Chương 467: Vương giả trở về 5
Tạ Trường Thành
05/01/2019
Thanh âm của Phong Lan như một tiếng sét lớn đánh xuống tâm trạng của mỗi người. Hai vị thiếu tướng trở về, là ai chứ?
- Mau vào!
Cao Trang trong lòng cũng đầy sự kích động, nàng mong chờ ai chứ, tất nhiên là hắn. Tên khốn kiếp đã rời đi lâu như vậy rồi, chưa từng quay trở về.
Không chỉ nàng, trong đại điện cũng không ít người thân thể run lên, hai mắt tràn ngập sự chờ mong. Làm sao có thể không hy vọng được chứ.
- Là ai, là ai trở về!
Kiều Phong luôn luôn băng lãnh điềm tĩnh thế nhưng lúc này cũng không nhịn được sự nôn nóng, bật thốt ra tiếng nói.
Phong Lan không còn bị ngăn trở bởi bốn trung sĩ hộ vệ nữa. Hắn chạy một mạch xuyên qua dãy hành lang mà vào, tốc độ cực nhanh. Khi trông thấy từ xa một loạt các vị lãnh đạo thì lập tức quỳ xuống chắp tay mà nói:
- Báo cáo Đại tiểu thư cùng các vị thống lĩnh. Ta vừa nhận được truyền tín thạch từ Ngoại môn Bắc Lạt cùng Thiên Thượng nhân gian tổng quản La Quỳ.
- Tam Thiếu Tướng cùng Thất Thiếu Tướng đang trên đường trở về! Thất Thiếu Tướng chưa chết, chưa có chết a!
Âm thanh Phong Lan vang lên, cả đại điện rơi vào yên tĩnh đến kinh người. Mọi người đều cảm thấy hít thở không thông, đầu óc như có chút không dùng được. Nhất là một thiếu nữ ngồi ở hàng ghế thứ mười. Nàng trên người mặc một thân thanh sam y phục. Thân thể run lên, hai mắt trong đã trào ra hai hàng lệ, khuôn mặt đã đẫm nước mắt. Nàng chính là Càn Thu. Ba năm trước khi nghe tin Triệu Vân tử mạng, nàng tâm đã chết, không ít lần muốn tự tử đều bị Cao Trang cùng Đoàn Mỹ Mỹ ngăn lại. Sau mấy tháng sống trong đau khổ, nàng quyết định trở thành con dâu của Triệu gia, giúp Triệu Vân phụng dưỡng mẫu thân. Nàng quyết tâm cả đời này chỉ ở một mình. Sau khi mẫu thân của Triệu Vân qua đời cũng sẽ đi theo. Thật ea trong tâm của nàng, nàng khô g bao giờ tin tưởng sự thật là Triệu Vân đã chết. Nàng luôn tin một ngày hắn sẽ trở về, thực hiện lời hứa sẽ cưới nàng, cùng nàng sống một cuộc sống hạnh phúc.
- Thu muội!
Đoàn Mỹ Mỹ nước mắt cũng đã rơi xuống, nàng cũng chính là kích động. Vì Càn Thu mà cảm thấy kích động.
- Ngươi nói gì, Thất ca ta chưa có chết?
Lệnh Hồ Xung là người đầu tiên lao đến, hai tay nắm chặt cổ áo của Phong Lan mà kéo lên. Hai mắt Lệnh Hồ Xung lúc này đỏ ngầu, khuôn mặt hoàn toàn mang sự nôn nóng. Kiều Phong, Trương Vô Kỵ cũng không nói gì, trong lòng thấp thỏm, chỉ sợ tin tức vừa rồi bọn hắn nghe không phải là sự thật. Phong Lan tuy bị Lệnh Hồ Xung hai tay túm lấy cổ áo nhấc lên, thế nhưng hắn lại không hề có chút sợ hãi nào, toàn bộ đều là sự hưng phấn, lập tức nói:
- Chính là sự thật! Thiên Thượng nhân gian đã truyền đến tin tức chính xác vô cùng. Tại tù đảo của Ma tộc, Thần thú Phượng Hoàng Niết bàn sống lại, theo đó là một nhân loại cũng sống lại từ trong biển lửa. Thời điểm đó đã là ba ngày trước rồi, hiện tại ma tộc đã hoàn toàn bị tin tức này gây chấn động. Hơn trăm ma tộc chứng kiến cảnh tượng này, tuyệt đối là sự thật.
Phong Lan khẳng định chắc nịch. Lúc này đại điện tiếng hoan hô bất ngờ vang lên, ai nấy đều vui vẻ cười trong sự hạnh phúc vui sướng. Ba năm về trước, tin tức Thất thiếu tướng tử trận đã làm cho Thiên Sát sống trong đau buồn cùng đâu đớn mất mát. Hiện tại lại chính là tin tức Thất Thiếu Tướng lại sống dậy, thật khó có thể tin được.
- Nhất định là sự thật, Thất ca chính là mang huyết mạch Phượng Hoàng, nhất định là niết bàn sống dậy!
Lệnh Hồ Xung hô to, hai mắt lấp lánh vui mừng.
- Ba ngày trước ư?
Cao Trang nhẩm tính một chút, lập tức đứng dậy, toàn bộ người trong đại điện thấy nàng đứng dậy đều yên tĩnh, đưa ánh mắt nhìn về nàng mà chờ đợi.
Cao Trang khóe miệng nở một nụ cười rạng rỡ, không gian như bị một nụ cười này của nàng làm sáng bừng lên:
- Lệnh cho toàn bộ đảo chuẩn bị mở tiệc, tất cả chúng ta hiện tại tiến ra đại trận chờ bọn hắn trở về nhà!
- Vâng!
Hơn hai mươi người lập tức chắp tay cúi người nhận lệnh.
Cửa vào của Phú Quốc đảo lúc này có đến mấy ngàn thân ảnh đang lẳng lặng chờ đợi. Bọn họ đã chờ ở đây nửa ngày rồi, thế nhưng tuyệt nhiên không ai cảm thấy mệt mỏi cả. Bởi vì ở phía trước toàn bộ các thủ trưởng của họ cũng đều đang yên lặng chờ đợi. Không khí vô cùng yên tĩnh cùng trang nghiêm. Đứng ở hàng đầu chính là Cao Trang, Kiều Phong, Trương Vô Kỵ, Lệnh Hồ Xung, Tiểu Ngư Nhi, Càn Thu, Đoàn Mỹ Mỹ, Hạ Di, Ngọc Mĩ, Hùng Phương, Ngân Nguyệt, Phúc Khải thần y. Tiếp đó chính là thất kiếm do Lưu Vân đứng đầu. Phía sau có hơn sáu ngàn tinh anh nội môn của Thiên Sát.
- Mọi người nhìn xem, ở phía trên kia!
Tiểu Ngư Nhi nhanh chóng phát hiện ra trên không trung một bóng dáng màu đen đang phi hành đến. Bóng đen đó cứ to dần, to dần, đến một khoảng cách có thể nhìn thấy, đó chính là một con bướm màu đen tuyền, cả người phát ra khí tức tà dị áp bức.
- Là Tử Thiên Điệp, Tam ca trở về rồi!
Lệnh Hồ Xung hét lên, ánh mắt mấy ngàn người tập trung nhìn về phía xa, nơi bóng dáng màu đen kia đang phi hành mà tới.
- Mau vào!
Cao Trang trong lòng cũng đầy sự kích động, nàng mong chờ ai chứ, tất nhiên là hắn. Tên khốn kiếp đã rời đi lâu như vậy rồi, chưa từng quay trở về.
Không chỉ nàng, trong đại điện cũng không ít người thân thể run lên, hai mắt tràn ngập sự chờ mong. Làm sao có thể không hy vọng được chứ.
- Là ai, là ai trở về!
Kiều Phong luôn luôn băng lãnh điềm tĩnh thế nhưng lúc này cũng không nhịn được sự nôn nóng, bật thốt ra tiếng nói.
Phong Lan không còn bị ngăn trở bởi bốn trung sĩ hộ vệ nữa. Hắn chạy một mạch xuyên qua dãy hành lang mà vào, tốc độ cực nhanh. Khi trông thấy từ xa một loạt các vị lãnh đạo thì lập tức quỳ xuống chắp tay mà nói:
- Báo cáo Đại tiểu thư cùng các vị thống lĩnh. Ta vừa nhận được truyền tín thạch từ Ngoại môn Bắc Lạt cùng Thiên Thượng nhân gian tổng quản La Quỳ.
- Tam Thiếu Tướng cùng Thất Thiếu Tướng đang trên đường trở về! Thất Thiếu Tướng chưa chết, chưa có chết a!
Âm thanh Phong Lan vang lên, cả đại điện rơi vào yên tĩnh đến kinh người. Mọi người đều cảm thấy hít thở không thông, đầu óc như có chút không dùng được. Nhất là một thiếu nữ ngồi ở hàng ghế thứ mười. Nàng trên người mặc một thân thanh sam y phục. Thân thể run lên, hai mắt trong đã trào ra hai hàng lệ, khuôn mặt đã đẫm nước mắt. Nàng chính là Càn Thu. Ba năm trước khi nghe tin Triệu Vân tử mạng, nàng tâm đã chết, không ít lần muốn tự tử đều bị Cao Trang cùng Đoàn Mỹ Mỹ ngăn lại. Sau mấy tháng sống trong đau khổ, nàng quyết định trở thành con dâu của Triệu gia, giúp Triệu Vân phụng dưỡng mẫu thân. Nàng quyết tâm cả đời này chỉ ở một mình. Sau khi mẫu thân của Triệu Vân qua đời cũng sẽ đi theo. Thật ea trong tâm của nàng, nàng khô g bao giờ tin tưởng sự thật là Triệu Vân đã chết. Nàng luôn tin một ngày hắn sẽ trở về, thực hiện lời hứa sẽ cưới nàng, cùng nàng sống một cuộc sống hạnh phúc.
- Thu muội!
Đoàn Mỹ Mỹ nước mắt cũng đã rơi xuống, nàng cũng chính là kích động. Vì Càn Thu mà cảm thấy kích động.
- Ngươi nói gì, Thất ca ta chưa có chết?
Lệnh Hồ Xung là người đầu tiên lao đến, hai tay nắm chặt cổ áo của Phong Lan mà kéo lên. Hai mắt Lệnh Hồ Xung lúc này đỏ ngầu, khuôn mặt hoàn toàn mang sự nôn nóng. Kiều Phong, Trương Vô Kỵ cũng không nói gì, trong lòng thấp thỏm, chỉ sợ tin tức vừa rồi bọn hắn nghe không phải là sự thật. Phong Lan tuy bị Lệnh Hồ Xung hai tay túm lấy cổ áo nhấc lên, thế nhưng hắn lại không hề có chút sợ hãi nào, toàn bộ đều là sự hưng phấn, lập tức nói:
- Chính là sự thật! Thiên Thượng nhân gian đã truyền đến tin tức chính xác vô cùng. Tại tù đảo của Ma tộc, Thần thú Phượng Hoàng Niết bàn sống lại, theo đó là một nhân loại cũng sống lại từ trong biển lửa. Thời điểm đó đã là ba ngày trước rồi, hiện tại ma tộc đã hoàn toàn bị tin tức này gây chấn động. Hơn trăm ma tộc chứng kiến cảnh tượng này, tuyệt đối là sự thật.
Phong Lan khẳng định chắc nịch. Lúc này đại điện tiếng hoan hô bất ngờ vang lên, ai nấy đều vui vẻ cười trong sự hạnh phúc vui sướng. Ba năm về trước, tin tức Thất thiếu tướng tử trận đã làm cho Thiên Sát sống trong đau buồn cùng đâu đớn mất mát. Hiện tại lại chính là tin tức Thất Thiếu Tướng lại sống dậy, thật khó có thể tin được.
- Nhất định là sự thật, Thất ca chính là mang huyết mạch Phượng Hoàng, nhất định là niết bàn sống dậy!
Lệnh Hồ Xung hô to, hai mắt lấp lánh vui mừng.
- Ba ngày trước ư?
Cao Trang nhẩm tính một chút, lập tức đứng dậy, toàn bộ người trong đại điện thấy nàng đứng dậy đều yên tĩnh, đưa ánh mắt nhìn về nàng mà chờ đợi.
Cao Trang khóe miệng nở một nụ cười rạng rỡ, không gian như bị một nụ cười này của nàng làm sáng bừng lên:
- Lệnh cho toàn bộ đảo chuẩn bị mở tiệc, tất cả chúng ta hiện tại tiến ra đại trận chờ bọn hắn trở về nhà!
- Vâng!
Hơn hai mươi người lập tức chắp tay cúi người nhận lệnh.
Cửa vào của Phú Quốc đảo lúc này có đến mấy ngàn thân ảnh đang lẳng lặng chờ đợi. Bọn họ đã chờ ở đây nửa ngày rồi, thế nhưng tuyệt nhiên không ai cảm thấy mệt mỏi cả. Bởi vì ở phía trước toàn bộ các thủ trưởng của họ cũng đều đang yên lặng chờ đợi. Không khí vô cùng yên tĩnh cùng trang nghiêm. Đứng ở hàng đầu chính là Cao Trang, Kiều Phong, Trương Vô Kỵ, Lệnh Hồ Xung, Tiểu Ngư Nhi, Càn Thu, Đoàn Mỹ Mỹ, Hạ Di, Ngọc Mĩ, Hùng Phương, Ngân Nguyệt, Phúc Khải thần y. Tiếp đó chính là thất kiếm do Lưu Vân đứng đầu. Phía sau có hơn sáu ngàn tinh anh nội môn của Thiên Sát.
- Mọi người nhìn xem, ở phía trên kia!
Tiểu Ngư Nhi nhanh chóng phát hiện ra trên không trung một bóng dáng màu đen đang phi hành đến. Bóng đen đó cứ to dần, to dần, đến một khoảng cách có thể nhìn thấy, đó chính là một con bướm màu đen tuyền, cả người phát ra khí tức tà dị áp bức.
- Là Tử Thiên Điệp, Tam ca trở về rồi!
Lệnh Hồ Xung hét lên, ánh mắt mấy ngàn người tập trung nhìn về phía xa, nơi bóng dáng màu đen kia đang phi hành mà tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.