Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi
Chương 115: Người cá thật giả (1)
Quất Tử Chu
01/01/2022
Edit: Min
Cảnh Dương cảm thấy bụng rất đói, đây thật sự là lần đầu tiên hắn bị đói tỉnh. Hắn mở mắt, tầm mắt mơ hồ thấy được rất nhiều giường, còn có rất nhiều người.
Cảnh Dương ấn ấn đôi mắt có chút sưng vù, hắn cảm thấy đây hẳn là khóc sưng, đợi tầm mắt trở nên rõ ràng hơn, hắn mới bắt đầu đánh giá nơi bản thân đang ở.
Căn phòng này thoạt nhìn có chút giống kho hàng, không gian không quá lớn, bày biện hơn hai mươi cái giường đơn, mỗi cái giường đều rất hẹp, cảm giác nghiêng người là có thể ngã xuống. Nhưng được cái rất sạch sẽ, bất kể là căn phòng này, hay là mấy cái giường, còn có những người đang ngồi ở trên giường đó đều rất sạch sẽ ngăn nắp.
Tình huống gì thế này? Chẳng lẽ lần này mình trọng sinh thành một người hầu, tranh đấu giữa các người hầu à? Vậy đời này cũng quá đơn giản rồi? Hắn cảm thấy không có khả năng lắm.
Cảnh Dương khởi động hệ thống, còn chưa chọn công năng thì hệ thống đã tự động bắt đầu rà quét cơ thể, sau đó hiển thị nói cơ thể này trúng độc rồi.
Cảnh Dương thở dài ở trong lòng, quả nhiên mỗi một đời đều không thể đơn giản như vậy, coi như thật sự chỉ là tranh đấu giữa các người hầu, xem ra là vẫn rất kịch liệt. Hắn dùng hệ thống tìm tòi phương pháp giải trừ độc tố, tuy hệ thống hiển thị hắn trúng độc rất nặng, nhưng phương pháp giải độc cũng không phải là đặc biệt khó, hơn nữa có hệ thống trợ giúp, thời gian giải trừ độc tố sẽ càng nhanh hơn.
Chỉ là hắn cảm thấy có chút kỳ quái, nói là trúng độc, nhưng hắn ngoại trừ đói bụng thì không có cảm giác khó chịu nào khác. Ngay lúc hắn muốn chọn công năng nhận lấy ký ức để biết rõ hơn về tình huống, thì cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Một người đô con đứng ở cửa lớn tiếng nói "Tất cả ra ngoài, xếp thành hàng đi theo ta, bán đấu giá sắp bắt đầu rồi."
Nhìn những thiếu niên diện mạo thanh tú từng bước từng bước xuống giường bắt đầu xếp hàng, Cảnh Dương đành phải đóng hệ thống, cũng đứng vào đội ngũ. Mặc dù còn chưa biết cái gọi bán đấu giá là tình huống như thế nào, nhưng tạm thời cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước, sau đó lại tùy cơ ứng biến.
Hai mươi mấy người người đứng thành hai hàng, chờ ở phía sau một tấm màn che lớn, Cảnh Dương có thể nghe được tiếng ồn ào nhốn nháo ở bên ngoài màn che. Xem ra bị bán đấu giá chính là bọn họ.
Quay đầu nhìn những người khác, trên mặt những thiếu niên diện mạo không tệ đó đều mơ hồ có sự chờ mong. Bị bán đấu giá chẳng lẽ là việc đáng để vui mừng hả? Cảnh Dương trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.
Người đô con kia lại đi tới, trên tay cầm bản đăng ký, sau khi đối chiếu diện mạo và kiểm kê nhân số một chút, đột nhiên đi đến trước mặt Cảnh Dương, đánh giá hắn từ trên xuống dưới hai lần, rồi nói "Ngươi xuống cuối hàng đứng đi, cuối cùng mới đến phiên ngươi lên sân khấu."
Cảnh Dương nhìn ra người này cố ý nhằm vào hắn khẳng định là có mục đích gì đó, trong lòng cảm thấy càng ngày càng kỳ quái, nhưng vẫn dựa theo lời người nọ đi xuống cuối hàng đứng.
Reber và Donner mặc áo choàng màu đen, đeo mặt nạ kim loại đi vào hội trường đấu giá.
Sau khi hai người tìm chỗ ngồi xuống, Donner nhìn Reber nói "Anh họ, anh là lần đầu tiên tới nơi này đúng không? Thật ra nơi này rất không tồi, ngẫu nhiên còn có thể gặp được người cá nhân tạo có nhan sắc đặc biệt đẹp."
"Người cá trong nhà mày ít quá hả? Vậy mà còn muốn chạy đến nơi này mua." Reber liếc mắt nhìn Donner một cái, y cảm thấy mình cũng điên rồi, thế mà đồng ý đi với Donner tới đây.
Donner lắc lắc ngón tay nói "Cái nay anh không hiểu đâu, em tới nơi này, hưởng thụ chính là thú vui được lựa chọn, so với tự đưa tới cửa có ý nghĩa hơn nhiều."
Reber không để ý đến hắn, nơi này vốn dĩ cũng không phải là nơi mà người có thân phận như bọn họ nên tới, nhưng nếu đã tới rồi, y cũng nhìn xem rốt cuộc là có cái gì thú vị.
Đôi mắt của Donner quét xung quanh một vòng, sau khi nhìn thấy bóng dáng của ai đó, đôi mắt nhíu lại, nhích lại gần Reber bên cạnh, nhỏ giọng nói "Nhìn thấy người quen."
"Ai?" Reber không hứng thú hỏi, người có thể tới nơi này, hoặc là thương nhân có chút tiền, hoặc là người hầu nhà quý tộc. Loại quý tộc như Donner tới nơi này tìm thú vui, khẳng định là không thường gặp.
Donner vừa muốn nói chuyện với Reber, thì thiếu niên bị bán đấu giá đầu tiên đã lên sân khấu, khó được có thể tới một chuyến, Donner quyết định chuyên tâm xem bán đấu giá trước "Sau khi kết thúc em sẽ nói tiếp."
Cảnh Dương đứng ở phía sau nhìn một đám thiếu niên phía trước thay phiên lên sân khấu, hắn rất muốn tìm hiểu kỹ càng tin tức về thế giới này, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc, hắn chỉ có thể một bên chú ý xung quanh, một bên dùng hệ thống đơn giản tìm hiểu một chút.
Lúc Cảnh Dương nhìn thấy giới thiệu về cơ thể này viết hai chữ người cá, hắn liền đơ người. Cho nên đời này, hắn chẳng những không phải người hầu, cũng không phải nhân loại, mà là một cái người cá hả?
Cảnh Dương máy móc cúi đầu nhìn đôi chân thon dài, không thể nào tưởng tượng nếu phía dưới mọc ra một cái đuôi cá sẽ là bộ dáng gì, hơn nữa từ sau khi hắn tỉnh lại, cơ thể này trông như thế nào hắn cũng không rõ lắm, đành phải lại dùng hệ thống tiến hành xem xét.
Trên hệ thống xuất hiện hai hình ảnh, một cái viết hình dáng ban đầu, một cái viết hình dáng hiện tại. Cảnh Dương càng nghi hoặc hơn, một cơ thể, tại sao lại có hai hình dáng khác nhau? Chẳng lẽ trạng thái người cá và trạng thái hình người, hình dáng sẽ không giống nhau?
Hơn nữa hai hình dáng cũng không có khác biệt quá lớn? Cũng không phải hình dáng hiện tại khó coi, mặc dù rất tuấn tú nhưng chỉ là làn da có hơi thô ráp. Chẳng qua hình dáng ban đầu thật sự quá đẹp, đẹp đến không chân thật, giống như tinh linh không thuộc về thế giới loài người.
Hai mươi mấy thiếu niên thay phiên lên sân khấu đều đã bị bán đấu giá, Donner lại càng ngày càng mất hứng thú, bởi vì lần này không có người cá nhân tạo nào làm hắn vừa ý.
Rốt cuộc cũng đến phiên Cảnh Dương lên sân khấu, Donner sau khi xem vài lần cảm thấy không có gì thú vị, quay đầu nói với Reber bên cạnh "Hôm nay lại uổng công tới rồi, chúng ta đi thôi."
Nghe được Donner cuối cùng cũng chịu rời đi, Reber cảm thấy vô cùng nhàm chán không nghĩ nhiều liền muốn đứng lên, ngay lúc y vừa ngẩng đầu kia, vừa hay nhìn thấy đôi mắt xanh lam trong veo của người đang ở trên sân khấu, y chỉ cảm thấy đột nhiên có cái gì đó đánh vào trong lòng, sau đó y liền ngồi bất động.
Donner cảm thấy ánh mắt của Reber có chút kỳ quái, hắn nghi hoặc nhìn người đang ở trên sân khấu, sau đó quay đầu hỏi "Anh họ, anh làm sao vậy?"
"Chờ thêm một lát, chờ kết thúc rồi đi." Tầm mắt của Reber không có cách nào rời khỏi đôi mắt của người đang ở trên sân khấu kia, trong đôi mắt kia hình như có thứ gì đó tác động vào linh hồn của y.
Sau khi Cảnh Dương lên sân khấu, nhìn những người ở dưới sân khấu, tất cả đều mặc áo choàng màu đen và đeo mặt nạ màu trắng, cảm giác giống như là một đám linh quỷ* đang ngồi ở phía dưới. Nhưng nơi này là phòng đấu giá, so với cảm nhận của hắn khi ở hậu đài còn xa hoa hơn nhiều, xem ra người ngồi phía dưới đều là kẻ có tiền.
*Linh Quỷ là một loại quỷ đặc thù hiếm thấy, khó gặp. Khi tu luyện giả ký khế ước với Linh Quỷ thành công thì Linh Quỷ và chủ nhân sẽ đồng bộ với nhau. Linh Quỷ sẽ vì chủ nhân cung cấp năng lượng, lợi hại hơn thì có thể ra ngoài giúp chủ nhân chiến đấu.
Cảnh Dương đang nghĩ nếu hắn bị người khác mua đi, sau này phải làm sao mới có thể thoát được, thì đột nhiên có một loại kỳ quái cảm giác đánh úp lại, làm hắn không tự chủ run lên một chút.
Phía dưới đã bắt đầu có người trả giá, có người chỉ trả một lần rồi không trả nữa. Nhưng có một người, mỗi lần sau khi người khác trả giá là hắn sẽ lập tức trả giá, không ngừng nâng giá lên cao, bộ dáng nhất định phải mua cho bằng được.
Người trả giá càng ngày càng ít, Cảnh Dương có khả năng sẽ bị cái người vẫn luôn trả giá kia mua đi.
Donner nhỏ giọng nói với Reber "Xem ra thiếu niên này xui xẻo rồi, cái tên vẫn luôn trả giá kia chính là người quen mà em nói với anh lúc nãy đó, anh đoán xem gã là ai?"
"Ai?" Gương mặt Reber dưới mặt nạ không tự chủ được nhíu mày.
"Gã chính là thương nhân Maanton, chó săn được vương tử điện hạ của chúng ta nuôi bên người đó, chẳng qua con chó này bây giờ trung thành với ai thì không biết. Gã này có đam mê rất đặc biệt, mỗi năm đều sẽ tra tấn chết mấy người cá nhân tạo, sau đó dùng tiền để giải quyết. Thiếu niên trên sân khấu nếu rơi vào tay gã, khẳng định cũng sẽ không có kết quả tốt."
Tuy rằng cách rất xa, nhưng Donner liếc mắt một cái liền nhận ra người kia chính là Maanton, không chỉ bởi vì dáng người mập mạp giống heo của gã, mà còn có khí chất ghê tởm trên người gã phát ra làm người khác khó có thể xem nhẹ. Donner bởi vì phương diện làm ăn nên mới quen biết người này, cảm giác chán ghét người này là phát ra từ nội tâm.
Reber nhìn người trên sân khấu, vốn dĩ đã có chút không thể khống chế rung động ở trong lòng, sau khi nghe được lời Donner nói, mặc dù biết rõ mọi chuyện còn chưa có xảy ra, nhưng y đã có xúc động muốn giết chết Maanton.
"Trả giá đi, tao muốn mua người ở trên sân khấu kia." Reber cố gắng khống chế cảm xúc, dùng âm thanh không hề gợn sóng nói với Donner.
"Hả?" Donner rất kinh ngạc nhìn y, sau một hồi mới khôi phục tinh thần hỏi "Anh, anh xác định?"
"Xác định, mặc kệ cái tên Maanton kia trả bao nhiêu thì đều phải trả hơn gấp đôi, nếu không mua được người ở trên sân khấu, tao sẽ đem toàn bộ người cá nhân tạo trong nhà mày đi bán đấu giá." Reber uy hiếp nói.
Donner trợn trắng mắt, lập tức quay đầu bắt đầu trả giá.
Nghe phía dưới càng trả càng cao, Cảnh Dương trong lòng có chút nghi hoặc, lấy dáng vẻ bây giờ của hắn, hẳn là giá trị không cao mới đúng. Hơn nữa bộ dáng hiện tại của hắn thoạt nhìn còn lớn tuổi hơn so với mấy thiếu niên vừa rồi, nếu bộ dáng ban đầu, dù có trả giá trên trời hắn cũng không cảm thấy kỳ quái.
Maanton mang theo mục đích tới đây, có người phân phó kêu gã nhất định phải mua được người ở trên sân khấu kia, gã cho rằng mình trả giá đã rất cao rồi, khẳng định sẽ không có ai tranh với gã, bởi vì người trên sân khấu kia căn bản là không đáng với cái giá mà gã đã trả. Nhưng lại có người đột nhiên nâng giá lên cao hơn khi gã vừa trả giá, gã không biết đối phương là thật sự muốn mua người trên sân khấu, hay là đang cố ý đối nghịch với gã, trong lòng vừa gấp vừa tức.
Dần dần, mỗi lần Maanton trả giá đều giống như xẻo rớt một miếng thịt ở trên người gã. Ngay khi Donner lại lần nữa nâng giá lên gấp đôi, Maanton nắm chặt tay, trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi, lại không thể trả giá được nữa, bởi vì gã không biết Donner khi nào mới chịu dừng lại, nếu xuất hiện giá trên trời lại bắt gã phải giao tiền, vậy gã sẽ lỗ rất lớn.
Người đô con quản lý những người cá nhân tạo cũng bởi vì Maanton không mua được mà cảm thấy kinh ngạc, hắn nhận được lợi ích từ Maanton nên mới để Cảnh Dương lên sân khấu cuối cùng. Chẳng qua Maanton có thành công mua được hay không, cũng không nằm trong phạm vi phụ trách của hắn, sau khi bán đấu giá toàn bộ kết thúc, hắn đưa những người cá đã được bán đấu giá cho người mua bọn họ mang đi.
Bán đấu giá kết thúc, Maanton lập tức đứng lên, cái người không ngừng tăng giá kia gã nhớ rất kỹ là ngồi ở chỗ nào, chuẩn xác đi thẳng đến vị trí của người đó. Gã biết rõ đến đây đều là những người nào, ai không biết Maanton gã là người của vương tử điện hạ chứ, đừng nói là thương nhân khác không dám đắc tội gã, đến quan viên bình thường cũng phải cho gã vài phần mặt mũi. Hôm nay gã muốn nhìn xem, đến tột cùng là ai dám làm hư chuyện tốt của gã.
Donner cách thật xa đã nhìn thấy Maanton đi tới, xem bộ dáng hùng hổ của gã, khẳng định là tới gây phiền toái, vì thế liền cùng Reber ngồi bất động, chờ gã đến đây.
Maanton tháo mặt nạ xuống dùng sức đặt lên bàn trước mặt Donner và Reber, gã cố ý lộ mặt muốn ra oai với hai người họ, để bọn họ biết gã là ai "Hai vị hình như rất giàu nhỉ, giàu như vậy thì đến nơi này làm cái gì? Chi bằng tháo mặt nạ xuống rồi chúng ta làm quen một chút, ta mang các người đến nơi khác còn tốt hơn, các người nhường lại người cá kia cho ta, thế nào?"
Donner không nhanh không chậm tháo mặt nạ xuống, cười như không cười nhìn gã nói "Không phải chúng ta đã sớm quen biết rồi sao? Ngươi có nơi nào tốt, chi bằng trực tiếp dẫn ta đi đi."
"Bá tước Donner......." Maanton khiếp sợ nhìn Donner, không nghĩ tới cái vị nổi tiếng là quỷ kiến sầu* sẽ xuất hiện ở nơi này.
*Tui có giải thích từ này rồi, ở chương nào thì tui khum nhớ:v
Donner đứng lên, nhìn gã hỏi "Vừa rồi ngươi nói là kêu ta đem người cá mua được nhường lại cho ngươi?"
"Thần, thần......." Maanton nửa ngày cũng không nói được một câu, nói dễ nghe thì gã là người của vương tử điện hạ, nói không dễ nghe thì chẳng qua chỉ là con chó được vương tử nuôi ở bên ngoài thôi, nào dám đắc tội vị em họ của phó vương Reber này? Chỉ có thể nhanh chóng nói sang chuyện khác "Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm, nếu thần sớm biết đây là người ngài coi trọng, thần sẽ trực tiếp mua rồi đưa qua cho ngài, hại ngài mất trắng nhiều tiền như vậy, đều là thần sai, thần sai."
"Nếu ngươi đã thừa nhận là ngươi sai, vậy ngươi bù đắp vào đi, ngày mai ta sẽ cho người đến nhà ngươi lấy." Donner cười rất ôn hòa nói, nếu gã đã tự động làm người coi tiền như rác, hắn không làm thịt thì phí lắm, vốn dĩ cũng là vì gã nên mới làm hại hắn tốn cả đống tiền để mua một người cá nhân tạo, để gã bù vào cũng hợp lý mà.
"Này, cái này......." Maanton như bị sét đánh, hoàn toàn không nói được câu nào hoàn chỉnh, lại không dám nói không đồng ý, chỉ có thể nhìn bóng dáng hai người rời đi.
Reber vẫn luôn không có tháo mặt nạ xuống, bằng không nếu Maanton nhìn thấy y, sẽ trực tiếp bị dọa đến run chân.
Cảnh Dương cảm thấy bụng rất đói, đây thật sự là lần đầu tiên hắn bị đói tỉnh. Hắn mở mắt, tầm mắt mơ hồ thấy được rất nhiều giường, còn có rất nhiều người.
Cảnh Dương ấn ấn đôi mắt có chút sưng vù, hắn cảm thấy đây hẳn là khóc sưng, đợi tầm mắt trở nên rõ ràng hơn, hắn mới bắt đầu đánh giá nơi bản thân đang ở.
Căn phòng này thoạt nhìn có chút giống kho hàng, không gian không quá lớn, bày biện hơn hai mươi cái giường đơn, mỗi cái giường đều rất hẹp, cảm giác nghiêng người là có thể ngã xuống. Nhưng được cái rất sạch sẽ, bất kể là căn phòng này, hay là mấy cái giường, còn có những người đang ngồi ở trên giường đó đều rất sạch sẽ ngăn nắp.
Tình huống gì thế này? Chẳng lẽ lần này mình trọng sinh thành một người hầu, tranh đấu giữa các người hầu à? Vậy đời này cũng quá đơn giản rồi? Hắn cảm thấy không có khả năng lắm.
Cảnh Dương khởi động hệ thống, còn chưa chọn công năng thì hệ thống đã tự động bắt đầu rà quét cơ thể, sau đó hiển thị nói cơ thể này trúng độc rồi.
Cảnh Dương thở dài ở trong lòng, quả nhiên mỗi một đời đều không thể đơn giản như vậy, coi như thật sự chỉ là tranh đấu giữa các người hầu, xem ra là vẫn rất kịch liệt. Hắn dùng hệ thống tìm tòi phương pháp giải trừ độc tố, tuy hệ thống hiển thị hắn trúng độc rất nặng, nhưng phương pháp giải độc cũng không phải là đặc biệt khó, hơn nữa có hệ thống trợ giúp, thời gian giải trừ độc tố sẽ càng nhanh hơn.
Chỉ là hắn cảm thấy có chút kỳ quái, nói là trúng độc, nhưng hắn ngoại trừ đói bụng thì không có cảm giác khó chịu nào khác. Ngay lúc hắn muốn chọn công năng nhận lấy ký ức để biết rõ hơn về tình huống, thì cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Một người đô con đứng ở cửa lớn tiếng nói "Tất cả ra ngoài, xếp thành hàng đi theo ta, bán đấu giá sắp bắt đầu rồi."
Nhìn những thiếu niên diện mạo thanh tú từng bước từng bước xuống giường bắt đầu xếp hàng, Cảnh Dương đành phải đóng hệ thống, cũng đứng vào đội ngũ. Mặc dù còn chưa biết cái gọi bán đấu giá là tình huống như thế nào, nhưng tạm thời cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước, sau đó lại tùy cơ ứng biến.
Hai mươi mấy người người đứng thành hai hàng, chờ ở phía sau một tấm màn che lớn, Cảnh Dương có thể nghe được tiếng ồn ào nhốn nháo ở bên ngoài màn che. Xem ra bị bán đấu giá chính là bọn họ.
Quay đầu nhìn những người khác, trên mặt những thiếu niên diện mạo không tệ đó đều mơ hồ có sự chờ mong. Bị bán đấu giá chẳng lẽ là việc đáng để vui mừng hả? Cảnh Dương trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.
Người đô con kia lại đi tới, trên tay cầm bản đăng ký, sau khi đối chiếu diện mạo và kiểm kê nhân số một chút, đột nhiên đi đến trước mặt Cảnh Dương, đánh giá hắn từ trên xuống dưới hai lần, rồi nói "Ngươi xuống cuối hàng đứng đi, cuối cùng mới đến phiên ngươi lên sân khấu."
Cảnh Dương nhìn ra người này cố ý nhằm vào hắn khẳng định là có mục đích gì đó, trong lòng cảm thấy càng ngày càng kỳ quái, nhưng vẫn dựa theo lời người nọ đi xuống cuối hàng đứng.
Reber và Donner mặc áo choàng màu đen, đeo mặt nạ kim loại đi vào hội trường đấu giá.
Sau khi hai người tìm chỗ ngồi xuống, Donner nhìn Reber nói "Anh họ, anh là lần đầu tiên tới nơi này đúng không? Thật ra nơi này rất không tồi, ngẫu nhiên còn có thể gặp được người cá nhân tạo có nhan sắc đặc biệt đẹp."
"Người cá trong nhà mày ít quá hả? Vậy mà còn muốn chạy đến nơi này mua." Reber liếc mắt nhìn Donner một cái, y cảm thấy mình cũng điên rồi, thế mà đồng ý đi với Donner tới đây.
Donner lắc lắc ngón tay nói "Cái nay anh không hiểu đâu, em tới nơi này, hưởng thụ chính là thú vui được lựa chọn, so với tự đưa tới cửa có ý nghĩa hơn nhiều."
Reber không để ý đến hắn, nơi này vốn dĩ cũng không phải là nơi mà người có thân phận như bọn họ nên tới, nhưng nếu đã tới rồi, y cũng nhìn xem rốt cuộc là có cái gì thú vị.
Đôi mắt của Donner quét xung quanh một vòng, sau khi nhìn thấy bóng dáng của ai đó, đôi mắt nhíu lại, nhích lại gần Reber bên cạnh, nhỏ giọng nói "Nhìn thấy người quen."
"Ai?" Reber không hứng thú hỏi, người có thể tới nơi này, hoặc là thương nhân có chút tiền, hoặc là người hầu nhà quý tộc. Loại quý tộc như Donner tới nơi này tìm thú vui, khẳng định là không thường gặp.
Donner vừa muốn nói chuyện với Reber, thì thiếu niên bị bán đấu giá đầu tiên đã lên sân khấu, khó được có thể tới một chuyến, Donner quyết định chuyên tâm xem bán đấu giá trước "Sau khi kết thúc em sẽ nói tiếp."
Cảnh Dương đứng ở phía sau nhìn một đám thiếu niên phía trước thay phiên lên sân khấu, hắn rất muốn tìm hiểu kỹ càng tin tức về thế giới này, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc, hắn chỉ có thể một bên chú ý xung quanh, một bên dùng hệ thống đơn giản tìm hiểu một chút.
Lúc Cảnh Dương nhìn thấy giới thiệu về cơ thể này viết hai chữ người cá, hắn liền đơ người. Cho nên đời này, hắn chẳng những không phải người hầu, cũng không phải nhân loại, mà là một cái người cá hả?
Cảnh Dương máy móc cúi đầu nhìn đôi chân thon dài, không thể nào tưởng tượng nếu phía dưới mọc ra một cái đuôi cá sẽ là bộ dáng gì, hơn nữa từ sau khi hắn tỉnh lại, cơ thể này trông như thế nào hắn cũng không rõ lắm, đành phải lại dùng hệ thống tiến hành xem xét.
Trên hệ thống xuất hiện hai hình ảnh, một cái viết hình dáng ban đầu, một cái viết hình dáng hiện tại. Cảnh Dương càng nghi hoặc hơn, một cơ thể, tại sao lại có hai hình dáng khác nhau? Chẳng lẽ trạng thái người cá và trạng thái hình người, hình dáng sẽ không giống nhau?
Hơn nữa hai hình dáng cũng không có khác biệt quá lớn? Cũng không phải hình dáng hiện tại khó coi, mặc dù rất tuấn tú nhưng chỉ là làn da có hơi thô ráp. Chẳng qua hình dáng ban đầu thật sự quá đẹp, đẹp đến không chân thật, giống như tinh linh không thuộc về thế giới loài người.
Hai mươi mấy thiếu niên thay phiên lên sân khấu đều đã bị bán đấu giá, Donner lại càng ngày càng mất hứng thú, bởi vì lần này không có người cá nhân tạo nào làm hắn vừa ý.
Rốt cuộc cũng đến phiên Cảnh Dương lên sân khấu, Donner sau khi xem vài lần cảm thấy không có gì thú vị, quay đầu nói với Reber bên cạnh "Hôm nay lại uổng công tới rồi, chúng ta đi thôi."
Nghe được Donner cuối cùng cũng chịu rời đi, Reber cảm thấy vô cùng nhàm chán không nghĩ nhiều liền muốn đứng lên, ngay lúc y vừa ngẩng đầu kia, vừa hay nhìn thấy đôi mắt xanh lam trong veo của người đang ở trên sân khấu, y chỉ cảm thấy đột nhiên có cái gì đó đánh vào trong lòng, sau đó y liền ngồi bất động.
Donner cảm thấy ánh mắt của Reber có chút kỳ quái, hắn nghi hoặc nhìn người đang ở trên sân khấu, sau đó quay đầu hỏi "Anh họ, anh làm sao vậy?"
"Chờ thêm một lát, chờ kết thúc rồi đi." Tầm mắt của Reber không có cách nào rời khỏi đôi mắt của người đang ở trên sân khấu kia, trong đôi mắt kia hình như có thứ gì đó tác động vào linh hồn của y.
Sau khi Cảnh Dương lên sân khấu, nhìn những người ở dưới sân khấu, tất cả đều mặc áo choàng màu đen và đeo mặt nạ màu trắng, cảm giác giống như là một đám linh quỷ* đang ngồi ở phía dưới. Nhưng nơi này là phòng đấu giá, so với cảm nhận của hắn khi ở hậu đài còn xa hoa hơn nhiều, xem ra người ngồi phía dưới đều là kẻ có tiền.
*Linh Quỷ là một loại quỷ đặc thù hiếm thấy, khó gặp. Khi tu luyện giả ký khế ước với Linh Quỷ thành công thì Linh Quỷ và chủ nhân sẽ đồng bộ với nhau. Linh Quỷ sẽ vì chủ nhân cung cấp năng lượng, lợi hại hơn thì có thể ra ngoài giúp chủ nhân chiến đấu.
Cảnh Dương đang nghĩ nếu hắn bị người khác mua đi, sau này phải làm sao mới có thể thoát được, thì đột nhiên có một loại kỳ quái cảm giác đánh úp lại, làm hắn không tự chủ run lên một chút.
Phía dưới đã bắt đầu có người trả giá, có người chỉ trả một lần rồi không trả nữa. Nhưng có một người, mỗi lần sau khi người khác trả giá là hắn sẽ lập tức trả giá, không ngừng nâng giá lên cao, bộ dáng nhất định phải mua cho bằng được.
Người trả giá càng ngày càng ít, Cảnh Dương có khả năng sẽ bị cái người vẫn luôn trả giá kia mua đi.
Donner nhỏ giọng nói với Reber "Xem ra thiếu niên này xui xẻo rồi, cái tên vẫn luôn trả giá kia chính là người quen mà em nói với anh lúc nãy đó, anh đoán xem gã là ai?"
"Ai?" Gương mặt Reber dưới mặt nạ không tự chủ được nhíu mày.
"Gã chính là thương nhân Maanton, chó săn được vương tử điện hạ của chúng ta nuôi bên người đó, chẳng qua con chó này bây giờ trung thành với ai thì không biết. Gã này có đam mê rất đặc biệt, mỗi năm đều sẽ tra tấn chết mấy người cá nhân tạo, sau đó dùng tiền để giải quyết. Thiếu niên trên sân khấu nếu rơi vào tay gã, khẳng định cũng sẽ không có kết quả tốt."
Tuy rằng cách rất xa, nhưng Donner liếc mắt một cái liền nhận ra người kia chính là Maanton, không chỉ bởi vì dáng người mập mạp giống heo của gã, mà còn có khí chất ghê tởm trên người gã phát ra làm người khác khó có thể xem nhẹ. Donner bởi vì phương diện làm ăn nên mới quen biết người này, cảm giác chán ghét người này là phát ra từ nội tâm.
Reber nhìn người trên sân khấu, vốn dĩ đã có chút không thể khống chế rung động ở trong lòng, sau khi nghe được lời Donner nói, mặc dù biết rõ mọi chuyện còn chưa có xảy ra, nhưng y đã có xúc động muốn giết chết Maanton.
"Trả giá đi, tao muốn mua người ở trên sân khấu kia." Reber cố gắng khống chế cảm xúc, dùng âm thanh không hề gợn sóng nói với Donner.
"Hả?" Donner rất kinh ngạc nhìn y, sau một hồi mới khôi phục tinh thần hỏi "Anh, anh xác định?"
"Xác định, mặc kệ cái tên Maanton kia trả bao nhiêu thì đều phải trả hơn gấp đôi, nếu không mua được người ở trên sân khấu, tao sẽ đem toàn bộ người cá nhân tạo trong nhà mày đi bán đấu giá." Reber uy hiếp nói.
Donner trợn trắng mắt, lập tức quay đầu bắt đầu trả giá.
Nghe phía dưới càng trả càng cao, Cảnh Dương trong lòng có chút nghi hoặc, lấy dáng vẻ bây giờ của hắn, hẳn là giá trị không cao mới đúng. Hơn nữa bộ dáng hiện tại của hắn thoạt nhìn còn lớn tuổi hơn so với mấy thiếu niên vừa rồi, nếu bộ dáng ban đầu, dù có trả giá trên trời hắn cũng không cảm thấy kỳ quái.
Maanton mang theo mục đích tới đây, có người phân phó kêu gã nhất định phải mua được người ở trên sân khấu kia, gã cho rằng mình trả giá đã rất cao rồi, khẳng định sẽ không có ai tranh với gã, bởi vì người trên sân khấu kia căn bản là không đáng với cái giá mà gã đã trả. Nhưng lại có người đột nhiên nâng giá lên cao hơn khi gã vừa trả giá, gã không biết đối phương là thật sự muốn mua người trên sân khấu, hay là đang cố ý đối nghịch với gã, trong lòng vừa gấp vừa tức.
Dần dần, mỗi lần Maanton trả giá đều giống như xẻo rớt một miếng thịt ở trên người gã. Ngay khi Donner lại lần nữa nâng giá lên gấp đôi, Maanton nắm chặt tay, trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi, lại không thể trả giá được nữa, bởi vì gã không biết Donner khi nào mới chịu dừng lại, nếu xuất hiện giá trên trời lại bắt gã phải giao tiền, vậy gã sẽ lỗ rất lớn.
Người đô con quản lý những người cá nhân tạo cũng bởi vì Maanton không mua được mà cảm thấy kinh ngạc, hắn nhận được lợi ích từ Maanton nên mới để Cảnh Dương lên sân khấu cuối cùng. Chẳng qua Maanton có thành công mua được hay không, cũng không nằm trong phạm vi phụ trách của hắn, sau khi bán đấu giá toàn bộ kết thúc, hắn đưa những người cá đã được bán đấu giá cho người mua bọn họ mang đi.
Bán đấu giá kết thúc, Maanton lập tức đứng lên, cái người không ngừng tăng giá kia gã nhớ rất kỹ là ngồi ở chỗ nào, chuẩn xác đi thẳng đến vị trí của người đó. Gã biết rõ đến đây đều là những người nào, ai không biết Maanton gã là người của vương tử điện hạ chứ, đừng nói là thương nhân khác không dám đắc tội gã, đến quan viên bình thường cũng phải cho gã vài phần mặt mũi. Hôm nay gã muốn nhìn xem, đến tột cùng là ai dám làm hư chuyện tốt của gã.
Donner cách thật xa đã nhìn thấy Maanton đi tới, xem bộ dáng hùng hổ của gã, khẳng định là tới gây phiền toái, vì thế liền cùng Reber ngồi bất động, chờ gã đến đây.
Maanton tháo mặt nạ xuống dùng sức đặt lên bàn trước mặt Donner và Reber, gã cố ý lộ mặt muốn ra oai với hai người họ, để bọn họ biết gã là ai "Hai vị hình như rất giàu nhỉ, giàu như vậy thì đến nơi này làm cái gì? Chi bằng tháo mặt nạ xuống rồi chúng ta làm quen một chút, ta mang các người đến nơi khác còn tốt hơn, các người nhường lại người cá kia cho ta, thế nào?"
Donner không nhanh không chậm tháo mặt nạ xuống, cười như không cười nhìn gã nói "Không phải chúng ta đã sớm quen biết rồi sao? Ngươi có nơi nào tốt, chi bằng trực tiếp dẫn ta đi đi."
"Bá tước Donner......." Maanton khiếp sợ nhìn Donner, không nghĩ tới cái vị nổi tiếng là quỷ kiến sầu* sẽ xuất hiện ở nơi này.
*Tui có giải thích từ này rồi, ở chương nào thì tui khum nhớ:v
Donner đứng lên, nhìn gã hỏi "Vừa rồi ngươi nói là kêu ta đem người cá mua được nhường lại cho ngươi?"
"Thần, thần......." Maanton nửa ngày cũng không nói được một câu, nói dễ nghe thì gã là người của vương tử điện hạ, nói không dễ nghe thì chẳng qua chỉ là con chó được vương tử nuôi ở bên ngoài thôi, nào dám đắc tội vị em họ của phó vương Reber này? Chỉ có thể nhanh chóng nói sang chuyện khác "Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm, nếu thần sớm biết đây là người ngài coi trọng, thần sẽ trực tiếp mua rồi đưa qua cho ngài, hại ngài mất trắng nhiều tiền như vậy, đều là thần sai, thần sai."
"Nếu ngươi đã thừa nhận là ngươi sai, vậy ngươi bù đắp vào đi, ngày mai ta sẽ cho người đến nhà ngươi lấy." Donner cười rất ôn hòa nói, nếu gã đã tự động làm người coi tiền như rác, hắn không làm thịt thì phí lắm, vốn dĩ cũng là vì gã nên mới làm hại hắn tốn cả đống tiền để mua một người cá nhân tạo, để gã bù vào cũng hợp lý mà.
"Này, cái này......." Maanton như bị sét đánh, hoàn toàn không nói được câu nào hoàn chỉnh, lại không dám nói không đồng ý, chỉ có thể nhìn bóng dáng hai người rời đi.
Reber vẫn luôn không có tháo mặt nạ xuống, bằng không nếu Maanton nhìn thấy y, sẽ trực tiếp bị dọa đến run chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.