Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi
Chương 182: An Dương ký (2)
Quất Tử Chu
26/02/2022
Edit: Min
“Buông ta ra!!!” Cảnh Dương cố sức giãy dụa, nhưng so về sức lực thì hắn không phải là đối thủ của Tiết Thừa Vũ, quần áo cũ rách rưới của hắn dễ dàng bị xé nát như tờ giấy khi ở trong tay của Tiết Thừa Vũ, nhìn quần áo của mình biến thành vải vụn, Cảnh Dương biết mình không thể chống cự bằng sức mạnh, thế là hắn dùng âm thanh để chống cự, hét lên "A!! A!!"
Những binh lính đứng bên ngoài và thuộc hạ của Tiết Thừa Vũ nghe thấy tiếng kêu của Cảnh Dương liền đưa mắt nhìn nhau, không hiểu sao vị tướng quân vốn luôn không thích mỹ nhân lại không yêu thích cái gì này, lại đột nhiên có sở thích tùy tiện bắt người ta về động thủ động cước nữa.
Tiết Thừa Vũ vốn chỉ muốn hù dọa Cảnh Dương để hắn nói ra thân phận thật sự của mình mà thôi, nhưng khi tay y chạm vào làn da trắng như tuyết và mịn màng của Cảnh Dương thì không khỏi cảm thấy kích động, khiến y thật sự muốn làm gì đó với Cảnh Dương. Tuy nhiên, bởi vì thân phận của Cảnh Dương không rõ, và khả năng tự chủ của y luôn rất tốt, nên cuối cùng y vẫn kiềm chế được.
Cảnh Dương tránh thoát khỏi tay y sau khi y dừng lại, ôm mớ vải vụn quần áo không hề che được cơ thể lùi về sau, trừng mắt nhìn y mắng "Ngươi, ngươi là đồ đê tiện! Hèn hạ! Vô sỉ! Không biết xấu hổ!"
“Ngươi còn không chịu nói thật sao?” Tiết Thừa Vũ nhìn thân thể của Cảnh Dương nói: “Người bình thường làm sao có thể nuôi được ngươi có da thịt mềm mại như vậy?
Cảnh Dương cũng cúi đầu liếc nhìn làn da quả thực quá trắng nõn mềm mại của mình, hắn không biết nên nói cái gì mới tốt, bây giờ có kêu hắn bịa hắn cũng không bịa được, chỉ có thể trưng ra bộ dáng không thèm đếm xỉa nói "Cho dù ngươi có giết ta, ta cũng không nói, có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi! "
“Ta sẽ không giết ngươi.” Tiết Thừa Vũ sờ gương mặt của Cảnh Dương uy hiếp nói “Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, cơ thể lại mềm mại như vậy, giết ngươi thật quá đáng tiếc. Nhưng ta có cách làm cho cuộc sống của ngươi còn tệ hơn cả chết. Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nếu như ngươi vẫn không chịu nói sự thật, ta sẽ cho ngươi trải nghiệm cái gì được gọi là hối hận."
Cảnh Dương tức giận trước lời đe dọa của Tiết Thừa Vũ, hắn nghĩ thầm trong lòng, ta không tin ngươi có thể làm được gì ta. Hắn dứt khoát cởi hết quần áo rách nát trên người, trần trụi ngồi ở trên giường nhìn Tiết Thừa Vũ nói "Ngươi đến đây, để ta nhìn xem ngươi sẽ khiến ta hối hận như thế nào!"
Hành động của Cảnh Dương khiến Tiết Thừa Vũ phải lùi về sau một bước, y không ngờ Cảnh Dương lại hung hãn như vậy. Thế nhưng ánh mắt của y lại không hề lảng tránh, nên thấy hay không nên thấy thì y đều thấy hết cả rồi. Y thậm chí còn thất thần trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, và cũng trong khoảnh khắc này y đã sinh ra một số suy nghĩ có thể xem là hạ lưu.
Cảnh Dương bị ánh mắt của y dò xét, mặc dù làm ra bộ dáng không quan tâm y sẽ làm gì mình, nhưng mà bị y nhìn trần trụi như vậy vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, hắn nhịn không được nhích nhích cái mông lùi về sau, đồng thời kẹp chặt hai chân của mình lại.
Tiết Thừa Vũ liếc mắt là có thể nhìn ra Cảnh Dương đang chột dạ, bộ dáng Cảnh Dương run lên vì lạnh làm y sinh ra lòng thương tiếc. Y kéo chăn bông, giũ giũ vài cái rồi bọc lấy thân thể của Cảnh Dương, sau đó bước đến chiếc rương lớn bên cạnh bắt đầu lục lọi.
Cảnh Dương cầm chăn bông nhìn Tiết Thừa Vũ đang lục lọi thứ gì đó, trong lòng có chút an tâm. Mặc dù có khả năng rất cao người này là người yêu của mình, nhưng mà đời này bọn họ vừa mới gặp nhau liền bị y làm ở trạng thái tỉnh táo, hắn vẫn có chút không thích ứng nổi. Quan trọng nhất chính là hắn ít nhất phải biết rõ về tình huống của thế giới này và thân phận của mình trước, rồi mới biết nên dùng thái độ gì để đối xử với y.
Tiết Thừa Vũ tìm ra một sợi dây thừng, trói Cảnh Dương cùng chăn bông lại thành một đòn bánh, sau đó ngồi bên giường nhìn hắn nói: "Trước khi ta quay lại, ngươi tốt nhất là nghĩ thật kỹ xem phải nói với ta như thế nào. Nếu không thì đừng trách ta trừng phạt ngươi, hy vọng đến lúc đó ngươi có thể chịu đựng được."
Cảnh Dương nằm thẳng trên giường, dùng ánh mắt không biết sợ hãi nhìn y nói: "Không cần chờ ngươi quay lại, bây giờ ngươi có thể cho người tra tấn ta, dù sao ta cũng sẽ không nói."
Cảnh Dương không sợ những lời uy hiếp của y, bởi vì nếu Tiêu Thừa Vũ là người yêu của hắn, chắc chắn y sẽ không làm gì thương tổn đến hắn, nếu như không phải, đánh không được thì liều với y, tóm lại không thể để cho y nhìn không cơ thể của mình được.
Đây là lần đầu tiên Tiết Thừa Vũ bó tay với một người, y nghĩ nên để hắn chịu khổ một chút thì hắn mới nói ra sự thật, nhưng vừa nghĩ đến da thịt non mềm của hắn, y lại không có cách nào xuống tay.
Tiết Thừa Vũ còn có việc quan trọng phải làm nên không thể ở lại quá lâu, y ra lệnh cho quân lính bên ngoài trông coi Cảnh Dương, tuyệt đối không được để hắn rời khỏi lều, liền dẫn theo thuộc hạ ra roi thúc ngựa rời khỏi nơi đóng quân.
Cảnh Dương nằm ở trên giường, mặc dù không cử động được, nhưng so với ngủ trên núi cao màn trời chiếu đất thì thoải mái hơn rất nhiều. Ít nhất trong lều không có gió thổi, chăn bông cũng sạch sẽ ấm áp, hơn nữa còn có thể nằm xuống.
Nói thật thì Cảnh Dương đã rất mệt mỏi rồi, cho nên cũng rất buồn ngủ, mặc dù rất muốn lập tức ngủ một giấc nhưng vẫn định tìm hiểu thân thế của mình và thế giới này trước, nếu không thì chờ lát nữa Tiết Thừa Vũ trở lại, hắn sẽ không biết nên ứng phó như thế nào.
Cảnh Dương nhắm mắt lại, khởi động hệ thống lần nữa, tiếp tục tìm hiểu về nội dung mà mình vừa nhìn thấy.
Thân phận thực sự của hắn là Đế Khanh của triều đại trước, về lý do tại sao hắn lại trở thành Đế Khanh của 'triều đại trước', tất nhiên là vì vương triều thuộc về gia tộc của họ đã bị ai đó thay thế rồi.
Khi nguyên chủ là Đế Khanh duy nhất ở triều đại trước, phụ hoàng và phụ thân rất mực ân ái, cho nên hậu cung thùng rỗng kêu to, phụ vương cũng chỉ có hai người con là nguyên chủ và huynh trưởng của hắn.
Nguyên chủ tên là An Dương, được Hoàng Thượng và Quân Hậu cưng chiều từ nhỏ, hơn nữa nguyên chủ còn nhìn rất giống phụ thân của mình, tuổi còn rất nhỏ đã có thể nhìn ra là sau khi hắn lớn lên, nhất định cũng sẽ giống như phụ thân của hắn là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
An Dương càng lớn càng trở nên xinh đẹp, để người ta dù có nhìn thấy bao nhiêu lần thì cũng sẽ kinh ngạc, tuy rằng lúc đó tuổi còn chưa lớn lắm, nhưng bất kỳ ai đã từng nhìn thấy hắn thì cũng sẽ ca ngợi dung mạo của hắn.
Hoàng huynh của hắn là Thái Tử cao quý, những người bạn chơi cùng và thư đồng đều là nhi tử của các quan đại thần cấp cao. Nếu ai trong số họ đã nhìn thấy hắn, không ai không ái mộ hắn. Nhưng với tư cách là Đế Khanh duy nhất của vương triều An thị, hắn không chỉ có thân phận tôn quý mà còn được Hoàng Đế và Quân Hậu vô cùng sủng ái. Coi như là con cháu quý tộc có thân phận không tầm thường, thì cũng không dám tùy tiện có ý tứ với hắn.
Mà hắn đã có hôn ước với biểu huynh Từ Chính Tu của mình, cũng chính là cháu trai của Quân Hậu từ nhỏ. Để hắn gả đến Từ gia là sự sủng ái của Hoàng Đế và Quân Hậu đối với Từ gia, cũng là là lựa chọn mà Quân Hậu cảm thấy tốt nhất dành cho An Dương.
An Dương được hai người có thân phận tôn quý nhất cưng chiều mà lớn lên, tính cách khó tránh khỏi có chút lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng vì là Đế Khanh nên dù kiêu ngạo cũng không ai dám tỏ ra bất mãn.
Chẳng qua có người không bộc lộ ra ngoài, nhưng cũng không có nghĩa là trong lòng không có bất mãn và ghen tị.
Bắc Quảng Vương Tô Quảng Lâm bởi vì lúc còn trẻ chiến công hiển hách, cho nên được phong làm vương khác họ. Tô Hoài cháu trai của Bắc Quảng Vương, không chỉ có ngoại hình đẹp mắt mà còn thông minh lanh lợi hơn một người lớn từ khi còn rất nhỏ, học cái gì cũng tiếp thu rất nhanh. Bắc Quảng Vương cũng nhiều lần cảm thấy đáng tiếc vì hắn là giống cái chứ không phải nam giới, nghĩ rằng nếu là nam thì sẽ được bồi dưỡng như theo người thừa kế, tương lai nhất định sẽ có thể làm Tô gia phát triển thịnh vượng hơn nữa.
Tuy Tô Hoài là giống cái, nhưng vì thông minh như thần đồng nên vẫn được Bắc Quảng Vương xem trọng, và cũng được Bắc Quảng Vương đích thân bồi dưỡng giống như ca ca của mình.
Nguyên nhân tại sao Tô Hoài thông minh hơn một người lớn bình thường lúc còn nhỏ, thì chính là bởi vì trong cơ thể của hắn vốn có một linh hồn trưởng thành, hơn nữa còn là một linh hồn trưởng thành đến từ hiện đại. Mà lúc đó cơ thể lại nhỏ tuổi nên mọi người mới nghĩ rằng hắn là một thần đồng.
Mặc dù Tô Hoài là người trưởng thành đến từ thời hiện đại, nhưng hắn đã dành rất nhiều tâm sức và trí lực để học những thứ cổ đại, bởi vì hắn có một mục tiêu, đó chính là trở thành giống cái được yêu thích nhất ở kinh đô sau khi lớn lên. Muốn tất cả thanh niên tài tuấn ở kinh đô đều phải quỳ xuống dưới chân hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nhưng ở kinh đô có một tồn tại cho dù cố gắng đến đâu thì cũng không thể vượt qua được, đó chính là Đế Khanh An Dương.
Khi An Dương chỉ mới vài tuổi thì vẻ đẹp của hắn đã được mọi người biết đến rồi, vẻ đẹp của An Dương là thứ mà Hoàng Thượng cảm thấy rất kiêu ngạo, cho nên đối với các loại tin đồn về dung mạo xinh đẹp của An Dương đều được Hoàng Thượng ngầm ưng thuận.
Những con cháu quý tộc của kinh đô, chỉ cần vừa nhìn thấy An Dương thì bọn họ đều sẽ mê mẩn vẻ đẹp của hắn, chỉ là cảm giác này đối với hắn mặc dù không hẳn là yêu thương động tâm, nhưng tuyệt đối sẽ bị choáng ngợp bởi vì vẻ đẹp của hắn.
Việc Hoàng Thượng yêu thương Quân Hậu và An Dương không thèm nghe đạo lý là chuyện mà ai cũng biết, cho nên Tô Hoài dù có bạo gan đến đâu cũng không dám so với An Dương.
Thế nhưng trong lòng Tô Hoài từ đầu đến cuối đều luôn không phục An Dương, dù đã từng nhìn thấy An Dương lúc nhập cung, và không thể không thừa nhận rằng An Dương quá đẹp ngay cả khi chưa hoàn toàn nảy nở. Nhưng hắn cảm thấy An Dương ngoại trừ gương mặt kia cùng thân phận của Đế Khanh thì chẳng còn gì khác, nếu đặt hai người ở cùng một vị trí, hắn nhất định xuất sắc hơn An Dương, đồng thời cũng sẽ được nhiều người ngưỡng mộ hơn nữa.
Tình trạng sức khỏe của Quân Hậu vẫn luôn kém nên chỉ sinh được cho Hoàng Thượng hai nhi tử. Khi An Dương được khoảng mười tuổi thì Quân Hậu qua đời, Hoàng Đế không lập Quân Hậu mới, còn ra lệnh không được nhắc đến Quân Hậu mới, nếu không sẽ hỏi tội cả gia tộc.
Cái chết của Quân Hậu đã làm cho Hoàng Đế nhận một cú sốc rất lớn, bởi vì tưởng niệm quá độ mà sức khỏe của Hoàng Đế ngày càng sa sút. Hoàng Đế cảm thấy mình có thể đã không còn sống được bao lâu nữa, nên từ từ bắt đầu để Thái Tử đi giải quyết việc chính sự, lúc này nếu Thái Tử có cái gì không hiểu, hoặc là có chỗ nào làm không tốt thì Hoàng Đế còn có thể hướng dẫn một chút.
Dần dần, cả An Dương và Tô Hoài đều lớn lên đến mười lăm tuổi, sự bất mãn và oán hận của Tô Hoài đối với An Dương ngày càng sâu sắc, đặc biệt là sau khi hắn yêu Từ Chính Tu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng sau khi biết được Từ Chính Tu và An Dương đã có hôn ước, thì sự ghen tị và hận thù của hắn dành cho An Dương dâng trào không thể kiểm soát.
Tô Hoài cảm thấy nếu mình đã xuyên không đến, thì mình phải là nhân vật chính của thế giới này, tại sao phải để một người có thân phận cao hơn mình đè ép và khiến mình yêu mà không được đáp trả chứ.
Mãi đến khi Tô Hoài vô tình biết được rất có thể tổ phụ và phụ thân của mình đang âm mưu tạo phản, thì tâm trạng không tự chủ được mà vui mừng kích động, hắn biết mình mới là nhân vật chính của thế giới này mà, thần số mệnh nhất định sẽ thiên vị hắn. Chờ tổ phụ và phụ thân của hắn tạo phản thành công và ngai vàng thuộc về bọn họ, đợi sau khi hắn lên làm Đế Khanh rồi, thì An Dương chỉ là tàn dư của vương triều trước mà thôi, hắn muốn làm gì cũng được hết.
Kế hoạch tạo phản của Tô gia vẫn đang được tiến hành, Tô Hoài đã bắt đầu nghĩ cách tra tấn và làm nhục An Dương, để trút hết sự ghen tuông và uất hận mà hắn tích tụ bao năm qua.
Thân thể của Hoàng Đế càng ngày càng suy yếu, triều chính đã hoàn toàn giao cho Thái Tử chưởng quản, kế hoạch của Tô gia đã sẵn sàng rồi, đợi sau khi hoàng đế băng hà thì cũng chính là lúc bọn họ bắt đầu động thủ.
“Buông ta ra!!!” Cảnh Dương cố sức giãy dụa, nhưng so về sức lực thì hắn không phải là đối thủ của Tiết Thừa Vũ, quần áo cũ rách rưới của hắn dễ dàng bị xé nát như tờ giấy khi ở trong tay của Tiết Thừa Vũ, nhìn quần áo của mình biến thành vải vụn, Cảnh Dương biết mình không thể chống cự bằng sức mạnh, thế là hắn dùng âm thanh để chống cự, hét lên "A!! A!!"
Những binh lính đứng bên ngoài và thuộc hạ của Tiết Thừa Vũ nghe thấy tiếng kêu của Cảnh Dương liền đưa mắt nhìn nhau, không hiểu sao vị tướng quân vốn luôn không thích mỹ nhân lại không yêu thích cái gì này, lại đột nhiên có sở thích tùy tiện bắt người ta về động thủ động cước nữa.
Tiết Thừa Vũ vốn chỉ muốn hù dọa Cảnh Dương để hắn nói ra thân phận thật sự của mình mà thôi, nhưng khi tay y chạm vào làn da trắng như tuyết và mịn màng của Cảnh Dương thì không khỏi cảm thấy kích động, khiến y thật sự muốn làm gì đó với Cảnh Dương. Tuy nhiên, bởi vì thân phận của Cảnh Dương không rõ, và khả năng tự chủ của y luôn rất tốt, nên cuối cùng y vẫn kiềm chế được.
Cảnh Dương tránh thoát khỏi tay y sau khi y dừng lại, ôm mớ vải vụn quần áo không hề che được cơ thể lùi về sau, trừng mắt nhìn y mắng "Ngươi, ngươi là đồ đê tiện! Hèn hạ! Vô sỉ! Không biết xấu hổ!"
“Ngươi còn không chịu nói thật sao?” Tiết Thừa Vũ nhìn thân thể của Cảnh Dương nói: “Người bình thường làm sao có thể nuôi được ngươi có da thịt mềm mại như vậy?
Cảnh Dương cũng cúi đầu liếc nhìn làn da quả thực quá trắng nõn mềm mại của mình, hắn không biết nên nói cái gì mới tốt, bây giờ có kêu hắn bịa hắn cũng không bịa được, chỉ có thể trưng ra bộ dáng không thèm đếm xỉa nói "Cho dù ngươi có giết ta, ta cũng không nói, có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi! "
“Ta sẽ không giết ngươi.” Tiết Thừa Vũ sờ gương mặt của Cảnh Dương uy hiếp nói “Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, cơ thể lại mềm mại như vậy, giết ngươi thật quá đáng tiếc. Nhưng ta có cách làm cho cuộc sống của ngươi còn tệ hơn cả chết. Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nếu như ngươi vẫn không chịu nói sự thật, ta sẽ cho ngươi trải nghiệm cái gì được gọi là hối hận."
Cảnh Dương tức giận trước lời đe dọa của Tiết Thừa Vũ, hắn nghĩ thầm trong lòng, ta không tin ngươi có thể làm được gì ta. Hắn dứt khoát cởi hết quần áo rách nát trên người, trần trụi ngồi ở trên giường nhìn Tiết Thừa Vũ nói "Ngươi đến đây, để ta nhìn xem ngươi sẽ khiến ta hối hận như thế nào!"
Hành động của Cảnh Dương khiến Tiết Thừa Vũ phải lùi về sau một bước, y không ngờ Cảnh Dương lại hung hãn như vậy. Thế nhưng ánh mắt của y lại không hề lảng tránh, nên thấy hay không nên thấy thì y đều thấy hết cả rồi. Y thậm chí còn thất thần trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, và cũng trong khoảnh khắc này y đã sinh ra một số suy nghĩ có thể xem là hạ lưu.
Cảnh Dương bị ánh mắt của y dò xét, mặc dù làm ra bộ dáng không quan tâm y sẽ làm gì mình, nhưng mà bị y nhìn trần trụi như vậy vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, hắn nhịn không được nhích nhích cái mông lùi về sau, đồng thời kẹp chặt hai chân của mình lại.
Tiết Thừa Vũ liếc mắt là có thể nhìn ra Cảnh Dương đang chột dạ, bộ dáng Cảnh Dương run lên vì lạnh làm y sinh ra lòng thương tiếc. Y kéo chăn bông, giũ giũ vài cái rồi bọc lấy thân thể của Cảnh Dương, sau đó bước đến chiếc rương lớn bên cạnh bắt đầu lục lọi.
Cảnh Dương cầm chăn bông nhìn Tiết Thừa Vũ đang lục lọi thứ gì đó, trong lòng có chút an tâm. Mặc dù có khả năng rất cao người này là người yêu của mình, nhưng mà đời này bọn họ vừa mới gặp nhau liền bị y làm ở trạng thái tỉnh táo, hắn vẫn có chút không thích ứng nổi. Quan trọng nhất chính là hắn ít nhất phải biết rõ về tình huống của thế giới này và thân phận của mình trước, rồi mới biết nên dùng thái độ gì để đối xử với y.
Tiết Thừa Vũ tìm ra một sợi dây thừng, trói Cảnh Dương cùng chăn bông lại thành một đòn bánh, sau đó ngồi bên giường nhìn hắn nói: "Trước khi ta quay lại, ngươi tốt nhất là nghĩ thật kỹ xem phải nói với ta như thế nào. Nếu không thì đừng trách ta trừng phạt ngươi, hy vọng đến lúc đó ngươi có thể chịu đựng được."
Cảnh Dương nằm thẳng trên giường, dùng ánh mắt không biết sợ hãi nhìn y nói: "Không cần chờ ngươi quay lại, bây giờ ngươi có thể cho người tra tấn ta, dù sao ta cũng sẽ không nói."
Cảnh Dương không sợ những lời uy hiếp của y, bởi vì nếu Tiêu Thừa Vũ là người yêu của hắn, chắc chắn y sẽ không làm gì thương tổn đến hắn, nếu như không phải, đánh không được thì liều với y, tóm lại không thể để cho y nhìn không cơ thể của mình được.
Đây là lần đầu tiên Tiết Thừa Vũ bó tay với một người, y nghĩ nên để hắn chịu khổ một chút thì hắn mới nói ra sự thật, nhưng vừa nghĩ đến da thịt non mềm của hắn, y lại không có cách nào xuống tay.
Tiết Thừa Vũ còn có việc quan trọng phải làm nên không thể ở lại quá lâu, y ra lệnh cho quân lính bên ngoài trông coi Cảnh Dương, tuyệt đối không được để hắn rời khỏi lều, liền dẫn theo thuộc hạ ra roi thúc ngựa rời khỏi nơi đóng quân.
Cảnh Dương nằm ở trên giường, mặc dù không cử động được, nhưng so với ngủ trên núi cao màn trời chiếu đất thì thoải mái hơn rất nhiều. Ít nhất trong lều không có gió thổi, chăn bông cũng sạch sẽ ấm áp, hơn nữa còn có thể nằm xuống.
Nói thật thì Cảnh Dương đã rất mệt mỏi rồi, cho nên cũng rất buồn ngủ, mặc dù rất muốn lập tức ngủ một giấc nhưng vẫn định tìm hiểu thân thế của mình và thế giới này trước, nếu không thì chờ lát nữa Tiết Thừa Vũ trở lại, hắn sẽ không biết nên ứng phó như thế nào.
Cảnh Dương nhắm mắt lại, khởi động hệ thống lần nữa, tiếp tục tìm hiểu về nội dung mà mình vừa nhìn thấy.
Thân phận thực sự của hắn là Đế Khanh của triều đại trước, về lý do tại sao hắn lại trở thành Đế Khanh của 'triều đại trước', tất nhiên là vì vương triều thuộc về gia tộc của họ đã bị ai đó thay thế rồi.
Khi nguyên chủ là Đế Khanh duy nhất ở triều đại trước, phụ hoàng và phụ thân rất mực ân ái, cho nên hậu cung thùng rỗng kêu to, phụ vương cũng chỉ có hai người con là nguyên chủ và huynh trưởng của hắn.
Nguyên chủ tên là An Dương, được Hoàng Thượng và Quân Hậu cưng chiều từ nhỏ, hơn nữa nguyên chủ còn nhìn rất giống phụ thân của mình, tuổi còn rất nhỏ đã có thể nhìn ra là sau khi hắn lớn lên, nhất định cũng sẽ giống như phụ thân của hắn là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
An Dương càng lớn càng trở nên xinh đẹp, để người ta dù có nhìn thấy bao nhiêu lần thì cũng sẽ kinh ngạc, tuy rằng lúc đó tuổi còn chưa lớn lắm, nhưng bất kỳ ai đã từng nhìn thấy hắn thì cũng sẽ ca ngợi dung mạo của hắn.
Hoàng huynh của hắn là Thái Tử cao quý, những người bạn chơi cùng và thư đồng đều là nhi tử của các quan đại thần cấp cao. Nếu ai trong số họ đã nhìn thấy hắn, không ai không ái mộ hắn. Nhưng với tư cách là Đế Khanh duy nhất của vương triều An thị, hắn không chỉ có thân phận tôn quý mà còn được Hoàng Đế và Quân Hậu vô cùng sủng ái. Coi như là con cháu quý tộc có thân phận không tầm thường, thì cũng không dám tùy tiện có ý tứ với hắn.
Mà hắn đã có hôn ước với biểu huynh Từ Chính Tu của mình, cũng chính là cháu trai của Quân Hậu từ nhỏ. Để hắn gả đến Từ gia là sự sủng ái của Hoàng Đế và Quân Hậu đối với Từ gia, cũng là là lựa chọn mà Quân Hậu cảm thấy tốt nhất dành cho An Dương.
An Dương được hai người có thân phận tôn quý nhất cưng chiều mà lớn lên, tính cách khó tránh khỏi có chút lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng vì là Đế Khanh nên dù kiêu ngạo cũng không ai dám tỏ ra bất mãn.
Chẳng qua có người không bộc lộ ra ngoài, nhưng cũng không có nghĩa là trong lòng không có bất mãn và ghen tị.
Bắc Quảng Vương Tô Quảng Lâm bởi vì lúc còn trẻ chiến công hiển hách, cho nên được phong làm vương khác họ. Tô Hoài cháu trai của Bắc Quảng Vương, không chỉ có ngoại hình đẹp mắt mà còn thông minh lanh lợi hơn một người lớn từ khi còn rất nhỏ, học cái gì cũng tiếp thu rất nhanh. Bắc Quảng Vương cũng nhiều lần cảm thấy đáng tiếc vì hắn là giống cái chứ không phải nam giới, nghĩ rằng nếu là nam thì sẽ được bồi dưỡng như theo người thừa kế, tương lai nhất định sẽ có thể làm Tô gia phát triển thịnh vượng hơn nữa.
Tuy Tô Hoài là giống cái, nhưng vì thông minh như thần đồng nên vẫn được Bắc Quảng Vương xem trọng, và cũng được Bắc Quảng Vương đích thân bồi dưỡng giống như ca ca của mình.
Nguyên nhân tại sao Tô Hoài thông minh hơn một người lớn bình thường lúc còn nhỏ, thì chính là bởi vì trong cơ thể của hắn vốn có một linh hồn trưởng thành, hơn nữa còn là một linh hồn trưởng thành đến từ hiện đại. Mà lúc đó cơ thể lại nhỏ tuổi nên mọi người mới nghĩ rằng hắn là một thần đồng.
Mặc dù Tô Hoài là người trưởng thành đến từ thời hiện đại, nhưng hắn đã dành rất nhiều tâm sức và trí lực để học những thứ cổ đại, bởi vì hắn có một mục tiêu, đó chính là trở thành giống cái được yêu thích nhất ở kinh đô sau khi lớn lên. Muốn tất cả thanh niên tài tuấn ở kinh đô đều phải quỳ xuống dưới chân hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nhưng ở kinh đô có một tồn tại cho dù cố gắng đến đâu thì cũng không thể vượt qua được, đó chính là Đế Khanh An Dương.
Khi An Dương chỉ mới vài tuổi thì vẻ đẹp của hắn đã được mọi người biết đến rồi, vẻ đẹp của An Dương là thứ mà Hoàng Thượng cảm thấy rất kiêu ngạo, cho nên đối với các loại tin đồn về dung mạo xinh đẹp của An Dương đều được Hoàng Thượng ngầm ưng thuận.
Những con cháu quý tộc của kinh đô, chỉ cần vừa nhìn thấy An Dương thì bọn họ đều sẽ mê mẩn vẻ đẹp của hắn, chỉ là cảm giác này đối với hắn mặc dù không hẳn là yêu thương động tâm, nhưng tuyệt đối sẽ bị choáng ngợp bởi vì vẻ đẹp của hắn.
Việc Hoàng Thượng yêu thương Quân Hậu và An Dương không thèm nghe đạo lý là chuyện mà ai cũng biết, cho nên Tô Hoài dù có bạo gan đến đâu cũng không dám so với An Dương.
Thế nhưng trong lòng Tô Hoài từ đầu đến cuối đều luôn không phục An Dương, dù đã từng nhìn thấy An Dương lúc nhập cung, và không thể không thừa nhận rằng An Dương quá đẹp ngay cả khi chưa hoàn toàn nảy nở. Nhưng hắn cảm thấy An Dương ngoại trừ gương mặt kia cùng thân phận của Đế Khanh thì chẳng còn gì khác, nếu đặt hai người ở cùng một vị trí, hắn nhất định xuất sắc hơn An Dương, đồng thời cũng sẽ được nhiều người ngưỡng mộ hơn nữa.
Tình trạng sức khỏe của Quân Hậu vẫn luôn kém nên chỉ sinh được cho Hoàng Thượng hai nhi tử. Khi An Dương được khoảng mười tuổi thì Quân Hậu qua đời, Hoàng Đế không lập Quân Hậu mới, còn ra lệnh không được nhắc đến Quân Hậu mới, nếu không sẽ hỏi tội cả gia tộc.
Cái chết của Quân Hậu đã làm cho Hoàng Đế nhận một cú sốc rất lớn, bởi vì tưởng niệm quá độ mà sức khỏe của Hoàng Đế ngày càng sa sút. Hoàng Đế cảm thấy mình có thể đã không còn sống được bao lâu nữa, nên từ từ bắt đầu để Thái Tử đi giải quyết việc chính sự, lúc này nếu Thái Tử có cái gì không hiểu, hoặc là có chỗ nào làm không tốt thì Hoàng Đế còn có thể hướng dẫn một chút.
Dần dần, cả An Dương và Tô Hoài đều lớn lên đến mười lăm tuổi, sự bất mãn và oán hận của Tô Hoài đối với An Dương ngày càng sâu sắc, đặc biệt là sau khi hắn yêu Từ Chính Tu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng sau khi biết được Từ Chính Tu và An Dương đã có hôn ước, thì sự ghen tị và hận thù của hắn dành cho An Dương dâng trào không thể kiểm soát.
Tô Hoài cảm thấy nếu mình đã xuyên không đến, thì mình phải là nhân vật chính của thế giới này, tại sao phải để một người có thân phận cao hơn mình đè ép và khiến mình yêu mà không được đáp trả chứ.
Mãi đến khi Tô Hoài vô tình biết được rất có thể tổ phụ và phụ thân của mình đang âm mưu tạo phản, thì tâm trạng không tự chủ được mà vui mừng kích động, hắn biết mình mới là nhân vật chính của thế giới này mà, thần số mệnh nhất định sẽ thiên vị hắn. Chờ tổ phụ và phụ thân của hắn tạo phản thành công và ngai vàng thuộc về bọn họ, đợi sau khi hắn lên làm Đế Khanh rồi, thì An Dương chỉ là tàn dư của vương triều trước mà thôi, hắn muốn làm gì cũng được hết.
Kế hoạch tạo phản của Tô gia vẫn đang được tiến hành, Tô Hoài đã bắt đầu nghĩ cách tra tấn và làm nhục An Dương, để trút hết sự ghen tuông và uất hận mà hắn tích tụ bao năm qua.
Thân thể của Hoàng Đế càng ngày càng suy yếu, triều chính đã hoàn toàn giao cho Thái Tử chưởng quản, kế hoạch của Tô gia đã sẵn sàng rồi, đợi sau khi hoàng đế băng hà thì cũng chính là lúc bọn họ bắt đầu động thủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.