Chương 148: Liên quan tới Hoàng thất
Tạ Trường Thành
21/05/2018
Hoàng Minh ngó nghiêng một chút, hắn đã thấy thân ảnh người tới.
- Là lão sao?
Hoàng Minh lẩm bẩm. Người đến không ngờ là lão ăn mày từng gặp ba năm trước.
- Ngươi là ai?
Phi Chân cảnh giác vô cùng, lão nhân này xuất hiện đến chính hắn cũng không thể lường trước được. Từ từ ứng phó xem.
- Tiểu tử, chia tay ba năm, tu luyện cũng khá đấy!
Lãi ăn mày mỉm cười, mỗi bước đi của lão đều mang theo áp lực nhất định. Không nhìn ra tu vi, đây là áp đảo tu vi mà ra. Phi Chân hơi sợ hãi.
- Không ngờ gặp tiền bối ở hoàn cảnh éo le này!
Hoàng Minh chắp tay chào hỏi. Lapx ăn mày gật đầu một cái.
- Phi Vân sao? Hai đứa nhóc các ngươi cũng lớn nhanh đấy, hiện nay là vương bài thứ bao nhiêu?
Phi Chân kinh ngạc, hai mắt sáng quắc nhìn về phía lão ăn mày. Tại sao lão lại biết, lão là ai? Không chỉ hắn, bên kia nữ tử cũng đã kinh ngạc vô cùng.
- Ngạc Nhiên quái gì, các ngươi không nhận ra ta?
Lão ăn mày cười mỉm, đoạn hỏi.
Phi Chân cố gắng nghĩ ngợi, không nghĩ ra.
- Tiểu tử Hoàng Minh, Kiều Phong hắn thế nào?
Lão ăn mày đã đứng trước mặt Hoàng Minh rồi. Dáng vẻ lão vẫn thong dong, quần áo có chút bẩn thỉu như vậy.
- Kiều Phong vẫn bình thường!
Hoàng Minh trả lời. Thế thân thuật đã chạy xong. Phải tính xem chạy thế nào. Lão ăn mày gật đầu, quay sang hỏi Phi Chân:
- Các ngươi nhận nhiệm vụ giết hắn?
Nhiệm vụ cấp mấy?
Phi Chân nhíu này, lão biết nhiều như vậy? Lão ta là ai? Cánh tay hắn đã cầm chặt vũ khí.
Lão ăn mày không thấy hắn nói gì, đoạn trong tay xuất hiện một cái lệnh bài màu bạch kim, lệnh bài được lơ lửng bay trên không. Sắc mặt của Phi Chân vô cùng sợ hãi. Nữ tử phía sau cũng kinh khiếp mà run lẩy bầy. Ngọc bài Ánh kim. Đây là lệnh bài đại diện cho kẻ đứng đầu của tổ chức sát thủ Tula. Lão nhân này nếu không sai thì chính là, chính là...
Phi Vân quỳ phụp xuống, phía sau nữ tử nhanh chóng chạy lại gần Phi Vân, cũng quỳ xuống ngay sau đó.
Cả hai cùng cất tiếng.
- Phi Vân ra mắt lão tổ?
Lần này là đến Hoàng Minh kinh ngạc, đây là chuyện gì xảy ra?
- Nhiệm vụ cấp mấy?
Lão ăn mày nhẹ nhàng hỏi.
- Dạ, nhiệm vụ A!
- Hắn là người ta cần, hủy nhiệm vụ đi!
- Rõ!Hủy nhiệm vụ, chỉ một câu nói là hủy.
- Rồi, cho các ngươi lui!
Lão ăn mày phất phất tay.
Cả hai như được ân xá, mau mau đứng dậy chuẩn bị đi.
- Từ đã, ta muốn biết ai muốn giết ta?
Hoàng Minh nói. Phi Chân không nói gì, lão ăn mày thì hơi suy nghĩ. Nói ra chủ thuê phía sau là tối kị của sát thủ. Việc này gần như là không thể. Một lúc sau lão ăn mày mới gật đầu, nói.
- Nói cho hắn biết!
Phi Chân dạ một tiếng, nói:
- Người đặt nhiệm vụ là một tên thiếu gia họ Lí tên Hùng. Vật hắn mang tới thế chấp là Kim Thiêm Chân Thụ. Tổ chức đã điều tra ra được. Kim Thiêm Chân thụ là từ Hoàng thất của Vân Nam đưa cho Lí Hùng. Người Đứng phía sau giật dây là Hoàng thất.
Phi Chân nói ngắn gọn. Hoàng Minh đã hiểu phần nào. Hoàng Thất Hoàng đế Càn Thiên Trụ sao? Thật không ngờ.
- Được rồi, lui đi. Về hủy nhiệm vụ, nói với đám nhóc trưởng lão kia, 5 tháng nữa lão phu sẽ về một chuyến.
- Vâng!
Phi Vân hai người đều nhanh chóng rời đi. Mặc dù hôm nay không hoàn thành nhiệm vụ, thế nhưng được gặp lão tổ cũng là một loại hạnh phúc đánh được khoe khoang rồi.
Còn lại Hoàng Minh với lão ăn mày mà thôi.
- Tiểu tử, 3 năm không gặp, trưởng thành khá nhanh nhé!
Lão ăn mày nói một câu không biết là khen hay chê.
- Tiểu bối tư chất thấp kém, tự bản thân biết là phải cố gắng.
Lão ăn mày gật gù. Nếu không phải có lời nói của sư phụ lão, thì người lão ưng ý nhất vẫn là tiểu tử này.
- Ta phải đi rồi, ngươi hãy cẩn thận!
Lão ăn mày nói một câu, đoạn bốc hơi ngay tại chỗ. Hoàng Minh tặc lưỡi. Đúng là cách quá xa về thực lực. Người ta đi mà cũng khồn nhìn ra được đi như thế nào. Lần này yêu thú phi hành bị giết rồi. Còn một phần ba chặng đường, thôi chạy bộ vậy. Hoàng Minh tụ năng lượng dưới chân, phi đi..
Hoàng Gia hôm nay vô cùng bí mật, trong phòng của Hoàng Thái không ngờ có đến 6 người đang ngồi.
- Hoàng đại ca, ngươi hôm nay là có việc gấp gì mà mời bọn ta tới vậy?
Vũ Chiến Thiên nói một câu. Bên kia mọi người cũng gật đầu. Khôi Gia, Hoàng Gia, Vũ Gia từ lâu là cùng chung hoạn nạn đấy. Hôm nay Hoàng Thái gọi bọn hắn đến đây, cũng là do Hoàng Minh nói có việc gấp. Nhận được truyền tin của hắn, lão đã cho mời hai gia tộc khác đến.
- Đợi hắn đến đã!
Hoàng Thái nhâm nhi chén trà nói. Mọi người đều không rõ, hắn là ai?
- tiểu tử, đi đâu phải cẩn thận. Tinh linh của ngươi cũng là miếng mồi cho đám bên ngoài đấy!
Hoàng Thái cất tiếng nhắc nhở. Vũ mập mạp vâng dạ ran. Mấy nay hắn chỉ có một lần ra ngoài cùng Đại Nhã, còn hầu hết không ra khỏi thành. Hoàng Minh lúc này đã tới Hoàng Gia. Hắn nhanh chóng đi vào bên trong.
- Hoàng Minh đại ca!
- Hoàng Minh ca ca!
Rất nhiều thiếu niên nhìn thấy hắn đều cất tiếng chào hỏi. Hoàng Minh chỉ mỉm cười gật đầu rồi đi qua.
- Là lão sao?
Hoàng Minh lẩm bẩm. Người đến không ngờ là lão ăn mày từng gặp ba năm trước.
- Ngươi là ai?
Phi Chân cảnh giác vô cùng, lão nhân này xuất hiện đến chính hắn cũng không thể lường trước được. Từ từ ứng phó xem.
- Tiểu tử, chia tay ba năm, tu luyện cũng khá đấy!
Lãi ăn mày mỉm cười, mỗi bước đi của lão đều mang theo áp lực nhất định. Không nhìn ra tu vi, đây là áp đảo tu vi mà ra. Phi Chân hơi sợ hãi.
- Không ngờ gặp tiền bối ở hoàn cảnh éo le này!
Hoàng Minh chắp tay chào hỏi. Lapx ăn mày gật đầu một cái.
- Phi Vân sao? Hai đứa nhóc các ngươi cũng lớn nhanh đấy, hiện nay là vương bài thứ bao nhiêu?
Phi Chân kinh ngạc, hai mắt sáng quắc nhìn về phía lão ăn mày. Tại sao lão lại biết, lão là ai? Không chỉ hắn, bên kia nữ tử cũng đã kinh ngạc vô cùng.
- Ngạc Nhiên quái gì, các ngươi không nhận ra ta?
Lão ăn mày cười mỉm, đoạn hỏi.
Phi Chân cố gắng nghĩ ngợi, không nghĩ ra.
- Tiểu tử Hoàng Minh, Kiều Phong hắn thế nào?
Lão ăn mày đã đứng trước mặt Hoàng Minh rồi. Dáng vẻ lão vẫn thong dong, quần áo có chút bẩn thỉu như vậy.
- Kiều Phong vẫn bình thường!
Hoàng Minh trả lời. Thế thân thuật đã chạy xong. Phải tính xem chạy thế nào. Lão ăn mày gật đầu, quay sang hỏi Phi Chân:
- Các ngươi nhận nhiệm vụ giết hắn?
Nhiệm vụ cấp mấy?
Phi Chân nhíu này, lão biết nhiều như vậy? Lão ta là ai? Cánh tay hắn đã cầm chặt vũ khí.
Lão ăn mày không thấy hắn nói gì, đoạn trong tay xuất hiện một cái lệnh bài màu bạch kim, lệnh bài được lơ lửng bay trên không. Sắc mặt của Phi Chân vô cùng sợ hãi. Nữ tử phía sau cũng kinh khiếp mà run lẩy bầy. Ngọc bài Ánh kim. Đây là lệnh bài đại diện cho kẻ đứng đầu của tổ chức sát thủ Tula. Lão nhân này nếu không sai thì chính là, chính là...
Phi Vân quỳ phụp xuống, phía sau nữ tử nhanh chóng chạy lại gần Phi Vân, cũng quỳ xuống ngay sau đó.
Cả hai cùng cất tiếng.
- Phi Vân ra mắt lão tổ?
Lần này là đến Hoàng Minh kinh ngạc, đây là chuyện gì xảy ra?
- Nhiệm vụ cấp mấy?
Lão ăn mày nhẹ nhàng hỏi.
- Dạ, nhiệm vụ A!
- Hắn là người ta cần, hủy nhiệm vụ đi!
- Rõ!Hủy nhiệm vụ, chỉ một câu nói là hủy.
- Rồi, cho các ngươi lui!
Lão ăn mày phất phất tay.
Cả hai như được ân xá, mau mau đứng dậy chuẩn bị đi.
- Từ đã, ta muốn biết ai muốn giết ta?
Hoàng Minh nói. Phi Chân không nói gì, lão ăn mày thì hơi suy nghĩ. Nói ra chủ thuê phía sau là tối kị của sát thủ. Việc này gần như là không thể. Một lúc sau lão ăn mày mới gật đầu, nói.
- Nói cho hắn biết!
Phi Chân dạ một tiếng, nói:
- Người đặt nhiệm vụ là một tên thiếu gia họ Lí tên Hùng. Vật hắn mang tới thế chấp là Kim Thiêm Chân Thụ. Tổ chức đã điều tra ra được. Kim Thiêm Chân thụ là từ Hoàng thất của Vân Nam đưa cho Lí Hùng. Người Đứng phía sau giật dây là Hoàng thất.
Phi Chân nói ngắn gọn. Hoàng Minh đã hiểu phần nào. Hoàng Thất Hoàng đế Càn Thiên Trụ sao? Thật không ngờ.
- Được rồi, lui đi. Về hủy nhiệm vụ, nói với đám nhóc trưởng lão kia, 5 tháng nữa lão phu sẽ về một chuyến.
- Vâng!
Phi Vân hai người đều nhanh chóng rời đi. Mặc dù hôm nay không hoàn thành nhiệm vụ, thế nhưng được gặp lão tổ cũng là một loại hạnh phúc đánh được khoe khoang rồi.
Còn lại Hoàng Minh với lão ăn mày mà thôi.
- Tiểu tử, 3 năm không gặp, trưởng thành khá nhanh nhé!
Lão ăn mày nói một câu không biết là khen hay chê.
- Tiểu bối tư chất thấp kém, tự bản thân biết là phải cố gắng.
Lão ăn mày gật gù. Nếu không phải có lời nói của sư phụ lão, thì người lão ưng ý nhất vẫn là tiểu tử này.
- Ta phải đi rồi, ngươi hãy cẩn thận!
Lão ăn mày nói một câu, đoạn bốc hơi ngay tại chỗ. Hoàng Minh tặc lưỡi. Đúng là cách quá xa về thực lực. Người ta đi mà cũng khồn nhìn ra được đi như thế nào. Lần này yêu thú phi hành bị giết rồi. Còn một phần ba chặng đường, thôi chạy bộ vậy. Hoàng Minh tụ năng lượng dưới chân, phi đi..
Hoàng Gia hôm nay vô cùng bí mật, trong phòng của Hoàng Thái không ngờ có đến 6 người đang ngồi.
- Hoàng đại ca, ngươi hôm nay là có việc gấp gì mà mời bọn ta tới vậy?
Vũ Chiến Thiên nói một câu. Bên kia mọi người cũng gật đầu. Khôi Gia, Hoàng Gia, Vũ Gia từ lâu là cùng chung hoạn nạn đấy. Hôm nay Hoàng Thái gọi bọn hắn đến đây, cũng là do Hoàng Minh nói có việc gấp. Nhận được truyền tin của hắn, lão đã cho mời hai gia tộc khác đến.
- Đợi hắn đến đã!
Hoàng Thái nhâm nhi chén trà nói. Mọi người đều không rõ, hắn là ai?
- tiểu tử, đi đâu phải cẩn thận. Tinh linh của ngươi cũng là miếng mồi cho đám bên ngoài đấy!
Hoàng Thái cất tiếng nhắc nhở. Vũ mập mạp vâng dạ ran. Mấy nay hắn chỉ có một lần ra ngoài cùng Đại Nhã, còn hầu hết không ra khỏi thành. Hoàng Minh lúc này đã tới Hoàng Gia. Hắn nhanh chóng đi vào bên trong.
- Hoàng Minh đại ca!
- Hoàng Minh ca ca!
Rất nhiều thiếu niên nhìn thấy hắn đều cất tiếng chào hỏi. Hoàng Minh chỉ mỉm cười gật đầu rồi đi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.