Chương 553: Tiến nhập tiên giới
Tạ Trường Thành
01/03/2019
Không gian xung quanh Hoàng Minh bùng nổ, hàng ngàn hàng vạn điểm sáng
từ trên người bắn hắn ra. Mỗi một điểm sáng đều theo một đường cong kì
bí rơi xuống mặt đất. Mỗi một điểm sáng kì dị hoá thành một thân thể.
Hoàng Minh cảm nhận được linh lực trong thân thể hắn cấp tốc tiêu hao
đến doạ người. Chưa bao giờ hắn có cảm giác thiếu thốn linh lực như thế
này, đây chính là lần đầu tiên.
- Cứ làm đi, ta giúp ngươi!
Cửu Vĩ Kurama lên tiếng. Năng lượng tràn vào thân thể Hoàng Minh. Hoàng Minh mỉm cười, tiếp tục triển khai không ngừng. Danh sách nhân tộc cùng yêu tộc tham gia lần này hệ thống đều có thể cung cấp cho hắn. Quân đồng minh mấy trăm vạn người toàn bộ đều được hắn cứu trở về từ trong tay thần chết.
Mái tóc đen của Hoàng Minh toàn bộ chuyển sang bạc trắng. Hoàng Minh cũng không một chút để tâm tới chuyện này. Hắn đã nhìn thấy người thân của hắn, nữ nhân của hắn, huynh đệ của hắn. Toàn bộ đều sống lại, toàn bộ.
- Đây là, ta chưa chết sao?
Việt Anh ngơ ngẩn nhìn xuống hai bàn tay của mình, hắn vậy mà sống lại sao? Nhìn qua một lượt xung quanh, không chỉ hắn, tất cả mọi người đều đã sống lại.
- Lão đại, là lão đại làm!
Lệnh Hồ Xung vui sướng nhìn lên bầu trời. Hoàng Mịn là người duy nhất ngự không trên trời, hơn nữa trên người hắn vẫn đang không ngừng bắn ra những tia sáng màu xanh lam.
- Thời gian còn lại ba mươi giây!
Tiếng thông báo vang lên bên tai, Hoàng Minh cắn răng. Chỉ còn một chút, một chút nữa mà thôi!
- Hoàng Minh!
Cao Trang ở bên dưới lo lắng, nàng nhìn thấy mái tóc của hắn, mái tọc bạc phất phơ trong gió. Trái tim đau xót không thôi.
- Thời gian còn lại mười giây!
Tiếng thông báo lạnh lùng vang lên. A Trang lập tức hoá thành một đạo ánh sáng biến mất. Hoàng Minh hét lớn vang vọng cả bầu trời.
- Ta bị cưỡng chế lên tiên giới, ta không thể ở lại rồi!
Tiếng hét lớn của hắn vang vọng bầu trời làm toàn bộ người ở phía dưới đều ngây ngốc. Bị cưỡng chế lên tiên giới ư?
Trước sự nghi hoặc của mấy trăm vạn người, Hoàng Minh bị một cỗ hấp lực kéo lên. Một không gian ánh sáng từ trên trời mở ra. Hoàng Minh không thể phản kháng, chỉ có thể mặc cho bản thân bị kéo lên thế giới khác. Chưa có một kẻ nào phi thăng tiên giới mà khuôn mặt lại cau có khổ sở như hắn. Không gian đóng lại, Hoàng Minh biến mất tại trên không. Một lời từ biệt hắn cũng chưa kịp nói ra, một lời nhắn nhủ hắn cũng không thể trình bày. Hắn chỉ có thể để lại một câu để mọi người biết được hắn tới nơi nào mà thôi.
- Lão đại phi thăng ư? Chuyện này?
Kiều Phong ngây ngốc nhìn về phía trời xa lẩm bẩm. Không chỉ có hắn, những người khác cũng là bị một màn này làm cho khó tin. Tiên giới, đó là một nơi xa vời, thậm chí có kẻ còn chưa từng biết đến.
- Hoàng Minh, anh đi rồi sao, gấp như vậy sao?
Lan Hương nước mắt đã ướt nhoè. Gia Cát Lượng lập tức đi tới ôm lấy nàng vào lòng mà nói:
- Muội muội, đừng khóc! Nhất định chúng ta cũng lên đó, tìm thấy hắn!
Lời của Gia Cát Lượng không lớn, nhưng hắn lại cố ý khuếch đại linh lực một chút làm cho nó vang xa. Mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng. Chu Du lập tức mở quạt đen, mỉm cười mà nói:
- Đúng vậy, nhất định là như thế!
Lời nói của hắn cũng được mang theo linh lực nhằm lan ra bốn phương, ai cũng nắm chặt tay, trong lòng có một cỗ chấp niệm.
- Chúng ta, đều sống trở lại, được cậu ấy cứu sống trở lại!
Lão nhân tóc bạc đứng đầu yêu tộc thì thào.
Ngày hôm nay, đối với Hoàng Tiên đại lục nói chung và mỗi người dân nói riêng đều là một ngày vô cùng trọng đại. Truyền thuyết về một vị anh hùng được đúc kết vùng hoàn mĩ. Hai tay hai thanh kiếm, bờ vai một trường cung. Hai mắt kì dị hướng về phía xa đầy kiên cường. Bức tượng khổng lồ được đặt tại Kiếm Thánh học viện khắc hoạ vô cùng hùng vĩ. Truyền thuyết về một thanh niên cao thủ, kẻ được chọn!
Một cánh cổng truyền tống cực kì xưa cũ, lúc này có bốn người mặc trang phục giáp sáng màu đỏ đang ngồi quây đánh bài vô cùng náo nhiệt. Bên cạnh đó là mười người có hình thù kì quái đang ngồi thấp thỏm chờ đợi.
- Tháp Tháp, ngươi lại thua nữa rồi. Còn đánh nữa chỉ sợ cái quần cộc cũng không còn đâu, ha ha ha!
Tiếng trêu đùa vang lên, không khí càng được đẩy cao trào.
- Hừ, ngày gì đen đủi, không chơi nữa!
Kẻ tên là Tháp Tháp kia mất hứng cũng không chơi nữa liền đứng dậy. Chính vào lúc này không gian truyền tống xưa cũ kia lại lấp loé lên hấp dẫn ánh mắt của người khác.
- Ồ, cuối ngày rồi mà vẫn còn có một kẻ nữa tới sao?
Một tên lực lưỡng to con cười cười lên tiếng.
- Kẻ này là cuối rồi, bàn giao ca rồi về thôi!
Một tên có lẽ là trưởng nhóm lên tiếng. Những kẻ khác gật đầu đồng ý. Tên trưởng nhóm lấy ra một quả cầu màu đen nhanh chóng bóp nát. Quả cầu màu đen vang lên tiếng răng rắc rồi trở thành mảnh vụn.
Từ không gian truyền tống xưa cũ, một thanh niên quần áo có chút rách nát xộc xệch đi ra. Kẻ này tóc trắng bạc, hai con ngươi đen láy, thân thể cao ráo.
- Ồ, là nhân tộc à, hay lắm!
- Cứ làm đi, ta giúp ngươi!
Cửu Vĩ Kurama lên tiếng. Năng lượng tràn vào thân thể Hoàng Minh. Hoàng Minh mỉm cười, tiếp tục triển khai không ngừng. Danh sách nhân tộc cùng yêu tộc tham gia lần này hệ thống đều có thể cung cấp cho hắn. Quân đồng minh mấy trăm vạn người toàn bộ đều được hắn cứu trở về từ trong tay thần chết.
Mái tóc đen của Hoàng Minh toàn bộ chuyển sang bạc trắng. Hoàng Minh cũng không một chút để tâm tới chuyện này. Hắn đã nhìn thấy người thân của hắn, nữ nhân của hắn, huynh đệ của hắn. Toàn bộ đều sống lại, toàn bộ.
- Đây là, ta chưa chết sao?
Việt Anh ngơ ngẩn nhìn xuống hai bàn tay của mình, hắn vậy mà sống lại sao? Nhìn qua một lượt xung quanh, không chỉ hắn, tất cả mọi người đều đã sống lại.
- Lão đại, là lão đại làm!
Lệnh Hồ Xung vui sướng nhìn lên bầu trời. Hoàng Mịn là người duy nhất ngự không trên trời, hơn nữa trên người hắn vẫn đang không ngừng bắn ra những tia sáng màu xanh lam.
- Thời gian còn lại ba mươi giây!
Tiếng thông báo vang lên bên tai, Hoàng Minh cắn răng. Chỉ còn một chút, một chút nữa mà thôi!
- Hoàng Minh!
Cao Trang ở bên dưới lo lắng, nàng nhìn thấy mái tóc của hắn, mái tọc bạc phất phơ trong gió. Trái tim đau xót không thôi.
- Thời gian còn lại mười giây!
Tiếng thông báo lạnh lùng vang lên. A Trang lập tức hoá thành một đạo ánh sáng biến mất. Hoàng Minh hét lớn vang vọng cả bầu trời.
- Ta bị cưỡng chế lên tiên giới, ta không thể ở lại rồi!
Tiếng hét lớn của hắn vang vọng bầu trời làm toàn bộ người ở phía dưới đều ngây ngốc. Bị cưỡng chế lên tiên giới ư?
Trước sự nghi hoặc của mấy trăm vạn người, Hoàng Minh bị một cỗ hấp lực kéo lên. Một không gian ánh sáng từ trên trời mở ra. Hoàng Minh không thể phản kháng, chỉ có thể mặc cho bản thân bị kéo lên thế giới khác. Chưa có một kẻ nào phi thăng tiên giới mà khuôn mặt lại cau có khổ sở như hắn. Không gian đóng lại, Hoàng Minh biến mất tại trên không. Một lời từ biệt hắn cũng chưa kịp nói ra, một lời nhắn nhủ hắn cũng không thể trình bày. Hắn chỉ có thể để lại một câu để mọi người biết được hắn tới nơi nào mà thôi.
- Lão đại phi thăng ư? Chuyện này?
Kiều Phong ngây ngốc nhìn về phía trời xa lẩm bẩm. Không chỉ có hắn, những người khác cũng là bị một màn này làm cho khó tin. Tiên giới, đó là một nơi xa vời, thậm chí có kẻ còn chưa từng biết đến.
- Hoàng Minh, anh đi rồi sao, gấp như vậy sao?
Lan Hương nước mắt đã ướt nhoè. Gia Cát Lượng lập tức đi tới ôm lấy nàng vào lòng mà nói:
- Muội muội, đừng khóc! Nhất định chúng ta cũng lên đó, tìm thấy hắn!
Lời của Gia Cát Lượng không lớn, nhưng hắn lại cố ý khuếch đại linh lực một chút làm cho nó vang xa. Mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng. Chu Du lập tức mở quạt đen, mỉm cười mà nói:
- Đúng vậy, nhất định là như thế!
Lời nói của hắn cũng được mang theo linh lực nhằm lan ra bốn phương, ai cũng nắm chặt tay, trong lòng có một cỗ chấp niệm.
- Chúng ta, đều sống trở lại, được cậu ấy cứu sống trở lại!
Lão nhân tóc bạc đứng đầu yêu tộc thì thào.
Ngày hôm nay, đối với Hoàng Tiên đại lục nói chung và mỗi người dân nói riêng đều là một ngày vô cùng trọng đại. Truyền thuyết về một vị anh hùng được đúc kết vùng hoàn mĩ. Hai tay hai thanh kiếm, bờ vai một trường cung. Hai mắt kì dị hướng về phía xa đầy kiên cường. Bức tượng khổng lồ được đặt tại Kiếm Thánh học viện khắc hoạ vô cùng hùng vĩ. Truyền thuyết về một thanh niên cao thủ, kẻ được chọn!
Một cánh cổng truyền tống cực kì xưa cũ, lúc này có bốn người mặc trang phục giáp sáng màu đỏ đang ngồi quây đánh bài vô cùng náo nhiệt. Bên cạnh đó là mười người có hình thù kì quái đang ngồi thấp thỏm chờ đợi.
- Tháp Tháp, ngươi lại thua nữa rồi. Còn đánh nữa chỉ sợ cái quần cộc cũng không còn đâu, ha ha ha!
Tiếng trêu đùa vang lên, không khí càng được đẩy cao trào.
- Hừ, ngày gì đen đủi, không chơi nữa!
Kẻ tên là Tháp Tháp kia mất hứng cũng không chơi nữa liền đứng dậy. Chính vào lúc này không gian truyền tống xưa cũ kia lại lấp loé lên hấp dẫn ánh mắt của người khác.
- Ồ, cuối ngày rồi mà vẫn còn có một kẻ nữa tới sao?
Một tên lực lưỡng to con cười cười lên tiếng.
- Kẻ này là cuối rồi, bàn giao ca rồi về thôi!
Một tên có lẽ là trưởng nhóm lên tiếng. Những kẻ khác gật đầu đồng ý. Tên trưởng nhóm lấy ra một quả cầu màu đen nhanh chóng bóp nát. Quả cầu màu đen vang lên tiếng răng rắc rồi trở thành mảnh vụn.
Từ không gian truyền tống xưa cũ, một thanh niên quần áo có chút rách nát xộc xệch đi ra. Kẻ này tóc trắng bạc, hai con ngươi đen láy, thân thể cao ráo.
- Ồ, là nhân tộc à, hay lắm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.