Chương 302: Ra mắt
Tạ Trường Thành
16/09/2018
Hoàng Minh nhìn cẩu ca sợ hãi quỳ mọp dưới đất mà không nói gì. Cẩu ca
cảm thấy áp lực vô cùng. Hắn rõ ràng biết Hoàng Minh sẽ không giết hắn
thế nhưng hắn vẫn sợ hãi vô cùng. Gần vua như gần cọp, vị lão đại này
của hắn cũng không khác vua là mấy, hỉ nộ vô thường. Thật khó có thể nắm bắt được tâm tư hắn.
- Tiểu cẩu à, hiện tại ngươi không thể ở lại Lưu Vân Tông nữa, mọi chuyện giao lại cho Nhất Thiên đi!
Hoàng Minh cất giọng làm cho cẩu ca sợ hãi, tại sao lại không thể ở lại. Chẳng nhẽ Hoàng Minh muốn giết hắn, hoặc là không cần hắn nữa?
Cẩu ca nước mắt nước mũi tèm lem, đoạn cầu xin:
- Lão đại a, Thiếu gia a, tha cho ta một mạng a, ta trên còn mẹ già chín mươi tuổi, dưới có con nhỏ mười tuổi a, xin lão đại ngươi giơ cao đánh khẽ a!
Hoàng Minh nhìn biểu hiện của hắn thì vừa bực mình vừa buồn cười.
- Tên điên này. Ngươi bị ngáo à, hiện tại giao lại Khăn Quàng Đỏ cho Nhất Thiên. Hiện tại ta có nơi cần ngươi hơn. Nhất Thiên, đưa hắn tới Thiên Thai lâu. Truyền chỉ dụ của ta, cho hắn nắm quyền lực ngang hàng cùng lâu chủ.
- Vâng!
Lăng Nhất Thiên vâng một câu, nhìn về phía cẩu ca ý tứ muốn hắn đi theo mình ra ngoài. Cẩu ca đang từ địa ngục bất chợt lên tới tận thiên đàng. Thật không ngờ được, Hoàng Minh lại cho hắn ra ngoài, dường như còn nắm chức vụ không nhỏ.
- Tới nơi đó. Nhất định đừng làm ta thất vọng. Với khả năng của ngươi, ta cần một cây tình báo mạnh nhất.
Cẩu ca nghe vậy hai mắt tỏa sáng, Hoàng Minh tin tưởng hắn, nhất định hắn sẽ phát huy hết thực lực.
- Đa tạ thiếu gia!
Cẩu ca lên tiếng.
Ngay sau đó Cẩu ca nhận từ Hoàng Minh đan dược giải độc hoàn toàn. Theo Lăng Nhất Thiên trong ngày rời đi. Còn lại một mình, Hoàng Minh đóng cửa.
Trung vị diện hai tháng gần đây có một thương hội quật khởi mạnh mẽ. Với sự giúp đỡ của Phiên Ảnh hội đấu giá liên tục có cứ điểm tại vô số tòa thành. Cao thủ như mây, với tiêu chí hữu hão trên giang hồ, Hoa Anh Đào thương hội vô cùng sảng khoái giúp đỡ các tán tu rơi vào khó khăn. Hiển nhiên được sự kính trọng của tán tu toàn bộ trung vị diện. Đừng coi thường cỗ lực lượng này, tán tu tuy không có tông môn tài nguyên thế nhưng kẻ nào cũng sống trong sự mãi giũa của sinh tử, vô cùng mạnh mẽ. Nếu tán tu tụ tập lại, còn lớn mạnh hơn bất cứ tông môn lớn nào.
Thế nhưng thần bí nhất phải kể đến Thiên Thai lâu nổi tiếng nhất mới quật khởi. Thiên Thai lâu, ý nghĩa như tên. Thiên Thai lâu thần bí khiến tu giả toàn bộ Trung Vị diện tò mò. Vô số cao thủ muốn tìm đến có ý đồ khám phá thế nhưng không một ai dám làm liều. Có một lần bốn vị huyền thần cảnh giới đột nhập Thiên Thai lâu liền bị đánh cho trọng thương hai người, vong mạng hai người. Điều này khiến cho toàn bộ Trung vị diện kinh hãi. Thiên Thai lâu danh tiếng cứ thế mà lớn mạnh. Nhất là công việc của Thiên Thai lâu càng làm cho người ta kinh sợ. Thiên Thai lâu là nơi vung tiền của các cao thủ tu giả. Nơi đây ăn uống một đêm có thể mất tới ba bốn triệu kim tệ. Thế nhưng không ai kêu gào gì, thậm chí còn thở hắt ra rằng kim tệ quá ít, không thể ở lại lâu hơn. Hoàng Minh lúc này cũng không có biết Thiên Thai lâu thanh danh nổi tiếng thế nào, hắn lúc này đã cùng Hàng Thanh nhi đứng trên người yêu thú phi hành. Hướng bay chính là nơi Hàng Vô Ưu ở. Hàng Thanh Nhi đứng cạnh Hoàng Minh hai mắt đầy vẻ nhu tình, lên tiếng nói:- Hoàng Minh, muội muốn cảm ơn huynh, muội..
Hoàng Minh hơi ngạc nhiên, rốt cuộc là có chuyện gì, không chỉ Hàng Vô Ưu mà Hàng Thanh Nhi cũng lên tiếng cảm ơn hắn.
- Cảm ơn ta vì chuyện gì?
Hoàng Minh lên tiếng hỏi. Hàng Thanh Nhi chỉ mỉm cười không nói thêm. Nụ cười xinh đẹp khiến Hoàng Minh xao xuyến. Một lát sau đã thấy xuất hiện dưới đỉnh núi một ngôi nhà nhỏ. Xung quanh cây cối rất nhiều. Căn nhà có ánh sáng phát ra làm cả màn đêm tĩnh mịch lạnh lẽo có thêm chút sự sống của con người. Hoàng Minh cùng Hàng Thanh Nhi đáp xuống thì yêu thú liền bay đi. Hàng Thanh Nhi kéo tay Hoàng Minh vào trong. Bên trong không gian cũng không rộng lắm, thế nhưng rất ấm cúng. Hai người đi vào đến cửa đã nhìn thấy được qua bức tường kính bên trong có người. Không chỉ một mà là hai người. Hàng Vô Ưu cùng một mĩ phụ. Mĩ phụ này xinh đẹp vô cùng, ngũ quan cũng Hàng Thanh Nhi không khác là mấy, chỉ có thần sắc là hơi tái một chút mà thôi. Hoàng Minh đã ngờ ngờ được thân phận của người này.
Hàng Vô Ưu chậm rãi tiến ra mở cửa đón hai người, cả hai tiến vào, Hoàng Minh lên tiếng chào hỏi:
- Sư phụ tốt!
Hắn quay sang nhìn mĩ phụ kia, cùn không do dự chào:
- Sư nương tốt!
Mĩ phụ gật đầu, có vẻ rất hài lòng. Chậm rãi đánh giá Hoàng Minh. Hàng Vô Ưu mỉm cười, lên tiếng nói:
- Thôi mau ngồi đi, bữa tối cũng xong rồi!
Bốn người chậm rãi ngồi xuống bàn. Hoàng Minh hơi ngượng ngùng, đây không nghi ngờ là lần đầu ra mắt bố mẹ vợ a.
- Hoàng Minh à, Phụ mẫu con khỏe không? Hiện tại đang ở nơi nào?
Mĩ phụ lên tiếng hỏi thăm, Hoàng Minh lên tiếng đáp:
- Phụ mẫu hiện tại còn ở Hạ Vị diện, hiện tại vẫn khỏe mạnh, đa ta sư nương đã quan tâm!
Bữa tối cứ chậm rãi diễn ra, chỉ mới một giờ thế nhưng đối với Hoàng Minh thì dài như một năm vậy. Sư nương của hắn liên tục hỏi thăn gia cảnh, người thân, không khác hỏi cung là mấy, thế nhưng hắn vẫn phải ngoan ngoãn trả lời.
- Tiểu cẩu à, hiện tại ngươi không thể ở lại Lưu Vân Tông nữa, mọi chuyện giao lại cho Nhất Thiên đi!
Hoàng Minh cất giọng làm cho cẩu ca sợ hãi, tại sao lại không thể ở lại. Chẳng nhẽ Hoàng Minh muốn giết hắn, hoặc là không cần hắn nữa?
Cẩu ca nước mắt nước mũi tèm lem, đoạn cầu xin:
- Lão đại a, Thiếu gia a, tha cho ta một mạng a, ta trên còn mẹ già chín mươi tuổi, dưới có con nhỏ mười tuổi a, xin lão đại ngươi giơ cao đánh khẽ a!
Hoàng Minh nhìn biểu hiện của hắn thì vừa bực mình vừa buồn cười.
- Tên điên này. Ngươi bị ngáo à, hiện tại giao lại Khăn Quàng Đỏ cho Nhất Thiên. Hiện tại ta có nơi cần ngươi hơn. Nhất Thiên, đưa hắn tới Thiên Thai lâu. Truyền chỉ dụ của ta, cho hắn nắm quyền lực ngang hàng cùng lâu chủ.
- Vâng!
Lăng Nhất Thiên vâng một câu, nhìn về phía cẩu ca ý tứ muốn hắn đi theo mình ra ngoài. Cẩu ca đang từ địa ngục bất chợt lên tới tận thiên đàng. Thật không ngờ được, Hoàng Minh lại cho hắn ra ngoài, dường như còn nắm chức vụ không nhỏ.
- Tới nơi đó. Nhất định đừng làm ta thất vọng. Với khả năng của ngươi, ta cần một cây tình báo mạnh nhất.
Cẩu ca nghe vậy hai mắt tỏa sáng, Hoàng Minh tin tưởng hắn, nhất định hắn sẽ phát huy hết thực lực.
- Đa tạ thiếu gia!
Cẩu ca lên tiếng.
Ngay sau đó Cẩu ca nhận từ Hoàng Minh đan dược giải độc hoàn toàn. Theo Lăng Nhất Thiên trong ngày rời đi. Còn lại một mình, Hoàng Minh đóng cửa.
Trung vị diện hai tháng gần đây có một thương hội quật khởi mạnh mẽ. Với sự giúp đỡ của Phiên Ảnh hội đấu giá liên tục có cứ điểm tại vô số tòa thành. Cao thủ như mây, với tiêu chí hữu hão trên giang hồ, Hoa Anh Đào thương hội vô cùng sảng khoái giúp đỡ các tán tu rơi vào khó khăn. Hiển nhiên được sự kính trọng của tán tu toàn bộ trung vị diện. Đừng coi thường cỗ lực lượng này, tán tu tuy không có tông môn tài nguyên thế nhưng kẻ nào cũng sống trong sự mãi giũa của sinh tử, vô cùng mạnh mẽ. Nếu tán tu tụ tập lại, còn lớn mạnh hơn bất cứ tông môn lớn nào.
Thế nhưng thần bí nhất phải kể đến Thiên Thai lâu nổi tiếng nhất mới quật khởi. Thiên Thai lâu, ý nghĩa như tên. Thiên Thai lâu thần bí khiến tu giả toàn bộ Trung Vị diện tò mò. Vô số cao thủ muốn tìm đến có ý đồ khám phá thế nhưng không một ai dám làm liều. Có một lần bốn vị huyền thần cảnh giới đột nhập Thiên Thai lâu liền bị đánh cho trọng thương hai người, vong mạng hai người. Điều này khiến cho toàn bộ Trung vị diện kinh hãi. Thiên Thai lâu danh tiếng cứ thế mà lớn mạnh. Nhất là công việc của Thiên Thai lâu càng làm cho người ta kinh sợ. Thiên Thai lâu là nơi vung tiền của các cao thủ tu giả. Nơi đây ăn uống một đêm có thể mất tới ba bốn triệu kim tệ. Thế nhưng không ai kêu gào gì, thậm chí còn thở hắt ra rằng kim tệ quá ít, không thể ở lại lâu hơn. Hoàng Minh lúc này cũng không có biết Thiên Thai lâu thanh danh nổi tiếng thế nào, hắn lúc này đã cùng Hàng Thanh nhi đứng trên người yêu thú phi hành. Hướng bay chính là nơi Hàng Vô Ưu ở. Hàng Thanh Nhi đứng cạnh Hoàng Minh hai mắt đầy vẻ nhu tình, lên tiếng nói:- Hoàng Minh, muội muốn cảm ơn huynh, muội..
Hoàng Minh hơi ngạc nhiên, rốt cuộc là có chuyện gì, không chỉ Hàng Vô Ưu mà Hàng Thanh Nhi cũng lên tiếng cảm ơn hắn.
- Cảm ơn ta vì chuyện gì?
Hoàng Minh lên tiếng hỏi. Hàng Thanh Nhi chỉ mỉm cười không nói thêm. Nụ cười xinh đẹp khiến Hoàng Minh xao xuyến. Một lát sau đã thấy xuất hiện dưới đỉnh núi một ngôi nhà nhỏ. Xung quanh cây cối rất nhiều. Căn nhà có ánh sáng phát ra làm cả màn đêm tĩnh mịch lạnh lẽo có thêm chút sự sống của con người. Hoàng Minh cùng Hàng Thanh Nhi đáp xuống thì yêu thú liền bay đi. Hàng Thanh Nhi kéo tay Hoàng Minh vào trong. Bên trong không gian cũng không rộng lắm, thế nhưng rất ấm cúng. Hai người đi vào đến cửa đã nhìn thấy được qua bức tường kính bên trong có người. Không chỉ một mà là hai người. Hàng Vô Ưu cùng một mĩ phụ. Mĩ phụ này xinh đẹp vô cùng, ngũ quan cũng Hàng Thanh Nhi không khác là mấy, chỉ có thần sắc là hơi tái một chút mà thôi. Hoàng Minh đã ngờ ngờ được thân phận của người này.
Hàng Vô Ưu chậm rãi tiến ra mở cửa đón hai người, cả hai tiến vào, Hoàng Minh lên tiếng chào hỏi:
- Sư phụ tốt!
Hắn quay sang nhìn mĩ phụ kia, cùn không do dự chào:
- Sư nương tốt!
Mĩ phụ gật đầu, có vẻ rất hài lòng. Chậm rãi đánh giá Hoàng Minh. Hàng Vô Ưu mỉm cười, lên tiếng nói:
- Thôi mau ngồi đi, bữa tối cũng xong rồi!
Bốn người chậm rãi ngồi xuống bàn. Hoàng Minh hơi ngượng ngùng, đây không nghi ngờ là lần đầu ra mắt bố mẹ vợ a.
- Hoàng Minh à, Phụ mẫu con khỏe không? Hiện tại đang ở nơi nào?
Mĩ phụ lên tiếng hỏi thăm, Hoàng Minh lên tiếng đáp:
- Phụ mẫu hiện tại còn ở Hạ Vị diện, hiện tại vẫn khỏe mạnh, đa ta sư nương đã quan tâm!
Bữa tối cứ chậm rãi diễn ra, chỉ mới một giờ thế nhưng đối với Hoàng Minh thì dài như một năm vậy. Sư nương của hắn liên tục hỏi thăn gia cảnh, người thân, không khác hỏi cung là mấy, thế nhưng hắn vẫn phải ngoan ngoãn trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.