Chương 3
Đình Băng
21/06/2021
Lạc Vũ có chút áy náy khi lừa gạt Lưu Phương, cậu rốt cuộc lại làm cho bà lo lắng, nhưng cậu không thể nói thật được. Hệ thống, dịch cải tạo gien,... mấy thứ này thực sự cmn quá khoa học viễn tưởng đi, cậu sợ Lưu Phương không thể tiếp thu được.
Sáng ngày hôm sau, khi Lạc Vũ vừa mới tới trường thì đã bị chủ nhiệm lớp gọi lên văn phòng.
"Lạc Vũ, bây giờ đã là thời điểm quan trọng trước kỳ thi đại học, mà cậu cư nhiên lại trốn học, cậu còn có muốn thi đại học nữa hay không?" Giáo viên chủ nhiệm lớp tên là Trần Kiến Tài. Tuy mới hơn 40, nhưng tóc cũng đã trọc mất một nữa, thân cũng không cao lắm, đã vậy còn mang theo một thân bụng bia. Ngày thường, đối xử với học sinh đều là xem thành tích cùng với bối cảnh gia đình. Với những học sinh có thành tích tốt, hoặc là có chút bối cảnh thì quan tâm, niềm nở. Ngược lại, những học sinh vừa không có thành tích, vừa không có bối cảnh như Lạc Vũ thì là cái gai trong mắt của thầy chủ nhiệm.
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, dựa vào thành tích thi của học sinh mà xếp hạng giáo viên ưu tú. Hắn tuyệt đối sẽ không để 'con sâu' Lạc Vũ này làm vuột mất thành tích của mình được. Vì vậy, ngay cả khi biết Lạc Vũ bị cảm mạo không thể đến lớp được nhưng vẫn lấy cái lý do trốn học để làm khó dễ Lạc Vũ.
"Sắp đến kỳ thi đại học rồi, không lo chăm chỉ học hành mà suốt ngày cũng chỉ biết ngủ. Lúc này, cư nhiên lại muốn yêu sớm. Một mình cậu sa đọa thì thôi đi, cư nhiên còn làm ảnh hưởng đến bạn học khác. Các học sinh ban nhất kế bên còn cáo trạng với tôi là cậu làm ảnh hưởng đến việc học của họ. Lần này, tôi cũng không giúp được cậu, để tránh làm phiền các bạn học khác, cậu vẫn nên dọn ra khỏi ban hai đi. Tôi đã đề cập chuyện này với cô giáo Lý ở ban bảy, cô ấy cũng đồng ý nhận cậu vào. Một chút nữa trở về lớp, cậu dọn đến ban bảy ngay đi". Trần Kiến Tài nói năng lý lẽ hùng hồn, hoàn toàn không cho Lạc Vũ cơ hội để phản bác.
Lạc Vũ trong lòng hừ lạnh một tiếng, hắn đã an bài tốt lớp học cho cậu, cậu còn có thể nói được cái gì? Ban bảy, ban đó tập hợp toàn là giáo bá* có tiếng nhất trường. Ở cái ban kia, không là học sinh kém cỏi nhất thì cũng là con ông cháu cha, phú nhị đại chán ghét việc học, đến trường cũng chỉ có việc ăn chơi, quậy phá. Học sinh ban bảy đa số cúp học là nhiều, đến cả giáo viên còn không nguyện ý dạy. Cơ bản thì học sinh ban bảy đã bị nhà trường từ bỏ, học sinh muốn làm gì thì làm, cũng không có giáo viên nào quản. Cậu vốn tưởng rằng Trần Kiến Tài sẽ sắp xếp cho cậu một ban bình thường khi cậu rời ban hai, nhưng không ngờ hắn lại chán ghét cậu đến vậy, cư nhiên trực tiếp tống cậu vào ban bảy. Bây giờ kỳ thi đại học đang đến gần, hắn nhét cậu vào ban bảy, như vậy chẳng khác nào đang phá hủy tiền đồ của cậu cả.
(*) Giáo bá: học sinh cá biệt
Còn chuyện yêu sớm, ha hả, cậu yêu sớm khi nào. Xem ra người ở ban một, ban hai đều không vừa mắt cậu a! Nhưng cũng chẳng sao, dù có rời ban hai thì cậu vẫn có năng lực thi đậu Kinh Đại, chẳng qua chỉ là thay đổi nơi học tập mà thôi.
"Ồ, ra là vậy". Lạc Vũ lười tranh luận với Trần Kiến Tài, lãng phí thời gian, cậu yên lặng xoay người rời đi.
"Này, cậu có thái độ gì đấy, không biết trước khi đi phải chào giáo viên hay sao?" Trần Kiến Tài tức giận đứng lên quát lớn. Đáng tiếc, Lạc Vũ cũng không quan tâm ổng đang gào thét cái gì, mà vẫn tiếp tục rời đi.
"Thầy Trần, thầy không cần tức giận như vậy, đám học sinh kém cỏi đều như nhau cả thôi. Huống chi hiện tại thầy cũng đã tống nó vào ban bảy, nếu muốn quản thì cũng là cô Lý quản, giờ thầy quản nó làm chi, chỉ tổ chuốc thêm phiền phức". Một giáo viên bên cạnh khuyên.
Trần Kiến Tài ngẫm lại, cảm thấy cũng có lý. Rốt cuộc ông cũng đã thành công đuổi 'con sâu' này ra khỏi lớp. Nếu đổi lại là học sinh khác, khi nghe được tin mình bị chuyển từ ban trọng điểm đến ban bảy rác rưởi này, khẳng định sẽ náo loạn một phen. Lạc Vũ rời đi như thế cũng không tệ lắm, nhưng hắn ngoài miệng vẫn không buông tha: "Thầy nói đúng, Lạc Vũ không còn là học sinh của tôi nữa, tôi cũng lười quản nó. Bất quá, tí nữa tôi cũng phải nói với cô Lý, loại học sinh không tôn sư trọng đạo này phải quản giáo nghiêm một chút".
............
Trở lại lớp học, Lạc Vũ lặng lẽ thu dọn sách vở trên bàn. Thân là lớp trưởng, lại có ngoại hình đẹp trai, thông minh, học giỏi, được không ít nữ sinh xưng làm Bạch mã vương tử Tằng Chí Thành, thời điểm nghe tin Lạc Vũ viết thư tỏ tình với nữ thần trong mộng của gã thì Tằng Chí Thành bắt đầu gai mắt Lạc Vũ. Lúc nhìn thấy Lạc Vũ, gã đi tới chỗ bàn cậu, mang theo châm biếm nói: "Nhìn xem, bạn học Lạc Vũ của chúng ta đang thu dọn đồ đạc sao. Ha hả, biết mình kém cỏi quá không thi nổi đại học nên cuốn gói về nhà sao?"
Lạc Vũ không ngẩng đầu lên, mà cậu tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình. Vị trí bàn của Lạc Vũ là ở phía cuối phòng học. Tằng Chí Thành thấy cậu không đáp lại hắn, mà ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn về phía bọn họ, ngay tức khắc hắn cảm thấy có chút xấu hổ.
"Này, tôi đang nói chuyện với cậu đó, cậu có nghe không". Tằng Chí Thành duỗi tay định đẩy Lạc Vũ ra, nhưng lại bị Lạc Vũ nhanh nhẹn né tránh. Đến lúc này Tằng Chí Thành cảm thấy Lạc Vũ như cố ý làm cho hắn bẽ mặt trước bạn bè, nghĩ đến đó hắn lập tức đen mặt lại.
Lạc Vũ sẽ để ý tới hắn sao? Đương nhiên là không. Cậu vẫn cúi đầu nhét từng cuốn vở, quyển sách vào ba lô. Người không quan trọng, không cần để ý.
Bị cậu phớt lờ, người luôn sĩ diện như Tằng Chí Thành lập tức bạo phát, hắn tiến lên, dùng tay quét sạch tất cả bài kiểm tra trên bàn của Lạc Vũ xuống đất. Bạn học ngồi phía trước cảm thấy may mắn khi mình cơ trí trốn đi trước, nếu không bây giờ cậu ta chịu tội rồi.
"Mày nghĩ mày là cái thá gì, vừa kém cỏi, vừa không lễ phép, lại càng không có gia giáo. Rác rưởi như mày sống chỉ chật đất mà thôi. Trần lão sư thật đáng thương khi phải nhẫn nhịn, chịu đựng loại học sinh như mày. Làm người phải biết điều một tí. Tao tốt bụng nên đến nhắc nhở mày, có những người mà mày nằm mơ cũng không trèo lên được đâu. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đúng là không biết tự lượng sức mình..." Tằng Chí Thành châm chọc mỉa mai, nói những lời càng ngày càng khó nghe.
Các học sinh trong lớp cứ như vậy mà nhìn, không ai lên tiếng giúp đỡ Lạc Vũ, cũng không ai cảm thấy những lời của Tằng Chí Thành quá đáng. Không có biện pháp, tuy học chung được một năm, nhưng ai bảo Lạc Vũ tính cách hướng nội quá làm chi, nên dẫn tới bây giờ cậu không có một đứa bạn nào cả. Trong khi đó, Tằng Chí Thành không những là hoàng tử bạch mã trong lòng các nữ sinh, mà trong đám nam sinh sinh nhân duyên của hắn cũng không tồi. Nên giữa Lạc Vũ và Tằng Chí Thành, thì các bạn học sẽ nghiêng về phía Tằng Chí Thành nhiều hơn.
Vốn dĩ, Lạc Vũ thật sự không muốn để ý tới Tằng Chí Thành, nhưng hắn cứ năm lần bảy lượt khiêu khích cậu, nếu cậu không đáp lại thì cậu đúng là quá nhát gan rồi.
Cậu ngẩng đầu, tóc mái trượt sang một bên, lộ ra ánh mắt lạnh như băng. Khí chất cao cao tại thượng dần bộc phát ra, cậu lạnh lùng nói: "Nhặt lên".
Tằng Chí Thành cả người chấn động, khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lạc Vũ, hắn cảm giác có một cổ áp lực vô hình đang bao trùm lấy hắn, nó ép hắn tới mức không thể động đậy được, ngay cả hô hấp cũng như muốn đình chỉ. Hiện tại Lạc Vũ có thể tùy thời mà thu liễm hoặc phóng thích khí thế, với 80 điểm khí chất, một khi phóng ra khí thế của bản thân thì sẽ tạo áp lực cực lớn cho người bình thường. Nó giống như một hoàng đế cao cao tại thượng có sức mạnh cường đại, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng có thể khiến người thường sợ chết khiếp.
Thời gian như đứng yên, chỉ ba giây ngắn ngủi, đối với người ngoài mà nói thì chỉ như một cái chớp mắt, nhưng đối với Tằng Chí Thành đã là một thế kỷ. Rốt cuộc Tằng Chí Thành không thể nhịn được nữa, chân mềm nhũn, 'phốc' một tiếng, ngồi bệt xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi không dám nhìn Lạc Vũ.
"Tôi có lễ phép, có gia giáo, có phải rác rưởi hay không, cậu đều không có tư cách mà phán xét tôi. Trước khi nói người khác, hãy tự xem lại bản thân của mình đi". Nói xong, Lạc Vũ nhấc ba lô treo trên vai, sau đó đi về phía cửa, để lại cho học sinh ban hai một bóng lưng tiêu sái.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Lạc Vũ đã rời đi. Bọn họ không hiểu, tại sao Lạc Vũ, một người có độ tồn tại thấp lại có khí tức cường đại như thế, chẳng lẽ bọn họ nhìn nhầm? Mà người có cảm giác sâu sắc nhất Tằng Chí Thành vẫn còn đang ngồi bệt dưới đất, thất hồn lạc phách.
"Đã có chuyện gì xảy ra?" Trần Kiến Tài bước vào lớp, phát hiện những học sinh ngày thường luôn chăm chỉ ôn tập, hiện tại tất cả đều ngốc lăng nhìn về phía cuối lớp. Mà học sinh hắn đắc ý nhất, lớp trưởng ban hai Tằng Chí Thành cư nhiên ngồi trên một đống bài kiểm dưới đất. Hắn vội vàng đi qua, hỏi Tằng Chí Thành: "Sao em lại ngồi dưới đất thế này, chẳng lẽ em bị thương?" Trần Kiến Tài quan sát cậu học trò từ trên xuống dưới, ông nhìn kiểu gì cũng không thấy Tằng Chí Thành có vết thương nào a.
Nghe thấy giọng nói của Trần Kiến Tài, Tằng Chí Thành mới hoàn hồn. Hắn nhìn tứ phía, sau khi xác định Lạc Vũ đã đi rồi thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn từ trên mặt đất đứng lên, nói với Trần Kiến Tài: "Dạ thưa thầy, em không có bị thương". Nói xong, hắn liền trở lại chỗ ngồi của mình.
"Không có chuyện gì thì tốt, cả lớp tiếp tục ôn bài đi". Trần Kiến Tài nhìn bài thi rơi tán loạn trên mặt đất, thấy chỗ họ tên trống trơn liền hỏi: "Đây là bài kiểm tra của ai? Sao lại ném lung tung thế này".
"Dạ là... của Lạc Vũ". Một tên béo ngồi phía trước bàn Lạc Vũ quay đầu lại, nhỏ giọng đáp.
Lạc Vũ? Trần Kiến Tài lúc này mới phát hiện bàn học của Lạc Vũ rất sạch sẽ. Vốn dĩ, hắn nghĩ cậu thu dọn sách vở rồi lặng lẽ rời đi, nhưng không ngờ trước khi đi cậu còn náo loạn một trận trong lớp, đến cả bài kiểm tra cũng không thèm mang theo mà vứt tán loạn dưới đất thế này, đúng là sa đọa quá rồi. Bất quá, điều này càng làm Trần Kiến Tài cao hứng hơn, không có 'con sâu' Lạc Vũ làm liên lụy thì điểm trung bình lớp sẽ không còn bị kéo xuống trong lần kiểm tra toàn thành phố tuần tới nữa. Nghĩ đến đây, Trần Kiến Tài càng thêm xuân phong phơi phới.
Trần Kiến Tài bước lên bục giảng, mỉm cười và nói: "Thầy có hai tin muốn thông báo cho các em. Tin thứ nhất là Lạc Vũ đã chuyển tới ban bảy, từ bây giờ sẽ không còn là học sinh của lớp chúng ta nữa, về sau các em không cần phải để ý tới hắn nữa. Tin thứ hai là tuần sau, sẽ tiến hành kiểm tra lần cuối cùng dành cho học sinh cuối cấp trên toàn thành phố. Thầy nghe nói đề kiểm tra lần này độ khó sẽ tăng lên rất nhiều. Các em cần phải nỗ lực hơn nữa, bởi vì đây là lần cuối cùng để các em có thể chứng minh mình có năng lực thi đậu vào các trường đại học trọng điểm hay không".
...........
Rời khỏi ban hai, Lạc Vũ trực tiếp đến ban bảy. Phòng học của ban bảy nằm ở cuối dãy lầu 4, mà ở lầu 4 cũng chỉ có một lớp đó là ban bảy. Việc sắp sếp này nhằm tránh việc học sinh ban bảy đi làm phiền học sinh các lớp khác. Qua đó có thể thấy được thái độ của nhà trường đối với ban này. Mà mỗi năm, giáo viên chủ nhiệm của ban bảy đều là giáo viên mới vô trường, mang mỹ danh là rèn luyện trước khi trở thành giáo viên chính thức của trường.
[Cậu không tức giận sao?] - Hệ thống kỳ quái nhìn vẻ mặt mỉm cười của Lạc Vũ, bị đuổi ra còn có thể vui vẻ được ư?
"Trần Kiến Tài đuổi tôi ra khỏi lớp còn không phải là sợ tôi kéo điểm trung bình của ban hai trong bài kiểm tra tuần tới sao. Quan trọng nhất là sợ tôi sẽ ảnh hưởng đến xếp hạng giáo viên của hắn, cho nên Trần Kiến Tài mới sốt ruột đuổi tôi ra khỏi ban hai như vậy. Nhưng nếu hắn biết tôi có thể đạt điểm cao trong lần kiểm tra tới, cậu đoán xem sắc mặt của hắn sẽ ra sao a?" Đã đến thời khắc này rồi, Lạc Vũ không còn muốn che giấu nữa. Nghĩ đến lúc công bố điểm, chắc hẳn phản ứng của Trần Kiến Tài sẽ rất thú vị nha.
[Ký chủ, giờ tui mới phát hiện cậu rất có tiềm chất phúc hắc a]
"Những điều cậu chưa biết về tôi còn nhiều lắm".
Sáng ngày hôm sau, khi Lạc Vũ vừa mới tới trường thì đã bị chủ nhiệm lớp gọi lên văn phòng.
"Lạc Vũ, bây giờ đã là thời điểm quan trọng trước kỳ thi đại học, mà cậu cư nhiên lại trốn học, cậu còn có muốn thi đại học nữa hay không?" Giáo viên chủ nhiệm lớp tên là Trần Kiến Tài. Tuy mới hơn 40, nhưng tóc cũng đã trọc mất một nữa, thân cũng không cao lắm, đã vậy còn mang theo một thân bụng bia. Ngày thường, đối xử với học sinh đều là xem thành tích cùng với bối cảnh gia đình. Với những học sinh có thành tích tốt, hoặc là có chút bối cảnh thì quan tâm, niềm nở. Ngược lại, những học sinh vừa không có thành tích, vừa không có bối cảnh như Lạc Vũ thì là cái gai trong mắt của thầy chủ nhiệm.
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, dựa vào thành tích thi của học sinh mà xếp hạng giáo viên ưu tú. Hắn tuyệt đối sẽ không để 'con sâu' Lạc Vũ này làm vuột mất thành tích của mình được. Vì vậy, ngay cả khi biết Lạc Vũ bị cảm mạo không thể đến lớp được nhưng vẫn lấy cái lý do trốn học để làm khó dễ Lạc Vũ.
"Sắp đến kỳ thi đại học rồi, không lo chăm chỉ học hành mà suốt ngày cũng chỉ biết ngủ. Lúc này, cư nhiên lại muốn yêu sớm. Một mình cậu sa đọa thì thôi đi, cư nhiên còn làm ảnh hưởng đến bạn học khác. Các học sinh ban nhất kế bên còn cáo trạng với tôi là cậu làm ảnh hưởng đến việc học của họ. Lần này, tôi cũng không giúp được cậu, để tránh làm phiền các bạn học khác, cậu vẫn nên dọn ra khỏi ban hai đi. Tôi đã đề cập chuyện này với cô giáo Lý ở ban bảy, cô ấy cũng đồng ý nhận cậu vào. Một chút nữa trở về lớp, cậu dọn đến ban bảy ngay đi". Trần Kiến Tài nói năng lý lẽ hùng hồn, hoàn toàn không cho Lạc Vũ cơ hội để phản bác.
Lạc Vũ trong lòng hừ lạnh một tiếng, hắn đã an bài tốt lớp học cho cậu, cậu còn có thể nói được cái gì? Ban bảy, ban đó tập hợp toàn là giáo bá* có tiếng nhất trường. Ở cái ban kia, không là học sinh kém cỏi nhất thì cũng là con ông cháu cha, phú nhị đại chán ghét việc học, đến trường cũng chỉ có việc ăn chơi, quậy phá. Học sinh ban bảy đa số cúp học là nhiều, đến cả giáo viên còn không nguyện ý dạy. Cơ bản thì học sinh ban bảy đã bị nhà trường từ bỏ, học sinh muốn làm gì thì làm, cũng không có giáo viên nào quản. Cậu vốn tưởng rằng Trần Kiến Tài sẽ sắp xếp cho cậu một ban bình thường khi cậu rời ban hai, nhưng không ngờ hắn lại chán ghét cậu đến vậy, cư nhiên trực tiếp tống cậu vào ban bảy. Bây giờ kỳ thi đại học đang đến gần, hắn nhét cậu vào ban bảy, như vậy chẳng khác nào đang phá hủy tiền đồ của cậu cả.
(*) Giáo bá: học sinh cá biệt
Còn chuyện yêu sớm, ha hả, cậu yêu sớm khi nào. Xem ra người ở ban một, ban hai đều không vừa mắt cậu a! Nhưng cũng chẳng sao, dù có rời ban hai thì cậu vẫn có năng lực thi đậu Kinh Đại, chẳng qua chỉ là thay đổi nơi học tập mà thôi.
"Ồ, ra là vậy". Lạc Vũ lười tranh luận với Trần Kiến Tài, lãng phí thời gian, cậu yên lặng xoay người rời đi.
"Này, cậu có thái độ gì đấy, không biết trước khi đi phải chào giáo viên hay sao?" Trần Kiến Tài tức giận đứng lên quát lớn. Đáng tiếc, Lạc Vũ cũng không quan tâm ổng đang gào thét cái gì, mà vẫn tiếp tục rời đi.
"Thầy Trần, thầy không cần tức giận như vậy, đám học sinh kém cỏi đều như nhau cả thôi. Huống chi hiện tại thầy cũng đã tống nó vào ban bảy, nếu muốn quản thì cũng là cô Lý quản, giờ thầy quản nó làm chi, chỉ tổ chuốc thêm phiền phức". Một giáo viên bên cạnh khuyên.
Trần Kiến Tài ngẫm lại, cảm thấy cũng có lý. Rốt cuộc ông cũng đã thành công đuổi 'con sâu' này ra khỏi lớp. Nếu đổi lại là học sinh khác, khi nghe được tin mình bị chuyển từ ban trọng điểm đến ban bảy rác rưởi này, khẳng định sẽ náo loạn một phen. Lạc Vũ rời đi như thế cũng không tệ lắm, nhưng hắn ngoài miệng vẫn không buông tha: "Thầy nói đúng, Lạc Vũ không còn là học sinh của tôi nữa, tôi cũng lười quản nó. Bất quá, tí nữa tôi cũng phải nói với cô Lý, loại học sinh không tôn sư trọng đạo này phải quản giáo nghiêm một chút".
............
Trở lại lớp học, Lạc Vũ lặng lẽ thu dọn sách vở trên bàn. Thân là lớp trưởng, lại có ngoại hình đẹp trai, thông minh, học giỏi, được không ít nữ sinh xưng làm Bạch mã vương tử Tằng Chí Thành, thời điểm nghe tin Lạc Vũ viết thư tỏ tình với nữ thần trong mộng của gã thì Tằng Chí Thành bắt đầu gai mắt Lạc Vũ. Lúc nhìn thấy Lạc Vũ, gã đi tới chỗ bàn cậu, mang theo châm biếm nói: "Nhìn xem, bạn học Lạc Vũ của chúng ta đang thu dọn đồ đạc sao. Ha hả, biết mình kém cỏi quá không thi nổi đại học nên cuốn gói về nhà sao?"
Lạc Vũ không ngẩng đầu lên, mà cậu tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình. Vị trí bàn của Lạc Vũ là ở phía cuối phòng học. Tằng Chí Thành thấy cậu không đáp lại hắn, mà ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn về phía bọn họ, ngay tức khắc hắn cảm thấy có chút xấu hổ.
"Này, tôi đang nói chuyện với cậu đó, cậu có nghe không". Tằng Chí Thành duỗi tay định đẩy Lạc Vũ ra, nhưng lại bị Lạc Vũ nhanh nhẹn né tránh. Đến lúc này Tằng Chí Thành cảm thấy Lạc Vũ như cố ý làm cho hắn bẽ mặt trước bạn bè, nghĩ đến đó hắn lập tức đen mặt lại.
Lạc Vũ sẽ để ý tới hắn sao? Đương nhiên là không. Cậu vẫn cúi đầu nhét từng cuốn vở, quyển sách vào ba lô. Người không quan trọng, không cần để ý.
Bị cậu phớt lờ, người luôn sĩ diện như Tằng Chí Thành lập tức bạo phát, hắn tiến lên, dùng tay quét sạch tất cả bài kiểm tra trên bàn của Lạc Vũ xuống đất. Bạn học ngồi phía trước cảm thấy may mắn khi mình cơ trí trốn đi trước, nếu không bây giờ cậu ta chịu tội rồi.
"Mày nghĩ mày là cái thá gì, vừa kém cỏi, vừa không lễ phép, lại càng không có gia giáo. Rác rưởi như mày sống chỉ chật đất mà thôi. Trần lão sư thật đáng thương khi phải nhẫn nhịn, chịu đựng loại học sinh như mày. Làm người phải biết điều một tí. Tao tốt bụng nên đến nhắc nhở mày, có những người mà mày nằm mơ cũng không trèo lên được đâu. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đúng là không biết tự lượng sức mình..." Tằng Chí Thành châm chọc mỉa mai, nói những lời càng ngày càng khó nghe.
Các học sinh trong lớp cứ như vậy mà nhìn, không ai lên tiếng giúp đỡ Lạc Vũ, cũng không ai cảm thấy những lời của Tằng Chí Thành quá đáng. Không có biện pháp, tuy học chung được một năm, nhưng ai bảo Lạc Vũ tính cách hướng nội quá làm chi, nên dẫn tới bây giờ cậu không có một đứa bạn nào cả. Trong khi đó, Tằng Chí Thành không những là hoàng tử bạch mã trong lòng các nữ sinh, mà trong đám nam sinh sinh nhân duyên của hắn cũng không tồi. Nên giữa Lạc Vũ và Tằng Chí Thành, thì các bạn học sẽ nghiêng về phía Tằng Chí Thành nhiều hơn.
Vốn dĩ, Lạc Vũ thật sự không muốn để ý tới Tằng Chí Thành, nhưng hắn cứ năm lần bảy lượt khiêu khích cậu, nếu cậu không đáp lại thì cậu đúng là quá nhát gan rồi.
Cậu ngẩng đầu, tóc mái trượt sang một bên, lộ ra ánh mắt lạnh như băng. Khí chất cao cao tại thượng dần bộc phát ra, cậu lạnh lùng nói: "Nhặt lên".
Tằng Chí Thành cả người chấn động, khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lạc Vũ, hắn cảm giác có một cổ áp lực vô hình đang bao trùm lấy hắn, nó ép hắn tới mức không thể động đậy được, ngay cả hô hấp cũng như muốn đình chỉ. Hiện tại Lạc Vũ có thể tùy thời mà thu liễm hoặc phóng thích khí thế, với 80 điểm khí chất, một khi phóng ra khí thế của bản thân thì sẽ tạo áp lực cực lớn cho người bình thường. Nó giống như một hoàng đế cao cao tại thượng có sức mạnh cường đại, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng có thể khiến người thường sợ chết khiếp.
Thời gian như đứng yên, chỉ ba giây ngắn ngủi, đối với người ngoài mà nói thì chỉ như một cái chớp mắt, nhưng đối với Tằng Chí Thành đã là một thế kỷ. Rốt cuộc Tằng Chí Thành không thể nhịn được nữa, chân mềm nhũn, 'phốc' một tiếng, ngồi bệt xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi không dám nhìn Lạc Vũ.
"Tôi có lễ phép, có gia giáo, có phải rác rưởi hay không, cậu đều không có tư cách mà phán xét tôi. Trước khi nói người khác, hãy tự xem lại bản thân của mình đi". Nói xong, Lạc Vũ nhấc ba lô treo trên vai, sau đó đi về phía cửa, để lại cho học sinh ban hai một bóng lưng tiêu sái.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Lạc Vũ đã rời đi. Bọn họ không hiểu, tại sao Lạc Vũ, một người có độ tồn tại thấp lại có khí tức cường đại như thế, chẳng lẽ bọn họ nhìn nhầm? Mà người có cảm giác sâu sắc nhất Tằng Chí Thành vẫn còn đang ngồi bệt dưới đất, thất hồn lạc phách.
"Đã có chuyện gì xảy ra?" Trần Kiến Tài bước vào lớp, phát hiện những học sinh ngày thường luôn chăm chỉ ôn tập, hiện tại tất cả đều ngốc lăng nhìn về phía cuối lớp. Mà học sinh hắn đắc ý nhất, lớp trưởng ban hai Tằng Chí Thành cư nhiên ngồi trên một đống bài kiểm dưới đất. Hắn vội vàng đi qua, hỏi Tằng Chí Thành: "Sao em lại ngồi dưới đất thế này, chẳng lẽ em bị thương?" Trần Kiến Tài quan sát cậu học trò từ trên xuống dưới, ông nhìn kiểu gì cũng không thấy Tằng Chí Thành có vết thương nào a.
Nghe thấy giọng nói của Trần Kiến Tài, Tằng Chí Thành mới hoàn hồn. Hắn nhìn tứ phía, sau khi xác định Lạc Vũ đã đi rồi thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn từ trên mặt đất đứng lên, nói với Trần Kiến Tài: "Dạ thưa thầy, em không có bị thương". Nói xong, hắn liền trở lại chỗ ngồi của mình.
"Không có chuyện gì thì tốt, cả lớp tiếp tục ôn bài đi". Trần Kiến Tài nhìn bài thi rơi tán loạn trên mặt đất, thấy chỗ họ tên trống trơn liền hỏi: "Đây là bài kiểm tra của ai? Sao lại ném lung tung thế này".
"Dạ là... của Lạc Vũ". Một tên béo ngồi phía trước bàn Lạc Vũ quay đầu lại, nhỏ giọng đáp.
Lạc Vũ? Trần Kiến Tài lúc này mới phát hiện bàn học của Lạc Vũ rất sạch sẽ. Vốn dĩ, hắn nghĩ cậu thu dọn sách vở rồi lặng lẽ rời đi, nhưng không ngờ trước khi đi cậu còn náo loạn một trận trong lớp, đến cả bài kiểm tra cũng không thèm mang theo mà vứt tán loạn dưới đất thế này, đúng là sa đọa quá rồi. Bất quá, điều này càng làm Trần Kiến Tài cao hứng hơn, không có 'con sâu' Lạc Vũ làm liên lụy thì điểm trung bình lớp sẽ không còn bị kéo xuống trong lần kiểm tra toàn thành phố tuần tới nữa. Nghĩ đến đây, Trần Kiến Tài càng thêm xuân phong phơi phới.
Trần Kiến Tài bước lên bục giảng, mỉm cười và nói: "Thầy có hai tin muốn thông báo cho các em. Tin thứ nhất là Lạc Vũ đã chuyển tới ban bảy, từ bây giờ sẽ không còn là học sinh của lớp chúng ta nữa, về sau các em không cần phải để ý tới hắn nữa. Tin thứ hai là tuần sau, sẽ tiến hành kiểm tra lần cuối cùng dành cho học sinh cuối cấp trên toàn thành phố. Thầy nghe nói đề kiểm tra lần này độ khó sẽ tăng lên rất nhiều. Các em cần phải nỗ lực hơn nữa, bởi vì đây là lần cuối cùng để các em có thể chứng minh mình có năng lực thi đậu vào các trường đại học trọng điểm hay không".
...........
Rời khỏi ban hai, Lạc Vũ trực tiếp đến ban bảy. Phòng học của ban bảy nằm ở cuối dãy lầu 4, mà ở lầu 4 cũng chỉ có một lớp đó là ban bảy. Việc sắp sếp này nhằm tránh việc học sinh ban bảy đi làm phiền học sinh các lớp khác. Qua đó có thể thấy được thái độ của nhà trường đối với ban này. Mà mỗi năm, giáo viên chủ nhiệm của ban bảy đều là giáo viên mới vô trường, mang mỹ danh là rèn luyện trước khi trở thành giáo viên chính thức của trường.
[Cậu không tức giận sao?] - Hệ thống kỳ quái nhìn vẻ mặt mỉm cười của Lạc Vũ, bị đuổi ra còn có thể vui vẻ được ư?
"Trần Kiến Tài đuổi tôi ra khỏi lớp còn không phải là sợ tôi kéo điểm trung bình của ban hai trong bài kiểm tra tuần tới sao. Quan trọng nhất là sợ tôi sẽ ảnh hưởng đến xếp hạng giáo viên của hắn, cho nên Trần Kiến Tài mới sốt ruột đuổi tôi ra khỏi ban hai như vậy. Nhưng nếu hắn biết tôi có thể đạt điểm cao trong lần kiểm tra tới, cậu đoán xem sắc mặt của hắn sẽ ra sao a?" Đã đến thời khắc này rồi, Lạc Vũ không còn muốn che giấu nữa. Nghĩ đến lúc công bố điểm, chắc hẳn phản ứng của Trần Kiến Tài sẽ rất thú vị nha.
[Ký chủ, giờ tui mới phát hiện cậu rất có tiềm chất phúc hắc a]
"Những điều cậu chưa biết về tôi còn nhiều lắm".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.