong là một đôi cái đai lưng màu đỏ. Trương Vô Kỵ là một đại đao bản rộng to. Vũ mập mạp lại lấy một quyển sách kĩ năng. Lệnh Hồ Sung là một Thanh Kiếm Đỏ rực như máu. Triệu Vân là một bình sứ, theo hắn nói là máu Phượng Hoàng. Tiểu ngư Nhi thì là một quyển đan phương cùng đan dược tổng hợp.
- Tốt rồi, đã lấy xong thì, ta nghĩ các đệ nên ở đây tu luyện, không khéo nhanh chóng đột phá. Linh khí ở đây thật sự nồng đậm.
Cả bọn gật đầu, thu lại đồ đạc, sau đó nhanh chóng ngồi vận công pháp.
Hoàng Minh hắn bây giờ vẫn chưa biết lấy vậy gì, hắn không thiếu những vật đó. Hệ thống đều có cả, hắn nên lấy vật gì đây. Đi lại giữa đám pháp bảo, công pháp, vũ khí, yêu thú. Hắn không chọn vật nào cả. Với Hoàng Minh, tu luyện không thể lên cấp, hắn càng không vội vàng. Mất rất nhiều thời gian, đi đi lại lại, cuối cùng Hoàng Minh cũng hạ quyết tâm. Hắn quyết định lấy Tiểu thế giới đảo nhỏ của Diệp Mặc.
- Tinh tinh, nhận được Tiểu Thế giới đảo nhỏ.
Vật phẩm khóa.
Phẩm chất: Tuyệt vời
Tiểu thế giới được tạo ra vô cùng hoàn mĩ, có thể sử dụng để tạo ra một hòn đảo nhỏ. Đảo đã được khắc trận pháp che giấu cùng phòng ngự. Vô cùng linh hoạt.
Phải chăng sử dụng.
Hoàng Minh vội ấn không. Hắn trước tiên để vào ba lô. Vậy là vật cũng đã chọn xong rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.