Chương 394: Ngươi phải chăng là con người?
Tạ Trường Thành
02/12/2018
A Trang nhoẻn miệng cười, mặc dù dưới ánh đèn mờ nhạt, thế nhưng nụ cười của nàng làm cả không gian như bừng sáng. Nàng không hề ngần ngại mà nằm xuống cạnh Hoàng Minh, lấy khuỷu tay chống xuống, quay mặt nằm nghiêng người với Hoàng Minh. Mùi thơm trên cơ thể khiến Hoàng Minh có chút sững sờ.
- Sao nào, bất ngờ đến thế sao?
A Trang cất tiếng nói, nụ cười có chút tinh nghịch. Đây cũng không phải lần đầu Hoàng Minh cũng A Trang gần như thế này, chỉ là hôm nay lại có chút lạ lẫn rồi.
- Ngươi từ khi nào?
Hoàng Minh cũng nằm nghiêng người, ánh mắt hướng về nàng mà nhìn. Trong ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn dầu nhỏ, thế nhưng hắn vẫn nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ của nàng.
- Từ lần cập nhật trước ta đã có thể tiến ra ngoài rồi, chỉ là có thích hay không thôi!
Hoàng Minh nghe vậy thì giật mình, thật khó có thể tin. A Trang có thể tùy ý ra ngoài, thế mà đến tận hôm nay hắn mới biết, rõ ràng là còn nhiều việc Hoàng Minh hắn vẫn chưa có nắm được đâu.
- Ngươi tiến ra bên ngoài, người khác có phát hiện được không?
Hoàng Minh lại lên tiếng hỏi. Ngay lập tức có tiếng nói vang lên, Lôi Ân cất giọng ngái ngủ mà nói:
- Hoàng Minh à, ngủ đi. Làm gì mà đang đêm nói chuyện một mình vậy?
Lôi Ân nói xong, trở người lại ngủ tiếp. Bên cạnh giường hắn, Hắc Lỗ thì vẫn ngủ say như chết, còn ngáy o o đều đặn.
Hoàng Minh thấy vậy liền phát hiện, Lôi Ân rõ ràng không cảm nhận được khí tức của A Trang. Ánh mắt hắn nhìn về nàng đầy ngạc nhiên. A Trang hấp háy mắt mà nói:
- Trừ khi ta cho họ thấy còn không thì ngoài chủ nhân ngươi, không một ai có thể nhìn thấy ta!
A Trang cười cười khẳng định. Hoàng Minh cũng không hề để ý là từ lúc A Trang xuất hiện đến giờ, nàng lúc nào cũng nhìn hắn cười đâu.
- Bất cứ ai sao? Nếu tu vi của người khác rất mạnh thì sao?
Hoàng Minh kinh hãi, lại hỏi:
- Vẫn không thể, bất cứ ai, bất kể tu vi!
A Trang lên tiếng khẳng định. Hoàng Minh ồ lên một tiếng, gật đầu ra vẻ đã hiểu. Bất giác hắn chợt nhớ lại từ đầu đến giờ, A Trang dường như đã biến đổi cực lớn, từ một hướng dẫn viên của hệ thống đến bây giờ, nàng không khác gì một con người thật sự cả. Nghĩ tới điều này, Hoàng Minh chính là đau đầu suy nghĩ bao lâu nay, lúc này hắn thật khó có thể nhịn được nữa, bèn lên tiếng mà hỏi:
- Ta rất muốn biết, rốt cuộc ngươi có phải đã trở thành người bình thường như ta rồi không?
Câu hỏi của Hoàng Minh khiến A Trang tắt đi nụ cười, ánh mắt nàng bắt gao nhìn chằm chằm vào Hoàng Minh làm hắn có chút chột dạ. Cứ như thế A Trang nhìn hắn một lúc lâu, bất giác thở dài một hơi, nhẹ nhàng mà nói:
- Ngươi nghĩ ta thế nào chứ?
Câu nói vừa cất lên, đầy sự buồn bã cùng mất mát. Ngay khi dứt lời, thân hình nàng liền biến mất trước mặt Hoàng Minh. Hoàng Minh giật mình, có chút hối hận. Hắn làm sao không hiểu được ý tứ của nàng trong cây nói ấy chứ. Thế nhưng Hoàng Minh càng kiên định trước ý nghĩ của hắn. A Trang bây giờ đã không phải là một hướng dẫn viên của hệ thống đơn giản nữa rồi. Nàng có cảm xúc, có trí tuệ. Đây chính là biểu hiện của một con người thực sự, không phải là từ hệ thống mà hình thành nữa.
Hoàng Minh cũng không rõ là hắn thức bao lâu, một lát sau thì có tiếng mở cửa. Thiện Bảo mang theo một chút buồn bã, nhẹ nhàng tiến về giường của hắn mà nằm xuống. Hắn thở dài một hơi, cũng không biết đang nghĩ ngợi chuyện gì.
- Sao vậy?
Hoàng Minh nhẹ giọng hỏi.
Thiện Bảo kinh ngạc vì Hoàng Minh chưa ngủ, khi nãy tiến vào hắn cũng không hề cảm nhận được Hoàng Minh có ngủ hay chưa. Rõ ràng là có chuyện làm rối loạn suy nghĩ. Hoàng Minh chỉ nhìn là có thể đoán ra liền cast tiếng hỏi.
Thiện Bảo nghe Hoàng Minh hỏi, tuy hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh mỉm cười mà nói:
- Không có gì đâu, ngủ đi mai còn bận rộn đấy!
Hoàng Minh thấy hắn không muốn nói thì cũng gật đầu, nhắm mắt lại mà ngủ. Hôm nay hắn cũng không có tiến vào hệ thống tu luyện, tự thưởng cho bản thân một giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, lúc này trên sân lớn đã có rất đông người. Bên dưới sân chính là sáu mươi hai người vượt qua khảo hạch chính thức trở thành học viên của học viện. Lúc này nơi họ đang đứng chính là cửa của Bảo Tàng Kiếm Viện. Bảo Tàng Kiếm Viện chính là được Kiếm Thánh học viện coi trọng số một. Nơi đây cất giữ hàng vạn thanh kiếm. Kiếm nhiều vô kể, có đủ hình dạng cùng kích thước. Thế nhưng cũng là có tốt có xấu. Bọn chúng đều là từ các chiến trường xưa kia mà được giữ lại. Từ khi Kiếm Thánh học viện thành lập đã có quy củ. Chỉ cần là học viên gia nhập Kiếm Thánh học viện, sẽ được một lần chọn lựa kiếm trong Bảo Tàng Kiếm Viện. Tại nơi đây có hàng vạn thanh kiếm, chọn được kiếm tốt hay không, phụ thuộc chính vào vận khí cùng duyên số. Chọn một trong vạn thanh kiếm, không cần nói cũng có thể biết đó nhất định là dựa vào vận khí a. Ngươi làm sao có thể nhận biết được đâu là thanh kiếm tốt. Tu vi không cao, chọn kiếm chỉ có thể là dựa vào vận khí mà thôi.
- Sao nào, bất ngờ đến thế sao?
A Trang cất tiếng nói, nụ cười có chút tinh nghịch. Đây cũng không phải lần đầu Hoàng Minh cũng A Trang gần như thế này, chỉ là hôm nay lại có chút lạ lẫn rồi.
- Ngươi từ khi nào?
Hoàng Minh cũng nằm nghiêng người, ánh mắt hướng về nàng mà nhìn. Trong ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn dầu nhỏ, thế nhưng hắn vẫn nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ của nàng.
- Từ lần cập nhật trước ta đã có thể tiến ra ngoài rồi, chỉ là có thích hay không thôi!
Hoàng Minh nghe vậy thì giật mình, thật khó có thể tin. A Trang có thể tùy ý ra ngoài, thế mà đến tận hôm nay hắn mới biết, rõ ràng là còn nhiều việc Hoàng Minh hắn vẫn chưa có nắm được đâu.
- Ngươi tiến ra bên ngoài, người khác có phát hiện được không?
Hoàng Minh lại lên tiếng hỏi. Ngay lập tức có tiếng nói vang lên, Lôi Ân cất giọng ngái ngủ mà nói:
- Hoàng Minh à, ngủ đi. Làm gì mà đang đêm nói chuyện một mình vậy?
Lôi Ân nói xong, trở người lại ngủ tiếp. Bên cạnh giường hắn, Hắc Lỗ thì vẫn ngủ say như chết, còn ngáy o o đều đặn.
Hoàng Minh thấy vậy liền phát hiện, Lôi Ân rõ ràng không cảm nhận được khí tức của A Trang. Ánh mắt hắn nhìn về nàng đầy ngạc nhiên. A Trang hấp háy mắt mà nói:
- Trừ khi ta cho họ thấy còn không thì ngoài chủ nhân ngươi, không một ai có thể nhìn thấy ta!
A Trang cười cười khẳng định. Hoàng Minh cũng không hề để ý là từ lúc A Trang xuất hiện đến giờ, nàng lúc nào cũng nhìn hắn cười đâu.
- Bất cứ ai sao? Nếu tu vi của người khác rất mạnh thì sao?
Hoàng Minh kinh hãi, lại hỏi:
- Vẫn không thể, bất cứ ai, bất kể tu vi!
A Trang lên tiếng khẳng định. Hoàng Minh ồ lên một tiếng, gật đầu ra vẻ đã hiểu. Bất giác hắn chợt nhớ lại từ đầu đến giờ, A Trang dường như đã biến đổi cực lớn, từ một hướng dẫn viên của hệ thống đến bây giờ, nàng không khác gì một con người thật sự cả. Nghĩ tới điều này, Hoàng Minh chính là đau đầu suy nghĩ bao lâu nay, lúc này hắn thật khó có thể nhịn được nữa, bèn lên tiếng mà hỏi:
- Ta rất muốn biết, rốt cuộc ngươi có phải đã trở thành người bình thường như ta rồi không?
Câu hỏi của Hoàng Minh khiến A Trang tắt đi nụ cười, ánh mắt nàng bắt gao nhìn chằm chằm vào Hoàng Minh làm hắn có chút chột dạ. Cứ như thế A Trang nhìn hắn một lúc lâu, bất giác thở dài một hơi, nhẹ nhàng mà nói:
- Ngươi nghĩ ta thế nào chứ?
Câu nói vừa cất lên, đầy sự buồn bã cùng mất mát. Ngay khi dứt lời, thân hình nàng liền biến mất trước mặt Hoàng Minh. Hoàng Minh giật mình, có chút hối hận. Hắn làm sao không hiểu được ý tứ của nàng trong cây nói ấy chứ. Thế nhưng Hoàng Minh càng kiên định trước ý nghĩ của hắn. A Trang bây giờ đã không phải là một hướng dẫn viên của hệ thống đơn giản nữa rồi. Nàng có cảm xúc, có trí tuệ. Đây chính là biểu hiện của một con người thực sự, không phải là từ hệ thống mà hình thành nữa.
Hoàng Minh cũng không rõ là hắn thức bao lâu, một lát sau thì có tiếng mở cửa. Thiện Bảo mang theo một chút buồn bã, nhẹ nhàng tiến về giường của hắn mà nằm xuống. Hắn thở dài một hơi, cũng không biết đang nghĩ ngợi chuyện gì.
- Sao vậy?
Hoàng Minh nhẹ giọng hỏi.
Thiện Bảo kinh ngạc vì Hoàng Minh chưa ngủ, khi nãy tiến vào hắn cũng không hề cảm nhận được Hoàng Minh có ngủ hay chưa. Rõ ràng là có chuyện làm rối loạn suy nghĩ. Hoàng Minh chỉ nhìn là có thể đoán ra liền cast tiếng hỏi.
Thiện Bảo nghe Hoàng Minh hỏi, tuy hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh mỉm cười mà nói:
- Không có gì đâu, ngủ đi mai còn bận rộn đấy!
Hoàng Minh thấy hắn không muốn nói thì cũng gật đầu, nhắm mắt lại mà ngủ. Hôm nay hắn cũng không có tiến vào hệ thống tu luyện, tự thưởng cho bản thân một giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, lúc này trên sân lớn đã có rất đông người. Bên dưới sân chính là sáu mươi hai người vượt qua khảo hạch chính thức trở thành học viên của học viện. Lúc này nơi họ đang đứng chính là cửa của Bảo Tàng Kiếm Viện. Bảo Tàng Kiếm Viện chính là được Kiếm Thánh học viện coi trọng số một. Nơi đây cất giữ hàng vạn thanh kiếm. Kiếm nhiều vô kể, có đủ hình dạng cùng kích thước. Thế nhưng cũng là có tốt có xấu. Bọn chúng đều là từ các chiến trường xưa kia mà được giữ lại. Từ khi Kiếm Thánh học viện thành lập đã có quy củ. Chỉ cần là học viên gia nhập Kiếm Thánh học viện, sẽ được một lần chọn lựa kiếm trong Bảo Tàng Kiếm Viện. Tại nơi đây có hàng vạn thanh kiếm, chọn được kiếm tốt hay không, phụ thuộc chính vào vận khí cùng duyên số. Chọn một trong vạn thanh kiếm, không cần nói cũng có thể biết đó nhất định là dựa vào vận khí a. Ngươi làm sao có thể nhận biết được đâu là thanh kiếm tốt. Tu vi không cao, chọn kiếm chỉ có thể là dựa vào vận khí mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.