Chương 3: Mi cố tình đúng không!!?
Hoàng Thiên Vực
27/03/2020
"Chủ phòng, anh hơi bị lớn mật đó, cẩn thận cán bộ mời anh đi uống trà."
"Đậu xanh!!"
"Mịa nó, Thái tử này quá thảm rồi. Chủ phòng, triều đình nhà anh lụi tàn quá!?" Một người xem nhìn Trần Vũ phát ngốc trêu ghẹo nói.
"6666, cái này cần phải ca ngợi, đả đảo chế độ quan liêu phong kiến, kiên quyết tẩy chay chủ phòng +1"
"Kiên quyết tẩy chay chủ phòng!"
"Đừng nói vô nghĩa, triều đình nhà các vị mới bị lật đổ ý, tôi đây là giai cấp vô sản, có biết không hả?!!.
Được rồi, đã có mười người vào xem thì chúng ta chính thức phát sóng. Lần nnày tôi ca hát có chút không giống người khác. Vẫn là những bài hát mà các vị quen thuộc, nhưng tôi sẽ dùng ngôn ngữ khác để hát. Nếu ai có thể đoán ra tôi hát bài gì, bằng ngôn ngữ nào. Tôi sẽ tặng cho 10 xu cho người đầu tiên đoán được." Trần Vũ cười nói.
"Chỉ 10 xu thôi sao, chủ phòng quá keo kiệt, 100 xu luôn đê!!"
"Đúng thế, nhưng chúng ta hãy buông tha chủ phòng đi, mi nhìn hoàn cảnh của chủ phòng xem. 10 xu này thôi mà không biết từ chỗ nào vất vả moi tới."
Lúc này Trần Vũ Mở nhạc đệm, bắt đầu hát bài "Thiên sơn tuyết tịch".
"Ta trầm mặc chôn vùi dưới trăm năm hồng trần
Chuyện xưa nay đã nguội lạnh, chỉ ôm hơi ấm tàn dư đi vào cõi mộng
Chén rượu nồng ngày hôm nay là ai vì ta rót đầy
Tuyết chôn vùi đao phong , quên đi đường giang hồ thăm thẳm
Ta bước trên con đường đằng đẵng ngàn dặm."
"Nhạc khá quen cả ngôn ngữ cũng thế. Có ai biết không?!"
"666, không vì cái gì chỉ bằng khả năng ngôn ngữ của chủ phòng đã làm ta chú ý, tặng chủ phòng 9 bông hoa." Tiểu Bạch này là người hào phóng đầu tiên tặng quà trong buổi phát sóng đầu.
"Rất đáng khen, rất tuyệt."
Một số người dần dần tiến vào. Trần Vũ không dám xem phản ứng của mọi người, hắn hơi sợ mọi người không chấp nhận hắn.
"Chủ phòng này hát rất tốt, không giống những người khác. Lúc hát có chút trêu ghẹo, âm thanh dễ nghe, giọng hát cũng không tồi."
"Đúng vậy, người mới sẽ có chút vất vả, nên chú ý một chút."
Trong lúc Trần Vũ hát, trong phòng đã có hơn 90 người, trong đó có 35 người theo dõi.
Hiệu quả thật sự không tồi.
"Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã chú ý và cổ vũ tặng quà cho tôi." Trần Vũ rất lễ phép nói.
"Chủ phòng, anh hát bài nào? Nghe rất hay! Cảm giác rất quen thuộc, nhưng tôi không nhớ ra được." Tiểu Bạch háo hắc hỏi.
"Đúng thế, anh hát tiếng gì vậy?!"
"Cùng câu hỏi?!"
"Đây là một bài hát rất nổi tiếng " thiên sơn tuyết tịch" tôi hát bằng tiếng Hàn." Trần Vũ cười giải thích.
"666, không ngờ bài hát của chúng ta hát bằng tiếng Hàn lại nghe hay như vậy, chủ phòng hãy hát lại đi!!"
"Đúng đúng, lại lần nữa đi!"
Lúc này người xem trong phòng đã lên 112 người.
"Không thành vấn đề, tôi sẽ làm lại. Có quà thì tặng một chút, không có quà thì chú ý một tí. Người mới như tôi cần sự chăm sóc của các bạn!". Trần Vũ cười nói.
"666, nhanh bắt đầu đi"
"Nhanh bắt đầu đi, hoa đang đợi sẵn để tặng cho chủ phòng nè."
"3 bông hoa đều tặng anh hết, mau hát đi."
Trần Vũ tiếp tục hát "thiên sơn tuyết tịch" bằng tiếng Hàn.
Hát xong, người xem của "Thái Tử Phủ" đạt 160 và theo dõi lên tới 67. Tỷ lệ có chút cao.
Mà quà khen thưởng, Trần Vũ tính ra được 10 tệ.
Tuy hơi ít, nhưng Trần Vũ biết đây là một phần lợi ích.
"Có dễ nghe không ạ?!" Trần Vũ hỏi.
"Dễ nghe, lại một lần nữa đi"
"Chủ phòng, tôi mới tới không nghe được khúc đầu. Có thể làm lại không!?"
"Đúng vậy, bọn tôi đều mới vào xem!"
"Chà, vậy thêm một lần nữa. Sau bài này còn những bài hát khác nữa đang chờ các bạn" Trần Vũ cười nói và mở nhạc đệm lên.
Am thanh trong trẻo tiếng Hàn lần nữa được cất lên.
Số người xem : 210
Lượt theo dõi: 81
Quà cũng lên tới 13 tệ
"Chúng ta tiếp tục"
Cứ như vậy Trần Vũ lại tiếp tục hát một bài khác, dùng tiếng Hàn để hát.
Có chút ý tứ.
Hoa Hạ lời bài hát câu từ rõ ràng nhưng tiếng Hàn lại khác, nên cảm giác nghe khá bất đồng.
Một tiếng sau, Trần Vũ đem 10 bài hát xong, lúc này người xem đã lên tới 700, lượt theo dõi là 200.
"Hôm nay tôi thật sự rất vui, cảm ơn món quà của các bạn. Ngày mai là ngày tôi đi báo danh, các bạn có muồn tôi mang các bạn đi xem trực tiếp không!?" Trần Vũ cười, hắn tin rằng sẽ có rất nhiều người mong chờ.
"Rất muốn xem, rất mong chờ các em gái của học viện âm nhạc trông như nào?"
"666, ủng hộ chủ phòng, cố lên. Bọn tôi cổ vũ cho anh!"
"Lợi ích quá được, tôi rất thích. Là ngày mai sao?"
"Thời gian như nào vậy!?"
Đối mặt với một loạt câu hỏi, Trần Vũ suy nghĩ một chút nói:"Ngày mai buổi sáng 10h, sớm quá cũng không được nhiều người. 9h30 tập hợp. Được không?"
"Được, ngày mai 10h, không gặp không về"
"Được"
"Chúc mừng ký chủ PTT đạt 100, cửa hàng đã mở ra". Trong lúc Trần Vũ lười biếng vươi vai, Tiểu Ưu đi ra nói.
"Đậu, đã đủ rồi?!!" Trần Vũ có chút ngoài ý muốn, hắn tưởng mở cửa hàng sẽ tương đối khó, sẽ phí một chút sức lực, không ngờ lại giải quyết xong.
"Tất nhiên, nhiệm vụ tân thủ khá đơn giản, điểm PPT của ký chủ vừa vặn 100". Tiểu Ưu gật đầu, làm bộ dáng đương nhiên
Trần Vũ cạn lời, có chút vô lý a.
Làm sao mà điểm lại vừa vặn 100.
"Tiểu Ưu, hệ thống không cố ý chứ?" Trần Vũ nghĩ đến một khả năng liền hỏi.
"Chà, làm sao có thể cố ý chứ!" Tiểu Ưu nhanh chóng phản bác.
Trần Vũ không biết nói gì nữa, phản bác như đá quả bỏng thế này. Nhưng hệ thống này có chút vô trách nhiệm a, tùy tiện đem nhiệm vụ cho hoàn thành.
Nhỡ nhiệm vụ sau này, nó cố ý không cho hoàn thành, không phải mệt chết hắn.
"Tiểu Ưu à, mi không cần giấu ta, hệ thống giải trí điên cuồng này có chút lạ nha. Không phải cố ý có quỷ mới tin. Nhưng ta nói trước, về sau có bất kỳ nhiệm vụ nào đừng hố ta, khó khăn chỉ có thể giảm bớt không được phép tăng lên." Trần Vũ thấy vẫn là nói sớm sẽ tốt hơn một chút.
Để về sau ra ngoài, có điều gì không ổn thì đã nói trước.
"Ahhhhhhhhhh, anh, anh sao lại như thế với tôi!??" Tiểu Ưu có chút giận dữ làm nũng nói.
"Đậu xanh!!"
"Mịa nó, Thái tử này quá thảm rồi. Chủ phòng, triều đình nhà anh lụi tàn quá!?" Một người xem nhìn Trần Vũ phát ngốc trêu ghẹo nói.
"6666, cái này cần phải ca ngợi, đả đảo chế độ quan liêu phong kiến, kiên quyết tẩy chay chủ phòng +1"
"Kiên quyết tẩy chay chủ phòng!"
"Đừng nói vô nghĩa, triều đình nhà các vị mới bị lật đổ ý, tôi đây là giai cấp vô sản, có biết không hả?!!.
Được rồi, đã có mười người vào xem thì chúng ta chính thức phát sóng. Lần nnày tôi ca hát có chút không giống người khác. Vẫn là những bài hát mà các vị quen thuộc, nhưng tôi sẽ dùng ngôn ngữ khác để hát. Nếu ai có thể đoán ra tôi hát bài gì, bằng ngôn ngữ nào. Tôi sẽ tặng cho 10 xu cho người đầu tiên đoán được." Trần Vũ cười nói.
"Chỉ 10 xu thôi sao, chủ phòng quá keo kiệt, 100 xu luôn đê!!"
"Đúng thế, nhưng chúng ta hãy buông tha chủ phòng đi, mi nhìn hoàn cảnh của chủ phòng xem. 10 xu này thôi mà không biết từ chỗ nào vất vả moi tới."
Lúc này Trần Vũ Mở nhạc đệm, bắt đầu hát bài "Thiên sơn tuyết tịch".
"Ta trầm mặc chôn vùi dưới trăm năm hồng trần
Chuyện xưa nay đã nguội lạnh, chỉ ôm hơi ấm tàn dư đi vào cõi mộng
Chén rượu nồng ngày hôm nay là ai vì ta rót đầy
Tuyết chôn vùi đao phong , quên đi đường giang hồ thăm thẳm
Ta bước trên con đường đằng đẵng ngàn dặm."
"Nhạc khá quen cả ngôn ngữ cũng thế. Có ai biết không?!"
"666, không vì cái gì chỉ bằng khả năng ngôn ngữ của chủ phòng đã làm ta chú ý, tặng chủ phòng 9 bông hoa." Tiểu Bạch này là người hào phóng đầu tiên tặng quà trong buổi phát sóng đầu.
"Rất đáng khen, rất tuyệt."
Một số người dần dần tiến vào. Trần Vũ không dám xem phản ứng của mọi người, hắn hơi sợ mọi người không chấp nhận hắn.
"Chủ phòng này hát rất tốt, không giống những người khác. Lúc hát có chút trêu ghẹo, âm thanh dễ nghe, giọng hát cũng không tồi."
"Đúng vậy, người mới sẽ có chút vất vả, nên chú ý một chút."
Trong lúc Trần Vũ hát, trong phòng đã có hơn 90 người, trong đó có 35 người theo dõi.
Hiệu quả thật sự không tồi.
"Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã chú ý và cổ vũ tặng quà cho tôi." Trần Vũ rất lễ phép nói.
"Chủ phòng, anh hát bài nào? Nghe rất hay! Cảm giác rất quen thuộc, nhưng tôi không nhớ ra được." Tiểu Bạch háo hắc hỏi.
"Đúng thế, anh hát tiếng gì vậy?!"
"Cùng câu hỏi?!"
"Đây là một bài hát rất nổi tiếng " thiên sơn tuyết tịch" tôi hát bằng tiếng Hàn." Trần Vũ cười giải thích.
"666, không ngờ bài hát của chúng ta hát bằng tiếng Hàn lại nghe hay như vậy, chủ phòng hãy hát lại đi!!"
"Đúng đúng, lại lần nữa đi!"
Lúc này người xem trong phòng đã lên 112 người.
"Không thành vấn đề, tôi sẽ làm lại. Có quà thì tặng một chút, không có quà thì chú ý một tí. Người mới như tôi cần sự chăm sóc của các bạn!". Trần Vũ cười nói.
"666, nhanh bắt đầu đi"
"Nhanh bắt đầu đi, hoa đang đợi sẵn để tặng cho chủ phòng nè."
"3 bông hoa đều tặng anh hết, mau hát đi."
Trần Vũ tiếp tục hát "thiên sơn tuyết tịch" bằng tiếng Hàn.
Hát xong, người xem của "Thái Tử Phủ" đạt 160 và theo dõi lên tới 67. Tỷ lệ có chút cao.
Mà quà khen thưởng, Trần Vũ tính ra được 10 tệ.
Tuy hơi ít, nhưng Trần Vũ biết đây là một phần lợi ích.
"Có dễ nghe không ạ?!" Trần Vũ hỏi.
"Dễ nghe, lại một lần nữa đi"
"Chủ phòng, tôi mới tới không nghe được khúc đầu. Có thể làm lại không!?"
"Đúng vậy, bọn tôi đều mới vào xem!"
"Chà, vậy thêm một lần nữa. Sau bài này còn những bài hát khác nữa đang chờ các bạn" Trần Vũ cười nói và mở nhạc đệm lên.
Am thanh trong trẻo tiếng Hàn lần nữa được cất lên.
Số người xem : 210
Lượt theo dõi: 81
Quà cũng lên tới 13 tệ
"Chúng ta tiếp tục"
Cứ như vậy Trần Vũ lại tiếp tục hát một bài khác, dùng tiếng Hàn để hát.
Có chút ý tứ.
Hoa Hạ lời bài hát câu từ rõ ràng nhưng tiếng Hàn lại khác, nên cảm giác nghe khá bất đồng.
Một tiếng sau, Trần Vũ đem 10 bài hát xong, lúc này người xem đã lên tới 700, lượt theo dõi là 200.
"Hôm nay tôi thật sự rất vui, cảm ơn món quà của các bạn. Ngày mai là ngày tôi đi báo danh, các bạn có muồn tôi mang các bạn đi xem trực tiếp không!?" Trần Vũ cười, hắn tin rằng sẽ có rất nhiều người mong chờ.
"Rất muốn xem, rất mong chờ các em gái của học viện âm nhạc trông như nào?"
"666, ủng hộ chủ phòng, cố lên. Bọn tôi cổ vũ cho anh!"
"Lợi ích quá được, tôi rất thích. Là ngày mai sao?"
"Thời gian như nào vậy!?"
Đối mặt với một loạt câu hỏi, Trần Vũ suy nghĩ một chút nói:"Ngày mai buổi sáng 10h, sớm quá cũng không được nhiều người. 9h30 tập hợp. Được không?"
"Được, ngày mai 10h, không gặp không về"
"Được"
"Chúc mừng ký chủ PTT đạt 100, cửa hàng đã mở ra". Trong lúc Trần Vũ lười biếng vươi vai, Tiểu Ưu đi ra nói.
"Đậu, đã đủ rồi?!!" Trần Vũ có chút ngoài ý muốn, hắn tưởng mở cửa hàng sẽ tương đối khó, sẽ phí một chút sức lực, không ngờ lại giải quyết xong.
"Tất nhiên, nhiệm vụ tân thủ khá đơn giản, điểm PPT của ký chủ vừa vặn 100". Tiểu Ưu gật đầu, làm bộ dáng đương nhiên
Trần Vũ cạn lời, có chút vô lý a.
Làm sao mà điểm lại vừa vặn 100.
"Tiểu Ưu, hệ thống không cố ý chứ?" Trần Vũ nghĩ đến một khả năng liền hỏi.
"Chà, làm sao có thể cố ý chứ!" Tiểu Ưu nhanh chóng phản bác.
Trần Vũ không biết nói gì nữa, phản bác như đá quả bỏng thế này. Nhưng hệ thống này có chút vô trách nhiệm a, tùy tiện đem nhiệm vụ cho hoàn thành.
Nhỡ nhiệm vụ sau này, nó cố ý không cho hoàn thành, không phải mệt chết hắn.
"Tiểu Ưu à, mi không cần giấu ta, hệ thống giải trí điên cuồng này có chút lạ nha. Không phải cố ý có quỷ mới tin. Nhưng ta nói trước, về sau có bất kỳ nhiệm vụ nào đừng hố ta, khó khăn chỉ có thể giảm bớt không được phép tăng lên." Trần Vũ thấy vẫn là nói sớm sẽ tốt hơn một chút.
Để về sau ra ngoài, có điều gì không ổn thì đã nói trước.
"Ahhhhhhhhhh, anh, anh sao lại như thế với tôi!??" Tiểu Ưu có chút giận dữ làm nũng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.