Chương 47: Thiên Sát tiểu đội
Tạ Trường Thành
06/02/2018
Chu Du cảm thấy thân thể như bị ngàn mũi kim châm thi nhau đâm vào. Hắn
quằn quại giẫy giụa, nhiều khi hét lên thất thanh. Hoàng Minh đứng bên
trên lòng nóng như lửa đốt.
Con mẹ nó, quá đau xót.
- Cố lên Chu đệ, không được buông tha, không được ngất đi, bọn ta vẫn con cần đệ tung hoành thiên địa.
Hoàng Minh một bên hô lớn, một bên cổ vũ không ngừng.
Chu Du nghe được tiế g Hoàng Minh, đúng thế, hắn còn rất nhiều việc phải làm, không thể ngất đi, không thể chịu thua. Aa aa aaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!
Tổ kiến liên tục, liên tục bò ra kiến, nhung nhúc, thế nhưng mỗi con kiến cắn Chu Du một cái, đều lăn ra chết bất đắc kì tử.
Liên tục kiến lao ra cắn, rồi liên tục lăn ra chết. Cứ thế đúng đên 4 giờ sau. Toàn bộ kiến đều chết sạch.
Chu Du lúc này chỉ còn hơi thở thoi thóp. Hoàng Minh vội xuống bế hắn lên. Đây là lúc thu hoạch quan trọng nhất, không thể sơ sài. Chu Du được Hoàng Minh bế lên, hắn chỉ hơi co được cơ miệng. Hoàng Minh nhìn khẩu hình hắn, có thể nhận ra ý hắn nói:
- Lão đại, ta qua cửa rồi!!!!
Một tuần trôi qua. Hôm nay mặt trời lên rất cao, ánh nắng chói trang, thế nhưng giữa bãi đất trống lúc này lại có 8 thiếu niên đang đứng thẳng, cả người không một động tác giãy giụa. Đây đúng là Kiều Phong Đoàn Dự đám người.
Không ngờ, người đứng ở giữa lúc này, mặt mũi tuy đầy vết chấm, thân hình gầy gò nhưng lại hết sức hồng hào. Không ai khác nghĩ rằng đây là một tên thiếu niên đã từng mang kịch độc cả. Hắn đúng là Chu Du. Lúc này mồ hôi đã ướt nhẹp quần áo, hai mắt mồ hôi chảy xuống cay xè. Nhưng không thiếu niên nào dám lấy tay gạt đi.
Vì bọn hắn đang thi, Hoàng Minh bắt bọn hắn thi, bọn hắn phải kiên nhẫn, kiên nhẫn đến khi có kẻ thua cuộc mới thôi.
Tiểu mập mạp mấy nay đã thon lại hơn rất nhiều, mặc dù là vẫn còn béo tròn nhưng nhìn đã thuân mắt hơn trước. Hắn cũng quyết tâm hơn bất cứ ai. Bởi vì, hắn cũng muốn trở nên mạnh mẽ, con mẹ nó, tên Lí Hùng chết tiệt. Đừng hòng cướp được nữ nhân của tiểu mập mạp ta.
Vốn đang tập trung cao độ, không ngờ ở đâu bay đến một con tiểu nghê, đậu ngay trên má tiểu bàn tử, chỉ đậu thôi đã khó chịu, không ngờ nó còn đốt một phát. Tiểu bàn tử hét lên như lợn bị chọc tiết. Nằm rạp xuống.
- Aaaaaaaaaaa, khốn nạn!!!
Một tiếng hét thất thanh làm cả bọn sung sướng ngồi bệt xuống đất.
Hoàng Minh không biết từ đâu đến. Phán một câu xanh rờn.
- Tiểu Bàn tử, ngươi thua. Quần áo tuần này của cả đám, ngươi giặt...
Cả bọn cười ha hả, tiểu bàn tử hai mắt đầy tơ máu, căm tức, con mẹ nó, con tiểu nghê chết tiệt kia. Ngươi dám hãm hại ta. Hu hu.
Một đời anh minh thần võ bàn tử ta lại phải đi giặt quần áo. Con tiểu Nghê chết tiệt. Ta hận cả đám tiểu nghê chúng bay. Cả đám tranh thủ vào dưới bóng cây nghỉ ngơi, chỉ có mập mạp ôm má còn sưng tếu lầm bầm một lúc mới vào.
Lúc này Hoàng Minh mới nói quyết định thành lập tên đội ngũ, đồng thời quăng tới cho bọn chúng vài bộ đồng phục.
- Đây là....
Triệu Vân lên tiếng ngạc nhiên
Tiểu Ngu Nhi thốt lên:
- Đây không phải là giống đồ của Hoàng Minh ca ca sao?
Kiều Phong đội mũ rằn ri vào, thấy rất nhẹ nhàng, lại có chút lạ lẫm. Bộ quần áo thì có màu xanh lá cây, pha lẫn màu xám. Giống như đám cây quang cảnh vậy.
- Đây là trang phục dã chiến, từ mai huấn luyện là mặc đồ này. Chú ý. Mỗi người chỉ có hai bộ. Nhớ giữ gìn bảo quản. Còn nữa, từ mai chúng ta sẽ có tên, gọi Thiên Sát tiểu đội.
Thiên Sát tiểu đội, Đoàn Dự bĩu môi, nghe như bố đời ha.
Hoàng Minh trừng mắt cái, Đoàn Dự rụt vòi. Không hiểu sao, từ đợt bị ăn hành ngập mồm, Đoàn Dự lại sinh ra sợ Hoàng Minh một vành. Một phần cũng là do sợ pikachu với hitokage.
Không ai phản đối gì, Hoàng Minh bắt đầu phổ cập một chút bài tập buổi chiều. Đồng thời lôi ra đồ ăn trưa.
- Đại ca, ngươi vó không gian trữ vật sao?
-Không gian trữ vật. Đó là nhẫn sao?
trước kia đọc truyện Hoàng Minh cũng biết qua một chút.
- Đúng vậy!
Chu Du đáp lại.
Hoàng Minh nhớ tới lúc trước, cây guitar của hắn được Linh San giữ hộ. Không biết nàng để đâu, chắc là nàng có không gian trữ vật.
Ta có balo, hình như cũng là một loại trữ vật không gian đi.
Hoàng Minh gật gật.
Con mẹ nó, quá đau xót.
- Cố lên Chu đệ, không được buông tha, không được ngất đi, bọn ta vẫn con cần đệ tung hoành thiên địa.
Hoàng Minh một bên hô lớn, một bên cổ vũ không ngừng.
Chu Du nghe được tiế g Hoàng Minh, đúng thế, hắn còn rất nhiều việc phải làm, không thể ngất đi, không thể chịu thua. Aa aa aaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!
Tổ kiến liên tục, liên tục bò ra kiến, nhung nhúc, thế nhưng mỗi con kiến cắn Chu Du một cái, đều lăn ra chết bất đắc kì tử.
Liên tục kiến lao ra cắn, rồi liên tục lăn ra chết. Cứ thế đúng đên 4 giờ sau. Toàn bộ kiến đều chết sạch.
Chu Du lúc này chỉ còn hơi thở thoi thóp. Hoàng Minh vội xuống bế hắn lên. Đây là lúc thu hoạch quan trọng nhất, không thể sơ sài. Chu Du được Hoàng Minh bế lên, hắn chỉ hơi co được cơ miệng. Hoàng Minh nhìn khẩu hình hắn, có thể nhận ra ý hắn nói:
- Lão đại, ta qua cửa rồi!!!!
Một tuần trôi qua. Hôm nay mặt trời lên rất cao, ánh nắng chói trang, thế nhưng giữa bãi đất trống lúc này lại có 8 thiếu niên đang đứng thẳng, cả người không một động tác giãy giụa. Đây đúng là Kiều Phong Đoàn Dự đám người.
Không ngờ, người đứng ở giữa lúc này, mặt mũi tuy đầy vết chấm, thân hình gầy gò nhưng lại hết sức hồng hào. Không ai khác nghĩ rằng đây là một tên thiếu niên đã từng mang kịch độc cả. Hắn đúng là Chu Du. Lúc này mồ hôi đã ướt nhẹp quần áo, hai mắt mồ hôi chảy xuống cay xè. Nhưng không thiếu niên nào dám lấy tay gạt đi.
Vì bọn hắn đang thi, Hoàng Minh bắt bọn hắn thi, bọn hắn phải kiên nhẫn, kiên nhẫn đến khi có kẻ thua cuộc mới thôi.
Tiểu mập mạp mấy nay đã thon lại hơn rất nhiều, mặc dù là vẫn còn béo tròn nhưng nhìn đã thuân mắt hơn trước. Hắn cũng quyết tâm hơn bất cứ ai. Bởi vì, hắn cũng muốn trở nên mạnh mẽ, con mẹ nó, tên Lí Hùng chết tiệt. Đừng hòng cướp được nữ nhân của tiểu mập mạp ta.
Vốn đang tập trung cao độ, không ngờ ở đâu bay đến một con tiểu nghê, đậu ngay trên má tiểu bàn tử, chỉ đậu thôi đã khó chịu, không ngờ nó còn đốt một phát. Tiểu bàn tử hét lên như lợn bị chọc tiết. Nằm rạp xuống.
- Aaaaaaaaaaa, khốn nạn!!!
Một tiếng hét thất thanh làm cả bọn sung sướng ngồi bệt xuống đất.
Hoàng Minh không biết từ đâu đến. Phán một câu xanh rờn.
- Tiểu Bàn tử, ngươi thua. Quần áo tuần này của cả đám, ngươi giặt...
Cả bọn cười ha hả, tiểu bàn tử hai mắt đầy tơ máu, căm tức, con mẹ nó, con tiểu nghê chết tiệt kia. Ngươi dám hãm hại ta. Hu hu.
Một đời anh minh thần võ bàn tử ta lại phải đi giặt quần áo. Con tiểu Nghê chết tiệt. Ta hận cả đám tiểu nghê chúng bay. Cả đám tranh thủ vào dưới bóng cây nghỉ ngơi, chỉ có mập mạp ôm má còn sưng tếu lầm bầm một lúc mới vào.
Lúc này Hoàng Minh mới nói quyết định thành lập tên đội ngũ, đồng thời quăng tới cho bọn chúng vài bộ đồng phục.
- Đây là....
Triệu Vân lên tiếng ngạc nhiên
Tiểu Ngu Nhi thốt lên:
- Đây không phải là giống đồ của Hoàng Minh ca ca sao?
Kiều Phong đội mũ rằn ri vào, thấy rất nhẹ nhàng, lại có chút lạ lẫm. Bộ quần áo thì có màu xanh lá cây, pha lẫn màu xám. Giống như đám cây quang cảnh vậy.
- Đây là trang phục dã chiến, từ mai huấn luyện là mặc đồ này. Chú ý. Mỗi người chỉ có hai bộ. Nhớ giữ gìn bảo quản. Còn nữa, từ mai chúng ta sẽ có tên, gọi Thiên Sát tiểu đội.
Thiên Sát tiểu đội, Đoàn Dự bĩu môi, nghe như bố đời ha.
Hoàng Minh trừng mắt cái, Đoàn Dự rụt vòi. Không hiểu sao, từ đợt bị ăn hành ngập mồm, Đoàn Dự lại sinh ra sợ Hoàng Minh một vành. Một phần cũng là do sợ pikachu với hitokage.
Không ai phản đối gì, Hoàng Minh bắt đầu phổ cập một chút bài tập buổi chiều. Đồng thời lôi ra đồ ăn trưa.
- Đại ca, ngươi vó không gian trữ vật sao?
-Không gian trữ vật. Đó là nhẫn sao?
trước kia đọc truyện Hoàng Minh cũng biết qua một chút.
- Đúng vậy!
Chu Du đáp lại.
Hoàng Minh nhớ tới lúc trước, cây guitar của hắn được Linh San giữ hộ. Không biết nàng để đâu, chắc là nàng có không gian trữ vật.
Ta có balo, hình như cũng là một loại trữ vật không gian đi.
Hoàng Minh gật gật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.