Chương 514: Trốn
Tạ Trường Thành
31/01/2019
- Tiểu tử, trẻ tuổi như vậy tu vi đã tới hợp thể hậu kì, không tệ không tệ, đón kiếm!
Tống Thanh Phong vừa nói xong lập tức cánh tay chỉ xuống dưới. Hơn trăm thanh đại kiếm lớn từ trên không lao xuống nhắm vào Hoàng Minh. Tiếng xé gió của kiếm xé rách không khí nghe rợn cả sống lưng. Hoàng Minh gầm lên, lập tức một luồng năng lượng màu vàng ngưng thành thực chất, một con cữu vĩ hồ màu vàng lớn xuất hiện. Gian phòng tầng thứ mười bốn này không gian cũng rất lớn, cửu vĩ xuất hiện cũng chỉ làm cho một phần năm gian phòng bị chiếm cứ mà thôi. Trăm đại cự kiếm như những mũi kim lớn cắm sâu vào toàn bộ thân thể ngưng thực này. Chỉ có hai thanh có thể đâm qua chui vào trong, lập tức bị mất đi liên hệ rơi xuống đất vang lên tiếng leng keng thanh thuý. Tống Thanh Phong hai mắt toả sáng, khoé miệng treo lên nụ cười vui vẻ:
- Khá lắm, lại có thể ngưng linh lực thành thực chất. Quả là có phong phạm của ta khi xưa. Đã thế ta cũng không cần nhẹ tay nữa rồi, ha ha ha!
Tiếng cười của Tống Thanh Phong vang lên, hai tay của lão cũng chính là phất liền liên tục ba lần. Gần một ngàn thanh trường kiếm lap tới, khí thế như thiên quân vạn mã hướng Cửu Vĩ mà đam tới.
- Bom vĩ thú!
Hoàng Minh ở bên trong cũng lập tức hô lớn, miệng của Cửu Vĩ há rộng, quả bom vĩ thú lập tức thành hình. Trong nháy mắt bắn ra đối đầu.
- Bạo!
Hoàng Minh hét, bom vĩ thú đang lao đi lập tức nổ tung. Kình lực làm cho vô số thanh kiếm bắn ngược trở lại, nắm thanh vẫn là trực tiếp bị đánh rơi xuống mặt đất. Thế nhưng vẫn có đến mấy trăm thanh ghim chặt vào Cửu Vĩ. Mỗi thanh cắt mất một đoạn bộ phận. Hoàng Minh lập tức mất đi một phần sáu năng lượng haibi.
- Cái này, có thể chém đứt năng lượng sao?
Hoàng Minh kinh ngạc, hai mắt đầy vẻ ngưng trọng. Hắn đưa mắt nhìn về xa xa, thân ảnh của Tống Thanh Phong vẫn mờ ảo ở trên trời, xung quanh lão vẫn là vô số thanh kiếm đang bay lượn.
- Tốt lắm, hai đợt qua rồi, mới có mười phút, cố gắng lên!
Tống Thanh Phong cười cười nói, Hoàng Minh không thể hiểu được đây rốt cuộc là khen ngợi cổ vũ hay là vui sướng khi thấy người gặp hoạ nữa.
- Lần này sẽ là một chiêu thức của ta, cố gắng đừng để ta thấy vọng! Ngàn Kiếm Quy Tiên!
Tống Thanh Phong vừa hét lên, hai tay khua động một loại phương thức. Cảnh tượng xuất hiện có lẽ là cả đời Hoàng Minh cũng không thể quên được. Mấy ngàn thanh kiếm vậy mà hợp lại thành một thanh trường kiếm to khủng khiếp, cứ thế mà hướng phía đầu Hoàng Minh mà đâm tới. Không gian như rách nát, vô số vết nứt nhỏ xuất hiện. Hoàng Minh không có một chút ý nghĩ chống đỡ nào nữa, lúc này hắn chỉ còn trông đợi vào một thứ mà thôi.
- Ầm Ầm Ầm!
Tiếng nổ lớn vang lên, Tháp Trận hơi rung động một chút khiến bên ngoài gần vạn đệ tử Lưu Vân Tông kinh hãi. Không thể nào biết được bên trong rốt cục đang xảy ra chuyện gì. Thật không ngờ lại có thể khiến cho tháp trận rung lên.
Tống Thanh Phong lúc bấy giờ nhíu nhíu hai hàng lông mày đã bạc. Hai mắt lão đang tìm kiếm thân ảnh của Hoàng Minh. Vừa rồi một chiêu kia đam tới không nhẽ lại giết chết tiểu tử kia rồi. Tống Thanh Phong khômg còn cảm nhận được khí tức của Hoàng Minh nữa. Vừa rời trước khi trường kiếm khổng lồ kia đâm tới. Tống Thanh Phong đã thấy con cửu vĩ hồ kia biến mất. Cả Hoàng Minh cũng là biến mất ngay sau đó. Không rõ tháp trận làm bằng chất liệu gì, thế nhưng một kiếm kia cũng không làm mặt sàn của gian phòng xảy ra biến hoá gì. Tống Thanh Phong đã bị một vật ở dưới mặt đất thu hút. Đó là một cái tháp nhỏ bằng một đốt ngón tay. Mặt đất hoàn toàn không có vật gì, thế nên cái tháp này quả thực chính là vô cùng bắt mắt.
Tống Thanh Phong hạ xuống đi tới gần tháp sắt nhỏ kia, quan sát một hồi vẫn không nhận ra nó có gì đặc biệt. Thế nhưng lão cũng không tin Hoàng Minh cứ thế mà chết. Mà chính xác là Hoàng Minh biến mất, cái tháp nhỏ này lại xuất hiện. Không lẽ Hoàng Minh trốn ở trong tháp trận này. Nghĩ là làm, Tống Thanh Phong lập tức mang kiếm tới chém cái tháp nhỏ. Càng chém lão càng kinh hãi, cái tháp này con mịa nó cũng quá rắn chắc rồi. Lão dùng tới tám thành lực lượng mà không làm cho nó có một vết xước nhỏ nào. Không tin được, lão là lấy ra một thanh kiếm sắc bén cùng cứng cáp hơn. Keng!
Tống Thanh Phong trầm mặc nhìn thanh kiếm vốn là Linh bảo cao cấp vậy mà bị gãy thành hai đoạn. Lão nhìn về cái tháp nhỏ trước mắt càng là khó tin. Cái tháp nhỏ vậy mà vẫn rất hoàn hảo, một vết xước nhỏ xíu thôi cũng không có. Đây rốt cuộc là thứ quái quỷ gì chứ?
Cuối cùng trong tháp trận tầng thứ mười bốn, một màn oanh kích điên cuồng của hơn vạn thanh kiếm cứ vậy diễn ra liên miên bất tuyệt. Tống Thanh Phong giống như lên cơn điên, đầu tóc lão dựng ngược lên, không ngừng chỉ huy linh kiếm như mưa chỉ trút xuống một cái tháp trận nhỏ bé bằng đốt ngón tay. Cảnh tượng vô cùng hoạt kê cùng bắt mắt.
Tống Thanh Phong vừa nói xong lập tức cánh tay chỉ xuống dưới. Hơn trăm thanh đại kiếm lớn từ trên không lao xuống nhắm vào Hoàng Minh. Tiếng xé gió của kiếm xé rách không khí nghe rợn cả sống lưng. Hoàng Minh gầm lên, lập tức một luồng năng lượng màu vàng ngưng thành thực chất, một con cữu vĩ hồ màu vàng lớn xuất hiện. Gian phòng tầng thứ mười bốn này không gian cũng rất lớn, cửu vĩ xuất hiện cũng chỉ làm cho một phần năm gian phòng bị chiếm cứ mà thôi. Trăm đại cự kiếm như những mũi kim lớn cắm sâu vào toàn bộ thân thể ngưng thực này. Chỉ có hai thanh có thể đâm qua chui vào trong, lập tức bị mất đi liên hệ rơi xuống đất vang lên tiếng leng keng thanh thuý. Tống Thanh Phong hai mắt toả sáng, khoé miệng treo lên nụ cười vui vẻ:
- Khá lắm, lại có thể ngưng linh lực thành thực chất. Quả là có phong phạm của ta khi xưa. Đã thế ta cũng không cần nhẹ tay nữa rồi, ha ha ha!
Tiếng cười của Tống Thanh Phong vang lên, hai tay của lão cũng chính là phất liền liên tục ba lần. Gần một ngàn thanh trường kiếm lap tới, khí thế như thiên quân vạn mã hướng Cửu Vĩ mà đam tới.
- Bom vĩ thú!
Hoàng Minh ở bên trong cũng lập tức hô lớn, miệng của Cửu Vĩ há rộng, quả bom vĩ thú lập tức thành hình. Trong nháy mắt bắn ra đối đầu.
- Bạo!
Hoàng Minh hét, bom vĩ thú đang lao đi lập tức nổ tung. Kình lực làm cho vô số thanh kiếm bắn ngược trở lại, nắm thanh vẫn là trực tiếp bị đánh rơi xuống mặt đất. Thế nhưng vẫn có đến mấy trăm thanh ghim chặt vào Cửu Vĩ. Mỗi thanh cắt mất một đoạn bộ phận. Hoàng Minh lập tức mất đi một phần sáu năng lượng haibi.
- Cái này, có thể chém đứt năng lượng sao?
Hoàng Minh kinh ngạc, hai mắt đầy vẻ ngưng trọng. Hắn đưa mắt nhìn về xa xa, thân ảnh của Tống Thanh Phong vẫn mờ ảo ở trên trời, xung quanh lão vẫn là vô số thanh kiếm đang bay lượn.
- Tốt lắm, hai đợt qua rồi, mới có mười phút, cố gắng lên!
Tống Thanh Phong cười cười nói, Hoàng Minh không thể hiểu được đây rốt cuộc là khen ngợi cổ vũ hay là vui sướng khi thấy người gặp hoạ nữa.
- Lần này sẽ là một chiêu thức của ta, cố gắng đừng để ta thấy vọng! Ngàn Kiếm Quy Tiên!
Tống Thanh Phong vừa hét lên, hai tay khua động một loại phương thức. Cảnh tượng xuất hiện có lẽ là cả đời Hoàng Minh cũng không thể quên được. Mấy ngàn thanh kiếm vậy mà hợp lại thành một thanh trường kiếm to khủng khiếp, cứ thế mà hướng phía đầu Hoàng Minh mà đâm tới. Không gian như rách nát, vô số vết nứt nhỏ xuất hiện. Hoàng Minh không có một chút ý nghĩ chống đỡ nào nữa, lúc này hắn chỉ còn trông đợi vào một thứ mà thôi.
- Ầm Ầm Ầm!
Tiếng nổ lớn vang lên, Tháp Trận hơi rung động một chút khiến bên ngoài gần vạn đệ tử Lưu Vân Tông kinh hãi. Không thể nào biết được bên trong rốt cục đang xảy ra chuyện gì. Thật không ngờ lại có thể khiến cho tháp trận rung lên.
Tống Thanh Phong lúc bấy giờ nhíu nhíu hai hàng lông mày đã bạc. Hai mắt lão đang tìm kiếm thân ảnh của Hoàng Minh. Vừa rồi một chiêu kia đam tới không nhẽ lại giết chết tiểu tử kia rồi. Tống Thanh Phong khômg còn cảm nhận được khí tức của Hoàng Minh nữa. Vừa rời trước khi trường kiếm khổng lồ kia đâm tới. Tống Thanh Phong đã thấy con cửu vĩ hồ kia biến mất. Cả Hoàng Minh cũng là biến mất ngay sau đó. Không rõ tháp trận làm bằng chất liệu gì, thế nhưng một kiếm kia cũng không làm mặt sàn của gian phòng xảy ra biến hoá gì. Tống Thanh Phong đã bị một vật ở dưới mặt đất thu hút. Đó là một cái tháp nhỏ bằng một đốt ngón tay. Mặt đất hoàn toàn không có vật gì, thế nên cái tháp này quả thực chính là vô cùng bắt mắt.
Tống Thanh Phong hạ xuống đi tới gần tháp sắt nhỏ kia, quan sát một hồi vẫn không nhận ra nó có gì đặc biệt. Thế nhưng lão cũng không tin Hoàng Minh cứ thế mà chết. Mà chính xác là Hoàng Minh biến mất, cái tháp nhỏ này lại xuất hiện. Không lẽ Hoàng Minh trốn ở trong tháp trận này. Nghĩ là làm, Tống Thanh Phong lập tức mang kiếm tới chém cái tháp nhỏ. Càng chém lão càng kinh hãi, cái tháp này con mịa nó cũng quá rắn chắc rồi. Lão dùng tới tám thành lực lượng mà không làm cho nó có một vết xước nhỏ nào. Không tin được, lão là lấy ra một thanh kiếm sắc bén cùng cứng cáp hơn. Keng!
Tống Thanh Phong trầm mặc nhìn thanh kiếm vốn là Linh bảo cao cấp vậy mà bị gãy thành hai đoạn. Lão nhìn về cái tháp nhỏ trước mắt càng là khó tin. Cái tháp nhỏ vậy mà vẫn rất hoàn hảo, một vết xước nhỏ xíu thôi cũng không có. Đây rốt cuộc là thứ quái quỷ gì chứ?
Cuối cùng trong tháp trận tầng thứ mười bốn, một màn oanh kích điên cuồng của hơn vạn thanh kiếm cứ vậy diễn ra liên miên bất tuyệt. Tống Thanh Phong giống như lên cơn điên, đầu tóc lão dựng ngược lên, không ngừng chỉ huy linh kiếm như mưa chỉ trút xuống một cái tháp trận nhỏ bé bằng đốt ngón tay. Cảnh tượng vô cùng hoạt kê cùng bắt mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.