Chương 8: Được để ý
Hoàng Thiên Vực
27/03/2020
Ai đây? Giọng hát có vẻ rất độc đáo.
Hát được một nửa, Trần Vũ hát không nổi nữa liền quay về tiếng Hoa.
Mọi người trong chốc lát liền hiểu ra, giọng hát này quá ma mị.
Cho Trần Vũ một tràng pháo tay khen ngợi.
Dù sao có thể dũng cảm hát ở nơi đông như này cũng rất đáng khen.
"Cậu thanh niên này có phải tân sinh viên không?" Chủ nhiệm Vương Bình khoa thanh nhạc đang đi qua cũng bị giọng hát Trần Vũ hấp dẫn.
Giai điệu bài hát rất hay, và quan trọng cậu nhóc này rất táo bạo, không rụt rè trước khán giả, mà hình như đang hát phiên bản tiếng Hàn.
Một bài hát song ngữ, thực sự rất hấp dẫn.
"Hình như vậy." Phó chủ tịch hội sinh viên nhìn sang nói.
"Ồ, nếu đúng như vậy, tiệc chiêu đãi tân sinh viên tối nay, để cậu ta lên sân khấu thử xem." Vương Bình gật đầu nói rồi tiếp tục bước đi.
Nhưng đám người trong hội sinh viên đằng sau lại nhớ kỹ Trần Vũ.
Đây chính là người được chủ nhiệm Vương đích thân chỉ định.
Trần Vũ không viết rằng hắn đã bị hội sinh viên để ý đến.
Đi theo đàn chị Manh Manh làm hết các thủ tục.
"Cậu định chọn phòng đơn ở ký túc xá?!" Manh Manh nhìn Trần Vũ hỏi.
"Đúng thế, ở phòng đơn để khi tôi livestream sẽ không bị ảnh hưởng tới người khác." Trần Vũ suy nghĩ một chút nói.
"Cũng đúng, ở tập thể lúc livestream cũng không tiện" Manh Manh gật đầu nói.
"Mã lão sư, giúp cậu ấy tìm một phòng đơn tốt một chút. Người mới đến nên cần chiếu cố." Manh Manh nói với lão sư trẻ tuổi phụ trách phân ký túc.
"Manh Manh, người này không phải bạn trai nhỏ của em chứ?!!" Lão sư trẻ tuổi đối với Manh Manh quen biết trêu chọc nói.
"Đâu có, cậu ấy là đàn em, rất có tài." Manh Manh có chút ngại ngùng nói.
"Ai da, chủ phòng này, Manh Manh có vẻ thích anh đó, mau tích cực lên." Đại mãnh nam nói.
"Đúng vậy nha chủ phòng, em gái nhỏ này rất thích hợp lấy làm vợ!" Ngốc bạch ngọt cũng chen vào.
Phòng livestream lập tức ồn ào.
"Ai đang nói vậy??!!". Âm thanh phát ra dọa mọi người hết hồn.
Trần Vũ đứng ngốc luôn, Tiểu Ưu có phải mi làm hay không?????.
Đầu xỏ Trần Vũ nghĩ tới đầu tiên chính là Tiểu Ưu, con hàng này không làm việc theo lẽ thường.
"Không phải ta". Tuy miệng nói không có nhưng dáng vẻ cười cười kia đã bán đứng nó.
"Tiêu Ưu, ta mặc kệ mi nghịch ngợm, nhưng cũng cần có giới hạn, đừng đùa quá mức." Trần Vũ cảm thấy nên nói chuyện đàng hoàng với Tiểu Ưu, ai mà biết được sau này sẽ phát sinh chuyện gì.
Tiểu Ưu thấy Trần Vũ thực sự tức giận có chút sợ hãi.
Nó biết đùa một chút thì không sao, nhưng thực sự nghịch quá trớn với Trần Vũ, người chịu thiệt chính là nó.
Hệ thống mỗi 3 tháng sẽ đánh giá tinh linh.
Đến lúc đó làm hắn ta bực bộc, hệ thống thay đổi người khác, nó sẽ phải chờ chết mới có người mới.
"Ta biết lỗi rồi!" Tiểu Ưu chu miệng nhỏ, làm nũng nói.
"Bộ dạng của mi bây giờ rất đáng yêu nhưng nhớ kỹ, mi phục vụ cho ta, không phải ta phục vụ mi. Nếu không phân biệt được đâu là chính đâu là phụ, ta sẽ nói chuyện với hệ thống của mi. Ta tin hệ thống không có mi vẫn có thể hoạt động bình thường." Trần Vũ cảm thấy có một chút biến hóa từ Tiểu Ưu, nó không phải không có hạn chế mà dường như rất để ý thái độ của hắn.
"Biết rồi, đồ hẹp hòi, ta đây cũng là muốn giúp anh." Tiểu Ưu cảm thấy tủi thân, hốc mắt ngập nước nói.
Trần Vũ không để ý đến nó, cho nó thời gian tỉnh ra. Mau chóng tắt loa.
"Là âm thanh của người đang xem tôi livestream. Thật ngại quá, làm phiền mọi người rồi." Trần Vũ vội vàng cười cười nói.
"Cậu đang phát livestream sao?!!" Lão sư trẻ tuổi ngạc nhiên nói. Cô cũng là lần đầu tiên thấy livestream trong buổi báo danh.
"Hì hì, cái này cũng là muốn đưa chút thông tin, quảng cáo một chút về chất lượng tuyệt vời của nhạc viện chúng ta." Trần Vũ nói.
"Được rồi, ta phục. Về việc phòng đơn trong ký túc xá của cậu, trước tiên là nôp 1800 tệ mỗi tháng. Ngoài ra không mất tiền nước nhưng tiền điện thì có." Lão sư trẻ tuổi chọn số phòng trên máy tính, sau đó điền vào đơn rồi đưa cho Trần Vũ.
"Vâng, cảm ơn lão sư" Trần Vũ đưa hai tay cầm lấy tờ đơn nói.
"Không có việc gì, cố gắng lên, đừng để chị Manh Manh của cậu thất vọng!" Nói xong không quên chọc ghẹo Manh Manh.
Manh Manh không chút thuận theo.
"Mã lão sư, cô còn đùa nữa là em tức giận đó!" Manh Manh ngồi bên cạnh lão sư vươn tay muốn cào cào.
" Haha, thôi xin, tha cho ta đi".
"Đậu xanh, Manh Manh là của tôi".
"Chủ phòng nhanh nhanh xin số, nhưng hình như của Manh Manh là 34D"
"Haha, ta thích"
.....
"Đi thôi, tôi dẫn cậu đến ký túc xá." Manh Manh đùa xong cười nói.
"Cảm ơn chị" Trần Vũ gật đầu, cầm hành lý đi theo sau Manh Manh.
"Chị Nhã Lệ mau lên !" Manh Manh nhìn Nhã Lệ không theo kịp hô lên.
"Không sao, chị ở chỗ này cũng lão sư, mọi người đi đi!" Nhã Lệ từ chối.
"Vậy được rồi." Manh Manh bĩu môi, có chút mất hứng nói.
"Tôi cảm thấy ở đây còn không rộng bằng trường cấp 3 của tôi!" Trần Vũ phát hiện nhạc viện thật sự rất nhỏ.
"Bởi vì ít người, nhạc viện tính cả giáo viên lẫn sinh viên cũng chỉ hơn 1000 người, không giống như địa phương khác. Hơn nữa những sinh viên năm 3, năm 4 thì bắt đầu đi ra ngoài tìm cơ hội cho mình. Lại càng ít người hơn." Manh Manh giải thích.
"Ký túc đây rồi, cậu lên đi, tôi phải đi đây." Rất nhanh đã đến chân ký túc xá, Manh Manh nói.
"Cảm ơn chị, tôi có thể xin số của chị để mời chị ăn cơm, coi như cảm ơn hôm nay chị đã giúp đỡ." Trần Vũ gật đầu nói.
"Kỹ năng tán gái của cậu hơi lỗi thời nha." Manh Manh khẽ cười, hài hước nhìn Trần Vũ.
"Không có, tôi thật sự chỉ muốn cảm ơn. Không được thì thôi vậy." Trần Vũ vội vàng lắc đầu, mũ này thật không thể đội.
"Chủ phòng ngại cái rắm, mau thổ lộ đi!!"
"Mau chóng thổ bộ, bà đây sẽ luôn ủng hộ anh"
"Chủ phòng, mấy nghìn anh em ở phía sau ủng hộ anh!!!"
Đối mới mấy người xem náo nhiệt này, Trần Vũ thật bất đắc dĩ.
"Lần sau nếu có cơ hội gặp lại, tôi cho cậu." Manh Manh cười nói, quay người xinh đẹp rời đi.
"Được rồi, buổi livestream hôm nay dừng ở đây. Tôi không biết phải làm gì nữa. Cảm ơn hai người ngốc bạch ngọt và đại mãnh nam. Ta nói, hai người nên thành một đôi đi." Trần Vũ cười nói.
Ngay sau đó phòng live liên tục bị "666" chiếm cứ.
Hát được một nửa, Trần Vũ hát không nổi nữa liền quay về tiếng Hoa.
Mọi người trong chốc lát liền hiểu ra, giọng hát này quá ma mị.
Cho Trần Vũ một tràng pháo tay khen ngợi.
Dù sao có thể dũng cảm hát ở nơi đông như này cũng rất đáng khen.
"Cậu thanh niên này có phải tân sinh viên không?" Chủ nhiệm Vương Bình khoa thanh nhạc đang đi qua cũng bị giọng hát Trần Vũ hấp dẫn.
Giai điệu bài hát rất hay, và quan trọng cậu nhóc này rất táo bạo, không rụt rè trước khán giả, mà hình như đang hát phiên bản tiếng Hàn.
Một bài hát song ngữ, thực sự rất hấp dẫn.
"Hình như vậy." Phó chủ tịch hội sinh viên nhìn sang nói.
"Ồ, nếu đúng như vậy, tiệc chiêu đãi tân sinh viên tối nay, để cậu ta lên sân khấu thử xem." Vương Bình gật đầu nói rồi tiếp tục bước đi.
Nhưng đám người trong hội sinh viên đằng sau lại nhớ kỹ Trần Vũ.
Đây chính là người được chủ nhiệm Vương đích thân chỉ định.
Trần Vũ không viết rằng hắn đã bị hội sinh viên để ý đến.
Đi theo đàn chị Manh Manh làm hết các thủ tục.
"Cậu định chọn phòng đơn ở ký túc xá?!" Manh Manh nhìn Trần Vũ hỏi.
"Đúng thế, ở phòng đơn để khi tôi livestream sẽ không bị ảnh hưởng tới người khác." Trần Vũ suy nghĩ một chút nói.
"Cũng đúng, ở tập thể lúc livestream cũng không tiện" Manh Manh gật đầu nói.
"Mã lão sư, giúp cậu ấy tìm một phòng đơn tốt một chút. Người mới đến nên cần chiếu cố." Manh Manh nói với lão sư trẻ tuổi phụ trách phân ký túc.
"Manh Manh, người này không phải bạn trai nhỏ của em chứ?!!" Lão sư trẻ tuổi đối với Manh Manh quen biết trêu chọc nói.
"Đâu có, cậu ấy là đàn em, rất có tài." Manh Manh có chút ngại ngùng nói.
"Ai da, chủ phòng này, Manh Manh có vẻ thích anh đó, mau tích cực lên." Đại mãnh nam nói.
"Đúng vậy nha chủ phòng, em gái nhỏ này rất thích hợp lấy làm vợ!" Ngốc bạch ngọt cũng chen vào.
Phòng livestream lập tức ồn ào.
"Ai đang nói vậy??!!". Âm thanh phát ra dọa mọi người hết hồn.
Trần Vũ đứng ngốc luôn, Tiểu Ưu có phải mi làm hay không?????.
Đầu xỏ Trần Vũ nghĩ tới đầu tiên chính là Tiểu Ưu, con hàng này không làm việc theo lẽ thường.
"Không phải ta". Tuy miệng nói không có nhưng dáng vẻ cười cười kia đã bán đứng nó.
"Tiêu Ưu, ta mặc kệ mi nghịch ngợm, nhưng cũng cần có giới hạn, đừng đùa quá mức." Trần Vũ cảm thấy nên nói chuyện đàng hoàng với Tiểu Ưu, ai mà biết được sau này sẽ phát sinh chuyện gì.
Tiểu Ưu thấy Trần Vũ thực sự tức giận có chút sợ hãi.
Nó biết đùa một chút thì không sao, nhưng thực sự nghịch quá trớn với Trần Vũ, người chịu thiệt chính là nó.
Hệ thống mỗi 3 tháng sẽ đánh giá tinh linh.
Đến lúc đó làm hắn ta bực bộc, hệ thống thay đổi người khác, nó sẽ phải chờ chết mới có người mới.
"Ta biết lỗi rồi!" Tiểu Ưu chu miệng nhỏ, làm nũng nói.
"Bộ dạng của mi bây giờ rất đáng yêu nhưng nhớ kỹ, mi phục vụ cho ta, không phải ta phục vụ mi. Nếu không phân biệt được đâu là chính đâu là phụ, ta sẽ nói chuyện với hệ thống của mi. Ta tin hệ thống không có mi vẫn có thể hoạt động bình thường." Trần Vũ cảm thấy có một chút biến hóa từ Tiểu Ưu, nó không phải không có hạn chế mà dường như rất để ý thái độ của hắn.
"Biết rồi, đồ hẹp hòi, ta đây cũng là muốn giúp anh." Tiểu Ưu cảm thấy tủi thân, hốc mắt ngập nước nói.
Trần Vũ không để ý đến nó, cho nó thời gian tỉnh ra. Mau chóng tắt loa.
"Là âm thanh của người đang xem tôi livestream. Thật ngại quá, làm phiền mọi người rồi." Trần Vũ vội vàng cười cười nói.
"Cậu đang phát livestream sao?!!" Lão sư trẻ tuổi ngạc nhiên nói. Cô cũng là lần đầu tiên thấy livestream trong buổi báo danh.
"Hì hì, cái này cũng là muốn đưa chút thông tin, quảng cáo một chút về chất lượng tuyệt vời của nhạc viện chúng ta." Trần Vũ nói.
"Được rồi, ta phục. Về việc phòng đơn trong ký túc xá của cậu, trước tiên là nôp 1800 tệ mỗi tháng. Ngoài ra không mất tiền nước nhưng tiền điện thì có." Lão sư trẻ tuổi chọn số phòng trên máy tính, sau đó điền vào đơn rồi đưa cho Trần Vũ.
"Vâng, cảm ơn lão sư" Trần Vũ đưa hai tay cầm lấy tờ đơn nói.
"Không có việc gì, cố gắng lên, đừng để chị Manh Manh của cậu thất vọng!" Nói xong không quên chọc ghẹo Manh Manh.
Manh Manh không chút thuận theo.
"Mã lão sư, cô còn đùa nữa là em tức giận đó!" Manh Manh ngồi bên cạnh lão sư vươn tay muốn cào cào.
" Haha, thôi xin, tha cho ta đi".
"Đậu xanh, Manh Manh là của tôi".
"Chủ phòng nhanh nhanh xin số, nhưng hình như của Manh Manh là 34D"
"Haha, ta thích"
.....
"Đi thôi, tôi dẫn cậu đến ký túc xá." Manh Manh đùa xong cười nói.
"Cảm ơn chị" Trần Vũ gật đầu, cầm hành lý đi theo sau Manh Manh.
"Chị Nhã Lệ mau lên !" Manh Manh nhìn Nhã Lệ không theo kịp hô lên.
"Không sao, chị ở chỗ này cũng lão sư, mọi người đi đi!" Nhã Lệ từ chối.
"Vậy được rồi." Manh Manh bĩu môi, có chút mất hứng nói.
"Tôi cảm thấy ở đây còn không rộng bằng trường cấp 3 của tôi!" Trần Vũ phát hiện nhạc viện thật sự rất nhỏ.
"Bởi vì ít người, nhạc viện tính cả giáo viên lẫn sinh viên cũng chỉ hơn 1000 người, không giống như địa phương khác. Hơn nữa những sinh viên năm 3, năm 4 thì bắt đầu đi ra ngoài tìm cơ hội cho mình. Lại càng ít người hơn." Manh Manh giải thích.
"Ký túc đây rồi, cậu lên đi, tôi phải đi đây." Rất nhanh đã đến chân ký túc xá, Manh Manh nói.
"Cảm ơn chị, tôi có thể xin số của chị để mời chị ăn cơm, coi như cảm ơn hôm nay chị đã giúp đỡ." Trần Vũ gật đầu nói.
"Kỹ năng tán gái của cậu hơi lỗi thời nha." Manh Manh khẽ cười, hài hước nhìn Trần Vũ.
"Không có, tôi thật sự chỉ muốn cảm ơn. Không được thì thôi vậy." Trần Vũ vội vàng lắc đầu, mũ này thật không thể đội.
"Chủ phòng ngại cái rắm, mau thổ lộ đi!!"
"Mau chóng thổ bộ, bà đây sẽ luôn ủng hộ anh"
"Chủ phòng, mấy nghìn anh em ở phía sau ủng hộ anh!!!"
Đối mới mấy người xem náo nhiệt này, Trần Vũ thật bất đắc dĩ.
"Lần sau nếu có cơ hội gặp lại, tôi cho cậu." Manh Manh cười nói, quay người xinh đẹp rời đi.
"Được rồi, buổi livestream hôm nay dừng ở đây. Tôi không biết phải làm gì nữa. Cảm ơn hai người ngốc bạch ngọt và đại mãnh nam. Ta nói, hai người nên thành một đôi đi." Trần Vũ cười nói.
Ngay sau đó phòng live liên tục bị "666" chiếm cứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.