Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi
Chương 161: Người nghiên cứu phát minh game (15)
Quất Tử Chu
11/02/2022
Tịch Quảng Thiện đột nhiên bị bệnh được đưa vào bệnh viện, bác sĩ nói cơ thể của ông ta không có vấn đề gì lớn, có thể là bị cái gì đó kích
thích nên mới đột nhiên xuất hiện tình trạng giống như bệnh tim phát
tác.
Ôn Trúc và Tịch Thụy đều rất nghi hoặc, Tịch Quảng Thiện ở nhà đang yên đang lành, tại sao lại đột nhiên bị kích thích? Ôn Trúc gọi về nhà hỏi người giúp việc, có phải hôm nay trong nhà đã xảy ra chuyện gì hay không. Giúp việc nói với bà ta là hôm nay có Tịch Lặc tới nói chuyện với ông chủ, người giúp việc cũng không biết nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ là về cái gì, càng không biết tại sao ông chủ lại đột nhiên bị bệnh.
Tịch Quảng Thiện nằm trên giường bệnh truyền dịch, sắc mặt trông đã khá hơn lúc nãy, nhưng đôi mắt thì vẫn đờ đẫn và tiều tụy, như thể đã già hơn rất nhiều, bộ dáng nhìn qua thật sự giống như đã bị cái gì đó kích thích.
Ôn Trúc ngồi cạnh giường bệnh nhìn Tịch Quảng Thiện nói “Tôi nghe người giúp việc nói hôm nay Tịch Lặc về nhà, có phải Tịch Lặc lại nói cái gì chọc tức ông hay không?”
Tịch Quảng Thiện mặt không cảm xúc, không chớp mắt nhìn trần nhà, không trả lời Ôn Trúc.
Ôn Trúc cũng không để ý Tịch Quảng Thiện không thích hợp, tiếp tục nói “Ông biết rõ nó là cái hạng người gì mà, đáng để tức giận sao? Sau này đừng để nó vào nhà là được rồi.”
Tịch Thụy bên cạnh vẻ mặt tràn đầy tức giận nói “Anh ta đúng là càng ngày càng quá đáng, lần trước làm con bị thương phải nhập viện, lần này lại chọc tức ba nhập viện, chẳng lẽ anh ta không sợ bị sét đánh sao?! Loại người bất nhân bất nghĩa bất hiếu này, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt! Ông trời tuyệt đối sẽ không tha cho loại người như anh ta!”
Đầu óc của Tịch Quảng Thiện vẫn luôn ở trạng thái trống rỗng, đột nhiên nghe được giọng của Tịch Thụy liền quay mặt qua, nhìn chằm chằm gương mặt của Tịch Thuỵ. Tịch Quảng Thiện muốn từ vẻ mặt của Tịch Thụy tìm ra điểm giống mình, đứa con trai ông ta yêu thương nhiều năm sao có thể không phải là con ruột của ông ta chứ?
Tịch Thụy bị ánh mắt kỳ quái của Tịch Quảng Thiện nhìn có chút không được tự nhiên, cậu ta nhích lại gần, nắm tay Tịch Quảng Thiện nói “Ba, ba sao vậy? Cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Cảm giác mất mát và thất bại trong lòng của Tịch Quảng Thiện càng nghiêm trọng hơn, bởi vì đến tận bây giờ ông ta mới phát hiện Tịch Thụy không có chỗ nào giống mình cả. Tịch Lặc ít nhất còn có chút giống bà nội của cậu, nhưng mà Tịch Thụy lại không giống bất kỳ ai trong gia đình của bọn họ, vậy mà trước kia ông ta không hề phát hiện ra chuyện này.
“Công ty……, thế nào?” Tịch Quảng Thiện dùng giọng nghẹn ngào hỏi, ông ta nhớ là mình đã chuyển hết cổ phần cho Tịch Thụy, nếu Tịch Thụy thật sự không phải là con ruột của ông ta, vậy việc chuyển nhượng cổ phần nhất định là một âm mưu.
“……” Tịch Thụy nuốt nước miếng, nỗ lực biểu hiện ra dáng vẻ rất tự nhiên nói “Công ty khá tốt, tất cả đều đang phát triển theo kế hoạch của con, ba không cần lo lắng, lần này con nhất định sẽ thành công, không phụ lòng kỳ vọng của ba đối với con đâu.”
“Con và Tào Nho Đường, đã bắt đầu, hợp tác rồi sao?” Tịch Quảng Thiện hỏi.
“Đúng vậy ba, con và chú Tào đã bắt đầu hợp tác rồi.” Tịch Thụy đáp.
Tịch Quảng Thiện lại nhắm mắt, trong lòng ông ta có cảm giác vô cùng không tốt, không muốn mở miệng nói chuyện với Tịch Thụy nữa.
“Ba……,” Tịch Thụy do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói ra suy nghĩ của mình “Căn nhà cổ tổ truyền của chúng ta, trước kia ba đã nói muốn để lại cho con đúng không?”
Tịch Quảng Thiện nghe được cậu ta nhắc đến nhà cổ liền hơi run sợ, cắn chặt răng không nói gì.
“Ba?” Tịch Thụy đợi một hồi vẫn không nhận được câu trả lời của Tịch Quảng Thiện, liền nói tiếp “Ba, ba xem bây giờ Tịch Lặc đã biến thành bộ dáng gì rồi? Động một cái là khiến ba nhập viện, trong lòng của anh ta không hề xem ba là ba ruột của anh ta, anh ta căn bản chính là bạch nhãn lang*! Lỡ như lần sau ba lại bị anh ta chọc giận nhập bệnh, nếu như xảy ra chuyện gì không hay, khẳng định anh ta sẽ muốn kiện tụng để tranh gia sản với con.”
*Từ bắt nguồn từ TQ, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa độc ác.
Tịch Quảng Thiện nhắm chặt hai mắt, giống như là đã ngủ rồi, không có phản ứng.
“…… không phải là con đang nguyền rủa ba, cũng không phải không muốn chia gia sản với anh ta.” Tịch Thụy cảm thấy lời nói vừa rồi của mình hơi có ý nguyền rủa Tịch Quảng Thiện, liền giải thích nói “Con chỉ cảm thấy Tịch Lặc không có một chút hiếu thảo nào với ba mà thôi, hơn nữa chẳng những đến công ty khác làm việc, còn đối đầu với công ty của gia đình mình nữa chứ. Người như anh ta căn bản là không xứng nhận được tài sản của Tịch gia. Lẽ ra nhà cổ tổ tuyền của Tịch gia chỉ có con trưởng mới được kế thừa, nhưng con cảm thấy Tịch Lặc không hề có tư cách kế thừa, trước kia ba cũng đã nói là sẽ để cho con kế thừa mà. Cho nên……, vì tránh cho sau này Tịch Lặc sẽ giành với con, chi bằng bây giờ sang tên căn nhà cổ cho con đi, ba thấy sao?”
Rốt cuộc Tịch Quảng Thiện cũng chậm rãi mở mắt, ông ta nhìn vẻ mặt tràn đầy chờ mong của Tịch Thụy, mở miệng nói “Gọt cho ba quả táo.”
“Hả?” Tịch Thụy ngây người, hoàn toàn không kịp phản ứng với câu trả lời không liên quan của Tịch Quảng Thiện.
“Táo, gọt vỏ.” Tịch Quảng Thiện lặp lại một lần.
“Nó có biết gọt trái cây đâu, cũng đâu phải ông không biết nó cầm dao chắc chắn sẽ đứt tay.” Ôn Trúc nói “Ông muốn ăn táo thì để tôi gọt cho, ông tiếp tục nói chuyện của mình đi.”
“Tịch Thụy giúp tôi gọt.” giọng điệu của Tịch Quảng Thiện chắc nịch, không cho phép cự tuyệt.
Ôn Trúc nhìn bộ dạng không vui vẻ của Tịch Quảng Thiện, cho rằng bởi vì ông ta bị bệnh nên muốn hưởng thụ cảm giác được con trai hầu hạ. Người bị bệnh thì cảm xúc sẽ trở nên không tốt là chuyện rất bình thường, lúc này Ôn Trúc chỉ có thể hùa theo ý của ông ta “Vậy Tịch Thụy, con gọt cho ba con quả táo đi, cẩn thận một chút, đừng để bị cắt trúng tay.”
“Dạ, được.” Tịch Thụy cầm lấy rổ táo và dao gọt hoa quả, thật cẩn thận bắt đầu gọt vỏ.
“Quảng Thiện à,” Ôn Trúc mở miệng nói “Tôi cảm thấy Tiểu Thụy nói rất có đạo lý, dù sao thì sau này sản nghiệp và sự nghiệp của Tịch gia đều phải để lại cho con trai, chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Con trai đã trưởng thành rồi, cũng có năng lực, chi bằng trước tiên cứ giao cho nó hết đi, hai người chúng ta sống những ngày tháng không hỏi thế sự là được rồi.”
“Hôm nay Tịch Lặc tới gặp tôi, cũng có đề cập đến chuyện căn nhà cổ với tôi.” Tịch Quảng Thiện nhìn tay Tịch Thụy đang gọt vỏ táo nói.
“Cái gì?!” Tịch Thụy bởi vì kinh ngạc mà không khống chế tốt lực độ trên tay, chỉ hơi dùng sức liền cắt vào tay “A!”
“Sao vậy?” Ôn Trúc bị tiếng kêu của Tịch Thụy làm hoảng sợ, quay đầu thì thấy ngón tay của Tịch Thụy đã bắt đầu chảy máu, nhanh chóng dùng khăn giấy giúp cậu ta đè lại miệng vết thương, đau lòng nói “Không phải đã kêu con cẩn thận một chút sao? Để mẹ kêu y tá lại đây khử trùng băng bó cho con.”
“Không cần đâu mẹ, vết thương nhỏ mà thôi, không sao.” Bây giờ Tịch Thụy căn bản không thèm quan tâm ngón tay bị thương của mình, cậu ta hơi sốt ruột hỏi Tịch Quảng Thiện “Ba, Tịch Lặc tìm ba nói chuyện nhà cổ sao? Có phải anh ta muốn ba sang tên nhà cổ cho anh ta không? Ba không có đồng ý đúng không?”
“Đứa nhỏ ngốc này, xem con nói kìa.” Ôn Trúc nói “Sao ba con có thể sang tên nhà cổ cho Tịch Lặc được chứ, nếu thật sự là như vậy, thì ba con cũng sẽ không bị Tịch Lặc chọc tức mà nhập viện rồi.”
“Có phải không ba?” Tịch Thụy vẫn muốn nghe chính miệng Tịch Quảng Thiện nói.
“Ba không có đồng ý.” Tịch Quảng Thiện nói “Các người về trước đi, tôi mệt rồi, muốn một mình yên tĩnh nghỉ ngơi, ở đây có điều dưỡng rồi, các người không cần ở lại đây đâu.”
“Vậy, nhà cổ…….” Tịch Thụy còn muốn một cái đảm bảo hoặc là một đáp án chính xác.
“Chờ ba về nhà rồi nói sau.” Tịch Quảng Thiện nhắm mắt lại nói.
“Đi thôi, ba con mệt rồi, chúng ta đừng ở lại đây quấy rầy ông ấy, chờ ông ấy nghỉ ngơi tốt rồi nói chuyện sau.” Ôn Trúc đứng lên nhẹ nhàng đẩy Tịch Thụy nói.
“Vậy ba nghỉ ngơi cho tốt, mẹ và con về trước.” Tịch Thụy cũng đứng lên.
Tịch Quảng Thiện nhắm mắt, gật gật đầu.
Chờ Tịch Thụy và Ôn Trúc đi rồi, Tịch Quảng Thiện mới mở mắt ngồi dậy, khom lưng nhặt miếng khăn giấy lúc nãy Tịch Thụy dùng để cầm máu ở trong thùng rác, nắm chặt trong tay.
“Hôm nay ba hình như rất kỳ quái.” Tịch Thụy vừa lái xe vừa nói với Ôn Trúc.
“Chắc là bởi vì Tịch Lặc nói với ông ấy chuyện nhà cổ, ông ấy quá tức giận nên mới như vậy, ba con chán ghét mẹ con bọn họ như thế, khẳng định ông ấy sẽ không để lại nhà cổ cho Tịch Lặc đâu.” Ôn Trúc nói “Cho nên trừ con ra, ông ấy sẽ không để lại cho người nào khác, chờ ba con xuất viện rồi lại nói chuyện với ông ấy, từ trước đến nay ông ấy luôn mềm lòng với con, nhất định sẽ đồng ý thôi.”
“Sau khi lấy được nhà cổ thì sao?” Tịch Thụy hỏi Ôn Trúc “Mẹ sẽ ly hôn với ba sao?”
Ôn Trúc không chút để ý nói “Mẹ ở với ông ấy nhiều năm như vậy, mặc dù ông ấy không phải ba ruột của con, cha mẹ của ông ấy cũng làm mẹ chịu nhiều khổ sở, nhưng ông ấy đối xử với mẹ con chúng rất tốt. Ly hôn thì được cái gì? Chẳng lẽ mẹ còn có thể ở bên nhau với ba ruột của con sao? Ba ruột của con sẽ không có khả năng ly hôn để ở bên mẹ đâu. Cho nên, nếu có thể không cho ông ấy biết chân tướng, tốt nhất là đừng để ông ấy biết, chỉ cần ngày nào ông ấy vẫn chưa biết con không phải là con ruột của ông ấy, mặc kệ là con làm cái gì thì ông ấy cũng sẽ tha thứ cho con.”
Thật ra trước khi Ôn Trúc và Tịch Quảng Thiện kết hôn, Tịch Thụy đã biết ba ruột của mình không phải là Tịch Quảng Thiện, mà là Tào Nho Đường rồi. Cho dù cậu ta đã biết Tịch Quảng Thiện không phải là ba ruột của mình, nhưng chấp niệm từ nhỏ đến lớn khiến cậu ta một lòng muốn ganh đua cao thấp với Tịch Lặc, hơn nữa cậu ta cũng không thể nào dễ dàng từ bỏ tài sản của Tịch gia.
Mặc dù Tịch Thụy cũng cảm thấy bởi vì Tịch Quảng Thiện không biết mình không phải là con ruột của ông ta, nên mới đối xử tốt với cậu ta như vậy. Nhưng mà mấy năm nay, đúng là ông ta đối xử với cậu ta rất không tệ, chuyện mà một người ba nên làm, ông ta đều làm được. Cho nên chi bằng cứ chôn vùi chân tướng, vĩnh viễn đừng vạch trần, vậy thì bọn họ ai cũng tốt.
Vốn dĩ ngày hôm sau Tịch Quảng Thiện đã có thể xuất viện rồi, nhưng vì chờ kết quả xét nghiệm ADN, nên ông ta ở lại thêm hai ngày, Ôn Trúc và Tịch Thụy vẫn không cảm thấy kỳ quái và nghi ngờ gì.
Tịch Quảng Thiện cầm kết quả xét nghiệm ADN mà tay run rẩy không ngừng, giống như hai tờ giấy mỏng manh đang ở trên tay ông ta lúc này lại nặng tựa ngàn cân vậy, khiến ông ta cảm thấy nặng đến mức không thể cầm được. Sau khi làm chút chuẩn bị tâm lý, ông ta mới trầy trật mở kết quả xét nghiệm ra, tận mắt nhìn xem rốt cuộc chân tướng là bộ dạng gì.
Sau khi Tịch Quảng Thiện xem xong kết quả xét nghiệm, đột nhiên trước mắt tối sầm, hai chân mềm nhũn quỳ xuống mặt đất, ông ta há miệng muốn gào thật to, nhưng bởi vì nội tâm quá thống khổ nên không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể không ngừng rơi nước mắt.
Tịch Thụy quả nhiên không phải là con ruột của ông ta, Tịch Quảng Thiện cảm thấy giống như sét đánh giữa trời quang, làm tinh thần của ông ta chịu đả kích nặng nhất từ trước đến nay. Trăm ngàn loại cảm xúc xông lên não, và nội tâm quá đau khổ làm ông ta không thể nào tiếp thu sự thật này.
Mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, mặc dù đã biết đây là sự thật có khả năng rất lớn, nhưng khi tia hi vọng cuối cùng cũng hoàn toàn bị diệt sạch, ông ta mới chân chính cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng đau thấu tim gan, cái gì gọi là hối hận.
Nhớ lại trước kia, Tịch Quảng Thiện thật sự cảm thấy mình đã ngu ngốc đến mức buồn cười và đáng thương như thế nào, giúp người khác nuôi con thì cũng thôi đi, còn không thèm đặt con trai ruột ở trong lòng, đây là báo ứng, là báo ứng mà ông trời cho mình! Là mình bị trừng phạt đúng tội!
Tịch Quảng Thiện co lại trên sàn nhà, không ngừng đánh và đập đầu xuống đất, nhưng loại hành vi này chỉ tự mình hại mình mà thôi, không mảy may giảm bớt cảm xúc đau khổ của ông ta xíu nào. Ông ta thật sự hối hận đến mức muốn chết đi, nhưng mà ông ta không cam lòng, ông ta bị lừa nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho những người đã lừa gạt mình được. Ông ta muốn những người đã lừa dối ông ta và nợ người của ông ta, đều phải trả một cái giá đắt!
Ôn Trúc và Tịch Thụy đều rất nghi hoặc, Tịch Quảng Thiện ở nhà đang yên đang lành, tại sao lại đột nhiên bị kích thích? Ôn Trúc gọi về nhà hỏi người giúp việc, có phải hôm nay trong nhà đã xảy ra chuyện gì hay không. Giúp việc nói với bà ta là hôm nay có Tịch Lặc tới nói chuyện với ông chủ, người giúp việc cũng không biết nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ là về cái gì, càng không biết tại sao ông chủ lại đột nhiên bị bệnh.
Tịch Quảng Thiện nằm trên giường bệnh truyền dịch, sắc mặt trông đã khá hơn lúc nãy, nhưng đôi mắt thì vẫn đờ đẫn và tiều tụy, như thể đã già hơn rất nhiều, bộ dáng nhìn qua thật sự giống như đã bị cái gì đó kích thích.
Ôn Trúc ngồi cạnh giường bệnh nhìn Tịch Quảng Thiện nói “Tôi nghe người giúp việc nói hôm nay Tịch Lặc về nhà, có phải Tịch Lặc lại nói cái gì chọc tức ông hay không?”
Tịch Quảng Thiện mặt không cảm xúc, không chớp mắt nhìn trần nhà, không trả lời Ôn Trúc.
Ôn Trúc cũng không để ý Tịch Quảng Thiện không thích hợp, tiếp tục nói “Ông biết rõ nó là cái hạng người gì mà, đáng để tức giận sao? Sau này đừng để nó vào nhà là được rồi.”
Tịch Thụy bên cạnh vẻ mặt tràn đầy tức giận nói “Anh ta đúng là càng ngày càng quá đáng, lần trước làm con bị thương phải nhập viện, lần này lại chọc tức ba nhập viện, chẳng lẽ anh ta không sợ bị sét đánh sao?! Loại người bất nhân bất nghĩa bất hiếu này, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt! Ông trời tuyệt đối sẽ không tha cho loại người như anh ta!”
Đầu óc của Tịch Quảng Thiện vẫn luôn ở trạng thái trống rỗng, đột nhiên nghe được giọng của Tịch Thụy liền quay mặt qua, nhìn chằm chằm gương mặt của Tịch Thuỵ. Tịch Quảng Thiện muốn từ vẻ mặt của Tịch Thụy tìm ra điểm giống mình, đứa con trai ông ta yêu thương nhiều năm sao có thể không phải là con ruột của ông ta chứ?
Tịch Thụy bị ánh mắt kỳ quái của Tịch Quảng Thiện nhìn có chút không được tự nhiên, cậu ta nhích lại gần, nắm tay Tịch Quảng Thiện nói “Ba, ba sao vậy? Cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Cảm giác mất mát và thất bại trong lòng của Tịch Quảng Thiện càng nghiêm trọng hơn, bởi vì đến tận bây giờ ông ta mới phát hiện Tịch Thụy không có chỗ nào giống mình cả. Tịch Lặc ít nhất còn có chút giống bà nội của cậu, nhưng mà Tịch Thụy lại không giống bất kỳ ai trong gia đình của bọn họ, vậy mà trước kia ông ta không hề phát hiện ra chuyện này.
“Công ty……, thế nào?” Tịch Quảng Thiện dùng giọng nghẹn ngào hỏi, ông ta nhớ là mình đã chuyển hết cổ phần cho Tịch Thụy, nếu Tịch Thụy thật sự không phải là con ruột của ông ta, vậy việc chuyển nhượng cổ phần nhất định là một âm mưu.
“……” Tịch Thụy nuốt nước miếng, nỗ lực biểu hiện ra dáng vẻ rất tự nhiên nói “Công ty khá tốt, tất cả đều đang phát triển theo kế hoạch của con, ba không cần lo lắng, lần này con nhất định sẽ thành công, không phụ lòng kỳ vọng của ba đối với con đâu.”
“Con và Tào Nho Đường, đã bắt đầu, hợp tác rồi sao?” Tịch Quảng Thiện hỏi.
“Đúng vậy ba, con và chú Tào đã bắt đầu hợp tác rồi.” Tịch Thụy đáp.
Tịch Quảng Thiện lại nhắm mắt, trong lòng ông ta có cảm giác vô cùng không tốt, không muốn mở miệng nói chuyện với Tịch Thụy nữa.
“Ba……,” Tịch Thụy do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói ra suy nghĩ của mình “Căn nhà cổ tổ truyền của chúng ta, trước kia ba đã nói muốn để lại cho con đúng không?”
Tịch Quảng Thiện nghe được cậu ta nhắc đến nhà cổ liền hơi run sợ, cắn chặt răng không nói gì.
“Ba?” Tịch Thụy đợi một hồi vẫn không nhận được câu trả lời của Tịch Quảng Thiện, liền nói tiếp “Ba, ba xem bây giờ Tịch Lặc đã biến thành bộ dáng gì rồi? Động một cái là khiến ba nhập viện, trong lòng của anh ta không hề xem ba là ba ruột của anh ta, anh ta căn bản chính là bạch nhãn lang*! Lỡ như lần sau ba lại bị anh ta chọc giận nhập bệnh, nếu như xảy ra chuyện gì không hay, khẳng định anh ta sẽ muốn kiện tụng để tranh gia sản với con.”
*Từ bắt nguồn từ TQ, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa độc ác.
Tịch Quảng Thiện nhắm chặt hai mắt, giống như là đã ngủ rồi, không có phản ứng.
“…… không phải là con đang nguyền rủa ba, cũng không phải không muốn chia gia sản với anh ta.” Tịch Thụy cảm thấy lời nói vừa rồi của mình hơi có ý nguyền rủa Tịch Quảng Thiện, liền giải thích nói “Con chỉ cảm thấy Tịch Lặc không có một chút hiếu thảo nào với ba mà thôi, hơn nữa chẳng những đến công ty khác làm việc, còn đối đầu với công ty của gia đình mình nữa chứ. Người như anh ta căn bản là không xứng nhận được tài sản của Tịch gia. Lẽ ra nhà cổ tổ tuyền của Tịch gia chỉ có con trưởng mới được kế thừa, nhưng con cảm thấy Tịch Lặc không hề có tư cách kế thừa, trước kia ba cũng đã nói là sẽ để cho con kế thừa mà. Cho nên……, vì tránh cho sau này Tịch Lặc sẽ giành với con, chi bằng bây giờ sang tên căn nhà cổ cho con đi, ba thấy sao?”
Rốt cuộc Tịch Quảng Thiện cũng chậm rãi mở mắt, ông ta nhìn vẻ mặt tràn đầy chờ mong của Tịch Thụy, mở miệng nói “Gọt cho ba quả táo.”
“Hả?” Tịch Thụy ngây người, hoàn toàn không kịp phản ứng với câu trả lời không liên quan của Tịch Quảng Thiện.
“Táo, gọt vỏ.” Tịch Quảng Thiện lặp lại một lần.
“Nó có biết gọt trái cây đâu, cũng đâu phải ông không biết nó cầm dao chắc chắn sẽ đứt tay.” Ôn Trúc nói “Ông muốn ăn táo thì để tôi gọt cho, ông tiếp tục nói chuyện của mình đi.”
“Tịch Thụy giúp tôi gọt.” giọng điệu của Tịch Quảng Thiện chắc nịch, không cho phép cự tuyệt.
Ôn Trúc nhìn bộ dạng không vui vẻ của Tịch Quảng Thiện, cho rằng bởi vì ông ta bị bệnh nên muốn hưởng thụ cảm giác được con trai hầu hạ. Người bị bệnh thì cảm xúc sẽ trở nên không tốt là chuyện rất bình thường, lúc này Ôn Trúc chỉ có thể hùa theo ý của ông ta “Vậy Tịch Thụy, con gọt cho ba con quả táo đi, cẩn thận một chút, đừng để bị cắt trúng tay.”
“Dạ, được.” Tịch Thụy cầm lấy rổ táo và dao gọt hoa quả, thật cẩn thận bắt đầu gọt vỏ.
“Quảng Thiện à,” Ôn Trúc mở miệng nói “Tôi cảm thấy Tiểu Thụy nói rất có đạo lý, dù sao thì sau này sản nghiệp và sự nghiệp của Tịch gia đều phải để lại cho con trai, chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Con trai đã trưởng thành rồi, cũng có năng lực, chi bằng trước tiên cứ giao cho nó hết đi, hai người chúng ta sống những ngày tháng không hỏi thế sự là được rồi.”
“Hôm nay Tịch Lặc tới gặp tôi, cũng có đề cập đến chuyện căn nhà cổ với tôi.” Tịch Quảng Thiện nhìn tay Tịch Thụy đang gọt vỏ táo nói.
“Cái gì?!” Tịch Thụy bởi vì kinh ngạc mà không khống chế tốt lực độ trên tay, chỉ hơi dùng sức liền cắt vào tay “A!”
“Sao vậy?” Ôn Trúc bị tiếng kêu của Tịch Thụy làm hoảng sợ, quay đầu thì thấy ngón tay của Tịch Thụy đã bắt đầu chảy máu, nhanh chóng dùng khăn giấy giúp cậu ta đè lại miệng vết thương, đau lòng nói “Không phải đã kêu con cẩn thận một chút sao? Để mẹ kêu y tá lại đây khử trùng băng bó cho con.”
“Không cần đâu mẹ, vết thương nhỏ mà thôi, không sao.” Bây giờ Tịch Thụy căn bản không thèm quan tâm ngón tay bị thương của mình, cậu ta hơi sốt ruột hỏi Tịch Quảng Thiện “Ba, Tịch Lặc tìm ba nói chuyện nhà cổ sao? Có phải anh ta muốn ba sang tên nhà cổ cho anh ta không? Ba không có đồng ý đúng không?”
“Đứa nhỏ ngốc này, xem con nói kìa.” Ôn Trúc nói “Sao ba con có thể sang tên nhà cổ cho Tịch Lặc được chứ, nếu thật sự là như vậy, thì ba con cũng sẽ không bị Tịch Lặc chọc tức mà nhập viện rồi.”
“Có phải không ba?” Tịch Thụy vẫn muốn nghe chính miệng Tịch Quảng Thiện nói.
“Ba không có đồng ý.” Tịch Quảng Thiện nói “Các người về trước đi, tôi mệt rồi, muốn một mình yên tĩnh nghỉ ngơi, ở đây có điều dưỡng rồi, các người không cần ở lại đây đâu.”
“Vậy, nhà cổ…….” Tịch Thụy còn muốn một cái đảm bảo hoặc là một đáp án chính xác.
“Chờ ba về nhà rồi nói sau.” Tịch Quảng Thiện nhắm mắt lại nói.
“Đi thôi, ba con mệt rồi, chúng ta đừng ở lại đây quấy rầy ông ấy, chờ ông ấy nghỉ ngơi tốt rồi nói chuyện sau.” Ôn Trúc đứng lên nhẹ nhàng đẩy Tịch Thụy nói.
“Vậy ba nghỉ ngơi cho tốt, mẹ và con về trước.” Tịch Thụy cũng đứng lên.
Tịch Quảng Thiện nhắm mắt, gật gật đầu.
Chờ Tịch Thụy và Ôn Trúc đi rồi, Tịch Quảng Thiện mới mở mắt ngồi dậy, khom lưng nhặt miếng khăn giấy lúc nãy Tịch Thụy dùng để cầm máu ở trong thùng rác, nắm chặt trong tay.
“Hôm nay ba hình như rất kỳ quái.” Tịch Thụy vừa lái xe vừa nói với Ôn Trúc.
“Chắc là bởi vì Tịch Lặc nói với ông ấy chuyện nhà cổ, ông ấy quá tức giận nên mới như vậy, ba con chán ghét mẹ con bọn họ như thế, khẳng định ông ấy sẽ không để lại nhà cổ cho Tịch Lặc đâu.” Ôn Trúc nói “Cho nên trừ con ra, ông ấy sẽ không để lại cho người nào khác, chờ ba con xuất viện rồi lại nói chuyện với ông ấy, từ trước đến nay ông ấy luôn mềm lòng với con, nhất định sẽ đồng ý thôi.”
“Sau khi lấy được nhà cổ thì sao?” Tịch Thụy hỏi Ôn Trúc “Mẹ sẽ ly hôn với ba sao?”
Ôn Trúc không chút để ý nói “Mẹ ở với ông ấy nhiều năm như vậy, mặc dù ông ấy không phải ba ruột của con, cha mẹ của ông ấy cũng làm mẹ chịu nhiều khổ sở, nhưng ông ấy đối xử với mẹ con chúng rất tốt. Ly hôn thì được cái gì? Chẳng lẽ mẹ còn có thể ở bên nhau với ba ruột của con sao? Ba ruột của con sẽ không có khả năng ly hôn để ở bên mẹ đâu. Cho nên, nếu có thể không cho ông ấy biết chân tướng, tốt nhất là đừng để ông ấy biết, chỉ cần ngày nào ông ấy vẫn chưa biết con không phải là con ruột của ông ấy, mặc kệ là con làm cái gì thì ông ấy cũng sẽ tha thứ cho con.”
Thật ra trước khi Ôn Trúc và Tịch Quảng Thiện kết hôn, Tịch Thụy đã biết ba ruột của mình không phải là Tịch Quảng Thiện, mà là Tào Nho Đường rồi. Cho dù cậu ta đã biết Tịch Quảng Thiện không phải là ba ruột của mình, nhưng chấp niệm từ nhỏ đến lớn khiến cậu ta một lòng muốn ganh đua cao thấp với Tịch Lặc, hơn nữa cậu ta cũng không thể nào dễ dàng từ bỏ tài sản của Tịch gia.
Mặc dù Tịch Thụy cũng cảm thấy bởi vì Tịch Quảng Thiện không biết mình không phải là con ruột của ông ta, nên mới đối xử tốt với cậu ta như vậy. Nhưng mà mấy năm nay, đúng là ông ta đối xử với cậu ta rất không tệ, chuyện mà một người ba nên làm, ông ta đều làm được. Cho nên chi bằng cứ chôn vùi chân tướng, vĩnh viễn đừng vạch trần, vậy thì bọn họ ai cũng tốt.
Vốn dĩ ngày hôm sau Tịch Quảng Thiện đã có thể xuất viện rồi, nhưng vì chờ kết quả xét nghiệm ADN, nên ông ta ở lại thêm hai ngày, Ôn Trúc và Tịch Thụy vẫn không cảm thấy kỳ quái và nghi ngờ gì.
Tịch Quảng Thiện cầm kết quả xét nghiệm ADN mà tay run rẩy không ngừng, giống như hai tờ giấy mỏng manh đang ở trên tay ông ta lúc này lại nặng tựa ngàn cân vậy, khiến ông ta cảm thấy nặng đến mức không thể cầm được. Sau khi làm chút chuẩn bị tâm lý, ông ta mới trầy trật mở kết quả xét nghiệm ra, tận mắt nhìn xem rốt cuộc chân tướng là bộ dạng gì.
Sau khi Tịch Quảng Thiện xem xong kết quả xét nghiệm, đột nhiên trước mắt tối sầm, hai chân mềm nhũn quỳ xuống mặt đất, ông ta há miệng muốn gào thật to, nhưng bởi vì nội tâm quá thống khổ nên không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể không ngừng rơi nước mắt.
Tịch Thụy quả nhiên không phải là con ruột của ông ta, Tịch Quảng Thiện cảm thấy giống như sét đánh giữa trời quang, làm tinh thần của ông ta chịu đả kích nặng nhất từ trước đến nay. Trăm ngàn loại cảm xúc xông lên não, và nội tâm quá đau khổ làm ông ta không thể nào tiếp thu sự thật này.
Mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, mặc dù đã biết đây là sự thật có khả năng rất lớn, nhưng khi tia hi vọng cuối cùng cũng hoàn toàn bị diệt sạch, ông ta mới chân chính cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng đau thấu tim gan, cái gì gọi là hối hận.
Nhớ lại trước kia, Tịch Quảng Thiện thật sự cảm thấy mình đã ngu ngốc đến mức buồn cười và đáng thương như thế nào, giúp người khác nuôi con thì cũng thôi đi, còn không thèm đặt con trai ruột ở trong lòng, đây là báo ứng, là báo ứng mà ông trời cho mình! Là mình bị trừng phạt đúng tội!
Tịch Quảng Thiện co lại trên sàn nhà, không ngừng đánh và đập đầu xuống đất, nhưng loại hành vi này chỉ tự mình hại mình mà thôi, không mảy may giảm bớt cảm xúc đau khổ của ông ta xíu nào. Ông ta thật sự hối hận đến mức muốn chết đi, nhưng mà ông ta không cam lòng, ông ta bị lừa nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho những người đã lừa gạt mình được. Ông ta muốn những người đã lừa dối ông ta và nợ người của ông ta, đều phải trả một cái giá đắt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.