Hệ Thống Giải Cứu Của Nhà Ngoại
Chương 13
Đa Diện Chung Danh
19/07/2023
Đã qua một ngày một đêm, sau khi nghỉ ngơi Nguyệt Cốc đã cảm thấy khỏe
hơn rất nhiều. Bà cùng Bạch Vũ Tri cứ thay phiên nhau trông hai người
đang nằm trong phòng bệnh.
Đến hồi chiều nay Bạch Hiển đã lấy lại được ý thức, tỉnh táo được một lúc.
Sau khi biết bản thân không chết nhưng sẽ ngồi trên xe lăn suốt đời, Bạch Hiển đã im lặng rất lâu. Lâu đến mức Nguyệt Cốc lo lắng y sẽ không thể vượt qua được cú sốc này.
"Con à, đừng bỏ cuộc hay cam chịu, mẹ đã mời tất cả những bác sĩ giỏi nhất về điều trị cho con. Biết đâu kì tích sẽ đến với con", Nguyệt Cốc nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của con trai mình.
Bạch Hiển nhìn đôi mắt của mẹ, y trở tay nắm ngược lại bao trọn bàn tay của mẹ mình.
"Con còn sống, là đủ rồi", y nói.
Nguyệt Cốc đỏ bừng mắt, bà mỉm cười gật đầu, "Ừ, đúng rồi. Phải luôn suy nghĩ lạc quan lên nhé con".
Bạch Hiển nở một nụ cười có chút gượng gạo, an ủi mẹ mình, "Con không yếu đuối đến mức đó đâu. Mẹ yên tâm".
Đợi Nguyệt Cốc thực sự thả lỏng, Bạch Hiển mới hỏi.
"Mẹ, xe của con đã bị người khác động tay vào", y kể lại tình huống lúc đó cho Nguyệt Cốc nghe.
Y có điều khó hiểu, "Với lực tông mạnh như thế, con đáng nhẽ đã phải chết ngay tại chỗ rồi".
Nguyệt Cốc ngắt lời con trai, "Phi, phi...! Phủi phui cái mồm con, đừng có một câu chết hai câu cũng chết. Mẹ đủ sợ rồi con à!".
Bạch Hiển đành chiều theo ý mẹ, nói uyển chuyển hơn, "Con vẫn giữ được mạng, thậm chí chỉ có mỗi đôi chân bị tổn hại, còn lại hoàn toàn đều không bị thương nặng gì".
Bị tai nạn như thế mà nằm có một đêm đã có thể lấy lại được ý thức, diều này càng thật không khoa học.
Nhắc đến chuyện này, Nguyệt Cốc lập tức cong mắt cười, bà nói nhanh như gió.
"Con à, con còn sống là nhờ có Thanh Vân đấy. Nó đã bảo vệ cho con", mẹ Bạch giống như một cái máy hát, lập tức không ngừng nghỉ kể cho Bạch Hiển nghe cáo nhỏ đã bảo vệ anh ra sao.
Lúc y nghe mẹ nói cáo nhỏ hóa thành hình người, lại còn là trẻ con, tam quan của Bạch Hiển giống hệt mẹ Bạch hồi mới biết cáo nhỏ là yêu quái bị đập đi xây lại mất mấy lần mới ổn định. Xong lại nghe vì bảo hộ y mà bị gãy xương sườn, chấn thương đủ chỗ, Bạch Hiển vô thức siết chặt nắm tay, trái tim y như hẫng một nhịp vì lo sợ.
"Thanh Vân đâu rồi ạ?", Bạch Hiển vội hỏi.
"Nằm ở phòng bên cạnh con đó. Nhưng vẫn chưa tỉnh nữa". Nguyệt Cốc còn hỏi đi hỏi lại bác sĩ rất nhiều lần để chắc chắn chuyện Thanh Vân bị chấn thương xuất huyết não không gây nguy hiểm nữa mới hơi an tâm.
Bạch Hiển chống người dậy, muốn đi qua nhìn Thanh Vân.
Cơ thể bị thương chưa lấy lại được sức lập tức đổ ập xuống giường. Vết thương bị đè lên khiến y đau đến nhíu mày.
Nguyệt Cốc hốt hoảng đứng dậy ấn Bạch Hiển nằm im, "Con gấp gáp cái gì. Con lo cho bản thân mình trước đi! Đợi Thanh Vân tỉnh mẹ sẽ để con gặp cậu ấy ngay mà!".
Bạch Hiển thở hắt ra một hơi nghẹn trong lồng ngực. Hai chân y rõ ràng đã tàn phế, nhưng cảm giác thì không biết mất. Cơn đau đớn khiến mặt mũi y vốn đã nhợt nhạt càng thêm tái mét đi.
Nguyệt Cốc thấy con trai đau đớn, bà cũng chẳng nỡ mà trách mắng thêm câu nào nữa.
"Con nghỉ ngơi đi, có đói không? Để mẹ hỏi bác sĩ xem con ăn được cái gì, mẹ sẽ bảo bác Tuệ (bác quản gia) nấu cho con".
Bạch Hiển lắc đầu, y không muốn ăn gì lúc này.
"Cha đâu rồi ạ?"
"Cha con mấy hôm nay cứ đi sớm về khuya, chẳng biết ông ấy đang làm gì nữa", Nguyệt Cốc xoa trán. Bạch Vũ Thời đêm qua còn không về nhà, "Cha con hình như đi gặp đối tác nước ngoài bàn chuyện gì đó quan trọng lắm".
Cả một tập đoàn lớn như vậy đều đổ lên lưng cha Bạch gánh vác, không bận sao được. Bạch Vũ Tri thì càng khỏi phải nói, cậu ấy nào có kinh nghiệm gì, đỡ được chút chuyện vặt cũng là khá lắm rồi.
Bác sĩ tiến vào kiểm tra lần nữa cho Bạch Hiển, không ngừng tấm tắc kì tích.
"Cậu Bạch hồi phục rất tốt, chỉ cần nằm theo dõi thêm một tuần nữa là có thể xuất viện rồi. Còn về điều trị và phục hồi chân, cái này hai vị cần kiên nhẫn thêm chút nữa. Đợi vết thương ngoài da lành rồi mới có thể tiếp tục trị liệu".
Nguyệt Cốc gật đầu nói cảm ơn với bác sĩ. Nhìn Bạch Hiển có vẻ mệt, bà vỗ vỗ nhẹ vào tay con trai, "Nghỉ ngơi cho tốt, mẹ về nhà lấy chút đồ dùng cho con".
"Mẹ, Thanh Vân tỉnh nhất định phải nói với con đó".
"Được rồi, mẹ biết rồi. Con yên tâm đi".
Bạch Hiển nằm trên giường, y đang suy đoán xem ai là người đứng sau vụ tai nạn này. Y nhớ rõ xe của mình vẫn hoạt động rất bình thường. Dưới hầm dể xe cũng gắn rất nhiều camera, khả năng xe bị đụng chạm dưới hầm là rất nhỏ.
Phạm vi thu nhỏ lại chỉ còn có nơi bảo dưỡng xe. Bạch Hiển chắc rằng cha Bạch đã sớm cho người điều tra, nhưng kết quả hẳn sẽ rất khó. Kẻ đã giăng cái bẫy muốn dồn y vào chỗ chết há có thể không tính trước đường lui cho mình sao.
Tất nhiên, kẻ tình nghi lớn nhất, có lẽ là thằng điên họ Cố đó.
Bạch Hiển nghĩ ngợi, bất giác lại chìm vào giấc ngủ.
Cánh cửa phòng bệnh lặng lẽ mở ra, một bóng người bước vào đứng trước giường của Bạch Hiển. Người đến lấy từ trong túi ra một ống tiêm chứa chất lỏng lạ, từ từ tiến đến ống truyền dịch trên tay Bạch Hiển.
- ---
"Kí chủ, ngài còn định nằm lì trong này đến bao giờ?", O7 xoay mòng mòng xung quanh Cố Thanh Vân, "Chúng ta mau quay lại thôi, pon~".
"Thế giới của Vũ Tri đã trôi qua bao lâu rồi?", Cố Thanh Vân tắt cái báo thức trên đầu giường hỏi.
"Bên đó đã qua một ngay một đêm rồi. Hiện tại đang là 6 giờ 20 phút chiều, pon~".
Cố Thanh Vân cầm điện thoại nhắn qua cho anh trai của mình, nhờ anh trai quản chuyện công ty một thời gian. Kiếm cớ đau đầu để nghỉ ở nhà.
Cố Thanh Vân đã nghĩ kĩ, cậu muốn tập trung cho thế giới bên kia một chút. Không nên lãng phí thời gian, còn về thế giới thực, cậu chỉ cần đảm bảo cơ thể vẫn còn đủ năng lượng là được.
Một đêm 8 tiếng ở thế giới của Bạch Vũ Tri sẽ bằng 1 tiếng của thế giới thực. Hiện tại thế giới thực đã là rạng sáng. Cố Thanh Vân vốn không định quay về thế giới thực, nhưng cơ thể của cáo nhỏ bị thương có chút nặng hơn cậu nghĩ. Dù có nhập vào cũng không mở nổi mắt ra, vì vậy cậu mới đành quay về đợi.
"Cơ thể kia hồi phục rồi hả?", Cố Thanh Vân hỏi.
"Vâng, thời gian đủ để cơ thể có thể tỉnh rồi. Nhưng có lẽ kí chủ sẽ bị đau đó. Dù sao cũng gãy đến bốn cái xương sườn, pon...~".
"Không vấn đề gì, không vận động mạnh là được".
O7 gật đầu, đợi Cố Thanh Vân vệ sinh cá nhân xong, lại ăn uống thêm chút đồ chống đói chống khát cho cơ thể xong mới đưa cậu tiến vào không gian chung.
Chưa vào thì thôi, vừa vào đến nơi hai người đã bị tiếng báo động cùng ánh đèn đỏ khẩn cấp dọa cho giật mình.
O7 cũng vừa lúc nhận được nhiệm vụ, lập tức thông báo.
"Nhiệm vụ: nguy hiểm lần 2. Cái chết lặp lại, thỉnh kí chủ mau chóng cứu Bạch Hiển, tránh đi kết cục đau thương".
"Mắ!!!", Cố Thanh Vân kinh hãi không nhịn được chửi thề thành tiếng. Bạch Hiển đang nằm trong phòng bệnh VIP mà vẫn có chuyện cho được. Rốt cuộc mấy vệ sĩ được tuyển về để làm cái gì vậy chứ!
"Nhanh lên O7, đưa ta trở về!".
O7 cũng hoảng phát khóc. Hệ thống tổng thực sự chơi rất ác, cứ để sát đến lúc nguy kịch mới thả nhiệm vụ ra. Thế này bảo nó với Cố Thanh Vân làm sao mà xoay xở kịp!
Bạch Vũ Tri ngồi bên giường của Cố Thanh Vân ngủ gật, cái đầu y như con gà đang không ngừng gật lên gật xuống.
Một tiếng rầm vang lên ngay bên cạnh khiến Bạch Vũ Tri giật nảy mình. Ba hồn bảy vía suýt thì bị dọa cho tán loạn hết. Đợi tỉnh táo lại rồi, cậu mới kinh hãi khi thấy trên giường trống rỗng. Giây truyền dịch cùng nệm chăn còn nguyên vết máu do bị rút ra một cách gấp gáp và bạo lực.
Đến hồi chiều nay Bạch Hiển đã lấy lại được ý thức, tỉnh táo được một lúc.
Sau khi biết bản thân không chết nhưng sẽ ngồi trên xe lăn suốt đời, Bạch Hiển đã im lặng rất lâu. Lâu đến mức Nguyệt Cốc lo lắng y sẽ không thể vượt qua được cú sốc này.
"Con à, đừng bỏ cuộc hay cam chịu, mẹ đã mời tất cả những bác sĩ giỏi nhất về điều trị cho con. Biết đâu kì tích sẽ đến với con", Nguyệt Cốc nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của con trai mình.
Bạch Hiển nhìn đôi mắt của mẹ, y trở tay nắm ngược lại bao trọn bàn tay của mẹ mình.
"Con còn sống, là đủ rồi", y nói.
Nguyệt Cốc đỏ bừng mắt, bà mỉm cười gật đầu, "Ừ, đúng rồi. Phải luôn suy nghĩ lạc quan lên nhé con".
Bạch Hiển nở một nụ cười có chút gượng gạo, an ủi mẹ mình, "Con không yếu đuối đến mức đó đâu. Mẹ yên tâm".
Đợi Nguyệt Cốc thực sự thả lỏng, Bạch Hiển mới hỏi.
"Mẹ, xe của con đã bị người khác động tay vào", y kể lại tình huống lúc đó cho Nguyệt Cốc nghe.
Y có điều khó hiểu, "Với lực tông mạnh như thế, con đáng nhẽ đã phải chết ngay tại chỗ rồi".
Nguyệt Cốc ngắt lời con trai, "Phi, phi...! Phủi phui cái mồm con, đừng có một câu chết hai câu cũng chết. Mẹ đủ sợ rồi con à!".
Bạch Hiển đành chiều theo ý mẹ, nói uyển chuyển hơn, "Con vẫn giữ được mạng, thậm chí chỉ có mỗi đôi chân bị tổn hại, còn lại hoàn toàn đều không bị thương nặng gì".
Bị tai nạn như thế mà nằm có một đêm đã có thể lấy lại được ý thức, diều này càng thật không khoa học.
Nhắc đến chuyện này, Nguyệt Cốc lập tức cong mắt cười, bà nói nhanh như gió.
"Con à, con còn sống là nhờ có Thanh Vân đấy. Nó đã bảo vệ cho con", mẹ Bạch giống như một cái máy hát, lập tức không ngừng nghỉ kể cho Bạch Hiển nghe cáo nhỏ đã bảo vệ anh ra sao.
Lúc y nghe mẹ nói cáo nhỏ hóa thành hình người, lại còn là trẻ con, tam quan của Bạch Hiển giống hệt mẹ Bạch hồi mới biết cáo nhỏ là yêu quái bị đập đi xây lại mất mấy lần mới ổn định. Xong lại nghe vì bảo hộ y mà bị gãy xương sườn, chấn thương đủ chỗ, Bạch Hiển vô thức siết chặt nắm tay, trái tim y như hẫng một nhịp vì lo sợ.
"Thanh Vân đâu rồi ạ?", Bạch Hiển vội hỏi.
"Nằm ở phòng bên cạnh con đó. Nhưng vẫn chưa tỉnh nữa". Nguyệt Cốc còn hỏi đi hỏi lại bác sĩ rất nhiều lần để chắc chắn chuyện Thanh Vân bị chấn thương xuất huyết não không gây nguy hiểm nữa mới hơi an tâm.
Bạch Hiển chống người dậy, muốn đi qua nhìn Thanh Vân.
Cơ thể bị thương chưa lấy lại được sức lập tức đổ ập xuống giường. Vết thương bị đè lên khiến y đau đến nhíu mày.
Nguyệt Cốc hốt hoảng đứng dậy ấn Bạch Hiển nằm im, "Con gấp gáp cái gì. Con lo cho bản thân mình trước đi! Đợi Thanh Vân tỉnh mẹ sẽ để con gặp cậu ấy ngay mà!".
Bạch Hiển thở hắt ra một hơi nghẹn trong lồng ngực. Hai chân y rõ ràng đã tàn phế, nhưng cảm giác thì không biết mất. Cơn đau đớn khiến mặt mũi y vốn đã nhợt nhạt càng thêm tái mét đi.
Nguyệt Cốc thấy con trai đau đớn, bà cũng chẳng nỡ mà trách mắng thêm câu nào nữa.
"Con nghỉ ngơi đi, có đói không? Để mẹ hỏi bác sĩ xem con ăn được cái gì, mẹ sẽ bảo bác Tuệ (bác quản gia) nấu cho con".
Bạch Hiển lắc đầu, y không muốn ăn gì lúc này.
"Cha đâu rồi ạ?"
"Cha con mấy hôm nay cứ đi sớm về khuya, chẳng biết ông ấy đang làm gì nữa", Nguyệt Cốc xoa trán. Bạch Vũ Thời đêm qua còn không về nhà, "Cha con hình như đi gặp đối tác nước ngoài bàn chuyện gì đó quan trọng lắm".
Cả một tập đoàn lớn như vậy đều đổ lên lưng cha Bạch gánh vác, không bận sao được. Bạch Vũ Tri thì càng khỏi phải nói, cậu ấy nào có kinh nghiệm gì, đỡ được chút chuyện vặt cũng là khá lắm rồi.
Bác sĩ tiến vào kiểm tra lần nữa cho Bạch Hiển, không ngừng tấm tắc kì tích.
"Cậu Bạch hồi phục rất tốt, chỉ cần nằm theo dõi thêm một tuần nữa là có thể xuất viện rồi. Còn về điều trị và phục hồi chân, cái này hai vị cần kiên nhẫn thêm chút nữa. Đợi vết thương ngoài da lành rồi mới có thể tiếp tục trị liệu".
Nguyệt Cốc gật đầu nói cảm ơn với bác sĩ. Nhìn Bạch Hiển có vẻ mệt, bà vỗ vỗ nhẹ vào tay con trai, "Nghỉ ngơi cho tốt, mẹ về nhà lấy chút đồ dùng cho con".
"Mẹ, Thanh Vân tỉnh nhất định phải nói với con đó".
"Được rồi, mẹ biết rồi. Con yên tâm đi".
Bạch Hiển nằm trên giường, y đang suy đoán xem ai là người đứng sau vụ tai nạn này. Y nhớ rõ xe của mình vẫn hoạt động rất bình thường. Dưới hầm dể xe cũng gắn rất nhiều camera, khả năng xe bị đụng chạm dưới hầm là rất nhỏ.
Phạm vi thu nhỏ lại chỉ còn có nơi bảo dưỡng xe. Bạch Hiển chắc rằng cha Bạch đã sớm cho người điều tra, nhưng kết quả hẳn sẽ rất khó. Kẻ đã giăng cái bẫy muốn dồn y vào chỗ chết há có thể không tính trước đường lui cho mình sao.
Tất nhiên, kẻ tình nghi lớn nhất, có lẽ là thằng điên họ Cố đó.
Bạch Hiển nghĩ ngợi, bất giác lại chìm vào giấc ngủ.
Cánh cửa phòng bệnh lặng lẽ mở ra, một bóng người bước vào đứng trước giường của Bạch Hiển. Người đến lấy từ trong túi ra một ống tiêm chứa chất lỏng lạ, từ từ tiến đến ống truyền dịch trên tay Bạch Hiển.
- ---
"Kí chủ, ngài còn định nằm lì trong này đến bao giờ?", O7 xoay mòng mòng xung quanh Cố Thanh Vân, "Chúng ta mau quay lại thôi, pon~".
"Thế giới của Vũ Tri đã trôi qua bao lâu rồi?", Cố Thanh Vân tắt cái báo thức trên đầu giường hỏi.
"Bên đó đã qua một ngay một đêm rồi. Hiện tại đang là 6 giờ 20 phút chiều, pon~".
Cố Thanh Vân cầm điện thoại nhắn qua cho anh trai của mình, nhờ anh trai quản chuyện công ty một thời gian. Kiếm cớ đau đầu để nghỉ ở nhà.
Cố Thanh Vân đã nghĩ kĩ, cậu muốn tập trung cho thế giới bên kia một chút. Không nên lãng phí thời gian, còn về thế giới thực, cậu chỉ cần đảm bảo cơ thể vẫn còn đủ năng lượng là được.
Một đêm 8 tiếng ở thế giới của Bạch Vũ Tri sẽ bằng 1 tiếng của thế giới thực. Hiện tại thế giới thực đã là rạng sáng. Cố Thanh Vân vốn không định quay về thế giới thực, nhưng cơ thể của cáo nhỏ bị thương có chút nặng hơn cậu nghĩ. Dù có nhập vào cũng không mở nổi mắt ra, vì vậy cậu mới đành quay về đợi.
"Cơ thể kia hồi phục rồi hả?", Cố Thanh Vân hỏi.
"Vâng, thời gian đủ để cơ thể có thể tỉnh rồi. Nhưng có lẽ kí chủ sẽ bị đau đó. Dù sao cũng gãy đến bốn cái xương sườn, pon...~".
"Không vấn đề gì, không vận động mạnh là được".
O7 gật đầu, đợi Cố Thanh Vân vệ sinh cá nhân xong, lại ăn uống thêm chút đồ chống đói chống khát cho cơ thể xong mới đưa cậu tiến vào không gian chung.
Chưa vào thì thôi, vừa vào đến nơi hai người đã bị tiếng báo động cùng ánh đèn đỏ khẩn cấp dọa cho giật mình.
O7 cũng vừa lúc nhận được nhiệm vụ, lập tức thông báo.
"Nhiệm vụ: nguy hiểm lần 2. Cái chết lặp lại, thỉnh kí chủ mau chóng cứu Bạch Hiển, tránh đi kết cục đau thương".
"Mắ!!!", Cố Thanh Vân kinh hãi không nhịn được chửi thề thành tiếng. Bạch Hiển đang nằm trong phòng bệnh VIP mà vẫn có chuyện cho được. Rốt cuộc mấy vệ sĩ được tuyển về để làm cái gì vậy chứ!
"Nhanh lên O7, đưa ta trở về!".
O7 cũng hoảng phát khóc. Hệ thống tổng thực sự chơi rất ác, cứ để sát đến lúc nguy kịch mới thả nhiệm vụ ra. Thế này bảo nó với Cố Thanh Vân làm sao mà xoay xở kịp!
Bạch Vũ Tri ngồi bên giường của Cố Thanh Vân ngủ gật, cái đầu y như con gà đang không ngừng gật lên gật xuống.
Một tiếng rầm vang lên ngay bên cạnh khiến Bạch Vũ Tri giật nảy mình. Ba hồn bảy vía suýt thì bị dọa cho tán loạn hết. Đợi tỉnh táo lại rồi, cậu mới kinh hãi khi thấy trên giường trống rỗng. Giây truyền dịch cùng nệm chăn còn nguyên vết máu do bị rút ra một cách gấp gáp và bạo lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.