Chương 614: Tử thần Thư Đồ Sư Lĩnh Chi
Tạ Trường Thành
08/05/2019
- Hư Trúc?
Hoàng Minh ngẩn ra, trong đầu lại vang lên tiếng ong một cái. Không nhất thiết cần phải đúng tên như vậy chứ? Chỉ cần là hoà thượng liền tên Hư Trúc sao?
Hư Trúc nhìn biểu hiện của Hoàng Minh liền lên tiếng:
- Ngươi biết ta sao?
Hoàng Minh biết mình thất thố liền cười giả lả:
- Không phải, chỉ là quê nhà ta khi xưa cũng có một vị sư phụ tên Hư Trúc. Thế nên nghe tên của ngươi liền bị kinh ngạc thôi!
- Hoá ra là như vậy, Hoàng huynh đệ! Nào, chúng ta cạn li!
Sư Lĩnh Chi cười lớn giơ vò rượu lên. Gần một tháng ba người bọn hắn ngồi uống rượu với nhau nhưng không một ai nói câu nào. Hiện tại gặp nhau ở đây, coi như là duyên phận không ngờ. Vậy thì liền vui vẻ một chuyến rồi. Chính là lúc này Lập Phi lại lên tiếng mà hỏi:
- Ngươi là Thư Đồ Sư Lĩnh Chi?
Lập Phi một mặt ngưng trọng lên tiếng mà hỏi. Hoàng Minh cùng Hư Trúc cũng dừng lại hiếu kì mà nhìn. Sư Lĩnh Chi cười khổ, tay phải đưa lên tiêu sái mà gãi gãi cái mũi.
- Nếu như tiểu thư ngươi nói thì đúng là tên của ta!
- Ngươi là Tử thần?
Lập Phi càng là kinh sợ, hai mắt lên tiếng mà hỏi lần nữa. Nhìn biểu hiện của nàng, thì dường như là kinh hãi lắm.
Sư Lĩnh Chi vẫn là cười khổ mà đáp:
- Dường như có người gọi ta như vậy!
Hoàng Minh một mực ngẩn người không rõ có chuyện gì. Thấy Hoàng Minh cùng Hư Trúc như vậy, Lập Phi liền lên tiếng:
- Các ngươi chưa nghe qua danh tiếng của hắn sao?
- Danh tiếng của hắn?
Hoàng Minh lắc đầu, Hư Trúc cũng là mờ mịt lắc đầu. Lập Phi khẽ cười, trừng mắt nhìn Hoàng Minh mà nói:
- Tên ngốc, hắn chính là đại danh đỉnh đỉnh Tử Thần Thư Đồ Sư Lĩnh Chi, đi đến đâu có người chết đến đó. Không biết các ngươi tại tiên giới thế nào mà không có nghe qua đây!
Lập Phi một bộ rèn sắt không thành mà nói. Hoàng Minh nghe nàng nói liền ngạc nhiên. Bá đạo như vậy, đi đến đâu có người chết đến đấy sao?
- Hắn giết người bá đạo sao?
Hư Trúc hai hàng lông mày hơi nhíu lại lên tiếng mà hỏi. Nghe Hư Trúc hỏi, Lập Phi bất giác cười phì một tiếng. Sư Lĩnh Chi càng là đỏ mặt không biết nói sao?
Chính là lúc này, phía xa liền có người hô lớn:
- Chết người rồi, có người chết bên trong rồi!
Bốn người Hoàng Minh ngây người nhìn nhau, Lập Phi hơi run run mà nói:
- Ngươi đúng là Tử thần, đi đến đâu có người chết đến đó!
Ở Phòng nghỉ ngơi của Kim trúc sinh mệnh, có một nam tử trung niên nằm ngã sấp trong phòng. Hắn đã chết, một thượng vị thần cứ thế mà chết trong phòng kín. Hơn nữa thần cách cũng bị người ta đập vỡ đầu mà lấy đi. Hiện trường mùi máu tanh ngập tràn. Kim trúc sinh mệnh vừa mới khởi hành chưa được một ngày mà đã có người chết rồi.
Lão nhân áo xám lúc này dạt đám đông ra tiến vào, hai hàng lông mày màu trắng nhíu lại đầy vẻ tức giận. Đây là lần đầu tiên trong mấy trăm năm qua lão dẫn đội lại có người chết trong chuyến đi khảo hạch thế này. Hung hủ cũng quá lớn mật, lại không cho lão mặt mũi sao?
- Các vị, mọi người cũng đã thấy rồi, đây quả thực là chuyện không thể tiếp nhận được. Không nghĩ lại có kẻ gan lớn dám giết người tại đây. Đây chính là muốn thách thức chúng ta sao?
Lão nhân áo xám hừ lạnh, ánh mắt quét qua toàn trường. Thực lực của lão rất mạnh, tuy là thượng vị thần cùng nhau, thế nhưng không mấy ai tại nơi này có thể chịu được lão mấy chiêu đâu.
- Xin lỗi, ta có thể đi qua không?
Chính là lúc này có tiếng nói vang lên. Đám người phát hiện có người lên tiếng từ phía sau liền dạt ra. Một người thanh niên nhẹ nhàng bước tới. Phía sau hắn còn có ba người đi theo. Ngừoi thanh niên phía trước có mái tóc ngắn màu đen. Trên người khoác một áo choàng màu trắng tao nhã, hai mắt hữu thần, trán rộng trí tuệ. Người này không ai khác chính là Thư Đồ Sư Lĩnh Chi. Đi phía sau hắn chính là Hoàng Minh, Hư Trúc cùng Lập Phi.
Toàn trường kinh ngạc nhìn bốn người thanh niên nam nữ này tiến vào bên trong mà không khỏi xì xào bàn tán xem bọn hắn là ai. Lão nhân áo xám cũng không rõ mấy ngừoi trẻ tuổi này có ý gì.
Sư Lĩnh Chi chắp tay cúi đầu nhẹ nhàng mà nói:
- Lão nhân gia, tại hạ Thư Đồ Sư Lĩnh Chi hiện tại có mặt, không biết có thể để ta vào trong xem xét một thoáng sao?
Một câu tại hạ Thư Đồ Sư Lĩnh Chi làm toàn trường kinh hãi. Bọn hắn chưa từng gặp qua Sư Lĩnh Chi. Thế nhưng danh tiếng cùng tên tuổi của hắn tại tiên giới không ai là không biết. Nhất là một trăm chín mươi năm trước, hắn phá được vụ án cực kì lớn chính là Phong Thất Thành trì một đêm bị phong sát là do thế lực nào ra tay. Một trăm năm trước hắn giải mã Mê vực trọng địa mở ra kho tàng khổng lồ. Lại còn vô số những vụ giết người bí ẩn cũng là một tay hắn tìm ra hung thủ. Nơi nào hắn xuất hiện liền có ngừoi chết. Người tại tiên giới đặt cho hắn biệt hiệu Tử thần. Không nghĩ hôm nay, hắn lại có mặt tại nơi này.
Hoàng Minh ngẩn ra, trong đầu lại vang lên tiếng ong một cái. Không nhất thiết cần phải đúng tên như vậy chứ? Chỉ cần là hoà thượng liền tên Hư Trúc sao?
Hư Trúc nhìn biểu hiện của Hoàng Minh liền lên tiếng:
- Ngươi biết ta sao?
Hoàng Minh biết mình thất thố liền cười giả lả:
- Không phải, chỉ là quê nhà ta khi xưa cũng có một vị sư phụ tên Hư Trúc. Thế nên nghe tên của ngươi liền bị kinh ngạc thôi!
- Hoá ra là như vậy, Hoàng huynh đệ! Nào, chúng ta cạn li!
Sư Lĩnh Chi cười lớn giơ vò rượu lên. Gần một tháng ba người bọn hắn ngồi uống rượu với nhau nhưng không một ai nói câu nào. Hiện tại gặp nhau ở đây, coi như là duyên phận không ngờ. Vậy thì liền vui vẻ một chuyến rồi. Chính là lúc này Lập Phi lại lên tiếng mà hỏi:
- Ngươi là Thư Đồ Sư Lĩnh Chi?
Lập Phi một mặt ngưng trọng lên tiếng mà hỏi. Hoàng Minh cùng Hư Trúc cũng dừng lại hiếu kì mà nhìn. Sư Lĩnh Chi cười khổ, tay phải đưa lên tiêu sái mà gãi gãi cái mũi.
- Nếu như tiểu thư ngươi nói thì đúng là tên của ta!
- Ngươi là Tử thần?
Lập Phi càng là kinh sợ, hai mắt lên tiếng mà hỏi lần nữa. Nhìn biểu hiện của nàng, thì dường như là kinh hãi lắm.
Sư Lĩnh Chi vẫn là cười khổ mà đáp:
- Dường như có người gọi ta như vậy!
Hoàng Minh một mực ngẩn người không rõ có chuyện gì. Thấy Hoàng Minh cùng Hư Trúc như vậy, Lập Phi liền lên tiếng:
- Các ngươi chưa nghe qua danh tiếng của hắn sao?
- Danh tiếng của hắn?
Hoàng Minh lắc đầu, Hư Trúc cũng là mờ mịt lắc đầu. Lập Phi khẽ cười, trừng mắt nhìn Hoàng Minh mà nói:
- Tên ngốc, hắn chính là đại danh đỉnh đỉnh Tử Thần Thư Đồ Sư Lĩnh Chi, đi đến đâu có người chết đến đó. Không biết các ngươi tại tiên giới thế nào mà không có nghe qua đây!
Lập Phi một bộ rèn sắt không thành mà nói. Hoàng Minh nghe nàng nói liền ngạc nhiên. Bá đạo như vậy, đi đến đâu có người chết đến đấy sao?
- Hắn giết người bá đạo sao?
Hư Trúc hai hàng lông mày hơi nhíu lại lên tiếng mà hỏi. Nghe Hư Trúc hỏi, Lập Phi bất giác cười phì một tiếng. Sư Lĩnh Chi càng là đỏ mặt không biết nói sao?
Chính là lúc này, phía xa liền có người hô lớn:
- Chết người rồi, có người chết bên trong rồi!
Bốn người Hoàng Minh ngây người nhìn nhau, Lập Phi hơi run run mà nói:
- Ngươi đúng là Tử thần, đi đến đâu có người chết đến đó!
Ở Phòng nghỉ ngơi của Kim trúc sinh mệnh, có một nam tử trung niên nằm ngã sấp trong phòng. Hắn đã chết, một thượng vị thần cứ thế mà chết trong phòng kín. Hơn nữa thần cách cũng bị người ta đập vỡ đầu mà lấy đi. Hiện trường mùi máu tanh ngập tràn. Kim trúc sinh mệnh vừa mới khởi hành chưa được một ngày mà đã có người chết rồi.
Lão nhân áo xám lúc này dạt đám đông ra tiến vào, hai hàng lông mày màu trắng nhíu lại đầy vẻ tức giận. Đây là lần đầu tiên trong mấy trăm năm qua lão dẫn đội lại có người chết trong chuyến đi khảo hạch thế này. Hung hủ cũng quá lớn mật, lại không cho lão mặt mũi sao?
- Các vị, mọi người cũng đã thấy rồi, đây quả thực là chuyện không thể tiếp nhận được. Không nghĩ lại có kẻ gan lớn dám giết người tại đây. Đây chính là muốn thách thức chúng ta sao?
Lão nhân áo xám hừ lạnh, ánh mắt quét qua toàn trường. Thực lực của lão rất mạnh, tuy là thượng vị thần cùng nhau, thế nhưng không mấy ai tại nơi này có thể chịu được lão mấy chiêu đâu.
- Xin lỗi, ta có thể đi qua không?
Chính là lúc này có tiếng nói vang lên. Đám người phát hiện có người lên tiếng từ phía sau liền dạt ra. Một người thanh niên nhẹ nhàng bước tới. Phía sau hắn còn có ba người đi theo. Ngừoi thanh niên phía trước có mái tóc ngắn màu đen. Trên người khoác một áo choàng màu trắng tao nhã, hai mắt hữu thần, trán rộng trí tuệ. Người này không ai khác chính là Thư Đồ Sư Lĩnh Chi. Đi phía sau hắn chính là Hoàng Minh, Hư Trúc cùng Lập Phi.
Toàn trường kinh ngạc nhìn bốn người thanh niên nam nữ này tiến vào bên trong mà không khỏi xì xào bàn tán xem bọn hắn là ai. Lão nhân áo xám cũng không rõ mấy ngừoi trẻ tuổi này có ý gì.
Sư Lĩnh Chi chắp tay cúi đầu nhẹ nhàng mà nói:
- Lão nhân gia, tại hạ Thư Đồ Sư Lĩnh Chi hiện tại có mặt, không biết có thể để ta vào trong xem xét một thoáng sao?
Một câu tại hạ Thư Đồ Sư Lĩnh Chi làm toàn trường kinh hãi. Bọn hắn chưa từng gặp qua Sư Lĩnh Chi. Thế nhưng danh tiếng cùng tên tuổi của hắn tại tiên giới không ai là không biết. Nhất là một trăm chín mươi năm trước, hắn phá được vụ án cực kì lớn chính là Phong Thất Thành trì một đêm bị phong sát là do thế lực nào ra tay. Một trăm năm trước hắn giải mã Mê vực trọng địa mở ra kho tàng khổng lồ. Lại còn vô số những vụ giết người bí ẩn cũng là một tay hắn tìm ra hung thủ. Nơi nào hắn xuất hiện liền có ngừoi chết. Người tại tiên giới đặt cho hắn biệt hiệu Tử thần. Không nghĩ hôm nay, hắn lại có mặt tại nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.