Chương 335: Tế đàn
Tạ Trường Thành
12/10/2018
Mọi người, nhìn phía dưới kìa!
Cả đám đang bàn tán nói chuyện sôi nổi thì Thân Hùng vội hô lớn, cánh tay chỉ xuống phía dưới. Toàn bộ đám người đều nhìn xuống theo hướng tay hắn chỉ. Chỉ thấy bên dưới cảnh tượng khiến người ta sợ hãi. Một đám lại một đám xương lớn trên mặt đất. Một bộ khung xương lớn phải gần trăm mét, không rõ là của sinh vật nào. Không chỉ như thế, đoàn người dường như chết lặng khi càng vào sâu hơn, xương cốt trên mặt đất càng dày đặc, vô số bộ hài cốt, đủ các thể loại quái dị, không rõ là loại chủng tộc gì.
- Thật khó có thể tin được, đây là đâu, chiến trường sao?
Tiểu Ngư Nhi hai mắt đầy vẻ khiếp sợ mà nói.
- Không phải, các ngươi nhìn kĩ xem, rõ ràng là mặt đất lõm xuống, càng ngày càng sâu hơn, bên trong càng là vô vàn xương cốt.
Việt Anh lên tiếng nói. Mọi người được hắn cảnh tỉnh, liền phát hiện ra đúng là như thế. Rốt cuộc đây là gì?
Trong đầu ai cũng có một câu hỏi như thế. Hoàng Minh hai mắt híp lại, sát khí cầu trong đan điền của hắn rung lên kịch liệt, dường như nó cảm nhận được vô vàn sát ý cùng oán khí hùng hậu tại nơi này. Hoàng Minh cố gắng áp chế nó lại, nơi này còn chưa biết là an toàn hay không, không thể lỗ mãng được, trước phải quan sát thật kĩ.
- Lão đại, ngươi nhìn phía kia!
Lệnh Hồ Xung gọi Hoàng Minh, ánh mắt hướng về phía Nam. Hoàng Minh ánh mắt liền hướng về phía Nam. Nơi đó không ngờ xuất hiện một kiến trúc nho nhỏ.
- Đi, mau tiến tới phía nam kia!
Hoàng Minh lên tiếng, Đoàn Dự nha h chóng thúc dục Thần Long. Thần Long nhanh chóng gào một tiếng lớn rồi đổi hướng về phía nam mà lao đi. Kiến trúc kia ngày càng lớn hơn, vận tốc phi hành của Thần Long khá nhanh, chỉ mấy chốc, một tòa Điện lớn xuất hiện trước mắt đoàn người. Tòa Điện này vô cùng quỷ dị. Toàn bộ đều dựng bằng loại hắc đá. Bên trên mỗi cột đá là toàn những hình vẽ hoa văn quỷ dị khủng bố. Cả tòa Điện này mang theo một luồng tà dị khí tức. Chỉ nhìn thôi cũng có thể khiến người ra run sợ rồi.
- Tiến vào xem, thế nào?
Việt Anh đề nghị, Hoàng Minh gật đầu. Đã đi một quãng đường xa như vậy, cuối cùng cũng gặp một tòa Điện quỷ quái này, nên là vào kiểm tra một chút xem sao. Hoàng Minh cùng đám tiểu đệ từ trên người Thần Long đáp xuống. Mười người vô cùng cảnh giác, chậm rãi tiến vào tòa điện này. Những bậc thang tại tòa điện này cũng toàn bộ là hắc đá, xung quanh tòa điện bao phủ một lớp sương đen nhàn nhạt, làm giảm tầm mắt của mọi người.
- Cẩn thận, sương đen này có cổ quái!
Chu Du nhíu hai hàng lông mày, ngay lập tức lên tiếng cảnh giác. Cả bọn đều tin tưởng hắn, lập tức dừng lại không ai bước tiếp. Tiểu Ngư Nhi nhanh chóng hất từ sau lưng ra cái hồ lô lớn hắn đeo sau lưng. Từ hồ lô bay ra mười viên đan dược màu trắng ngà, lên tiếng nói:
- Đây là Quanh Uẩn Đan, đan dược cấp bảy, có khả năng tạo thành lớp bào hộ trước những loại sương độc. Còn có thể giải trừ toàn bộ độc khí trong cơ thể.
Đoàn người giật mình, không thể ngờ được lại có loại đan dược thế này ư. Hoàng Minh, Chu Du, Lệnh Hồ Xung, Vũ Mập mạp, Đoàn Dự, Triệu Vân không hề nghi kị, cầm lấy đan dược bỏ vào miệng. Việt Anh, Hàn Tiên, Thân Hùng thấy vậy cũng nhanh chóng làm theo. Tiểu Ngư Nhi mỉm cười sáng lạn, cũng đem đan dược nuốt vào. Hắn rất vui mừng vì có thể giúp đỡ Hoàng Minh cùng các vị Huynh đệ của mình. Quang Uẩn Đan không ngờ vô cùng hữu dụng, toàn thân đám người xuất hiện một làn ánh sáng nhu hòa bao bọc. Đám sương đen không ngờ bị tách ra, không thể chạm vào thân thể một cách khó tin.
- Có hiệu quả rất tốt!
Hàn Tiên hai mắt sáng rực, vô cùng kinh hãi thốt lên. Việt Anh không nhịn được quay qua hỏi Hoàng Minh.
- Đại ca à, vị tiểu đệ này là đan sư hả?
Hoàng Minh gật đầu, không quên khen lấy một câu:
- Lão cửu là một Đan sư cấp bảy chính hiệu đấy!
Tiểu Ngư Nhi nghe Hoàng Minh khen thì rất vui vẻ. Chẳng có gì làm hắn vụ hơn là được lão đại Hoàng Minh công nhận cả. Mười người cước bộ nhanh hơn, ngay lập tức đã tiến vào một khoảng sân lớn, thế nhưng bọn hắn chợt phát hiện một đám thân ảnh cũng xuất hiện bên cánh trái của bọn hắn.
- Đại Thánh cô?
Việt Anh kinh ngạc, cả bọn đều không ngờ gặp đám người kia ở đây. Phía bên này Phượng Cửu Mi cũng giật mình, ánh mắt khó tin nhìn về đám người Hoàng Minh. Rõ ràng là hai đám người đi về phía đối lập nhau, tại sao lại có thể gặp nhau ở địa phương này. - Lão đại, phía trước kia, có người đấy! Đoàn Dự lên tiếng, tiếng nói của hắn không bé, thế nên toàn bộ ánh mắt mười sáu người ngay lập tức nhìn về phía trước. Trong đám sương đen lập lờ, một thân ảnh đang ngồi trên mặt đất. Phía trước thân ảnh kia là một cái vòng tròn, xung quanh xếp rất nhiều cái đầu lâu nhân loại. Thân hình kia khoác một bộ áo bào màu xám. Vì ngồi quay lưng lại với đám người Hoàng Minh lên bọn hắn không thể nhận ra kẻ kia có phải là người hay không?
Cả đám đang bàn tán nói chuyện sôi nổi thì Thân Hùng vội hô lớn, cánh tay chỉ xuống phía dưới. Toàn bộ đám người đều nhìn xuống theo hướng tay hắn chỉ. Chỉ thấy bên dưới cảnh tượng khiến người ta sợ hãi. Một đám lại một đám xương lớn trên mặt đất. Một bộ khung xương lớn phải gần trăm mét, không rõ là của sinh vật nào. Không chỉ như thế, đoàn người dường như chết lặng khi càng vào sâu hơn, xương cốt trên mặt đất càng dày đặc, vô số bộ hài cốt, đủ các thể loại quái dị, không rõ là loại chủng tộc gì.
- Thật khó có thể tin được, đây là đâu, chiến trường sao?
Tiểu Ngư Nhi hai mắt đầy vẻ khiếp sợ mà nói.
- Không phải, các ngươi nhìn kĩ xem, rõ ràng là mặt đất lõm xuống, càng ngày càng sâu hơn, bên trong càng là vô vàn xương cốt.
Việt Anh lên tiếng nói. Mọi người được hắn cảnh tỉnh, liền phát hiện ra đúng là như thế. Rốt cuộc đây là gì?
Trong đầu ai cũng có một câu hỏi như thế. Hoàng Minh hai mắt híp lại, sát khí cầu trong đan điền của hắn rung lên kịch liệt, dường như nó cảm nhận được vô vàn sát ý cùng oán khí hùng hậu tại nơi này. Hoàng Minh cố gắng áp chế nó lại, nơi này còn chưa biết là an toàn hay không, không thể lỗ mãng được, trước phải quan sát thật kĩ.
- Lão đại, ngươi nhìn phía kia!
Lệnh Hồ Xung gọi Hoàng Minh, ánh mắt hướng về phía Nam. Hoàng Minh ánh mắt liền hướng về phía Nam. Nơi đó không ngờ xuất hiện một kiến trúc nho nhỏ.
- Đi, mau tiến tới phía nam kia!
Hoàng Minh lên tiếng, Đoàn Dự nha h chóng thúc dục Thần Long. Thần Long nhanh chóng gào một tiếng lớn rồi đổi hướng về phía nam mà lao đi. Kiến trúc kia ngày càng lớn hơn, vận tốc phi hành của Thần Long khá nhanh, chỉ mấy chốc, một tòa Điện lớn xuất hiện trước mắt đoàn người. Tòa Điện này vô cùng quỷ dị. Toàn bộ đều dựng bằng loại hắc đá. Bên trên mỗi cột đá là toàn những hình vẽ hoa văn quỷ dị khủng bố. Cả tòa Điện này mang theo một luồng tà dị khí tức. Chỉ nhìn thôi cũng có thể khiến người ra run sợ rồi.
- Tiến vào xem, thế nào?
Việt Anh đề nghị, Hoàng Minh gật đầu. Đã đi một quãng đường xa như vậy, cuối cùng cũng gặp một tòa Điện quỷ quái này, nên là vào kiểm tra một chút xem sao. Hoàng Minh cùng đám tiểu đệ từ trên người Thần Long đáp xuống. Mười người vô cùng cảnh giác, chậm rãi tiến vào tòa điện này. Những bậc thang tại tòa điện này cũng toàn bộ là hắc đá, xung quanh tòa điện bao phủ một lớp sương đen nhàn nhạt, làm giảm tầm mắt của mọi người.
- Cẩn thận, sương đen này có cổ quái!
Chu Du nhíu hai hàng lông mày, ngay lập tức lên tiếng cảnh giác. Cả bọn đều tin tưởng hắn, lập tức dừng lại không ai bước tiếp. Tiểu Ngư Nhi nhanh chóng hất từ sau lưng ra cái hồ lô lớn hắn đeo sau lưng. Từ hồ lô bay ra mười viên đan dược màu trắng ngà, lên tiếng nói:
- Đây là Quanh Uẩn Đan, đan dược cấp bảy, có khả năng tạo thành lớp bào hộ trước những loại sương độc. Còn có thể giải trừ toàn bộ độc khí trong cơ thể.
Đoàn người giật mình, không thể ngờ được lại có loại đan dược thế này ư. Hoàng Minh, Chu Du, Lệnh Hồ Xung, Vũ Mập mạp, Đoàn Dự, Triệu Vân không hề nghi kị, cầm lấy đan dược bỏ vào miệng. Việt Anh, Hàn Tiên, Thân Hùng thấy vậy cũng nhanh chóng làm theo. Tiểu Ngư Nhi mỉm cười sáng lạn, cũng đem đan dược nuốt vào. Hắn rất vui mừng vì có thể giúp đỡ Hoàng Minh cùng các vị Huynh đệ của mình. Quang Uẩn Đan không ngờ vô cùng hữu dụng, toàn thân đám người xuất hiện một làn ánh sáng nhu hòa bao bọc. Đám sương đen không ngờ bị tách ra, không thể chạm vào thân thể một cách khó tin.
- Có hiệu quả rất tốt!
Hàn Tiên hai mắt sáng rực, vô cùng kinh hãi thốt lên. Việt Anh không nhịn được quay qua hỏi Hoàng Minh.
- Đại ca à, vị tiểu đệ này là đan sư hả?
Hoàng Minh gật đầu, không quên khen lấy một câu:
- Lão cửu là một Đan sư cấp bảy chính hiệu đấy!
Tiểu Ngư Nhi nghe Hoàng Minh khen thì rất vui vẻ. Chẳng có gì làm hắn vụ hơn là được lão đại Hoàng Minh công nhận cả. Mười người cước bộ nhanh hơn, ngay lập tức đã tiến vào một khoảng sân lớn, thế nhưng bọn hắn chợt phát hiện một đám thân ảnh cũng xuất hiện bên cánh trái của bọn hắn.
- Đại Thánh cô?
Việt Anh kinh ngạc, cả bọn đều không ngờ gặp đám người kia ở đây. Phía bên này Phượng Cửu Mi cũng giật mình, ánh mắt khó tin nhìn về đám người Hoàng Minh. Rõ ràng là hai đám người đi về phía đối lập nhau, tại sao lại có thể gặp nhau ở địa phương này. - Lão đại, phía trước kia, có người đấy! Đoàn Dự lên tiếng, tiếng nói của hắn không bé, thế nên toàn bộ ánh mắt mười sáu người ngay lập tức nhìn về phía trước. Trong đám sương đen lập lờ, một thân ảnh đang ngồi trên mặt đất. Phía trước thân ảnh kia là một cái vòng tròn, xung quanh xếp rất nhiều cái đầu lâu nhân loại. Thân hình kia khoác một bộ áo bào màu xám. Vì ngồi quay lưng lại với đám người Hoàng Minh lên bọn hắn không thể nhận ra kẻ kia có phải là người hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.