Hệ Thống Hoàn Thành Tâm Nguyện Nhân Vật
Chương 30: Cặp đôi làm người buồn nôn (14)
Bộ Khuyên
02/04/2020
Ở nơi rừng thiên nước độc xuất hiện một bóng dáng nhỏ nhắn. Đứa bé chạy trốn khỏi bóng tối đang muốn nuốt chửng lấy nó. Dù chạy bao lâu cũng không thể nhìn thấy bất kì tia sáng nào. Nó sợ hãi đổ nhào xuống đất, đầu gối vì đập vào một vật nhọn mà nhói lên từng cơn.
Đứa bé trai ôm đầu gối đang rỉ máu, miệng không ngừng kêu gào. Trong bóng đêm có vài ánh sáng đỏ di chuyển. Đứa bé sợ hãi kéo lê đôi chân của mình tiếp tục chạy đi. Ánh sáng đỏ đã đến rất gần, đứa bé chết lặng, tim đập gia tốc.
Người trong lòng đột nhiên đổ rất nhiều mồ hôi. Bộ Khuyên sờ lên khuôn mặt lạnh ngắt của Diệm Bân. Cô dịu dàng vuốt vuốt lưng hắn như dỗ dành đứa nhỏ.
Trong giấc mơ của Diệm Bân...
Đứa bé đứng như trời trồng nhìn ánh sáng đỏ đang lao tới. Một cánh tay trắng như tuyết đột nhiên đưa ra kéo lấy tay nó. Trên người cô có ánh sáng vàng kim lấp lánh. Khuôn mặt mơ hồ không nhìn rõ, chỉ có thể thấy thấp thoáng đóa hoa kim sắc kì dị nằm ở giữa mi tâm. Đứa bé đột nhiên gọi hai tiếng “Bộ Khuyên” rồi biến mất ở khu rừng.
.....
Bộ Khuyên hơi ngạc nhiên khi Diệm Bân gọi tên mình. Tiếng gọi của hắn đầy sự mệt mỏi và bất lực. Không phải mơ cô làm gì hắn đấy chứ?
Dạo này Diệm Bân rất hay mò sang phòng cô. Lúc nào cũng là kiểu tình trạng người lạnh ngắt hoặc nóng như lửa. Linh hồn chứ chập chờn như sắp tan biến. Cô cũng không thể nào thấy chết mà không cứu được. Cô là người con gái tốt bụng mà.
▮...▮ Chủ nhân mặt thật dày!
Bộ Khuyên đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Diệm Bân vào nếp. Vì khó chịu nên hắn nhẹ lật người nằm nghiêng.
Cảnh tượng hiện tại chính là hai người đối mặt nhau. Đáng tiếc Bộ Khuyên không thấy cái gì cả. Cô dùng ngón trỏ phác họa ra đường sống mũi cao thẳng tắp của hắn. Trượt ngón tay từ đỉnh mũi xuống nhân trung, cánh môi, cằm, trái cổ, đường gân cổ cũng có thể sờ được.
Diệm Bân mơ màng tỉnh lại, thứ đầu tiên hắn thấy chính là đôi mắt xinh đẹp đang mở to. Trong con ngươi của cô chẳng có lấy một đốm sáng. Cô dùng tay chọt lên mặt hắn, khóe môi cong lên một độ cong nhỏ. Cô cảm thấy chọc hắn vô cúng thú vị!
Diệm Bân sau khi tỉnh lại liền không nhớ mình mơ cái gì, chỉ nhớ mỗi việc là nó rất đáng sợ. Các tình tiết trong đó hắn đều quên sạch.
Bộ Khuyên biết người đối diện đã thức giấc. Tiếng tim của hắn đập loạn nhịp lớn đến nỗi cả cô cũng có thể nghe. Bộ Khuyên không thu tay mà chọt mạnh hơn lên gò má cao của hắn. Diệm Bân chỉ có thể suýt xoa chà xát gò má của mình. Hắn ủy khuất nói:
“Khuyên, đau, đừng chọt!”
“Ngươi suốt ngày chạy qua bên này. Ta chưa giết chết ngươi là may lắm rồi. Chút đau này cũng dám la hét!” Bộ Khuyên lật người nằm thẳng, kéo cái chăn hất lên người hắn. Lời nói đầy nguy hiểm còn hành động thì thể hiện sự quan tâm.
Lạnh rồi lúc đó người chịu khổ là ta đây này!
Diệm Bân dựa sát vào Bộ Khuyên như con mèo nhỏ, đầu cọ lên bả vai của cô. Đây rõ ràng là “trần trụi dụ dỗ”, thế này là quá đáng lắm luôn á!
Cửa phòng bị người mở ra, dì Kha đưa đầu vào muốn gọi Bộ Khuyên dậy ăn sáng. Vừa nhìn thấy hai người trẻ tuổi nằm cạnh nhau thì dì ấy liền che mắt đóng sầm cửa lại.
Tình tiết phim quen thuộc diễn ra rồi.
Bộ Khuyên vẫn bình tĩnh ngồi dậy lấy quần áo. Cô càng không thể quên vứt Diệm Bân ra ngoài cửa.
Dì Kha vẫn còn đứng ở gần đó hóng chuyện. Thấy Diệm Bân bị quăng ra một cách bạo lực thì dì ấy liền tiến lên hỏi thăm:
“Con và tiểu thư có gì với nhau sao?”
Diệm Bân không hiểu “có gì” là có gì? Đừng bắt một người phát triển trí não không tốt hiểu mấy cái tình cảm yêu đương dây mơ rễ má.
Thấy vẻ mặt không hiểu của Diệm Bân thì dì Kha muốn tra cũng tra không xong. Bà ấy chỉ có thể xuống lầu nói nhỏ vào tai mẹ Nguyên. Mẹ Nguyên vừa nghe thấy liền biểu hiện mọi chuyện đều nằm trong dự tính.
Ba mẹ Nguyên sợ con gái thiệt thòi nên muốn kiếm một chàng rể tốt. Gả vào nhà giàu thì sợ cảnh mẹ chồng nàng dâu, thêm nữa thiếu gia nhà giàu rất ít người chung tình. Từ Hiên kia chính là ví dụ điển hình. Kẻ gia cảnh bình thường thì tự ti về gia thế hoặc sẽ cưới cô vì tiền của nhà họ Nguyên.
Bọn họ thấy Diệm Bân rất tốt, yêu chiều Hinh Hinh, ngoan ngoãn lễ phép. Tính tình ngây thơ và quan trọng là không có gia đình ràng buộc. Hinh Hinh dường như cũng rất thích thằng bé.
Diệm Bân mặc một chiếc áo sơ mi xanh và quần tây đen đi xuống lầu. Trông hắn rất có dáng vẻ của người trưởng thành. Ai mà biết hắn ngốc đâu chứ! Nhìn qua chỉ thấy một đại soái ca cao lớn cứng chắc.
Diệm Bân ngồi vào bàn, tự tay xới cơm cho cả nhà. Dì Kha đứng một bên bị tranh mất công việc. Bà chỉ có thể cười khổ, bà là người làm công ăn lương đấy. Tính làm bà mất việc à?
Mễ Ái mới sáng đã xuất hiện ăn cơm ké. Cô ấy chào hỏi đáng yêu rồi tới ngồi gần bà Nguyên. Trong lúc mọi người không chú ý liền trừng mắt thật lớn với Diệm Bân đang ngồi ngay ngắn.
Bộ Khuyên vẫn chưa xuống. Không ai trong bọn họ thúc giục hay thể hiện sự mất kiên nhẫn. Dù sao cô bị mù, sinh hoạt làm sao nhanh như người bình thường được.
Đợi cả nửa ngày trời Bộ Khuyên mới xuất hiện ở cầu thang. Đó là nói quá thôi chứ cô ấy mới năm phút đã ra khỏi phòng.
Diệm Bân và Mễ Ái vội vàng đứng dậy muốn dìu Bộ Khuyên xuống lầu. Diệm Bân có thể chậm trong suy nghĩ chứ hoạt động thì nhanh phết! Hắn dịu dàng nắm lấy tay của Bộ Khuyên, đôi bàn tay to lớn bao trọn bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp.
Trên bậc thang màu trắng có một cặp xứng đôi vừa lứa. Ông bà Nguyên rất hài lòng mà cười cười.
Mễ Ái bị cướp mất việc liền không chịu thua mà đi tới nắm bàn tay còn lại của Bộ Khuyên. Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ mang Bộ Khuyên ngồi vào bàn.
Hai tên này quá sức “trẻ trâu”!
Mẹ Nguyên hôm nay lại phá bỏ nguyên tắc “ăn không nói”. Bà ấy gắp đồ ăn bỏ vào bát riêng đã đầy ắp của Bộ Khuyên rồi mở miệng hỏi:
“Hinh Hinh có dự tính khi nào kết hôn không?”
Bộ Khuyên bị điểm tên liền giật mình, đồ ăn vừa bỏ vào miệng bị mắc nghẹn ở cuống họng. Cô thấp giọng ho khan, Diệm Bâm liền mau chóng đưa tới ly nước.
Ba Nguyên thấy con gái bị nghẹn thì lo lắng hỏi: “Con không sao chứ?” Ông ngồi xa nên không thể giúp cô thông khí.
Bộ Khuyên nuốt hai ngụm nước rồi lắc đầu bảo mình không sao. Chỉ là có chút nghẹn! Bộ Khuyên bày bẻ mặt không hiểu hỏi lại:
“Mẹ nói vậy là sao? Kết hôn gì chứ, con còn trẻ mà!”
“Nhưng mà Diệm Bân và con...”
Đột nhiên Bộ Khuyên ho càng dữ dội. Không phải cô ngại với câu nói mà mẹ Nguyên sắp nói đâu. Cô là đang còn dư âm về cái mắc nghẹn lúc nãy. Nghẹn chết đi được!
Mễ Ái ngạc nhiên, “Hinh, cậu...cậu với tên Diệm Bân này có gì rồi hả?”
Diệm Bân vẫn chưa hiểu cái từ “có gì” này là có cái gì? Hắn muốn tìm đáp án nên chuyển dời ánh mắt tới mặt Bộ Khuyên. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô đợi một câu trả lời. Bộ Khuyên có thể cảm nhận da mặt mình sắp bị họ nhìn thủng rồi. Côg vẫn cực kì bình tĩnh:
“Giữa con với Diệm Bân không có chuyện gì xảy ra, nên mẹ đừng hiểu nhầm. Cũng đừng lo lắng!”
Mẹ Nguyên muốn nói lại thôi. Chỉ có thể nhìn rồi lại nhìn con gái chằm chằm.
“Kết, hôn, là, gì, vậy?” Diệm Bân thắc mắc hỏi một cách ngô nghê.
Mọi người trong bàn đều không biết phải diễn tả với hắn thế nào. Dì Kha nói định nghĩa của nó theo sự hiểu biết của dì ấy:
“Kết hôn là hai người sẽ xác lập quan hệ vợ chồng khi thỏa mãn các điều kiện kết hôn và thực hiện đăng ký kết hôn tại cơ quan có thẩm quyền. Sau đó họ sẽ tổ chức một cái đám cưới lớn. Rồi hai người về ở cùng một nhà, ngủ cùng một giường.”
Diệm Bân giống như hiểu ra “Vậy, A Bân và Khuyên, kết hôn, rồi! Ở, chung nhà, còn ngủ, chung giường.”
Mễ Ái phun ngụm nước mới uống vào. Cô hoài nghi vừa rồi mình nghe nhầm.
Ngủ chung giường??? Giỡn không vui gì cả!
“Hinh Hinh, anh ta vừa nói cái gì vậy?” Mễ Ái cười cười muốn xác nhận là mình nghe lầm.
Bộ Khuyên bất lực lấy tay che một nửa mặt, lời nói không còn sự ưu nhã thường ngày: “Thật sự... Thật sự thì có ngủ chung giường. Nhưng mà không giống như mọi người nghĩ đâu, chỉ đơn thuần là ngủ thôi.”
“Cậu...cậu...cậu...” Mễ Ái nửa ngày vẫn không xuống được hơi. Thế mà Hinh Hinh lại ngủ chung giường với tên này? Nghĩ cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới!
Diệm Bân rất không hiểu tình hình, “Đám cưới, tổ chức, đám cưới, thật lớn.”
Ba Nguyên ngồi một bên làm bù nhìn rơm cao cấp. Ông chỉ cần ăn là được, mọi chuyện để vợ ông lo. Mẹ Nguyên nắm bắt tình hình trả lời Diệm Bân: “Cưới, sẽ cưới, nhưng mà phải đăng kí kết hôn trước!”
Diệm Bân cười moe gật đầu lia lịa. Rõ ràng là khuôn mặt đầy nam tính, cười lên lại không hề lố lăng mà còn rất đáng yêu.
Mẹ Nguyên không nhìn ra con gái thích A Bân mới là lạ đấy. Bà cũng có kinh nghiệm yêu đương, sự kiên nhẫn của con gái dành cho A Bân vô cùng đặc biệt. Con bé thật sự thích cậu con trai này.
Không phải bà vội vàng gì, bà chỉ sợ con gái ở một mình trong nhà như thế sẽ bị tự kỉ. Từ sau khi hủy hôn thì nó rất ít khi ra ngoài, nói chuyện thì không mặn không nhạt, sự kiêu kì cũng không còn, con bé dần trở nên điềm tĩnh khác thường. Ban đầu mẹ Nguyên có nghi ngờ, nhưng sau quá trình điều tra thì thấy con gái vẫn nhớ rõ mọi chuyện dù là nhỏ nhặt. Chỉ có thể quy kết lại là do vụ việc hủy hôn dẫn đến thay đổi tính cách.
Mễ Ái nghe bà Nguyên nói đi đăng kí kết hôn liền hét lên “Không được!” Mới đây đã đăng kí kết hôn rồi. Có nhanh quá không vậy? Cô chưa chấp nhận được nha. Làm ơn đề cô load một chút đã.
Mẹ Nguyên mặc kệ Mễ Ái đang load mà hỏi Bộ Khuyên: “Con có thích A Bân không?”
Bộ Khuyên không ngần ngại gật đầu, cô luôn luôn thẳng thắn như vậy.
“Vậy tại sao con không chịu kết hôn với cậu ấy? Năm nay con hai mươi sáu tuổi, đã hơn một năm rưỡi kể từ ngày con hủy hôn với nhà họ Từ. Con phải tìm hạnh phúc mới đi thôi!” Giọng của mẹ Nguyên có chút run. Giống như bà ấy muốn khóc đến nơi.
Nhiệm vụ quan trọng của thế giới này là làm ba mẹ Nguyên hạnh phúc. Mà hạnh phúc của họ phụ thuộc vào Nguyên Vân Hinh. Vì vậy cô cần làm những điều mà họ cảm thấy cô sẽ vui vẻ.
Thế giới trước không có người thân nên không bị giục cưới. Thế giới này thì không cưới không được.
Mễ Ái định nói thay Bộ Khuyên thì âm thanh mềm nhẹ vang lên: “Kết hôn thì kết hôn, con sẽ chịu trách nhiệm với tên này!” Cô hướng đôi mắt không thấy của mình về phía Diệm Bân, buông cái chén đã sạch cơm xuống bàn.
Mễ Ái mắt chữ O mồm chữ A mà chỉ vào mặt Bộ Khuyên. Rõ ràng nói chỉ ngủ chung không làm gì mà sao bây giờ bảo chịu trách nhiệm?
Đồ lừa gạt!
Mẹ Nguyên thu hoạch được một đứa con rể liền mừng rỡ bàn bạc lễ kết hôn với ba Nguyên.
Cái tốc độ này cũng khá là chóng mặt đó!
Trước khi kết hôn thì kẻ nào nên nhận hậu quả thì nên nhận rồi.
Đứa bé trai ôm đầu gối đang rỉ máu, miệng không ngừng kêu gào. Trong bóng đêm có vài ánh sáng đỏ di chuyển. Đứa bé sợ hãi kéo lê đôi chân của mình tiếp tục chạy đi. Ánh sáng đỏ đã đến rất gần, đứa bé chết lặng, tim đập gia tốc.
Người trong lòng đột nhiên đổ rất nhiều mồ hôi. Bộ Khuyên sờ lên khuôn mặt lạnh ngắt của Diệm Bân. Cô dịu dàng vuốt vuốt lưng hắn như dỗ dành đứa nhỏ.
Trong giấc mơ của Diệm Bân...
Đứa bé đứng như trời trồng nhìn ánh sáng đỏ đang lao tới. Một cánh tay trắng như tuyết đột nhiên đưa ra kéo lấy tay nó. Trên người cô có ánh sáng vàng kim lấp lánh. Khuôn mặt mơ hồ không nhìn rõ, chỉ có thể thấy thấp thoáng đóa hoa kim sắc kì dị nằm ở giữa mi tâm. Đứa bé đột nhiên gọi hai tiếng “Bộ Khuyên” rồi biến mất ở khu rừng.
.....
Bộ Khuyên hơi ngạc nhiên khi Diệm Bân gọi tên mình. Tiếng gọi của hắn đầy sự mệt mỏi và bất lực. Không phải mơ cô làm gì hắn đấy chứ?
Dạo này Diệm Bân rất hay mò sang phòng cô. Lúc nào cũng là kiểu tình trạng người lạnh ngắt hoặc nóng như lửa. Linh hồn chứ chập chờn như sắp tan biến. Cô cũng không thể nào thấy chết mà không cứu được. Cô là người con gái tốt bụng mà.
▮...▮ Chủ nhân mặt thật dày!
Bộ Khuyên đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Diệm Bân vào nếp. Vì khó chịu nên hắn nhẹ lật người nằm nghiêng.
Cảnh tượng hiện tại chính là hai người đối mặt nhau. Đáng tiếc Bộ Khuyên không thấy cái gì cả. Cô dùng ngón trỏ phác họa ra đường sống mũi cao thẳng tắp của hắn. Trượt ngón tay từ đỉnh mũi xuống nhân trung, cánh môi, cằm, trái cổ, đường gân cổ cũng có thể sờ được.
Diệm Bân mơ màng tỉnh lại, thứ đầu tiên hắn thấy chính là đôi mắt xinh đẹp đang mở to. Trong con ngươi của cô chẳng có lấy một đốm sáng. Cô dùng tay chọt lên mặt hắn, khóe môi cong lên một độ cong nhỏ. Cô cảm thấy chọc hắn vô cúng thú vị!
Diệm Bân sau khi tỉnh lại liền không nhớ mình mơ cái gì, chỉ nhớ mỗi việc là nó rất đáng sợ. Các tình tiết trong đó hắn đều quên sạch.
Bộ Khuyên biết người đối diện đã thức giấc. Tiếng tim của hắn đập loạn nhịp lớn đến nỗi cả cô cũng có thể nghe. Bộ Khuyên không thu tay mà chọt mạnh hơn lên gò má cao của hắn. Diệm Bân chỉ có thể suýt xoa chà xát gò má của mình. Hắn ủy khuất nói:
“Khuyên, đau, đừng chọt!”
“Ngươi suốt ngày chạy qua bên này. Ta chưa giết chết ngươi là may lắm rồi. Chút đau này cũng dám la hét!” Bộ Khuyên lật người nằm thẳng, kéo cái chăn hất lên người hắn. Lời nói đầy nguy hiểm còn hành động thì thể hiện sự quan tâm.
Lạnh rồi lúc đó người chịu khổ là ta đây này!
Diệm Bân dựa sát vào Bộ Khuyên như con mèo nhỏ, đầu cọ lên bả vai của cô. Đây rõ ràng là “trần trụi dụ dỗ”, thế này là quá đáng lắm luôn á!
Cửa phòng bị người mở ra, dì Kha đưa đầu vào muốn gọi Bộ Khuyên dậy ăn sáng. Vừa nhìn thấy hai người trẻ tuổi nằm cạnh nhau thì dì ấy liền che mắt đóng sầm cửa lại.
Tình tiết phim quen thuộc diễn ra rồi.
Bộ Khuyên vẫn bình tĩnh ngồi dậy lấy quần áo. Cô càng không thể quên vứt Diệm Bân ra ngoài cửa.
Dì Kha vẫn còn đứng ở gần đó hóng chuyện. Thấy Diệm Bân bị quăng ra một cách bạo lực thì dì ấy liền tiến lên hỏi thăm:
“Con và tiểu thư có gì với nhau sao?”
Diệm Bân không hiểu “có gì” là có gì? Đừng bắt một người phát triển trí não không tốt hiểu mấy cái tình cảm yêu đương dây mơ rễ má.
Thấy vẻ mặt không hiểu của Diệm Bân thì dì Kha muốn tra cũng tra không xong. Bà ấy chỉ có thể xuống lầu nói nhỏ vào tai mẹ Nguyên. Mẹ Nguyên vừa nghe thấy liền biểu hiện mọi chuyện đều nằm trong dự tính.
Ba mẹ Nguyên sợ con gái thiệt thòi nên muốn kiếm một chàng rể tốt. Gả vào nhà giàu thì sợ cảnh mẹ chồng nàng dâu, thêm nữa thiếu gia nhà giàu rất ít người chung tình. Từ Hiên kia chính là ví dụ điển hình. Kẻ gia cảnh bình thường thì tự ti về gia thế hoặc sẽ cưới cô vì tiền của nhà họ Nguyên.
Bọn họ thấy Diệm Bân rất tốt, yêu chiều Hinh Hinh, ngoan ngoãn lễ phép. Tính tình ngây thơ và quan trọng là không có gia đình ràng buộc. Hinh Hinh dường như cũng rất thích thằng bé.
Diệm Bân mặc một chiếc áo sơ mi xanh và quần tây đen đi xuống lầu. Trông hắn rất có dáng vẻ của người trưởng thành. Ai mà biết hắn ngốc đâu chứ! Nhìn qua chỉ thấy một đại soái ca cao lớn cứng chắc.
Diệm Bân ngồi vào bàn, tự tay xới cơm cho cả nhà. Dì Kha đứng một bên bị tranh mất công việc. Bà chỉ có thể cười khổ, bà là người làm công ăn lương đấy. Tính làm bà mất việc à?
Mễ Ái mới sáng đã xuất hiện ăn cơm ké. Cô ấy chào hỏi đáng yêu rồi tới ngồi gần bà Nguyên. Trong lúc mọi người không chú ý liền trừng mắt thật lớn với Diệm Bân đang ngồi ngay ngắn.
Bộ Khuyên vẫn chưa xuống. Không ai trong bọn họ thúc giục hay thể hiện sự mất kiên nhẫn. Dù sao cô bị mù, sinh hoạt làm sao nhanh như người bình thường được.
Đợi cả nửa ngày trời Bộ Khuyên mới xuất hiện ở cầu thang. Đó là nói quá thôi chứ cô ấy mới năm phút đã ra khỏi phòng.
Diệm Bân và Mễ Ái vội vàng đứng dậy muốn dìu Bộ Khuyên xuống lầu. Diệm Bân có thể chậm trong suy nghĩ chứ hoạt động thì nhanh phết! Hắn dịu dàng nắm lấy tay của Bộ Khuyên, đôi bàn tay to lớn bao trọn bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp.
Trên bậc thang màu trắng có một cặp xứng đôi vừa lứa. Ông bà Nguyên rất hài lòng mà cười cười.
Mễ Ái bị cướp mất việc liền không chịu thua mà đi tới nắm bàn tay còn lại của Bộ Khuyên. Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ mang Bộ Khuyên ngồi vào bàn.
Hai tên này quá sức “trẻ trâu”!
Mẹ Nguyên hôm nay lại phá bỏ nguyên tắc “ăn không nói”. Bà ấy gắp đồ ăn bỏ vào bát riêng đã đầy ắp của Bộ Khuyên rồi mở miệng hỏi:
“Hinh Hinh có dự tính khi nào kết hôn không?”
Bộ Khuyên bị điểm tên liền giật mình, đồ ăn vừa bỏ vào miệng bị mắc nghẹn ở cuống họng. Cô thấp giọng ho khan, Diệm Bâm liền mau chóng đưa tới ly nước.
Ba Nguyên thấy con gái bị nghẹn thì lo lắng hỏi: “Con không sao chứ?” Ông ngồi xa nên không thể giúp cô thông khí.
Bộ Khuyên nuốt hai ngụm nước rồi lắc đầu bảo mình không sao. Chỉ là có chút nghẹn! Bộ Khuyên bày bẻ mặt không hiểu hỏi lại:
“Mẹ nói vậy là sao? Kết hôn gì chứ, con còn trẻ mà!”
“Nhưng mà Diệm Bân và con...”
Đột nhiên Bộ Khuyên ho càng dữ dội. Không phải cô ngại với câu nói mà mẹ Nguyên sắp nói đâu. Cô là đang còn dư âm về cái mắc nghẹn lúc nãy. Nghẹn chết đi được!
Mễ Ái ngạc nhiên, “Hinh, cậu...cậu với tên Diệm Bân này có gì rồi hả?”
Diệm Bân vẫn chưa hiểu cái từ “có gì” này là có cái gì? Hắn muốn tìm đáp án nên chuyển dời ánh mắt tới mặt Bộ Khuyên. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô đợi một câu trả lời. Bộ Khuyên có thể cảm nhận da mặt mình sắp bị họ nhìn thủng rồi. Côg vẫn cực kì bình tĩnh:
“Giữa con với Diệm Bân không có chuyện gì xảy ra, nên mẹ đừng hiểu nhầm. Cũng đừng lo lắng!”
Mẹ Nguyên muốn nói lại thôi. Chỉ có thể nhìn rồi lại nhìn con gái chằm chằm.
“Kết, hôn, là, gì, vậy?” Diệm Bân thắc mắc hỏi một cách ngô nghê.
Mọi người trong bàn đều không biết phải diễn tả với hắn thế nào. Dì Kha nói định nghĩa của nó theo sự hiểu biết của dì ấy:
“Kết hôn là hai người sẽ xác lập quan hệ vợ chồng khi thỏa mãn các điều kiện kết hôn và thực hiện đăng ký kết hôn tại cơ quan có thẩm quyền. Sau đó họ sẽ tổ chức một cái đám cưới lớn. Rồi hai người về ở cùng một nhà, ngủ cùng một giường.”
Diệm Bân giống như hiểu ra “Vậy, A Bân và Khuyên, kết hôn, rồi! Ở, chung nhà, còn ngủ, chung giường.”
Mễ Ái phun ngụm nước mới uống vào. Cô hoài nghi vừa rồi mình nghe nhầm.
Ngủ chung giường??? Giỡn không vui gì cả!
“Hinh Hinh, anh ta vừa nói cái gì vậy?” Mễ Ái cười cười muốn xác nhận là mình nghe lầm.
Bộ Khuyên bất lực lấy tay che một nửa mặt, lời nói không còn sự ưu nhã thường ngày: “Thật sự... Thật sự thì có ngủ chung giường. Nhưng mà không giống như mọi người nghĩ đâu, chỉ đơn thuần là ngủ thôi.”
“Cậu...cậu...cậu...” Mễ Ái nửa ngày vẫn không xuống được hơi. Thế mà Hinh Hinh lại ngủ chung giường với tên này? Nghĩ cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới!
Diệm Bân rất không hiểu tình hình, “Đám cưới, tổ chức, đám cưới, thật lớn.”
Ba Nguyên ngồi một bên làm bù nhìn rơm cao cấp. Ông chỉ cần ăn là được, mọi chuyện để vợ ông lo. Mẹ Nguyên nắm bắt tình hình trả lời Diệm Bân: “Cưới, sẽ cưới, nhưng mà phải đăng kí kết hôn trước!”
Diệm Bân cười moe gật đầu lia lịa. Rõ ràng là khuôn mặt đầy nam tính, cười lên lại không hề lố lăng mà còn rất đáng yêu.
Mẹ Nguyên không nhìn ra con gái thích A Bân mới là lạ đấy. Bà cũng có kinh nghiệm yêu đương, sự kiên nhẫn của con gái dành cho A Bân vô cùng đặc biệt. Con bé thật sự thích cậu con trai này.
Không phải bà vội vàng gì, bà chỉ sợ con gái ở một mình trong nhà như thế sẽ bị tự kỉ. Từ sau khi hủy hôn thì nó rất ít khi ra ngoài, nói chuyện thì không mặn không nhạt, sự kiêu kì cũng không còn, con bé dần trở nên điềm tĩnh khác thường. Ban đầu mẹ Nguyên có nghi ngờ, nhưng sau quá trình điều tra thì thấy con gái vẫn nhớ rõ mọi chuyện dù là nhỏ nhặt. Chỉ có thể quy kết lại là do vụ việc hủy hôn dẫn đến thay đổi tính cách.
Mễ Ái nghe bà Nguyên nói đi đăng kí kết hôn liền hét lên “Không được!” Mới đây đã đăng kí kết hôn rồi. Có nhanh quá không vậy? Cô chưa chấp nhận được nha. Làm ơn đề cô load một chút đã.
Mẹ Nguyên mặc kệ Mễ Ái đang load mà hỏi Bộ Khuyên: “Con có thích A Bân không?”
Bộ Khuyên không ngần ngại gật đầu, cô luôn luôn thẳng thắn như vậy.
“Vậy tại sao con không chịu kết hôn với cậu ấy? Năm nay con hai mươi sáu tuổi, đã hơn một năm rưỡi kể từ ngày con hủy hôn với nhà họ Từ. Con phải tìm hạnh phúc mới đi thôi!” Giọng của mẹ Nguyên có chút run. Giống như bà ấy muốn khóc đến nơi.
Nhiệm vụ quan trọng của thế giới này là làm ba mẹ Nguyên hạnh phúc. Mà hạnh phúc của họ phụ thuộc vào Nguyên Vân Hinh. Vì vậy cô cần làm những điều mà họ cảm thấy cô sẽ vui vẻ.
Thế giới trước không có người thân nên không bị giục cưới. Thế giới này thì không cưới không được.
Mễ Ái định nói thay Bộ Khuyên thì âm thanh mềm nhẹ vang lên: “Kết hôn thì kết hôn, con sẽ chịu trách nhiệm với tên này!” Cô hướng đôi mắt không thấy của mình về phía Diệm Bân, buông cái chén đã sạch cơm xuống bàn.
Mễ Ái mắt chữ O mồm chữ A mà chỉ vào mặt Bộ Khuyên. Rõ ràng nói chỉ ngủ chung không làm gì mà sao bây giờ bảo chịu trách nhiệm?
Đồ lừa gạt!
Mẹ Nguyên thu hoạch được một đứa con rể liền mừng rỡ bàn bạc lễ kết hôn với ba Nguyên.
Cái tốc độ này cũng khá là chóng mặt đó!
Trước khi kết hôn thì kẻ nào nên nhận hậu quả thì nên nhận rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.